← Ch.1355 | Ch.1357 → |
Nhảy xuống núi.
Tần Lạc cơ hồ không tin nổi vào mắt mình.
Với sự hiểu biết của hắn về Hoàng Đế, nam nhân kiêu ngạo như hắn mặc dù chiến bại cũng nên bỏ chạy, nghỉ ngơi dưỡng sức rồi tái chiến mới đúng.
Đương nhiên, khi chạy trốn đồng thời cũng tuyên bố tin tức ra ngoài rằng Phó Phong Tuyết và Long Vương chẳng ra gì cả, mình từ vạn dặm xa xôi chạy tới Hoa Hạ mà bọn họ không ngờ lại trốn tránh không dám đánh.
Tần Lạc cảm thấy mình cũng là một người vô cùng kiêu ngạo, kiêu ngạo như Hoàng Đế, nếu hắn hôm nay đứng ở lập trường của Hoàng Đế, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Nhưng, lựa chọn của Hoàng Đế lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trước khi Tần Lạc đánh ra một quyền cuối cùng, hắn cơ hồ đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Có lẽ hắn cũng muốn chống cự, nhưng Tỏa khí huyệt đã bị hủy, hắn không thể dồn được kình khí trong thân thể. Chưởng của nhục thân sao có thể chống đỡ được một quyền bao gồm đủ tinh thần lực của Tần Lạc?
Một quyền đó của Tần Lạc đánh trúng ngực Hoàng Đế, toàn bộ thân thể của hắn đều bị đánh bay lên không trung.
Điều này khiến cho Tần Lạc vô cùng thất vọng.
Nếu Hoàng Đế phản kháng một chút, chỉ hơi phản kháng một chút, cảm giác thành tựu trong lòng hắn cũng sẽ mãnh liệt hơn một chút.
Xử lý Hoàng Đế, Tần Lạc lại không tìm thấy bất kỳ khoái cảm nào. Hắn cảm thấy người này rất không nói nghĩa khí, mặc dù thân thể anh không thoải mái, cũng phải làm bộ rên rỉ vài tiếng chứ.
Đúng vậy, Hoàng Đế cứ vậy trầm mặc để hắn đánh bay, ngay cả kêu một tiếng cũng không có.
Càng làm cho Tần Lạc giật mình là ma thuật sư không ngờ phi thân cứu chủ.
Với sự hiểu biết của Tần Lạc về bát đại chiến tướng của Hoàng Đế, những người này bởi vì đủ loại nguyên nhân và lý do mà nương tựa Hoàng Đế, nương tựa vào cường giả. Nhưng, nói đến nguyện ý lên núi đao xuống biển lửa vì hắn thì đơn thuần là nói xuông. Nếu bọn họ thật sự trung thành như vậy thì Quỷ Ảnh và Ngọc Nữ cũng sẽ không phản bội.
Hành vi của Ma thuật sư không thể không khiến hắn nhìn với cặp mắt khác, bởi vì cô ta quả thật đã nhảy xuống.
Hành động so với một vạn câu nói thì càng có sức thuyết phục hơn.
Trong lòng Tần Lạc đột nhiên tràn ngập bi ai, thiên kiêu một đời, Hoàng Đế vương giả cứ vậy tiêu tùng.
"Ồ?" Tần Lạc đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Bởi vì, phía sau Hoàng Đế và ma thuật sư đang rơi xuống rất nhanh đột nhiên bung ra một tấm vải đen cực lớn, bọc lấy toàn bộ thân thể bọn họ, từ trên cao nhìn xuống, từ đỉnh Vũ Hóa đã không thể nào nhìn thấy được thân thể của họ.
Miếng vải đen bung ra rất nhanh, sau đó bị không khí thổi căng lên, giống như là một cái ô màu đen vậy.
Chẳng trách ma thuật sư có thể xả thân nhảy núi cứu chủ, thì ra miếng vải đen trên người cô ta không phải là vật phàm. Nó có thể chịu được lực xé rất lớn mà không rách, có thể biến thành dù.
Sớm biết như vậy, Tần Lạc đã không đẩy hắn xuống núi. Vốn còn muốn giúp Long Vương báo thù rửa hận. Ai bảo hắn vừa rồi muốn đẩy Long Vương xuống núi.
Tần Lạc hoài nghi hai người bọn họ tính toán rất kỹ, cố ý muốn để mình đánh hắn bay xuống núi.
Còn nói cái gì"ngươi dùng hết sức giết chết ta đi" - Đồ lửa đảo. Tất cả nam nhân đều là kẻ lừa đảo.
Tần Lạc càng nghĩ càng giận, sau đó la lớn: "Mau nổ súng. Mau nổ súng."
Chỉ cần bắn thủng miếng vải đen đó, nó sẽ không có cách nào cản được không khí, sẽ gia tăng tốc độ rơi của họ.
Súng Jesus đã sớm được móc ra, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại.
Bọn họ ở lưng chưng núi mới bung dù, lúc đó đã cách đỉnh Vũ Hóa rất xa. Nếu bọn họ vừa nhảy đã bung dù thì chỉ sợ dù đã bị rách thành mảnh nhỏ rồi.
"Bọn họ chạy rồi." Hồng Phu nói. Trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Lần này không thể lưu lại Hoàng Đế, về sau muốn lưu lại thì rất khó khăn.
"Đây đã là thu hoạch lớn nhất rồi." Phó Phong Tuyết đi tới, cười ha ha nói: "Lần này có thể đả bại hắn, lần sau cũng có thể. Có điều, Tần Lạc phải chú ý một chút. Hắn là một tên kiêu ngạo đến cuồng vọng, lần này chẳng khác nào cậu đánh ngã hắn xuống núi, hắn lần sau sẽ nhắm vào cậu."
Long Vương trên mặt tràn đầy vẻ tự giễu, nói: "Tôi và Phong Tuyết đã là bại tướng dưới tay hắn. Về sau cho dù muốn giao thủ với hắn chỉ sợ cũng không có cơ hội."
Tần Lạc dở khóc dở cười, nói: "Tôi sao chẳng thấy vinh hạnh tí nào? Hay là để tôi bảo hắn, để hắn sau này tới tìm ông?"
"..."
Hoàng Đế rơi xuống núi, ít nhất Hỏa Thần cho rằng là như vậy.
Hắn bị Đại Đầu và Lee vây công, hai người một tả một hữu công kích khiến hắn khó có thể chống đỡ, tình thế khá nguy hiểm.
Hắn vẫn ký thác hy vọng trên người Hoàng Đế, nghĩ rằng chỉ cần Hoàng Đế có thể giết chết toàn bộ những người này, tới đây giải cứu mình, mọi việc sẽ xong.
Kiên trì!
Kiên trì!
Tiếp tục kiên trì!
Khi hắn Khi hắn thật sự kiên trì không nổi, nhân cơ hội liếc sang phía Hoàng Đế thì vừa hay nhìn thấy Hoàng Đế bị một quyền của Tần Lạc đánh bay.
Hắn quả thực không thể tin nổi vào mắt mình.
Khiếp sợ!
Còn muốn chạy trốn.
Hoàng Đế đã chết, ma thuật sư tự tử. Mục sư không biết tung tích. Đợi bọn họ đồng loạt tới vây công mình ư? Vậy hắn lấy đâu ra cơ hội sống sót?
Hắn là người sùng bái Hoàng Đế nhất trong bát đại chiến tướng, cũng chính bởi vì vậy, Hoàng Đế hiện tại đã chết, tín ngưỡng của hắn cũng sụp đổ, hắn càng hoang mang hơn bất kỳ ai.
Ầm.
Hắn và Đại Đầu đối nhau một quyền, thân thể lui hai bước. Còn chưa đứng vững lại thì Lee đã từ đằng sau vòng tới, một đao nhắm chuẩn vào cổ hắn.
Nữ nhân này trông thì thanh tú, nhưng hạ thủ thì lại vừa thâm vừa độc. Mỗi lần đều nhắm vào chỗ trí mạng nhất của người ta, cơ hồ là không cho người ta cơ hội phản kháng.
Trong lúc gấp gáp đề khí vung quyền, đấm mạnh vào bụng Lee.
Lee lui về phía sau, thân thể hắn cũng lao lên trước theo.
Bởi vì khi hắn công kích lee, Đại Đầu đúng lúc bổ tới, đấm vào lưng hắn một quyền.
Ầm ầm.
Thân thể lảo đảo lao lên trước, sau khi chạy được vài bước ngã xuống đất.
Phốc.
Ngực giống như bị một hòn đá lớn đè lên, cổ họng ngọt lịm, phun ra một ngụm máu.
Hắn cố gắng muốn từ dưới đất bò dậy, nhưng phía sau lưng lại bị người ta dẫm lên.
"Không được nhúc nhích. Nếu không ta sẽ giẫm gẫy xương ngươi." Một giọng nữ lạnh tanh truyền đến.
Hỏa Thần nghĩ nghĩ rồi từ bỏ chống cự.
Thái Sơn chi chiến, phía Tần Lạc thủ thắng toàn diện, không một ai chết, chỉ có mấy người bị thương.
Sườn núi đỉnh Vũ Hóa.
Một nam nhân khoác áo mưa đầu đội mũ trầm mặc đi tới, hắn đi không nhanh, chậm rãi, nhưng mỗi một bước đều vô cùng kiên định, giống như là mỗi một bước đều trải qua tính toán tinh vi vậy.
Ầm.
Ầm.
Ầm
Tiếng bước chân trầm trọng vang vọng cả sơn đạo vắng lặng, nhưng không bị bất kỳ ai phát hiện và để ý.
Đi lên trên.
Đây là một vị trí gần đỉnh nũi Vũ Hóa nhất, còn tiến về phía trước nữa là leo tới đỉnh ngọn Vũ Hóa rồi.
Hắn dừng lại ở đây. Quan át hoàn cảnh bốn phía, đi tới một sơn động ở bên cạnh vách núi.
Hắn gạt bụi cỏ và bụi gai, tiến vào sơn động. Vứt áo mưa trên người sang một bên, sau đó cởi cái ba lô màu đen trên lưng xuống.
Rẹt.
Kéo khóa ra, từ bên trong lôi ra một cái hộp màu bạc.
Ở trên dụng cụ điện tử ở nắp hộp bấm sáu số, cái hộp cách một tiếng mở ra.
Bên trong là một vật thể màu bạc hình trụ, phần đầu của vật thể cũng có đồng hồ điện tử.
Nam nhân sau khi ấn nút thì từ trong túi lấy ra một cái di động.
"Xác định là cho nổ chứ?" Hắn hỏi với giọng khàn khàn.
"Xác định." Trong Microphone truyền đến giọng nói của một nam nhân.
"Hoàng Đế vẫn ở bên trên."
"Ồ." Nam nhân kinh hô: "Vậy thì càng tuyệt, có phải một phát súng bắn chết hai con chim không? Chuyện mà Violet mất công và thời gian như vậy vẫn không làm được, tôi chỉ cần một giây là đủ rồi. Cho nổ đi."
"Tuân lệnh. Wrangler tiên sinh." Nam nhân nói.
Hắn dập máy, sau đó ném di động ở gần khối bom.
Sau khi làm xong tất cả, hắn ngay lập tức chạy đi.
Hai mươi phút, hắn đã đứng ở dưới chân núi.
Hắn từ trong túi lấy ra một cái nút màu đỏ, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, nói: "Tạm biệt, Tần Lạc. Tạm biệt, Hoàng Đế."
"Tạm biệt. Thái Sơn."
Ngón tay cái của hắn dùng sức xuống.
Ầm
Đất rung núi chuyển, giống như toàn bộ thế giới đều đang run rẩy.
← Ch. 1355 | Ch. 1357 → |