← Ch.1397 | Ch.1399 → |
Tần Lạc nhìn chằm chằm Bạch Phá Cục không chút chớp mắt, Bạch Phá Cục trừng mắt nhìn lại Tần Lạc.
Thâm tình chân thành, ý hợp tâm đầu.
Thật lâu sau, thật lâu sau...
Đột ngột, hai người cùng cười ha hả.
Một người tựa như trăng non, một người tựa như mặt trời. Một người ấm như trà, một người hừng hực như rượu. Một người nhếch miệng cười to, một người há miệng cười vang...
"Sướng". Bạch Phá Cục lớn tiếng nói."Mẹ nó, nói sướng như vậy. Tần Lạc, anh có gan".
" Phong cách như vậy là Bạch Phá Cục. Vừa mới chết một kẻ họ Tần, lại lập tức xuất hiện họ Tần thứ hai... nhìn mà khiến lòng người rét lạnh". Cách Tần Lạc nói chuyện vẫn như trước... nham hiểm cay nghiệt.
"Anh Tần dạy rất đúng". Bạch Phá Cục nói."Bạch Phá Cục chính là Bạch Phá Cục. Trước kia là Bạch Phá Cục, về sau vẫn là Bạch Phá Cục. Không cần phải thay đổi, cũng không cần trở thành thế thân của ai... Trước kia ta luôn mắng họ Tần kia dối trá, không ngờ chính mình cũng nhiễm tật xấu này. May là anh Tần kịp thời nhắc nhở, nếu không tôi liền lâm vào vũng bùn không thể tự kềm chế. Chỉ bằng một ít này, tôi đã muốn cùng anh tần uống mấy ly".
Tần Lạc xua tay, nói: "Uống rượu liền miễn đi. Hôm nay tôi còn có việc quan trọng cần hoàn thành".
Bạch Phá Cục nhìn Tần Lạc, lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt giống vợ bé ở sau lưng Tần Lạc trầm mặc không nói, vừa cười vừa nói: "Hiểu rồi. Hiểu cả rồi. Vậy thì ngày khác đi".
"Sao anh lưu manh vậy?" Tần Lạc tức giận nói. Gì mà ngày khác? Anh xem tôi là ai? Tôi dù thích đàn ông, cũng không thích loại đàn ông như anh có biết không?
Bạch Phá Cục cười đến độ nước mắt cũng chảy ra. Cười một hồi, nụ cười trên mặt dần biến mất, tiếng cười cũng dừng.
Hắn vẫn giữ tư thái mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lạc sáng quắc, giọng lạnh lùng bá đạo nói: "Anh có biết hay không, thật ra người tôi muốn đánh bại không phải là Tần, mà là anh?"
"Bây giờ biết rồi". Tần Lạc cười gật đầu."Xem ra tôi còn nặng ký hơn Tần nhiều".
" Từ hôm nay trở đi, chúng ta là địch không phải bạn... Chúng ta đã ở vào trạng thái khai chiến. Tôi sẽ sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào đánh bại anh".
"Tôi cũng nghĩ như vậy". Tần Lạc không chút nào lùi bước mà nói. Hai người lại trừng mắt nhau, giương cung bạt kiếm, sát khí tràn ngập.
" Thỉnh tùy ý". Bạch Phá Cục nhẹ gật đầu với Văn Nhân Mục Nguyệt, sau đó xoay người bỏ đi.
" Hắn rất có lòng tin ". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Phải đó". Tần Lạc gật đầu."Bạch Phá Cục ẩn nhẫn nhiều năm, lần này đại bại Tần gia, thu hoạch béo bở. Vốn còn định ẩn nhẫn khiêm tốn một thời gian ngắn, đợi đến khi hết thảy kết thúc lại tuyên chiến với chúng ta. Không ngờ tối nay lại bị anh chọc giận, dứt khoát không che dấu nữa, liền tuyên chiến tại chỗ..."
Bạch Phá Cục trước kia bị người ta gọi là người điên, nhưng mà, lúc đó cũng chính là thời khắc hắn che dấu tốt. Người điên, dù sao cũng làm cho người ta có cảm giác hữu dũng vô mưu, người như vậy, sẽ không có mấy người đề phòng. Hơn nữa hắn cố ý tạo ra một loại biểu hiện giả hôm nay đi săn gấu ngày mai đi vật sư tử, mọi người cho là hắn chỉ là một cậu ấm không có học thuật.
Lần này ba tộc đại chiến khiến thanh danh hắn phất lên, uy vọng vang xa hơn đám người Văn Nhân Mục Nguyệt cùng Tần Lạc. Hắn vẫn nghĩ thầm phải giữ tác phong thân thiết khiêm tốn, lại bị Tần Lạc nhìn không thuận mắt mà luân phiên khiêu khích, nhịn không được liền lộ ra lá bài tẩy của mình.
"Hắn làm như vậy còn có một mục đích". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Cái gì?" Tần Lạc xoay người nhìn khuôn mặt mỗi lần thấy đều khiến người ta mê say. Cảm giác rất kỳ quái, chỉ cần cách hơn mấy giây không nhìn, lúc lại xoay người lại, phát hiện nàng lại đẹp hơn mấy giây trước ba phần.
Càng xem càng đẹp, nhìn hoài không chán, có lẽ là nói về cô gái như Văn Nhân Mục Nguyệt nhỉ.
"Anh hay đọc tâm lý học, hẳn là hiểu được". Văn Nhân Mục Nguyệt không có trực tiếp trả lời vấn đề của Tần Lạc, mà lại đề nghị chính hắn suy nghĩ.
Tần Lạc nghĩ kỹ một lát, rất nhanh liền híp mắt nở nụ cười, nói: "Anh cảm thấy, ngoại hiệu của Bạch Phá Cục nên gọi là trí công càng phù hợp hơn, Tần căn bản không cùng một cấp bậc với hắn... tối nay hắn cố ý tuyên chiến với chúng ta trước mặt mọi người, chính là muốn tạo cục diện quan hệ hai nhà khẩn trương. Bởi vì chúng ta tạm thời ở vào hoàn cảnh xấu, nói không chừng liền không chịu nổi loại áp lực này mà chủ động ra tay với bọn họ... Thương trường cùng chiến trường đều có đặc tính như vậy. Phe phòng thủ thường dùng ít sức hơn phe tấn công. Hắn là muốn dùng cái giá thật nhỏ để cắn nuốt gia tộc Văn Nhân.
" Hắn biết chúng ta sẽ nhìn thấu ý đồ của hắn, nhưng vẫn làm như vậy..."
"Đó là vì hắn biết chúng ta sẽ không chủ động khai chiến với hắn. Còn hắn cũng thật cần một khoảng thời gian để tiêu hóa nhanh chóng tài nguyên cùng sản nghiệp lần này..." Tần Lạc khẽ thở dài."Nói chuyện với mấy người các người thật lao lực. Hắm sao không nói thẳng tôi bây giờ bận việc, không rảnh dây dưa với các người, mọi người nghỉ ngơi trước mấy tháng, chờ tôi xong việc chúng ta lại đánh... không phải đơn giản rõ ràng hơn sao?"
Văn Nhân Mục Nguyệt cũng nhẹ gật đầu rất tán thành, nói: "Quả thật phức tạp".
Văn Nhân Mục Nguyệt từ chối yêu cầu bên làm chủ mời lên đài lên tiếng, cùng Tần Lạc sớm rời đi.
Bệnh tình Văn Nhân Đình vừa mới bắt đầu phục hồi như cũ, nàng phải ở bên cạnh làm bạn nhiều. Cho nên, bây giờ nàng vẫn ở tại nhà cũ gia tộc Văn Nhân.
Rolls-Royce cực kỳ xa xỉ dừng ở cửa lớn nhà cũ, Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở ghế sau lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, vẫn giữ tư thế trước đó, thân thể tựa ở trên ghế ngồi phía sau rất thoải mái.
Thật lâu sau, Tần Lạc cảm thấy không thể giằng co như vậy nữa, vừa cười vừa nói: "Đi về nghỉ ngơi đi. Anh đi xuống".
Nói xong, Tần Lạc đẩy cửa xe ra chuẩn bị xuống xe.
" Tần Lạc ". Văn Nhân Mục Nguyệt hô.
Tay Tần Lạc dừng ở trên tay lái, xoay người nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt, hỏi: "Sao vậy?"
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói gì, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn hắn không chớp mắt, cặp môi đỏ mọng ướt át, một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được.
Tần Lạc nhìn nàng thất thần trong chốc lát, vừa cười vừa nói: "Nếu không có việc gì anh liền về trước".
Hắn đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, muốn chạy trốn, vội vã mà chạy.
Một chân hắn giẫm xuống đất, đang định chui ra khỏi xe, sau lưng lại truyền đến giọng nói phảng phất như nói mê của Văn Nhân Mục Nguyệt: "Tần Lạc".
Tần Lạc xoay phắt lại, ôm chặt Văn Nhân Mục Nguyệt, cả người đều đè lên người nàng, hung hăng hôn môi nàng.
Cô gái này, thật quá đáng ghét. Chẳng lẽ em không biết anh rất dễ câu dẫn à?
---------
---------
Khách sạn Kim Tinh. Tại sảnh Khải Toàn.
Ba người Tần Lạc, Hậu Vệ Đông, Minh Hạo tề tụ một phòng, cùng chúc mừng Thái Công Dân được tuyển làm Bộ trưởng bộ vệ sinh Trung Quốc. Mấy người bọn họ đều là người đáng tin trong những người Thái Công Dân tin, dòng chính trong dòng chính, ai cũng có đầy đủ lý do uống thêm mấy chén.
Hậu Vệ Đông cùng Minh Hạo cũng không cần nói, bọn họ theo thứ tự là thư kí tiền hậu nhiệm của Thái Công Dân. Cho dù bọn họ bây giờ ở chức gì, sau ót cũng dán một cái mác thật to chữ Thái. Thái Công Dân bước tới bước quan trọng này, đối với con đường làm quan của bọn họ cũng có được ảnh hưởng cực kỳ khổng lồ.
Tần Lạc không phải là người trong thể chế, nhưng hắn cũng vì Thái Công Dân mà cao hứng. Thứ nhất, hắn và Thái Công Dân quan hệ mật thiết. Không chỉ là thượng hạ cấp, còn thân như người nhà. Hắn rất vui vì quan tốt vì dân vì nước như Thái Công Dân leo lên vị trí cao. Thứ hai, bọn họ có lý tưởng cùng mục tiêu chung. Tần Lạc một lòng phát triển cùng cứu vớt trung y, Thái Công Dân cũng có nhiệt tình cùng lòng tin thật lớn với trung y. Có hắn ở trên chức vị mang tính mấu chốt này, với việc thúc đẩy cùng giúp đỡ trung y liền có thể đề cao. Nếu vậy, Tần Lạc làm việc cũng sẽ làm ít được nhiều.
Năng lực cá nhân thì còn lâu mới bằng cơ quan quốc gia. Quốc gia muốn thúc đẩy một chuyện, đó chính là lực cả nước. Năng lực của Tần Lạc không thể nói là nhỏ bé, nhưng vẫn sẽ có cảm giác lực bất tòng tâm.
Hậu Vệ Đông mở ra một chai Mao Đài, rót đầy ba chén rượu trước mặt, cười lớn nói: "Chén thứ nhất này chúng ta kính lão lãnh đạo khỏe mạnh".
Ba chén rượu cụng nhau, sau đó ba người một hơi cạn sạch rượu trong chén.
" Chén thứ hai, chúng ta kính lãnh đạo thăng chức ". Minh Hạo cười ha hả mà nâng chén.
Ba người lại nâng chén.
Uống hết hai chén Mao Đài, gương mặt Tần Lạc đỏ lên, đầu váng mắt hoa, cảm giác đã có sáu bảy phần men say.
Hậu Vệ Đông thấy Tần Lạc không kiên trì nổi, vừa cười vừa nói: "Chúng ta chậm lại. Hôm nay nhất định phải không say không về... ăn chút thức ăn trước".
Sau khi ăn mấy miếng, Tần Lạc cảm thấy trong dạ dày thoải mái hơn một chút.
Hắn giơ chén rượu thứ ba lên, nói: "Cạn chén vì trung y".
Tần Lạc là một bác sĩ trung y. Hắn vì trung y mà quen biết với Thái Công Dân. Bởi vì quen biết với Thái Công Dân, nên quen Minh Hạo cùng Hậu Vệ Đông. Cho nên nói, một chén này kính cho trung y cũng không có vấn đề.
Minh Hạo mỉm cười nâng chén, nói với Tần Lạc: "Cậu đúng là ba câu không rời nghề chính. Được. Chén này ba anh em chúng ta liền kính trung y".
Chén rượu thứ ba uống xong, hai người Minh Hạo cùng Hậu Vệ Đông liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Tần Lạc.
"Tôi đề nghị, chén thứ tư kính Tần Lạc ". Minh Hạo vừa cười vừa nói.
" Tán thành ". Hậu Vệ Đông tán thành nói.
Tần Lạc lấy tay che ở trên ly rượu không để bọn họ rót rượu vào trong, vừa cười vừa nói: "Dù sao vẫn nên cho tôi một lý do... sao chén rượu thứ tư lại kính tôi?"
← Ch. 1397 | Ch. 1399 → |