← Ch.0143 | Ch.0145 → |
Một nam sinh khuôn mặt cũng rất bình thường, không hề có đặc điểm gì nổi bật. Tóc rối, cận thị, dáng vẻ thư sinh, mặc âu phục, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Hắn áp vào lòng hai quyển sách, quyển phía trên nhìn giống như nhật ký, quyển phía dưới không rõ tên vì hai quyển để chồng lên nhau.
Trong trường Tần Lạc là một giảng viên giỏi, một lòng truyền giảng kiến thực y học cho sinh viên nên có chút hiểu rõ về bọn họ. Bọn họ đều xuất thân từ hoàn cảnh gia đình bình thường hoặc là nghèo khó, cha mẹ họ cũng cùng ở đạm bạc trong trường. Trong hoàn cảnh khó khăn họ vẫn làm việc rất chăm chỉ, bất luận thời gian, lúc nào cũng thấy họ trong dáng bộ vội vàng. Đơn giản vì họ ấp ủ trong lòng lý tưởng lớn thay đổi tình hình loạn lạc hiện nay. Họ không nổi tiếng, không thích chơi bời. Ngày lại ngày suốt năm năm học, cuộc sống của họ chỉ vỏn vẹn ở 3 nơi: phòng học, thư viện, phòng ngủ.
Một sinh viên như vậy, sao lại là sát thủ được?
Khi hắn thả chồng sách xuống, hắn giả vờ xoay người nhặt cuốn sách, thấy Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đã đúng tầm mắt nên trong nháy mắt đã xuất chiêu, thời cơ ra tay cũng đã được hắn tính toán từ trước rất kỹ lưỡng.
Giữa một thế giới màu trắng đao phiến sáng loáng làm chói mắt.
Nhanh chóng, trực tiếp và tàn nhẫn.
Mục tiêu của sát thủ là hai vị trí tim và cổ họng của Văn Nhân Mục Nguyệt, ý đồ của hắn là quyết lấy mạng Văn Nhân Mục Nguyệt.
Khi hắn hung hãn đâm đao, vẻ mặt hắn không chút thay đổi. Nhưng Tần Lạc vẫn phát hiện ra hắn có những biểu hiện bất thường, không giống như một người bình thường. Mặc dù hắn đeo một cặp kính trí thức, nhưng hai tròng mắt của hắn lại tinh nhanh một cách dị thường. Ánh mắt đó không thể của một người cận thị.
Bất ngờ không bằng phòng ngự...
"Cẩn thận." Mã Duyệt ở phía sau kêu lên.
Phía sau vài tên vệ sĩ cũng nhanh chóng lao tới, còn có một gã vệ sĩ lấy ra một khẩu súng định bắn.
Nhưng hắn không bóp cò vì Văn Nhân Mục Nguyệt đang đứng phía trên tên hung thù.
Đây là một tên sát thủ có kinh nghiệm, khi hắn rút dao đâm, hai chân hắn dường như không chuyển động. Nếu không có sự tính toán kỹ lưỡng từ trước, hắn tất nhiên sẽ lui lại từng bước đến khi ba người cùng đứng ngang hàng mới ra tay.
Văn Nhân Mục Nguyệt bình tĩnh như một quái vật, cho tới bây giờ trên mặt cô vẫn không hề lộ vẻ gì là bối rối.
Có chăng chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể lùi lại phía sau từng bước.
Tần Lạc đưa tay ra đỡ đòn đao hiểm độc như một cao thủ với thần pháp nhanh nhẹn, nhanh kinh người.
Ối!
Tần Lạc nắm lấy con dao.
Không, phải nói là Tần Lạc đã dùng chính bàn tay của mình chặn con dao. Lưỡi đao xuyên qua lòng bàn tay hắn lộ ra mũi nhọn ghê sợ.
Máu chảy ra xối xả từ bàn tay của Tần Lạc.
Máu Tần Lạc chảy tràn ra mặt đất, như đang nhuộm cỏ cây từ màu trắng thành màu đỏ.
Sát thủ cũng không nghĩ mình động thủ không thành, hơn nữa lại bị một nam nhân chặn lại bằng một bàn tay. Đồng tử sau cặp kính của hắn rõ ràng lộ chút bối rối.
"Tên này thật là liều." Sát thủ thầm nghĩ.
Tất nhiên, mục tiêu của hắn là Văn Nhân Mục Nguyệt. Một đao không được, nhiệm vụ cũng đã thất bại. Nếu như tấn công lần nữa chắc chắn sẽ lọt vào tay bọn họ.
Sát thủ phản ứng cực nhanh, bỏ luôn con dao của mình trên tay Tần Lạc mà bỏ chạy.
Hơn nữa, hắn chạy trốn theo phương thức hết sức kỳ lạ.
Giả bộ té xuống đất, sau đó hai tay chống giữ, hướng xuống hồ nước mà bỏ chạy
Con đường họ đi hơi dốc, phía dưới chân dốc có một cái hồ nhân tạo của trường. Hiệu trưởng đặt tên cho hồ này là hồ thần kỳ, nhưng sinh viên trong trường lại thích gọi nó là hồ ma quái.
Bởi vì trường là thủ đô của y học nên học viện y khoa khó tránh khỏi việc giải phẫu thi thể người hoặc động vật. Những cuộc giải phẫu không thành đều được đưa xuống hồ thần kỳ, lâu lâu tạo thành một cái hồ lô đựng xác chết.
Hồ thần kỳ này thường có vẻ u ám. Có sinh viên trong trường nói đã nhìn thấy ở giữa hồ có bóng một cô gái mặc đồ trắng bay bay, còn có người nói cứ nghe thấy tiếng khóc ai oán của cô gái... có rất nhiều tin đồn kiểu vậy xung quanh hồ này, nên nó mới được gọi là hồ ma quái.
Sát thủ có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bò được tới hồ nước.
Văn Nhân Mục Nguyệt ra hiệu cho hai gã vệ sĩ cũng làm theo trượt xuống đuổi theo tên sát thủ. Gã vệ sĩ cầm súng lúc nãy cuối cùng cũng có cơ hội nổ súng, nhắm thẳng sát thủ mà bắn.
Tần Lạc đi ra xem tình hình, Văn Nhân Mục Nguyệt đều mang theo bên mình những gã vệ sĩ tinh anh bách chiến bách thắng, hành động nhanh như điện, gặp chuyện không hề hoảng hốt, lộn xộn. Hai gã vệ sĩ truy bắt tên sát thủ, còn hai gã cao thủ nhất luôn theo sát Văn Nhân Mục Nguyệt đề phòng địch giương đông kích tây.
"Tiểu thư, chị có sao không?" Mã Duyệt nhanh chóng chạy tới hỏi han.
"Tần Lạc, anh thấy sao rồi?" Văn Nhân Mục Nguyệt cầm lấy bàn tay đang túa máu của Tần Lạc sốt ruột hỏi.
Thật không ngờ, Tần Lạc lại được nhìn thấy vẻ mặt "lo lắng" của cô người máy này.
"Tôi không sao." Tần Lạc vừa cười vừa nói, rồi quay sang gã vệ sĩ vừa nổ súng nói: "Hì, người anh em, đến giúp tôi rút đao phiến này ra cái."
Tay phải của hắn bị thương, tay trái của hắn cũng có thể rút nhưng là hắn không đủ sức rút một cách nhanh gọn.
Để người khác rút hộ, có thể hiệu quả sẽ tốt hơn.
Gã vệ sĩ giắt khẩu súng vào thắt lưng, có chút bối rối nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt.
Cô chủ không lên tiếng có vẻ hắn cũng không có dũng khí để rút.
"Nhanh đi bệnh viện." Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng nói.
"Đi bệnh viện nào? Tôi chính là thầy thuốc, đi bệnh viện làm gì? Tôi đâu có phải là không dậy nổi đâu." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt đi.
Người ta nói tay đứt ruột xót, bàn tay là nơi tập trung của rất nhiều mạch máu.
Mẹ kiếp, đau quá a!
Đang là mùa đông lạnh mà trán Tần Lạc lấm tấm mồ hôi hột
"Không được. Phải đi bệnh viện." Văn Nhân Mục Nguyệt dìu cánh tay Tần Lạc, kéo hắn đến bệnh viện dưỡng thương.
"Thật sự tôi không sao cả mà." Tần Lạc cười khổ mà nói." "Mau rút con dao ra cho tôi để tôi cho thuốc vào vết thương. Nếu không sẽ không cầm được máu."
Hắn lấy ra từ trong người một lọ nhỏ kim dũng dưỡng cơ phấn, đây là loại biệt dược đặc trị cầm máu. Chỉ cần người nào giúp hắn rút đao phiến ra khỏi tay hắn, hắn có thể cầm máu rất nhanh nhờ dược phấn.
"Đi bệnh viện." Văn Nhân Mục Nguyệt lần nữa nói. Thấy Tần Lạc lại không muốn đi, liền nói: "Đánh ngất anh ta đi."
"Bà nương chết tiệt..."
Tần Lạc chưa kịp thốt ra câu mắng chửi, đột nhiên hắn thấy đau nhói và đầu óc bắt đầu trở nên mơ hồ.
Lúc Tần Lạc tỉnh dậy, hắn đã nằm trong một gian phòng bệnh lý có vẻ kỳ lạ.
Nếu không phải hắn đang được truyền và trong phòng có một vật dụng y học đơn giản thì hắn cũng hoài nghi đây là một tòa biệt thự xa hoa.
Trên tường có treo một chiếc TV tinh thể lỏng to, một notebook được đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, những chiếc ghế salon cỡ lớn xa hoa với chiếc thảm trải đắt tiền hoa văn kiểu Italia, tất cả rèm cửa đều tối màu. Phòng bếp riêng biệt
Hệ thống sưởi ấm của căn phòng được mở vừa phải, trong phòng ấm áp như mùa xuân. Thoang thoảng hương vị soda, làm cho cổ họng hắn có cảm giác ngọt ngọt
Giường bệnh cũng rất đặc biệt, mềm mại và dễ chịu là thường. Tần Lạc nằm ở trên giường có cảm giác như mình là một vị tướng cao cấp. Đây chắc chắn không phải là bệnh viện đa khoa bình thường.
"Anh tỉnh rồi à?" Bên cạnh Tần Lạc đột nhiên có tiếng của một phụ nữ.
Văn Nhân Mục Nguyệt cầm cái bảng điều khiển bấm bấm vài nút, các rèm cửa trong phòng tự động kéo lên. Cả căn phòng sáng bừng lên bởi ánh sáng mặt trời chiếu vào.
"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Ba giờ đồng hồ." Văn Nhân Mục Nguyệt đáp.
"Cô không sao chứ?" Tần Lạc hỏi. Hắn nhớ rất rõ những chuyện trước khi hắn bất tỉnh.
"... là anh có sao thôi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Mặc dù trên khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng nàng đột nhiên có cái gì đó ấm áp tràn về.
Là người vừa được chàng trai đó cứu vậy mà khi hắn tỉnh dậy câu đầu tiên hắn hỏi không phải là về bản thân hắn mà lại hỏi về cô, một người đàn ông như vậy thật đáng để gây cảm tình đúng không?
"Oh. Thiếu chút nữa tôi quên mất, người bị thương chính là mình." Tần Lạc nói. Hắn giơ bàn tay phải đang được bó bột lên, thật sự là khóc không nổi.
Cái nhà bà nương này, lúc ấy không bảo gã vệ sĩ nhanh chóng rút đao phiến ra cho mình, để mình cho dược phấn vào có phải không sao không. Cô làm cho tôi tức mà phát ngất đi còn gì?
Điều này thật đáng buồn cười. Đợi khi vết thương này lành, chính mình cũng sẽ xé vết thương ra lần nữa để bôi dũng dưỡng cơ phấn, không thì e rằng sẽ để lại sẹo mất.
... Chẳng lẽ cô gái này một chút đó thôi cũng không hiểu sao?
May là lúc đầu mình đã đích thân đi thối hôn. Cô gái này rất ngang bướng, nếu cưới nàng, thể nào cũng bị nàng cho tức chết mất.
"Đây là chỗ nào vậy?"
"Bệnh viện."
Bệnh viện của ai mà xa hoa vậy ta?"
"Của nhà tôi."
"..."
"Tôi cũng là một thầy thuốc nên có thể tự chữa lành vết thương cho mình. Tại sao cô cứ nhất quyết đưa tôi đến đây?" Tần Lạc buồn bực nói."Chẳng lẽ cô không tin vào y thuật của tôi?"
"Tôi rất tin."
"Vậy tại sao cô..."
"Lúc ấy tôi không tin."
"..."
Nếu ai nói hắn hiểu rõ phụ nữ, chắc người đó bị điên. Hai câu nói có gì ăn nhập với nhau không a?
Thấy Tần Lạc im lặng, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không nói gì. Nhìn mặt hắn vẫn còn tái nhợt, trong lòng nàng có chút xót xa.
"Cám ơn anh." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Cám ơn cái gì hả? Tôi đứng ngay cạnh cô, không tôi cứu thì người nào cứu cô đây?" Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Tình huống xảy ra bất ngờ, sát thủ cơ bản cũng không có nhiều thời gian.
Nếu như không phải vì Văn Nhân Mục Nguyệt lùi sát gần vào Tần Lạc để tạo ra một khoảng trống... sợ là sát thủ đã thực hiện được mưu đồ.
Cũng đúng là vì có chút cảm kích trước hành động đó của Văn Nhân Mục Nguyệt mà Tần Lạc mới không chút nghĩ ngợi đỡ lấy đao phiến.
Ngu ngốc!
Nếu có sự lựa chọn khác, cô nghĩ rằng tôi sẽ để chuyện đó xảy ra hả? Da thịt của mình tôi không xót được sao?
"Tại sao anh lại... cứu tôi?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại vấn đề đầu tiên. Lúc Tần Lạc hôn mê, nàng cứ băn khoăn về vấn đề này.
Cho dù cô là người phụ nữ được trời phú cho tài trí hơn người nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp đó.
"Tại sao tôi lại cứu cô ư? Tôi cũng không nghĩ gì cả, chỉ là phản ứng đầu tiên thôi." Tần Lạc nói."Hơn nữa, cô không bị thương thì tôi bị thương. Cô là phụ nữa, tôi còn mặt mũi đâu khi để cho cô bị thương chứ
← Ch. 0143 | Ch. 0145 → |