Vay nóng Tinvay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0161

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0161: Sờ lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Nghe thấy Tần Lạc có ý đồ thu mua nghiệp đoàn Trung y của bọn họ, Âu Dương Lâm và Âu Dương Mẫn hai người tức giận đến nỗi mặt vặn vẹo, da thịt trên mặ rúm lại. Bộ dạng trông cực kỳ kinh khủng.

Mấy môn phái Trung y thành lập mấy ngàn năm, mang trên lưng nhiệm vụ đặc biệt của lịch sử, có thể dùng tiền để mua ư? Đây là sự vũ nhục trần trụi.

"Tên họ Tần kia, mày đừng có không biết tốt xấu như vậy." Âu Dương Lâm chỉ vào Tần Lạc, mắng. Bộ dạng như muốn xông lên cùng Tần Lạc đại chiến ba trăm hiệp.

"Sao với các ngươi, tôi có thể coi là khách khí rồi đấy." Tần Lạc cười lạnh, nói."Tôi còn bằng lòng cho các người ra giá, dùng tiền để mua nghiệp đoàn của các người. Các ngươi mở miệng nói một câu là muốn tôi nghe các người. Không biết ai không biết tốt xấu hơn ai đây?"

"Xem ra chúng ta không thể hòa đàm được rồi." Âu Dương Mẫn cười lạnh nói.

"Tôi cũng thấy là như vậy." Tần Lạc hờ hững nhún nhún vai. Đáng ghét nhất là mấy tên ngu ngốc này cầm cái chiêu bài mà chẳng ai nghe qua đến tác oai tác quái.

Nghiệp đoàn Tần Lạc là sáng kiến do hắn đề xuất, cũng là do hắn và bộ trưởng Thái Công Dân mấy lần hiệp đàm và thực hiện mới thành. Bất kể là bản thân hắn hay là Quốc Tế Khuynh Thành đều đã trút một số vốn lớn vào đây, tâm huyết và thời gian bỏ ra thì càng khó có thể tính toán, hắn không thể vì một câu nói của người khác mà giao ra được.

Nếu làm vậy thì hắn có còn là Tần Lạc không?

"Xem ra người ta không nể mặt chúng ta rồi. Âu Dương, chúng ta đi thôi." Âu Dương Mẫn nói.

"Tên họ Tần kia, chuyện này còn chưa xong đâu. Mày thực sự cho rằng mày có thể muốn gì làm nấy ư? Đợi đấy!" Âu Dương Lâm uy hiếp.

Tần Lạc chẳng còn hứng thú mà đốp lại. Những người nói không lại người ta sau khi xong chuyện thì chỉ biết nói mấy lời châm chọc kỳ thực là rất đáng thương.

"Âu Dương tiên sinh! Âu Dương tiên sinh. Tôi nghĩ chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm thôi. Các người thực sự đã hiểu lầm Tần Lạc rồi. Hắn không phải là muốn chiếm nghiệp đoàn làm của riêng đâu. Hoàn toàn là một tấm lòng thành muốn cứu vãn Trung y thôi." Vương Tu Thân không muốn thấy Tần Lạc gây thù oán với những người này, vội vàng chạy theo giải thích.

"Sự thực sờ sờ trước mắt. Ông giải thích thế nào cũng vậy thôi." Âu Dương Mẫn nói."Chuyện này tôi sẽ báo lại cho nghiệp đoàn. Đối với thái độ cương ngạnh, ngạo mãn vô lễ lại biết sai mà không hối cải như hắn, nghiệp đoàn nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý."

"Tùy." Tần Lạc nhún vai một cách bất cần, nói.

Vương Dưỡng Tâm bước vài, cười hỏi: "Sư huynh, bọn họ là ai vậy? Chạy tới nói gì với anh thế?"

"Người của Quỷ Y phái. Bảo tôi giải tán nghiệp đoàn Trung y." Tần Lạc trả lời.

"Quỷ Y phái? Đó là cái gì? Sao từ trước đến giờ chưa từng nghe qua?" Vương Dưỡng Tâm nghi hoặc hỏi.

"Là một lưu phái Trung y rất cổ xưa, có cống hiến rất lớn đối với sự phát triển của Trung y. Chỉ là hiện tại trốn ở một nơi mà người ta không biết đến để hưởng thụ, rất ít người thấy bọn họ." Tần Lạc cười cười giải thích. Sự tồn tại của Quỷ Y phái giống như một ẩn số, ngoại trừ những lão nhân có giao tiếp rộng rãi và hiểu biết sâu rộng như gia gia của mình biết một số nội tình ra, người bình thường căn bản không biết tới sự tồn tại của bọn họ.

"Vậy bọn họ vì sao lại yêu cầu anh giải tán nghiệp đoàn Trung y vậy?" Vương Dưỡng Tâm không hiểu, hỏi.

"Bọn họ cho rằng tôi mang cái mác cứu vãn Trung y ra để kiếm tiền." Tần Lạc cười nói.

"Thối lắm!" Vương Dưỡng Tâm tức giận nói."Những cống hiến của anh dành cho Trung y, tất cả mọi người chúng ta đều nhìn rõ. Bọn họ dựa vào gì mà đòi chỉ trích anh? Có bao nhiêu tên đang mượn lá cờ Trung y để kiếm tiền sao họ không quản, sao lại cứ khăng khăng đến đổ oan cho người tốt? Chẳng lẽ tưởng chúng ta dễ bị khi phụ lắm sao?"

"Cho nên tôi mới coi lời nói của bọn họ như đánh rắm." Tần Lạc nói."Chúng ta cứ là tốt việc của mình là được rồi. Đừng để ý đến bọn họ."

"Gặp phải loại chuyện này, muốn không tức giận cũng khó. Đã yếu rồi còn muốn bá đạo." Vương Dưỡng Tâm bực bội nói.

Sau khi Vương Tu Thân tiễn bọn họ liền quay lại nói với Tần Lạc: "Tần Lạc à, con lần này chọc phải tổ ong rồi."

"Sư phụ, là bọn họ khinh người quá đáng mà." Tần Lạc nói.

Kỳ thực, hắn không để ý có một hay là hai nghiệp đoàn Trung y, chỉ cần mục tiêu của mọi người như nhau, đều là để phát dương Trung y, cứu vãn Trung y thì hắn cũng không nói gì, chỉ sẽ bảo trì thái độ hoan nghênh.

Nhưng, bọn họ lại đề ra hai điều kiện khiến người ta khó mà tiếp nhận nổi. Một là giải trừ nghiệp đoàn Trung y của Tần Lạc, cái kia là muốn Tần Lạc nghe lời bọn họ.

Ngạo khí trong xương cốt của Tần Lạc cũng bị bọn họ triệt để khơi dậy lên rồi, thẳng thừng đề xuất thu mua tổ chức nghiệp đoàn đó của bọn họ luôn.

Các ngươi đã càn rỡ, vậy thì tôi phải cuồng vọng hơn các người. Anh không để tôi sống yên, tôi cũng không để cho anh được thoải mái. Đây căn bản chính là phong cách hành sự của Tần Lạc.

"Đúng vậy. Bọn họ dựa vào gì mà đòi người ta giải tán nghiệp đoàn Trung y?" Vương Dưỡng Tâm cũng nói giúp Tần Lạc.

Vương Tu Thân thở dài nói: "Các con vẫn chưa biết sức ảnh hưởng của bọn họ torong giới Trung y đâu. Trung y Nam Bắc mấy đại lưu phái hầu như toàn bộ đều là môn sinh của bọn họ, mặc dù không phải là môn sinh truyền nhân của bọn họ, những cũng chịu ảnh hưởng y lý, y thuật của bọn họ, người được lợi thực sự quá nhiều. Nếu bọn họ thật sự quyết tâm làm khó con, ngày sau các con không dễ sống đâu."

"Không gây chuyện, không phải là vì con sợ chuyện. Ngẩng lên không thẹn với trời, cúi xuống không ngượng với người. Con hành sự đường đường chính chính, chính chính đáng đang tìm sinh lộ cho Trung y. Nếu bọn họ thực sự muốn làm khó con, vậy thì con cũng chỉ đành đấu với bọn họ một trận thôi." Tần Lạc mắt sắc như dao cạo, nói.

"Ài, cũng chỉ đành như vậy thôi." Vương Tu Thân nói.

Công tác tuyển nhân hội viên của nghiệp đoàn Trung y mỗi giờ mỗi phút đều được tiến hành, bất kể là thông qua phương thức gửi thư báo danh hay là email trực tiếp, mỗi ngày hai mươi tư giờ đều không ngừng nghỉ.

Vốn Tần Lạc còn lo lắng Lâm Hoán Khê không có kinh nghiệp kinh doanh, không có cách nào xử lý những chuyện lặt vặt đó của nghiệp đoàn Trung y.

Không ngờ sau khi trải qua một đoạn thời gian để thích ứng, cô ta rất nhanh liền bắt đầu vào việc. Giúp nghiệp đoàn Trung y trở thành ngăn nắp gọn gàng. Công tác thu nhận hội viên trước sau chưa hề dừng lại, trải qua ba cấp xét duyệt, từ trong những phương thuốc Trung y mà mấy trăm hội viên cung cấp lựa chọn ra mười loại có giá trị thị trường và ý nghĩa nghiên cứu nhất để tiến hành nghiên cứu, rất nhanh nghiệp đoàn Trung y sẽ có một lượng thành quả nghiên cứu đầu tiên để đưa ra tiêu thụ.

Bởi vì nghiệp đoàn Trung y tạm thời chưa thể mang lại lợi nhuận cho người đầu tư, cho nên vẫn cho có một thương gia nào khác gia nhập. Đợi tới sau khi nghiệp đoàn Trung y có sản phẩm thành công, chắc chắn sẽ có những công ty dược Trung y và thẩm mỹ hợp tác với nghiệp đoàn Trung y.

Tần Lạc là người tổ chức, cũng là hội trưởng của nghiệp đoàn Trung y, nhưng phần lớn sự vụ hắn đều không làm. Trước đây là do Lệ Khuynh Thành gánh vác, sau khi Lâm Hoán Khê nhận chức, lại do cô ta phụ trách công tác của phương diện này.

Nhưng, điều này không chứng tỏ rằng hắn được nhàn rỗi.

Ngoài trừ mỗi tuần phải lên lớp dạy tám tiết ra, mỗi ngày để phải theo cô gái bạo lực đến trị liệu thân thể cho Long Vương.

Cho dù y thuật của Tần Lạc cao minh, nhưng tiệm đống chứng (tế bào thần kinh vận động bị khô héo) đã có thể liệt vào năm loại bệnh khó chữa giống như bệnh ung thư và bệnh AIDS, muốn khiến bệnh nhân lập tức đứng dậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)