Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0189

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0189: Anh hãy cút xuống địa ngục
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tần Lam mở phong thư ra, móc ra một bức ảnh. Trong bức ảnh có người trẻ tuổi, có người già còn có cả mấy đứa trẻ. Nàng không biết một ai trong những người này.

Những người này có một đặc điểm chung: Sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Thoạt nhìn giống như người mắc bệnh lâu ngày, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đau khổ, trông rất yếu ớt.

Đau lòng nhất là một là một bé gái nhỏ tuổi, đầu trọc lốc, trên trán có một nhúm tóc màu vàng chanh giống như tóc nhuộm.

Nhìn cô bé bản tính phụ nữ của Tần Lam nổi lên, tâm trạng vô cùng đau xót cùng thương tiếc.

"Bọn họ là ai?" Tần lam chỉ vào người trong bức ảnh hỏi.

"Là ai? Có chuyện gì ư? Em không nhận ra hả?" Lý Quốc Tân cười nhạt nói: "Vì chúng ta cũng có chút tình nghĩa vợ chồng, anh nguyện ý giải thích cho em hiểu".

"Bọn họ là người dùng sản phẩm của Thân Tâm, cũng là khách hàng của chúng ta. Nói thế em đã hiểu chưa" Lý Quốc Tân cười ha hả nói.

Lý Quốc Tân cầm tấm ảnh trong tay Tần Lam, chỉ vào một bà già trong ảnh nói: "Em xem, bà lão này đã hơn sáu mươi tuổi. sau khi ăn sản phẩm Thân Tâm của chúng ta đã bị bệnh liệt giường đã hai năm. Còn nữa đứa bé này lớn tuổi hơn Bối Bối nhà chúng ta nhưng em hãy nhìn nó có lớn hơn Bối Bối bao nhiêu không?"

Lý Quốc Tân thở dài nói: "Tên đứa nhỏ này là Lý San San. Anh có tới nhà nó mấy lần. Nó là một đứa bé rất đáng yêu. Đáng tiếc bây giờ nó không thể ra ngoài nhìn thấy ánh ắng mặt trời. Khi nó ra ngoài gặp gió thổi, sẽ thổi tung tóc của nó. Ôi, cuộc đời nó coi như xong rồi".

Lý Quốc Tân yên tâm nhét tấm ảnh vào tay Tần Lam, anh ta không lo lắng chuyện nàng sẽ tiêu huỷ chứng cớ này. Anh ta nhìn Tần Lam vẻ âu yếm nói: "Bố mẹ Lý San San đều là giáo viên tiểu học, khi con gái họ gặp phải chuyện này, bọn họ vô cùng đau xót. Bọn họ vốn định kiện em ra toà nhưng anh đã tới thương lượng với bọn họ. Anh nói bọn họ hãy suy nghĩ kỹ, cháu bé bị như vậy chúng ta nên nỗ lực tìm cách cứu cháu bé. Bây giờ bà chủ của chúng tôi tình nguyện chịu trách nhiệm về chuyện này, nguyện ý bỏ tiền ra chữa bệnh cho con gái của hai người. Nếu như hai người kiện bà chủ công ty, bà chủ phải ngồi tù, lúc đó con cái hai vị sẽ làm sao? Ai sẽ trả tiền viện phí chữa bệnh cho cháu bé? Ai sẽ bồi thường cho hai vị? Công ty chúng tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn, công ty phá sản, tất cả tiền bạc cũng tiêu tan".

Lý Quốc Tân nhìn Tần Lam nói: "Lam Lam, em thấy đó anh đối với em rất tốt. Anh không muốn em bị tổn thương gì cả".

"Anh có ý gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cái đó thì có liên quan gì tới tôi?" Tần Lam phẫn nộ nói. Sự việc xảy ra trước mắt nàng làm nàng không thể ngờ đây chính là người đàn ông mấy năm trước nàng đã yêu một cách điên cuồng, được vô số sinh viên nữ yêu thích lại là người đàn ông táng tận lương tâm như vậy.

"Lam Lam, sao em có thể nói như vậy? xí nghiệp Thân Tâm của chúng ta, em mới là đại diện hợp pháp. Chủ sở hữu công ty mang tên em. Tất cả các hợp đồng đều do em ký kết. Làm gì có chuyện không liên quan tới em?" Lý Quốc Tân ra vẻ đau lòng nói.

"Tôi ký kết lúc nào? Lúc nào tôi cũng để anh ký kết. Tôi làm gì có để anh đi làm cái chuyện hại người thế này. Việc này căn bản không liên quan tới tôi".

Lý Quốc Tân lắc đầu anh ta lại mở cặp da màu đen lấy ra một tập tài liệu, mở phần cuối có ký tên nói: "Em xem ở day có chữ ký. Trên đó còn có chữ ký Tần Lam của em. Bút tích của em còn rõ ràng thế này, cho dù em tìm chuyên gia có uy tín nhất thế giới này kiểm tra lại, bọn họ vẫn khẳng định đó là chữ ký của em"

"Hơn nữa nếu không có chữ ký của em liệu anh có thể để xí nghiệp sản xuất ra sản phẩm đó không? Nếu như không có chữ ký của em, anh có thể lấy được chứng nhận chất lượng cho sản phẩm đó không?"

Hai mắt Tần Lam đỏ ngầu, nàng nhìn chằm chằm Lý Quốc Tân, thanh âm run rẩy: "Lý Quốc Tân, anh đang lợi dụng tôi".

Tần Lam nhận ra những hợp đồng này. Đây là những hợp đồng Lý Quốc Tân mang đến cho nàng ký lúc nàng mang thai. Lúc đó Lý Quốc Tân còn chưa bộc lộ bản chất của anh ta. Lúc đó anh ta thực sự là người chồng có trách nhiệm. Hơn nữa lúc đó Tần Lam hoàn toàn tin tưởng anh ta.

Một người phụ nữ sao có thể nghi ngờ chính người thân của mình? Một người phụ nữ đang mang thai sao có thể nghi ngờ bố của đưa con trong bụng mình bầy ra các hợp đồng để bẫy mình?

Ngay lúc này Tần Lam tức giận đến run người. Hình như tất cả sức lực của nàng đều tan biến hết.

Nàng cứ tưởng rằng trước khi anh ta phản bội nàng bọn họ đã có tình yêu thực sự nhưng bây giờ nàng mới biết được ngay từ đầu anh ta đến với nàng là có dụng ý xấu.

Đối với một người phụ nữ mà nói còn có chuyện gì tuyệt vọng hơn chuyện này?

"Thực ra không phải là anh lợi dụng" Lý Quốc Tân giải thích."Có ai muốn xảy ra chuyện như vậy không? Trước đây anh chỉ muốn tiêu thụ được sản phẩm, kiếm ít tiền. Dù sao đây cũng là sản nghiệp của hai vợ chồng chúng ta nhưng khi xảy ra chuyện như vậy chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm".

"Tại sao sản phẩm như vậy vẫn nhận được chứng nhận chất lượng sản phẩm? Tại sao anh không tiến hành giai đoạn thí nghiệm trước khi xuất xưởng?" Tần Lam hỏi.

"Cái này đương nhiên dựa vào mối quan hệ của em. Bố em là người tôn quý. Đối với hệ thống kiểm dịch y tế, khi anh cầm hợp đồng có ký tên của em, còn có ai không nể mặt đây? Hơn nữa sản phẩm cũng trải qua các bước kiểm tra rất nghiêm ngặt. Xảy ra chuyện này thì chỉ có thể trách số mệnh của chúng ta không tốt thôi".

"Số mệnh không tốt? Cái cớ đó mà anh cũng viện ra được sao? Số mệnh của anh không tốt, còn những nạn nhân đó thì sao? Bọn họ là gì? Bọn họ cũng tự nhận là xui xẻo ư? Tại sao người khác không mắc phải chuyện này mà anh lại gặp phải chuyện này?"

"A, Tần Lam, em nói vậy không đúng rồi. Đây là công ty của em... anh chỉ là một nhân viên của em. Nếu như lúc ban đầu công ty mang tên anh bây giờ anh không tới tìm em, đúng vậy không? Anh cảnh cáo em dù bây giờ anh dùng tiền ngăn chặn bọn họ tố cáo nhưng nếu anh bảo cho bọn họ biết em không muốn tiếp tục chịu trách nhiệm chuyện này...lúc đó bọn họ gây ra chuyện gì anh cũng không biết được".

"Ai da, thật đáng tiếc. Tần gia là một cái tên danh tiếng. Chỉ cần nhắc tới đại danh của Tần lão gia, ở phương nam này ai ai cũng phải kính nể. Nhưng nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, em nghĩ gia đình em vẫn giữ được danh tiếng sao? Gia đình em là thế gia Trung y trăm năm nay, đúng không? Danh tiếng sẽ bị phá huỷ, không bao giờ gượng dậy nổi. Nếu như để Tần lão gia biết em làm ra cái chuyện thương thiên hại lý này, em nghĩ ông còn nhận một người con gái như em sao? Còn nữa em hãy cân nhắc cho kỹ, nếu như gia đình em biết chuyện này, mọi người trong Tần gia có còn nhận em nữa không?"

"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cuối cùng Tần Lam cũng tỉnh táo lại. Lúc này nàng cần phải nói chuyện rõ ràng với tên mặt người dạ thú kia.

Nàng không ngờ Lý Quốc Tân lại giở thủ đoạn đó với nàng. Nàng có thể không cần danh tiếng của bản thân mình nhưng nàng không thể không quan tâm tới danh dự của Tần gia.

Tần gia là thế gia Trung y trăm năm, đời đời truyền thừa y bát vì giữ gìn danh dự của Tần gia, mỗi đời Tần gia đều nỗ lực rất lớn. Ngay cả người cháu trai khi còn nhỏ tuổi, thân mắc bệnh trọng vẫn bị ông nội bắt học Trung y, chỉ sơ xẩy một chút sẽ bị giáo huấn nghiêm khắc.

Nếu như chuyện này bị phơi bày trên các phương tiện truyền thông, danh dự của Tần gia sẽ bị huỷ. Không chỉ có danh tiếng của Tần gia bị huỷ hoại, công ty mới lập của nàng cũng đi đứt, ngay cả công ty của anh trai Tần Hạ, bệnh viện tư của chị dâu cũng bị ảnh hưởng lớn, còn có cả nghiệp đoàn Trung y của Tần Lạc...

Chiêu này thực sự rất độc ác!

"Thực tế anh cũng phải là người vô tình như vậy. Dù bất kỳ điều gì xảy ra anh cũng vẫn là bố của Bối Bối, đúng không?" Lý Quốc Tân muốn ôm Tần Lam nhưng bị nàng đẩy ra.

"Dù sao chúng ta cũng có tình nghĩa vợ chồng, anh không thể để gia đình em lâm vào hoàn cảnh như vậy. Nếu như em có thể giúp anh có được phương thuốc Kim Hạp bí truyền, anh sẽ tiêu huỷ tất cả chứng cớ, trả lại em tất cả các tài liệu có chữ ký của em, thế nào?"

"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh? Sao tôi có thể tin anh được? Khi anh có được phương thuốc Kim Hạp, anh lại muốn các phương thuốc khác thì sao? Lòng tham của anh tôi đã lĩnh giáo đủ rồi" Tần Lam cười nhạt nói.

"Không phải anh đã nói với em sao? Anh sẽ đưa trả lại tất cả chứng cớ cho em. Hơn nữa anh sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ với các nạn nhân, để bọn họ vĩnh viễn không buộc tội em được" Lý Quốc Tân nói."Hơn nữa anh có điều không hiểu gai đình em có nhiều phương thuốc bí truyền như vậy. Tần lão gia có thể cho chúng ta một ít cũng đủ cho chúng ta cả đời sống sung túc. Tại sao hết lần này tới lần khác ông ấy chỉ muốn bo bo giữ lấy đơn thuốc? Không phải bởi vì em chỉ là con gái, ông ấy muốn giữ những đơn thuốc đó cho cháu trai của mình sao?"

"Cũng may tôi vẫn chưa giao phương thuốc đó cho anh" Tần Lam cười cay đắng nói. Bây giờ nàng cảm thấy thực sự may mắn.

Người tốt nắm giữ nhiều tiền bạc có thể tạo phúc bốn phương. Người xấu lắm tiền nhiều của, chúng có thể gây hoạ khắp nơi.

Đương nhiên Lý Quốc Tân thuộc về loại người thứ hai.

"Lam Lam, em không cần phải nói những lời châm chọc đó. Chuyện của em đã rất rõ ràng, em cứ suy nghĩ cẩn thận đi. Anh biết Tần gia của em là một thế lực lớn, một người nhỏ bé như anh không thể trêu vào thế nhưng em đừng ép anh tới mức cá chết lưới rách. Anh khác với em, anh còn là một thằng lưu manh. Anh hiểu rõ hơn em gia đình em rất coi trọng danh tiếng gia đình".

"Thôi được, bây giờ anh về Thâm Quyến trước. Nếu em có được phương thuốc bí truyền cứ gọi điện cho anh, chúng ta sẽ tiến hành trao đổi. Trong tay em có thứ anh muốn, trong tay anh có thứ em muốn, nói vậy chắc Tần gia em càng phải quan tâm tới vấn đề này hơn".

Lý Quốc Tân cười với Tần Lam rồi hắn cầm túi của mình rời đi.

Khi âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng "bịch", Tần Lầm mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế.

Làm gì bây giờ?

Sau khi ngồi ngây người một lát, Tần Lam móc túi lấy điện thoại bắt đầu gọi điện, nàng nói: "Tần Lạc hả? Bây giờ cháu có thời gian không? Cô có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng cháu".

*****

Tần Lạc không phải là lần đầu tiên đến trước cổng trường của học viện Trung Y Hoa Nam, cô cô của hắn ngày trước chính là học sinh trường này, có mấy lần cô cô còn đưa Tần Lạc đến đây chơi nữa. Khi đó, vì một số nguyên nhân mà Tần Lạc không thể đến trường được, nhìn những cô bé cậu bé đi lại trong vườn trường, trong lòng hắn ngưỡng mộ vô cùng.

Bây giờ đang là thời gian nghỉ đông, cổng trường có đôi chút tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có hai, ba học sinh từ trong trường ra đi ra, đó là những học sinh có gia cảnh không được tốt, phải ở lại trường để đi làm thêm hoặc có những người là do nhà quá xa nên không muốn về.

Tần Lạc đứng trước cổng trường của học viện Trung Y Hoa Nam, hắn phải ngắm nghía một lượt xung quanh, khó khăn lắm mới phát hiện ra một tiệm cà phê nhỏ ít người biết đến ở gần đó.

Tần Lạc cảm thấy có cái gì đó kỳ kỳ, sao cô cô mình lại đến nơi này cơ chứ? Tại sao phải hẹn gặp ở chỗ này? :

Tần Lạc đi vào bên trong, một người phục vụ mặc chiếc váy đen đi đến nghênh tiếp hắn.

Sau khi nói là phòng số hai, thì dưới sự dẫn đường của người phục vụ, cuối cùng Tần Lạc cũng gặp được Tần Lam đang đứng ở cửa phòng.

" Cô cô, sao lại hẹn ở chỗ này chứ? Đến đây để hồi tưởng lại cuộc sống sinh viên của cô sao?" Tần Lạc cười nói. Hắn biết, Tần Lam vội vàng gọi hắn đến, chắc chắn là có việc quan trọng muốn bàn bạc với hắn. Hơn nữa sắc mặt của cô cô cũng rất khó coi, với năng lực giải quyết mọi việc của Tần Lam, nếu không phải là việc khó có thể giải quyết thì cô cũng sẽ không bao giờ chủ động tìm người khác giúp đỡ cả.

Từ nhỏ tới lớn, cô cô đều tương đối kiêu ngạo.

Hắn nói như vậy, cũng chỉ hy vọng có thể giảm nhẹ phần nào tâm tình của Tần Lam mà thôi.

Tần Lam không nở ra được một nụ cười hiểu ý, nàng nói với Tần Lạc: "Đi vào trong này nói. Cháu muốn uống chút gì không?"

" Không cần đâu. Cháu đến để nghe cô nói đây." Tần Lạc cười nói.

Tần Lam gật đầu, ngồi đó nâng tách cà phê lên, mà không biết phải mở miệng thế nào.

Nhưng Tần Lạc lại phát hiện ra đối diện Tần Lam có một tách cà phê, liền hỏi: " Cô cô có hẹn với ai ở đây sao?"

" Là Lý Quốc Tân." Tần Lam nói. Mới nhắc đến cái tên này đã làm nàng cảm thấy buồn nôn rồi, lại càng không muốn con gái yêu của nàng có liên lạc gì với hắn ta cả.

" Lý Quốc Tân?" Tần Lạc phải hồi tưởng lại một lúc mới nhớ ra, đó là chồng cũ của cô cô. Lúc trước khi họ kết hôn, thì thường xuyên đến nhà Tần Lạc chơi. Có điều nghe nói lúc cô cô mang thai, thì hắn ta lằng nhằng với cô thư ký của công ty. Sau đó cô cô biết chuyện, liền li hôn với hắn ta.

Thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, Tần Lạc lại chẳng có tình cảm gì với hắn ta, nên trong trí óc của hắn không hề có những tin tức liên quan đến người này. Nhớ được khuôn mặt ông ta nhưng lại không nhớ nổi tên ông ta là gì.

Chỉ là không ngờ, hai người vẫn còn liên lạc với nhau.

Thảo nào cô cô lại hẹn gặp hắn ở đây. Năm đó, họ cùng là học sinh của ngôi trường này.

" Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc hỏi.

" Cháu nhìn mấy tấm hình này đi." Tần Lam đưa phong thư trên mặt bàn cho Tần Lạc xem. Bởi vì trong tay Lý Quốc Tân có ảnh gốc, hơn nữa hắn ta lại có hồ sơ của bệnh nhân, vì vậy, cho dù Tần Lam có hủy hết chỗ ảnh này đi, thì hắn ta vẫn có thể làm ra được một phần khác.

Tần Lạc rút ảnh ra xem, lập tức lông mày hắn cau hết cả lại, rồi nói: "Đây là hiện tượng trúng độc mãn tính. Đã bắt đầu trị liệu chưa vậy? Cần tìm ra nguyên nhân gây bệnh, biết bệnh gì thì mới kê đơn thuốc được."

" Cô cũng không biết nữa." Tần Lam đau khổ lắc đầu." Cô bị Lý Quốc Tân lừa rồi. Lúc cô mang thai, hắn ta đem đến cho cô một số hồ sơ của công ty rồi bảo cô ký vào. Cô cứ nghĩ là giống với những lần trước, đều là thông qua hắn ta thẩm hạch, thì sẽ không có vấn đề gì, nên đã ký vào đó. Nhưng không ngờ ___ không ngờ hắn ta lợi dụng lòng tin của cô, làm những việc tội ác tày trời đến vậy."

" Những người này đều là những người bị hại của sản phẩm Thân Tâm, sau khi họ uống sản phẩm của Thân Tâm, thì xuất hiện hết vấn đề nọ đến vấn đề kia. Lý Quốc Tân không biết đã dùng cách gì mà đều thuyết phục được hết bọn họ. Tạm thời bọn họ để yên chuyện này mà không tố giác ra ngoài ___ Nhưng, nếu cô không đưa phương thuốc Kim Hạp cho hắn ta, thì hắn ta sẽ làm cho chuyện này vỡ lở ra. Bởi vì trên đó đều là chữ ký của cô, cô ngồi tù hay đền mạng cho mọi người cũng không sao, nhưng danh dự của Tần gia chúng ta sẽ bị hủy hoại. Cô sẽ trở thành người có tội với Tần gia."

Cuối cùng Tần Lam cũng không thể chịu nổi nỗi uất ức trong lòng, nước mắt tràn mi. Bắt đầu khóc thút thít.

" Phương thuốc Kim Hạp? Sao hắn ta biết ông nội có cái này?" Tần Lạc hỏi. Phương thuốc Kim Hạp là vật quý gia truyền của nhà họ Tần, nghe nói bên trong có mấy phương thuốc vô cùng quý hiếm. Chỉ cần có được một trong những phương thuốc đó thì sẽ phát tài ngay, nếu có được tất cả những phương thuốc đó, thì lợi nhuận của sản phẩm đem lại sẽ làm cho người ta kinh hồn bạt vía, bởi vì lợi nhuận thu lại từ những sản phẩm đó là quá nhiều.

"Đó là do cô vô tình lỡ miệng nhắc đến nó một lần trước mặt hắn ta." Tần Lam hối hận đến xanh cả ruột. Nếu không cho hắn ta biết sự tồn tại của vật này, thì làm sao có những việc sau này cơ chứ?

" Có hồ sơ của những bệnh nhân này không?" Tần Lạc nhìn ảnh hỏi. Vẻ mặt đăm chiêu.

Mặc dù Tần Lam chỉ nói vài câu như vậy, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được mức độ nghiêm trọng của việc này. Chỉ cần không cẩn thận một chút, thì truyền đời ngàn năm của dược vương thế gia sẽ bị mọi người lên án, trở thành tội nhân cho người đời chửi rủa.

Sự vây quanh, bàn tán của những con mắt hiếu kỳ và những đám nước bọt của những người không biết được chân tướng sự việc, là những vũ khí làm con ngưởi bị tổn thương lợi hại nhất.

Mọi người sẽ không thể ngờ được con gái của dược vương lại kinh doanh một công ty đen, làm cho bao nhiêu người trúng độc mãn tính, khí quản bị tổn hại nghiêm trọng. Một khi bị giới truyền thông đưa tin, thì không biết sẽ gây ra một trận sóng tó gió lớn, cuồng phong bạo vũ thế nào đây?

Hơn nữa, Công Hội Trung Y của Tần Lạc mới vừa khởi bước. Phấn dưỡng da Kim Dũng của hắn đang bán đắt hàng ở trên thị trường. Hôm qua Lệ Khuynh Thành vừa gọi điện tới, nói rằng bởi vì sắp đến tết, nên rất nhiều người mua hẳn một bộ phấn dưỡng da Kim Dũng để làm quà, ngạch tiêu thụ sản phẩm tháng này sẽ lại lập lên một ngưỡng thu nhập cao mới.

Một khi thân phận mình là cháu của dược vương bị bại lộ, lại thêm có người hảo tâm nào đó lại đổ thêm dầu vào lửa, thì tiền đồ của hai xí nghiệp lớn này sẽ gặp phải tai ương khó lường.

Tần Lạc có thể không để ý những điều này. Nhưng, khi bảng hiệu của Tần gia sụp đổ, thì đối với ông Tần Lạc mà nói, đó sẽ là một đòn trí mạng. Những thời khắc cuối đời của ông chỉ có thể sống trong áy náy và tủi nhục mà thôi.

"Hắn ta đâu?" Tần Lạc hỏi.

"Đi rồi."

"Đi khỏi đây đã lâu chưa?"

Tần Lam giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: " Nửa tiếng rồi."

Tần Lạc gật đầu rồi nói: " Cô cô, cô cứ giao việc này cho cháu. Cô đừng lo lắng nữa, cứ chăm sóc Bối Bối cho tốt đi."

" Tần Lạc, cô___"

" Cô sao thế? Còn chuyện gì nữa sao?" Tần Lạc hỏi. Nhìn nét mặt đau thương của Tần Lam, trong lòng Tần Lạc cũng buồn bã vô cùng.

Bởi vì hắn vốn không được khỏe mạnh, nên người cô chỉ lớn hơn hắn vài tuổi này là người yêu quý hắn nhất. Cô biết Tần Lạc rất buồn vì không được đến trường học, nên cứ khi nào có cơ hội, cô đều kéo Tần Lạc đến trường chơi.

Khi đó, những cô gái cùng ở ký túc với cô cô đều không coi Tần Lạc như một người đàn ông. Tần Lạc qua đêm ở chỗ bọn họ, nhưng bọn họ không một chút quan tâm. Đã thế còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Tần Lạc, những thứ mà bình thường hắn không được ăn.

Nếu mà họ có tiết thì sẽ đem theo Tần Lạc tới lớp học. Tần Lạc ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, cũng giống như những học sinh khác, hắn chăm chú ngồi nghe thầy giáo giảng bài, và cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Bình thường cô cô cũng là người cưng Tần Lạc nhất, thường xuyên dẫn hắn đi dạo phố. Mỗi lần về nhà, Tần Lạc đều bình yên vô sự, còn cô cô thì không thể thiếu được một trận răn dạy của ông nội. Cô cô cũng chẳng để tâm, đến ngày thứ hai vẫn lén lút kéo Tần Lạc ra ngoài.

Sau này, với độ tuổi càng lúc càng lớn của Tần Lạc, cô cô cũng đi Thâm Quyến lập nghiệp, nên quan hệ của hai người mới ngày một trở nên xa lạ đôi chút.

Nhưng, tình thâm máu mủ ruột già nói thế nào cũng không thể phai nhạt được. Cô mình bị người khác ức hiếp, hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm cho Tần gia bị diệt vong nữa chứ, sự tàn ác và tội lỗi trong con người Tần Lạc bắt đầu trỗi dậy.

" Không sao đâu." Tần Lam lắc đầu. Cô không biết phải nói ra thế nào về việc giao dịch của mình với Lý Quốc Tân. Dù sao, cô cũng lừa người nhà mình lâu như vậy." Cô hối hận lắm. Cô cô có lỗi với mọi người."

Tần Lạc nắm tay cô cô, vừa cười vừa nói: " Không sao đâu mà. Với điều kiện của cô cô thì về sau sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn thế nữa. Cái loại thằng hề như thế này thì cô cứ để cháu đối phó cho. Cháu sẽ không để hắn ta chơi trò gì nữa đâu. Tần gia vẫn sẽ là Tần gia, chỉ có thể ngày càng hưng thịnh, không ai có thể phá hoại được."

Hắn cứ nghĩ là Tần Lam nói hối hận ở đây có nghĩa là do mình gặp phải người không tốt, hắn không hiểu nổi hàm nghĩa khác trong lời nói của cô ấy.

Đợi sau khi Tần Lam rời khỏi, Tần Lạc móc điện thoại ra bấm số gọi.

*****.

Từ Dương thành đến Thâm Quyến cũng không xa, sau khi Lý Quốc Tân lái chiếc BMW trên đường cao tốc từ Dương thành đến Thâm Quyến, trên đoạn đường không hề có chút chướng ngại vật nào nên hắn ta phóng như bay.

Thậm chí, hắn ta còn vui vẻ đến mức mở nhạc nghe, lại còn nói chuyện một hồi với người tình nhỏ của mình, hẹn trước sẽ ăn cơm trưa ở đâu.

Khi đến trạm kiểm tra Thâm Quyến, Lý Quốc Tân vẫn nghĩ là như mọi khi, đưa tiền là có thể đi qua.

Nhưng, đợi đến khi hắn đưa tiền xong rồi mà tấm chắn vàng phía trước vẫn không chịu thu lại.

" Xin lỗ ông, chúng tôi muốn kiểm tra một chút giấy tờ của ông." Người phụ nữ mặc đồng phục nghiêm mặt nói.

" Có chuyện gì sao?" Lý Quốc Tân hỏi.

" Chỉ là muốn hỗ trợ điều tra một vụ án. Có thể không có chút gì liên quan đến ông." Người phụ nữ nói.

Lý Quốc Tân cũng không nghĩ gì nhiều, mặc dù trong lòng không được vui cho lắm, nhưng vì muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, nên vẫn đưa ra giấy phép lái xe của mình.

Một lát sau, giấy phép lái xe vẫn không được hoàn trả lại. Hình như người phụ nữ đó vẫn đang gọi điện thoại nói gì với ai đó.

Đang trong lúc Lý Quốc Tân muốn thúc giục, liền nhìn thấy một chiếc xe taxi nhỏ bảy chỗ màu đen đậu trước trạm kiểm tra. Bốn người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng đi đến, từ hai bên ập vào bao vây Lý Quốc Tân vào giữa.

"Ông là Lý Quốc Tân?" Một người đàn ông trạc tuổi trung niên nghiêm nghị nói.

" Là tôi đây. Các ông là ai? Có chuyện gì vậy?" Lý Quốc Tân hỏi. Trong lúc nói, tay hắn ta cầm điện thoại lên, định mở điện thoại ra, báo cho thuộc hạ biết đang có chuyện gì xảy ra để còn chuẩn bị đối sách.

Lúc này hắn ta chợt hiểu ra vấn đề, hắn chửi thầm trong bụng: "Không ngời con điếm Tần Lam đã bán đứng mình. Với quan hệ xã hội rộng lớn của Tần gia, muốn làm mình bị kẹt ở đây, thì quả thật là một chuyện quá đỗi dễ dàng."

Hắn ta quả đã đánh giá thấp người phụ nữ đó, không ngờ cô ta có dũng khí của một tráng sỹ, tuy bị cụt một tay, nhưng vẫn có thể đâm chết nhiều kẻ địch khác.

" Không được động đậy." Người đàn ông trung niên đó phát hiện ra Lý Quốc Tân có hành động bất thường, liền lấy một khẩu súng lục từ trong người ra nhắm thẳng vào đầu Lý Quốc Tân, nói: " Chúng tôi là đội điều tra phạm tội hình sự. Chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần anh đi cùng chúng tôi một chuyến. Lập tức mở cửa xe ra. Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng."

*****

Hạ Dương, nhìn không có gì là mạnh mẽ cường tráng chút nào. Ngược lại, bởi vì cái danh tiếng của hắn là "Dương thành Tam Tú", nên tướng mạo của hắn có pha chút nữ tính.

Mắt một mí, đôi môi dày, mái tóc mượt mà, gọn gàng vuốt về phía sau, giống như kiểu tóc bóng lộn vuốt ngược về phía sau của Hứa Văn Cường trong 《Bến Thượng Hải》vậy.

Càng làm cho người ta thấy tức cười hơn đó là, ở dưới sống mũi của hắn còn có một nốt ruồi đen, trên nốt ruồi đó còn có hai sợi lông nữa, có thể thấy rất rõ, không ít nhân vật phản diện trong những bộ phim nhiều tập đều có bộ dạng đó.

Tôn Nhân Diệu ngũ quan đều rất đẹp, dáng người nhỏ nhắn yểu điệu, nếu ví Tôn Nhân Diệu như cô gái với vẻ đẹp của tuổi mười sáu, vậy thì, Hạ Dương giống như một phụ nữ trung niên sắp sửa bước vào thời kỳ mãn kinh.

Nhưng, nếu vì như vậy mà bạn khinh thường hắn, thì bạn đã nhầm to rồi.

Hạ Dương nhẹ nhàng lắc lư chiếc cốc thủy tinh trong tay mình, mạnh dạn ngồi lên chiếc ghế salon, nói: " Ngày trước khi mà bọn mình giẫm đạp, đè đầu cưỡi cổ lên người khác, đi xem trò vui, cậu cũng có muốn đi cùng tham gia đâu. Vậy mà lần này rốt cuộc là ai đã gây nên tội tình gì với cậu mà làm cậu phải đích thân ra tay. Bắt tôi đem người từ Thâm Quyến xa xôi đến cho cậu vậy?"

" Chỉ là một tên cặn bã mà thôi." Tần Lạc cười nói. Trong tay hắn vẫn cầm một cốc trà xanh. Mặc dù Lệ Khuynh Thành đã chứng minh cho hắn biết, uống một chút rượu vang sẽ không có hại gì cho sức khỏe cả, nhưng hắn vẫn cố gắng hạn chế không động đến mấy thứ có cồn đó.

"Mình không có một người ông làm thượng tướng, càng không có một ông bố làm chánh ủy trong quân đội. Nhưng cậu lại khác, cậu giẫm đạp, chèn ép lên người khác thì đằng sau lại có người chống đỡ cho, cuối cùng rồi thì người ta rồi cũng chẳng làm gì được cậu cả. Còn mình, mình mà cũng trà đạp, đánh đập người ta như vậy, thì không bị người ta quay lại cắn chết mới lạ?"

"Ái dà, cậu nói như vậy mình không thích đâu." Hạ Dương đặt cốc rượu xuống nhìn Tần Lạc nói."Ông mình đã nói rồi, nếu như là lúc khác mình đánh nhau với người ta, thì ông sẽ không tha cho mình. Còn nếu như vì chuyện của cậu mà đánh nhau với người khác, thì chắc chắn là ông sẽ đứng về phía mình. Ông nói cậu làm mọi việc đều rất đáng tin cậy. Lẽ nào mình làm việc không đáng tin cậy sao? Mình còn hoài nghi, liệu mình có phải là cháu ruột của ông không nữa."

" Thành tích hiện nay của cậu rất tốt, ông phải thấy tự hào về cậu mới đúng chứ." Tần Lạc nói.

" Mình cũng nghĩ như thế đấy. Nhưng ông mình lại không nghĩ vậy. Dòng dõi nhà tướng, không bao giờ có kẻ hèn nhát, bất tài cả, vậy mà trong mắt ông, mình chính là tên "hèn nhát, bất tài" đó đấy." Hạ Dương cười khổ nói.

Hạ Dương là cháu đích tôn của nhà họ Hạ, vốn là được kỳ vọng rất nhiều. Mặc dù Hạ Dương rất không bằng lòng, nhưng vẫn bị Hạ lão gia tống vào rèn luyện ở khu quân đội tại Thành Đô.

Ngày trước Hạ lão gia từng đi bộ đội, nên có không ít thuộc hạ hiện giờ đều là thành viên cấp cao trong quân đội. Dưới sự dìu dắt của Hạ lão gia, Hạ Dương ở trong quân đội tất nhiên sẽ nhận được những sự "quan tâm" đặc biệt.

Không ngờ Hạ Dương cũng là hạng người to gan lớn mật, sau khi chịu đựng được một tháng lẻ ba ngày trong quân đội, cuối cùng cũng không thể chịu nổi công việc khổ cực tại đây. Nên sáu đó, hắn ta đã trốn chạy khỏi đây trong một lần luyện tập, trở thành lính đào ngũ.

Tuy là dựa vào quan hệ của Hạ gia với bên quân đội, cuối cùng việc này cũng chẳng làm lên điều gì to lớn, nhưng, Hạ gia đã bị tên tiểu tử này làm cho mất mặt thảm hại. Hạ lão gia đến giờ còn không muốn gặp mặt tên cháu này nữa, gặp một lần thì bị ăn chửi một lần.

Hiện giờ, mặc dù hắn cố gắng bằng chính năng lực của mình để trở thành một thương nhân. Nhưng thành tích của hắn trong con mắt có phần cổ hủ của Hạ lão gia thì vẫn không có gì đáng bàn đến cả.

Đối với họ mà nói, trở thành quân nhân mới là đứng đắn, nghiêm chỉnh.

Tần Lạc cũng không có cách gì thay đổi suy nghĩ của những người đi trước, cũng không giúp gì được Hạ Dương trong tình cảnh hiện nay. Hắn nói với Hạ Dương: "Cậu cho người canh giữ ở trạm kiểm tra, liệu có gây phiền toái gì cho cậu không?"

"Phiền toái? Có phiền toái gì cơ chứ? Mình đã cho người nhắn trước với trạm kiểm tra bên Thâm Quyến rồi, nói là muốn bắt một tên phạm nhân đang chạy trốn. Cho dù bọn họ có hoài nghi, cũng không nói thêm gì đâu. Vả lại, cậu đã gọi điện đến chỗ tôi thế này, cho dù có phiền phức gì chăng nữa, việc của cậu cũng thành việc của mình. Nếu không ông mình chắc sẽ bắn chết mình mất."

Khi Hạ Dương nói, cái nốt ruồi trên khóe môi cứ nhúc nhích động đậy theo, giống như có một con côn trùng nhỏ nằm ở đó vậy.

" Cậu không biết chứ, cậu rời đi trong nửa năm trở lại đây, ông vẫn thường xuyên nhắc đến cậu. Nói y thuật của cậu giỏi, nhân phẩm tốt, tài đánh cờ hay, còn cân nhắc để gả đứa em gái của mình cho cậu. Tôi còn không thích em gái mình nữa là, chẳng lẽ cậu lại thích được?"

Tần Lạc cười khổ, nói: " Làm gì có ai nói em gái của mình như vậy chứ? Hạ Nguyệt Nguyệt lại chọc giận gì cậu à?"

" Hề hề. Mình bây giờ đã là người có thân phận rồi đấy. Dương thành có một doanh nhân kiệt xuất, là chủ tịch danh dự của mười triệu câu lạc bộ. Tôi lại còn chấp nhặt với trẻ con như vậy sao? Cậu nghĩ xem, con nhóc mới mười ba, mười bốn tuổi thì hiểu gì chuyện yêu đương cơ chứ? Lần trước nó lên mạng ở nhà, mình vô tình nhìn thấy chữ ký trên QQ (một chương trình chat chit như Yahoo, MSN, Zing chat của Việt Nam vậy) của nó, cậu có biết nó viết gì trên đó không?

"Viết gì vậy?" Tần Lạc nheo mắt hỏi. Hạ Dương chẳng giống con cháu nhà quân nhân chút nào, tính tình của cậu ta thường rất nhu hòa, hơn nữa còn nói nhiều nữa, mà tốc độ nói lại cực nhanh, đại đa số là cậu ta phát biểu một mình, người khác đến cả cơ hội chen ngang vào nói cũng không có nữa.

" Chữ ký đó là: Ai mà nói chuyện tình yêu với tôi, tôi sẽ làm cho người đó chết một cách từ từ theo nhiều cảm giác khác lạ." Hạ Dương đáp."Lúc đó mình rùng hết cả mình, cả buổi chiều hôm đó đều nghĩ đến việc nó lấy đâu ra câu nói ấy cơ chứ. Cái gì gọi là chết một cách từ từ theo nhiều cảm giác khác lạ?"

Tần Lạc cười lớn, nói: "Trẻ con bây giờ lớn sớm lắm. Hạ Nguyệt Nguyệt cũng không ngoại lệ."

"Đúng đấy. So với mình ngày trước thì có tiền đồ hơn nhiều. Ta đến tận mười bảy tuổi mới thoát ly đời trai tân. À đúng rồi, nghe nói lần này cậu đem cả vợ về ăn tết à? Lại còn ở Thiên Hà thành phát sinh sung đột với người ta nữa phải không? Mình vốn định gọi điện hỏi thăm tình hình xem thế nào, nhưng thằng ái nam ái nữ ấy đã nhúng tay vào rồi, nên mình cũng không muốn hỏi nữa."

"Cái chuyện vặt vãnh đó giữa hai người vẫn chưa được giải quyết sao?" Tần Lạc cười hỏi.

"Giải quyết? Giải quyết thế nào đây? Ta dẫn người đến làm thịt hắn, hay là để hắn cho người đến đập lại ta. Nể mặt cậu, nên thôi, không ai động đến ai là tốt nhất." Hạ Dương sầm mặt nói.

Tần Lạc biết đây chính là khúc mắc trong lòng của Hạ Dương, một chốc một lát cũng không thể giải quyết được, nên không nhắc đến những chuyện đó nữa. Hắn liền hỏi: "Khoảng khi nào thì đến nơi?"

Hạ Dương nhìn chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin trên cổ tay mình, rồi nói: " Sắp rồi. Vừa nãy họ gọi điện đến báo cáo, nói là cá đã bị mắc lưới rồi. Cả hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi, có lẽ bây giờ xe đã vào trong thành phố Dương thành rồi cũng nên. Mình thật sự cảm thấy tò mò, không biết tên ranh đó đã phạm lỗi gì, mà cậu lại ra tay nhe vậy?"

"Có một số chuyện, mình có thể giả bộ như không biết. Nhưng, hắn ta đã đi quá giới hạn mà mình đã đặt ra." Tần Lạc nhẹ nhàng mân mê tách trà trong tay, nói.

*******.

Suốt cả đoạn đường Lý Quốc Tân đều nghĩ không ra, vì sao mà tổ thanh tra tội phạm hình sự lại tìm tới hắn? Nhưng nhìn điệu bộ của mấy người này, thì đây rõ ràng là một đơn vị lừa đảo. Hai cái điện thoại di động của hắn đều bị tịch thu rồi, muốn gọi hỏi bạn một để nắm vững tình hình, hiện trạng của hắn lúc này cũng không thể nữa.

Qủa nhiên, hắn không hề bị đưa đến phòng làm việc của tổ thanh tra tội phạm hình sự, mà lại bị đưa tới một câu lạc bộ tư nhân nằm kế bên bờ biển.

Bởi vì hắn bị đưa vào từ cửa sau, nên suốt cả dọc đường đều không đụng phải bất kỳ ai. Có điều, từ trên tấm biển treo ở trước cổng vào có thể thấy rằng, cái câu lạc bộ này có tên là "Đôn Hoàng"

Một cái tên nghe vô cùng tao nhã, từ phong cách kiến trúc ở bên ngoài có thể thấy được đây là phong cách cổ phong cổ vận của mấy ngôi nhà cổ. Đúng là cũng có chút gì đó đôn hậu, mộc mạc của sa mạc Đôn Hoàng.

Lý Quốc Tân phát hiện ra một điều, bọn chúng đã xác định đưa mình đến một nơi bảo mật như thế này, tại sao chúng lại không bịt mắt mình lại chứ?

Nếu mà như vậy, lẽ nào bọn chúng không sợ sau khi sự việc bị bại lộ mình sẽ đi tố giác chúng sao?

Có lẽ chỉ có một nguyên nhân duy nhất để bọn chúng không làm vậy, đó là chúng sẽ giết người diệt khẩu, vì thế mà bọn chúng mới trắng trợn đến thế chứ.

Nghĩ đến đây, tâm trạng buộc phải trấn tĩnh của Lý Quốc Tân bắt đầu trở nên rối loạn, bắp chân dưới dường như bị nhũn ra.

"Rốt cuộc thì các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu? Tôi đã phạm phải tội gì chứ? Tôi muốn tìm luật sư của tôi." Lý Quốc Tân hét lên.

"Huỵch!" Một tiếng khô khốc

Có người dùng khuỷu tay cho Lý Quốc Tân một phát vào lưng, làm hắn đau đến độ rên lên từng hồi, trán toát mồ hôi lạnh. Toàn thân lảo đảo lao về phía trước, được hai người mặc áo đen kéo lại, nếu không hắn đã lao thẳng xuống đất rồi.

"Câm miệng." Một âm thanh lạnh lùng của một người đàn ông từ phía sau truyền tới.

Lý Quốc Tân không dám quay đầu lại, nhưng hắn ta biết rất rõ, người tấn công hắn từ phía sau chính là người đàn ông trung niên dùng súng chĩa vào đầu hắn, nói chúng là cái gì mà tổ thanh tra tội phạm hình sự. Ông ta là người cầm đầu ở đây, là một người rất nham hiểm và tàn ác.

Sau khi bị một phát vào lưng, Lý Quốc Tân càng chắc chắn rằng, bọn chúng muốn đùa giỡn mình cho đến chết. Nếu không thì làm sao mà dễ dàng động thủ đánh người đến vậy? Những vết thương trên người sau này sẽ thành chứng cớ mang lại phiền toái cho chúng.

"Ta không cần biết các người là ai. Nếu trong vòng nửa tiếng đồng hồ không thả ta ra thì bạn của ta sẽ báo cảnh sát." Lý Quốc Tân nghiến răng nói. Hắn cũng không còn cách nào khác, vì nếu hắn không nói những lời này để dằn mặt chúng, thì chúng không biết kiêng nể ai là gì.

Qủa nhiên, hắn lại bị thêm một đòn bằng đùi trỏ nữa từ phía sau.

Lý Quốc Tân mơ mơ màng màng không rõ mình đã đi được bao nhiêu đoạn đường, vòng qua bao nhiêu hành lang mới đến được một căn phòng rồi dừng lại trước cửa căn phòng đó.

Người đàn ông trung niên từ phía sau hạ độc thủ hắn bước lên phía trước, nhẹ nhàng gõ vào cái cửa gỗ.

"Vào đi." Giọng một người đàn ông từ trong truyền ra.

Cửa vừa được mở ra, Lý Quốc Tân liền bị đẩn vào bên trong. Ngay lập tức, cửa phòng liền bị đóng sầm lại, chỉ có người đàn ông trung niên bước vào cùng, còn những người mặc đồ đen khác đều biến mất không một tiếng động.

Lý Quốc Tân ngẩng đầu lên nhìn hai người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, khi hắn ta nhìn ra người đàn ông ngồi ở chiếc ghế salon đặt trong góc nhà đang chăm chú nhìn mình cười đầy ẩn ý kia chính là tên phế nhân họ Tần, thì hắn kinh hãi vô cùng.

Nhưng, khuôn mặt hắn ta đầy ngụ ý, hắn cười nói: " Là Tần Lạc phải không? Nhiều năm không gặp, không ngờ cậu đã lớn thế này rồi sao. Nhìn sắc mặt của cậu không tồi, bệnh của cậu khỏi hoàn toàn rồi sao? Hai năm về trước tôi vẫn lo lắng cho cậu lắm đấy."

Lý Quốc Tân là con rể của Tần gia, tự khắc biết rằng Tần gia có một tên xui xẻo từ bé đã mắc phải bệnh nan y hết thuốc chữa.

Tần Lạc giơ ngón tay ra lắc qua lắc lại, nói: " Tao có thể cười với mày, nhưng tốt nhất là mày đừng có cười với tao. Tao ghét nhất cái bộ dạng của mày khi mày cười. Qúa ư là giả tạo. Nhiều năm về trước tao đã nói với mày điều này rồi phải không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)