Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0194

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0194: Khi thần y gặp thần y
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Mồng một tết, khách khứa đến nhà Tần Lạc chúc tết cứ nối liền không ngớt. Xe ở cổng đã xếp thành một đường dài, cũng may mà biệt thự nhà hắn nằm kế sông Châu Giang, bờ sông có vô số nơi đỗ xe miễn phí dành cho mọi người. Nếu không thì tất cả chỗ xe hơi đó đều phải đóng gói cho vào túi rồi.

Tần gia là gia tộc trung y thế gia đã được cả trăm năm rồi, chịu ân huệ của Tần gia quả là đếm không xuể. Có những bệnh nhân được Tần Tranh điều trị, có những bệnh nhân được Tần Lạc điều trị, còn có rất nhiều bệnh nhân được chữa khỏi ở bệnh viện của mẹ Tần Lạc nữa.

Thậm chí, còn có những bệnh nhân được Thái gia gia (thuộc vào hàng cụ kị của Tần Lạc rồi)của Tần Lạc chữa trị khi còn sống nữa. Trong đám người này, có những người tuổi cao đã từ dã cõi đời này, nhưng con cháu của họ thì vẫn đến chúc tết nhà Tần Lạc vào mồng một tết hàng năm. Còn những người còn sống thì sẽ đích thân mình đến chúc tết.

Trên thế gian này, còn có việc gì to tát hơn, làm cho người ta cảm kích, biết ơn, nhớ mãi không quên bằng việc kéo người từ quỷ môn quan quay trở lại chứ?

Vì thế cho nên, mồng một tết hàng năm là ngày bận rộn nhất của Tần Lạc. Không ngừng tiễn người đi tiếp người đến, rồi uống trà hàn huyên. Cho đến tận hơn một giờ chiều, khách khứa mới bớt dần đi.

Theo tập tục thì buổi chiều mà đến chúc tết người ta thì không được chu đáo cho lắm, vì vậy mà, đến lúc này thì gần như là không còn mấy người khách nữa.

"Chúng ta đi bệnh viện một chút đi. Được không?" Lâm Hoán Khê nói với Tần Lạc. Không ít người biết Tần Lạc đem bạn gái về nhà ăn tết, nên, ai cũng hỏi đến chuyện này. Vì vậy mà Lâm Hoán Khê cứ hết lần nọ đến lần kia bị kéo ra ngoài giới thiệu cho người ta biết mặt.

Người không biết cách ăn nói như Lâm Hoán Khê mà cũng phải cố gắng ứng phó, Tần Lạc thấy mà thương nàng khôn xiết. Chỉ mong được treo một tấm biển trên cổ Lâm Hoán Khê, trên đó ghi mấy chữ: Lâm Hoán Khê, vợ của Tần Lạc.

Như vậy thì sẽ bỏ qua được khâu giới thiệu.

Bận rộn cả ngày trời, khuôn mặt nàng cũng lộ vẻ uể oải. Nhưng, nàng vẫn muốn đi thăm những bệnh nhân qua năm mới rồi mà vẫn phải nằm trên giường bệnh.

"Được. Chúng ta đi thăm San San." Tần Lạc gật đầu cười nói.

Tần Minh nghe nói Tần Lạc và Lâm Hoán Khê muốn ra ngoài liền chủ động bước tới nói: "Tần Lạc không biết lái xe, em dâu lại không dành lắm về Dương thành. Anh cũng chẳng có việc gì quan trọng. Vừa đúng lúc có thể lái xe đưa hai em đến bệnh viện."

Tần Lạc gật đầu cười nói: "Đại ca, phiền anh quá."

Tần Minh vỗ vỗ vào vai Tần Lạc, nói: "Đều là anh em với nhau, khách sáo cái gì chứ. Đợi đến khi nào cậu biết lái xe thì anh sẽ không làm tài xế cho cậu nữa đâu."

"Khi nào quay lại Yến Kinh em sẽ học lái xe ngay." Tần Lạc cười nói. Hắn cũng thấy rằng, không biết lái xe đúng là vô cùng phiền toái. Rất bất tiện khi đi ra ngoài.

Nếu mà tự mình biết lái xe, thì khi đi trị bệnh cho Long Vương đã không cần Ly phải đưa đi đón về rồi.

Nghĩ đến Ly, trong lòng Tần Lạc lại trở nên đau nhói.

Nhiệm vụ của nàng, vẫn thuận lợi chứ?

Mẹ của Tần Lạc tên Cam Vân, bệnh viện tư của bà thì tên là "Bệnh viện Ái Khang", là một tòa nhà hiện đại mười tầng nằm trên đường Phúc Manh. Quy mô của bệnh viện rất lớn, còn những thiết bị y tế ở bên trong thì vô cùng tiên tiến. Là một bệnh viện đông tây y kết hợp hiện đại.

Xe đỗ trước cổng bệnh viện Ái Khang, Tần Lạc nói với Tần Minh: "Anh cứ để chúng em tự vào là được rồi. Anh cứ về trước đi. Chúng em cũng không biết đến khi nào mới về, khi nào về thì em gọi xe được rồi."

"Thế cũng được. Không chừng lát nữa ông nội cần dùng đến xe. Anh về trước đợi đây." Tần Minh đáp.

Đợi đến khi Tần Lạc và Lâm Hoán Khê xuống xe rồi, Tần Minh liền quay xe rời đi.

Tần Lạc nắm tay Lâm Hoán Khê, đi về hướng của bệnh viện Ái Khang.

Vừa mới đi đến cổng thì có một người phụ nữ chạc tuổi trung niên mặc quần áo hợp thời tiến thẳng đến chỗ bọn họ.

May mà Tần Lạc phản ứng nhanh, kịp thời ôm Lâm Hoán Khê vào lòng, nên người phụ nữ đó mới không đụng phải Lâm Hoán Khê.

Có điều, cánh tay của chị ta vẫn quệt vào vai của Lâm Hoán Khê.

"Ôi chao, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Người phụ nữ cảm thấy có lỗi nói. Chị ta mặc một chiếc quần ôm chân màu đen, bên trên mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu nâu đỏ. Trang điểm nhạt, thoạt nhìn giống như một người phụ nữ thành công mà rất có văn hóa.

"Không sao." Lâm Hoán Khê nhìn chị ta một cái, thản nhiên nói.

"Cô không làm sao chứ? Có chỗ nào cảm thấy không được tốt không? Nếu không được tốt thì chúng ta vào bệnh viện kiểm tra xem sao." Người phụ nữ trung niên nhìn Lâm Hoán Khê từ trên xuống dưới, vẻ mặt sốt ruột nói.

Người khác khi đụng phải người ta, thì hầu hết đều mượn cớ để lừa tiền. Vậy mà chị ta thì lại chủ động quan tâm sức khỏe của người đó, lại còn muốn đưa người ta vào viện khám xem sao nữa.

Vào cái thời buổi tín ngưỡng bị xói mòn này, thì những tập tục, nhân phẩm như thế này giống như là một luồng gió mát giữa cái nắng oi ả của mùa hè vậy. Làm cho người ta thư thái, thoải mái vô cùng.

"Tôi không sao đâu. Chị cứ làm việc của chị đi." Lâm Hoán Khê nói. Âm thanh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

"Ồ, không sao là tốt rồi." Người phụ nữ trung niên thở phào nói."Tôi cũng đang vội vào đây để chuyển viện cho cha tôi. Cái bệnh viện Ái Khang này ___ chỉ được cái danh tiếng ở bề ngoài, trình độ của bác sỹ không ra làm sao cả. Cha tôi cũng chỉ là hen xuyễn thông thường thôi, vậy mà nhập viện đã được hơn nửa tháng rồi, tốn bao nhiêu tiền, nhưng bệnh thì không có một chút biến chuyển nào cả. Ngay cả trong ngày lễ tết này mà cả nhà đều phải túc trực trong bệnh viện."

"Hôm nay có một người bạn đến nhà chúc tết, đã giới thiệu một bác sỹ trung y cho tôi biết. Tôi cũng chỉ muốn thử xem thế nào, nên đã xin địa chỉ đi đến đó. Ha ha, thật đúng là thần kỳ. Cửa hàng của người ta không to lắm, nhưng người đến khám tấp nập như ở trên phố vậy. Tôi tận mắt trông thấy, người nào chỉ cần được thần y bắt mạch thôi là có thể nói ra được bệnh tình của người đó. Gian nhà nhỏ bé đó___ Những chiếc cờ được người ta đem đến tặng, sắp không có chỗ để treo rồi. Thế nên không phải tôi đang phải gấp rút chuyển viện cho cha tôi đấy sao? Cái bệnh viện Ái Khang này nào có muốn tiền đâu, đúng ra là muốn sinh mệnh của người ta. Tôi không muốn cho cha tôi ở thêm một ngày nào nữa."

Người phụ nữ trung niên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tần Lạc và Lâm Hoán Khê một cái, rồi hỏi: "Năm hết tết đến, sao lại phải đến bệnh viện thế này? Hai người có chỗ nào trong người không được thoải mái hay sao?"

Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê một cái, nói: " Là tôi cảm thấy không được khỏe. Ngực đau nhức."

Đôi mắt của người phụ nữ trung niên đột nhiên lóe sáng rồi chợt tắt, nói: "Ài, trời đất bao la, thân thể khỏe mạnh là điều quan trọng nhất. Cảm giác đau khổ khi có bệnh, tôi biết lắm chứ. Có điều là, tôi khuyên hai người không nên đến bệnh viện này. Qúa đắt. Chỉ là bệnh đau nhức đầu gì đó thôi, nếu không chi đến hàng trăm hàng nghìn nhân dân tệ thì cũng không khỏi được đâu. Nể mặt tôi vừa đụng vào hai người, tôi có thể giới thiệu cho hai người vị thần y nọ. Có điều, ông ấy có bằng lòng tiếp chẩn hay không thì còn phải xem thế nào đã ___ Bây giờ vừa mới qua năm mới, nhà họ cũng phải đoàn tụ chứ. Nếu không phải tôi có bạn giới thiệu đến thì họ cũng không muốn tiếp tôi đâu."

"Được thế thì tốt quá. Cảm ơn chị nhiều lắm." Tần Lạc mừng rỡ nói.

Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc một cái, trầm tư không nói câu gì.

"Đi. Tôi đưa hai người đến đó ngay bây giờ. Chỗ đó cách đây cũng không xa, ra khỏi cổng chính, rẽ trái đi khoảng một nghìn mét là tới à. Cũng chỉ vài bước chân." Người phụ nữ trung niên nhiệt tình nói.

"Tôi biết rồi." Tần Lạc gật đầu."Không phải chị phải đi chuyển viện cho thúc thúc sao? Chúng tôi có thể đợi mà."

"Chuyển rồi. Chuyển đến đó rồi." Người phụ nữ trung niên nói."Tôi đến đây để lấy những thứ còn sót lại của cha tôi. Không gấp. Không gấp. Bây giờ mà không đi nhanh lên, thì lát nữa thần y sẽ nghỉ làm đấy. Bệnh tật là không trì hoãn được đâu."

Tần Lạc chỉ cười cười, không nói gì cả.

Tần Lạc cùng Lâm Hoán Khê đi theo sau người phụ nữ đó, vừa ra đến cổng bệnh viện Ái Khang thì rẽ trái, đi được khoảng một nghìn mét thì lại ngoặt vào một con ngõ có phần hơi nhỏ.

"Sao lại hẻo lánh thế này? Liệu có phải là lừa người không?" Tần Lạc cảnh giác hỏi.

"Làm gì có chuyện đó chứ? Hôm nay tôi đã đứng xem cả một ngày trời rồi, có không biết bao nhiêu là người đến để tìm ông ấy chữa bệnh. Cậu nghĩ đi, một nơi hẻo lánh thế này mà có biết bao người đến tìm đến, thế nếu mà ông ấy mở một phòng khám ở khu phố náo nhiệt, thì một ngày phải tiếp bao nhiêu người đây?" Người phụ nữ trung niên tiếp lời.

"Cũng phải." Tần Lạc gật đầu."Y thuật của ông ấy giỏi như vậy, sao ông ấy không mở một phòng khám ở khu phố náo nhiệt chứ?"

Ánh mắt quyến rũ của Lâm Hoán Khê liếc nhìn Tần Lạc một cái, miệng hơi nhếch một nụ cười hiểu ý.

"Điều này___Có thể là do ông ấy sợ không xoay sở kịp cũng nên. Tôi cũng không rõ nữa. Những người có năng lực thường đều có chút tật xấu gì đó." Người phụ nữ trung niên nói.

Tần Lạc nghĩ, câu nói này của chị ta đúng là không sai chút nào. Bản thân mình chính là do rất có năng lực, nên mới mắc phải tật xấu mà không ai biết đó.

Đúng là ông trời đố kỵ với người có tài!

Đi thêm được vài mét nữa, thì người phụ nữ liền dừng trước cửa của một phòng khám nhỏ.

Bên ngoài phòng khám có treo một tấm biển bằng gỗ, bên trên khắc ba chữ cổ "Hợp Tể Đường". Về mặt trang trí thì không có gì đáng chú ý lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá kém. Bề ngoài trông có vẻ rất sạch sẽ, đúng là có cái trò "Mời chàng vào rọ".

Người phụ nữ trung niên dừng bước, nói với Tần Lạc: "Hai người đúng là may mắn, thần y vẫn còn làm việc."

"Vậy thì phiền chị giúp tôi giới thiệu nhé." Tần Lạc cảm kích nói.

"Ôi, khách sáo gì cơ chứ. Tôi cũng là người nhà của bệnh nhân mà, tôi biết nỗi đau của người mắc bệnh." Người phụ nữ trung niên nói.

Chị ta bước nhanh hơn, rồi đẩn chiếc cửa kính ở trước mặt ra, đi vào một phòng lớn, ngồi ở chiếc bàn lớn đối mặt với một người đàn ông trung niên, rồi nói: "Thần y, ông có thời gian không? Tôi có một người bạn bị đau tức ngực. Một người bạn rất tốt. Ông có thể bỏ chút thời gian giúp cậu ấy xem xem thế nào được không?"

Thần y khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, tướng mặt gầy guộc, mái tóc rối bời bù xù rũ trên vai trông rất lỗi thời, ông ta mặc trên người một bộ đồ màu trắng ngà thời Đường, ngón tay thon dài, ông đang say mê đọc một quyển sách màu đã ngả vàng ở trên tay mình.

"Đợi đó." Thần y không thèm ngẩng đầu lên nói. Diễn rất thật. Ông đã diễn một đời ngạo khí của thần y một cách hoàn mỹ.

"Thần y, xin ông giúp cho. Anh bạn này của tôi trong người không được khỏe. Năm hết tết đến thế này, xin ông rủ lòng thương?" Người phụ nữ trung niên nói với vẻ mặt nịnh nọt.

"Tôi đang bận. Chị không thấy sao?" Thần y trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên một cái, giọng không vui nói.

"Vậy hôm nay ông có thời gian không?" Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói.

"Điều đó còn phải tùy thuộc vào tâm tình của ta." Thần y nói.

Người phụ nữ trung niên nhìn Tần Lạc một cái, thì thầm bên tai hắn: "Tiểu huynh đệ, vừa bước sang năm mới, chúng ta cũng chỉ là muốn được yên lành. Câu xem, đưa cho thần y phong bì đi. Ông ấy nhận phong bì rồi, không chừng tâm tình sẽ tốt hơn đấy. Cậu cũng không cần phải đợi hoài, đúng không nào?"

Tần Lạc gật gật đầu, hỏi: "Chị nghĩ nên để bao nhiêu tiền trong đó thì thích hợp đây?"

Người phụ nữ trung niên nghĩ một lát, nghiến răng nói: "Ba trăm đi. Gọi là có lòng là được."

Còn chưa xem bệnh mà đã lấy ba trăm rồi, người phụ nữ này cũng hạ quyết tâm. Chị ta sợ lấy hơn nữa nhỡ con cừu non này sợ quá bỏ chạy thì làm sao đây?

"Ba trăm thì làm sao mà đủ được? Thôi cứ tám trăm cho chắc." Tần Lạc nói. Cũng may trong túi vẫn còn tiền mừng tuổi của ngày hôm nay vẫn chưa cho hết, Tần Lạc rút ra tám tờ một trăm nhân dân tệ đút vào trong phong bì.

Người phụ nữ trung niên cười toe toét, nói: "Được. Cậu cứ quyết định đi, đây là việc của cậu mà. Nếu cậu coi như thế là tốt thì cứ làm thế đi."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1480)