Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0199

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0199: Chim hải âu trong bão tố
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mặc dù hai phóng viên kia là bị người ta cường ngạnh kéo vào văn phòng viện trưởng Cam Vân, nhưng mà sau khi đi vào Tần Lạc vẫn bảo hai bảo vệ còn định ở trước mặt viện trưởng biểu hiện sự uy mãnh có lực của bản thân một phen đi ra ngoài. Bình thường, bọn họ ngay cả cơ hội tiếp xúc với viện trưởng cũng chẳng có. Chỉ có thể nhìn từ rất xa, cũng không có cơ hội tiếp xúc gần gũi như vậy.

Tần Lạc vẫn rất có phong độ tự mình rót trà cho hai phóng viên, sau đó ngồi trước mặt bọn họ lộ nét cười, nói: "Tôi muốn biết, các anh làm sao biết những người bệnh này? Là ai báo cho các anh biết?"

"Không thể trả lời". Nam mặc áo nike lộ vẻ lạnh lùng nói. Nhưng gã lại lo trả lời như vậy sẽ chọc giận Tần Lạc, sợ hắn làm một vài chuyện có hại cho cả hai bên nên lại giải thích một câu, nói: "Thật ra thì chúng tôi cũng không rõ lắm, chỉ là nhận được một cuộc điện thoại nặc danh báo tin. Đối phương là ai, chúng tôi làm sao mà biết được?"

Tần Lạc gật gật đầu, biết hai người cũng không có khả năng nói cho hắn thân phận của người báo tin. Thậm chí, trong lòng hắn cũng không hy vọng hai phóng viên này thật sự dễ dàng bán người báo tin. Chứ nếu họ làm như vậy, về sau còn ai dám báo tin với truyền thông về một vài hiện tượng hắc ám trong xã hội nữa?

Đây hẳn là thái độ và trách nhiệm của người truyền thông đối với người báo tin. Cũng là sự bảo hộ đối với bọn họ.

"Được. Vấn đề này các anh có thể không cần trả lời". Tần Lạc nói."Tôi không biết người báo tại sao lại nói lai lịch những bệnh nhân này với các anh, nhưng mà, tôi có thể kể lại tường tận chuyện này với các anh. Hơn nữa, trong tay tôi có phần lớn căn cứ chính xác để chứng minh lời tôi nói hết thảy là chân thật".

Hắn thấy hai người tựa vào ghế salon, không muốn đụng vào chén trà do đôi "tay bẩn" của mình bưng tới, vẻ mặt hai vị phóng viên tiên sinh kiểu như anh đắc tội với tôi anh nhất định phải chết, liền nói: "Tôi tôn trọng quyền lợi khai thác chân tướng của các anh, tôi cũng vui vẻ phối hợp với công việc của các anh. Mà tôi cũng chỉ vô tâm mạo phạm mà thôi, chỉ hy vọng các anh lúc đưa tin nên thận trọng một chút. Cần phải trình ra sự thực chân chính cho công chúng, chứ không phải là trình ra cố sự ly kỳ huyễn hoặc thêm mắm thêm muối".

Thanh niên đeo kính đen hai tay khoanh lại, cười lạnh nói: "Anh có quan hệ như thế nào với bà ta?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt của gã nhìn về phía Cam Vân vẫn còn phong vận.

"Bà là mẹ tôi". Tần Lạc bẩm báo chi tiết.

"Bà ta có thân phận gì? Tôi là muốn hỏi, bà ta có quan hệ gì với bệnh viện này?" Thanh niên đeo kính đen tiếp tục hỏi.

"Tôi là người phụ trách bệnh viện này". Cam Vân chủ động giới thiệu. Bà là một bác sĩ, cũng là một thương nhân. Bà phi thường hiểu rõ chuyện này sau khi lộ ra ánh sáng, sẽ khiến cho xã hội dậy sóng như thế nào.

Mặc dù bà luôn có lòng tin với năng lực xử lý sự việc của con mình, nhưng vẫn không yên lòng mà muốn tới đây xem một chút. Loại chuyện này, không được xảy ra chút sai lầm nào.

Kính đen giả bộ lộ vẻ giật mình hiểu ra, nói: "A. Vậy xem ra tôi đã hiểu rồi. Cảm tình bệnh viện này là tài sản của nhà các người, các người giúp mình nói chuyện tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng mà, chúng tôi nhất định phải đứng ở về phía những người vô tội đáng thương. Chức trách của chúng tôi là vì dân mà gào hét, bằng không, chúng tôi còn làm phóng viên làm gì?"

Tần Lạc nở nụ cười, nói: "Tôi rất khâm phục các anh có phẩm đức và tình cảm như thế. Tôi cũng có bạn làm ngành phóng viên cao thượng này rất tốt".

Người Tần Lạc nói chính là Từ Ảnh, nếu đối phương còn nhớ rõ hắn.

Không còn cách nào khác, hắn vì muốn kéo gần mối quan hệ với bọn vua không oán này. Nên đành phải khoác lác bảo một lũ người chẳng có quan hệ gì là bạn của mình.

"Nhưng mà, lập trường của tôi giống với lập trường của các anh. Chúng ta đều đứng trên lập trường người bệnh mà lo lắng, đây cũng chính là nguyên nhân những người bệnh này tới bệnh viện của chúng tôi lúc này. Nếu các anh có nghi vấn gì, vì sao không đợi tôi giải thích sơ mọi chuyện đã chứ?"

Kính đen không nhịn được nói: "Họ Tần kia, tôi nói cho anh biết, chúng ta không có gì để nói cả. Anh vừa rồi thái độ dã man thô bạo, ra tay đánh phóng viên truyền thông, còn đập hư máy của chúng tôi thì chúng ta còn có cái gì mà nói chứ? Còn muốn nói chuyện gì? Người giống như anh thì có thể làm ra chuyện gì tốt chứ?"

"Nhưng tôi có trách nhiệm phải nói cho các anh biết, hai bảo vệ kia vẫn còn trông chừng ở cửa. Các anh muốn ra cũng không được, cũng chỉ có thể nghe tôi giảng cố sự này mà thôi". Tần Lạc cười tủm tỉm nói, giống như là không nghe được thành phần công kích trong lời của hắn vậy.

Mặc kệ bọn họ có đồng ý nghe hay không nghe, tiếp theo Tần Lạc liền bắt đầu nói về chuyện mình nhân lễ mừng năm mới về nhà, nói mình phát hiện nguyên nhân sự kiện thực phẩm trúng độc này, sau đó tả phương pháp xử lý của mình, nói thái độ của Tần gia với chuyện này, hơn nữa còn nói điều kiện bồi thường của Tần gia về sau như thế nào, vấn đề làm sao để bảo đảm cuộc sống sau đó.

Lâm Hoán Khê lặng lẽ mà rót một chén trà cho Tần Lạc, để khi hắn khát nước thì uống cho thấm giọng. Cam Vân nhìn đứa con ngồi trên ghế salon chăm chú giảng giải lộ vẻ sủng ái, trong lòng đầy sự kiêu ngạo và tự hào.

Trước kia, bà luôn lo con mình không thể trưởng thành. Nhưng bây giờ thì bà rất an tâm.

Đứa con trai này của mình không chỉ trưởng thành, mà hơn nữa còn rất ưu tú.

Tần Lạc dùng tình lay động, dùng lý giải thích, thẳng thắn vô tư, không chút giấu giếm mà kể hết chuyện đã trải qua. Hắn cảm thấy, nếu mình là một trong hai người phóng viên này, thì nhất định cũng sẽ bị mình làm cảm động. .

Nhưng khi hắn thấy hai phóng viên này vẫn vẻ mặt lạnh lùng thì trái tim bắt đầu chìm xuống.

"Cố sự rất cảm động, còn gì nữa không?" Kính đen cười ha hả nói.

"Nếu không tin, các anh có thể đi phỏng vấn người bệnh".

"Bọn họ sợ sớm đã bị các người mua chuộc rồi ấy chứ?"

"Chuyện đã trải qua chính là như thế". Tần Lạc cũng có chút hứng thú sút giảm.

Có một số người, không thể dùng ngôn ngữ mà nói cho họ hiểu được.

"Bây giờ, các anh có thể đi. Nhưng mà, tôi hy vọng các anh sau khi kiểm tra mọi chuyện rõ ràng rồi hãy gửi bản thảo đi". Tần Lạc nói."Cameras của các anh là tôi làm hỏng, các anh nói giá đi, tôi nhất định sẽ bồi thường theo giá đó. Mười vạn đủ chưa?"

Kính đen vốn định từ chối, bởi vì nếu làm thế, bọn họ có thể lấy cái này làm điểm công kích để bôi đen Tần Lạc và bệnh viện Ái Khang.

Nhưng mà, Tần Lạc thoáng cái đã đưa ra cái giá khiến bọn họ chẳng cách nào từ chối.

"Giá cũng không cao như thế". Thanh niên mặc áo nike lên tiếng nói.

"Vậy cứ mười vạn đi". Tần Lạc một lời đã quyết. Hắn xoay người liếc nhìn Cam Vân một cái, Cam Vân lập tức gọi điện cho bộ tài vụ của bệnh viện.

Chỉ lát sau, bộ tài vụ của bệnh viện liền đưa mười vạn đồng tiền mặt tới.

"Tiên sinh, để tiện cho chúng tôi ghi chép, xin kí tên ở chỗ này". Chủ quản tài vụ lấy giấy bút đưa tới.

Thanh niên đeo kính đen do dự một phen, nhưng nhớ tới đây là phí cameras do hắn bồi thường cho mình, nên vẫn ký tên lên trên đó.

Đợi sau khi hai phóng viên rời đi, Cam Vân đi tới hỏi: "Sao lại đưa bọn họ nhiều tiền thế? Cái cameras kia đáng giá mười vạn ư?"

"Giá trị không nhiều như thế". Tần Lạc lắc đầu."Cameras kia có lẽ chưa tới một vạn. Nhưng mà, nếu chúng ta ra giá quá thấp, bọn họ nhất định sẽ từ chối. Nhưng nếu là mười vạn, bọn họ muốn từ chối cũng sẽ khó nói ra khỏi miệng. Con chỉ đưa ra một cái giá khó khiến bọn họ có thể từ chối".

"Con định mua chuộc bọn họ?" Cam Vân hỏi.

"Cũng không thể nói là mua chuộc. Con chỉ muốn cột bọn họ vào cùng một con thuyền nhỏ với nhà chúng ta thôi. Nếu đến lúc đó bọn họ vẫn có ác ý bôi nhọ Tần gia, vậy, mười vạn họ thu chính là tội chứng nhận hối lộ".

"Nếu bọn họ nói đây là tiền bối thường cameras thì sao?"

"Người khác có tin không? Một cái cameras mà giá mười vạn à?"

"Con ở Yến Kinh đã học được những thứ gì thế?" Cam Vân nhìn con mình có chút kinh ngạc. Sao chỉ mới đi kinh thành một chuyến, mà sau khi trở về liền trở nên có chút... hư hỏng vậy chứ?

Tần Lạc cười khổ. Hắn tất nhiên là không thể nói rồi, thật ra thì đây là thủ đoạn học được từ trên người của Lệ Khuynh Thành. Có đôi khi, biện pháp của cô gái này thật đúng là vô cùng có tác dụng.

"Giờ làm sao? Bọn họ cũng không giống như là tin lời giải thích của con".

"Chuyện này con biết". Tần Lạc cười khổ nói."Bọn họ gán cho chúng ta tội đầu sỏ, xem ra chỉ có thể phòng bị từ những con đường khác".

Nghĩ một lát, Tần Lạc bấm số điện thoại của Hạ Dương.

Rất nhanh, trong loa liền truyền tới giọng nói cởi mở của Hạ Dương: "Không phải buổi sáng mới đi dập đầu lão gia tử nhà các người sao? Sao nhanh như thế đã gọi điện thoại tới rồi? Tìm tôi có việc gì à?"

"Có chút vấn đề". Tần Lạc nói."Hôm nay có hai phóng viên tới đây chụp ảnh, bọn họ có thể sẽ phơi chuyện này ra".

Hạ Dương vẫn luôn tham dự ca này, nghe lời Tần Lạc nói, cũng lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Mặc dù ngang ngược, nhưng nhiều ít gì cũng cực ít nói tục mà giờ khắc này cũng không nhịn được chửi ầm lên, nói: "Mịa con bà nó, là ai thiếu đạo đức thế? Chuyện cậu làm có gì là sai? Có điểm nào là có lỗi với người ta? Người khác tôi không dám bảo đảm, nhưng nhân phẩm của người Tần gia các người thì tôi tin được. Bây giờ cậu ở chỗ nào? Tôi lập tức qua đó".

"Đang ăn Tết, anh không cần phải qua đây. Anh chỉ cần giúp tôi lên tiếng kêu gọi mấy ngành có liên quan là được". Tần Lạc nói."Bên này chúng tôi cũng sẽ tăng nhanh tiến độ, đợi sau khi nghiên cứu ra thuốc giải độc, sẽ không sợ có người công kích lung tung".

"Tần đại thiểu, đã là lúc nào rồi? Cậu cũng đừng khách khí với tôi nữa. Nếu tôi không giúp được cậu chuyện này, trở về lão gia tử nhà chúng tôi nhất định sẽ gõ đầu tôi". Hạ Dương nói: "Yên tâm đi. Chỉ cần có Hạ Dương tôi ở đây, chuyện này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên bất cứ truyền thông nào".

Tần Lạc biết lời này của Hạ Dương cũng không phải giả, với bối cảnh nhà bọn họ mà nói, muốn cho truyền thông thận trọng đăng với một số chuyện, thì sẽ chẳng có một nhà báo nào dám cự tuyệt.

Tần Lạc chỉ đành nói địa chỉ, Hạ Dương lập tức lái xe chạy tới.

Nhưng mà, chuyện lại chẳng thuận lợi như trong dự đoán của bọn họ.

Mặc dù truyền thông cũng không có đưa tin chuyện hôm qua hai phóng viên vào chụp ảnh, nhưng ở trên , tin tức liên quan đến sự kiện ngộ độc thức ăn lần này lại xuất hiện.

*****

Đồng Thành Tú là cổng diễn đàn lớn nhất khu Dương Thành, đồng thời cũng là diễn đàn mà dân mạng cả khu Hoa Nam thích vào nhất. Diễn đàn bao gồm khu thu âm Bát Quái, món thập cẩm Minh Tinh, khu thảo luận Tinh Tọa, khu công vụ chính phủ, bản quyển... Cho dù là thành phần trí thức, học sinh, hay là nhân viên làm việc nhà nước, đều thích xem tin tức ở chỗ này.

Thậm chí, có đôi khi một ít tin tức của chính phủ cũng sẽ được công bố trên trang này, càng thuận tiện cho công chúng nắm rõ mọi động thái đúng lúc.

Tối qua, một hội viên mới đăng ký một cái ID diễn đàn tên là "Yêu sách liều chết" đăng một topic trên Quán Thủy Bát Quái, tên topic nghe càng rợn cả người: Trung y thế gia hay là Độc dược thế gia?

Cái thiệp này đầu tiên là giới thiệu địa vị y học thế gia của Tần gia trước, tiếp theo thì giới thiệu sự kiện ngộ độc thực phẩm của Hôn Tâm, ở trong bài văn công kích trắng trợn xí nghiệp Hôn Tâm là thương gia lòng dạ hiểm độc.

Mà pháp nhân đại biểu cho xí nghiệp Hôn Tâm là Tần Lam, Tần Lam lại là con gái của dược vương Tần Tranh, mũi dùi của người đăng chỉ vào thẳng Tần gia có trăm năm y học thế gia. Hóa bút thành kiếm, từng chữ đều chứa sát cơ.

Người đăng cũng rất có tài viết sâu sắc đan xen hóm hỉnh, khúc cuối còn bổ sung một câu trong bài văn: Xin mọi người giúp tôi đẩy topic này lên, để càng thêm nhiều người biết bộ mặt đáng ghê tởm của Tần gia - loại trung y thế gia giả nhân giả nghĩa này. Nếu hết ngày mai mà có một vạn người đẩy topic, tôi liền đăng ảnh của người bị hại.

Vì thế, trong lúc nhất thời ở Đồng Thành Tú gió lửa nổi lên bốn phía, tiếng mắng liên miên. Vô số người không hiểu rõ chân tướng liền nhảy ra công kích chửi rủa, nhục mạ cha mẹ vợ con người ta. Thậm chí, yêu cầu mọi người ra thịt thành viên Tần gia, xé chúng thành tám mảnh, bộ dạng đuổi tận giết tuyệt.

Qua sự thống kê của diễn đàn, topic này trong vòng một tiếng người kích vào xem vượt quá năm vạn, tỷ lệ trả lời hơn năm nghìn, thậm chí còn có người thấy diễn đàn bên này rầm rộ, cũng rốt rít đăng bài văn này.

Trong lúc nhất thời, mồi lửa bị châm khắp nơi, Tần gia thành cái bia cho mọi người chỉ trích, như chuột chạy qua đường, người người hô đánh.

Thái Lâm là bí thư của Cam Vân phát hiện topic này đầu tiên, lúc này liền báo tình huống cho Cam Vân luôn quan tâm chuyện này. Ngày hôm qua sau khi hai phóng viên đi, Cam Vân lo bọn họ sẽ không chịu bỏ qua, cho nên thuận miệng phân phó bí thư một tiếng, bảo nàng hôm sau chú ý các báo chí đại truyền thông.

Thái Lâm cũng đăng ký làm hội viên Đồng Thành Tú, trà trộn vào diễn đàn đã năm năm. Sau khi thấy topic này trên Bát Quái, phản ứng đầu tiên chính là thầm kêu hỏng bét. Đợi tới khi nàng xem xong toàn bộ topic, tay chân đã lạnh lẽo.

Bởi vì đêm qua có tắm nước lạnh một lần, cho nên hôm nay Tần Lạc thức dậy tương đối trễ. Ngay cả rèn luyện sáng sớm cũng quên mất. Hắn đang ôm tiểu mỹ nhân thơm ngào ngạt ngủ say trong lòng thì điện thoại trên bàn vang lên.

Tần Lạc với lấy nhìn, số gọi tới là của mẹ.

"Mẹ, sao sớm thế đã gọi điện vậy?" Tần Lạc đầu còn có chút mơ màng lập tức tỉnh táo ngay, hắn biết, nếu không có chuyện đặc biệt, Cam Vân sẽ không bao giờ gọi điện thoại tới quấy nhiễu người đang mộng xuân lúc này.

Mấy ông già bà già bây giờ đều rất tinh minh, cũng rất hiểu những chuyện như vậy. Biết người trẻ tuổi buổi tối còn phải làm việc, cho nên buổi sáng ngủ nướng là chuyện rất bình thường. Nên trong tình huống bình thường sẽ không quấy rầy.

"Tần Lạc, sự việc không được tốt". Giọng nói Cam Vân rất nghiêm túc nhưng không lộ vẻ luống cuống. Quản lý xí nghiệp mấy năm đã luyện tính cách bà thành cứng cỏi trấn định."Những phóng viên kia vẫn lộ chuyện ra".

Phản ứng đầu tiên của Tần Lạc là không tin được. Hôm qua Hạ Dương chạy tới bệnh viện, gọi điện trước mặt đông đảo mọi người cho chú của gã. Người chú kia Tần Lạc biết, cũng thường xuyên thấy tên của gã trên tin tức và báo chí bản địa. Gã là một trong những ông chủ tòa thành thị này, khâu giám sát dư luận này cũng thuộc phần gã phụ trách.

Nếu gã đánh tiếng, còn ai dám không nể mặt gã chứ?

"Là nhà truyền thông nào lộ ra? "Tin tức N + 1" sao?" Tần Lạc nhớ rõ, lúc ấy hai phóng viên từng nói, bọn họ là phóng viên của nhà truyền thông này. Về sau, Hạ Dương cũng hỗ trợ gọi điện thoại bảo người tra thử. Nhà truyền thông này quả thật có hai người này.

Chỉ là bọn hắn không biết, bởi vì một câu nói của Hạ Dương, mà vận mệnh của bọn hắn cũng đã phát sinh thay đổi.

"Không phải. Không phải báo đăng". Cam Vân nói."Là trên , ở diễn đàn Đồng Thành Tú lớn nhất Dương Thành, bây giờ tin tức này đã truyền tới cái trang web lớn. Còn là đầu đề trên website có chút sức ảnh hưởng trong nước".

Lúc điện thoại của Tần Lạc vang lên, Lâm Hoán Khê cũng đã thức dậy. Sau khi nghe Tần Lạc và mẹ chồng nói, nàng thò đầu từ trong chăn ra, nhìn Tần Lạc đầy vẻ lo lắng.

Xem ra, chuyện xấu nhất cũng đã xảy ra. Tần gia, lại một lần nữa bị người ta đẩy ra nơi đầu ngọn sóng.

Nếu xử lý sơ suất một chút thôi thì Tần gia có thể sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Còn chuyện nào có lực ảnh hưởng ác liệt hơn sự kiện tập thể ngộ độc thức ăn chứ?

Người đăng topic kia xem ra rất oán hận Tần gia, muốn lập tức đánh chìm Tần gia.

"Bây giờ con tới bệnh viện ngay đây". Tần Lạc nói.

"Ừ. Mẹ ở bệnh viện chờ con". Cam Vân nói."Chuyện này, đừng cho ông con biết. Tránh cho ông con lo".

"Con biết mà". Tần Lạc nói.

Lúc Tần Lạc phóc xuống mặc quần áo, Lâm Hoán Khê cũng nhặt áo lót dưới mặt đất bị Tần Lạc vứt tối qua lên. Tần Lạc đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nói: "Hôm nay nhiệt độ lại hạ, khí trời bên ngoài lạnh, em ngủ thêm một lát đi".

Lâm Hoán Khê lắc đầu, nói: "Không cần đâu. Em không ngủ được".

Tần Lạc biết chuyện mà Lâm Hoán Khê đã quyết định thì rất khó thay đổi, cũng không khuyên nữa. Hai người rửa mặt qua loa một phen, rồi sau đó đi nhanh xuống lầu.

Tần Tranh và Lâm Thanh Nguyên đang ở trong viện ăn điểm tâm nói chuyện phiếm thì thấy hai người mới sáng sớm đã ra ngoài, liền lên tiếng hỏi: "Sao sớm vậy đã muốn ra ngoài thế? Dù thế nào cũng phải uống bát cháo cho ấm người rồi mới đi chứ".

"Gia gia. Hạ Dương mời bọn cháu ăn sáng ở bên ngoài". Tần Lạc nói dối.

Tần Tranh gật đầu, không nói thêm gì nữa. Lâm Thanh Nguyên cũng chỉ nhìn cháu gái của mình cười tủm tỉm, thấy nàng xấu hổ, liền biết nàng và Tần Lạc đã sớm đột phá chướng ngại giữa nam nữ, cũng không tức giận, mà chỉ vui mừng.

Tần Minh ngồi cạnh hầu hạ hai lão già đừng lên, nói: "Sáng sớm, cũng khó bắt xe. Để tôi lái xe đưa các người đi".

Tần Lạc biết Tần Minh là người nhà mình, hơn nữa, hắn thường xuyên đi hỗ trợ bệnh viện, chuyện này cũng chẳng thể giấu diếm được gã. Nên cũng không từ chối, để gã mở xe chở bọn họ tới bệnh viện.

"Sao bây giờ lại tới bệnh viện thế?" Tần Minh cười hỏi.

"Trong bệnh viện có chút chuyện". Tần Lạc cười khổ nói."Sợ lão gia tử lo lắng, nên mới lấy cớ là đi ăn sáng".

Nghe bệnh viện xảy ra chuyện, sắc mặt Tần Minh cũng trầm xuống, vừa chuyên tâm lái xe, vừa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không".

"Nếu xử lý không tốt, danh tiếng của Tần gia sẽ mất sạch". Tần Lạc nói. Đó cũng không phải là gã nói chuyện giật gân, mà là sự thật. Có lẽ, kết quả so với cái này còn khó khiến người ta có thể tiếp nhận hơn.

Nếu chuyện thật sự ầm ĩ, có lẽ, Tần Lam còn có thể chịu trách nhiệm hình sự. Lúc trước, ban giám đốc của sữa bột Tam Cẩu cũng không phải bị bỏ tù sao?

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tôi sao không biết chút gì vậy?" Tần Minh sốt ruột hỏi.

Tần Lạc suy nghĩ một chút, kể một lượt đầu đuôi câu chuyện cho Tần Minh biết. Tần Minh càng nghe càng kinh tâm, cuối cùng mặt xám như tro nói: "Đây đúng là một hồi gió lốc. Tần gia nếu không gánh được, thì sẽ xong đời".

"Nhất định có thể gánh được". Tần Lạc đưa tay vỗ vỗ vai gã nói: "Tần gia chính là chim hải âu trong bão tố. Có lẽ sẽ dầm mình, nhưng đợi sau khi đi qua bão tố, thì có thể bay càng cao xa".

"Hy vọng là thế". Tần Minh cười khổ."Tôi đi với các người tới bệnh viện nha. Mặc dù tôi cũng không giúp được gì, nhưng mà tôi vẫn luôn xem mình là người của Tần gia".

Tần Lạc gật đầu, nói: "Anh vốn chính là người Tần gia. Tần gia chưa bao giờ xem anh là người ngoài".

Lúc gần tới bệnh viện, Tần Lạc lại gọi điện cho Hạ Dương ngay, cũng bất chấp chuyện quấy rầy mộng đẹp.

Quả nhiên, Hạ Dương còn đang ngủ. Sau khi tiếp điện thoại của Tần Lạc, thanh âm mơ màng nói: "Chỉ có cậu mới dám gọi cho tôi bây giờ thôi. Ngay cả mẹ tôi cũng không gọi điện cho tôi trước chín giờ sáng. Nếu là người khác, tôi đã sớm mở miệng mắng rồi đấy. Có chuyện gì thế?"

"Xảy ra chuyện rồi. Sự việc bị lộ ra rồi". Tần Lạc nói.

Hạ Dương giật mình một cái từ trên giường nhảy dựng lên, mắng to: "Mịa con bà nó. Là nhà truyền thông nào lộ ra? Rõ ràng đã đánh tiếng rồi, sao còn có người viết chứ?"

Tần Lạc cười khổ nói: "Cụ thể là ai lộ ra vẫn còn chưa rõ, nhưng mà bây giờ công chúng đã biết chuyện này. Có điều, không phải là do báo chí đăng mà là do diễn đàng Đồng Thành Tú lộ ra. Tạm thời chỉ là ở trên gây ra chú ý".

"Có phải là hai thằng nhãi hôm qua tới lừa gạt cậu không? Nhất định là bọn họ, người khác không biết chuyện này. Mịa con bà nó, bây giờ tôi sẽ đi bóp nát hòn trứng của bọn họ".

Hạ Dương tức khí từ trên giường nhảy xuống, mặt đầy sát khí nói. Nhưng người ta không biết là, đệ nhị tú Dương Thành có một sở thích không lớn không nhỏ: mê ngủ khỏa thân.

Vừa mới kéo cửa ra, liền thấy một cô nàng mặt tròn lộ vẻ kinh ngạc nhìn gã.

"Sao em lại tới đây?" Hạ Dương trừng mắt nhìn em mình nói.

"Em vì sao không thể tới?" Hạ Nguyệt Nguyệt tức giận nói: "Anh định cho em xem cái vật xấu xí kia bao lâu vậy?"

"Anh cho em nhìn gì?" Hạ Dương lúc này mới phát hiện mình không mặc quần. Vội trốn vào phòng.

Đợi tới khi gã ăn mặc chỉnh tề định đi ra ngoài thì Hạ Nguyệt Nguyệt hỏi: "Anh định đi đâu?"

"Đi tìm Tần Lạc. Có chút chuyện phải thương lượng. Em cần làm cái gì thì đi làm cái đó đi. Không nên đi theo anh". Hạ Dương nói.

"Anh muốn đi tìm Tần Lạc à? Vừa hay, em cũng phải đi. Đã gần một năm rồi, em vẫn chưa thấy mặt hắn. Anh cũng biết, hắn là bạch mã vương tử của em mà". Hạ Nguyệt Nguyệt ồn ào nói.

Không đợi Hạ Dương nói lời cự tuyệt thì Hạ Nguyệt Nguyệt đã uy hiếp nói: "Nếu anh không để em đi theo, em liền nói cho gia gia, anh cởi truồng trước mặt em".

"..."

Tiểu nữ sinh bây giờ, sao càng ngày càng lưu manh vậy chứ? Hạ Dương có chút nghĩ không thông.

*****

Tần Lạc đẩy cửa văn phòng, Cam Vân và thư ký Thái Lâm của bà đang ghé sát máy vi tính xem cái gì đó. Vẻ mặt hai người đều hết sức ngưng trọng, hiển nhiên là tình huống trên mạng không lạc quan lắm.

Thấy Tần Lạc đi vào, Cam Vân từ trên ghế làm việc đứng dậy, nói: "Cho tới thời điểm hiện tại, số lượng truy cập chỉ một diễn đàn Đồng Thành Tú này đã vượt quá ba mươi lăm vạn. Số trả lời vượt quá ba vạn năm ngàn, dài đến mấy ngàn trang. Hơn nữa, một số truyền thông lớn trong nước đã đăng topic này, số truy cập ở đó còn khủng bố hơn. Chắc chắn rất nhanh một vài truyền thông chủ lưu trong nước sẽ chú ý chuyện này".

"Bọn họ tin tính chân thực của topic đó à?" Tần Lạc lúc nói chuyện, đã ngồi trước mặt máy vi tính. Dưới thao tác của Thái Lâm, hắn thấy được topic ở Đồng Thành Tú kia được đánh dấu chú ý.

Đằng sau tiêu đề có một chữ "Hot" chói mắt, hiển nhiên, vì người chú ý quá nhiều nên topic này đã thành topic hot.

"Bọn họ đời nào xem xét tính chân thực của topic này chứ?" Cam Vân cười khổ nói."Con tốt nhất là đừng xem. Đại bộ phần là nhục mạ công kích. Nguyên một đám cực kỳ ác độc, bảo người Tần gia chúng ta thật sự nên bị sét đánh. Thỉnh thoảng cũng có mấy người hoài nghi động cơ của người lập topic, cũng bị sỉ vả ngập đầu. Ôi, thế đạo bây giờ, sao lại thành dạng như thế chứ? Có gì khác với thời viết báo chữ lớn đâu?"

"Chúng ta sao không gọi điện bảo diễn đàn bên kia xóa bỏ topic này?" Tần Minh ở cạnh nhắc nhở.

"Đã tới mức này, xóa topic không phải là giấu đầu hở đuôi à?" Cam Vân lắc đầu nói.

Với quan hệ của Tần gia, mặc dù không cần mời Hạ Dương ra tay, bảo diễn đàn xóa một topic cũng là chuyện phi thường dễ dàng. Nhưng Cam Vân vẫn không chọn làm thế.

Tần Lạc sau khi xem hết topic trong mấy diễn đàn cùng với những bình luận khó coi kia, liền nói: "Xem ra, người này biết chút tin túc. Bằng không, hắn sẽ không biết cô là đại biểu pháp định của xí nghiệp Thân Tâm. Chứ ngay cả những người bệnh kia cũng không biết, người khác sao lại biết chứ?"

Nếu Lý Quốc Tân vẫn còn ở trên đời này thì Tần Lạc có thể tìm được một đối tượng hoài nghi. Nhưng mà Lý Quốc Tân đã sớm vì ngộ độc thực ăn mà biến mất ở thế giới này, sao còn có thể làm ra chuyện ác độc thế được chứ?

Xem ra, ở sau lưng còn có một đôi mắt tàn nhẫn khác đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tần gia, như rắn hổ mang tiềm phục ở chỗ tối, bất động thì không nói, vừa động liền lấy mạng người ta.

"Đúng nhỉ. Hôm nay tôi còn suy nghĩ, cho dù là những phóng viên kia, cũng không biết tin tức đó. Có điều, nếu bọn họ thật là cố tình thăm dò, thì cũng có thể tra được đại biểu phát nhân của xí nghiệp Thân Tâm ở ngành công thương là ai, Tần Lam cũng thật mệnh khổ. Người khác lại lần nữa lợi dụng nàng hắt nước bẩn lên người Tần gia. Nếu như để người khác thực hiện được, Tần Lam chắc chắn sẽ cảm thấy mình không còn mặt mũi ở lại Tần gia nữa. Hôm trước còn nói giỡn với tôi, hết năm nay nàng muốn đi Mỹ, để Bối Bối ở lại trong nước nhờ tôi chiếu cố giúp một thời gian ngắn. Tôi nói vậy sao được? Bối Bối mặc dù khá thân với mình, nhưng người bé cần nhất vẫn là mẹ".

Tần Lạc cười cười, cũng không giải thích với mẹ hắn, mấy ngày nữa Tần Lam đúng là muốn đi nước ngoài. Tần Lam không nói rõ, là vì nàng có lý do riêng của mình.

Tần Lạc cảm thấy, ngay lúc này để nàng ra nước ngoài một thời gian cũng tốt. Bên này thật quá không yên ổn.

Mấy người ở trong văn phòng bàn bạc đối sách một lúc, Hạ Dương liền hấp tấp chạy tới. Theo sát đít hắn là Hạ Nguyệt Nguyệt đã gần một năm Tần Lạc không gặp.

Đều nói nữ tới mười tám thì thay đổi, càng thay đổi càng xinh đẹp. Hạ Nguyệt Nguyệt trước kia là một em gái mập, khuôn mặt nung núc thịt, đeo kính đen, mặc đồng phục màu trắng hơi rộng, đi đường luôn thích khom người cúi đầu, tóc dài che hết cả mặt, giống như Trinh Tử trong "Cú điện thoại kinh hồn". Vì thế, nàng từng bị ông Hạ mắng không ít lần.

Dùng thẩm mỹ quan của Tần Lạc, Hạ Nguyệt Nguyệt lúc đó thật sự không thể coi là người đẹp được.

Nhưng chỉ một thời gian ngắn không gặp, khuôn mặt của Hạ Nguyệt Nguyệt gầy đi không ít, tóc cắt ngắn. Kính đen dày cộm kia cũng bỏ đi, tròng mắt có màu lao bảo thạch, có thể đã thay kính sát tròng đổi màu. Mặc một cái áo khoác nhỏ bó sát người, phía dưới mặc một quần jean túi lớn, mang giày vải, hình tượng có biến hóa rất lớn.

Có lẽ là vì biết cách ăn mặc, Hạ Nguyệt Nguyệt bây giờ đi trên đường cũng có thể hấp dẫn một vài ánh mắt si mê của nam sinh.

Đâu có kinh khủng như Hạ Dương nói đâu?

Hạ Dương ngay cả thở cũng không kịp thở, vừa vào cửa đã nói: "Tôi vừa mới từ bộ truyền thông của "Tin tức N+1 về đây. Tôi bảo chủ biên gọi hai thằng cháu nội tới văn phòng, tát bọn chúng hai bạt tai tại chỗ, hỏi chuyện kia đến cùng có phải do bọn chúng làm không".

"Thế nào? Bọn họ thừa nhận sao?" Tần Lạc cười hỏi. Trước kia, chúng ta nói là bạn bè giúp nhau không tiếc cả mạng sống. Bây giờ, chúng ta luôn nói là tiền tài hoặc nói nữ nhân đâm bạn bè hai đao.

Có một số người bạn, có thể lấy mạng đổi mạng. Hạ Dương vì chuyện Tần gia bôn ba khắp nơi, thậm chí chạy tới tòa soạn tìm người tính sổ... đương nhiên, bởi vì bối cảnh và thân phận của gã, gã không chắc sẽ chịu trách nhiệm gì cả. Nhưng mà, làm như vậy sẽ tổn thương lông chim của chính gã.

Người tầng lớp bọn họ, sống là vì bộ mặt. Gã làm vậy, thì ở trong tầng lớp của gã sẽ bị một số người cho là chuyện mất mặt.

"Không có. Hai người bọn chúng lại rất kiên cường, cho dù tôi bức cung thế nào, bọn họ cũng không nói. Chủ biên kia cũng ở bên cạnh đe dọa cùng dụ dỗ, nhưng bọn họ vẫn căn chặt răng không hé miệng nửa lời, tôi hoài nghi thật đúng là không phải do bọn họ làm".

Hạ Dương liếc phía sau lưng một cái, nói: "Hừ, hai thằng nhãi kia cùng đi theo tôi. Tôi vốn cảm thấy phiền toái, nhưng chủ biên bọn họ có nói, nhất định phải tới đây nói lời xin lỗi với anh, anh có muốn gặp không?"

Tần Lạc không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại hai phóng viên kia. Có điều, nhớ tới thân phận của Hạ Dương, hết thảy những chuyện này cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Chỉ cần chủ biên kia không ngốc, chắc chắc sẽ biết làm sao để tạo niềm vui cho Hạ Dương.

Nếu có thể kéo gần quan hệ với Hạ Dương, hắn sao không làm chứ?

Hơn nữa, lần này còn là cơ hội tốt chủ động đưa tới cửa như vậy. Bình thường, bọn họ muốn nói với Hạ Dương cũng khó nữa là.

"Khách đã tới cửa, sao có thể ngăn người ta ở ngoài cửa được?" Tần Lạc cười nói.

Cho nên, Hạ Dương chạy tới kéo cửa phòng ra, nói: "Tất cả vào đi".

Đi trước là một gã béo đeo kính, bộ dạng hào hoa phong nhã, mặc đồ Tây màu đen vừa vặn, thắt cà vạt có vân, trắng trắng mềm mềm, xem ra là một nam nhân rất hiểu đời.

Gã đầy vẻ tươi cười đi về phía Tần Lạc, nói: "Tần tiên sinh, thật xin lỗi. Chuyện ngày hôm qua tôi cũng không rõ cho lắm, nếu không phải hôm nay Hạ thiếu gia tới nhắc, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Có điều, bọn họ đều là cấp dưới của tôi, tôi nên chịu trách nhiệm với chuyện hôm qua. Bây giờ, tôi đại biểu công ty và cá nhân tôi chân thành xin lỗi Tần tiên sinh. Nếu Tần tiên sinh có thời gian, nhất định phải cho tôi một cơ hội chủ động bồi tội. Tần tiên sinh có chuyện gì cần tôi thì không cần khách sáo".

Lúc nói chuyện, gã nhanh tay đưa danh thiếp của mình lên.

Tần Lạc nghĩ mình bây giờ chính là lúc cần dùng truyền thông nhất, liền lễ phép mà nhận danh thiếp của gã, khách khí nói: "Ngại quá, chuyện này vốn không liên quan gì tới anh, tôi sao có thể nhận lời xin lỗi của anh được chứ? Có điều, tôi cũng rất vui khi kết giao được thêm một vài người bạn giới truyền thông. Dù sao, các anh dõi mắt trong ngoài nước, quen biết nhiều hơn, cũng có thể tăng thêm kiến thức".

"Khách sao. Tần tiên sinh khách sao quá". Mập mạp nói. Tiếp theo, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, quay sang nhìn chằm chằm hai gã cấp dưới ngày hôm qua diễu võ dương oai, hôm nay đứng trước mặt Tần Lạc ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nói: "Hai người các cậu, còn chưa chịu xin lỗi Tần tiên sinh sao? Ngành chúng ta sao lại có loại bại hoại như các cậu chứ, tôi cũng vì cùng ngành với các cậu mà cảm thấy hổ thẹn".

Gã đeo kính đen ngẩng đầu nhìn Tần Lạc, đầy vẻ xấu hổ nói: "Tần tiên sinh, thật xin lỗi. Tôi biết tôi sai rồi. Topic trên diễn đàn thật không phải do chúng tôi đăng mà. Tôi dùng tính mạng của cha mẹ tôi để thề. Tôi tin, các anh không thể nào làm ra chuyện như vậy. Tôi xin lỗi anh vì chuyện mạo phạm của tôi ngày hôm qua. Kính xin anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không nên chấp nhặt với loại người như bọn tôi".

Gã mặc áo nike kia có chút thành thật mà đưa phong bì dày cột cho Tần Lạc, nói: "Đây là mười vạn đồng anh bồi thường cameras. Bọn tôi về đếm, quả thật quá nhiều, cameras bọn tôi chỉ cần mấy ngàn đồng, thật sự không cần nhiều như vậy".

Tần Lạc cũng lười chấp nhặt với bọn họ. Hắn biết, mặc dù mình không nói gì thì cấp trên của bọn họ cũng sẽ thu thập bọn họ vô cùng thảm.

Khoát tay, nói: "Các anh đi đi. Nếu, tôi nói là nếu, các anh còn cơ hội làm phóng viên, xin các anh tìm hiểu chân tướng sự tình rõ ràng đã rồi hãy viết, được không? Giống như các anh nói vậy, bản thân vì lợi ích của dân chúng mà la hét bôn tẩu. Nếu làm được như vậy, dù các anh đã làm sai chuyện gì, tôi cũng có thể tha thứ".

Hai người liên tục gật đầu, sau đó cúi người xin lỗi Tần Lạc xong, lúc này mới xoay người rời đi.

Chủ biên mập mạp cũng là người thức thời, nói: "Tôi biết Tần tiên sinh công việc bận rộn, tôi cũng không quấy rầy nữa. Danh tiếng của Dược vương Tần lão tôi cũng từng nghe nói, vẫn luôn khâm phục vô cùng. Tôi tin rằng, Tần gia tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này. Đây tuyệt đối là sự vu tội của một vài kẻ tiểu nhân. Nếu Tần tiên sinh có chuyện gì cần, có thể gọi số điện thoại trên danh thiếp. Hàn Tiên Bình mặc dù năng lực yếu kém, nhưng lúc nào cũng có thể giao mạng".

Tần Lạc cảm thấy gã là một người rất biết giao thiệp, sau khi rất cảm động mà bắt tay gã thì tự mình tiễn gã tới cửa.

Đợi tới khi Tần Lạc đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại một đám "Người trong nhà".

Hạ Dương ảo não nói: "Mịa con bà nó, mất mặt quá. Bị người khác làm mất mặt rồi. Hôm qua tôi còn luôn miệng cam đoan với anh, chuyện này tôi có thể giải quyết giúp anh, không ngờ hôm nay chuyện lại ra như vậy. Cũng không ngờ đến truyền trên , tôi thật quá sơ suất".

"Chuyện này cũng không thể trách anh". Tần Lạc an ủi nói."Cho dù trên không xảy ra chuyện, bọn họ cũng có thể nghĩ ra những cách khác".

"Đúng rồi. Diễn đàn kia tên gì? Bây giờ tôi bảo người xóa topic kia đi". Hạ Dương cầm điện thoại di động nói.

"Không cần đâu". Tần Lạc ngăn lại nói."Tôi cảm thấy chuyện này ngăn không bằng mặc kệ. Chuyện đã truyền ra, xóa topic phong tỏa tin tức chỉ đem lại hiệu quả trái ngược. Chi bằng chúng ta chủ động công khai tin tức. Do tự chúng ta nói rõ tình huống chân thực với công chúng, đỡ phải bị người khác núp sau lưng hắt nước bẩn".

"Phương pháp công khai thế nào?" Hạ Dương hỏi.

"Dùng danh nghĩ Tần gia, mở cuộc họp báo". Tần Lạc không chút do dự nói.

Có lẽ quyết định này hắn đã suy nghĩ lâu rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)