Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0200

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0200: Sự phản kích của chim hải âu!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mời họp báo, thế chắc chắn sẽ biến chuyện này thành đề tài nóng của xã hội. Đến lúc đó sẽ khiến các giới trong xã hội coi trọng.

Vấn đề khiến người khác lo nhất là ta dùng tâm chân thành đối đãi với người, nhưng người lại dùng tâm mưu mô đối đã ta. Đến lúc đó, mặc cho anh có ba hoa chích chòe thế nào, dân chúng cũng sẽ không cách nào tin vào sự thật, số lần dân bị lừa quả thật nhiều lắm, nên lòng cảnh giác càng ngày càng cao, tâm phòng bị càng ngày càng mạnh.

Bọn họ sẽ tin một người có thể hư hỏng đến mức nào đó, nhưng, bọn họ nhất định không cách nào tin một xí nghiệp có thể tốt đến mức nào.

Cam Vân thấy con mình không giống như đang nói đùa, dịu dàng nói: "Con có nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Dạ rồi". Tần Lạc gật đầu. Di chứng là rất rõ, nhưng mà, hắn biết rõ, nếu không làm vậy thì sự tình sẽ càng trở nên tồi tệ.

Hạ Dương có thể tìm mấy người báo cho mấy nhà truyền thông ở Dương Thành, bảo bọn họ viết bản thảo cẩn thận, không nên biên bậy. Nhưng, hắn có thể tìm người báo cho truyền thông cả nước sao?

Hơn nữa, bây giờ tốc độ thứ truyền thông truyền bá tốc độ phổ biến nhất và nhanh chóng nhất chính là . Nếu một chuyện là mục hot trên , thì chuyện này có muốn che dấu cũng không thể che dấu được.

Tần Lạc cũng không muốn mở họp báo, nhưng mà, so sánh hai cái với nhau, đây không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt hơn.

"Tần Lạc, tôi thấy như vậy không tốt". Hạ Dương nói."Anh trước tiên chờ một chút, bây giờ tôi gọi điện cho gia gia".

Nói xong, gã liền tới ban công của văn phòng. Sau đó ở bên đó nhỏ giọng nói với người khác cái gì đó.

Mấy phút sau, Hạ Dương cúp điện thoại, đi tới cạnh Tần Lạc nói: "Tôi đã giải thích mọi chuyện với gia gia, gia gia bảo tôi chuyển tới anh hai câu, câu đầu tiên là, nếu anh cần, người đồng ý không đếm xỉa gì đến bộ mặt Trương lão mà gọi điện thoại cho một số bạn bè ở Yến Kinh. Cho dù thế nào, chuyện này người cũng có thể giúp anh đè xuống được. Hai là, người tôn trọng sự lựa chọn của anh".

Trong lòng Tần Lạc cảm kích, nói: "Hạ Dương, thay tôi cảm ơn ông. Tôi vẫn thấy chuyện này chặn không bằng giải quyết. Dù sao, chuyện đã truyền bá ra, nếu Tần gia chúng tôi bây giờ không đứng ra phát biểu giải thích một phần, người khác liền cho là Tần gia chúng tôi chấp nhận chuyện này là thật. Người ngầm bôi nhọ Tần gia kia sẽ càng lớn gan, có lẽ bọn họ thật sự có ảnh chụp cũng không biết chừng. Nếu đợi tới khi bọn họ phát tán ảnh chụp, khi đó, chúng ta mới đứng ra phản bác không phải là đã quá muộn rồi sao?"

"Tần Lạc, em ủng hộ anh". Hạ Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh nói.

"Đi đi. Chơi Đấu địa chủ của em đi. Một đứa con nít như em thì hiểu gì?" Hạ Dương không nhịn được nói.

"Em đương nhiên không hiểu. Có điều em nhớ kỹ lời của gia gia đấy. Gia gia nói, nếu lúc Tần Lạc nghiêm túc làm việc, anh và Nhân Yêu cũng không bằng anh ấy". Hạ Nguyệt Nguyệt phản bác lời của anh trai.

Hạ Dương trợn mắt nhìn em mình, thở dài nói: "Hầy. Anh cuối cùng vẫn không nói lại em. Dù sao tôi vẫn là câu nói kia, chỉ cần anh cần thì cứ mở miệng".

Tần Lạc gật đầu, nhưng không nói chữ "Cảm ơn".

Hắn không nói, là vì không cần. Có nhiều thứ, không phải một chữ cảm ơn là có thể đại biểu hoặc bằng nó.

"Tần Lạc, mẹ cũng tán thành quyết định của con. Có điều, mẹ cảm thấy chuyện này ầm ĩ quá, ông con nhất định sẽ biết. Chúng ta muốn giấu cũng không giấu được". Cam Vân nói.

"Cho nên, bây giờ con định về bàn bạc với gia gia". Tần Lạc cười gật đầu.

******

Tần Tranh sau khi nghe Tần Lạc trình bày xong, liền vỗ mạnh lên mặt bàn. mắng to: "Nghiệt chướng. Lý Quốc Tân này đúng là nghiệt chướng".

Tần Lam ngồi ở góc ghế sa-***, lộ vẻ trầm mặc, đầu rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bối Bối ghé vào lòng Tần Lam, đảo tròng mắt đen láy, vẻ mặt hiếu kỳ mà quan sát biểu cảm trên mặt của mỗi người đang có mặt

Ở trong trí nhớ vu vơ của cô nhóc, căn bản không biết Lý Quốc Tân là ai. Lý Quốc Tân với cô bé mà nói đại biểu cho ý nghĩa thế nào.

"anh Tần, không nên tức giận, tránh hại tới thân thể. Tức giận với loại người này đáng sao?" Lâm Thanh Nguyên lên tiếng khuyên."Trước mắt chuyện rất gấp gáp, nên vượt qua nguy cơ trước mắt đã. Người khác muốn nướng Tần gia trên lửa, chúng ta cũng phải nghĩ một vài đối sách mới được".

"Đúng đấy cha". Tần Phong cũng lên tiếng nói."Tức giận với loại như Lý Quốc Dân có lợi gì chứ? Dù sao Tần gia chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì với hắn rồi. Con thấy đề nghị của Tần Lạc không tệ, cha nghĩ thế nào ạ?"

Tần Tranh lúc này mới thở hắt một hơi, vuốt bắp chân bị thương năm đó, nói: "Tôi đã năm lần bảy lượt báo cho các người, tôi nói, Tần gia chúng ta không chủ động gây sự, nhưng cũng tuyệt không thể sợ phiền phức. Gây chuyện thì dễ kiêu căng, sợ phiền phức thì dễ bị người khác khi nhục. Bây giờ, người khác đều chỉ mặt gọi tên mà mắng Tần gia ta, chúng ta còn có thể làm sao nữa?"

Tần Tranh nhìn Tần Lạc, nói: "Chuyện này, liền giao cho Tần Lạc toàn quyền xử lý".

"Gia gia, cháu nhất định sẽ làm tốt". Tần Lạc gật đầu nói.

"Tốt, ông có một yêu cầu". Tần Tranh nói."Đó chính là cho dù chọc thủng trời, cũng phải trả lại thân trong sạch cho Tần gia ta".

"Cháu biết ạ". Tần Lạc kiên định nói.

Trọng điểm của chuyện này đã quyết định xong, mọi người bắt đầu phân chức.

Tần Lạc phụ trách công việc tổng thể, hơn nữa người phát ngôn trong buổi họp báo sẽ do hắn đảm nhiệm. Cam Vân tiếp tục phụ trách dẫn dắt đội nghiên cứu giải bệnh độc, thêm nữa là tìm kiếm giải dược có hiệu quả. Tần Minh ở phần điều giải liên hệ.

Về phần truyền thông, Tần Lạc hoàn toàn không lo lắng. Chỉ cần để Hạ Dương gọi một cuộc điện thoại cho truyền thông khắp nơi, bọn họ nhất định sẽ hưởng ứng nhiệt tình.

Buổi họp báo quyết định bắt đầu vào ba giờ chiều mai.

Bởi vì cái topic "Là trung y thế gia, hay là Độc dược thế gia" kia đăng ở Đồng Thành Tú đầu tiên, cho nên, Tần Lạc có thể kết luận, bàn tay đen phía sau màn kia nhất định là người đang ở Dương Thành hoặc Nam Phương.

Tần Lạc bảo bí thư Thái Lâm của Cam Vân viết thông báo treo ở diễn đàn, nói quyết định ba giờ chiều mai, Tần gia mở họp bào về "Ca ngộ độc thức ăn", hoan nghênh người có tâm tới đó xem. Không bài xích đối thủ cạnh tranh dùng thủ đoạn pháp luật khởi tố để dồn hết sức công kích vu cáo hãm hại người khác, nhưng từ chối phương thức cạnh tranh bỉ ổi.

Bởi vậy, thoáng cái đã định vị hành vị đối phương là cạnh tranh bất lương trên thương nghiệp.

Sau khi thông báo này được ban bố, hội viên trên diễn đàn lập tức chia thành hai phe.

"Hóa ra là thương nghiệp cạnh tranh, loại phương thức này thật quá xấu xa. Đúng là đê tiện".

"Trung Quốc to lớn, không thiếu điều lạ. Dùng phương thức này để bôi nhọ đối thủ, thật đúng là thủ đoạn bỉ ổi. Nhưng có bao nhiêu xí nghiệp hứng thú với con đường này chứ?"

"Ngành có liên quan nên tham gia, điều tra chân tướng sự việc".

"Trên kia, ngành có liên quan là ngành gì? Nghe đâu ngành này rất thần bí, cho tới bây giờ cũng chưa ai có thể tìm ra phải không".

Tình huống nghiêng về một bên trước kia đã thay đổi, bây giờ sau topic kia cũng xuất hiện một ít ủng hộ Tần gia, hy vọng "ngành có liên quan" điều tra rõ chân tướng.

Còn Tần gia đồng ý đứng ra mở họp báo, càng khiến sự nghi ngờ trong lòng một số người dần dần biến mất.

Người ta dám đứng ra tiếp nhận trả lời câu hỏi của truyền thông và công chúng, chứng minh người ta đúng là không thẹn với lương tâm.

Chỉ một thông báo của Tần Lạc đã có thể thay đổi cục diện, khiến lòng tin của mọi người đối với việc Tần gia thuận lợi vượt qua nguy cơ lần này càng thêm lớn.

Đương nhiên, còn có một việc vô cùng quan trọng, giao cho vệ sĩ Sa Ưng của Hạ Cường giải quyết.

Thông qua IP trên diễn đàn, Sa Ưng dẫn người tới một nhà của khu khai phá kinh tế Hạ Sa thuộc Dương Thành. Kết quả phát hiện, nhà này là một nhà đen, chỉ cần giao tiền là có thể lên mạng. Rốt cuộc người ngồi ở máy "số 16" là ai, ông chủ cũng không rõ lắm.

Làm sao có thể tìm được người đăng topic, chỉ có thể chờ lần login thứ hai của gã. Chỉ cần gã đăng nhập vào nick "Yêu sách liều chết" này lần nữa, bọn Sa Ưng có thể trong thời gian nhanh nhất chạy tới khu vực đó khống chế gã.

Bây giờ, bọn Sa Ưng đã vào văn phòng của diễn đàn Đồng Thành Tú. Chỉ cần quản lý diễn đàn phát hiện tình huống khả nghi, là bọn họ có thể lập tức hành động.

Công ty nghỉ đến mồng tám tháng giêng mới có thể chính thức đi làm, cho nên, mấy ngày nay Quản Tự luôn vội vã đến thăm bạn bè thân thích.

Tình huống năm đó của Quản Tự cũng không kém, chỉ vì cha gã phạm vào một ít lỗi, nên gia cảnh lập tức suy sụp. Bạn bè, cấp dưới trước kia của cha gã đều trở mặt, giống như là chưa bao giờ quen bọn họ.

Quản Tự muốn bắt đầu một lần nữa ở Yến Kinh, chỉ có thể chính mình cố gắng, phải cúi đầu, phải nịnh nọt. Cũng may có sự hỗ trợ của một nhóm bạn, gần đây thu hoạch của gã cũng không tệ lắm.

Quản Tự đang ngồi ở ghế sa-*** uống trà, nhìn tiết mục tài chính và kinh tế hôm nay. Lăng Tiếu và Trữ Toái Toái ngồi vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn liếc nhìn gã một cái, sau đó hai người bật ra tiếng cười như chuông bạc.

Quản phụ còn vài năm nữa mới có thể từ trong ngục Tần Thành đi ra, Quản mẫu thì xuất ngoại đi Singapore. Lăng Tiếu lo Quản Tự một mình ở trong nhà quạnh quẽ, nên mấy ngày Tết, cả ngày lôi kéo người bạn Trữ Toái Toái của mình cùng tới bồi Quản Tự.

Đúng lúc này, cửa biệt thự của nhà họ Quản lại vang lên tiếng còi xe.

Quản Tự vẫn chưa đặt chén trà trong tay xuống, Lăng Tiếng đã từ trên ghế sa-*** nhảy xuống, nói: "Tôi đi mở cửa, nhất định là anh tôi tới".

Nhìn cô gái thanh xuân xinh đẹp hớn hở chạy ra ngoài, trong lòng Quản Tự cũng không phải là không cảm động.

Nhưng mà, nhưng mà...

Người tới không phải Lăng Vẫn, mà là Lý Lệnh Tây.

Mấy ngày Tết này, trên mặt Lý Lệnh Tây thêm không ít thịt. Xem ra, cuộc sống của gã đúng là ngày càng thoải mái.

Gã đi vào phóng khách, đầu tiên chào hỏi Trữ Toái Toái, thấy đối phương lộ vẻ xã giao cho có lệ, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Gã đi tới cạnh Quản Tự, cười tủm tỉm nói: "Quản thiếu gia, có một tin muốn báo cho anh".

"Vậy nhất định là tin tốt rồi phải không?" Quản Tự nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Lệnh Tây, nói.

"Với chúng ta mà nói thì là tin tốt, nhưng với người khác mà nói, thì có lẽ không phải là tin tốt gì". Lý Lệnh Tây vừa cười vừa nói."Anh trước tiên hãy xem phần tài liệu này đã".

Nói xong, liền từ trong túi lấy ra một tờ giấy đánh máy.

Quản Tự thấy tiêu đề, lông mày không khỏi nhíu lại. Đợi tới khi gã xem hết bài văn, hỏi: "Cái này chính là chỉ Tần gia sao?"

"Tần gia của Tần Lạc". Khuôn mặt Lý Lệnh Tây lộ vẻ vui mừng trước tai họa của người khác."Xem ra bọn họ có lẽ sắp xong đời. Gặp chuyện như vậy, xí nghiệp có thể tồn tại có thể có mấy nhà chứ?"

"Bọn họ có phương pháp ứng phó không?" Quản Tự mặt không chút biểu tình hỏi.

"Nói là ngày mai mở cuộc họp báo". Lý Lệnh Tây liếc nhìn Lăng Tiếu và Trữ Toái Toái nhận tờ giấy đánh máy kia từ trong tay Quản Tự, hỏi: "Quản thiếu gia, chúng ta ở Yến Kinh nên bất động hay động? Chuyện ném đá xuống giếng chúng ta không làm được, nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt này, chúng ta cũng nên tặng cho người bạn già của mình một chút lễ vật chứ?"

Quản Tự hơi gật đầu, nói: "Anh đi an bài đi".

Lăng Tiếu đọc xong bài văn, mở to hai mắt nói: "Quá kinh khủng. Không ngờ Tần Lạc lại là loại người này, thật là thất đức".

"Mình thấy hắn không phải loại người như thế". Trữ Toái Toái lắc đầu nói."Có thể là bị người ta vu oan. Cậu xem nơi phát tin đi... Đồng Thành Tú. Tin tức trên mạng phần lớn không thể tin".

Lăng Tiếu có chút không vui, nói: "Toái Toái, cậu đừng ngây thơ như vậy có được không? Cậu biết hắn mấy ngày? Nói với hắn mấy câu? Cậu đã hiểu rõ về hắn sao?"

Trữ Toái Toái nhìn Lăng Tiếu, cười khẽ nói: "Ha ha, cậu không thể mang mắt kính có tiếng mà nhìn người được. Có một số người, cho dù liếc mắt nhìn, cậu cũng không thể biết hắn là ai. Có một số người, cũng chỉ cần liếc mắt một cái, cậu cũng có thể biết hắn không phải là loại người như vậy. Mình cảm thấy, hắn rất chính nghĩa. Loại phẩm chất này bây giờ rất ít thấy ở trên người trẻ tuổi".

"Trời ạ, Toái Toái, cậu không phải là thích tên khốn kia đó chứ?" Lăng Tiếu kinh ngạc hỏi.

"Ha ha, cậu nói đến đâu vậy? Mình chỉ là nói ra suy nghĩ thật của mình thôi. Không thể vì tất cả mọi người mắng hắn thì mình cũng đi theo mắng hắn. Không đúng sao?" :

"Ài, biết người biết mặt không biết lòng. Cậu vẫn còn quá ngây thơ rồi". Lăng Tiếu nói. Có điều, nhớ tới ngày đó ở cửa nhà hàng Khải Toàn Tần Lạc mắng mình một trận, trong lòng Lăng Tiếu cũng không khỏi có chút hoài nghi.

Nam nhân như vậy, thật có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này sao?

*****

Trương Nghi Y đang thoái mái nằm trên ghế sa-***, vì điều hòa trong phòng mở vừa đủ, cho nên nàng mặc áo ngủ lụa màu đen gợi cảm cũng không thấy lạnh.

Chỉ là, lúc nàng nằm, bộ ngực căng tròn kia liền đập vào mắt Vương Cửu Cửu. Cúi đầu nhìn bộ ngực giờ mới bắt đầu trổ mã của mình, còn lâu mới nguy nga đồ sộ như mẹ, trong lòng cũng có chút rối rắm cùng buồn bực nho nhỏ.

"Mẹ đã là một bác gái trung niên, còn cả ngày chạy đi tập aerobic với bảo dưỡng ngực làm gì... Mẹ vẫn định trải qua mùa xuân thứ hai đấy à?" Vương Cửu Cửu vừa đắp dưa leo lên mặt Trương Nghi Y, vừa nói.

"Hì hì, mẹ không phải định trải qua mùa xuân thứ hai, mẹ là muốn phát cảnh xuân lần thứ hai". Trương Nghi Y vẻ mặt kiêu ngạo nói. Còn cố ý nâng bộ ngực trước mặt con gái mình, làm cho nó càng thêm căng tròn."Ai là bác gái chứ? Mẹ ngoại trừ là mẹ con, còn chỗ nào dính dáng tới từ "mẹ" chứ? Vương Cửu Cửu, mẹ nói cho con biết đừng tùy tiện vu tội. Nếu không, năm nay con tiếp tục ngồi xe buýt đi học đi. Hủy bỏ kế hoạch mua xe".

Vương Cửu Cửu làm sao chịu, nàng còn định lái xe chở Tần Lạc đi hóng gió mà. Chạy xe tới chỗ vắng vẻ yên tĩnh rồi ở chỗ cảnh đẹp hữu tình, nếu Tần Lạc động tay động chân, thì cũng lửng lơ con cá vàng mà mặc hắn làm bậy một lần, đến khi đó quan hệ chẳng phải đã định rồi sao?

Không nỡ bỏ con sao bắt được sói. Không nỡ bỏ thân thể sao bắt được sắc lang.

Lại nói, học kỳ tới nàng còn phải phụ trách công việc quỹ từ thiện. Không có xe đi làm sao tiện?

Mặc dù Tần Lạc cũng từng nói dùng tiền quỹ cho nàng mua xe, nhưng nàng thấy số tiền kia bây giờ còn có cách dùng khác, không nên tiêu bậy.

Con gái khi yêu, cùi chỏ đều lộ ra ngoài.

"Mẹ, người ta chỉ là nói sự thật thôi mà, mẹ càng lộ vẻ trẻ trung xinh đẹp, con đi ra ngoài nói người phụ nữ kia là mẹ tôi, cũng chẳng còn mặt mũi, đúng không?" Vương Cửu Cửu ôm cổ Trương Nghi Y, vẻ mặt nịnh nọt nói.

"Đúng ha. Đúng ha". Trương Nghi Y cao hứng liên tục gật đầu."Hay là mẹ mua cho con xe Ferrari? Mẹ thấy Beatles không tốt. Nghe người ta nói cái gì mà xe bà hai. Nghe tiếng thật không tốt".

"Xe thể thao đắt lắm. Ba con không đồng ý thì sao?" Vương Cửu Cửu nói."Ba sớm đã định mức giá mua xe cao nhất rồi".

"Con đi học mà sao dốt thế? Quyền kinh tế trong nhà là do mẹ nắm giữ, liên quan gì tới ba con chứ?" Trương Nghi Y nói."Với lại, mẹ là vợ lão, con là con gái của lão. Chúng ta cho dù có mua xe thể thao thì lão cũng làm sao đập chết chúng ta được chứ?"

Vương Cửu Cửu liền lộ vẻ cười gian, nói: "Được rồi. Con nghe lời mẹ. Mẹ nói thế nào thì là thế đó".

Lúc nói chuyện thì điện thoại đặt trên ghế sa-*** của Vương Cửu Cửu vang lên.

Vương Cửu Cửu dừng công việc, chạy tới tiếp điện thoại, cười nói: "Tiểu Hoa, có phải lại muốn ra ngoài dạo phố không? Hôm qua đã đi tới trưa, chân mình cũng sưng rộp lên rồi này. Hôm nay không đi được".

"Cửu Cửu, cậu có xem tin tức hay không vậy?" Tiểu Hoa cũng không nói giỡn với Vương Cửu Cửu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

"Tin gì?" Vương Cửu Cửu hỏi.

"Tin về thầy Tần. Bây giờ cậu mở máy tính ra đi, mình cho cậu biết link". Tiểu Hoa nói.

"Ừ". Vương Cửu Cửu lập tức chạy đến bên bàn trà, mở máy tính mới sử dụng ở trên bàn, nói: "Giờ nói cho mình biết link đi".

"Thật ra cũng không cần đưa link. Cậu chỉ cần tìm mấy chữ "Là trung y thế gia hay là độc dược thế gia" là có thể thấy. Có rất nhiều tin liên quan, trên đó còn hiện tên thầy Tần nữa. Mình nghi chuyện này có liên quan tới thầy Tần".

Vương Cửu Cửu dựa theo lời Tiểu Hoa nói, sau khi gõ mấy chữ này, quả nhiên xuất hiện rất nhiều tin liên quan.

Vương Cửu Cửu càng xem càng kinh hãi, nói: "Được rồi, Tiểu Hoa, không nói với cậu nữa, mình gọi điện hỏi thầy Tần tình huống một chút đây".

"Ừ. Có tin gì thì thông báo một tiếng nha. Mọi người đang rất lo cho thầy Tần". Tiểu Hoa nói xong, liền cúp điện thoại.

Vương Cửu Cửu suy nghĩ một chút, rồi bấm số điện thoại của Tần Lạc.

Điện thoại vừa được bắt, Vương Cửu Cửu liền hỏi gấp: "Thầy Tần, tin trên mạng có phải thật không vậy?"

Tần Lạc không ngờ Vương Cửu Cửu nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới hỏi, cười nói: "Quả thật là có tin này, nhưng sự thực trong tin này cũng không phải là thật".

"Em đương nhiên biết tin này không phải là thật rồi. Thầy là hạng người gì bọn em còn không rõ sao? Thầy Tần sao có thể làm ra chuyện này chứ?" Vương Cửu Cửu tức giận nói."Nhất định là tên khốn kiếp nào đó cố ý hãm hại thầy rồi. Thầy Tần, thầy yên tâm, em sẽ không để thầy bị oan".

"Em cứ ăn Tết cho tốt đi. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết". Tần Lạc cười.

"Không được. Em muốn giúp thầy. Em không cho phép thầy bị người ta vu oan. Vì như vậy em sẽ rất tức giận, vô cùng tức giận". Vương Cửu Cửu nói.

Cúp điện thoại, nàng chạy đến trước mặt Trương Nghi Y, nói: "Mẹ, mẹ không phải có một người bạn ở tổng cục tin tức sao?"

"Thì sao?" Trương Nghi Y ngửa mặt lên hỏi."Có phải con rể mẹ đã xảy ra chuyện gì không?"

Vương Cửu Cửu kể chuyện đã trải qua, Trương Nghi Y cũng cực kỳ tức giận. Nói: "Nực cười, dám khi dễ nam nhân con mẹ và mẹ đều thích. Thật là không muốn sống rồi mà. Con nhanh giúp mẹ đắp dưa leo xong để mẹ gọi điện cho bạn mẹ".

Vương Cửu Cửu lấy mấy miếng dưa leo trên mặt Trương Nghi Y xuống, nói: "Mẹ gọi điện thoại trước đã. Nói chuyện xong con lại đắp lại cho mẹ".

"Đắp bây giờ".

"Gọi điện trước".

Con không phải nói cái gì cũng nghe lời mẹ sao?"

"Ngoại trừ chuyện này".

"..."

*********

Mã Duyệt đứng ở một bên im lặng, thỉnh thoảng nhìn lén sắc mặt tiểu thư. Thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, trong lòng cũng thầm thấy kỳ lạ.

"Tổng cộng có bao nhiêu nhà truyền thông tham gia đưa tin này?" Văn Nhân Mục Nguyệt đặt tư liệu trong tay lên bàn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hỏi.

"Một trăm bảy mươi hai nhà". Mã Duyệt giống một cái máy tính, lập tức đưa ra đáp án. Công việc như vậy có một nhóm đoàn thể phụ trách. Chỉ có thể làm kỹ chuyện một chút, mới có thể lúc Văn Nhân Mục Nguyệt đưa ra vấn đề, nàng có thể nhanh chóng đưa ra đáp án chính xác.

"Truyền thông lớn nhất tổng cộng có mấy nhà?"

"Tổng cộng có bảy nhà".

"Đi tìm bốn nhà truyền thông có thể hợp tác hiệp đàm, dẫn hướng gió của dư luận qua đây".

"Vâng". Mã Duyệt hồi đáp.

Văn Nhân Mục Nguyệt dừng một chút, giống như vô ý mà nói: "Nếu không được, hãy thu mua đi".

Mã Duyệt sửng sốt, khuyên nhủ: "Tiểu thư, chuyện này không hợp với lợi ích của chúng ta. Hơn nữa, mấy công ty này đều là công ty đưa ra thị trường, thực lực rất mạnh mẽ, chúng ta chưa trải qua điều tra nghiên cứu và đặt bố cục trước, nếu tự tiện thu mua, có thể sẽ... làm nhiều công ít".

Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu nhìn cấp dưới trung thành và tận tâm, có can đảm đưa lên đề nghị khác của mình, lên tiếng nói: "Mã Duyệt, cô có nghĩ tới việc bản thân nên làm khác một lần không?"

"Bản thân làm khác?" Mã Duyệt có chút mê hoặc. Mặc dù nàng đã quen với những vấn đề quái dị của cấp trên, nhưng, chuyện hôm nay thật sự khiến nàng không cách gì trả lời.

"Đi biển lặn một lần, đi quán bar nhảy điên cuồng một lần, đi rạp chiếu phim xem phim tình cảm một lần, tay trong tay với một người đàn ông đi trên đường. Những thứ này chúng ta thường xuyên nhìn thấy, nhưng chưa bao giờ thử qua". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Mã Duyệt mở to mắt nhìn về phía Văn Nhân Mục Nguyệt, có chút không thể tin được là những lời này lại từ miệng nàng nói ra.

Chuyện này quá lạ lùng phải không?

Nếu tiểu thư thật sự mặc bikini ra bãi biển, vậy sẽ xuất hiện cảnh chấn động thế nào chứ? Sợ là đàn ông toàn Yến Kinh sẽ chạy vội đi xem ấy chứ?

Ở quán bar nhảy sexy một lần, tay trong tay với người đàn ông mà mình thích đi trên đường... chẳng lẽ muốn đến tận thế sao?

Bị Mã Duyệt nhìn chằm chằm như vậy, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng có chút hơi không được tự nhiên.

"Tôi cũng chưa từng nghĩ tới mấy chuyện này". Ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt chuyển đến chỗ khác, nói.

Nàng chỉ muốn nói cho Mã Duyệt hiểu, có một số chuyện, sẽ không bởi vì "Không hợp" mà buông bỏ. Có đôi khi, con người cũng có thể điên cuồng một lần, chứ không phải là một người máy không hiểu nhân tình thế sự.

Mình, chẳng lẽ thật sự là người máy sao?

"Tiểu thư, bọn tôi xác định phải làm vậy sao? Nếu thu mua, có thể cần rất nhiều tài chính". Mã Duyệt khẳng định nói.

"Mấy năm trước bộ phát triển đưa tới đây một phần báo cáo, trong báo cáo có nói qua tiền cảnh thị trường . Lúc ấy, tôi cảm thấy thị trường vẫn chưa đủ chín muồi, nên vẫn luôn không quyết định tiến vào. Bây giờ, là thời cơ để chúng ta tiến vào ngành ". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vâng. Tiểu thư. Tôi biết phải làm thế nào" Mã Duyệt nói: "Tôi sẽ bảo bộ tài chính quốc tế bắt tay từ cổ phiếu thị trường. Giai đoạn đầu, chúng ta sẽ thành cổ đông lớn nhất của bọn họ".

Đợi sau khi Mã Duyệt rời đi, Văn Nhân Mục Nguyệt kéo ngăn kéo ra, lấy một dao gọt trái cây sáng loáng.

Thân dao sáng ngời trơn bóng, có thể phản chiếu một bên mặt xinh đẹp tuyệt luân của Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Coi như đây là quà mừng năm mới tặng cho anh đi". Văn Nhân Mục Nguyệt thì thầm.

*******

Lệ Khuynh Thành cũng không xem phần tư liệu do bí thư đưa tới kia, nàng hiểu rất rõ thủ đoạn ngươi lừa tôi gạt, đấu đá nhau trên thị trường. Chuyện như vậy, nàng thấy rất nhiều.

Nếu để nàng xử lý, nàng có lòng tin có thể làm tốt.

Chẳng qua, người bị hại lúc này là người mình quan tâm mà thôi.

Cầm di động để trên bàn lên, vốn định gọi điện hỏi thăm một chút, nhưng sau một phen do dự, lại đặt điện thoại xuống.

"Tôi tin, anh nhất định có thể xử lý tốt". Trong lòng Lệ Khuynh Thành thầm nghĩ.

*****

Tần Lạc lại vừa cúp một cuộc điện thoại do một người bạn quan tâm gọi tới, sau đó vội gập điện thoại.

Chuyện bên này đã truyền khắp Yến Kinh, tất cả những người quen hắn đều gọi điện tới an ủi hoặc quan tâm sự tiến triển của sự việc. Sư phụ hắn thậm chí còn định bảo Vương Dưỡng Tâm qua giúp.

Còn mấy phút nữa là tới thời gian tiếp phóng viên, hắn cũng chẳng muốn nghĩ tới lúc bản thân mình ngồi trên bục trả lời vấn đề phóng viên, điện thoại trong túi áo vẫn luôn vang lên không ngừng.

Tần Minh bước nhanh vào, nói: "Tần Lạc, phóng viên truyền thông đã tới đủ. Họp báo có phải là đã có thể bắt đầu không?"

"Đi thôi. Bây giờ chúng ta đi ra ngoài". Tần Lạc từ trên ghế sa-*** đứng lên nói.

*****

Chỗ nào vắng đi nữa thì bệnh viện cũng sẽ không vắng. Người nào khổ đi nữa thì giáo viên cũng sẽ không khổ. Hôm nay là Tết đầu tháng ba, nhưng bệnh viện vẫn đông như trẩy hội. Bệnh viện Ái Khang mặc dù là bệnh viện tư nhân, sinh ý không nhiều bằng các bệnh viện công lập, nhưng người xem bệnh cũng vào liên tục không dứt, giống như mãi mãi không ngừng.

Ngoại trừ bác sĩ và bệnh nhân, còn có một đám người đặc biệt khác tới bệnh viện Ái Khang. Bọn họ đều là các phóng viên truyền thông các nơi được Hạ Dương gọi điện mời tới.

Chỉ mới gần một ngày mà sự kiện ngộ độc thức ăn đã gây sự chú ý rộng khắp trên . Một phe nhục mạ công kích, mắng xí nghiệp vô lương. Một phe khác lại nghi ngờ chuyện có ẩn tình khác, nghi là đối thủ cạnh tranh cố ý bôi nhọ.

Đầu năm nay, giải trí cũng dính tới tiền bạc. Cho dù vật lộn với vợ mình trên giường một phen, cũng cần phải bỏ tiền mua áo mưa. Vì vậy, nhóm học giả chuyên gia của chúng ta trước khi chưa đưa ra đề nghị thu phí mắng chửi với chính phủ, mọi người sẽ rất nhiệt tình mà tốn nước bọt. Người hai phe ủng hộ và phản đối mắng đến túi bụi.

Tin tức buổi họp báo được cử hành ở phòng hội nghị ở lầu một của bệnh viện, Tần Lạc dẫn theo Tần Minh và Cam Vân, Thái Lâm chờ đoàn người đi tới, bàn phía dưới phòng hội nghị đã chật kín người.

Tần Lạc trước tiên nhìn qua danh sách truyền thông được mời tới, bởi vì thời gian cấp bách, đại bộ phận Hạ Dương mời tới đều là truyền thông bản địa. Chỉ cần là truyền thông của Dương Thành và Nam Phương thì cơ hồ không một nhà nào vắng mặt. Chỉ có từ chuyện này, mới đủ để thấy Hạ Dương bối cảnh cường hãn có tâm bảo vệ Tần gia tha thiết thế nào.

Còn có mấy nhà truyền thông có ảnh hưởng lớn với Yến Kinh và khu vực khác, nhưng số lượng rất ít. Có điều, phóng viên tới đều tương đối có danh tiếng, văn do bọn họ viết ra, càng có độ tin tưởng cao của công chúng.

Bên góc trái còn dựng máy quay, xem ra có đài truyền hình chuẩn bị có một người tới quay trực tiếp. Đương nhiên, đây cũng là do được Tần Lạc cho phép.

Không có chuyện gì là không thể xảy ra, từ sau khi Tần Lạc biết rõ chuyện này, liền chưa từng có ý định trốn tránh trách nhiệm. Bất cứ người nào của Tần gia đều không có ngày Tết, vì danh dự của mình hoàn toàn gác chuyện này sang một bên.

Tần gia không thiếu tiền. Nếu bọn họ muốn, bọn họ có thể tìm ra một hoặc mười mấy kẻ chết thế. Nhưng nếu bọn họ làm vậy, thì sẽ không có trăm năm trung y thế gia như bây giờ. Tần lão gia tử cũng sẽ là một người áo vải, không có danh vọng khiến người ta kính ngưỡng như thế.

Những phóng viên kia nhanh tay lẹ mắt, thấy Tần Lạc xuất hiện, lập tức giơ cameras trong tay hướng về phía bục chụp lia lịa. Trong nhất thời ánh đèn flash chớp tắt làm người ta lóa mắt.

Tần Lạc chắp chắp tay hướng xuống dưới bục, sau đó trực tiếp ngồi xuống giữa bản chủ tịch. Cam Vân và bọn Tần Minh phân ngồi ở hai bên hắn. Hạ Dương bởi vì là nhân vật công chúng, không tiện ra mặt. Cho nên, liền núp ở văn phòng không đi ra.

Tần Lạc mỉm cười nhìn toàn trường, sau đó cầm microphone nói: "Hai ngày trước sau khi tiếp xúc với hai phóng viên, tôi cố ý lên mạng tra thử một chút về tố dưỡng của nghề phóng viên thì thấy một câu nói của Trâu Thao Phấn lão tiên sinh rất được lòng tôi: Phú quý không động lòng, nghèo hèn không thay đổi, uy vũ không khuất phục, như thế mới có thể trở thành một phóng viên hợp cách".

"Dân chúng cần chân tướng, chúng ta cũng vui lòng nói cho dân chúng chân tướng. Cho nên, hôm nay, các bạn phóng viên đang ngồi đây có gì thắc mắc cứ việc hỏi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy, không nói lời giả dối".

Đợi Tần Lạc nói lời mở màn xong, Tần Minh nhận lấy microphine, sau khi hắng giọng một cái, lên tiếng nói: "Bây giờ, mọi người có thể vấn đề".

"Tần tiên sinh, sự kiện ngộ độc thức ăn của xí nghiệp Thân Tâm có phải là thật không?" Một nữ phóng viên dẫn đầu đứng lên hỏi.

Tần Lạc lúc này mới nhận ra, phóng viên đứng lên không ngờ là Từ Ảnh. Nàng ngàn dặm xa xôi từ Yến Kinh bay tới, nhất định là muốn giúp Tần Lạc làm sáng tỏ chân tướng sự việc.

Tần Lạc nhẹ gật đầu với nàng, đối phương thản nhiên cười. Biểu lộ của hai người khó có thể nhìn thấy, cũng không khiến người khác hoài nghi.

"Vâng. Chuyện này chính xác một trăm phần trăm. Hơn nữa, bây giờ bệnh nhân đang tiếp nhận trị liệu ở bệnh viện Ái Khang". Tần Lạc thẳng thắng nói.

Xôn xao!

Một hòn đá dậy ngàn lớp sóng. Toàn trường ồ lên.

Bọn họ vẫn cho là, Tần gia vào lúc này mở họp báo, chính là muốn phủ nhận, phủi sạch quan hệ với chuyện này. Còn bọn họ được Hạ Dương gọi điện cứ tưởng là phải giúp Tần gia che lấp.

Không ngờ, hắn lại đưa ra một đáp án hoàn toàn trái ngược.

Mọi người bị đáp án này chấn kinh, sau đó lại bắt đầu châu đầu ghé tai, thảo luận sôi nổi.

Từ Ảnh hơi nhíu mày, hiển nhiên với câu trả lời của Tần Lạc rất không hài lòng.

Nàng có chút không hiểu, lần này Tần gia ra bài gì đây?

Phải biết rằng, ngành sản xuất thực phẩm cũng giống ngành sản xuất dược phẩm đều ảnh hưởng tới sức khỏe con người, cũng là ngành được người ta coi trọng nhất. Một khi xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ bị người ta nhấn xuống mười tám tầng địa ngục.

Người khác đều đang cực lực chối bỏ trách nhiệm, còn bọn họ thì lại ngược lại, chủ động mở họp báo thẳng thắng thừa nhận sự kiện này với người ta.

"Tần tiên sinh, tình huống bệnh nhân bây giờ sao rồi? Có thương vong không?"

"Bọn họ khôi phục rất tốt. Ít nhất, sau khi vào bệnh viện Ái Khang, không có tình huống của bất cứ người bệnh chuyển biến xấu nữa. Sự kiện lần này không có ca nào thương vong. Tôi lấy danh dự của Dược vương thế gia bảo đảm chuyện này".

"Tần tiên sinh, Dược vương thế gia Tần gia và xí nghiệp Thân Tâm có quan hệ gì? Vì sao bệnh viện Ái Khanh phải chứa những người bệnh này? Nhân vật của Tần gia có trong sự việc này là ai?" Một nam phóng viên đeo kính đứng lên hỏi.

"Vấn đề này để tôi trả lời đi". Giọng nói của một cô gái từ cửa truyền vào.

Mọi người quay đầy nhìn lại, thấy một người phụ nữ mặc đồ đen dắt một cô bé gái xinh xắn đi tới.

Người phụ nữ dung mạo đẹp đẽ, khí chất xuất chúng, đi giày cao gót màu đen, lộ đùi đẹp thon dài. Ý vị thành thục cùng với phong phạm tự tin của nữ thương nghiệp trên người, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Tần Lạc và Tần Minh vội đứng lên nghênh đón, Tần Lạc bế Bối Bối vào lòng, nói với Tần Lam: "Cô, sao cô lại tới đây? Chuyện này cháu sẽ xử lý tốt, cô mau về đi".

Tần Lam lắc đầu, nói: "Cô cũng là người của Tần gia. Chuyện này vì cô mà ra, cô sao có thể núp ở trong nhà giả bộ không biết gì cả chứ?"

"Nhưng cô dẫn Bối Bối tới làm gì?" Tần Lạc đau lòng mà nhìn Bối Bối, nói với vẻ không vui. Cô bé còn nhỏ thế này, sao có thể để cô bé tới xem chuyện xấu xa đen tối như vậy được chứ?

"Nó mới bốn tuổi, luôn không biết ba ruột của nó là ai. Bây giờ, nếu ở đây, cô nói cho Bối Bối ba của nó là dạng người gì thì nó sau này sẽ không cần nghĩ tới người vốn không nên tồn tại kia". Tần Lam nhìn Bối Bối, trầm giọng nói.

Vì vậy, từ trong tay Tần Lạc đón lấy Bối Bối, sau đó đi thẳng lên bục chủ tịch ngồi xuống.

"Chào mọi người, tôi là Tần Lam, là con gái của Tần Tranh, cũng là cô của Tần Lạc. Đây là con gái Bối Bối của tôi. Vấn đề vị phóng viên hỏi, hãy để tôi trả lời đi. Vì không có ai rõ chân tướng sự việc hơn tôi".

"Chuyện này không liên quan gì tới Tần gia. Nếu nói có quan hệ, chỉ là vì giống như lời tôi nói vừa nãy. Tôi là con gái Tần Tranh, cô của Tần Lạc".

"Xí nghiệp Thân Tâm là tôi cùng chồng trước Lý Quốc Tân của tôi một tay lập ra, là một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên sản xuất thực phẩm và bảo kiện phẩm. Bảo kiện phẩm (vật phẩm bảo vệ sức khỏe) của Hôn Tâm ở thời điểm nghiên cứu và phát triển thì đúng lúc tôi mang thai. Vì vậy, chuyện công ty liền giao hoàn toàn cho chồng trước xử lý".

"Lúc tôi sắp sinh, người đã nằm trên bàn mổ, thì hắn cầm mấy tờ tài liệu để tôi ký tên, tôi còn hắn là người thân thiết nhất trên thế giới này của tôi. Giữa vợ chồng, còn có chuyện gì là không thể tín nhiệm chứ?"

Tần Lam hướng về phía camera cười khổ: "Đàn bà luôn sau khi bị tổn thương mới hiểu được chân tướng. Mỗi lần tăng một chút kiến thúc, đều phải trả một cái giá lớn đến độ thắt ruột quặn gan, vào ngày thứ ba sau khi sinh Bối Bối, tôi mới biết trong lúc tôi mang thai, tình cảm của chồng trước đã sớm chuyển đến nơi khác".

"Tôi đưa xí nghiệp Thân Tâm cho gã, chỉ đem Bối Bối đi. Vốn chuyện đến đây là chấm dứt, tôi sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì với hắn. Nhưng không ngờ mấy ngày trước hắn lại tới tìm tôi, còn cho tôi xem những ảnh chụp bệnh hoạn kia".

"Tôi là mấy ngày trước biết chuyện này. Tần Lạc biết cùng ngày với tôi. Còn cha tôi... người là đến hôm nay mới biết. Vào buổi tối hôm đó, Tần Lạc sau khi biết liền thu thập tất cả tư liệu và địa chỉ gia đình của bệnh nhân, vừa sáng sớm hôm sau đã lên đường tới từng nhà của mỗi bệnh nhân. Sau khi khơi thông cho họ, bảo họ đưa đến bệnh viện Ái Khang tiến hành chữa trị để bình phục".

"Bọn họ vốn có thể không đếm xỉa gì đến, nhưng vì... vì bọn họ là người thân của tôi, vì bọn họ vào lúc tôi cần giúp đỡ nhất thì giúp đỡ tôi. Cho nên, bọn họ cũng thành đối tượng bị người ta công kích".

"Tôi không phải người con tốt, cũng không phải người cô tốt. Nhưng mà, tôi là đời sau của dược vương thế gia. Chuyện này là vì tôi mà ra, nếu có trách nhiệm gì, tôi nguyện ý gánh một mình".

Bối Bối từ trên ghế đứng lên, bò tới bàn cầm microphone Tần Lam vừa mới dùng, hướng về phía dưới bục nói: "Con cũng phải cùng gánh vác với mẹ".

Bởi vì lời nói kia của Tần Lam, vốn bầu không khí có chút nặng nề. Nhưng thấy Bối Bối đứng ra nói ngọng nói nghịu như vậy, một đứa nhỏ ba tuổi nói cùng gánh trách nhiệm với mẹ mình. Phóng viên dưới bục cũng nở nụ cười, cả những quần chúng đặc biệt tới xem cũng vui vẻ hẳn lên.

"Không cho cười. Lời con nói là sự thật mà". Bối Bối trừng mắt tức giận nói. Những người này thật đáng ghét, còn tưởng người ta là đứa nhỏ hai ba tuổi chứ.

Không nói không sao, vừa nói thì mọi người càng cười nghiêng ngả.

Tần Lam ngược lại vì sự nhu thuận hiểu chuyện của Bối Bối mà trong lòng chua xót, vành mắt đỏ lên, ôm Bối Bối vào lòng, không ngừng hôn lên trán cô bé.

Lớp sóng gió này chưa dứt thì lớp khác đã nổi lên.

Đúng lúc này, cửa phòng hội nghị đột nhiên xuất hiện một nhóm người. Bọn họ đang định phá sự ngăn cản của nhân viên làm việc tiến vào phòng hội nghị,

"Để tôi vào. Vì sao không để chúng tôi vào?"

"Buông ra. Tôi muốn gặp những phóng viên kia".

"Phóng viên đâu? Chúng tôi muốn phóng viên phỏng vấn chúng tôi. Chúng tôi là người nhà của bệnh nhân, chúng tôi muốn nói sự thật".

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)