← Ch.0269 | Ch.0271 → |
Nhìn vẻ mặt của Mộc Hương, Cốc Thiên Phàm cười hỏi: "Có phải là không tiện lắm hả?"
"Cốc môn chủ là người quen, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh". Mộc Hương chần chừ nói: "Nhưng ông cũng biết tính khí môn chủ chúng tôi, cô ấy gần đây không thích gặp khách khứa. Nếu đưa bừa người vào, sợ là cô ấy không thích".
Cốc Thiên Phàm gật đầu, nói: "Đúng là biết điểm này, mới mong Mộc Hương giúp chúng tôi vào nói một tiếng. Tôi nhận lời người ta mà lại không thể hoàn thành, cũng ngại"
"Được. Cái này không có vấn đề gì". Mộc Hương cười đáp.
Hai người đi tới gần Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm, Cốc Thiên Phàm cười nói: "Chúng ta sang bên kia đợi chút, nhờ Mộc Hương giúp chúng ta báo một tiếng. Dù sao, ở bên trong toàn là phụ nữ, chúng ta cứ thế này xông vào cũng không tiện."".
Lão nói như vậy, cũng coi là giữ chút thể diện cho Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm. Dù sao, những kiểu câu như người ta không dễ mà gặp đâu, hai cậu nên quay về đi, lão cũng không tiện nói.
"Cám ơn chị, Mộc Hương". Vương Dưỡng Tâm lấy lòng.
"Không cần khách sáo, xin chờ một lát". Mộc Hương gật đầu với hai người rồi thướt tha bước đi trên đôi giày cao gót đầy gợi cảm.
"Các nữ Bồ Tát trong Bồ Tát Môn đều rất hiện đại". Vương Dưỡng Tâm nhìn sau lưng nàng, cười nói.
"Đây cũng là công lao của Tô Tử môn chủ. Nghe đâu, việc đầu tiên khi Tô Tử môn chủ nhậm chức là để họ tháo bỏ cái áo dài rườm rà kia, học trang điểm, học ăn mặc thời trang, để cho họ vào đời học hỏi, đi tiếp xúc với những mánh khóe buôn bán và những thứ tiên tiến nhất. Vì thế lối tư duy của họ đều rất mạnh dạn, sôi nổi, còn hơn mấy người bảo thủ chúng ta". Cốc Thiên Phàm cười ôn hòa, trong nụ cười có cảm giác tán thưởng người con gái bại liệt trên xe lăn ấy.
"Những việc cô ấy làm đều ngược lại với anh". Vương Dưỡng Tâm nhìn Tần Lạc nói
Nghe những lời của Vương Dưỡng Tâm mắt Tần Lạc sáng lên, nhưng lại không giải thích gì.
Thực ra, chủ trương của Tần Lạc là học Đông Y, mặc áo dài, coi trọng thành tín. Giống như xiềng xích bao nhiêu năm một khi cởi ra thì như ngựa hoang tuột dây cương, không thể kéo lại. Muốn lấy lại kiểu lấy con người làm nền tảng, quan hệ bác ái giữa người với người cả cái giá trị đích thực của cuộc sống
Mà môn chủ Bồ Tát Môn còn chưa gặp mặt ấy lại để cho đệ tử thoải mái khỏi sự ràng buộc của những chế độ, tư tưởng bảo thủ ấy, để bọn họ ra ngoài, học cách thích ứng với xã hội phồn hoa.
Người tài bị xã hội đào thải thì không thể gọi là người tài.
Một người cổ hủ, một người hiện đại, ai hơn ai kém?
Câu hỏi này rõ ràng là không có câu trả lời.
"Cứng nhắc quá, khó thúc đẩy xã hội phát triển. Tiến bộ quá lại dễ dẫn đến mất đi lý tưởng, không có sự ràng buộc nào dễ đi đến hố sâu". Cốc Thiên Phàm lăng im suy nghĩ, nói: "Nhưng, nếu kết hợp tư tưởng của cậu và Tô Tử vào thì lại không tồi".
Tần Lạc gật đầu, rất đồng tình với quan điểm của Cốc Thiên Phàm.
"Cũng không biết vị môn chủ kia có bằng lòng gặp chúng ta không". Vương Dưỡng Tâm không nghe hai người kia bàn bạc, ánh mắt nhìn về cổng vòm phía xa, nói với vẻ mặt đầy mong đợi.
............
............
Đêm hôm khuya khoắt.
Là thiên đường yên tĩnh của con người.
Một mình trên đường.
Tránh những chốn hội hè vui vẻ.
Ở thành phố phương xa.
Liệu có người giống như ta.
Đứng bên cửa sổ
Mơ tưởng về thế giới của người kia
--------
Trong phòng, máy nghe nhạc truyền lại tiếng tang thương của một người đàn ông. Trên đường mòn đá vụn trong vườn, một cô gái dễ thương lanh lợi đang đẩy chiếc xe lăn có vẻ to, trên xe cũng là một người con gái xinh đẹp như vậy.
Mùa đông của Yên Kinh thực ra còn chưa qua, gió vẫn lạnh, khắp nơi cành khô và lá vàng rụng đầy thảm cỏ. Ngay cả những loại cây bốn mùa được cấy ghép đặc biệt cũng không chống chịu nổi cái đông này, đứng lù rù như binh sĩ ngủ gà ngủ gật, .
Hai cô gái xinh đẹp một lớn một nhỏ đi lại trong vườn, cho khu vườn yên tĩnh này thêm chút sức sống, cũng là tô thêm màu sáng sủa.
" Chị Tô Tử, sao chị lại thích nghe loại nhạc này? Em thấy người như chị nên nghe những bài nổi tiếng như "Đêm trăng sông xuân", " Ánh trăng bên suối" mới đúng chứ". Cốc Tử Lễ nghe tiếng hát không quen của ca sĩ, không hiểu hỏi.
"Loại nào?" Tô Tử giương mày, khóe miệng cong lên tinh nghịch nói: "Nghe chán rồi. Nghe đi nghe lại toàn là những giai điệu nhàm chán, có ý nghĩa gì chứ?".
"Loại nhạc này vốn không hợp với tính cách như tiên nữ của chị mà". Cốc Tử Lễ không hài lòng nói, giống như rất không hài lòng với sở thích của cô gái trên xe lăn.
Nghe những bài hát thịnh hành nhất, thậm chí còn có chút ồn ào điếc tai. Xem sách cũng là loại quái gở, xem Trương Yêu Linh, Lâm Huy bởi lời văn của những người này cũng thuộc rồi, ngay cả cái gì mà " Tri âm", "Chuyện cũ" cũng đều không bỏ qua----lại cảm nhận như chị Phượng cả ngày ở bên ngoài bị người ta làm trò tiêu khiển.
Điều này thực sự khiến nàng rất đau lòng!
"Không có cái gì xứng hay không xứng? chỉ có thích hay không thích". Cô gái nhẹ nhàng nói: "Đọc thêm mấy cuốn sách, kết bạn với vài người, đi đến vài thành phố, nghe tiếng hát của người khác, mới biết cuộc sống thực sự là muôn màu muôn vẻ. Nó phong phú hơn hẳn cái thế giới một chiếc xe lăn mang đến cho chị
"Vậy tại sao chị không muốn gặp người khác?". Cốc Tử Lễ hỏi.
"Bởi vì chị có bệnh". Cô gái cười khổ nói, : "Phụ nữ đều thích đẹp, đó là bản tính trời sinh rồi. Nó không liên quan đến tuổi tác, nghề nghiệp hay tính cách. Với phụ nữ ít ham muốn người ta càng để ý đến dung mạo của mình, có phụ nữ thích lừa gạt người khác, có người lừa gạt ngay cả bản thân mình, có người nói không quan tâm, thật ra mọi phụ nữ đều quan tâm. Chị không muốn lừa gạt người khác, càng không thể lừa gạt chính mình, vì thế chị không muốn người khác thấy bộ dạng ngồi trên xe lăn này.
"Ôi". Cốc Tử Lễ khẽ thở dài "Bệnh của chị chắc chắn có thể trị khỏi. Giờ em cũng đang học y, nói không chừng sau này em có thể giúp chị chữa khỏi bệnh".
Tô Tử cười khẽ như hoa sen nở giữa Hà Trì
Hoa dù tươi đẹp nhưng bên trong lại u sầu.
Mộc Hương khẽ bước tới, nói nhỏ sau xe lăn: "Môn chủ, cha của Cốc tiểu thư đang ở bên ngoài, nói là muốn đến chào chị".
"Đều là người quen, cứ mời luôn vào, không cần phải khách sáo như vậy" Tô Tử trách.
"Nhưng ông ấy còn mang theo hai vị khách". Mộc Hương khó xử nói.
"Khách?". Tô Tử hơi nhíu mày, khuôn mặt không son phấn, xinh đẹp như ánh bình minh có chút nghi hoặc.
"Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm ". Mộc Hương trả lời ngắn gọn.
"Tần Lạc đã về rồi? hì hì, tôi thích nhất xem anh ta thi đấu". Cốc Tử Lễ nghe thấy tên của Tần Lạc, cười ha ha nói: "Anh ta luôn có thể mang đến niềm vui cho người khác".
Tô Tử hơi do dự, nhẹ nhàng nói: "Nếu đã là khách Cốc môn chủ dẫn tới thì cùng mời vào đi".
"Vâng, Môn chủ". Mộc Hương đáp lại một tiếng rồi mới quay người đi
"Không phải chị nói là không thích gặp khách sao?" Cốc Tử Lễ khó hiểu hỏi.
"Anh ta và chị giống nhau". Tô Tử nói.
"Giống nhau?". Cốc Tử Lễ không hiểu.
"Anh ta đang làm việc giống chị". Tô Tử nói. : "Chỉ có điều chị làm cho các học sinh thấy, còn anh ta muốn làm cho cả thế giới thấy".
"Chị chưa từng đánh giá một người đàn ông thế này". Cốc Tử Lễ trêu.
"Bởi anh ta thực sự là người như thế". Tô Tử khẽ cười, "Có lúc chị cũng tò mò, thế giới này sao lại có người như thế? Giống như tâm hồn của chung vậy, chị nhớ mãi không quên, anh ta giúp chị nhớ lại. Chị muốn làm thứ không thể làm, anh ta giúp chị hoàn thành".
"Chị Tô Tử, chị không thích anh ta đấy chứ?" Cốc Tử Lễ mở to mắt nhìn, bọn họ hình như còn chưa gặp mặt.
Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm đi theo Cốc Thiên Phàm và Mộc Hương, vừa vào cửa đã thấy một bà lão toàn thân mặc áo dài đen.
Vương Dưỡng Tâm run cầm cập, muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng nghĩ đến tiếng nói như đến từ nơi sâu thẳm tâm hồn kia thì lại can đảm theo sau Tần Lạc, làm như không nhìn thấy bà lão có đôi mắt như có thể nuốt trọn người ta.
"Ma ma, là môn chủ muốn gặp họ". Mộc Hương báo với bà lão này
"Tôi đương nhiên tránh". Bà lão liếc mắt nhìn mọi người rồi lại lim dim nằm trên ghế trúc
"Ở sau vườn". Mộc Hương tiếp tục dẫn bọn họ đi về phía trước.
Khi Tần Lạc và Vương Dưỡng Tâm đứng đợi dưới một cái cây già đã rụng hết lá, người con gái ngồi trên xe lăn nhờ có Cốc Tử Lễ giúp, xoay người lại, thời gian dường như ngưng lại.
Bầu trời vốn âm u bỗng trở nên tươi đẹp, chỉ bởi vì người con gái này khẽ nở một nụ cười.
Vương Dưỡng Tâm hồi hộp, giống như có tiếng nói với hắn: chính là nàng, chắc chắn là nàng.
Đúng vậy, mặc dù người con gái này chưa phát ra một tiếng nào nhưng hắn đã khẳng định đây chính là người mà mình muốn tìm.
Hắn liền bị nhấn chìm trong vui mừng và cảm giác hạnh phúc, hắn nghĩ mình nên nói hoặc làm gì đó nhưng lại như bất lực, miệng hắn không cất được tiếng nào, chân không thể bước nổi, toàn thân không nhúc nhích.
Hắn chỉ biết ngây ra nhìn, đứng thờ thẫn, ngốc nghếch nhìn Tần Lạc đi tới.
Đúng vậy, Tần Lạc đi qua.
Hắn đưa tay ra nắm tay kia, một bàn tay tái nhợt nhạt.
"Đây xem như là tiếng sét ái tình sao?".
← Ch. 0269 | Ch. 0271 → |