Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0284

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0284: Không phải là ghen tuông
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cuối cùng thì Vương Cửu Cửu cũng vẫn ở lại. Tần Lạc đã nghĩ hết cách, nói hết lời mà vẫn không làm nàng thay đổi ý định được. Không chỉ vì nàng cứng đầu, mà là hắn có đuổi thế nào đi chăng nữa nàng cũng chẳng nghe, hơn nữa nàng còn đem chuyện bí mật giữa hai người đem ra nói oang oang bên ngoài.

Cho đến khi Vương Cửu Cửu nói toạc ra cả những chuyện mà Tần Lạc nhìn thấy hết, sờ thấy hết toàn thân nàng thì Tần Lạc không còn biết nói gì hơn nữa, còn lý do gì mà bắt nàng dời khỏi nơi đây? Là một người đàn ông thì phải chịu trách nhiệm về việc mình đã làm mới được, ai bảo hắn đã giở trò với nàng, bây giờ thì phải chịu vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ.

Tần Lạc đau đớn thầm nghĩ, không phải quân ta vô dụng, mà là do quân định quá mạnh đó thôi. Hơn nữa Vương Cửu Cửu đã có tấm bài tẩy đó trong tay rồi, thì nàng còn lo gì Tần Lạc làm tới nữa, nàng biết rõ tính tình của hắn, nàng có thể tự nhận mình mặt dầy, chứ hắn thì không thể.

Thế là từ giờ, cô gái xinh đẹp Vương Cửu Cửu liền trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Bất luận nàng đi đến đâu cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác. Ngay đến cả thôn trưởng của thôn Cửu Chi Hoa còn phải say mê ngắm nhìn không chớp mắt, nói: "Sao những cô gái trong thôn chúng ta nhìn không giống với cô gái thành thị này chút nào nhỉ?"

Tần Lạc nghe thấy ông ta nói vậy thì nghĩ bụng, nếu mà giống được mới lạ.

Từ điểm này có thể nói lên được một điều, thẩm mỹ của đàn ông là như nhau. Mặc dù họ có những phân kỳ nho nhỏ ở những điểm như ăn mặc, Loli, mông to, ngực lép.. v.. v.. , nhưng đối với họ mà nói thì người đẹp vẫn là người đẹp. Sự thật này là không có gì có thể thay đổi.

Lại một lần nữa đến kiểm tra sức khỏe cho Lý Kiến Trụ, sau khi Lâm Đống ghi lại một cách tỉ mỉ tình hình sức khỏe của bệnh nhân, thì Tần Lạc bèn chào vợ của Lý Kiến Trụ một cái rồi dẫn đoàn trung y rời đi.

Về đến lều vải, theo quy luật khi trước thì mọi người lại họp lại với nhau nghiên cứu tình hình. Đây cũng là một hình thức không thể thiếu, bởi vì chỉ có hợp tác, trao đổi với nhau thì sẽ có lợi cho tình hình tìm kiếm và phát hiện ra phương thức chữa bệnh một cách nhanh nhất.

"Tình hình thế nào?" Tần Lạc lên tiếng hỏi.

"Ài. Vết thương bắt đầu rữa nát ra rồi, chân không động đậy được nữa, tay thì cũng không nhấc nổi lên, mạch đập yếu ớt ____ tình trạng vô cùng xấu." Một người đàn ông có khuôn mặt gầy dơ xương nói.

"Theo tôi nghĩ thì có lẽ chỉ sống thêm được ba ngày nữa thôi." Một vị trung y trẻ tuổi hơn một chút nói.

"Nhiều nhất là hai ngày. Nếu không cẩn thận thì có lẽ sẽ không qua khỏi đêm nay." Âu Dương Lâm ngày thường ít nói, nhưng giờ cũng lên tiếng. Hắn cũng là một thành viên trong tổ chuyên gia, kiểm tra khám xét cho bệnh nhân theo phương pháp của mình.

Lời nói này của Âu Dương Lâm vừa cất ra thì mọi người đều im lặng không nói nên lời, bời họ biết Âu Dương Lâm không hề nói ngoa chút nào, tình hình bệnh nhân lúc này vô cùng nguy ngập, có lẽ ông ta có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Do vậy mà nếu vẫn không tìm ra phương pháp giải độc, thì sẽ lại có thêm một mạng sống phải lìa xa cõi đời này. Để lại một người vợ thân cô thế cô không nơi nương tựa, ngoài ra Lý Kiến Trụ còn có một người con trai đang học cấp hai trong thị trấn.

Mọi người đều không muốn chứng kiến một sự thật đau lòng như vậy, hơn nữa, cái kiểu đã biết rõ tình hình, nhưng lại không có cách gì giải quyết, cái cảm giác thất bại ngồi chờ chết làm cho họ khó chịu vô cùng.

Ngồi ở đây thì đều là những bác sỹ trung y ưu tú trong Công Hội Trung Y, lại còn có những người xuất thân từ một gia đình trung y danh tiếng xuất sắc như Tần Lạc, Âu Dương Lâm, Vương Dưỡng Tâm. Đến cả mấy người bọn họ còn không tìm ra được cách nào, chẳng lẽ loại độc này thực sự là hết thuốc chữa rồi sao?

Tần Lạc biết nguyên nhân làm cho tinh thần mọi người sa sút, hắn cũng hiểu được tâm tình của bọn họ, nhưng là một lãnh đạo của tổ cứu viện trung y này, hắn có trách nhiệm làm ổn định tâm lý của mọi người và điều động tính tích cực của họ.

Hắn cười nói: "Vẫn còn thời gian là hai ngày, không đến giờ phút cuối cùng thì chúng ta quyết không được từ bỏ. Hơn nữa, cho dù chúng ta không có cách nào trị khỏi được cho Lý Kiến Trụ, nhưng còn những bệnh nhân khác thì sao___Còn những bệnh nhân khác giống với Lý Kiến Trụ thì sao? Bây giờ có, thì ngày sau cũng sẽ có. Nếu chúng ta không thể tìm ra biện pháp giải quyết virut từ muỗi mặt người, thì sẽ vẫn còn có rất nhiều người bị hại bởi nó, thậm chí sẽ chết. Bây giờ chúng ta không được phép thối chí, tôi biết cảm giác bức của mọi người thế nào, bản thân tôi cũng vậy, nhưng nếu chúng ta cứ để cảm xúc chi phối chúng ta, thì mãi mãi chúng ta không bao giờ tìm ra được phương pháp trị liệu hiểu quả cả!"

"Hơn nữa, chỉ cần loại muỗi này không diệt vong, thì loài virut này sẽ tồn tại mãi. Người dân trong thôn Cửu Chi Hoa này làm thế nào? Người dân của huyện thành này phải làm sao? Thậm chí sẽ có khả năng lây lan ra cả tỉnh Vân Điền này, tình hình vô cùng nguy hiểm."

Tần Lạc nhìn vào mặt từng người một rồi kiên nghị nói: "Bất luận thế nào thì chúng ta cũng đều phải tìm ra phương pháp giải độc. Tôi sẽ dốc hết sức mình, cũng mong mọi người cùng tôi cố gắng bước qua giai đoạn khó khăn này."

"Hội trưởng, anh yên tâm đi. Chúng ta sẽ nghĩ ra cách thôi." Một vị trung y trẻ tuổi trong Công Hội Trung Y phụ họa theo.

"Đúng vậy. Cũng không phải là không có cách gì. Có âm thì ắt sẽ có dương. Tất cả đều do trời định. Chúng ta đã tìm ra được sữa dê có thể phòng muỗi mặt người, thì cũng sẽ tìm ra được biện pháp trị liệu loại virut này____Chỉ cần một chút thời gian mà thôi."

"Tôi lại đi xem xét lại sách y. Xem xem có loại thuốc nào có thể dùng___"

Tần Lạc gật đầu, nói: "Mọi người đi làm việc của mình đi. Có tiến triển gì thì nói ra cho mọi người cùng thảo luận."

Mọi người đồng ý, sau đó lần lượt giải tán.

Tần Lạc đi ra bên ngoài lều vải, thở dài một hơi thật sâu.

Trăng tròn, sao sáng, những bông hoa trên núi bay rải rác khắp nơi.

Bốn bề đều là núi cao hùng vĩ, mắt nhìn không hết, mùi hương hoa đồng nội phảng phất đâu đây, sương sớm rơi đầy trên cỏ lá, tựa như chỉ cần giơ tay ra là có thể túm được cả một vốc sương mai rồi.

Cảnh vật xung quanh đẹp như trên tiên giới, nhưng chốn tiên giới này lại có một loài sát thủ làm cho người ta phải ghê rợn và hận thù___Muỗi.

Tần Lạc hành y xuất đạo bao nhiêu năm, chưa bao giờ lại gặp phải vấn đề khó giải quyết như thế này.

Không chỉ là những thành viên khác, đến cả hắn cũng cảm giác được sự khó chịu của sự thất bại.

""Anh đang nghĩ gì vậy?" Vương Dưỡng Tâm đi đến bên hắn, lên tiếng hỏi.

"Loại muỗi mặt người này khó đối phó đến vậy sao?" Tần Lạc cười khổ nói."Lý Kiến Trụ thì đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc, tình trạng của những người bệnh bị muỗi cắn khác thì càng ngày càng nghiêm trọng____thời gian ngày càng cấp bách. Không thể để cho ai phải chết thêm nữa. Tôi cảm thấy thời gian giành cho chúng ta càng ngày càng thu hẹp dần lại!"

"Anh không phải là người cần được người khác an ủi. Nên, tôi cũng không cần phải nghĩ những lời an ủi dành cho anh nữa." Vương Dưỡng Tâm nói."Mấy ngày hôm nay, chúng ta thử dùng không ít những biện pháp ôn dịch trong sách cổ, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Có phải là chúng ta đã bỏ qua thứ gì không nhỉ?"

"Bỏ qua thứ gì?" Tần Lạc cau mày hỏi lại

"Muỗi mặt người là một vật chủng vốn đã có, hay là một loại vật chủng mới vậy? Nếu là do biến dị mới có, thì nó biến dị từ đâu? Còn nếu vốn đã có thì sao ngày trước không nghe nói có tin gì về chuyện muỗi mặt người đốt người dẫn đến tử vong cơ chứ? Hay là bọn chúng cũng bị lây lan loại virut này từ nơi khác? Nếu vậy thì loại virut lây nhiễm này xuất phát từ đâu?" Vương Dưỡng Tâm đặt ra một loạt câu hỏi.

Tần Lạc dùng tay day day đôi gò má của mình, nói: "Vương Du đang nghiên cứu về những vấn đề này. Nếu có phát hiện gì thì cô ấy đã nói cho chúng ta biết."

"Đúng vậy. Cô ấy là chuyên gia về động vật, chuyên nghiệp hơn chúng ta rất nhiều." Vương Dưỡng Tâm cười nói."Đôi khi tôi nghĩ, có phải trung y chúng ta thực sự lỗi thời rồi không? Sự tồn tại của trung y, là do mọi người vẫn đang dùng tiền tiết kiệm mà sống. Ai cũng ôm lấy những bài thuốc của các bậc tiền bối dùng để hành y cứu người. Còn tây y thì lại được xây dựng trên nền móng khoa học tiến bộ, khoa học kỹ thuật ngày một đổi mới, và cũng ngày càng làm được nhiều việc___Mỗi một lần cải cách khoa học thì y thuật của họ lại càng tiến bộ. Cứ như vậy thì bọn họ sẽ không bao giờ lạc hậu, vĩnh viễn đi trước thời đại."

"Sao? Muốn từ bỏ rồi sao?" Tần Lạc nheo mắt lại cười hỏi.

"Từ bỏ? Làm gì có chuyện đó, cho dù tôi có muốn thì ông tôi cũng sẽ đánh gãy chân tôi mất." Vương Dưỡng Tâm lắc đầu cười khổ."Trung y có tác dụng vô cùng, điều này đã có chứng nhận của khoa học rồi! Tôi đã xem qua tài liệu rồi, mấy năm trước, một vị học giả người Pháp thông qua *** bắn một tia phóng xạ ium, rồi lợi dụng tia phóng xạ R của ium, sử dụng nguyên lý cháy sáng cuộn phim, rồi nhờ vào máy ảnh điện tử thành công chụp được đường đi của ium. Cách phát hiện ra đường đi của ium cũng giống với đường đi của Y học.

"Tiếp theo sau đó, những nhà khoa học Nhật Bản sử dụng máy tính và những kỹ thuật khoa học hiện đại, đem bình diện của cơ thể người chuyển thành hình quan sát theo kiểu lập thể, sau đó thông qua ánh sáng nhiễm sắc của màn hình phát hiện ra*** thực tế thì nó là vật tập hợp của các tổ chức nào đó. Chính vì những nghiên cứu này có thể chứng minh cho chúng ta biết được rằng, chúng ta lợi dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến chỉ để chứng minh một mệnh đề mầy ngàn năm trước là vô cùng chính xác. Nhưng chúng ta cũng không biết vì sao con người đi một vòng tròn dài sáu ngàn năm rồi lại quay về điểm xuất phát ban đâu, thật là khó hiểu!"

"Ngày đó, không có thiết bị kỹ thuật, không có máy vi tính, giải phẫu phẫu thuật còn trong tình trạng thô sơ, vậy những bậc tiên hiền làm sao lại phát hiện ra dược huyệt vị? Rồi làm sao có thể đối ứng trạng thái sức khỏe và các cơ quan trong cơ thể với một huyệt vị một cách rõ ràng đến vậy?"

"Đúng vậy. Trung y nên có một con đường đi riêng của mình, chứ không phải là cố gắng tiến sát về phía bên tây y, rồi dùng thủ đoạn trong tây y để chứng minh tính thực dụng trong trung y." Tần Lạc gật đầu tán thành câu nói của Vương Dưỡng Tâm."Đây chẳng khác nào hai người láng giềng thù ghét nhau. Người hàng xóm phía đông muốn ăn thịt bò bít tết nhưng lại không biết làm thế nào, liền đi đến nhà người hàng xóm phía tây hỏi xem làm thế nào. Nhưng người hàng xóm phía tây làm sao có thể nói cho họ biết phương thức bí mật được cơ chứ?"

"Đây là vấn đề khó khăn nhất mà chúng ta gặp phải, mà lại là một cơ hội tốt. Tôi biết, sự kiện muỗi mặt người đốt người dẫn đến tử vong ở Vân Điền đã thu hút được sự chú ý của toàn nhân dân Trung Quốc. Nếu trung y chúng ta có thể giải quyết được vấn đề này, thì_____trung y của chúng ta sẽ có thêm một cơ hội nổi dậy." Vương Dưỡng Tâm cuối cùng cũng nói ra được điều hắn muốn nói.

Mặc dù hiện giờ bọn họ đang ở trên núi, không có điện thoại, cũng không có , nhưng, bên tây y thì lại có công cụ truyền tin tiên tiến, ví dụ như chiếc máy vi tính nhỏ gọn của Vương Du, bất luận là ở đâu và khi nào thì đều có thể tự do lướt web.

Vương Dưỡng Tâm là người Yến Kinh, lại biết ăn nói nên đã có quan hệ rất tốt với mấy người bên trung y, cũng có thể tìm ra không ít tài liệu hữu dụng từ phía họ. Sự kiện muỗi mặt người thu hút sự chú ý của tất cả dân mạng, hắn có được tin này cũng là trong lúc ngồi nói chuyện với mấy người bên tây y mà có.

Tần Lạc cười lớn, quay đầu lại nhìn Vương Dưỡng Tâm, nói: "Hiện giờ chính thời cơ tốt nhất để trở thành anh hùng."

Vương Dưỡng Tâm khoát tay, nói: "Nhiều nhất thì tôi cũng chỉ làm anh hùng được thôi, còn anh thì làm thần tượng."

Tiếp đó hắn đổi luôn đề tài, hỏi: "Cô học sinh xinh đẹp của anh đâu rồi? Người ta trèo đèo lội suối không ngại khó khăn đến đây tìm anh, sao anh không quan tâm đến người ta một chút?"

Hiện giờ, tổ cứu viện đều biết là có một cô gái trẻ đẹp mới đến đây, còn Tần Lạc thì giải thích với mấy người Vương Dưỡng Tâm là: Cô ấy là học sinh của tôi.

Vì thế nên Vương Dưỡng Tâm liền lấy "cô học sinh xinh đẹp" của Tần Lạc ra đùa. Hắn biết, quan hệ giữa Tần Lạc và cô học sinh này không đơn giản chút nào.

Nếu đơn giản thì ai mà ngu ngốc đến độ không dưng lại mò đến một nơi nguy hiểm như thế này để làm gì?

Tần Lạc nghĩ một lát, cũng cảm thấy có phần áy náy. Trừ lúc Vương Cửu Cửu vừa đến đây thì hắn gặp nàng một lần ra thì những lúc khác đều không nhìn thấy nàng đâu cả. Cũng không biết là nàng đang bận cái gì nữa. Không biết có thích ứng được với nơi đây không.

Tần Lạc nghĩ, hay là mình đi đến thăm nàng ta một chút đi, nhân tiện nhắc nhở nàng ngày mai lên đường về cho sớm.

Vương Cửu Cửu là con gái, nên tự khắc sẽ được sắp xếp ở chỗ lều vải của các thành viên nữ, bao gồm Vương Du.

Tần Lạc đi đến đó, khi vén rèm vải lên thì thấy bên trong có mấy người đàn ông đang ngồi ở đó.

Giống như những vì sao vây xung quanh mặt trăng vậy.

*****

"Cô chắc chắn là phóng viên rồi? Tôi có bạn làm phóng viên của tờ《Hoa Hạ Chu Khan》, bút danh là Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sanh. Cô có quen không?"

"Không." Vương Cửu Cửu lắc đầu. Nàng đang cúi đầu gõ gì đó lên bàn phím máy xách tay đặt trước mặt mình.

"Anh ta lo tin tức xã hội, là một người rất có năng lực. Viết rất nhiều bài chấn động toàn quốc, rất có danh tiếng ở trong ngành đấy. Nếu có cơ hội, thì tôi sẽ giới thiệu cho mấy người làm quen với nhau."

"Cảm ơn anh, không cần đâu."

"Đừng khách sao. Tiếp xúc với càng nhiều người có năng lực, hơn nữa lại là người trong ngành với cô, chắc chắn là có lợi cho tiền đồ sau này của cô. Người trẻ tuổi không nên đi nhầm đường, nếu không sau này hối hận cũng muộn rồi_____"

"Đúng vậy đó. Một cô gái trẻ như cô mà bị phái đến đây chấp hành nhiệm vụ____Nếu có người giúp cô nói đỡ một vài câu thì sẽ không có một kết cục như thế này."

Vương Cửu Cửu cảm thấy có phần bất đắc dĩ, liền nói: "Là tôi chủ động xin đến đây."

"Hả, là như vậy sao?" Mấy người đàn ông thay đổi luôn nét mặt, kinh ngạc nói: "Một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy, mà lại có dũng khí đi đến một nơi nguy hiểm như thế này để thu thập những tài liệu đầu tiên thì thật làm cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác."

"Đúng vậy. Đây còn là một người đẹp nữa chứ. Nghe nói người đẹp thì thường là nhát gan."

"Đúng rồi. Cửu Cửu, cô ở khu nào của Yến Kinh? Tôi cũng là người Yến Kinh, chưa biết chừng chúng ta còn ở cùng một nơi ấy."

"Tôi ở trong khu vực của quân khu."Vương Cửu Cửu có phần khó chịu.

"Ha ha, khu vực dành cho quân đội sao? Tôi cũng______"

Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt của Vương Cửu Cửu thì không dám nói tiếp câu vừa rồi của mình nữa.

________

Tần Lạc đứng ngoài cửa nhìn bộ dạng của đám a dua nịnh hót, không biết làm sao mà trong lòng Tần Lạc bỗng nhiên có một nỗi tức giận không nói thành câu.

Hắn bước lên trước một bước rồi quát lớn: "Đang làm cái gì thế? Mấy người đang làm cái gì thế?"

Mấy tên theo đuổi Vương Cửu Cửu quay đầu lại thì thấy Tần Lạc, khuôn mặt lập tức hiện rõ lên một vẻ chán ghét.

Khi ở trên máy bay, những câu nói của Tần Lạc cùng với những câu hỏi cổ quái kỳ quặc của hắn đã động chạm đến lòng kiêu hãnh của bọn họ, hai bên đã sớm cảm thấy khó chịu về nhau.

Một người đàn ông đeo một cặp kính có gọng đen, tướng mạo anh tuấn, quay ra nhìn với ánh mắt khinh thường, nói: "Làm gì? Anh nói chúng tôi làm gì? Mà chúng tôi làm gì thì liên quan gì đến anh?"

Nhìn thấy Tần Lạc đến thì Vương Cửu Cửu mừng thầm trong lòng. Nàng biết, Tần Lạc xuất hiện vào lúc này thì chắc chắn là đến đây để thăm mình. Nhưng đến khi nàng nghe thấy tên đeo kính phản kích lại lời Tần Lạc thì nét mặt nàng lại sa sầm lại.

Tần Lạc điên lên, chỉ vào mặt đám người đó khiển trách: "Nếu mà là bình thường thì các anh làm gì tất nhiên là chẳng có gì liên quan đến tôi hết. Nhưng các anh có biết hiện giờ là lúc nào rồi không? Tính mệnh của Lý Kiến Trụ, một người dân trong thôn Cửu Chi Hoa đang gặp nguy hiểm, nếu trong vòng ba ngày chúng ta không tìm cho ra phương án nào diệt trừ được loại virut trong muỗi mặt người, thì họ chỉ còn cách nói lời vĩnh biệt với vợ con họ mà thôi. Còn mấy người cũng bị muỗi mặt người tấn công, đến nay tay đã không giơ lên được, chân không động đậy được, chỉ còn biết nằm trên giường chờ chết mà thôi______"

"Còn các anh thì đang làm gì chứ? Các anh là những bác sỹ đến đây cứu người hay là đến đây để làm gì? Các anh được quốc gia và nhân dân phái đến đây cứu rỗi đồng bào thoát khỏi hoạn nạn, nguy nan. Nếu trong các anh có ai thừa nhận mình đến đây để nói chuyện yêu đương thì coi như vừa rồi tôi không nói gì. Ngay bây giờ đây tôi sẽ mời thư ký Minh đến đây đưa các anh về. Ai muốn thế nào? Ai muốn thế nào?"

Ai muốn thế?

Tất nhiên chẳng có ai nói là mình muốn thế cả. Những người đàn ông trẻ tuổi ở đây thì hầu hết đều là đệ tử hoặc trợ thủ đắc lực của những danh y kia, họ vì tiền đồ của mình nên mới đi cùng thầy mình đến đây. Làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được?

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Họ túm năm tụm ba ở đây, là vì ở nơi núi cao rừng sâu này lại có thể gặp được một người cô gái kiều diễm xinh tươi như hoa vậy, còn kích thích hơn cả mèo nhìn thấy cá, chim ưng thấy gà.

Mặc dù Vương Cửu Cửu không được coi là có được tiêu chuẩn của một thục nữ, nhưng____ ở cái nơi thiếu thốn phụ nữ như thế này, thậm chí có thể nói là thiếu thốn người một cách trầm trọng, chỉ cần đưa mắt trông ra là có thể nhìn thấy vô số núi cao và rừng sâu, nên Vương Cửu Cửu thực sự đã trở thành một thứ vô cùng quý hiếm.

Bạn có biết là nước Mỹ có bao nhiêu người con gái thích tòng quân không? Bởi vì con gái trong quân đội rất ít, cho dù có đem một người xấu òm đi chăng nữa thì trong mắt của những anh chiến sĩ, thì nàng ta vẫn duyên dáng yêu kiều như một đóa hoa.

Hơn thế nữa, Vương Cửu Cửu lại còn rất xinh là đằng khác.

Những lời này của Tần Lạc được nói ra dựa trên phương diện công nghĩa và đạo lý, nên bọn họ không phản bác lại được câu nào. Khiến họ hổ thẹn quá thành ra tức giận, quát lại: "Anh là ai chứ? Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà quản chúng tôi?"

"Dựa vào cái gì mà quản chúng tôi? Sao anh ấy lại không quản được các anh?"

Lần này phản bác họ không phải là Tần Lạc, mà là một người đứng xem cũng thấy ngứa mắt khác, đó là Lưu Ngọc, người mà khi đi trên đường bị muỗi mặt người cắn thương, rồi được Tần Lạc cắt thịt, phóng huyết cứu sống.

Bởi vì sức khỏe Lưu Ngọc vẫn còn suy yếu, nên nàng vẫn nằm trong lều vải nghỉ ngơi. Đợi đến mai, mấy quân nhân đem sữa đến đón nàng về nơi tĩnh dưỡng ở thành phố.

Nàng bò dậy từ trên giường, chỉ vào mặt đám bác sỹ trẻ tuổi mắng: "Sao anh ấy lại không được nói mấy người? Đều là bác sỹ, trên đường đi anh ấy còn cứu mạng tôi, còn các người thì chỉ lo xem ai sẽ gánh vác trách nhiệm, đứng dương mắt lên nhìn một cách vô tình. Sau khi đến thôn, thì cũng là anh ấy tìm ra được phương pháp phòng ngừa muỗi mặt người, cái này có thể giảm đi lượng người thương vong trong thôn cũng như thành viên của tổ cứu trợ____Nếu không có anh ấy, mấy người còn được yên ổn ngồi ở đây sao? Nếu không có anh ấy thì mấy người còn có dũng khí bước ra khỏi lều vải vào buổi tối không?"

"Đều là bác sỹ, anh ấy làm bao nhiêu điều như vậy, thế còn các người đã làm được những gì? Các người chỉ biết đến tán tỉnh phụ nữ xinh đẹp, chỉ biết đố kỵ với người có năng lực hơn mình______Các người đã làm được gì nào?"

Sau khi Lưu Ngọc bị muỗi mặt người đốt thì một thời gian sau vẫn lo lắng hốt hoảng không yên, không chú ý gì nhiều đến cử chỉ của đám người vây quanh lúc đó. Nhưng hai ngày nay nằm trong lều vải nghỉ ngơi, nàng có thời gian bèn bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh lúc bấy giờ.

Càng nhớ lại thì lại càng cảm thấy chua xót đau buồn.

Những đồng sự cùng đến đây với mình, thậm chí còn có những người bạn học tốt trong viện y học nữa, nhưng khi mình gặp nguy hiểm thì họ lại không thèm để ý gì, còn người đàn ông mà vừa bước lên máy bay đã bị bọn họ giễu cợt thì lại ra tay cứu vớt sinh mệnh của mình đúng vào thời khắc quan trọng nhất.

Đúng vậy, nàng cũng nghĩ cho những người đồng sự đó, họ cũng vừa mới bước chân đến đây, không hiểu bất cứ điều gì về muỗi mặt người cả, nến mới không biết phải xử lý vấn đề đó ra sao. .

Nhưng còn anh ấy thì sao? Anh ấy thì hiểu được bao nhiêu chứ? Khi còn ở trên máy bay, anh ấy còn không biết đến cả khái niệm về muỗi mặt người nữa cơ mà. Anh ấy cũng đâu có đủ tự tin để cứu mình đâu, vậy mà lại ra tay cứu vớt.

______

Đây đều là những lời đã chôn sâu trong đáy lòng Lưu Ngọc, mai là nàng đã về Yến Kinh rồi, nhưng nàng cũng không có ý định nói những lời này ra. Nhưng, giờ đây, khi những người bạn đồng hành công kích Tần Lạc, đã kích thích dây thần kinh mẫn cảm của mình.

Nên nàng liền phát tiết hết những tức giận dồn nén bao lâu lên đầu bọn họ một cách không thương tiếc.

Im lặng, một khoảng không im lặng như vùng đất chết.

Đám bác sỹ trẻ tuổi kia không ngờ lúc này đây Lưu Ngọc lại nhảy ra nói giúp Tần Lạc, hơn nữa, vẻ mặt còn tức giận đến vậy, lời nói thì chua xót, hà khắc đến ghê người.

Tần Lạc cũng không ngờ người được mình ra tay cứu giúp lại nói đỡ cho mình vào lúc này.

Vương Cửu Cửu nhìn Lưu Ngọc như đang suy nghĩ một điều gì đó, rồi lại nhìn Tần Lạc, trong lòng đang suy nghĩ xem hai người này có quan hệ gì.

Lẽ nào tên này lại phát ra một khí phách hơn người, chinh phục mối tình đầu của một nàng thiếu nữ?

Tên khốn nạn này!

"Chúng ta đi thôi." Người đàn ông đeo kính hung hăng trợn trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, sau đó lướt qua người Tần Lạc, sắc mặt khó coi chưa từng thấy.

Những người khác thấy người đàn ông đeo kính rời đi rồi thì cũng lần lượt biến mất với sắc mặt uể oải. Xấu hổ đến độ không dám lên tiếng chào Vương Cửu Cửu một câu nữa.

Bị người của mình giáo huấn cho một bài học như vậy, thì cho dù mặt bọn họ có dầy đến mấy cũng không thể ngồi đấy thêm một phút nào nữa.

Không khí trong phòng như đọng lại, nhưng chỉ mấy giây sau Lưu Ngọc đã lấy lại bình tĩnh, ngượng ngùng nói với Tần Lạc: "Bác sỹ Tần, xin lỗi anh."

"Không sao. Tôi phải cảm ơn cô mới phải." Tần Lạc cười nói.

"Vốn tôi cũng không định nói những lời này đâu, nhưng ___không nhịn nổi nữa. Hành vi của bọn họ thực sự là làm cho người ta phải cảm thấy phẫn nộ. Giờ là lúc nào rồi chứ?" Lưu Ngọc nói.

"Đúng vậy." Tần Lạc nghiêm túc gật đầu."Lúc nào rồi mà còn nói chuyện yêu đương ở đây?"

Hắn quay đầu ra nhìn Vương Cửu Cửu, nghiêm mặt nói: "Vương Cửu Cửu, em ra đây với tôi một chút. Tôi phải cho em một bài học mới được. Sao em không làm tốt công việc của mình mà lại dính với đám người đó làm gì chứ? Tôi ở trường dạy em như thế sao?"

"Vâng, thầy Tần." Khuôn mặt Vương Cửu Cửu hiện lên đầy vẻ tội nghiệp.

"Cô ấy là học sinh của anh sao?" Lưu Ngọc kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy. Cô ấy là sinh viên trường đại học Y Khoa Thủ Đô. Tôi lại dạy đúng phải lớp cô ấy." Tần Lạc giải thích.

Lưu Ngọc nhớ lại những lời mình vừa nói khi nãy, cảm thấy có phần đả thương đến Vương Cửu Cửu, liền nói: "Thực ra cũng không thể trách cô ấy. Cô ấy ở trong lều làm việc chăm chỉ suốt, là do mấy người đó chủ động xông vào đây đấy. Cô ấy cũng đâu có để ý đến họ đâu."

"Ừm. Tôi phải nói chuyện hẳn hoi với cô ấy. Cố gắng không mắng cô ấy." Tần Lạc gật đầu với Lưu Ngọc rồi quay người đi ra khỏi lều. Vương Cửu Cửu trong lòng sung sướng tột độ, nhưng lại làm ra vẻ buồn bã đi theo sau lưng Tần Lạc.

Hai người đi ra khỏi lều, đến bên cạnh một khu rừng nhỏ ở cách đó không xa.

Vương Cửu Cửu không thể nhịn thêm được nữa, nàng bật cười hơ hơ. Sau đó ngoắc tay mình vào tay Tần Lạc, ghé khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của mình vào mặt Tần Lạc hỏi: "Anh ghen rồi phải không?"

"Không." Tần Lạc lắc đầu.

"Thật không?"

"Thật." Tần Lạc kiên định nói.

Đôi mắt to tròn của Vương Cửu Cửu chớp chớp vài cái, cuối cùng thì cũng chịu từ bỏ không hỏi thêm gì về vấn đề này nữa, cười hì hì nói: "Thầy Tần, thầy thật là biết đóng kích đấy. Làm cho bọn họ sợ chết khiếp. Thầy biết không, bọn họ thật là đáng ghét, em chẳng muốn để ý đến bọn họ chút nào, thế mà bọn họ còn cố bám theo. Hơn nữa, vừa mở miệng ra đã có một mùi sữa dê rồi, làm cho em chết đi sống lại. Thầy không thể hiểu được nỗi khổ của em đâu, không thể nào thở được_______"

Nghe thầy Vương Cửu Cửu nói vậy thì tiềm thức mách bảo Tần Lạc bịt miệng mình lại.

Ngày nào hắn cũng uống sữa dê, mùi miệng hắn chắc cũng không hơn gì những người khác cả.

Vương Cửu Cửu bị hành động của Tần Lạc làm cho buồn cười, hai mắt khom khom lại, như vầng trăng trên bầu trời kia, nói: "Thầy Tần, trên người thầy không có mùi đó đâu."

Có người nói, nếu bạn thực sự yêu một người nào đó thì bạn sẽ không ngửi được mùi quái dị trên người họ.

Tần Lạc bỏ tư thế đó đi, nói với Vương Cửu Cửu: "Hôm qua em nói, nếu anh đồng ý một yêu cầu của em thì em cũng sẽ đáp ứng lại điều kiện của anh phải không?"

"Vâng." Vương Cửu Cửu gật đầu. Sau đó nhìn Tần Lạc một cách cảnh giác hỏi: "Anh muốn gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)