Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0329

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0329: Chém giết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Cái gì? Mục Nguyệt thất tung ư?" Hà tước sĩ vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, hỏi."Vừa rồi không phải là còn ở đây sao? Sao nháy mắt đã không thấy đầu rồi? Mất tích lúc nào vậy?"

"Nửa tiếng trước." Mã Duyệt nói với vẻ lo lắng.

"Các cô có phái người đuổi theo không? Khi thất tung, cô ấy ở cùng ai? Cô ấy có nói là đi đâu không?" Hà Nhược Ngu cũng ở bên cạnh sốt tuột hỏi. Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt xảy ra vấn đề gì ở Đài Loan, sự hợp tác giữ Văn Nhân gia tộc và Hà gia thất bại thì không nói, nhưng còn có khả năng đắc tội với gia tộc tài phú lớn nhất nội địa này.

Dạng kết quả này Hà gia không muốn nhìn thấy, cũng gánh chịu không nổi.

"Tần Lạc tiên sinh. Bọn họ không nói là đi đâu cả." Mã Duyệt nói. Nhưng không trả lời vấn đề bảo vệ vì sao lại không đi theo.

Dẫu sao bọn họ cũng không thể nói rằng, tiểu thư và Tần Lạc thân mật, cô ta đặc biệt tạo cho họ một khoảng không gian riêng tư được.

Hiên tại nghĩ lại, đó căn bản chính là vì bọn họ muốn thoát khỏi tùy tòng cho nên mới có biểu hiện kích tình như vậy.

Lúc đó xô ta còn kỳ quái, tiểu thư bình thường đối với người ta lạnh lùng như vậy mà sao vừa tới Đài Loan đã hừng hực lửa tình. Lúc đó cô ta còn cho rằng là tiểu thư có nhu cầu sinh lý về phương diện này. Dẫu sao thì tiểu thư cũng là một nữ nhân, một nữ nhân bình thường.

Chỉ là tiểu thư, với trí tuệ của cô ấy, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như mấy cô gái nhỏ mới biết yêu bị ái tình xộc lên não được.

Loại chuyện này phát sinh trên người ai khác thì Mã Duyệt còn không cảm thấy bất ngờ. Nhưng phát sinh trên người tiểu thư của mình thì Mã Duyệt cho tới hiện tại vẫn có cảm giác không thể tin nổi.

Văn Nhân Mục Nguyệt không ngờ lại chạy trốn theo một nam nhân.

Loại chuyện này nếu truyền tới Yến Kinh, kiểu gì cũng khiến cho những người ngưỡng mộ cô ta kinh ngạc đến rớt cả cằm. Ít nhất thì Tần Tung Hoành cũng không thể nào tin rằng chuyện này lại phát sinh trên người Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Đi ra cùng Tần Lạc ư?" Vẻ mặt Hà Nhược Ngu biến thành cổ quái, khóe mắt còn mang theo một tia tiếu ý. Thầm nghĩ, xem ra, phải tính toán lại tầm quan trọng của tên này.

Hà Nhược Ngu cố gắng che giấu tâm tư của mình, nói: "Đã đi cùng bằng hữu thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu không, chúng ta đi tìm bạn của Tần Lạc là Trần Tư Tuyền để hỏi xem?"

Mã Duyệt tất nhiên biết hàm ý của nụ cười trên mặt hắn, vấn đều này cũng không cần thiết phải tranh luận. Cô ta gật đầu, rất nhanh, Trần Tư Tuyền được người ta mời tới một căn phòng xa hoa, bí mật.

"Hà tước sĩ, Hà tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì?" Trần Tư Tuyền đoan trang hữu lễ chào hỏi hai người mà cô ta biết. Có thể quen biết dạng nhân vật kiệt xuất trong thương giới của Đài Loan như Hà tước sĩ, cô ta cũng rất vui mừng.

"Trần tiểu thư, xin hỏi cô có biết Tần Lạc tiên sinh đi đâu không?" Hà tước sĩ gật đầu với cô ta, cười hỏi.

"Tần Lạc?" Trần Tư Tuyền ngây người, nói: "Anh ta không phải là ra ngoài tản bộ với Văn Nhân tiểu thư sao? Tôi đang nói chuyện cùng bạn bè, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì à?"

"Không có. Trần tiểu thư đừng lo lắng." Hà Nhược Ngu an ủi."Chỉ là Tần Lạc và Văn Nhân tiểu thư đột nhiên biến mất. Chúng tôi muốn hỏi là cô có điện thoại của anh ta không, có thể gọi điện thoại cho anh ta để hỏi tình hình không?"

"Được. Không vấn đề." Trần Tư Tuyền nói, từ trong túi xách lấy ra một chiếc điện thoại thời thượng, tìm số rồi gọi cho Tần Lạc.

Một lát sau, Trần Tư Tuyền lắc đầu thở dài, nói: "Điện thoại tắt rồi."

Tắt điện thoại?

Đang ở trong tình huống nào mà lại tắt điện thoại? Những người này đều có chút thấu hiểu.

Trong lòng Trần Tư Tuyền cũng có chút chua xót, vốn cho rằng là chờ hắn tới, mình có thể tìm cơ hội để hạ thủ. Không ngờ chuyện của Mễ Tử An còn chưa qua, cô gái khiến người ta không thể sinh lòng cạnh tranh này lại đột nhiên uy phong lẫm liệt bay tới.

Chẳng lẽ hắn chính là Đường Tăng à? Sao lại được nhiều nữ yêu tinh thương nhớ như vậy?

"Tôi cảm thấy, chắc lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu?" Trần Tư Tuyền cố gắng nặn ra một nụ cười, nói.

"Nếu là ở trong vườn thì chắc sẽ không có vấn đề. Nếu bọn họ ra ngoài thì có thể có vấn đề đấy." Mã Duyệt mặt lạnh tanh, nói. Tính cách của cô ta cơ hồ là giống hệt Văn Nhân Mục Nguyệt. Nói chuyện thì mặt lạnh te, rất ít cười.

"Tôi đã cho người đi hỏi bảo an ở cửa rồi. Nếu bọn họ đi ra ngoài, bảo an chắc có thể biết. Cửa sau dựa vào vách núi, bọn họ chắc không thể đi ra từ đó." Hà Nhược Ngu cười nói.

Rất nhanh, tin tức được đưa đến. Hà Nhược Ngu sau khi gác điện thoại, thở dài, nói: "Bọn họ quả thực ra ngoài rồi. Bảo an thấy bọn họ đi bộ xuống núi."

Đi bộ?

Tất cả mọi người đều kinh hô.

Rốt cuộc là dạng lực lượng nào mà lại khiến đôi nam nữ trẻ tuổi này trở nên điên khùng quyết định đi mấy dặm đường để xuống núi như vậy? Hơn nữa lại còn trong trang phục như vậy nữa?

"Nhược Ngu, chuyện này sẽ giao cho con. Phải bảo đảm rằng Văn Nhân tiểu thư và Tần Lạc tiên sinh được an toàn." Hà tước sĩ sau khi biết Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt ly khai, mặt mày nghiêm túc nói với Hà Nhược Ngu.

"Vâng, thưa cha." Hà Nhược Ngu gật đầu nói.

"Còn nữa, đừng để giới truyền thông nhận được tin tức. Lặng lẽ mà tìm thôi, chỉ dùng người của chúng ta."

"Con hiểu rồi."

--------

Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt không biết chuyện đang phát sinh ở đại trạch Hà gia, hoặc là bọn họ có thể nghĩ ra dạng kết quả này, chỉ là không muốn đối diện mà thôi.

Bọn họ hiện tại đang ngụp lặn trong hạnh phúc nho nhỏ của mình, có một loại cảm giác không muốn tỉnh dậy để đối mặt với hiện thực.

Tần Lạc lật nhìn bản đồ trong tay, lẩm bẩm: "Ngắm cảnh đêm ở núi Dương Minh Đài Bắc sẽ khiến cô biến thành nhân vật chính trong phim của Quỳnh Dao, biết Quỳnh Dao không?"

"Biết. Tôi đọc sách của bà ta rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu.

"Tôi xem phim Hoàn Châu cách cách được chuyển thể từ truyện của bà ta. Lúc đó rất nổi, chỉ là sau này bị bới móc nhiều qua. Đi thôi, chúng ta tới núi Dương Minh xem cảnh đêm." Tần Lạc cười nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt không cự tuyệt, vui vẻ đồng ý. Tối hôm nay, cô ta chưa từng nói một câu cự tuyệt nào.

Cho dù là lúc Tần Lạc đút đậu hủ thối vào miệng cô ta, cô ta cũng chỉ né một chút, khi thấy không né được thì liền há miệng nuốt miếng đậu hủ.

Trước đây, cô ta chưa từng ăn đồ ăn thối như vậy.

Núi Dương Minh còn có tên gọi cũ là núi Cỏ, hơn 50 năm trước, vì để tưởng niệm học giả nổi danh Vương Dương Minh trong lịch sử Trung Quốc mà đổi thành núi Dương Minh. Nó nằm ở sườn núi núi Thất Tinh ở phía bắc thung lũng Đài Bắc, ngay cạnh khu phố náo nhiệt, có thể nói là "hậu hoa viên" của Đài Bắc.

Bởi vì khí hậu trên đảo ấm áp, tháng hai, tháng ba chính là mùa hoa của Đài Loan, cho nên người tham quan nhiều vô cùng. Đối với người nước ngoài tới Đài Loan thì nơi đây là điểm du lịch không thể bỏ qua.

Lúc Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi xe tới thì đã là nửa đêm, nhưng người ngắm cảnh đêm ở trên núi thì lại vẫn rất nhiều.

Tới ngắm cảnh đêm phần lớn là người trẻ tuổi, người thì túm năm tụm ba, người thì ngồi cùng tình nhân, còn có không ít đại đội nhân mã thuộc đoàn du lịch tới tham quan. Bọn họ hoặc cao giọng nói cười, hoắc là khe khẽ thủ thỉ, sơm cốc tĩnh lặng vì sự có mặt của bọn họ mà có thêm không ít sinh cơ.

Tần Lạc nắm tay Văn Nhân Mục Nguyệt, bóng của hai người đan xen trong dòng người giống như là một đôi tình nhân bình thường đi khắp nơi ngắm cảnh.

Chỉ là, trường bào của Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt trang điểm như một cô em hàng xóm cũng không che giấu được sự phong hoa tuyệt đại của họ, nên vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người. Thậm chí còn có du khách ngoại quốc giơ máy ảnh lên chụp bọn họ.

Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không để ý, thỉnh thoảng còn rất phối hợp mỉm cười làm dáng, mặc cho những chiếc máy ảnh lạ lẫm đó lưu lại bóng hình vui cười của bọn họ.

"Tài xế nói sườn núi mới là điểm ngắm cảnh tốt nhất. Chúng ta tới sườn núi đi, để thu hết tất cả quang cảnh của Đài Bắc vào mắt." Tần Lạc nói rất hào khí."Sau đó lại tới suối nước nóng đặc sắc của Đài Loan rồi tìm quán trà uống trà."

"Không về à?"

"Uống xong rồi về." Tần Lạc cười nói."Nếu không, sau này sẽ không có cơ hội như thế này nữa đâu."

Sắc mặt của Văn Nhân Mục Nguyệt trở nên ảm đạm, trầm mặc gật đầu. Cô ta biết, kỳ thực hành động của cô ta ngày hôm nay là vô cùng nguy hiểm, cũng cực kỳ vô trách nhiệm với sự an toàn của mình và sinh ý của gia tộc.

Nhưng, khi Tần Lạc đề ra yêu cầu này, giống như là mở cái hộp Pandora vậy, thả ra dục vọng ma quỷ rồi, có thế nào cũng không đóng lại được nữa.

Bọn họ có thể một lần như thế này, nhưng sẽ không thể có lần thứ hai, lần thứ ba. Cũng chính vì chỉ có một lần này, cho nên bọn họ đều vô cùng luyến tiếc, hi vọng thời gian trôi thật chậm. Tốt nhất là hôm nay trời đừng có sáng.

Đối với cô bé lọ lem mà nói, sau khi trời sáng, cô ta sẽ cởi giày thủy tinh và biến lại thành thân phận nguyên bản. Còn đối với Văn Nhân Mục Nguyệt mà nói, sau khi trời sáng, cô ta sẽ đi giày thủy tinh lên và biến thành công chúa. Hai loại thể nghiệm cuộc sống cực đoan đều tràn ngập sự bất lực và chua xót.

Hai người leo lên núi, tiến về sườn núi mà bọn họ chờ mong. Chân của Văn Nhân Mục Nguyệt rất ít khi đi nhiều như vậy nên đã bị phồng rộp, nhưng cô ta lại nhẫn nhịn không rên lên tiếng nào.

Cô ta không muốn kết thúc, cô ta muốn hưởng thụ dạng cuộc sống như thế này.

Mệt nhưng mà vui.

---

Trong đám người đông đúc, một nam nhân mặc đồ thể thao Nike đang bò lên núi theo sát phía sau hai người, mà xung quanh hắn còn có mấy nam nhân mặc quần áo bình thường chia ra tứ phía. Giữa bọn họ dùng ánh mắt và thủ thế mà người khác không nhìn ra để liên lạc, mục tiêu xem ra chính là Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đang vô tư leo núi.

Nam nhân mặc đồ Nike cầm máy ánh Nikon chụp ảnh, mà ống kính thì hướng về phía Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt ở cách đố không xa, ngay cả mồ hôi trên trán của họ cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Khi hắn nhìn thấy họ lách qua một đoàn du lịch, tên nam nhân đó giả vờ chặn trước mặt cô gái, tay không cẩn thận chạm vào ngực cô ta.

Cô gái sắc mặt hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình tình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Con quỷ nhỏ này...." Tên mặc đồ Nike chẹp chẹp miệng, "nếu cứ vậy mà chết thì đúng là đáng tiếc.

*****

Leo lên cao nhìn ra xa, trông rất thơ mộng.

Trong một mảng tối đen như mực, xuất hiện từng đường tia sáng màu bạc. Từng đường cong hoặc đường thẳng do vô số đèn đường tạo thành tô điểm trong đó, ở giữa còn xen lẫn đèn xe nhấp nháy và đoàn người ồn ã, tạo thành một bức tranh lưu động rất đẹp.

Gió lạnh vi vút, ánh sao lấp lánh.

Ánh trăng màu vàng đục chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp sáng bóng của Văn Nhân Mục Nguyệt, gió thổi bay tóc trên đầu cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, thực sự là đẹp đến mức không nhuốm khói lửa nhân gian.

"Tôi thích nhìn bầu trời vào lúc hoàng hôn. Lúc đó, bầu trời lờ mờ, bóng tối còn chưa bị ánh đèn thắp sáng. Tôi đứng trong bóng tối, giống như một con cá tự do bơi lại trong biển lớn." Văn Nhân Mục Nguyệt nói khẽ.

"Cô không phải là không thích bị đem ra so sánh với động vật sao?" Tần Lạc cười hỏi.

"Hiện tại đột nhiên rất muốn làm một con cá." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Vì sao?"

"Tôi đọc một cuốn sách, nói rằng ký ức của cá chỉ có bảy giây." Văn Nhân Mục Nguyệt nói."Sau bảy giây, nó có thể bắt đầu lại từ đầu, tất cả những gì lúc trước đều quên hết. Như vậy có tốt không?"

"Tôi trải qua chuyện đẹp nhất của đời người. Nhưng sau bảy giây, tôi lại có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Không có hoài niệm, không có vướng mắc, không có lo lắng. Nếu không, tôi sao phải phí hết tâm cơ mới có thể quên được tối nay?"

Văn Nhân Mục Nguyệt quay sang nhìn Tần Lạc, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lại gợn sóng mãnh liệt.

"Anh nói tôi là người máy. Nhưng anh có biết không? Người máy là có công năng lưu trữ. Hơn nữa, những nội dung này không dễ xóa đi. Một khi xóa đi rồi thì phải chết."

"Xin lỗi." Tần Lạc ôn nhu nói.

"Vì sao phải nói xin lỗi? Bởi vì anh dẫn tôi theo ư? Bởi vì anh dẫn tôi đi thể nghiệm loại cuộc sống này ư?"

"Tôi chỉ là..."

"Con người sống trên thế gian, niềm tiếc nuối lớn nhất chính là bỏ lỡ những gì tốt đẹp." Văn Nhân Mục Nguyệt ngắt lời Tần Lạc."Tôi không bỏ qua đêm nay, cũng không bỏ qua anh. Cho nên, tôi không có gì phải tiếc nuối. Tôi chỉ là lo lắng người máy sẽ không khống chế được kịp thời mà thôi. Đây là vấn đề của tôi, không liên quan gì tới anh."

"Nhưng tôi cảm thấy chính là vấn đề của tôi." Tần Lạc cười khổ, nói. Hắn quên mất, có một số truyện nếu đã lệch khỏi quỹ đạo thì rất khó đi lại đúng hướng.

Hắn lúc trước chỉ muốn để Văn Nhân Mục Nguyệt được thoải mái một lần, đi thể nghiệm phương thức sinh hoạt khác lạ, nhưng lại không nghĩ rằng sau chuyện này cô ta trở thành như thế nào?

Từ trước tới giờ chưa trải qua, là một loại tàn nhẫn. Nhưng, sau khi thể nghiệm một lần rồi đẩy cô ta về, thế chẳng phải là tàn nhẫn hơn sao?

"Anh là thần tượng. Không phải là thượng đế." Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu, nói: "Anh không thể cứu vớt được tất cả mọi người, anh cũng không cứu được tôi."

"Nếu như cô bằng lòng, tôi tùy thời đều có thể dẫn cô đi." Tần Lạc nói với vẻ xung động. Sau khi nói xong, hắn lại có chút hối hận.

Hắn quả thực có thể làm vậy. Nhưng, sau này nên làm thế nào để thu xếp hậu quả đây?

Anh mào đầu cho người ta, nhưng lại không chịu trách nhiệm, đây chẳng phải là đùa giỡn cảm tình của người ta sao.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc rồi mỉm cười, nhưng không nói gì. Cô ta biết hắn đang nghĩ những gì.

Thông minh như cô ta, đâu có cần phải nói thẳng ra làm gì?

"Xin chào. Xin lỗi vì đã làm phiền." Một giọng nói đột ngột vang lên.

Hai người quay lại, nhìn một nam nhân cầm máy ảnh, mặt mày tươi cười đứng sau bọn họ.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.

"Là thế này. Tôi là ký giả của tạp chí nhiếp ảnh, vừa hay đi qua nơi này, thấy hình thượng của hai vị vô cùng xuất chúng, tiên sinh thân mặc trường bào, nổi bật bất phàm, lộ ra khí chất cổ điện. Nữ sĩ kinh diễm thoát tục, gợi cảm thời thượng. Hai vị đứng ở cạnh nhau, văn hóa cổ kim giao thoa. Mà điều tuyệt vời nhất là sự kết hợp này lại không chướng mắt mà lại rất hoàn mỹ. Tôi có thể chụp ảnh của hai vị cho tạp chí của chúng tôi không?" Nam nhân mặt đầy vẻ kích động, nói. Giống như là phát hiện ra bảo tàng vậy.

"Xin lỗi, chỉ sợ là không thích hợp." Tần Lạc cười nói. Hắn thì không có vấn đề gì, nhưng thân phận của Văn Nhân Mục Nguyệt thì lại không thích hợp để đăng lên loại tạp chí này.

"Tiên sinh, xin đừng cự tuyệt. Tôi tin rằng, ảnh được chụp ra nhất định sẽ khiến anh rất hài lòng." Nam nhân nói với vẻ tiếc nuối, hắn vẫn không chịu bỏ qua như vậy.

"Tôi cũng biết rằng tôi sẽ hài lòng. Nhưng thực sự là không thích hợp. Xin lỗi." Tần Lạc lại cự tuyệt, sau đó quay lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt với vẻ cười cợt, nói: "Ở cùng cô, tôi cũng được thơm lây. Không phải là được người săn tìm ngôi sao mời đi làm minh tinh thì cũng bị ký giả nhiếp ảnh đòi chụp ảnh. Lúc trước khi tôi đi một mình, chưa từng có loại đãi ngộ như vậy."

"Anh vì sao không chụp trộm?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào ký giả, hỏi.

"Chụp trộm?" Nam nhân ngây người, cười nói: "Tiểu thư, chúng tôi là tạp chí chính quy. Nếu chúng tôi muốn chụp ảnh người khác thì phải được sự đồng ý trước của người nắm bản quyền. Nếu không sẽ là xâm phạm quyền chân dung của người khác."

"Anh có thể sử dụng trước, sau đó ở bên dưới ghi một hàng chữ: Xin người sở hữu bản quyền liên hệ với chúng tôi để nhận thù lao. Đó chẳng phải là phương pháp mà các anh thường dùng sao?"

Nam nhân không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt lại biết rõ về vấn đề này như vậy, hơi ngây người một chút, sau đó mới cười nói: "Nếu có thể câu thông với người nắm bản quyền trước thì chẳng phải là tốt hơn ư?"

Văn Nhân Mục Nguyệt cảnh giác nhìn nam nhân đó, nhưng không nói thêm nữa.

"Chúng ta đi thôi." Tần Lạc nhìn ký giả nhiếp ảnh, rồi nắm tay Văn Nhân Mục Nguyệt dắt đi.

"Tiên sinh, tiểu thư, các vị không suy nghĩ kỹ đi à." Ký giả nhiếp ảnh cười hỏi.

"Xin lỗi, thật sự là không được." Tần Lạc nói.

"Nếu tôi vẫn kiên trì?" Nam nhân nói. Khi nói lại nhắm thẳng ống kính vào Văn Nhân Mục Nguyệt.

Tần Lạc lách người chắn trước Văn Nhân Mục Nguyệt, quát hỏi: "Anh là ai? Muốn làm gì?"

"Tôi vốn là muốn mời các người tới một nơi yên tĩnh để nói chuyện tử tế, các người đã không bằng lòng. Vậy tôi chỉ đành giải quyết vấn đề tại đây thôi. Đừng coi thường cái máy ảnh trong tay tôi, chỉ cần tôi ấn nút là nó có thể bắn ra đạn thật. Cho nên, đừng thử phản kháng, cũng đừng lên tiếng cầu cứu. Tất cả những điều đó đều vô ích." Nam nhân nói với vẻ đắc ý.

Khi hắn nói chuyện, từ trong đám người chui ra mấy nam nhân nữa, bọn họ rất xảo diệu chặn lấy bậc đá thông tới nơi này, không chỉ chắn đường thoát của bọn Tần Lạc, mà khiến những du khách khác cũng không có biện pháp tiến vào.

"Các người muốn làm gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng hỏi. Cô ta biết những người này khẳng định là tới để giết cô ta, cô ta đã quen với dạng ám sát này rồi.

"Đi theo chúng tôi một chuyến. Có người sẽ bàn điều kiện với cô. Chúng tôi chỉ phụ trách dẫn người." Nam nhân cười nói.

"Không thể." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Sao? Cô không sợ chết à?" Nam nhân kinh ngạc nói. Hắn không ngờ tới vào lúc này rồi mà nữ nhân này còn có dũng khí cự tuyệt.

"Tôi đáp ứng điều kiện của các người rồi, các ngươi có thể tha cho chúng tôi ư?" Văn Nhân Mục Nguyệt cười lạnh."Các người sợ tôi sẽ báo thù."

Mặt nam nhân đanh lại, cười độc ác: "Quả nhiên là danh bất hư truyền. Trí tuệ của Văn Nhân Mục Nguyệt quả nhiên khiến người ta phải kinh thán. Có điều, nếu như cô bằng lòng đi cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ tha cho vị tiên sinh ở bên cạnh cô đây. Chắc rằng cô không hi vọng tiểu tình lang của mình sẽ gặp nguy hiểm gì, phải không nào? Dẫu sao thì anh ta cũng không có uy hiếp gì đối với chúng tôi cả."

"Mẹ kiếp." Tần Lạc tức giận rồi.

Có kiểu kỳ thị như vậy à? Ta sao lại không có uy hiếp? Ta rất nguy hiểm đó!

"Tôi đi theo các người." Văn Nhân Mục Nguyệt nói, lại quay sang nhìn Tần Lạc, nói: "Anh ở lại đi."

"Tôi dẫn cô ra thì sẽ dẫn cô về." Tần Lạc cười nói.

"Nghe tôi đi." Văn Nhân Mục Nguyệt kiên trì khuyên bảo.

"Những lúc như thế này thì nữ nhân phải nghe nam nhân." Tần Lạc càng thêm bướng bỉnh.

"Được rồi chàng trai, giờ không phải là lúc tỏ vẻ anh hùng đâu. Tôi không tiếc lãng phí một viện đạn để đưa anh đi tây thiên đâu." Nam nhân cầm máy ảnh lạnh lùng nói.

"Các người muốn dẫn cô ấy đi đâu?" Tần Lạc hỏi.

"Không liên quan gì tới anh."

"Anh như ậy là làm khó tôi rồi, làm một nam nhân, cứ vậy để cô gái bên cạnh mình cho người ta dẫn đi à, mất mặt lắm..."

"Mày nói thêm một câu nữa thì tao sẽ khó xử đấy. Dẫu sao thì vừa rồi tao đã đáp ứng không giết mày." Nam nhân âm trầm nói."Văn Nhân tiểu thư đừng kéo dài thời gian nữa. Chúng ta đi thôi."

"Tiếng Trung của anh rất giỏi. Anh là người Hoa à?" Tần Lạc tiếp tục nói.

"Mày rốt cuộc là muốn gì?" Nam nhân có chút bực bội.

"Nể mặt là chúng ta là đồng bào, có thể thả chúng tôi không?"

"..."

Nam nhân có chút muốn phát điên rồi. Hắn giơ máy ảnh lên, ngón trỏ giữ nút bấm, nói: "Tao hết kiên nhẫn rồi. Văn Nhân tiểu thư, nếu không muốn hắn chết thì xin đi theo chúng tôi."

"Xem ra anh cự tuyệt tôi rồi." Tần Lạc nói. Hắn đột nhiên xuất thủ, một vật thể màu bạc bay thẳng vào mặt nam nhân.

Một tiếng hét thảm vang lên, mắt nam nhân bị vật thể đầu nhọn đó đâm vào.

Khi phất tay ném vật thể đó ra, Tần Lạc đã động rồi. Thân thể của hắn lao lên trước, nháy mắt đã tới cạnh nam nhân, sau đó giật một cái, máu ảnh của nam nhân đã rơi vào tay Tần Lạc. Hắn dùng ống kính của máy ảnh nhắm thẳng vào đầu của nam nhân, sau đó kéo thân thể của nam nhân tới trước mặt, giống như là muốn làm lá chắn vậy, chắn trước mặt hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt.

Người vừa rồi bị bắt cóc nháy mắt đã biến thành người bắt cóc. Vị trí thay đổi rất nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt mà thôi.

Mà cho tới hiện tại, Văn Nhân Mục Nguyệt mới phát hiện, thứ cắm trong hốc mắt của nam nhân chình là cái châm mà lúc trước mình cài trên đầu.

Cô ta còn cho rằng Tần Lạc tặng cái châm này cho người khác rồi, không ngờ lại bị hắn giấu đi.

"Tôi chuẩn bị lát nữa sẽ tặng cho cô." Tần Lạc xấu hổ nói."Hiện tại xem ra cô khẳng định là không cần rồi."

Cho tới lúc này, những đồng bạn của tên nam nhân vừa rồi giả vờ ngắm cảnh mới phát hiện ra cục thế đã nghịch chuyển, nhao nhao rút súng ra nhắm vào Tần Lạc.

Lúc này, bọn họ cũng không thèm để ý tới việc có làm kinh động những du khách khác hay không nữa.

*****

"A!"

Một nữ học sinh đi ngắm cảnh đêm với bạn trai nhìn thấy cảnh này trước tiên, tiếng hét thê lương vang lên rạch phá màn đêm, tiếp theo liền ôm đầu chạy trối chết, quên cả nắm tay bạn trai.

Những du khách qua đường cũng chú ý tới tình huống phía bên này, ai ai cũng nháo nhác chạy xuống núi. Một người chạy thì không sao, nhưng cả đám chạy thì chứng tỏ trên núi đã phát sinh sự cố gì rồi.

Giống như là có con mãnh thú nào đó đang truy đuổi ở phía sau, người trên cả sơn đạo đều bắt đầu chạy trốn.

Có người ngã, có người giẫm lên người vừa ngã, sau đó lại càng có nhiều người ngã hơn, tiếng hét, tiếng gào thét, tiếng khóc vang lên không ngớt.

Trên sơn đạo kéo dài trở nên hỗn loạn, nhưng những người ở trên khối đá nhô lên ở sườn núi lại vẫn bảo trì sự trầm mặc và yên tĩnh trước khi bão tố ập tới.

Tần Lạc đưa nam nhân ra chặn trước mặt, hơn nữa còn dùng cái máy ảnh có thể bắn đạn nhắm vào đầu hắn. Mà mấy đồng bạn của tên nam nhân thì chia nhau cầm súng chỉ vào Tần Lạc.

"Ném súng trong tay các người xuống, nếu không tôi sẽ nổ súng." Tần Lạc uy hiếp. Hắn thấy được rằng, trước sau đều là tên nam nhân này nói chuyện với bọn họ, hắn có thể chính là người cầm đầu nhóm người này.

Bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Đại vương của chúng bị mình bắt rồi, bọn chúng còn có gì mà chống lại?

Đám người đó nhìn nhau, nhưng lại không có ai nói gì.

"Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với các người đâu." Tần Lạc tức giận nói."Tôi đếm đến ba, các người phải bỏ súng xuống, nếu không, tôi sẽ nổ súng. Một... hai..."

Bùm!

Tần Lạc còn chưa đếm đến ba thì tiếng súng đã vang lên.

Có điều lần này không phải là Tần Lạc nổ súng mà là đồng bạn của tên nam nhân đó bắn.

Hơn nữa, mục tiêu chung của bọn chúng không phải là Tần Lạc mà là tên nam nhân đang chắn trước mặt hắn.

Giết người diệt khẩu?

Tần Lạc kinh hãi trong lòng, không ngờ thủ đoạn của bọn chúng lại tàn nhẫn đến mức này.

Tên nam nhân đó ngực bị trúng đạn, thân thể run mạnh một cái, cỗ lực đạo chống đỡ cho hắn có thể đứng vững đột nhiên biến mất, hai chân nhũn ra, rồi ngã xuống đất.

Tần Lạc vội vàng dùng sức đỡ hắn, một tay xách tên nam nhân bị trúng đạn, tay kia cầm máy ảnh nhắm vào mấy tên áo đen đó rồi ấn nút.

Kính thủy tinh của máy ảnh tự động co sang hai bên, một viên đạn màu bạc bắn ra.

Nhưng tên áo đen đó nhìn thấy động tác của Tần Lạc, lập tức tản ra bốn phía.

Bùm!

Trên tảng đá bị đạn bắn trúng, vỡ ra một cái lỗ lớn.

Đây đâu phải là đạn, rõ ràng là bom loại nhỏ mà.

Chẳng trách vừa rồi tên nam nhân đặc biệt nhắc nhở rằng chớ có coi thường cái máy ảnh này, uy lực của nó quả thực là vô cùng kinh người. Mà đám đồng bạn của tên nam nhân cũng biết uy lực của nó, nếu không cũng không thể vừa nhìn thấy Tần Lạc vừa giơ máy ảnh là đã bắt đầu né tránh.

Tần Lạc không bỏ qua, sau khi hắn thể nghiệm uy lực của loại đạn này, lập tức lại nhắm về phía mấy tên phỉ đồ mà ấn nút.

Bùm!

Sau một tiếng nổ vang, đá vụn bay tứ tung. Có người phát ra tiếng hét, không biết là bị đạn làm bị thương hay là bị đá vụn đập trúng.

"Đi mau." Tần Lạc kéo tay Văn Nhân Mục Nguyệt chạy xuống núi.

"Lên trên đi." Văn Nhân Mục Nguyệt nhắc."Ở dưới có nhiều người lắm."

Tần Lạc thầm bội phục sự trấn định và tư duy mẫn tiệp của Văn Nhân Mục Nguyệt, án chiếu theo tình huống của người bình thường, khi bị người ta truy sát, nhất định muốn mau chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm. Cho nên, nếu như có cơ hội lựa chọn, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là chạy xuống núi.

Nhưng, nếu như chạy xuống núi, có khả năng sẽ làm liên lụy tới người vô tội. Hơn nữa, sau sự hỗn loạn vừa rồi, dưới núi nhất định sẽ phát sinh cảnh giẫm đạp nhau. Bọn họ dẫn theo đám tử thần đoạt mạng này, có khả năng dẫn tới sự khủng hoảng lớn hơn, tăng thêm sự nguy hiểm cho nơi này.

Đường phía trước bị chặn, bọn họ lúc này tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành để những người kia bắt gọn.

Tần Lạc nhanh chóng thay đổi phương hướng, hắn nắm tay Văn Nhân Mục Nguyệt chạy lên trên. Người trên núi ít hơn một chút, đường đi cũng thông thoáng hơn, cho nên hai người chạy khá thuận lợi.

Đương nhiên, phỉ đồ ở phía sau đuổi theo cũng khá thuận lợi. Bọn chúng một mực đuổi sát đằng sau không chịu bỏ qua. Hơn nữa nhìn tình huống, bọn chúng cũng rất vui khi đuổi được hai con dê lên đỉnh núi.

"Cô đi trước đi." Tần Lạc nói với Văn Nhân Mục Nguyệt.

"Còn anh?" Văn Nhân Mục Nguyệt vừa chạy vừa hỏi. Đây không phải là phim ảnh, khi nhân vật chính nam nữ đối thoại thì địch nhân lập tức ngừng bắn, tiếng súng cũng biến mất. Giờ vẫn đang ở vào lúc nguy hiểm, bọn họ không có thời gian dừng lại để thương lượng.

"Tôi cản bọn họ." Tần Lạc nói.

"Cẩn thận nhé." Văn Nhân Mục Nguyệt không nói những câu ngu ngốc như "không được, tôi muốn ở cùng anh" hoặc là "không được, thế thì quá nguy hiểm, nếu chết thì chúng ta cùng chết". Sau khi cô ta dặn dò một tiếng thì liền rất không có nghĩa khí một mình chạy lên đỉnh núi.

Mà Tần Lạc sau khi thấy cô ta chạy ra rồi thì liền cầm cái máy ảnh chạy xuống.

Tần Lạc sớm đã biết rằng Văn Nhân Mục Nguyệt là một nữ Đường Tăng, bất kể là đi tới đâu cũng có một đám yêu ma quỷ quái ở bên cạnh thèm muốn. Lần trước cô ta tới trường học thăm mình, kết quả nửa đường bị đâm. Lần này hai người đi dạo đêm ở núi Dương Minh, lại bị bắt cóc. Chẳng lẽ mình chính là Tôn Ngộ Không theo sau Đường Tăng trảm yêu trừ ma sao?

Tuy không biết phỉ đồ tới bắt Văn Nhân Mục Nguyệt là có mục đích gì, nhưng, bọn họ đã muốn bắt người sống thì tất nhiên là có yêu cầu đối với cô ta rồi.

Hơn nữa, mặc kệ là hắn có van xin hay không thì cũng phải cướp nữ nhân ở bên cạnh mình đi.

Nhưng có hai chữ: lão tử không đồng ý!

Tần Lạc đã tính toán, phía đám cướp tổng cộng có năm người. Lão đại của chúng đã bị người bên chúng bắn chết, vừa rồi mình bắn hai phát đạn về phía chúng, nghe thấy có tiếng hét, không biết là có ai trúng đạn không. Cho nên, lực chiến đấu của bọn chúng chỉ có ba hoặc bốn người.

Là một trong những người sáng tạo Long Tức, người sở hữu Minh bài, chẳng lẽ ngay cả có mấy người cũng không tính được? Ly có thể khiến cho hơn chục đại hán uy mãnh không thể tiến gần. Hơn nữa, cấp bậc của cô ta còn không cao hơn mình, thấy mặt mình còn phải cúi chào.

Tần Lạc không ngốc, hắn không cứ vậy trực tiếp chạy xuống đối diện với mũi súng của bốn tên phỉ đồ.

Mà là chạy được mấy bước thì thân hình lại nghiêng một cái, rồi né vào chỗ ngoặt của đường đá.

Tiếp theo liền bình trụ hô hấp ôm cây đợi thỏ.

Mấy tên phỉ đồ đều là hạng chuyên nghiệp, không phải chỉ làm loại chuyện này một hai lần. Khi thấy phía trước có chướng ngại vật, rõ ràng thả bước chậm hơn một chút.

Bốn người nắm chặt súng, cẩn thận bước về phía tường đá.

"Xông lên!"

Có người hét lên một tiếng, tiếp theo, bốn người đồng thời xông vào chỗ ngoặt.

Ý đồ của bọn chúng rất rõ ràng, cho dù là hi sinh một người bên phía mình thì cũng không thể để Văn Nhân Mục Nguyệt chạy thoát.

Bọn chúng xông tới rất thuận lợi, phía sau tường đá căn bản là không có ai.

"Ở phía tước." Có người chỉ vào Văn Nhân Mục Nguyệt đang chạy lên núi, quát.

"Mau đuổi theo." Một nam nhân đội mũ lưỡi trai màu xám, phía sau khác ba lô hét lên. Chân hắn đang chảy máu, tư thế đi đường cũng có chút không tự nhiên. Chính là tên xui xẻo mình đá vụn do đạn của Tần Lạc bắn vỡ đập trúng.

Có người ứng tiếng, rồi bốn người nhanh chóng đuổi lên trên.

Tần Lạc từ trên tường đá bò dậy, nhấc máy ảnh trong tay lên, nhắm vào một tên nam nhân đi ở sau cùng rồi nhấn nút.

Rầm!

Một tiếng vang trầm muộn truyền tới, nửa thân trên của tên nam nhân đó vỡ toạc, giống như là một quả cá chua bị đập nát, thịt quả và nước bắn tứ tung.

"Hắn ở phía sau, ở bên trên." Có người hét đến lạc cả giọng.

Rầm!

Tần Lạc lại một lần nữa nhắm vào hắn, lại có một quả pháo bị hắn châm lửa.

Thuật bắn súng của Tần Lạc không tốt, nhưng sử dụng loại vũ khí sát thương có tính quy mô lớn này thì lại cực kỳ vừa tay. Chuẩn bị khi nào về cũng làm một cái máy ảnh giống thế này. Không có chuyện gì thì để chụp ảnh, lúc cần thì giết người. Rất thực dụng.

Hai tên còn lại rốt cuộc cũng có phản ứng, cũng không để ý tới bụi gai đá vụn ở bên đường mà lao thẳng vào trong.

Sau đó từ trong cái cây nhỏ ở bên đường thò súng ra, nhắm và Tần Lạc mà bắn.

Tần Lạc từ bên trên nhảy xuống, lui về phía sau. Nhưng không dám đi xa, vì sợ bọn họ sẽ bỏ qua mình mà đuổi theo Văn Nhân Mục Nguyệt.

Bọn chúng không lộ đầu thì Tần Lạc cũng không có cách nào mà bắn. Song phương bắt đầu giằng co.

Tần Lạc rất bình tĩnh, không sốt ruột một chút nào. Hắn đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát ở bên dưới, còn có người lớn tiếng duy trì trật tự.

Rất nhanh, cảnh sát liền đi lên. Hà gia biết Văn Nhân Mục Nguyệt biến mất, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải cứu toàn diện. Tôi này Đài Loan có gió thổi cỏ lay gì thì bọn họ cũng đều tính xem có phải là có quan hệ tới Văn Nhân Mục Nguyệt không. Mình dây dưa được nhưng bọn chúng thì không.

Phía đại biểu cho chính nghĩa là không thể bị thế lực tà ác đánh ngã được.

Quả nhiên, bọn chúng rất nóng lòng.

Một cái đầu trọc thò ra, liên tục bắn vào Tần Lạc. Còn một gã thân hình cao gầy, giống như một cái cột điện thì nhanh chóng chạy lên trên.

Một tên yểm hộ, một tên truy kích, chia binh làm hai đường. Đây không nghi ngờ gì nữa chính là lựa chọn tốt nhất của chúng. Cho tới tận bây giờ, bọn chúng vẫn không bỏ qua việc chấp hành nhiệm vụ.

Đương nhiên, điều này càng khiến Tần Lạc khó xử hơn.

Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết tên gia hỏa phụ trách cản đường, sau đó đuổi theo tên gầy kia.

Tần Lạc lặng lẽ chờ đợi, đợi sau khi tên trọc bắn hết dạn, hai chân Tần Lạc dùng lực bật lên, lăng không lao về phía trước giống như một con hùng ưng tung cánh, khi người ở trên không, nhắm vào chỗ tên gia hỏa này đang nấp rồi ấn nút trên máy ảnh.

Cạnh cạch!

Màn hình dừng hình ảnh, bên trong ống kính lưu lại hình ảnh tên đầu trọc đó đang kinh hoàng tới cực điểm.

Nhưng, tên trọc đó vẫn không nổ tung.

Chụp ảnh? Sao lúc này lại đi chụp ảnh chứ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)