Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0335

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0335: Tranh chấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Không phải là Tần Lạc giả bộ ngu ngơ mà là hắn ở vào tình trạng không thể không giả ngu.

Với tình trạng của hắn bây giờ, hắn tuyệt đối cũng không nghĩ ra một biện pháp nào giải quýêt ổn thoả.

Tần Lạc cười nói: "Không phải các cô có một đội cố vấn sao? Thế này đi, các cô hãy phân tích giúp tôi một chút xem ở vào vị trí của tôi bây giờ tôi nên xử trí anh ta thế nào mới phải? Nếu có kết quả cô hãy gọi điện thoại cho tôi, được không?"

"Có một số việc không thể phân tích được" Mã Duyệt nói: "Đây chính là những lời nói của tiểu thư đó".

Tần Lạc gật đầu, hắn nhìn Mã Duyệt nói: "Cô ấy không ngốc mà chính là cô ngốc".

Khi Tần Lạc và Mã Duyệt từ phòng khách ra thì gặp Trần Tư Tuyền tới thăm hắn.

Sau khi Tần Lạc bị thương nằm viện, Trần Tư Tuyền vô cùng nóng ruột. Bởi vì Tần Lạc là nhân vật "làm rung động Đài Loan" cùng với những hiệu ứng mang tới do tên tuổi của Mễ Tử An nên sản phẩm làm đẹp Thiên Thành bán cực kỳ chạy, nhưng cho dù bận rộn công việc như thế nào ngày nào Trần Tư Tuyền cũng ghé thăm Tần Lạc.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Trần Tư Tuyền chỉ ngồi một lát rồi ra về, không bao giờ nàng ngồi quá lâu.

Trần Tư Tuyền và Mã Duyệt lên tiếng chào nhau rồi nàng nhìn cái hộp trên tay Tần Lạc hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

"Tặng vật của Ngôn Thừa Hoan đưa tới" Tần Lạc cười nói.

"Ồ, anh ta tới xin lỗi sao?" Trần Tư Tuyền giật nẩy mình. Nàng vẫn không biết Tần Lạc đã ra tay báo thù. Chuyện tập đoàn Hà thị trả lại các sản phẩm của tập đoàn Thanh Ninh vẫn chưa bị rò gỉ ra ngoài cho giới truyền thông.

"Đúng vậy. Hôm qua khi anh ta quay về đã truy cập vào trang "Bác Sĩ Thiên Tài", đột nhiên ông ta cảm thấy những chuyện anh ta làm với chị thật sự là trời đất không dung vì vậy ông ta cầu khẩn chúng ta tha thứ" Tần Lạc cười nói.

"Hừ. Loại người như anh ta cũng biết xin lỗi sao? Trừ phi là có đao kề cổ anh ta" Trần Tư Tuyền hừ một tiếng, nàng nhất định không tin vào nhân phẩm của của Ngôn Thừa Hoan.

Tần Lạc không khỏi sửng sốt khi hắn nghe Trần Tư Tuyền nói vậy.

Đúng vậy. Nếu không phải lần này có áp lực từ phía Hà gia thì liệu Ngôn Thừa Hoan có tới xin lỗi hắn không?

Anh ta sẽ không tới, hơn nữa có khả năng anh ta nhân cơ hội tiếp tục tìm cách trả thù.

Hơn nữa người xấu sẽ không bao giờ chỉ là duy nhất một chuyện xấu. Bọn họ có nghị lực rất kiên cường, kiên trì làm những chuyện xấu liên tiếp, cúc cung tận tuy, thứ bảy, chủ nhật cũng không nghỉ ngơi.

Anh ta chính là cần người giúp đỡ mình tránh được tai hoạ nên mới chịu tới xin lỗi.

Thế nhưng khi anh ta đi gây tai họa cho người khác mà người đó lại có một hậu thuẫn chống lưng hùng mạnh như Hà gia thì sẽ ra sao?

Một thiếu gia con nhà giầu say rượu lái xe đụng phải một người con quan. Công tử con quan này lại thuộc loại ngạo mạn hơn cả thiếu gia con nhà giàu. Thiếu gia con nhà giầu chỉ còn cách mang bộ mặt tươi cười cùng hậu lễ tới cầu xin người ta tha mạng cho mình. Nhưng đổi lại thiếu gia con nhà giàu đụng phải một người bình thường thì thế nào đây?

Bọn họ có còn mang cái bộ mặt đó không?

Chính bởi vì Tần Lạc có chống lưng mạnh hơn bọn họ nên bọn họ mới lựa chọn phương pháp hợp tác. Cái này không phải là nể quá hoá hỏng sao?

Không sai. Theo lẽ thường thì đây có lẽ là phương pháp giải quyết tốt nhất. Ngay cả cố vấn số một của Văn Nhân Mục Nguyệt cũng đề nghị như vậy.

Ngay cả các đại gia cũng không muốn giây vào người xấu, vậy bản thân mình chọc vào họ là gì?

"Chính bản thân mình lại muốn làm một thần tượng" Tần Lạc trìu mến vuốt ve cái hộp đồng trong lòng sau đó hắn không kiềm chế được liếc nhìn nó một lát rồi mới lưu luyến không rời đưa cái hộp đồng cho Mã Duyệt và nói: "Cô hãy trả lại anh ta giúp tôi".

"Anh đã quyết định rồi sao?" Mã Duyệt nhìn chằm chằm vào hai mắt Tần Lạc hỏi.

Nàng biết một khi Tần Lạc trả lại tặng vật này cũng có nghĩa là hắn không chấp nhận lời xin lỗi của Ngôn Thừa Hoan.

Một khi đã như vậy, Hà gia sẽ tiếp tục từ chối sản phẩm của tập đoàn Thanh Nịnh. Giới truyền thông cũng sẽ nhảy vào cuộc, đưa tin về chuyện này. Có khả năng tập đoàn Thanh Nịnh vì chuyện này mà lâm vào cảnh kinh doanh khốn đốn, thậm chí phải đóng cửa.

Nhưng mà như vậy, Tần Lạc cũng sẽ kết oán thù với Ngôn gia, rất có khả năng thành cục diện không chết không ngừng.

"Tôi đã quyết định rồi" Tần Lạc nghiêm nghị gật đầu nói.

Mã Duyệt nhìn đôi gò má thuần khiết nhưng có vẻ hơi trắng của Tần Lạc nàng ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nàng lại gật đầu nói: "Tôi sẽ giúp anh xử lý ổn thoả chuyện này".

"Cám ơn" Tần Lạc nói cám ơn từ chính đáy lòng mình.

"Không cần phải khách sáo".

Mã Duyệt gật đầu với Trần Tư Tuyền rồi nàng quay người bước đi.

"Đúng là một cô gái xinh đẹp" Trần Tư Tuyền nhìn theo bóng của Mã Duỵêt khen ngợi.

"Là một cô gái rất có năng lực" Tần Lạc cười sửa lại.

"Đúng vậy. Có một trợ thủ như cô ấy cũng làm người ta vừa hâm mộ, vừa ghen ghét. Thật sự không biết cô ấy ưu tú đến cỡ nào" Trần Tư Tuyền cười gượng nói."Anh ở cùng với cô ấy làm tôi cảm thấy xấu hổ không dám ở lại đây. Cho dù tôi không nói chuyện cùng cô ấy nhưng chứng kiến trên thế giới có nhiều phụ nữ như vậy làm tôi luôn có cảm giác mình sinh ra là một bi kịch".

"Chị cũng là một cô gái xinh đẹp, có năng lực" Tần Lạc nói.

"Hì, hì. Tôi rất thích nghe lời khen ngợi của anh" Trần Tư Tuyền cười nói: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, anh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Anh cứ ở mãi trong phòng bênh như vậy mà không thấy buồn bực sao?"

"Được" Tần Lạc gật đầu nói: "Chúng ta hãy đi dạo xung quanh bệnh viện một chút".

Vết thương ở chân của Tần Lạc không có vấn đề gì lớn, chỉ là do khi ô tô quệt vào lan can nên hắn bị bong gân mà thôi. Hắn đã xoa bóp cục bộ nên cũng đã gần như khỏi hẳn.

Vấn đề chỉ là xuất phát từ một tâm lý ích kỷ, hắn thực sự không muốn nhanh chóng đứng dậy đi.

Hơn nữa cho dù hắn đi tới đâu cũng đều có một cô gái xinh đẹp đẩy xe ở phía sau mình, không phải đó là chuyện rất phong độ, uy phong sao? Các hoàng đế ngày xưa cũng chỉ đến vậy mà thôi.

"Tôi vốn định dẫn anh đi chơi một vòng Đài Loan" Trần tư Tuyền cười nói."Nhưng tôi thực sự không ngờ anh lại quen thuộc Đài Loan như vậy đến mức có thể làm hướng dẫn viên cho người khác nên tôi đành phải bỏ ý định của mình".

Tần Lạc cười gượng gạo.

Hắn biết Trần Tư Tuyền đang trêu ghẹo chuyện hắn dẫn Văn Nhân Mục Nguyệt bỏ trốn thế nhưng đây chính là sự thật. Hắn thật sự không thể bác bỏ được.

"Chúng ta hãy đi ra ngoài một lát. Tôi muốn xem văn hoá phố phường của Đài Loan"

Tần Lạc nói. Nếu như bạn muốn tìm hiểu về một thành phố, bạn hãy đi giữa đám đông người dân. Việc điều tra tư liệu trên cùng với báo cáo của nhân viên cũng chỉ là thêm mắm thêm muối mà thôi.

Chỉ có thể tự mình trải nghiệm cuộc sống mới có thể ghi nhớ được.

Xe cộ chạy như nêm. Người người vội vã qua lại. Rất nhiều xe cộ đi rất có trật tự dưới phố. Người đị bộ vội vã đi ngang qua, hắn cũng ngẫu nhiên bắt gặp những ánh mắt khác thường nhưng lại rất nhanh chóng quay đầu tiếp tục bước đi.

Có lẽ bọn họ chỉ liếc nhìn quanh cảnh một lát rồi lại nhanh chóng biến mất ở ngã tư phía trước.

Đây là một thế giới vô cùng nhỏ bé. bạn không biết rằng chỉ cần bạn quay người là bạn sẽ va phải ai đó. Đây cũng là một thế giới rất rộng lớn, bạn không biết bạn đã vĩnh viễn mất đi bao nhiêu người như vậy, xinh, xấu, thiện, ác. Tất cả bọn họ nhanh chóng biến mất trong biển người.

Chào tạm biệt. Không bao giờ gặp lại nhau nữa.

"Ồ, anh nhìn kìa, phía trước có một y quán. Anh có muốn qua đó nhìn xem một lát không?" Trần Tư Tuyền chỉ vào một cửa hàng nằm trong một toà nhà cổ kính bên đường nói. Nàng dáng người cao, chân dài, dáng đứng cao có thể nhìn thấy cảnh vật ở xa nên nàng có thể nhìn thấy những thứ Tần Lạc ngồi ở xe lăn không nhìn thấy.

"Vào xem một chút" Tần Lạc cười nói. Lần này hắn ra ngoài là muốn xem sự phát triển của Trung y ở Đài Loan. Hắn không ngờ mới ra khỏi viện không lâu đã nhìn thấy một y quán.

Tần Lạc vô cùng háo hức, chờ mong khi hắn nghĩ tới việc có thể cùng với những đồng nghiệp tha hương luận bàn về y thuật.

Một lát sau Trần Tư Tuyền thở dài nói: "Tôi lầm rồi, không phải là Trung y mà là y quán Hàn Quốc".

Ban đầu Tần Lạc ngẩn người nhưng sau hắn cười nói: "Không sao, cứ vào xem".

Trần Tư Tuyền không phản đối, nàng đẩy xe của Tần Lạc tiến vào trong y quán.

Bên trong y quán có mấy người khác đang ngồi chờ đợi ở phòng đợi, thái độn nhàn nhã, đọc báo chí. Trong phòng có một người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng đang tiến hành châm cứu ở lưng cho một ông lão.

Châm cứu là phương pháp Tần Lạc cảm thấy hứng thú nhất, cũng là kỹ năng mà hắn nghiên cứu sâu nhất, nhìn thấy có người đồng đạo Tần Lạc cười nói với Trần Tư Tuyền: "Đẩy vào gần hơn một chút, tôi muốn xem ông ấy châm cứu".

"Tiên sinh, tiểu thư, hai người tới khám bệnh sao? Nếu như hai người tới khám bệnh, vậy xin mời hai người hãy lấy số, được không?" Người thầy thuốc đó đột nhiên quay người nhìn Tần Lạc và Trần Tư Tuyền hỏi. Ông ta nói tiếng Trung Quốc rất chuẩn, thậm chí còn rõ ràng hơn so với một số người trong nước. Xem ra ông ta đã rất mất nhiều thời gian học tập.

"Không, chúng tôi chỉ vào xem thôi" Tần Lạc cười nói.

"Chỉ vào xem thôi sao?" Người thầy thuốc nhìn chân của Tần Lạc nói: "Chân của anh bị thương hả?"

"Bị thương nhưng tôi có thể tự chữa được" Tần Lạc gật đầu nói sau đó hắn chìa tay ra nói với người thầy thuốc: "Mời anh tiếp tục, xin đừng để ông lão bị cảm lạnh".

Mặc dù khí hậu Đài Loan rất ôn hoà nhưng với một người già ở trần nằm trên giường thế kia rất dễ bị nhiễm lạnh.

"Tôi là thầy thuốc. Tôi biết tôi phải làm gì" Người thầy thuốc có vẻ bất mãn với hành động như sai khiến của Tần Lạc.

Thế nhưng ông ta cũng phải ngầm công nhận Tần Lạc nói đúng vì vậy ông ta liền cầm ngân châm, chậm rãi hướng vào huyệt Dương Quan* ở thắt lưng ông lão đâm tới.

Tần Lạc lặng lẽ ngồi trên xe lăn chăm chú thưởng thức kỹ năng châm cứu của vị thầy thuốc Hàn Quốc này.

Mà vị thầy thuốc này dường như cũng hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tần Lạc, ông ta chăm chú châm cứu cho người bệnh.

"Chờ một chút" Tần Lạc đột nhiên kêu to.

"Anh muốn làm gì vậy? Đây là nơi chữa bệnh, anh không được gây ồn ào. Các anh không thể nói nhỏ được à?" Người thầy thuốc Hàn Quốc tức giận nói.

Tần Lạc cười hỏi: "Có phải anh chuẩn bị châm vào huyệt Thứ Liêu của ông ấy không?"

Người thầy thuốc Hàn Quốc ngẩn người ra, ông ta thực sự không ngờ một thanh niên trẻ tuổi ngồi trên xe lăn lại là một người trong nghề. Quả thật ông ta đang định châm vào huyệt Thứ Liêu* của ông lão, không ngờ đã bị người Trung Quốc trẻ tuổi này nhận ra.

Người Trung Quốc thì sao nào? Người thầy thuốc thầm bĩu môi nghĩ.

Mặc dù ông ta thầm kinh hãi nhưng ông ta vẫn giữ vẻ mặt tức giận nói: "Không sai, vậy thì sao nào?"

"Tôi cảm thấy một châm này châm vào huyệt A Thị* của ông ấy có phải là có hiệu quả hơn không?" Tần Lạc khiêm nhường nói, giống như là một học sinh học thuộc bài.

Người thầy thuốc Hàn Quốc nổi giận, ông ta bỏ ngân châm xuống nói với Tần Lạc: "Anh là ai? Anh có tư cách gì mà nói với tôi chuyện này? Anh dựa vào cái gì mà tới đây chỉ đạo việc châm cứu của tôi?"

* YÊU DƯƠNG QUAN

Tên Huyệt:

Huyệt ở vùng lưng (yêu), bên trong ứng với Đơn Điền, là giao điểm của Nguyên Dương và Nguyên Âm. Huyệt thuộc mạch Đốc, là biển của Dương mạch, là cửa ải (quan) của Dương, vì vậy gọi là Yêu Dương Quan (Trung Y Cương Mục).

Tên Khác:

Dương Quan.

Xuất Xứ:

Thiên "Cốt Không Luận" (TVấn. 60).

Đặc Tính:

Huyệt thứ 3 của mạch Đốc.

Vị Trí:

Chỗ lõm dưới mỏm gai đốt sống thắt lưng 4 - 5, ngang với mào chậu.

Giải Phẫu:

Dưới da là cân ngực-thắt lưng của cơ lưng to, chỗ bám của cân khối cơ chung rãnh cột sống, cơ ngang-gai, dây chằng trên gai, dây chằng gian gai, dây chằng vàng, ống sống.

Thần kinh vận động cơ là các nhánh dây thần kinh sống.

Da vùng huyệt chi phối bởi tiết đoạn thần kinh D12.

Tác Dụng:

Ôn huyết thất, ôn tinh cung, điều Thận khí, lợi vùng lưng và gối, khư? hàn thấp ở hạ tiêu.

Chủ Trị:

Trị vùng thắt lưng cùng đau nhức, liệt chi dưới, kinh nguyệt không đều, di tinh, liệt dương, ruột viêm mạn, hai bên hông đau, thần kinh hông đau.

Phối Huyệt:

1. Phối Khúc Cốt (Nh. 2) + Quan Nguyên (Nh. 4) + Thứ Liêu (Bq. 32) + Trung Liêu (Bq. 33) + Trung Cực (Nh. 3) trị bàng quang đau buốt (Trung Quốc Châm Cứu Học).

2. Phối Mệnh Môn (Đc. 4) + Tuyệt Cốt (Đ. 39) [Thuỷ châm] trị đa thần kinh viêm (Châm Cứu Học Thượng Hải).

3. Phối Thận Du (Bq. 23) + Thứ Liêu (Bq. 32) + Ủy Trung (Bq. 40) trị lưng đau do hàn (Lâm Sàng Kinh Nghiệm).

Châm Cứu:

Châm kim chếch lên, luồn dưới mỏm gai, hướng về khoảng gian đốt thắt lưng 4 - 5, sâu 0, 3 - 1, 5 thốn. Cứu 10 - 20 phút.

Ghi Chú: Châm sâu quá có cảm giác tê như điện giật lan xuống 2 chân.

* Huyệt ở chỗ đau (a thị huyệt):

Đây là những huyệt không có vị trí cố định, cũng không tồn tại mãi mãi. . n. Y. Y. c. o. m

Chúng chỉ xuất hiện tại những chỗ đau. Huyệt a thị còn được gọi là huyệt không cố định (Châm phương) hoặc huyệt thiên ứng (Y học cương mục).

Cơ sở lý luận của việc hình thành huyệt a thị là nguyên lý "Lấy chỗ đau làm huyệt" của châm cứu học (được ghi trong Nội kinh).

A thị huyệt thường được sử dụng trong điều trị các chứng đau nhức cấp hoặc mạn tính.

*THỨ LIÊU

Tên Huyệt:

SHuyệt ở gần (liêu) kế (thứ) đầu tiên xương cùng, hoặc ở xương cùng thứ 2 (second - dexième), vì vậy gọi là Thứ Liêu.

Xuất Xứ:

Giáp Ất Kinh.

Đặc Tính:

+ Huyệt thứ 32 của kinh Bàng Quang.

+ Huyệt đặc hiệu dùng cứu trị bịnh phụ khoa, sinh dục (phái nam), thấp khớp viêm (Châm Cứu Chân Tuỷ).

+ Một trong Bát Liêu huyệt

+ Nhận mạch phụ từ kinh Túc Thiếu Dương đến.

Vị Trí:

Nơi lỗ xương thiêng 2, điểm giữa cạnh dưới của gai chậu sau trên và Đốc Mạch.

Giải Phẫu:

Dưới da là cân của cơ lưng to, khối cơ chung của các cơ ở rãnh cột sống, lỗ cùng 2.

Thần kinh vận động cơ là nhánh của đám rối cánh tay, nhánh của dây thần kinh sống cùng 2.

Da vùng huyệt chi phối vở tiết đoạn thần kinh S2.

Chủ Trị:

Trị vùng thắt lưng và xương cùng chậu đau, tư? cung viêm, dịch hoàn sưng, xích bạch đới.

Châm Cứu:

Châm thẳng 1-1, 5 thốn - Cứu 3-7 tráng - Ôn cứu 5-15 phút.

Ghi Chú: Theo Nakatani Yoshio: ấn mạnh vào huyệt Thứ Liêu thấy đau:

+ Dấu hiệu đã có thai.

+ Đang hành kinh.

+ Tiền liệt tuyến viêm (đàn ông).

*****

Tần Lạc không ngờ người thầy thuốc Hàn Quốc này đột nhiên tức giận. Hắn lập tức nghiêm mặt cười nói: "Ông không nên tức giận. Tôi chỉ vô tình nói ra quan niệm của mình. Tôi thấy Kỹ Tâm Dương nên mới luận bàn một chút".

"Tại sao tôi phải bàn luận cùng với anh? Người Trung Quốc các anh có hiểu phép tắc không hả? Tôi là thầy thuốc, tôi đang chữa bệnh. Trong khi tôi chữa bệnh anh nên tôn trọng mà giữ yên lặng vì tôi mới là thầy thuốc ở đây. Bệnh nhân cũng là bệnh nhân của tôi nên tôi không cần anh phải chỉ huy tôi, tôi càng không cần anh phải nói cho tôi cái gì đúng, cái gì sai. Anh không đủ tư cách để nói tôi có thể làm gì" Sắc mặt Po Changhao (tên người thầy thuốc này) vô cùng khó chịu.

Sau đó ông ta quay sang nói: "Y tá, y tá hãy mời hai vị khách không được chào đón này ra ngoài".

Một cô gái xinh đẹp mặt đồng phục màu hồng đi tới. Nàng nhìn thấy ông chủ của mình xảy ra xung đột với người khác. Sắc mặt lạnh băng, nàng cúi chào lấy lệ rồi nói với Tần Lạc và Trần Tư Tuyền: "Tiên sinh, tiểu thư, xin mời hai người ra ngoài".

Trần tư Tuyền nhìn Tần Lạc, Tần Lạc không có ý muốn hai người rời khỏi đây nên nàng cũng không đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.

Tần Lạc ngoan cố nhìn người thầy thuốc cười nói: "Tôi cũng biết ông là thầy thuốc nhưng nếu thầy thuốc trị bệnh sai phương pháp người khác không thể chỉ ra hay sao?"

"Anh dựa vào cái gì mà nói tôi trị bệnh sai phương pháp? Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?" Po Changhao nói vẻ khinh thường."Y thuật của các anh sẽ nhanh chóng biến mất trên thế giới này trong khi đó Hàn y của chúng tôi đang ngày một phát dương quang đại. Sao anh có thể dùng cái tri thức dốt đặc cán mai của mình chất vấn tôi?"

Tần Lạc cười nói: "Tôi đơn giản chỉ muốn cùng ông thảo luận một chút về kỹ thuật châm cứu, tại sao lại có liên quan tới vấn đề dân tộc ở đây? Thế nhưng ông đã nghĩ như vậy, tôi có thể khẳng định cho ông một điều là Trung y sẽ không biến mất mà nó sẽ phát triển vững chắc trở lại. Càng ngày Trung y càng phát triển, càng ngày càng có nhiều người ủng hộ".

"Một tập thể y học dân tộc bị xuống dốc. Liệu năng lực của những thầy thuốc của dân tộc đó có thể làm được không?" Po Changhao nhìn Tần Lạc nói: "Xin lỗi, tôi bận rất nhiều việc. Tôi không có thời gian cũng như hứng thú để nói chuyện với anh. Y tá, hãy mời bọn họ đi ra ngoài thôi".

"Tiên sinh, xin mời ra ngoài" Nữ y tá lại nói.

"Cái mũi của cô là giả phải không?" Tần Lạc nhìn nữ y tá hỏi.

"..."

Ban đầu nữ y tá sửng sốt nhưng sau đó nàng đỏ bừng mặt, tức giận quát to: "Lưu manh, anh không thấy anh làm như vậy là không có lương tâm sao? Anh cũng đối xử với phụ nữ của anh như vậy hả? Liệu anh có dám nói "hàng" của mẹ anh không phải là giả không? Anh lớn lên dựa vào cái gì vậy hả? Trời ơi sao lại có hạng người như anh vậy? Anh có phải người man rợ từ ngoài hành tinh tới không? Không, anh nhất định là cầm thú".

Nhìn cảnh nữ y tá thở hổn hển, mồm tuôn một tràng phản kích lại, Tần Lạc thấy tâm trạng mình khá tốt, hắn cười nói: "Tại các người đã xỉ nhục người Trung Quốc không có năng lực trước. Tại sao trước đó các người không tự hỏi thái độ của mình với người ngoài như thế nào? Tôi chỉ muốn cùng vị thầy thuốc này trao đổi một chút về phương pháp chữa bệnh của ông ta, tại sao ông ta lại công kích sự xuống dốc của Trung y?"

"Điều tôi nói chính là sự thật, chẳng lẽ anh muốn phủ nhận sao? Chẳng lẽ Trung y của các anh đang phát triển rất thịnh vượng sao?" Po Changhao cười nhạt nói.

"Được rồi. Tôi công nhận điều này" Tần Lạc gật đầu nói. Việc Trung y xuống dốc là suy nghĩ của cả thế giới này. Bản thân hắn muốn phản đối cũng không thể được."Thế nhưng tôi cũng nói thật lòng. Tôi nói ông không nên châm vào huyệt vị đó của người bệnh. Tôi cũng muốn nói cái mũi của cô gái này là giả".

"Anh" Nữ y tá trợn tòn mắt nhìn Tần Lạc. Nàng chỉ hận không thể xông tới cắn cho Tần Lạc hai phát.

Trời ơi, sao trên thế giới này lại có loại đàn đáng ghét như vậy? Tại sao anh ta không bị động đất giết chết đi? Hãy để cho tất cả đàn ông Trung Quốc chết hết đi.

"Thôi được, anh đã nói tôi châm cứu sai vị trí huyệt đạo. Anh hãy nói cho tôi biết tôi phải châm cứu chỗ nào mới đúng vị trí huyệt đạo?" Po Changhao quay đầu liếc nhìn nữ y tá, ra hiệu cho nàng hãy tạm thời bình tĩnh. Ông ta đã quyết định, ông ta muốn dùng y thuật đánh bại đối phương, làm cho đối phương phải tâm phục, khẩu phục.

"Nếu như tôi đoán không sai thì thắt lưng của ông cụ này là do lao động vất vả mà sinh bệnh, đúng không?" Tần Lạc nhìn ông lão cười hỏi.

"Đúng vậy, cháu rất lợi hại, chỉ liếc mắt nhìn một cái mà đã nhận ra" Ông lão cười ha hả nói.

"Cái này thì có gì lợi hại? Chỉ cần liếc nhìn qua thì bất kỳ thầy thuốc nào cũng biết đó là bệnh gì nhưng làm thế nào chữa khỏi bệnh mới là vấn đề quan trọng nhất" Po Changhao ở bên cạnh đả kích ông lão vì tội sùng bái mù quáng nhầm đối tượng.

"Lao tổn eo thắt lưng trong Trung y có thể cho rằng bị gây nên do cảm lạnh. Khí trệ, huyết ứ, thận khuy, thể trạng hư nhược hoặc là do ngã nên bị ngoại thương. Bệnh lý biến hoá thường biểu hiện ra các triệu chứng sau: lấy thận hư làm gốc, cảm thụ ngoại tà (nhân tố gây bệnh là tà: cách gọi của Đông y), có đặc điểm là đi nhao người về trước vì thế căn cứ vào chứng bệnh có thể đại khái chia ra thành mấy loại: loại hàn thấp, loại thấp nhiệt, loại thận hư cùng với loại tụ huyết" Tần Lạc chỉ vào phần lưng lên của ông già nằm trên giường hỏi: "ông cụ khi còn trẻ đã bị thương ở thắt lưng có phải không?"

"Đúng vậy. Cháu rất lợi hại. Năm đó ông tham gia chống giặc ngoại xâm nên bị thương, cái thắt lưng này đã bị cố tật từ đó" Ông lão cảm thán nói.

"Chứng bệnh của ông cụ đây là ư huyết do lao tổn thắt lưng mà nên. Bây giờ phải châm vào A Thị huyệt. Đây là trừ ứ, giảm đau nhưng ông lại châm vào huyệt Thứ Liêu rõ ràng là thanh nhiệt, giải hoả. Ông cụ đã lớn tuổi như vậy sao ông còn châm vào huyệt đạo đó?" Tần Lạc cười châm biếm nói. Hắn cảm thấy rất vui vì đã đả kích được gã đàn ông kiêu căng, ngạo mạn này.

"Cần phải phức tạp vậy sao? Anh chỉ nói hưu nói vượn" Po Changhao tức giận nói.

"Hàn y của các anh là sao chép từ Trung y mà ra, ăn cắp một số bề ngoài nên đâu có biết phải phân chia chủng loại như vậy. Chỉ có Trung y mới thể hiện chi tiết, phân chia thành hệ thống".

"Không phải chúng tôi sao chép, ăn cắp ý tưởng. Chúng tôi chỉ tham khảo. Trước kia Hàn Quốc ngoại trừ việc tiếp thu một số ít văn minh Trung Quốc thì bây giờ đang học tập văn hoá của những quốc gia Âu, Mỹ phát triển. Tôi tin rằng sau này chúng tôi vẫn sẽ tiểp tục học tập những ưu điểm của các quốc gia trên thế giới".

Po Changhao không cho phép người khác hạ thấp nền y học Hàn Quốc, ông ta đỏ mặt, gân cổ lên đấu lý: "Tôi cho rằng chẳng có cái gì là sỉ nhục ở đây cả. Ngược lại tôi còn thấy kiêu ngạo vì năng lực học tập của dân tộc chúng tôi".

"Còn của các anh thì sao? Phát minh ra thuốc nổ, người khác học rồi phát minh ra súng, các anh chỉ dùng làm pháo. Phát minh ra la bàn, người khác học dùng trong ngành hàng hải, các anh chỉ dùng để thăm dò phong thuỷ. Phát minh ra bóng đá, người khác học để tổ chức World Cup, các anh chỉ dùng để hướng ra Châu Á. Hơn nữa bây giờ chẳng phải người Trung Quốc các anh chỉ có học tập mà cũng chẳng phát minh ra cái gì sao? Túi xách tay, kịch, điện nảh và truyền hình, còn các sản phẩm xe hơi cùng điện tử cùng hàng loạt các sản phẩm khoa học kỹ thuật khác không phải các anh cũng học của người khác sao? Chẳng lẽ các anh vừa học tập vừa cảm thấy hổ thẹn vì điều đó sao? Các anh đúng là một dân tộc không còn thuốc chữa. Tự tin căn bản là một đức tính không hề tồn tại trong dân tộc anh. Chỉ có sự kiêu căng cực kỳ dẫn tới tự ti".

"Ông nói tiếng Trung Quốc rất tốt" Tần Lạc cười nói.

"Đúng vậy. Tôi đã dành bảy năm để học tập tiếng Trung Quốc chính là để học tập y thuật của các anh" Po Changhao đắc ý nói."Bây giờ thì tất cả đã trở thành tri thức của tôi. Tôi sẽ bắt đầu truyền cho các đời sau. Hậu thế của chúng tôi sẽ được hởng cái phúc đó. Trong khi đó người các anh lại đi trả một lượng tiền rất lớn để sử dụng tây y, đi truyền bá tây y. Đây chính là vận mệnh của các anh".

Tần Lạc lắc đầu cười nói: "Lang băm hại người. Ông chỉ học được một ít như vậy mà nói là đi tạo phúc cho hậu thế. Ông không sợ là sẽ hại chết tất cả sao?"

Po Changhao chỉ vào Tần Lạc quát to: "Tôi không có hứng thú nói chuyện với loại người như anh. Người Trung Quốc các anh chỉ có mồm miệng lợi hại còn các anh đã làm ra chuyện gì để người khác tâm phục khẩu phục chưa? Y tá, tiễn khách".

"Tôi sẽ đi" Tần Lạc dùng tay để ngăn sự xua đuổi của nữ y tá, hắn nói với Po Changhao: "Nhưng trước tiên tôi muốn chỉ cho ông thấy một sai lầm. Tôi sẽ để ông thấy một châm đó nên châm vào huyệt đạo nào".

"Xin lỗi. Tôi không thể để anh tuỳ tiện dùng người bệnh của tôi làm thí nghiệm" Po Changhao từ chối: "Hơn nữa tôi cũng không biết bản thân anh có giấy phép hành nghề y hay không".

"Ôi, người thầy thuốc trẻ tuổi kia nói ông châm không đúng. Ông phải châm lại cho lão đây. Sao ông có thể cố chấp như vậy hả? Ông nói ông không để người khác dùng thân thể lão làm thí nghiệm vậy ông có đùa giỡn với thân thể lão không?" Ông lão đột nhiên ngồi dậy chỉ vào Po Changhao nói.

"Ông lão, ông có dám để cháu châm cho ông một châm hay không?" Tần Lạc cười hỏi ông lão.

"Có gì mà không dám?" Ông lão cười ha hả nói: "Lại đây. Ông tin tưởng cháu. Cháu nói rất có đạo lý. Ông rất thích".

Tần Lạc cười cảm kích rồi hắn nói với Trần Tư Tuyền: "Chị hãy tìm giúp tôi một hộp ngân châm".

"Thật xin lỗi, chúng tôi không bán ngân châm" Y tá lạnh lùng nói.

"Các người làm chuyện gì vậy?" Trần Tư Tuyền tức giận nói: "Anh cứ đợi một lát tôi đi ra ngoài tìm mua cho anh. Tôi không tin ở Đài Loan này chỉ có một chỗ bán ngân châm".

Nói xong nàng nện giày cao gót thình thịch đi ra ngoài, chỉ cần nghe tiếng bước chân của nàng là biết nàng đang cực kỳ tức giận.

Một lát sau Trần Tư Tuyền cầm một hộp ngân châm chạy vào, nàng nói với Tần Lạc: "Mua được rồi, còn có cả bông tiệt trùng".

"Cám ơn" Tần Lạc nhận lấy hộp ngân châm. Hắn lấy châm ra và nói với ông lão: "Ông lão, ông chỉ cần quay lưng về phía cháu. Một châm là được".

"Được" Nói xong ông lão nằm xuống giường, quay lưng về phía Tần Lạc.

Tần Lạc cẩn thận trừ độc ngân châm sau đó hắn nhanh chóng hướng A Thị huyệt ở sau lưng đâm tới.

"A, ngứa quá, ngứa quá" Ông lão kinh hãi kêu lên.

"Là ngứa hay là lạnh?" Tần Lạc hỏi.

Ông lão cẩn thận cảm nhận lại rồi nói: "Lạnh. Tại sao lại lạnh như thế vậy?"

Po Changhao ở bên cạnh cười nói: "Pháp luật Đài Loan rất nghiêm khắc. Hãy để xem anh gánh tội ngộ thương người bệnh như thế nào".

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)