Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0395

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0395: Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lee Chengming với nụ cười ấm áp trên gương mặt, thân mật cầm tay Tần lạc giống như một đôi bạn thân lâu ngày không gặp nhau. Hành động gải bộ của anh ta khiến những người xung quanh cực kỳ ngạc nhiên, không biết vị khách này đã làm thế nào để công tử Lee gia thay đổi cách nhìn của mình.

không ít người trong buổi dạ tiệc bắt đầu ghé tai nhau thì thào về thân phận của Tần Lạc.

Lee Chengming và Tần Lạc như một đôi dính vào nhau, nhưng Mễ Tử An ở ngay cạnh đó cũng không nghe thấy hai người đang nói gì với nhau.

Thế nhưng nhìn sắc mặt của hai người rất bình thường, khôgn có tâm trạng tức giận hay là phẫn nộ. Chẳng lẽ hai người bọn họ vừa mới gặp nhau mà đã có thể trò chuyện thân mật với nhau ư?

Điều này có thể xảy ra sao?

Trên đường đi Tần Lạc đã sớm nghe được một số chuyện về vị công tử này. Hắn biết anh ta là một người kiêu ngạo, ngang ngược nhất Hàn Quốc, một trong những nhân vật khó có thể dây vào nhất Hàn quốc nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy cảm giác này của hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Ra oai phủ đầu ư?

Tần Lạc mím môi cười nói: "Yên tâm đi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường".

"Bạn bè bình thường sao?" Lee Chengming hỏi.

"Bạn bè bình thường, chúng tôi vừa mới quen biết không lâu". Tần Lạc giải thích.

"Bạn bè bình thường, hay lắm". Lee Chengming cười ha hả. Anh ta nắm chặt tay Tần Lạc nói: "Nói như vậy chúng ta có thể trở thành những người bạn hoàn toàn không bình thường. Tần Lạc hả? Mặc kệ tên anh là gì, hoan nghênh anh đã tới tham dự buổi dạ tiệc của tôi".

"Cám ơn". Tần Lạc cười gật đầu nói.

Nhìn thấy hai người Tần Lạc nhìn nhau cười sảng khoái, chị Tinh đang đứng ở một góc ngầm quan sát thở dài một hơi nhẹ nhõm. Rất tốt, rất tốt, cuối cùng đã không xảy ra cảnh trình diễn vai võ phụ ngay tại đây. (Vai võ phụ - vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ).

"Hai người nói chuyện gì vậy? Có gì vui vẻ vậy? "Mễ Tử An cười hỏi.

"Tôi rất vui khi quen biết bạn bè của em". Lee Chengming dùng tiếng Trung Quốc nói với Mễ Tử An.

Mễ Tử An quay sang nhìn Tần Lạc, nàng chờ đợi sự xác nhận của hắn.

"Đúng là như vậy". Tần Lạc gật đầu nói.

"Tử An, vậy là không được, sao em có thể nghi ngờ tôi?" Lee Chengming nhìn Mễ Tử An với vẻ mặt sủng ái "Hôm nay tôi đã gọi điện thoại cho em rất nhiều lần nhưng lúc nào em cũng tắt máy. Em có biết tôi lo lắng cho em đến nhường nào không? Nếu như không phải người đại diện của em nói em rất an toàn, chỉ ra ngoài giải quyết chút chuyện riêng thì anh đã điều động cảnh sát đi tìm em".

"Xin lỗi đã để anh phải lo lắng". Mễ Tử An lễ phép nói.

"Em là vị khách tôn quý nhất của anh. Chỉ cần em an toàn là tốt rồi". Trong lúc nói, ánh mắt sáng quắc của Lee Chengming đắm đuối nhìn thẳng vào mắt Mễ Tử An.

Mễ Tử An làm bộ không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta, ánh mắt nàng hướng đi chỗ khác và nói: "HÔm nay có nhiều khách tham dự quá. Thì ra mọi người cũng cực kỳ tận tâm với công việc từ thiện".

"không. Bọn họ không tận tâm, đó chỉ là biểu hiện bề ngoài của bọn họ mà thôi". Lee Chengming nói."Bởi vì anh đã mời bọn họ, bọn họ không thể khôgn tới".

Mễ Tử An cười khôgn nói gì.

Đúng lúc đó một người đàn ông trung niên đứng sau Lee Chengming bước tới, ghé sát tai Lee Chengmingh thì thào mấy câu.

Đúng lúc đó một người đàn ông trung niên đứng sau Lee Chengming bước tới, ghé sát tai Lee Chengming thì thào mấy câu.

Lee Chengming gật đầu, anh ta nhìn Tần Lạc và Mễ Tử An nói: "Buổi dạ tiệc chuẩn bị bắt đầu. Trong buổi tiệc tối nay sẽ có một chương trình đấu giá, trong đó có một bảo vật mà tôi rất thích. Tôi muốn mua nó tặng cho em".

"Không cần khách khí như vậy". Mễ Tử An từ chối.

"Tôi thích em, tôi cũng thích bảo vật đó vì vậy tôi muốn cả hai ở chung với nhau". Lee Chengming nói."Tử An, em vẫn chưa hiểu tình ái, một khi em hiểu tình ái là gì em sẽ biết nguyện ý nỗ lực vì người yêu thương của mình là một chuyện rất hạnh phúc".

"Thế nhưng".

"Thôi được, tôi phải lên phát biểu mấy câu". Lee Chengming cắt ngang lời Mễ Tử An. Nói xong anh ta cùng với một đám người của mình đi tới bàn chủ tọa của buổi tiệc.

"Anh ta luôn mạnh mẽ như vậy". Mễ Tử An cười gượng gạo nói: "Anh ta không cần biết anh có thích hay không, anh ta đều kín đáo chuyển hết cho anh".

"Chị không thích kiểu mẫu đàn ông như anh ta sao?" Tần Lạc cười hỏi. Có một sự thật trong xã hội là nếu có một người đàn ông nào thường kín đáo tặng cho một người phụ nữ xe sang, nhà cao cấp, những châu báu đắt tiền xa hoa thì người phụ nữ đó sẽ nhanh chóng ngả vào vòng tay giặc.

Những cô gái đó sẽ nói những câu làm cho bão tố càng lúc càng mạnh hơn chứ không phải chán ghét những người đàn ông mạnh mẽ như Mễ Tử An".

"Tôi không thích người khác sắp đặt cuộc sống của tôi, quyết định những gì tôi yêu mến. Tôi thích cái gì tôi sẽ tự mua, những gì tôi không thích, cầm giữ nó chỉ là gánh nặng". Mễ Tử An nói."Tôi thích một cuộc sống giản đơn".

"Nhưng bây giờ bản thân chị là một ngôi sao nổi tiếng, đối tượng dõi theo của hàng vạn người. Tính cách của chị hoàn toàn khác biệt với con đường đi của chị". Tần Lạc nói.

"không phải anh bây giờ cũng thế sao?" Mễ Tử An phản bác.

Tần Lạc cười gượng. Đúng thế, bản thân hắn trong thâm tâm cũng ưa thích một cuộc sống bình thản, an tĩnh thế nhưng bây giờ hắn lại đi trên con đường đầy chông gai và tranh đấu.

So với những ngôi sao nổi tiếng, liệu có chút thoải mái, thanh nhàn hơn không?

Trong khi hai người đang nói chuyện với nhau, Lee Chengming đã đứng trước bàn chủ tọa của buổi tiệc nhìn những vị khách quý dưới tâm trạng hồ hởi, dạt dào nói mấy câu gì đó.

Gương mặt những vị khách quý tươi cười, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, giống như người thanh niên trên bàn chủ tọa kia là một vị thánh vậy.

"Thân phận người bạn này của chị thực sự không đơn giản". Tần Lạc nhìn dáng vẻ hăng hái của Lee Chengming trên bàn chủ tọa cười nói.

"Cháu nội của Lee Shen, người sáng lập nên kỳ tích Hàn quốc. Lee gia là một gia tộc có thế lực ảnh hưởng nhất Hàn Quốc, các công ty của gia tộc họ Lee chiếm một nửa nền kinh tế Hàn quốc. Có người nói trong hệ thống chính phủ Hàn quốc và cả xã hội đen có đến một nửa là người đến từ Lee gia. Điều này có thể tưởng tượng gia tộc này tiềm ẩn năng lực đến cỡ nào. Anh hãy nhìn xung quanh mà xem, Lee Chengming tổ chức dạ tiệc từ thiện này đã có rất nhiều quan chức chính phủ tới đây cổ vũ".

"Xem ra tôi đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất". Tần Lạc nói."Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa? Nếu hoàn thành thì tôi về trước, chị cứ ở lại đây, được không?"

"Làm gì mà nghiêm trọng như vậy?" Chẳng lẽ anh ta có dũng khí mướn người giết người sao?" Mễ Tử An nói: "Lát nữa có cuộc đấu giá, là một nghệ sĩ có mặt ở đây. Tôi muốn mua một bảo vật nho nhỏ để quyên góp. Giống như Lee Chengming đã nói mặc kệ trong lòng tôi nghĩ thế nào nhưng vì là một người của công chúng tôi nhất định phải làm như vậy. Ngay khi công việc tối nay kết thúc tôi sẽ mời anh đi ăn món Trung Quốc. Tôi biết có một nhà hàng Trung Quốc làm món ăn Hoa Bắc rất chính tông".

Tần lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi, tuy một bát thịt heo hầm cách thủy với miến rất ngon không thể so sánh với tính mạng của mình nhưng tôi luôn là người thích làm những chuyện đại loại như vì hạt vừng mà vứt bỏ quả dưa hấu".

Trên bàn chủ tọa Lee Chengming đã nói xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.

Tiếp theo đó là một ông già có gương mặt hiền lành lên phát biểu.

Mễ Tử An biết Tần Lạc không biết tiếng Hàn, nàng liền chỉ vào ông già đó nói: "Ông ta là hội trưởng Lãng Minh của tổng hội từ thiện Hàn Quốc, nàng liền chỉ vào ông già đó nói: "Ông ta nói cm tạ các vị khách quý đã quang lâm, cảm tạ thiện tâm của mọi người dù chỉ là trong suy nghĩ. Nếu như anh đã tham gia từ ba cuộc dạ tiệc từ thiện anh sẽ thấy trình tự vào lời nói đều giống nhau. Anh chỉ cần phải làm tốt một việc là điền vào một tờ chi phiếu".

"Em không thích từ thiện sao?" Lee Chengming đi tới trước mặt Mễ Tử An cười tủm tỉm hỏi nàng.

"Tôi thích giúp đỡ người khác nhưng tôi không thích cách thức bị người khác ép buộc". Mễ Tử An nói thẳng thừng."Tôi thích đọc sách nhưng tôi không thích có người cầm một quyển sách tới bảo tôi rằng hôm nay tôi nhất định phải đọc xong quyển sách này. Tôi thích nghe nhạc nhưng tôi cũng không thích người khác bảo tôi chỉ được nghe mỗi âm nhạc của một nghệ sĩ nào đó".

"Tôi biết người nghèo rất khốn khó vì tôi đã từng sống trong nghèo khó. Tôi tình nguyện mang một phần tiền bạc của tôi quyên tặng cho những người cần tiền nhưng đây là chuyện riêng của tôi, tôi khôgn thích khi tôi quyên tặng lại bị người khác chụp ảnh. Tôi không thích khi quyên tặng phải bắt tay với những người làm từ thiện khác. Tôi tin tưởng rằng trên thế giới này cũng rất nhiều người không thích vậy, tôi không thích khoản tiền quyên tặng của tôi bị người lấy ra ganh đua so sánh. Tôi càng không thích vì tôi đứng trên bàn quyên tặng lại bị rất nhiều người xem khôgn quen biết mắng tôi là nhân phẩm thấp kém".

Tần Lạc cười gật đầu, lời nói của Mễ Tử An rất có ý tứ.

Mắt Lee Chengming ánh lên nhìn Mễ Tử An, anh ta nói: "An An, em biết không? Tôi thích em, tôi thích tính cách thẳng thắn này của em, không dối trá, không làm bộ, không làm ra vẻ thanh cao hay thiện lương. Em là một con người sống động chứ không phải là một thể xác xinh đẹp".

Như vậy đây có thể coi là một lời thổ lộ.

"Cám ơn anh đã ca ngợi". Mễ Tử An nói. Buổi đấu giá sắp bắt đầu sao? Tôi cũng phải chuẩn bị mua một bảo vật".

Tần Lạc cười thầm.

Gã này bộc lộ tình cảm của mình, Mễ Tử An nói lảng sang chuyện khác. Đứng trên lập trường của người quan sát, Tần Lạc cảm thấy chuyện thú vị nhất chính là việc một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ.

"Đúng vậy, Sắp bắt đầu". Dường như Lee Chengming không cảm nhận được sự lãnh đạm của Mễ Tử An, anh ta gật đầu nói.

Ngay sau khi Lãng Minh nói xong, cuộc đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu. Vì đây là cuộc đấu giá từ thiện nên phần lớn các vật mang ra đấu giá đều không có giá trị lớn nhưng những người tham gia đấu giá đều mua nó với giá trị vượt gấp trăm, ngàn lần giá trị thực, đây là một hình thức quyên tặng gián tiếp.

Tần Lạc không ngờ vật mang ra đấu giá đầu tiên là một cái máy quay đĩa cũ kỹ hiệu Thượng Hải, trên mặt có một cái loa bằng đồng, phía dưới là một cái hộp nhỏ tỏa ánh sáng mờ mờ. Nó mới xuất hiện khoảng tám mươi năm trước đây nhưng hiện nay đã bị các thiết bị âm thanh công nghệ cao chiếm chỗ.

Tần Lạc cười thầm nghĩ: Cái này có gì đáng giá mà đem đấu giá?

nhưng ánh mắt của Mễ Tử An đứng cạnh Tần Lạc lại sáng lên, nàng hào hứng nhìn chằm chằm vào cái máy quay đĩa đó, dáng vẻ rất thích thú.

"Tôi biết em thích âm nhạc của Đặng Lệ Quân. Đó cũng là âm nhạc mà tôi thích. Tôi rất vất vả mới tìm thấy cái máy quay đĩa mà Đặng Lệ Quân đã từng sử dụng. Tôi nghĩ đây là một vật rất có giá trị".

"Chính tôi sẽ mua cái máy quay đĩa này". Mễ Tử An nói.

"không, nó là của tôi. Không ai có thể mua nó được". Lee Chengming bá đạo nói.

"Giá khởi điểm là bao nhiêu?" Tần Lạc hỏi.

"Năm triệu".

Tần Lạc hoảng sợ hỏi lại: "Đắt như vậy sao?"

"Là năm triệu tiền Hàn". Mễ Tử An nói.

"Năm mươi triệu". Lee Chengming giơ năm ngón tay hô lên một con số.

ANh ta thoáng cái đã tăng giá lên gấp mười lần, hơn nữa khi anh ta ra một cái giá như vậy nhưng người khác đều hiểu tình thế của anh ta nên không ai còn hứng thú cạnh tranh.

Tần Lạc đếm đầu ngón tay tính toán. Một nhân dân tệ Trung Quốc bằng một trăm bảy mươi sáu tiền hàn.

"Chị kêu một trăm ba mươi triệu giúp tôi". Tần Lạc nói.

Tần lạc tiếc nhất là hắn không biết tiếng Hàn, bằng không tự hắn nói lên con số này sẽ rất có uy lực.

*****

Ở Trung Quốc khi đi mua sắm, bỏ ra mấy vạn tệ cũng đã là một lượng tiền rất lớn. Khi đi tới Hàn Quốc, bạn không ngần ngại, không chút ngượng ngùng, báo trước cho người khác biết đã vất ra ngay một trăm ba mươi triệu.

Một trăm ba mươi triệu ư?

Mễ Tử AN nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh cũng muốn mua cái máy quay đĩa đó hử?"

"Đúng vậy. Mua về để thưởng thức. Tôi đã yêu thích âm nhạc của Đặng Lệ Quân". Tần Lạc cười nói."Hãy mau ra giá giúp tôi. Tôi không biết nói tiếng Hàn nếu không tự tôi đã ra giá".

Tần Lạc vẫn chưa tiwfng biết tới cảm giác thống khoái hào hùng khi trong đám người có người hô to: Tôi ra giá một trăm ba mươi triệu.

Mễ Tử An gật đầu đồng ý, nàng hô mấy từ.

Nàng vừa hô lên, ánh mắt của mọi người trong cuộc đấu giá đổ dồn lên người Tần lạc.

Ở Hàn Quốc này vẫn còn có người dám ra mặt tranh cướp đồ vật với Lee Chengming sao?

Lee Chengming quay nhìn Tần Lạc nói: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn tặng đồ vật này cho An An".

"Tôi cũng muốn tặng vật này cho An An". Tần Lạc nói.

Mí mắt Lee Chengming khẽ nhếch, rồi hai mắt hơi nheo lại, anh ta nói: "Anh cũng muốn mua tặng cho cô ấy".

Tần Lạc cười khoát tay nói: "Đúng vậy thế nhưng anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ có quan hệ bạn bè bình thường".

"Quan hệ bạn bè bình thường sao?" Lee Chengming hỏi.

"Đúng vậy, quan hệ bạn bè bình thường". Tần Lạc trả lời.

Lee chengming gật đầu, anh ta giơ tay ra hiệu một con số cho người trợ thủ phía sau, người trợ thủ hiểu ý liền lớn tiếng xứong lên một con số.

"Cái gì vậy? Anh ra giá bao nhiêu?" Tần Lạc hỏi.

"Hai trăm triệu". Mễ Tử An nói.

"Vậy hãy ra giá ba trăm triệu giúp tôi". Tần Lạc nói.

"Tần Lạc, anh không cần tranh chấp với anh ta".

"Không phải tôi tranh chấp với anh ta. Tôi chỉ đang muốn làm chút gì đó cho những người đáng thương đó. Mỗi hi nhớ tới những đứa trẻ không có cơm ăn, không có sách đọc, không có quần áo mặc trong lòng tôi rất buồn rầu. Hãy ra giá ba trăm triệu giúp tôi. Dừng lo lắng, tôi có tiền". Tần lạc nói mà sắc mặt hắn như ở ngày tận thế vậy.

Sau khi suy nghĩ một lát Tần Lạc lo lắng hỏi lại: "Anh ta ra giá hai trăm triệu tiền Hàn à?

Nếu như anh ta hô hai trăm triệu tệ Trung Quốc hay hai triệu $ thì bản thân hắn sẽ từ bỏ.

"Đúng vậy".

"Vậy tốt rồi. Hãy ra giá ba trăm triệu giúp tôi".

Mễ Tử An liếc nhìn Lee Chengming một cái rồi nàng nhanh chóng ra giá ba trăm triệu hộ Tần Lạc.

Lee Chengming mỉm cười với Mễ Tử An, tỏ vẻ bản thân mình cũng chẳng hề gì, anh ta lại ra hiệu cho trợ thủ của mình.

"Bao nhiêu vậy?" Tần Lạc hỏi. Bây giờ hắn mới cảm thấy việc không thể trực tiếp giao tiếp với người khác là một chuyện đáng bực mình nhất.

"Năm trăm triệu". Mễ Tử An nói."Anh ta đã trả giá năm trăm triệu".

"Sáu trăm triệu". Tần Lạc khẳng định.

"Tần Lạc, chúng ta".

"Hãy ra giá sáu trăm triệu giúp tôi". Tần Lạc nói."Tôi khó có cơ hội hiến máu lần đầu tiên, chị không thể ngăn cản được tôi".

Dù Mễ Tử An không hiểu rõ vì sao Tần lạc phải cạnh tranh cùng với Lee Chengming nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của hắn nàng đành phải lên tiếng báo giá một lần nữa.

"Tám trăm triệu". Lần này tự bản thân Lee chengming ra giá, hơn nữa có vẻ như anh ta muốn để Tần Lạc có thể nghe được nên đã cố tình nói bằng tiếng Trung Quốc.

"Chín trăm triệu". Tần Lạc cũng hô lên bằng tiếng Trung Quốc.

Đột nhiên Tần Lạc hiểu ra một đạo lý, người có thế lực chỉ cần nói ra điều bản thân muốn nói còn nói ra người khác nghe có hiểu hay không thì là chuyện của người đó.

Cũng giống như Lee Chengming vậy, anh ta không kiêng kỵ gì khi nói bằng tiếng Trung Quốc bởi vì anh ta biết các thuộc hạ của mình sẽ hiểu anh ta muốn nói gì, dù nghe không hiểu cũng phải nghĩ cách để hiểu.

Phiên dịch là chuyện của bọn họ, hắn căn bản không cần lo lắng tới vấn đề ngôn ngữ.

"Một tỷ". Lee Chengming nhìn Tần Lạc nói: "Anh vẫn muốn tiếp tục cạnh tranh sao? Tôi đã nói rồi tôi nhất định phải mua được vật này".

"Tôi cũng nhất định phải mua được nó". Tần Lạc nghiêm túc nói."Bây giờ tôi ra giá một tỷ chín trăm triệu tiền Hàn".

Người phụ trách đấu giá dịch lại lời Tần Lạc sang tiếng Hàn, lập tức mọi người trong buổi tiệc xôn xao hẳn lên.

Chỉ là một cái máy quay đĩa thôi mà cũng đáng giá một tỷ chín trăm triệu tiền Hàn sao? Mặc dù khoản tiền lớn này đổi ra đô la thì cũng chỉ được mấy trăm vạn.

Hơn nữa người này không còn muốn sống sao? Chẳng lẽ anh ta không nhận ra Lee công tử ở vào tình thế bắt buộc phải mua cái máy quay đĩa này sao?

Không ít người đã hiểu ra sự cạnh tranh của hai người tuổi trẻ này có chút hờn giận trong đó. Nếu không làm gì có khả năng dẫn tới cục diện giằng co tới mức này.

Thế nhưng người thanh niên mặc trường bào này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Anh ta có con bài tẩy nào nữa không?

Ánh mắt sáng quắc của Lee Chengming nhìn thẳng vào Tần Lạc.

Tần Lạc dũng cảm đối mặt với anh ta, không chút nhượng bộ.

Cả hiện trường chỉ còn đọng lại hào khí.

Người phụ trách đấu giá trên bàn chủ tọa thậm chí không hô giá nữa, lại càng không dám lên tiếng thúc dục, ông ta dè dặt đứng ở đó, hoàn toàn trông không giống như một người bán đấu giá chuyên nghiệp nhiều kinh nghiệm, ngược lại trông ông ta giống như một đứa trẻ lần đầu lên diễn thuyết nhưng lại quên mất bài nói chuyện của mình.

"Trên đời này chưa từng có ai dám tranh đấu với tôi. ANh chính là người đầu tiên". Lee Chengming đột nhiên nở một nụ cười sắc nhọn, âm trầm.

"tôi rất vinh hạnh".

"Anh rất đặc biệt". Lee Chengming nói."Tôi không cần biết chủ ý của anh là cái gì nhưng tôi đã nói rồi tôi nhất định phải có cái máy quay đĩa này. Tôi sẽ không bao giờ buông tha".

"Thật vậy sao? Đến lượt anh ra giá. Nếu như anh từ bỏ thì nó sẽ là của tôi". Tần Lạc cười thúc giục.

"Hai tỷ". Lee Chengming lớn tiếng hô lên.

"Hai tỷ? Lee Chengming tiên sinh ra giá hai tỷ. Còn có ai ra giá cao hơn không? Hai tỷ lần thứ nhất. Hai tỷ lần thứ hai".

Người phụ trách đấu giá nhìn chằm chằm vào Tần lạc, ông ta chỉ sợ Tần Lạc lại hô lên một giá cao hơn.

Lee chengming nhếch miệng nhìn Tần lạc, ánh mắt khiêu khích.

Mễ Tử An nhìn Tần lạc, bàn tay nhỏ bé của nàng không tự chủ được nắm tay hắn, khẽ kéo chéo áo của hắn, có ý bảo hắn hãy từ bỏ cuộc cạnh tranh này.

Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, tất cả cùng chờ đợi màn biểu diễn đặc sắc của hắn.

Tần Lạc làm ra vẻ khó xử.

Tần lạc chần chừ một lát rồi hắn nhún vai nói với Lee Chengming: "Quân tử không đoạt vật của người khác. Tôi thấy anh thực sự yêu thích chiếc máy quay đĩa này vậy tôi nhường nó cho anh. Tôi từ bỏ".

"Hai tỷ lần thứ ba, thành giá. Lee Chengming tiên sinh đã mua chiếc máy quay đĩa này. Xin mời mọi người hãy vỗ tay vì nhiệt tâm của anh ấy. Người bán đấu giá gõ tiếng búa cuối cùng mà căng thẳng toát mồ hôi hột.

Rào rào.

Mọi người trong bữa tiệc vỗ tay như sấm.

"Chúc mừng". Tần Lạc cười nói với Lee Chengming.

"mặc dù giá cả hơi đắt một chút". Gương mặt của Lee Chengming ngập tràn thâm tình, anh ta nói với Mễ Tử An: "Nhưng tôi đã thực hiện lời hứa của tôi với em".

"Đúng vậy. Chính vì tôi muốn khảo nghiệm anh nên mới cố tình cạnh tranh với anh. Bây giờ xem ra anh đã vượt qua lần khảo nghiệm thứ nhất của tôi". Tần lạc đứng cạnh thả ngựa sau pháo.

Suýt chút nữa Mễ Tử An cười phá lên.

Con người này thật sự không biết xấu hổ là gì, câu như vậy mà cũng nói ra được.

Lúc trước đã cạnh tranh quyết liệt với người ta, hắn đã biết hắn Lee Chengming nhất định phải có được vật đấu giá này, anh ta đã phải nâng giá tới hai tỷ tiền Hàn mới chịu buông tha bây giờ lại còn nói là vì muốn khảo nghiệm người ta.

"Thật vậy sao?" Lee Chengming nhìn Tần Lạc nói: "Liệu tôi có cần phải nói cám ơn với anh không?"

"Sao lại khách khí vậy? Tôi và anh mới quen đã thân, không cần để chuyện này trong lòng làm gì".

"Tôi sẽ ghi tạc trong lòng". Lee Chengming như hiểu được tất cả tâm tư của Tần Lạc, anh ta cười nói.

"Tôi cảm thấy rất vinh hạnh". Tần Lạc hiểu rõ ý tứ của Lee Chengming, hắn gật đầu không chút e ngại.

Lúc này trợ thủ của Lee Chengming đã đưa chiếc máy quay đĩa mà anh ta đã bỏ ra hai tỷ để mua.

Lee Chengming nhẹ nhàng vuốt ve chiếc máy quay đĩa và nói: "Tuy Đặng tiểu thư đã sớm đi về cõi tiên nhưng khi nhìn thấy đồ của cô ấy thì cũng coi như tưởng nhớ tới cô ấy. An An, bảo vật này tôi cố ý mua tặng em. xin em hãy nhận lấy".

"Lee Chengming, vật này rất quý giá". Mễ Tử An từ chối. Cái máy quay đĩa này vốn không đắt giá đến như vậy nhưng bởi vì sự đọ sức của hai người đàn ông mà thoáng một cái nó đã nâng giá trị lên gấp cả trăm lần.

Lee Chengming cười nói: "Tôi đã nói là mua tặng cho em, không phải bởi giá cả của nó mà vì ý nghĩa tồn tại của nó. Nếu không tôi đã tặng em trang sức hay châu báu là được".

"Đúng vậy, An An, cứ nhận lấy đi. Đây cũng là ý tốt của Lý tiên sinh". Tần Lạc ở bên cạnh cũng khuyên nhủ. :

Mễ Tử An liếc nhìn Tần Lạc một cái rồi nàng gọi chị Tinh tới giúp nàng nhận quà tặng quý giá đó.

Chị Tinh lo lắng liếc nhìn Tần Lạc, ngay khi bước tới vẫn còn nháy mắt ra hiệu cho hắn nhưng vì có Lý Thừa Minh ở bên cạnh nên cô ta không tiện nói nhiều. Cô ta chỉ hy vọng cái gã ngu xuẩn đó có thể biết khó mà lui bước, đừng làm ra những chuyện ngu ngốc nữa.

"Đi thôi. Chúng ta hãy đi uống chút gì". Lee chengming nói.

"Tôi còn muốn mua một vật". Mễ Tử An nói.

Lee Chengming biết ngôi sao này không dễ thay đổi, anh ta liền gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi chỉ vào vật đấu giá thứ hai nói: "Bộ đồ sứ này cũng hay lắm. Em cứ ra giá cạnh tranh, tất cả phí tổn ngày hôm nay cứ tính cho tôi".

Lee Chengming lại quay sang nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc tiên sinh là bạn bè của An An, là khách quý từ xa tới. Tất cả những phí tổn của anh cũng sẽ do tôi gánh chịu. Nếu như anh thích đồ vật nào anh cứ việc ra giá mua".

Anh ta làm như vậy một mặt để lấy lòng Mễ Tử An, một mặt cũng muốn chứng tỏ tiềm lực hùng hậu của mình. Điều cuối cùng cũng là muốn áp chế một phần nhuệ khí của Tần Lạc.

Mới rồi Tần Lạc liên tục nâng giá lên quả thực làm anh ta thấy rất khó chịu thế nhưng trong lòng anh ta vẫn phải thừa nhận người đàn ông này vẫn biết điều vì đã chịu từ bỏ vào thời khắc quan trọng nhất.

Nếu đôi rlaji là một người đàn ông có điều kiện kinh tế lại có khí phách nữa tất nhiên sẽ không bao giờ tiếp nhận sự "hữu nghị" đó.

Một khi anh ta đã nhận thua thì hình ảnh anh ta trong lòng Mễ Tử An sẽ giảm sút không ít.

Nếu như Mễ Tử An là người thông minh, nàng hẳn sẽ biết chính mình sẽ lựa chọn người đàn ông như thế nào.

Nhưng Lee chengming nhanh chóng hối hận vì câu nói kia của mình.

Sau khi Tần Lạc nghe thấy có người nguyện ý chi trả chi phí cho mình, hai mắt hắn sáng bừng lên. Hắn chỉ tay vào bộ đồ sứ màu sắc khá đẹp, thoạt nhìn cũng khá giá trị hô to: "Hai tỷ".

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người như trong giấc mộng.

Có người ở bên cạnh khẽ nhắc nhở hắn: "Tiên sinh, vẫn còn chưa đưa ra giá khởi điểm. Tiên sinh ra giá như vậy không phải là quá cao sao?"

"Không sao. Làm từ thiện mà, tốn kém chút tiền có hề chi". Tần Lạc hào phóng khoát tay, cười nói, ra vẻ như hai tỷ không là gì với hắn.

*****

Nếu như chính bản thân Lee Chengming có tử cung, đảm bảo lúc này tử cung anh ta rất đau đớn. ANh ta có tử cung không? Không. vì vậy lúc này bụng anh ta rất đau đớn.

Thứ nhất anh ta không ngờ Tần Lạc lại chấp nhận sự "bố thí" của anh ta. Mới rồi hắn còn rất khí phách, dám bỏ ra hàng tỉ cạnh tranh với anh ta, không ngờ chỉ trong nháy mắt lại biến thành một hạng người nhu nhược không có nguyên tắc, không có lập trường, bị người khác xem nhẹ.

Thứ hai anh ta không ngờ Tần Lạc lại trả một cái giá cao đến như vậy, anh ta có tiền, cực kỳ giàu có. Hai tỷ đối với anh ta mà nói không phải là con số lớn nhưng có tiền cũng không phải tiêu như vậy. Đây không phải là tiêu tiền mà là ném tiền qua cửa sổ. :

Thứ ba anh ta nghĩ mãi mà không hiểu: Một khi đã là bạn bè của Mễ Tử An đương nhiên cũng phải là người có thân phận, ít nhất gia cảnh của hắn cũng không quá kém cỏi. Quần áo của một người có thể lừa được người khác, đồng hồ đeo tay có thể gạt được người khác, vẻ mặt có thể gạt được người nhưng ánh mắt thì không thể gạt người được.

Lee Chengming cũng đã từng tiếp xúc với một số nhân vật thấp kém hơn. Ngay sau khi bọn họ biết rõ thân phận của anh ta, tác phong nói chuyện sẽ thay đổi, hoặc là lắp bắp không nói nên lời, hay lộ vẻ rất căng thẳng, cũng có một số người có dã tâmm thì vẫn cố gắng giữ được vẻ bình tĩnh khi nói chuyện thế nhưng ánh mắt của bọn họ không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta.

Thế nhưng người đàn ông này lại không như vậy. Ít nhất khi hắn đối mặt với anh ta, trong ánh mắt của hắn anh ta không thấy bất kỳ sự sợ hãi hay giống như sợ hãi.

Không chút úy kỵ chắc chắn hắn có thế lực mạnh mẽ.

Những người đàn ông có thế lực rất kiêu ngạo. Tại sao hắn lại có biểu hiện của một kẻ vô lại như vậy?

Người phụ trách buổi đấu giá vẫn còn chưa ra giá khởi điểm. Đợt bán đấu giá thứ hai vẫn còn chưa chính thức bắt đầu hắn đã lập tức ra một cái giá trên trời. Chỉ có một nguyên nhân hắn muốn tiêu tiền, hắn muốn tiêu tiền của chính anh ta.

Chẳng lẽ hắn muốn thực sự chọc giận mình sao?

Ánh mắt Lee Chenging bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tần lạc, sắc mặt anh ta không biểu lộ sự phẫn nộ, hoàn toàn không có cảm xúc gì hết, gần như chết lặng, gần như coi người đàn ông cạnh anh ta đang giở trò này không có liên quan gì tới anh ta. Biểu hiện của anh ta giống như một người qua đường hờ hững.

Nhưng trợ thủ của Lee Chengming đã đứng dậy cười nói: "Vị tiên sinh này, vẫn còn chưa báo giá cạnh tranh khởi điểm sao đã có thể ra giá chứ? Hơn nữa tiên sinh ra giá cao như vậy ngay từ đầu các vị khách khác nhất định sẽ không dám ra giá. Ngài xem, tất cả chúng ta đều là bạn bè nếu như để bầu không khí căng thẳng như này thì không tốt lắm, đúng không?"

Tần Lạc đưa mắt nhìn bốn xung quanh rồi hỏi: "bởi vì tôi ra giá cao quá nên làm cho bọn họ không thoải mái sao?"

"Đương nhiên không phải". Người trợ thủ vội vàng phủ nhận."Những người ở đây đều là những người có thân phận rất lớn, sao bọn họ có thể tức giận chứ? Vấn đề là từ thiện chỉ là hành động tự phát, hành động mua vui. Chúng ta hãy tạo nên bầu không khí hữu hảo, hòa thuận để hoàn thành mục đích từ thiện của mình, trải qua một buổi tối khoái hoạt này".

Tần Lạc cắt ngang lời anh ta: "Nếu như bọn họ không tức giận, tôi cũng không tức giận thì tại sao bầu không khí lại căng thẳng? Tại sao lại có một buổi tối không vui vẻ chứ?"

"Cái này".

"Tôi nguyện ý dùng tiền làm từ thiện. Nếu như không làm từ thiện được trong lòng tôi rất khó chịu. Chỉ khi có thể mang tiền ra tôi mới cảm thấy vui vẻ. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?"

Tần Lạc nhìn Lee Chenging nói: "Hay là Lee tiên sinh có tâm trạng không thoải mái? Không nỡ chi bằng ấy tiền ra?"

"Tôi cảm thấy anh đã xuất ra một lượng tiền quá lớn, vượt qua sự sẵn lòng chi trả của tôi". Lee Chengming âm trầm nói. Anh ta vốn định một lần nữa hạ uy của Tần Lạc nhưng thật không ngờ lại bị hắn phản đòn làm bản thân anh ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.

Giao tiền ra cho hắn thật sự quá đau lòng, hơn nữa đã có lần thanh toán thứ nhất hai tỷ, liệu có lần thứ hai hai tỷ, lần thứ ba hai tỷ không?

Nếu không xuất tiền thanh toán giúp hắn thì câu nói lúc trước của mình là gì, đến lúc đó Mễ Tử An sẽ nghĩ về mình như thế nào? Con mẹ nó, sao lại có con người không hiểu chuyện như vậy chứ? Tại sao lại có một gã không biết tốt xấu là gì vậy? Tại sao hắn không biết nể mặt người khác?

"Trả giá quá cao? Không đâu. Khi tôi ở Trung Quốc làm từ thiện mỗi lần đều bỏ ra hơn một ngàn vạn. Nếu như quy đổi ra tiền Hàn Quốc thì có thể nói là vài tỷ". Tần Lạc giống như là đang khoe khoang, dù sao vuốt mông ngựa cũng không mất tiền. Hắn đang cố gắn thiếp vàng lên mặt mình.

Thế nhưng thực tế Tần Lạc không nói sai. Quỹ từ thiện do Vương cửu Cửu quản lý có khoản tiền đầu tiên là hai ngàn vạn tệ đã được sử dụng để thiết lập hệ thống chữa bệnh ở vùng núi Vân diền. Trong khoản hai ngàn vạn này có một trăm ngàn vạn là do Tần Lạc đóng góp trong giai đoạn trước khi bắt đầu, một trăm ngàn vạn còn lại là do Vương Cửu Cửu thông qua các mối quan hệ cá nhân của mình quyên góp được. Một khi quỹ từ thiện tần Lạc đi vào ổn định, bọn họ sẽ đầu tư vào các công ty để kiếm lợi nhuận như vậy sẽ không cần tần lạc tiếp tục bỏ tiền túi ra nữa.

"Nếu không như này đi, Lee tiên sinh hãy nói ra một phạm vi mình có thể chi trả, tôi sẽ ra giá cạnh tranh trong phạm vi đó, vậy có được không?" Tần lạc hỏi.

"Một khi Tần Lạc tiên sinh đã có nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ không muốn tôi chi trả nữa, đúng không? Quả thật Lee Chengming tôi đã múa rìu qua mắt thợ. Xin thứ cho sự vụng bề của tôi. THì ra Tần Lạc tiên sinh mới là người thực sự có tiền". Lee Chengming cười nói.

"Tôi không có nhiều như anh nhưng tôi có tấm lòng làm từ thiện hơn anh". Tần Lạc nói.

"Tốt lắm". Lee Chengming chỉ tay vào bộ đồ sứ trên bàn đấu giá nói: "Tôi nghĩ anh nhất định sẽ nguyện ý trả hai tỷ tiền Hàn để mua bộ đồ sứ kia, đúng không?"

Tần Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ đồ sứ rồi hắn lắc đầu nói: "Anh cho tôi là người ngu sao? Bộ đồ sứ này tuy chất lượng khá tốt thế nhưng ở Trung Quốc chúng tôi muốn gì cũng có, những bộ đồ sứ tốt hơn thế này cũng chưa tới một vạn, chỉ có tám ngàn, làm gì có chuyện trị giá hai tỷ".

"..". Suýt chút nữa Lee Chengming nổi giận kêu vệ sĩ kéo gã này ra quẳng cho chó nhai.

Mi đã biết nó không đáng giá hai tỷ, tại sao mi còn hô một cái giá trên trời hai tỷ? Mi nghĩ rằng tiền trong túi mi mới là tiền, còn tiền trong túi người khác là giấy lộn hả.

Lúc này người phụ trách đấu giá cũng đưa ra một giá khởi điểm cho bộ đồ sứ.

"Giá khởi điểm là bao nhiêu vậy?" Tần Lạc hỏi Mễ Tử An.

"Ba trăm ngàn tiền Hàn". Mễ Tử An nói.

"Ba triệu". Tần lạc giơ tay hô to.

Điều càng làm người ta kỳ quái là sau khi Tần Lạc hô giá tăng lên, không một ai nâng giá nữa.

Bởi vì ai cũng lo lắng gã điên này lại đột nhiên tăng giá gấp vài lần đến khi đó thì không tranh cũng không được mà tranh cũng không xong, rơi vào thế không thể hạ xuống được.

"Ba triệu, có ai nguyện ý ra giá cao hơn không? ba triệu. Hiện tại chỉ là ba triệu, xin mời mọi người hãy hiến dâng lòng nhân ái của mình tiếp tục ra giá". Người phụ trách đấu giá cổ vũ.

"Anh có muốn không?" Tần Lạc nhìn Lee Chengming nói."Nếu như anh ra giá ba triệu hai tôi sẽ nhường lại cho anh".

"không cần. tôi đã mua được thứ tôi muốn". Lee Chengming nói. Anh ta đương nhiên sẽ không cạnh tranh với gã này. Nếu bản thân anh ta lại ngốc nghếch hô lên một giá, rất có khả năng gã điên này lại tăng lên thành một tỷ chín.

Người khác có thể bỏ ngang trong lúc đấu giá nhưng Lee Chengming anh ta thì không thể.

"Không có ai ra giá nữa sao? Không ai cạnh tranh sao? Xin mời mọi người hãy ra giá. Ba triệu lần thứ nhất. Ba triệu lần thứ hai, ba triệu lần thứ ba. thành giá". Người phụ trách đấu giá do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng phải nện cây búa xuống.

Lúc này mới bán đấu giá xong hai hạng mục mà ông ta đã cảm thấy kiệt sức.

Gã thanh niên mặc trường bào ở dưới kia thực sự giày vò người ta quá đáng.

"Bộ đồ sứ đến từ Trung Quốc đã được vị tiên sinh bên dưới mua lại. Xin mọi người hãy cho một tràng vỗ tay chúc mừng". Người bán đấu giá nói theo bài.

Không một ai vỗ tay.

Có người nào nguyện ý vỗ tay cho anh ta trước mặt Lee Chengming không?

Tần Lạc cười nói: "Suy bụng ta ra bụng người chính là phật tâm. Sự nghiệp từ thiện ai cũng phải có trách nhiệm. Lần này tôi đồng ý thay mặt tiểu thư Mễ Tử An trả giá. Bộ đồ sứ này đương nhiên thuộc về cô ấy. Xin mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng tiểu thư Mễ Tử An".

Sau khi người phụ trách bán đấu giá dịch lại lời của Tần Lạc sang tiếng Hàn, lập tức tiếng vỗ tay nổi lên cuồng nhiệt.

Liệu có ai dám không vỗ tay cho người phụ nữ mà Lee Chengming yêu mến không?

Mễ Tử An nhìn tần Lạc cười nói: "Cám ơn".

"Không cần khách khí. Tôi không phải là một ngôi sao nên không cần làm bộ làm tịch". Tần lạc cười nói."Tôi đã hoàn thành sớm nhiệm vụ của chị giao phó, cũng thuận tiện cho chị mời tôi đi ăn. Nếu không đi ăn thì tôi đói là mất".

Tần Lạc và Mễ Tử An lặn lội đường xá xa xôi mới tới Seoul, ngay khi tới Seoul lại bị chị Tinh kéo thẳng tới nơi này dự tiệc. Cho tới tận bây giờ bọn họ vẫn chưa ăn bữa tối, chưa ăn qua bất kỳ cái gì.

"Được, chờ tôi bảo chị Tinh điền chi phiếu giúp tôi sau đó tôi ời anh đi ăn món ăn trung Quốc chính tông". Mễ Tử An cười nói.

"An An, vẫn còn chưa ăn tối hả? Tại sao lại không nói sớm một chút? Đi, tôi dẫn em đi bò bít tết. Tôi biết có một nhà hàng Pháp làm món bò bít tết ngon lắm". Lee Chengming lên tiếng.

"Nhưng tôi đã đồng ý với bạn tôi là tôi sẽ mời anh ấy đi ăn món ăn Trung Quốc". Mễ Tử An nói vẻ khó xử.

"Tôi nghĩ anh ta sẽ nguyện ý để cho em chuyển sang ăn món ăn Pháp, có đúng không?" Lee Chengming nhìn Tần lạc nói.

Nhưng Tần Lạc đương nhiên cũng không thèm nể mặt anh ta, hắn lắc đầu nói: "Tôi không thích ăn món bò bít tết, tôi chỉ thích ăn món ăn Trung Quốc".

Sắc mặt Lee Chengming âm trầm nhưng ánh mắt của anh ta lại đang mỉm cười nhưng nụ cười đó là cho người ta phải sởn gai ốc.

Lee Chengming có vẻ muốn ra tay, anh ta tiến sát người Tần Lạc, nhìn thẳng vào hai mắt hắn gằn giọng: "Tôi vẫn còn nhớ khi anh bước vào đây, tôi đã nhắc nhở anh một chuyện".

"Anh nói không được tranh đoạt phụ nữ với anh". Tần Lạc nói. Những lời này hắn nhớ rất kỹ, vẫn nhớ rất kỹ.

Bởi vì có rất ít người uy hiếp hắn như vậy.

"Không sai. Nếu như vẫn còn nhớ kỹ tại sao còn muốn đối nghịch với tôi?" Lee Chengming hỏi.

"Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường". Tần Lạc nói.

Trong khi nói thân hình Tần Lạc chuyển sang trái một bước, tránh khỏi thân hình Lee Chengming sau đó hắn đưa tay kéo Mễ Tử An vào lòng mình, tay phải hắn nâng cằm nàng, mạnh mẽ đặt một nụ hôn vào cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa anh đào của nàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)