← Ch.0415 | Ch.0417 → |
Sau khi ra khỏi ngôi biệt thự đặc biệt đó, ba người Tần Lạc, Vương Cửu Cửu và Ninh Toái Toái lặng lẽ bước đi tới con đường nhỏ dải đá mà lúc trước Tần Lạc và Ninh Toái Toái đã đi qua.
"Liệu tôi có thể giúp được điều gì không?" Ninh Toái Toái lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc. . n. Y. Y. c. o. m
"Không thể" Vương Cửu Cửu lắc đầu. Nàng biết rất rõ gia thế của Ninh Toái Toái. Trong cuộc đấu tranh trực diện này, không một thương nhân nào có thể tham gia. Nếu như gia tộc Ninh Toái Toái bắt buộc tham gia vào thì bọn họ chỉ chuốc lấy rắc rối mà thôi.
Dĩ nhiên Ninh Trí Viễn là người khôn khéo, chỉ e là ông ta cũng sẽ không dễ dàng để bản thân mình dính vào chuyện này.
"Thật sự xin lỗi" Ninh Toái Toái lêu tiểng xin lỗi.
"Không sao" Vương Cửu Cửu cười nói. Nàng chìa tay ra nói với Ninh Toái Toái: "Tôi là Vương Cửu Cửu, rất vui được biết chị".
"Ừ, tôi là Ninh Toái Toái. Tôi cũng rất vui được biết bạn. Bạn thực sự rất lợi hại" Ninh Toái Toái ca ngợi Vương Cửu Cửu từ tận đáy lòng mình.
Nàng không thể không thừa nhận cô gái trước mắt này thực sự sắc bén hơn nàng, cũng khéo léo cư xử hơn nàng. Phong cách xử sự cùng với cách giải quyết vấn đề rất thủ đoạn, ngay cả những người vẫn thường được coi là "kiêu hùng", "tuấn kiệt" cũng còn lâu mới sánh được với Vương Cửu Cửu.
Ngay cả Tần Lạc cũng nhìn Vương Cửu Cửu với ánh mắt khác thường. Ngày hôm nay Vương Cửu Cửu đã làm hắn rung động. Một cảm giác vui mừng kinh ngạc, cũng như một cảm giác như đã có được vật gì trong tầm tay mình.
"Đây là bản năng di truyền" Vương Cửu Cửu cười nói: "Tôi thật sự tin rằng nếu nói về hoạt động kinh doanh thì tôi thực sự kém xa chị".
Ninh Toái Toái cười ngượng ngùng nói: "Tôi hiểu hai người còn chuyện rất quan trọng phải làm ngay. Tôi không quấy rầy hai người nữa. Tôi đi thăm Lăng Tiếu. Hai người cứ nói chuyện".
"Chị có bạn bè ở đây sao?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Đúng vậy" Ninh Toái Toái nói.
"Nếu như chị đồng ý đề nghị của tôi, ngay bây giờ tôi sẽ chuyển cô ấy ra bên ngoài. Tôi sẽ giúp sắp xếp cho cô ấy nằm ở bệnh viện khác. Về việc an toàn sẽ không có vấn đề gì nữa" Vương Cửu Cửu nói.
"Chẳng lẽ bọn họ?" Ninh Toái Toái kinh ngạc hỏi. Những người đó gan to đến như vậy sao, dám làm cái chuyện coi trời bằng vung ở Lan Đình này ư?
"Bất kỳ lúc nào cũng không được coi thường lòng ác độc của kẻ ác. Không bao giờ có sự an toàn khi làm hàng xóm của lang sói" Vương Cửu cười nói: "Đương nhiên đây cũng chỉ là phán đoán của tôi. An toàn vẫn là quan trọng nhất".
"Tốt quá, cám ơn bạn" Ninh Toái Toái thẳng thắn tiểp nhận ý tốt của Vương Cửu Cửu.
"Bây giờ tôi sẽ tới giải thích ngay với người nhà của bạn tôi".
"Tôi sẽ cho người tới đón mọi người" Vương Cửu Cửu nói.
Sau khi Ninh Toái Toái đi khỏi, Tần Lạc hỏi Vương Cửu Cửu:
"Làm sao em lại tới đây?"
Lúc ấy Tần Lạc đang bận đánh Lôi Diệu Dương vì vậy hắn cảm thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Vương Cửu Cửu nhưng lại không có thời gian để hỏi.
"Em nói em tới đây ngắm cảnh, anh có tin không?" Vương Cửu Cửu nghịch ngợm hỏi.
Trong giây phút này, dáng vẻ đáng yêu của một thiếu nữ tuổi thanh xuân so với vẻ bình tĩnh như thường để nghĩ ra độc kế tàn nhẫn lúc trước thì thực sự khác hẳn nhau.
Tần Lạc cười gượng.
"Trương Nghi Y biết anh đã quay về nên bảo em tới mời anh ăn cơm" Vương Cửu Cửu cười giải thích.
"Anh cũng cần tới thăm mẹ em" Tần Lạc gật đầu trả lời. Hắn nhớ tới người phụ nữ mạnh mẽ đó. Thật sự Tần Lạc cảm thấy vừa mến vừa sợ. Bà quả thực là một người rất tốt và cũng rất thú vị. Khi ở bên cạnh xem hai mẹ con cãi nhau cũng là một chuyện rất hứng thú. Điều hắn sợ nhất chính là lối suy nghĩ không câu nệ cùng những câu hỏi không sao có thể trả lời rõ ràng được luôn làm người khác luống ca luống cuống,
Sau khi suy nghĩ Tần Lạc lại hỏi: "Có thể cứu anh ta ra không?"
Tần Lạc biết bản thân hắn đã đùn đẩy tẩt cả trách nhiệm vì vậy một mình Lôi Diệu Dương sẽ gánh tất cả.
Không cần đồng tình, cũng không cần phải thương cảm. Sau khi Lôi Diệu Dương đồng ý với điều kiện của Vương Cửu Cửu hay nói một cách khác khi hắn ta chấp nhận sự uy hiếp của Vương Cửu Cửu thì kết quả đã như thế rồi.
Chẳng qua Tần Lạc cảm thấy tội của hắn ta không đáng chết.
"Không biết" Vương Cửu Cửu thở dài, lắc đầu nóị: "Không nên xem thường năng lực của Thái Tử. Một khi hắn đã muốn người nào, không thể cứu người đó ra".
"Như vậy..." Tần Lạc thở dài nói "Cố gắng lên. Anh cần phải làm gì đây?"
"Em hiểu là sau lưng anh có Long Tức" Vương Cửu Cửu cười nói: "Thế nhưng trong tình huống này Long Tức nhất định sẽ không đứng về phía anh".
"Tại sao?" Tần Lạc ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của hắn, khi hắn rút súng vào đầu Thái Tử thì chủ yếu là hắn cảm thấy vẫn còn Long Tức và Long Vương ở phía sau trợ giúp cho hắn. Bọn họ chính là nơi hậu thuẫn kiên cố nhất mà hắn có thể dựa vào.
Nếu ngay cả bọn họ cũng không đứng về phía hắn thì chắc chắn cảm giác an toàn của hắn sẽ biến mất.
Thế nhưng Tần Lạc không hiểu. Bọn họ không đứng cạnh hắn, bọn họ sẽ đứng về phía đối phương sao?
Chẳng lẽ bọn họ cũng sợ thế lực của gã Thái Tử đó ư? Tuyệt đối không thể nào.
Ánh mắt Vương Cửu Cửu say sưa nhìn Tần Lạc, giống như nàng muốn ghi dáng vẻ ngẩn ngơ, ngây ngốc của hắn trong lòng. Nàng cười nói: "Ngay cả tình huống anh không hiểu rõ mà dám giơ súng vào đầu hắn sao?"
"Anh không giống như mọi người" Tần Lạc nói: "Anh khộng có xuất thân như mọi người, anh không phải là người giống như mọi người vì vậy đối với những mối quan hệ chằng chịt, phức tạp, không đầu mối anh không hiểu rõ lắm".
"Nói tới Thái Tử thì không thể không nói tới một người phụ nữ" Vương Cửu Cửu đảm nhiệm trách nhiệm của một người thầy giải thích những nghi vấn đó: "Một phụ nữ rất đẹp.
Một người phụ nữ truyền kỳ. Bà ấy rất giống với Văn Nhân Mục Nguyệt bây giờ, đều được xưng là đệ nhất mỹ nữ thủ đô".
"Bà ta là ai?" Thoáng cái Tần Lạc bắt đầu nắm được điểm mấu chốt của vấn đề.
"Là mẹ của Hoàng Thiên Trọng".
"Hoàng Thiên Trọng?"
"Đó là Thái Tử. Bời vì hắn họ Hoàng, địa vị của hắn rất đặc biệt vì vậy tất cả mọi người đều gọi hắn là Thái Tử. Dần dần mọi người đều biết hắn là Thái Tử, có rất ít người còn nhớ họ tên thật của hắn" Vương Cửu Cửu giải thích.
"Người phụ nữ đó thì có quan hệ gì với chuyện này?" Tần Lạc mê hoặc hỏi.
Vương Cửu Cửu che miệng cười duyên nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Một khi là mỹ nữ quốc sắc thiên hương, đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi. Anh quen biết Văn Nhân Mục Nguyệt, chắc hẳn anh cũng biết số lượng người theo đuổi cô ãy có sức mạnh hùng hậu tới mức độ nào".
Tần Lạc gật đầu ngầm thừa nhận
Không nói tới những người khác, chỉ riêng một mình Tần Túng Hoành cũng đủ làm người khác khiếp sợ. Cùng tranh đoạt phụ nữ với một người đàn ông như vậy chỉ tổ rước lấy nhục nhã.
Ngoại trừ Tần Túng Hoành, chẳng lẽ Bạch Phá Cục không có chút tình cảm nào với Văn Nhân Mục Nguyệt sao?
Ngoài ánh sáng có, trong bóng tối có, mạnh có, yếu có, anh tuấn có, có tài có, có tiền có, có quyền có, kỳ thực là đếm không xuể.
Nghĩ tới điều này trong tâm trạng của Tần Lạc nảy sinh một cảm giác không lấy gì làm dễ chịu cho lắm. Giống như một cơn ghen.
Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình. Hắn thầm nghĩ trước đó bản thân hắn đã đưa ra quyết định như vậy, bây giờ cứ giữ mối quan hệ bạn bè như vậy là được.
"Trong đó có hai người đàn ông xuất sắc hơn nữa bọn họ còn là những người bạn rất thân thiết của nhau" Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc, bắt đầu mở nút.
"Bọn họ là ai?"
"Một người trong đó sau này trở thành cha của Hoàng Thiên Trọng".
"Còn người kia?"
"Người còn lại anh sẽ tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi".
"Em không nói làm sao anh có thể biết đây?" Tần Lạc buồn bực nói: "Người đàn ông tài năng ở Trung Quốc quả thực rất nhiều".
"Là Long Vương".
Tần Lạc trợn tròn mắt, trên mặt hắn hiện lên vẻ bất ngờ không thể tiu nổi
Long Vương?
Cái ông già đang nằm liệt trên giường đó năm xưa còn theo đuổi đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh sao? Hơn nữa lại còn tranh đoạt cùng với huynh đệ của mình...
Điều bi kịch nhất là đã thất bại.
Tần Lạc cảm thấy điều này quá đỗi bất ngờ làm hắn ngây ngốc hồi lâu, không kịp có phản ứng gì cả.
Không ngờ năm xưa Long Vương cũng là người phong lưu, quả thật không thể ngờ.
Tần Lạc thầm nghĩ nếu ngày mai hắn đi gặp Long Vương, trong lúc nói chuyện làm như lơ đãng nói tới chuyện này thì không biết Long Vương sẽ có phản ứng gì đây.
Đột nhiên Tần Lạc rẩt mong đợi được nhìn thấy cảnh đó.
"Long Vương cùng cha của Hoàng Thiên Trọng không chỉ là bạn bè thân thiết, mà còn là người đồng sáng lập ra Long Tức"" Vương Cửu Cửu giải thích tiếp.
"Là người sáng lập ra Long Tức sao?" Một lần nữa Tần Lạc như lạc vào giấc mộng.
Thảo nào Vương Củu Cửu nói lần này Long Vương và Long Tức sẽ không đứng cạnh hắn. Nếu như điều này thật sự đúng thì khả năng này là vô cùng lớn.
Bởi vì ngay sau khi người bảo vệ của Long Vương đưa cho Tần Lạc chiếc thẻ bài Long Tức, Ly đã từng nói với hắn Long Tức có ba người đồng sáng lập. Thì ra người thứ ba đó chính là cha của Hoàng Thiên Trọng sao?
Thảo nào hắn có được địa vị như vậy, được người khác tôn kính như vậy. Bản thân Tần Lạc hắn là một đệ tử gà mờ của Long Vương mà đã có thể đập Bạch Tàn Phổ như vậy. Thái Tử hắn còn là con trai của người sáng tạo ra Long Tức, đương nhiên uy thế càng hiển hách hơn.
Dương như đã đoán trúng tâm tư của Tần Lạc, Vương Cửu Cửu tiếp tục giải thích: "Hắn có địa vị như này không chỉ nhờ vào cha của hắn mà hắn còn có một người mẹ vô cùng lợi hại".
"Hả?""
"Lợi hại như nào thì em không thể nói rõ ràng. Dù sao chỉ cần anh nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt là có thể tưởng tượng ra bà ta là người như thế nào. Nói không chừng sau này anh sẽ có cơ hội gặp bà ta" Vương Cửu Cửu nói.
"Nếu cha Thái Tử đã là người đồng sáng lập Long Tức vậy ông ta đã đi đâu? Tại sao tới bây giờ vẫn không nghe nói về ông ta".
"Chểt rồi".
"Đã chết?"
"Chết trận".
".." Tần Lạc xúc động một hồi
Vương Cửu Cửu thở dài nói: "Tuy ông ta đã chết nhưng đất nước đã vinh danh xứng đáng cho bọn họ".
"Những người vi quốc vong thân đều là những người đáng tôn trọng" Tần Lạc nói
"Đúng vậy. Em có thể hiểu tại sao Thái Tử gây chiến nhằm vào anh" Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc nói.
"Tại sao?"
"Vì đố kỵ."
"Đố kỵ?" Tần Lạc cười gượng nói: "Anh có cái gì đáng giá để anh ta ghen ghét? Hắn có thân phận cao quý, không phải lo chuyện cơm áo, gạo tiền. Đáng lẽ anh phải ghen ghét với hắn mới đúng".
"Bởi vì cái hắn muốn thì không chiếm được, anh lại đạt được rất đơn giản".
"Hắn muốn cái gì?"
"Long Tức. Hay nói cách khác là sự tôn nghiêm của Long Tức" Vương Cửu Cửu trả lời: "Hắn đã từng gia nhập Long Túc nhưng đã bị Long Vương trục xuất. Nói một cách nghiêm khắc hắn chính là nguời bị Long Tức loại bỏ.
Thảo nào Thái Tử có thân thủ như vậy thì ra hắn cũng xuẩt thân từ Long Tức. Nếu vậy từ nay về sau càng phải cẩn thận đề phòng.
Sự tồn tại của Long Tức làm người ta sợ hãi. Dù hắn đã bị trục xuất khỏi Long Tức nhưng những điều hắn học được ở Long Tức vẫn đủ làm người ta sợ hãi.
Càng hiểu rõ tổ chức này càng gây thêm áp lực tâm lý.
Quả thật Tần Lạc đã được mở rộng tầm mắt. Hôm nay hắn mới biết Long Tức có nhiều chuyện bí mật như vậy.
← Ch. 0415 | Ch. 0417 → |