← Ch.0425 | Ch.0427 → |
Hai người đàn ông đô con đứng đằng sau nhắm thẳng súng vào Tần Lạc, còn hai người nữa ở hai bên, một trái một phải liền xông đến muốn tóm gọn vào bả vai Tần Lạc.
"Đợi đã" Tần Lạc hét lên."Tôi đã đồng ý đến đây để phối hợp điều tra, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý chấp nhận hình phạt."
Muốn ép cung phải không? Không có cửa đâu nhé. Tần Lạc vóc dáng gầy guộc, hắn sợ là mình không cẩn thận sẽ khai ra hết.
Có bản lĩnh thì chúng mày dùng mỹ nhân kế đi. Nếu tao mà chủ động nhận thua thì tao sẽ không phải là họ Tần nữa.
"Ha ha." Người phụ nữ mặc quân phục cười nhạt nói: "Mày có biết đây là nơi nào không?"
"Tôi không cần biết đây là nơi nào. Cô có thể thử dùng hình thì tôi cũng có thể thử phản kháng." Tần Lạc nói. Hắn đồng ý đi cùng tới Thạch Lĩnh điều đó có thể nói lên được thái độ của hắn. Hắn không chịu tiếp nhận dùng hình, điều đó cũng có thể nói lên được thái độ của hắn.
Hắn đồng ý đến đây phối hợp điều tra là vì hắn là người bình tĩnh, chấp nhận điều này.
Hắn không chịu tiếp nhận dùng hình để thẩm tra, là vì hắn không có tội.
Những chi tiết nhỏ nhặt này thì đều được dùng đến trong các vụ cãi vã, kiện tụng vụn vặt.
"Đây là Thạch Lĩnh, còn có một ngoại hiệu là Qủy Uyển. Chỗ đất này được xây dựng lên đã gần năm mươi năm rồi. Chưa từng có người nào nguyên vẹn bước ra được khỏi đây một khi đã đặt chân vào. Số người chết trong tay tao không đến một trăm thì cũng phải đến tám, chín mươi rồi, bình quân mỗi năm sẽ có hai người phải thiệt mạng trong tay tao. Mày cũng không ngoại lệ đâu." Người phụ nữ nói với vẻ mặt đắc ý, mụ ta không hề cảm thấy sợ sệt gì khi phải làm việc ở một nơi thế này, mà ngược lại, mụ còn cảm thấy kiêu ngạo và thỏa mãn.
"Nói với nó thế làm gì? Cứ trói vào rồi dùng hình." Tên hói nói với giọng khó chịu."Trời lạnh như thế này, tôi còn phải về ngủ một giấc nữa đấy."
Người đàn ông có nốt ruồi ở mặt thì cười hề hề nhìn Tần Lạc, nói: "Tần Lạc, vừa rồi khi còn ở bên ngoài anh cũng nghe thấy những lời Trịnh Hám nói rồi đấy, anh ta muốn có một kết quả, tôi cũng cần đưa cho anh ta một kết quả. Tôi cũng chẳng sợ gì mà không nói thật với anh, anh đă đắc tội với người mà anh không nên đắc tội, vì thế mà, nếu tôi để cho anh vẫn khỏe mạnh mà rời khỏi đây, thì chẳng khác nào ba người chúng tôi làm việc thiếu chức trách. Hay thế này đi, anh chịu khó đối xử bất công với mình một chút nhé?"
"Tôi chưa từng bao giờ đối xử bất công với bản thân mình" Tần Lạc lắc đầu cười
"Hay là ba người các anh chịu khó đối xử bất công với bản thân một chút?"
"Mẹ kiếp. Tóm lẩy nó" Tên đầu hói nổi điên, đập tay mình xuống bàn đánh bốp, sau đó lớn tiếng quát.
Bốn người đàn ông mặc quân phục sau khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức xông đến bên Tần Lạc từ bốn hướng đông tây nam bắc, quây hắn vào giữa. Tám cánh tay đồng thời hướng vào phía người Tần Lạc.
Tần Lạc lùi về phía sau mấy bước, sau đó đột nhiên sải về phía trước hai bước, cho luôn người đàn ông mặc quân phục đầu tiên một quyền vào mũi, người đàn ông đó kêu gào thảm thiết, sau đó ôm chặt lấy mũi rồi quỳ xuống đất. Máu tươi chảy dài ra từ những kẽ hở trong lòng bàn tay, còn cảm nhận được cả mùi ấm nóng và tanh ngòm của nó, Tần Lạc ra tay quá nhanh, làm cho gã không kịp phản ứng, chính vi vậy mà lĩnh một cú trời giáng như vậy vào mặt.
Tần Lạc xuất quyền nhanh và mạnh, góc độ chính xác. Sau khi đã đánh trúng mục tiêu, hắn thậm chí còn cảm nhận được cả âm thanh vỡ vụn của mô xương trên mặt của gã đàn ông kia nữa. Vốn là mô xương đó lồi lồi ra trên gương mặt, nhưng sau khi bị Tần Lạc cho một quyền xong thì bộ phận đó bị đánh làm cho bằng phẳng.
Không kịp cảm nhận cái khoái cảm này một cách tinh tế nhất, thì hắn đã lấy hai tay ôm chặt lấy đầu mình, tránh việc bị những người khác tấn công vào mặt hay những huyệt quan trọng như hai huyệt thái dương của mình. Đánh vào mặt thì làm hư tổn hình tượng, còn đánh vào tử huyệt thì sẽ mất mạng như chơi, đây không phải là kết quả mà hắn có thể chấp nhận được.
Ba người kia người thì đá người thì đấm, Tần Lạc giờ đây chẳng khác gì một con thuyền nhỏ đang phải chịu sự vùi dập của bão tố phong ba cả, toàn thân lắc lắc lư lư, nghiêng hết bên này lại sang bên nọ, nhưng lại không bị nhấn chìm.
Cách phòng thủ tốt nhất đó là tấn công. Sau khi liên tiếp đỡ mấy chục đòn thì Tần Lạc lại một lần nữa xuất cước.
Hắn nhanh chóng ngồi xuống, hai tay áp sát mặt đất, hai chân đá ra nhanh như chớp.
Liền một lúc đá ra sáu cước, chiêu nào cũng đá trúng mục tiêu. Ba người đàn ông mặc quân phục kia bị thương ở chân không đứng vững nổi, lảo đảo lui về phía sau. Tần Lạc thừa thắng xông lên, xông đến trước mặt người đàn ông đứng đầu, tay nắm chặt cổ áo của hắn ta, hất văng hắn ta đến trước mặt mình, sau đó đấm liên hồi lên mặt của hắn ta như vũ bão.
Cho đến khi ngũ quan của đối phương bị biến dạng, hai mắt nhắm tịt, bộ dạng không biết là còn sống hay đã chết, thì Tần Lạc mới dừng hành động dã man tàn bạo này của mình lại.
Hắn vừa mới buông tay ra thì người đàn ông đó đã rơi đánh rầm xuống đất.
Lúc này, bốn tên vệ sĩ ở trong phòng giờ chỉ còn có hai, hai người đàn ông còn lại mặt lộ rõ vẻ hung dữ di chuyển xung quanh hắn, nhưng lại không tiến lên ngay.
"Các anh có đánh nữa không?" Tần Lạc cười hỏi. Cứ di chuyển mãi thế này cũng không phải là cách hay.
"Lên hết cho ta" Người đàn ông có nốt ruồi khi nãy thúc giục. Biểu hiện của thuộc hạ làm cho hắn cảm thấy mất thể diện vô cùng.
Có lệnh của cấp trên thì tiểu lâu la làm sao dám không nghe theo. Hai tên nhìn nhau, sau đó cắn răng cắn lợi xông lên.
Thằng ngang thì sợ thằng ngu, thằng ngu thì sợ thằng liều. Bọn họ dùng đấu pháp chỉ có đi mà không có lại, chỉ có tấn mà không có thủ, liều mạng xông lên, như thế này hóa ra lại làm cho Tần Lạc thấy phiền phức.
Tần Lạc lùi lại liền mấy bước, lùi đến tận cạnh chỗ ghế mà hắn vừa ngồi.
Nhìn điệu bộ hai tên nhắm mắt nhắm mũi hoa tay múa chân xông thẳng đến mình như vậy thì hắn liền quăng chiếc ghế cạnh đó ra.
Ầm!
Sau tiếng kêu động trời, thì hai người bị hắn đánh bay ra xa.
Uỵch uỵch uỵch!
Một loạt những tiếng vang được truyền đến, cơ thể hai người đó văng ra đập mạnh vào chiếc bàn dùng để thẩm vấn, đổ vỡ tung tóe, cơ thể người văng ra đập vào mặt bàn trơn tuột, theo đà đập cả thân hình vào tường, kêu uỳnh lên một tiếng rồi mới dừng lại.
Lúc này thì ba người phụ trách thẩm vấn đã sớm né tránh đi chỗ khác.
Người đàn ông có nốt ruồi không ngờ Tần Lạc lại hung mãnh đến vậy, hắn liền cho tay vào trong người ấn mạnh lên chiếc cúc áo màu vàng,
Reng reng!
Tiếng còi báo động kêu lên inh ỏi, chói hết cả tai. Rất nhanh, chiếc cổng sắt vốn được phong kín lại tự động mở ra, đội đặc nhiệm mặc áo chiến đấu, đầu đội mũ bảo hộ, tay cầm súng máy xông vào bên trong.
"Đứng im. Giơ hai tay lên!" Thành viên đội đặc nhiệm hét lớn, nòng súng nhắm thẳng vào người đang đứng giữa phòng là Tần Lạc.
Tần Lạc thuận theo yêu cầu, giơ hai tay lêu. Tốc độ của hắn có nhanh thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhanh bằng đạn dược được. Hắn có đánh giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đánh lại được cả một đám người như thế này chứ?
Thấy Tần Lạc bị chế phục thì ba người đó mới yên tâm Người phụ nữ biến thái đang trong trạng tiền mãn kinh lại nhét lại khẩu súng lục vào hông, sau đó bước đến trước mặt Tần Lạc, nhìn chằm chằm vào Tần Lạc rồi cười nhạt nói: "Không phải mày đánh giỏi lắm sao? Đánh nữa đi, đánh nữa đi nào."
Bốp!
Tần Lạc văng một cú bạt tai rơi thẳng vào mặt mụ. Gọn gàng dứt khoát, không một chút chần chừ.
Cái tát này của hắn không một chút nương tay, ra tay vừa nhanh lại mạnh, lưu lại dấu tay màu đỏ tím trên lớp da sần sùi như vỏ quýt của người đàn bà già đó. Dưới ánh đèn sáng chói trong căn phòng này, nhìn cô ả thật là đáng sợ.
"Chị bảo tôi đánh mà." Tần Lạc cười tủm tỉm nói.
Người đàn bà già đó ngẩn người.
Tên đầu hói cũng ngẩn người.
Tên có nốt ruồi cũng đơ ra đó.
Bọn họ không ngờ Tần Lạc lại dám ra tay đả thương người trước bao nhiêu nòng súng chĩa vào mình như vậy.
Một lát sau, người đàn bà già đó mới có phản ứng.
Bà ta sờ lên vết thương còn bỏng rát trên mặt mình, rồi hét lên, giọng khàn khàn: "Giết chết nó đi. Nổ súng giết chết nó đi."
"Đừng." Tên có nốt ruồi hét lên.
"Giết chết nó, rồi đánh cho nát người nó ra." Người đàn bà già gào lên."Toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu tôi."
"Không được. Trình tự của chúng ta còn chưa làm hết."
"Không cần làm hết. Dù sao thì kết quả đều như nhau cả mà thôi. Nếu có việc gì thì tôi sẽ ăn nói với cấp trên."
"Không được. Việc này do tôi toàn quyền đảm nhiệm, tôi không cho phép xảy ra sai lầm, dù là nhỏ nhất."
"Đây không phải là sai lầm, mẹ kiếp, lẽ nào anh muốn nhìn tôi bị người ta đánh hay sao?"
"Đó chỉ là điều ngoài ý muốn. Dù sao thì kết quả cũng như nhau, dù sao thì hắn ta cũng phải chết, thì vì sao không thể để cho hắn chết muộn hơn một chút?"
"Tòi muốn nó chết ngay bây giờ. Tôi muốn nó phải chết ngay bây giờ." Bà ta quát lên một cách điên cuồng. Sau đó bà ta như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền rút khẩu súng lục ở bên hông ra, giơ thẳng vào mặt Tần Lạc định bắn.
Tên có nốt ruồi thấy tình hình không ổn, liền xông lên phía trước vồ lấy bà ta, làm cho bà ta ngã luôn xuống đất. Thế rồi hai người lăn lộn vài vòng trên mặt đất, giằng co nhau để lấy quyễn sử dụng súng.
Bùm!
Một viên đạn được bắn lên mặt sàn, làm cho mặt gỗ bị bắn tuug tóe văng ra khẳp nơi.
Lúc này hai người mới bừng tỉnh, quay đầu ra nhìn tên đầu hói nổ súng trước mặt bọn họ.
"Đây là lúc nào rồi mà hai người còn có tâm trí chơi trò này?" Tên đầu hói tức giận nói.
Tên có nốt ruồi thấy không phải, nên bò dậy từ trên bà ta, rồi nói: "Tạm thời thì hắn ta không thể chết."
"Nó phải chểt." Người đàn bà già cũng lổm ngổm bò dậy, chỉnh sửa lại bộ quân phục của mình, nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói giọng tàn nhẫn cay độc. Trông bà ta không khác gì một con chó điên bị thương cả. . n. Y. Y. c. o. m
Xoẹt!
Tên có nốt ruồi như tia chớp, rút súng ra chĩa thẳng vào đầu người đàn bà đó nói: "Tôi đã nói rồi, ở đây thì phải nghe lời tôi."
"Làm sao? Hôm nay Lão Dịch muốn ra uy hay sao?" Bà ta cười nhạt nói.
"Nào, bắn đi. Tôi cũng muốn xem xem Lão Dịch hôm nay có bản lĩnh đến mức nào?"
"Lão Dịch, anh đang làm cái gì thế? Mọi người đều sống với nhau, có cần phải đối xử với đồng bọn của mình như vậy không?" Tên hói cau mày lại nói."Hơn nữa, trên vai anh và tôi đều đang gánh vác nhiệm vụ đó. Đừng để cho tên nhãi ranh kia chê cười."
"Lão Xác. Không phải tôi không nói đạo nghĩa, mà là con đàn bà điên này muốn phá hỏng kế hoạch của tôi. Bên trên đã nói rồi, bước nào cũng phải chấp hành đến nơi đến chốn, không được xảy ra bất kỳ sơ sót gì, dù chỉ là một chút. Nếu có vấn đề gì, thì tôi sẽ khó mà sống nổi. Tôi nói trước, ai mà không để tôi yên thì tôi cũng sẽ không để cho người đó yên đâu."
"Bỏ súng xuống rồi nói chuyện." Tên đầu hói nói."Như thế này thì quả thực là không ra thể thống gì. Tôi nghĩ là, cô ấy sẽ không bị kích động mà làm những việc ngốc nghếch nữa đâu."
"Ha... !" Từ bên trong đội đặc nhiệm truyền đến một tiếng ngáp dài rõ mồn một.
"Mặc dù tôi thấy cuộc biểu diễn của các người rất đặc sắc, nhưng, các người còn muốn kéo dài thế này đến bao giờ nữa? Đúng là lãng phí thời gian." Giọng của một người phụ nữ truyền đến.
"Cô là ai?" Đội trưởng đội đặc nhiệm hàng đầu tiên hỏi. Trong khi hỏi thì nòng súng của anh ta đã đi đến mục tiêu mới, nhắm thẳng vào người đứng bên cạnh anh ta.
"Tôi lả quân sư." Người đó nói.
Dưới mũ phòng hộ thì không nhìn rõ được mặt mũi ngựời đó ra sao, nhưng có thể nghe ra được, đây lả giọng của một người phụ nữ thành thục, quyến rũ.
← Ch. 0425 | Ch. 0427 → |