Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0453

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0453: Tạo thế!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tần Lạc biết Lệ Khuynh Thành là một nữ lưu manh nhưng hắn không biết nàng lại lưu manh tới mức độ đó. Mặc dù hai người cũng đã tương đối thân thiết với nhau nhưng tại sao lại đưa ra một câu hỏi trần trụi như vậy?

Dù thế nào đi nữa cũng phải dò xét một chút, sau đó ngồi uống trà nói chuyện tình yêu... vuốt ve, hôn hít, cuối cùng mới tiến tới giai đoạn mấu chốt của vấn đề đó.

Tại sao cô ấy không tiến hành từng bước một?

Hai bắp chân Tần Lạc run rẩy, gương mặt hắn run rẩy. Hai nắm tay nắm chặt. Trong lòng hắn đang có hai con người tiểu nhân đang đánh nhau kịch liệt.

Trong hai con người tiểu nhân này, một người có tên là "cầm thú", một người tên là "không bằng cầm thú". Cầm Thú nói: Người ta là con gái đã chủ động nói ra. Từ chối lời mời của người ta không phải là làm cho người ta rất mất mặt sao? Không Bằng Cầm Thú nói: Không được, không được, không được, không được. Tôi không thể làm như vậy. Chúng tôi chẳng qua chỉ là bạn bè. Cầm Thú lại nói: Phải chấp nhận tình yêu của cô ấy, từ chối cô ấy sẽ làm cô ấy tổn thương. Người anh em, chẳng lẽ khó lựa chọn tới mức phải do dự như này sao? Không Bằng Cầm Thú nói: tôi đã có hôn thể, tôi không thể chấp nhận cô ấy. Tôi không có cách nào chịu trách nhiệm với hôn nhân của cô ấy. Quan hệ của chúng tôi không thể tiến tới một bước này. Cầm Thú tức giận nói: Con mẹ nó, anh hãy nói đi: Anh có muốn "chơi" hay không? Không Bằng Cầm Thú nghiêm túc suy nghĩ một lát, đang định mở miệng nói thì bị Cầm Thú cầm dao đâm chết...

Vì thế con người tiểu nhân cầm thú này đã chiến thắng con người tiểu nhân không băng cầm thú.

Không Bằng Cầm Thú chết không nhắm mắt. Trước khi chết hắn còn phun ra máu nói: "Tao đã cẩn thận suy nghĩ. Quả thực tao cũng muốn cô ấy. Tao không thể lừa gạt bản thân mình. Cầm Thú, tao nói...mày...mẹ".

Thân hình Tần Lạc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích. Tần Lạc chậm rãi quay đầu lại, hắn nở một nụ cười ôn nhu nhất hỏi: "Vừa rồi em nói gì?"

"Em nói..." Lệ Khuynh Thành lấy cái gối ôm kê dưới đầu, tư thế nằm của nàng xuất hiện một biên độ phập phồng. Khuân mặt nàng ngửa lên, mắt phượng chứa chan xuân tình. Bộ ngực tròn đầy mây mẩy nhấp nhô dữ dội. Đôi tất lụa màu đen ôm khít lấy cặp đùi rắn chắc mượt mà của nàng. Đôi giầy phát ra âm thanh chói tai như hung khí nhưng không làm người ta có một cảm giác nguy hiểm, ngược lại làm cho người ta có một cảm giác đau xót cùng vui sướng, hấp dẫn tới cùng cực.

Đôi môi anh đào của nàng khẽ hé mở, nàng cất giọng khàn khàn nói: "Anh có muốn làm không?"

Lại hỏi như vậy, lại hỏi như vậy, lại hỏi như vậy...

Quá đáng ghét, quá đáng ghét, quá đáng ghét.

Tần Lạc cảm thấy đan điền mình nóng lên. Sau đó ngọn lửa vốn yếu ớt kia dần dần cháy lan ra khắp toàn thân như lan khắp cánh đồng cỏ, tới mức không thể thu hồi. Cổ họng hắn nóng bỏng, tinh thần bấn loạn, huyết mạch toàn thân hắn như sôi trào.

"Muốn" Tần Lạc trả lời.

"Cái gì?" Lệ Khuynh Thành nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi: "Muốn cái gì?"

"Muốn làm...cái gì?" Tần Lạc há hốc mồm hỏi.

Lệ Khuynh Thành "xì" một tiếng cười nói: "Đây là em hỏi vấn đề của tôi. Anh hỏi em làm cái gì?"

""Anh nói muốn là" Tần Lạc nói. Lúc nãy khi ăn cơm cô gái này vẫn thể hiện trí thông minh, lanh lợi cao ngất trời. Tại sao chỉ trong một thoáng đã lại giống như một đứa trẻ thiểu năng vậy? Câu trả lời của mình đã rất thẳng thắn, chẳng lẽ cô ấy nghe mà không hiểu sao?

"Em hỏi anh có muốn làm cái gì không? Anh nói anh muốn... muốn cái gì vậy? Anh..." Lệ Khuynh Thành đang nói chất chợt nàng ngây người sau đó nàng sững sờ nhìn chằm chằm vào Tần Lạc.

"Liệu có phải anh nghe lầm điều gì không?" Tần Lạc chột dạ hỏi.

"Em nghĩ đây là một hiểu lầm rất thú vị".

Tần Lạc chỉ hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui xuống, hắn đỏ mặt nói: "Đã muộn rồi, em hãy nghỉ ngơi đi... anh về phòng ngủ".

Nói xong người đàn ông đó bối rối bỏ chạy.

Ngay khi hắn khép cửa lại, từ phía sau vang lên tiếng cười lanh lảnh, sắc bén của phụ nữ.

Quay về phòng mình, Tần Lạc tiến vào phòng tắm. Hắn mở vòi nước. Hai tay hắn vốc nước vã lấy vã để vào mặt mình. Bọt nước bắn tung toé, bắn vào lớp da mặt dày của hắn phát ra tiếng cách cách.

Loại hành động này chính là muốn hạ nhiệt độ cho chính mình, cũng là muốn trừng phạt suy nghĩ bất lương như cầm thú của mình.

Một lúc lâu sau hắn mời ngừng hành động tự làm khổ mình.

Tần Lạc nhìn gương mặt ướt đẫm của mình trong gương thì thầm:

"Anh có muốn làm không?"

"Anh có muốn làm không?"

"Anh có muốn làm không?"

"Anh có muốn làm không?"

Mỗi một lần dừng lại cùng đều để người khác thấy ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Tần Lạc đấm tay vào gương, tức giận nói: "Phụ nữ cái kiểu gì vậy? Nói chuỵên cũng không giải thích rõ ràng...Nếu như cô ấy nói tôi cần phải làm gì... thì sao tôi có thể hiểu lầm chứ?"

Càng nghĩ càng xấu hổ, Tần Lạc chạy tới giường ôm gối nằm khóc nức nở.

Xảy ra chuyện con quạ đen này, cô bảo sao sau này tôi có thể ra ngoài gặp người ta đây?

Sáng sớm hôm sau trong khi Tần Lạc vẫn đang ngủ say, chuông điện thoại ở đầu giường của hắn vang lên. :

"Alo, ai đó?" Tần Lạc cầm điện thoại lên hỏi.

"Cưng ơi, là em, anh đã rời giường chưa vậy?" giọng nói nũng nịu của Lệ Khuynh Thành vang lên trên điện thoại.

"Anh...chuẩn bị rời giường" Tần Lạc khá căng thẳng. Ngay cả tình trạng hiện tại của mình cũng quên khuấy, hắn chỉ sợ Lệ Khuynh Thành nhắc lại chuyện tối hôm qua.

"Con heo lười. Mau dậy đi. Bọn em đang chờ anh xuống ăn sáng" Lệ Khuynh Thành nói.

"Được" Tần Lạc nói xong hắn vội vàng cúp điện thoại.

Nhà hàng của khách sạn nằm trên lầu ba. Khi Tần Lạc đi tới đó, Lệ Khuynh Thành, Tô Xán cùng Qua Nhĩ đã ngồi chờ ở đó. Ba người Trương Bác, Vũ Dũng Tú, Triệu Tử Long không thấy tới. Hôm nay bọn họ phải chuẩn bị rất nhiều việc, thời gian rất gấp gấp.

"Chào buổi sáng" Tần Lạc chủ động chào hỏi ba người.

"Tối qua anh ngủ có ngon không?" Lệ Khuynh Thành vừa gắp thức ăn vừa hỏi Tần Lạc.

Tần Lạc len lén liếc nhìn sắc mặt Lệ Khuynh Thành. Vẫn bình thường, không cười mỉa.

"Rất ngon" Tần Lạc trả lời."Còn em?"

"Em ngủ không ngon".

"Tại sao?" Tần Lạc hỏi

Lệ Khuynh Thành nghiêng người, nàng ghé sát vào người Tần Lạc khẽ nói: "Em hỏi anh làm gì... nhưng anh lại nghĩ là em hỏi anh tại sao? Tại sao anh lại nhẫn tâm từ chối một lão bà tha hương, xuân tình phơi phới như vậy hả?"

Chẳng lẽ mình không nghe nhầm? Chẳng lẽ mình không hiểu lầm? Chẳng lẽ Không Bằng Cầm Thú đã chết vô ích?

Tần Lạc khóc không ra nước mắt.

Ở nước Mỹ có khu phố Chinatown nổi tiếng. Ở Paris cũng có một con phố nhỏ của người Hoa. Thế nhưng con phố đó nguyên có tên là phố Phillips. Thế nhưng vì nơi này có rất đông người Hoa sinh sống, hàng quán hai bên phố cũng đều là của người Hoa nên nơi này được gọi là: Phố người Hoa.

Trước cửa ra vào của hiệu thuốc Trung y đại Uông thị, Triệu Tử Long và Vũ Dũng Tú đang đứng chờ ở đó. Bên cạnh đó còn có cả một người đàn ông trung niên lạ mặt, mặc trường bào màu xanh

"Lão Triệu, lão có nói không đó? Đừng có gạt tôi đó" Người mặc trường bào xanh nói.

"Lão Uông, tôi có khi nào gạt ông không vậy? Đúng là Tần Lạc đã tới. Chính là Tần Lạc mà chúng ta thường xuyên nói chuyện với nhau đó. Ông đã xem băng video của cậu ấy. Chờ lát nữa Tần Lạc tới, ông hãy tự nhận đi nha".

"Ha ha. Tôi kích động quá mất thôi. Đó là hình mẫu của tôi. Chúng ta là những người học Trung y, dùng Trung y. Tại sao chúng ta lại không mong muốn gặp cậu ấy một lần chứ?"

"Lão Uông, tuổi của lão không còn nhỏ nữa, còn chuyện gì mà lão chưa trải qua" Triệu Tử Long nghiêm túc phê bình người bạn vong niên của mình. Ông ta hoàn toàn quên mất hôm qua khi gặp Tần Lạc chính mình cũng có biểu hiện thất lễ như vậy.

"Ông có thể kiên cường hơn tôi bao nhiêu nào?" Triệu Uông cười nói: "Ở vào độ tuổi của hai chúng ta, không còn hứng thú theo đuổi thần tượng gì đó, nhìn vào một minh tinh không còn có cảm giác gì nhưng Tần Lạc này lại khác. Cậu ấy khác những người khác".

"Tới rồi" Vũ Dũng Tú lên tiếng sau đó hắn bước tới hai bước.

Lão Uông đưa mắt nhìn. Một chiếc xe màu đen có cắm cờ nhỏ chạy tới hường này. Lái xe chính là Trương Bác người đã đi đón Tần Lạc. Nhưng người đàn ông ngồi ngay cạnh Trương Bác thì lão Uông hoàn toàn không quen biết.

Sau khi Trương Bác dừng xe lại, Vũ Dũng Tú liền tiến tới mở cửa sau của xe.

Lão Uông muốn tự tiến lên giới thiệu mình, không ngờ người đầu tiên bước xuống xe lại là một phụ nữ quyến rũ xa lạ.

"Này..." Lão Uông quay đầu nhìn Triệu Tử Long. Có phải nhận nhầm người hay không vậy?

"Chào Uông thầy thuốc. Tôi là Lệ Khuynh Thành, trợ lý của Tần Lạc tiên sinh" Lệ Khuynh Thành biết tâm tư của lão Uông nên chủ động mỉm cười giới thiệu.

"A, chào cô, chào cô. Hoan nghênh Tần Lạc tiên sinh và Lệ tiểu thư tới Paris" Lão Uông cười ha hả nói.

Lúc này Tần Lạc mới bước xuống xe. Hắn bước tới trước mặt lão Uông, chủ động chìa tay ra, cười nói: "Uông lão, tôi là Tần Lạc. Có gì phiền toái, kính xin thứ lỗi".

"Đừng gọi tôi cái này Uông lão, cái kia là Uông lão. Tôi không gánh nổi đâu" Lão Uông kích động nhìn Tần Lạc."Cuối cùng đã gặp. Cuối cùng đã gặp".

Tần Lạc hiểu tâm tình của Lão Uông. Bản thân hắn khi nhìn thấy thần tượng của mình cũng sẽ có biểu hiện như vậy.

Tần Lạc hàn huyên mấy câu với lão Uông sau đó hắn hỏi Vũ Dũng Tú: "Mọi việc chuẩn bị đã xong chưa?"

"Đã làm xong. Chúng tôi đã cho người thông báo cho tất cả người Hoa ở phố người Hoa biết. Hơn nữa sáng nay, kênh tiếng Trung cũng sẽ đưa tin anh tới Paris chữa bệnh miễn phí. Chúng tôi cũng đã loan tin trên . Tới khi đó nhất định sẽ rất nhiều người tới khám chữa bệnh" Vũ Dũng Tú nói.

Tần Lạc rút điện thoại di động nhìn thời gian và nói: "Còn nửa tiếng nữa là tới thời gian chữa bệnh từ thiện miễn phí. Chúng ta cứ chuẩn bị trước".

"Tất cả đã chuẩn bị xong. Bàn ghế, văn phòng tứ bảo, trà" lão Uông cười nói."Tiên sinh còn cần gì tôi sẽ cho người chuẩn bị".

"Làm phiền rồi" Tần Lạc khách sáo nói.

Vì vậy cả nhóm kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi một người khách xuất hiện trước cửa.

Hai mươi lăm phút...

Năm mươi phút...

Tới tận giây phút cuối cùng vẫn không xảy ra cảnh tượng mọi người vây xem đông nghịt như ở Đài Loan. Thậm chí cho tới lúc này vẫn không có một ai tới tìm Tần Lạc khám bệnh.

Có một người phụ nữ duy nhất tiến vào hiệu thuốc là để tìm lão Uông. Mục đích của cô ta là muốn mua một ít thuốc giảm sốt cho con của mình.

Tần Lạc ngồi ở như có cảm giác bị đông cứng lại.

Những người này quả thực không coi thôn trưởng cũng là cán bộ.

*****

"Có phải anh cả thấy rất mất mát không?" Lệ Khuynh Thành kéo chiếc ghế ngồi cạnh Tần Lạc. Nàng cười tươi như hoa hỏi hắn.

"Không đến thì bọn họ thiệt hại. Anh có mất cái gì quý đâu?" Tần Lạc mạnh miệng nói. Hắn vươn tay lấy một quả mơ bỏ vào miệng. Chua quá!

"Làm ngôi sao đã lâu, đã quen với việc người khác theo đuổi mình. Bây giờ không có ai tới tâng bốc, nhất định trong lòng anh đang rất không thoải mái, đúng không?"

"Không có" Tần Lạc lắc đầu nói: "Thế nhưng điều này hơi bất bình thường. Một khi quảng cáo đã phát ra, tại sao không có ai tới khám chữa bệnh miễn phí? Chẳng lẽ khí hậu Paris phù hợp với mọi người nên mọi người không có vấn đề về sức khoẻ, không có bệnh tật sao?"

"Không thể nào" Lão Uông nói tiếp: "Nhà thuốc Trung y này của tôi hàng năm làm ăn khá tốt. Nếu không chúng tôi đã không bám rễ ở đây nhiều năm như vậy. Nói một cách không đạo đức là: Không có bệnh nhân, thầy thuốc chết đói. Giống như những bệnh viện Tây y kia làm ăn càng thịnh vượng. Hơn nữa đôi khi còn phải chờ đợi. Tôi cũng thấy rất kỳ quái. Tai sao hôm nay lại như vậy? Chẳng lẽ vẫn chưa quảng cáo?"

"Không thể nào" Vũ Dũng Tú cau mày nói: "Tôi mới nhận được điện thoại là kênh truyền hình tiếng Trung đã phát thông tin Tần Lạc tiên sinh tới phố người Hoa ở Paris chữa bệnh từ thiện miễn phí. Hơn nữa trưa nay chúng ta cũng dán quảng cáo ở hai bên đường phố".

"Không ai tới thì hỏng bét. Cục diện thế này thì không có thu hoạch gì" Trướng Bác lo lắng nói.

Lệ Khuynh Thành cười an ủi: "Mọi người không cần lo lắng. Chuyện này rất dễ giải quyết".

"Lệ tiểu thư, cô có biện pháp gì sao?" Triệu Tử Long vui mừng hỏi.

Lệ Khuynh Thành gật đầu. Nàng đi tới cạnh lão Uông, thì thào mấy câu với lão Uông.

"Vậy có thể không?" LãoUông mở to hai mắt nhìn Lệ Khuynh Thành hỏi.

"Có thể" Lệ Khuynh Thành gật đầu.

"Đơn giản vậy sao?"

"Những điều đơn giản nhất lại là những điều có hiệu quả nhất" Lệ Khuynh Thành nói: "Cứ làm theo lời tôi nói là ổn".

"Được, vậy chúng ta thử môt chút. Dù sao điều này cũng không khó khăn, chỉ cần dùng người nhà mình" Lão Uông nói.

Đợi khi lão Uông chạy đi. Mấy người Trương Bác, Triệu Tử Long, Vũ Dũng Tú nhìn Lệ Khuynh Thành đầy vẻ nghi ngờ.

"Cứ chờ xem kịch vui đi" Lệ Khuynh Thành cười nói.

Chỉ một lát sau bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.

Giọng nói của lão Uông vang lên bên ngoài: "Mọi người không nên chen chúc, phải xếp hàng ngũ chỉnh tề. Từng người một tiến tới chỗ thần y Tần Lạc đang ngồi trong hiệu thuốc. Mỗi ngày Tần Lạc tiên sinh chỉ khám chữa bệnh cho mười người. Không nên chen chúc, không nên chen chúc".

Triệu Tử Long, Trương Bác, Vũ Dũng Tú nghe thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài cửa thì thấy bên ngoai cửa hiệu thuốc của lão Uông có một nhóm người đang xếp hàng.

Tại sao chỉ trong chốc lát lại có nhiều người tới khám bệnh vậy?

Nhưng khi mấy người nhìn kỹ những người đang xếp hàng thì suýt nữa cười ra nước mắt.

Bọn họ chỉ thấy vợ lão Uông con trưởng của lão Uông, con thứ hai và cả đứa bé năm sáu tuổi cũng đứng xếp hàng. Những người còn lại đều là những người quen. Hoa đại tẩu, người rửa chén của tiệm ăn ngay bên cạnh. Thái bá ở cửa hàng hoa quả. Ngay cả Tiểu Vũ người chịu trách nhiệm tắm rửa cho những thú cưng nuôi trong nhà như chó, mèo ở bệnh viện sủng vật.

Đây không phải giống như những thằng cha chuyên bán cao da chó sao? Làm vậy có hiệu quả không?

Tất cả mọi người đều thầm nghi ngờ trong lòng.

Người đầu tiên tiến vào khám bệnh là vợ lão Uông. Đó là một người phụ nữ có thân thể mập mạp.

Tần Lạc giữ vững tinh thần, hắn ngồi thẳng người, cười hỏi: "Đại tẩu, chị thấy chỗ nào không thoải mái?"

Người phụ nữ cười phúc hậu nói: "Không có gì. Thân thể tôi rất tốt. Tôi chỉ đến xem vị thần y trẻ tuổi mà lão Uông nhà tôi suốt ngày nhắc tới. Ôi, trẻ quá. Tối nay tới nhà a di ăn cơm nha. A di sẽ làm món hồng thiết sư tử đầu".

Người thứ hai tiến vào là con trưởng của lão Uông, hắn móc túi lấy giấy và bút ra nhìn Tần Lạc vẻ sùng bái nói: "Thần tượng, tôi không ngờ khi tôi lại được gặp thần tượng. Tôi đã theo dõi toàn bộ tin tức và xem các đoạn băng video của anh. Hãy ký tên cho tôi đi. Tôi sẽ mang đi cho các bạn học của mình xem. Bọn họ nhất định sẽ rất hâm mộ...".

Tần Lạc chỉ muốn giật tóc của mình, đây chính là quái chiêu của Lệ yêu tinh sao?

Tần Lạc không biết tình hình bên ngoà đã biến đổi rất nhanh chóng.

Đột nhiên trước cửa hiệu thuốc Trung y đại Uông thị xuất hiện một đám người đứng xếp hàng làm người đi đường hiếu kỳ vây quanh xem.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao lại xếp hàng như vậy?"

"Trước kia cũng không có nhiều người thích Trung y cho lắm. Tại sao hôm nay lại có nhiều bệnh nhân vậy?"

"Nhìn kìa, hãy mau nhìn kìa. Đây có phải là con của lão Uông không? Cha đẻ của hắn là thầy thuốc, tại sao phải xếp hàng xem bệnh?"

"Thái bá cũng xếp hàng trong đó. Nhất định là có chuyện gì hay rồi".

Vì vậy lập tức lại có người thông báo tin tức ra ngoài.

"Nghe nói có một thần y từ Trung Quốc tới đang ở đây khám chữa bệnh từ thiện miễn phí".

"Một ngày chỉ khám bệnh cho mười người, ai tới trước khám trước, chỉ khám bệnh cho người Trung Quốc còn những người mũi to kia không có phần".

"Lão Uông cũng thâm hiểm thật. Người ta là thần y tới chữa bệnh cho người Trung Quốc, cũng chỉ mượn địa điểm của lão Uông mà thôi. Tại sao ông ta có thể ích kỷ như vậy chứ? Tại sao lại đưa tất cả già trẻ nhà mình ra xếp hàng? E rằng điều tốt chỉ một mình ông ta hưởng, những người mắc bệnh như chúng ta thì sao bây giờ?"

"Tôi kiến nghị".

"Chúng ta cũng đi xếp hàng. Chúng ta muốn xin thần y chữa bệnh cho chúng ta".

Một hàng ngũ xiêu vẹo, hỗn tạp mới rồi ngay lập tức đã bị kéo dài vô hạn. Người tới xếp hàng càng lúc càng nhiều, hơn nữa liên tiếp có người gia nhập vào đội ngũ, nhanh chóng làm cho hàng người đó làm tắc nghẽn con phố, cuối cùng phải cắt ra làm thành mấy hàng nữa.

Mấy người Triệu Tử Long, Trương Bác thấy vậy há hốc mồm ngạc nhiên. Vậy mà cũng thành công sao?

Vũ Dũng Tú khâm phục nói với Lệ Khuynh Thành: "Lệ tiểu thư quả nhiên rất am hiểu lòng người. Chỉ một chiêu nho nhỏ này lại rất hiệu quả. Thật đúng là làm người khác phải bất ngờ".

Trương Bác cười nói: "Ở trong nước, người Trung Quốc thích xem náo nhiệt. Khi ra nước ngoài cái tật xấu này vẫn không bỏ được".

Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói: "Thích xem náo nhiệt chỉ là một nguyên nhân nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu".

"Vậy nguyên nhân chủ yếu của việc đó là gì?" Trương Bác khiêm tốn hỏi.

"Mọi người thử nghĩ xem. Quảng các đã đưa lên, hẳn tất cả mọi người đều biết tin nhưng tại sao không có ai tới?" Lệ Khuynh Thành hỏi ngược lại.

"..." Đây chính là vấn đề mấy người thấy kỳ quái.

Lúc trước mời bọn họ thì không có ai tới. Bây giờ tìm mấy người tới xếp hàng thì bọn họ lại chen chúc nhau chạy tới.

Bọn họ trả lời rằng đây chính là vấn đề tâm lý của người Trung Quốc nhưng Lệ Khuynh Thành lại nói là không phải. Vậy nguyên nhân đó là gì?

"Thứ nhất, chính à vấn đề con người. Các vị hãy nghĩ xem bọn họ đi xa ngàn dặm tới nước ngoài, gắng sức làm việc là vì cái gì? Thanh niên cũng như trung niên, bọn họ phần lớn à trụ cột gia đình. Đối với bọn họ thì cho dù tuyên truyền quảng cáo hay pa nô áp phích bọn họ cung không mấy quan tâm tới vấn đề này. Điều bọn họ quan tâm hơn là làm thế nào kiếm nhiều tiền hơn, sống đạm bạc qua ngày. Nếu như ở trong nước nhất định sẽ có một số ông già bà già nhàn dỗi nhìn thấy quảng cáo nhất định vì ý thích mà tới".

Nhìn thấy mọi người liên tục gật đầu tán thưởng, Lệ Khuynh Thành tiếp tục giải thích: "Thứ hai là vấn đề thời gian. Hiện tại là mấy giờ? Bây giờ là ba giờ chiều. Thời gian này chính là thời điểm mọi người đang dốc sức làm việc. Mặc dù bọn họ cũng biết tin tức chữa bệnh từ thiện không mất tiền nhưng sao bọn họ có thể từ bỏ cơ hội kiếm tiền để chạy tới đây? Danh tiếng của Tần Lạc ở Pháp, ở Paris chưa đủ để bọn họ làm như vậy".

"Nếu bọn họ là trụ cột của gia đình, bây giờ lại đúng lúc trong giờ làm việc vậy tại sao bọn họ lại tới đây?" Trương Bác hỏi.

"Bởi vì tôi đã nói cho bọn họ biết nếu không biết nắm chắc thời điểm thì sẽ mất đi cơ hội" Lệ Khuynh Thành nói: "Tiết tấu cuộc sống càng lúc càng nhanh. Những người thực sự khoẻ mạnh có quá ít. Bọn họ tuyệt đối không thể có một cơ thể khoẻ mạnh không đau ốm. Ít nhất là bọn họ không có cách nào đối phó với việc sức khoẻ giảm sút. Tôi để cho người của lão Uông xếp hàng chính là nhắc nhở bọn họ quan tâm tới sức khoẻ của mình. Mặt khác cũng ngầm nói cho bọn họ rằng: các anh các chị không tới thì người khác sẽ tới. Các người không khám thì những người khác cũng khám. Thần y khám bệnh cho người khác thì đương nhiên không tới lần mình. Trong tư tưởng mỗi người đều có suy nghĩ tư lợi. Bọn họ nhìn thấy những người khác tới chữa bệnh miễn phí nên đương nhiên sẽ tận dụng mọi cách để được chữa bệnh miễn phí".

Lệ Khuynh Thành nhìn hàng dài người cùng với khí thế ngất trời của những người tới chữa bệnh miễn phí nói: "Tuỳ viên Vũ Dũng Tú nói rằng: mọi người đúng là biết khó mà lui. Trước kia mọi người vẫn nghĩ mình không có thời gian. Đó chính là nguyên nhân bọn họ rút lui. Hiện tại bọn họ thấy có người đã có thể vượt qua trở ngại đó vì vậy bọn họ cũng phải vượt qua trở ngại của bản thân mình mà tới đây".

Lệ Khuynh Thành giải thích một thôi một hồi làm mọi người rất tâm phục. Mấy người Triệu Tử Long, Trương Bác, Vũ Dũng Tú vô cùng khâm phục nhìn người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa trí tuệ này.

"Lệ tiểu thư quả thật hiểu rất rõ tâm lý con người. Nghe tiểu thư nói hôm nay bằng mười năm đọc sách. Quả thật rất lợi hại".

"Nhất định Lệ tiểu thư đã đọc đủ các loại sách tâm lý. Có nội trợ hiền giúp sức bảo sao Tần Lạc tiên sinh không nhất cử nổi danh khắp thiên hạ".

"Đúng vậy. Đúng là duyên trời tác hợp. Trai tài gái sắc".

Lệ Khuynh Thành cười nói: "Mọi người không nên hiểu lầm. Tôi thực sự chỉ là trợ lý của Tần Lạc".

"Ha ha. Nếu Lệ tiểu thư đã nói như vậy, chúng tôi tạm thời tin tưởng" Triệu Tử Long cười nói. Bọn họ càng ngày càng tin tưởng mối quan hệ giữa Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc không bình thường chút nào.

Lệ Khuynh Thành biết suy nghĩ của mấy người đó nhưng nàng cảm thấy mình cũng không cần thiết phải giải thích. Nàng nhìn đám người đó hỏi: "Tần Lạc đã khám bệnh được cho bao nhiêu người?"

"Thêm người này nữa là người thứ mười" Lão Uông ở bên cạnh đếm.

Lệ Khuynh Thành bước nhanh vào trong nhà nói với Tần Lạc: "Buổi khám chữa bệnh từ thiện hôm nay tới đây là kết thúc. Hãy để những người bệnh đang ở bên ngoài ngày mai quay lại".

"Như vậy có được không?" Tần Lạc nhìn hàng người dài bên ngoài, đợ nói. Thầy thuốc bỏ bệnh nhân không cứu chữa. Đây không phải là hành động tương xứng với đạo đức nghề nghiệp của hắn.

"Nhất thiết phải như vậy" Lệ Khuynh Thành nói: "Phiền Uông lão hãy ra ngoài thông báo với người bệnh một tiếng: số lượng mười người khám chữa bệnh từ thiện hôm nay đã đủ. Mời mọi người ngày mai hãy tới".

"Được" Lão Uông trở lời sau đó ông ta quay người ra ngoài thông báo.

Sau khi hàng người bên ngoài nghe thấy tin đó lập tức trở nên rất hỗn loạn..

*****

"Tại sao lại kết thúc? Chúng tôi vẫn còn chưa được khám bệnh. Tại sao lại kết thúc?"

"Đúng vậy. Chúng tôi rất vất vả mới dành được thời gian tới khám bệnh. Tại sao nói không chữa là không chữa luôn?"

"Kháng nghị. Tôi kháng nghị. Mười người lúc trước là người nhà cùng bạn bè của lão Uông. Không tính, lúc trước chúng tôi vẫn chưa biết tin".

Lão Uông phất phất tay áo ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại rồi nói: "Ngày hôm nay kênh truyền hình tiếng Trung có phát tin tức thần y Tần Lạc tới khu phố người Hoa chữa bệnh miễn phí. Lúc trưa nay tôi có thông báo cho mọi người không? Khi mọi người đi trên phố có nhìn thấy các pa nô quảng cáo không? Trước đó khi mọi người không muốn tới thì tôi chỉ còn cách thông báo cho người thân, láng giềng của mình. Hiện tại số lượng mười người khám bệnh của ngày hôm nay đã đủ, thần y cũng đã mệt mỏi. Ngày mai xin mời mọi người tới sớm, quy định vẫn như ngày hôm nay. Ai tới trước khám trước, mỗi ngày chỉ khám chữa bệnh miễn phí cho mười người".

Nói xong, không để ý tới tiếng ồn ào phản đối của mọi người, lão Uông đi vào trong hà mời nhóm người Tần Lạc vào nhà trong ăn cơm.

Bữa tối ăn món ăn Trung Quốc, vợ lão Uông tự tay xuống bếp. Đúng như bà ta đã nói, quả nhiên bà ta nấu món ăn rất ngon. Đặc biệt là món hồng thiêu sư tử đầu được mọi người khi ăn luôn miệng khen ngon, ăn rất nhiều.

"Lệ tiểu thư, ly rượu này tôi kính cô" Trương Bác cầm một ly rượu nhị oa đầu trong suốt lên nói: "Tôi chưa thấy bất kỳ phụ nữ nào tài giỏi hơn tiểu thư".

"Thật vậy sao?" Lệ Khuynh Thành cười tươi như hoa nhìn Tần Lạc hỏi.

Phì!

Tần Lạc phun ra một ngụm nước, bắn cả vào trường bào của mình sau đó hắn bối rối dùng khăn bông lau sạch nước đọng trên đó.

"Tần Lạc, không sao chứ?" Lão Uông vừa bảo người lấy khăn bông sạch để Tần Lạc lau vừa hỏi vẻ quan tâm.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì" Tần Lạc đỏ mặt tía tai, hắn liên tục khoát tay nói.

"Anh nghĩ rằng em không thể làm được sao?" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc cười giảo hoạt hỏi.

"Có khả năng" Tần Lạc nói.

Những người khác nghe không hiểu huyền cơ trong đó nhưng Tần Lạc lại hiểu rõ ràng. Lệ yêu tinh mượn cơ hội này để chế nhạo bản thân hắn.

"Đúng vậy. Lệ tiểu thư tài năng xuất chúng hơn người là ngay cả những người đàn ông như chúng tôi cũng cảm thấy tự ti" Triệu Tử Long nói tiếp: "Khi mới bắt đầu quả thực không thuận lợi chút nào. Nếu những người đàn ông chúng tôi nôn nóng thì không có sự khởi đầu tốt đẹp của ngày hôm nay. Đảm bảo ngày mai bọn họ sẽ càng tích cực hơn nữa".

"Lệ tiểu thư, tôi cũng mời cô một chén" Vũ Dũng Tú nâng ly mời Lệ Khuynh Thành.

"Cám ơn. Đây là công lao của mọi người. Hơn nữa đây mới chỉ là thành công bước đầu của chúng ta. Phía sau chúng ta con đường còn rất dài, chúng ta không thể lùi bước" Lệ Khuynh Thành khiêm tốn nói.

Quả nhiên không ngoài sự dự đoán của mấy người. Xế chiều ngày hôm sau, khi Trương Bác lái xe đưa Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành tới phố người Hoa, mới tới đầu phố đã thấy ở giữa phố có mấy hàng người xếp hàng chen chuc, nhốn nháo.

Hơn nữa còn có khá nhiều phóng viên giơ cameras chụp ảnh hàng người đó.

Trương Bác vui mừng nói: "Xem ra việc tuyên truyền của chúng ta rất có hiệu quả. Số lượng người tới ngày hôm nay đã vượt gấp ba lượng người của hôm qua".

"Người tới nhiều hơn cũng chỉ có thể chữa bệnh cho mười người" Tần Lạc cười gượng gạo nói. Bệnh nhân tới nhưng lại muốn đuổi người ta đi. Thực sự trong lòng Tần Lạc thầm không an tâm nhưng hắn hiểu cách làm của Lệ Khuynh Thành. Nàng làm như vậy để nhanh chóng có thể đạt được hiệu quả đã vạch ra vì vậy hắn cũng không muốn làm trái với cách của nàng.

"Anh có ý kiến gì với cách của em sao?" Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi.

"Không có" Tần Lạc vội vàng lắc đầu.

"Không có là tốt rồi" Lệ Khuynh Thành nói. Nàng nghiêng người ghé sát vào tai Tần Lạc thì thào: "Anh có đi chăng nữa em cũng không thể làm".

"..."

Một khi gặp phải một phụ nữ lưu manh như Lệ Khuynh Thành, bạn phải làm gì với nàng bây giờ?

Khi xe dừng lại trướ cửa hiệu thuốc Trung y đại Uông thị, lão Uông cùng Triệu Tử Long, Vũ Dũng Tú bước tới vây xung quanh dẫn Tần Lạc vào bên trong hiệu thuốc.

"Có thấy không? Người mặc trường bào đó không? Người đó chính là thần y Tần Lạc".

"Còn trẻ như vậy liệu xem bệnh có chính xác không?"

"Anh có biết nói tiếng người không vậy? Người này đúng là Tần Lạc, Tần Lạc danh tiếng lẫy lừng ở trong nước. Có biết anh ấy rất có tiếng tăm không? Một mình anh ấy đấu với toàn bộ giới Hàn y ở Hàn Quốc. Khi về nước có mấy vạn người ra sân bay đón. Đoàn xe đi đón dài mấy cây số. Có bao nhiêu thầy thuốc có thể có cảnh tượng náo nhiệt như vậy so với anh ấy".

"Làm sao anh biết lợi hại như vậy?"

"Tối qua tôi đã về nhà lục tìm tư liệu của anh ấy".

"..."

"Hôm nay có còn chuẩn bệnh cho mười người nữa không?" Lão Uông hỏi.

"Đúng vậy. Vẫn là mười người" Lệ Khuynh Thành nói.

"Ôi" Lão Uông thở dài nói."Ba giờ chiều mới đến giờ khám chữa bệnh từ thiện, có người đã tới xếp hàng từ mười hai giờ trưa, đã xếp hàng ba tiếng đồng hồ rồi. Nhìn họ như vậy không đành lòng chút nào".

Nghe vậy Tần Lạc cũng thấy rất chua xót. Hắn đang định lên tiếng thương lượng với Lệ Khuynh Thành xem có thể thay đổi một chút về quy tắc chữa bệnh hay không, Lệ Khuynh Thành đã lên tiếng trước, nàng quả quyết từ chối: "Không được. Chỉ chuẩn bệnh cho mười người".

"Bọn họ chờ đợi rất cực khổ" Tần Lạc nhìn hàng người dài bên ngoài, thở dài nói. Trong số những người xếp hàng đó đại đa số là những những người già. Bọn họ là những người tha hương, tiếc tiền không dám tới bệnh viện khám bệnh cho dù bị bệnh cũng gắng gượng chịu đựng. Bây giờ bọn họ nghe tin thần y tới khám bệnh miễn phí lập tức muốn tới thử vận may. Vì để lọt vào cái danh sách ít ỏi đó bọn họ không ngàn ngại xếp hàng ha, ba tiếng đồng hồ mà không oán thán một lời.

Bọn họ không phải là người có tinh thần dân tộc, bọn họ cũng không phải là fan hâm mộ Tần Lạc. Bọn họ chỉ muốn chữa khỏi bệnh của mình, muốn làm cho cuộc sống ngắn ngủi còn lại của đời mình thoải mái hơn, khoan khoái hơn một chút.

Lệ Khuynh Thành vẫn cố chấp lắc đầu nói: "Không phải tôi không đồng cảm với bọn họ. Chỉ cần chúng ta phá lệ một ngày, cục diện sẽ vô cùng rối ren, tới khi đó chúng ta không thể đạt được mục đích như mong muốn".

"Hơn nữa đợi khi chúng ta giải quyết xong xuôi vấn đề giấy phép lưu hành của thuốc Trung y ở Châu Âu, anh hoàn toàn có thể ở lại Paris chữa bệnh miễn phí ba ngày. Đương nhiên khi đó nếu anh tình nguyện ở lại nơi này mười, mười lăm ngày cũng không thành vấn đề".

"Thôi được rồi nghe lời em" Tần Lạc cười nói: "Dù sao đi nữa cuối cùng anh vẫn không thể nói lại em".

"Đây là điều bình thường bởi vì em giỏi hơn anh".

"..."

Tần Lạc ngồi ở bàn chuẩn bệnh, lão Uông ngồi bên dưới chủ trì. Buổi chữa bệnh từ thiện ngày hôm nay chính thức bắt đầu.

Người tiến vào đầu tiên là một ông già. Sau khi kiểm tra Tần Lạc phát hiện ông lão mắc bệnh phong thấp rất nặng. Sau khi Tần Lạc kê xong đơn thuốc, lão Uông đã bốc thuốc ở hiệu thuốc của mình cho ông lão. Vì để ủng hộ nghĩ cửa của Tần Lạc, lão Uông đã quyết định tất cả những người bệnh cũng được bốc thuốc miễn phí.

Tiếp theo đó là mấy người bệnh, có người phải uống thuốc mới có thể giải quyết được bệnh tật của thân thể, có một số người bệnh nhẹ, Tần Lạc chỉ cần châm một châm là giải quyết hoàn toàn. Có một người đàn ông bị mắc bệnh xương cổ kinh niên, Tần Lạc không cần châm cứu, không cần kê đơn, hắn chỉ cần xoa bóp huyệt đạo của người đó lập tức người đó đã cảm thấy bệnh của mình giảm rất nhiều.

Y thuật của Tần Lạc quả thực rất thần kỳ, chiếm được sự tán thưởng của người bệnh. Những người bệnh được hắn chữa bệnh lại nói với những người đang xếp hàng ở bên ngoài. Những người bệnh ở bên ngoài càng nóng ruột, ai cũng hy vọng kỳ tích đó cũng xuất hiện trên thân thể mình.

Nhưng số lượng mười người được chữa bệnh qua đi rất nhanh. Lão Uông không ra bên ngoài gọi người vào nữa mà tuyên bố buổi chữa bệnh từ thiện hôm nay kết thúc.

Có rất nhiều người đang xếp hàng bất mãn nhưng bọn họ cũng biết đây là quy định nên cũng chỉ còn cách nghe theo sắp xếp của người tổ chức.

Thế giới này chính là như vậy. Điều gì càng yêu cầu giữ bí mật thì càng nhanh chóng bị truyền bá ra ngoài. Tin tức về quy định chữa bệnh hà khắc của Tần Lạc đã nhanh chóng truyền đi khắp khu người Hoa ở Paris.

"Này, có biết không? Có một thần y tới chữa bệnh ở khu phố người Hoa chúng ta. Mỗi ngày chỉ chữa bệnh cho mười người. Nếu không tới xếp hàng sớm thì chỉ có chậm chân".

"Nghe nói y thuật của thần y này rất thần kỳ. Thuốc vào là bệnh lui. Hay chúng ta cũng đi thử xem sao?"

"Có nhiều người lắm. Nghe nói ngày hôm qua có gần một nghìn người xếp hàng. Một nghìn người chỉ chữa cho mười người. Được rồi, ngày mai không ăn cơm trưa nữa, tới thẳng đó xếp hàng. Con bà nó, tôi không tin là mình không thể lọt vào mười người đầu tiên. Thận của tôi càng ngày càng kém. Ban ngày đi làm đã không có hơi sức, tối về lên giường cũng không có sức".

Tới ngày chữa bệnh từ thiện thứ ba, khi Tần Lạc tới khám bệnh từ thiện theo đúng giờ quy định, cả con phố người Hoa đã đứng đầy người tới khám bệnh.

Có cả những người mặc đồng phục cảnh sát Paris tới hỗ trợ trật tự, cũng có cả những nam nữ người da trắng, mắt xanh cầm máy ảnh chụp hàng người, có cả xe truyền hình của kênh truyền hình tiếng Anh cũng đã tới, đang làm bản tin trực tiếp về quang cảnh trước hiệu thuốcTrung y đại Uông thị.

Tin tức một nghìn người tới cầu thần y chữa bệnh đã ngay lập tức trở thành tin hot ở Paris, đã thu hút sự chú ý của chính quyền và giới truyền thông có liên quan.

Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn nhau. Cả hai biết bước đầu tiên của kế hoạch đã sắp thành công. .

Lệ Khuynh Thành cười ý bảo Tần Lạc hãy giữ vững phong thái của một thần y.

Tần Lạc bước vào hiệu thuốc, hắn ngồi xuống trước bàn chuẩn bệnh. Hắn quay sang dặn dò lão Uông mấy câu. Lão Uông liền đi ra ngoài gọi người bệnh vào.

Tần Lạc ngồi bên trong một lúc mà vẫn không thấy có người bệnh vào, hơn nữa bên ngoài còn xảy ra tiếng huyên náo, hình như có người đang gây lộn bên ngoài.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc quay sang hỏi Lệ Khuynh Thành ở bên cạnh.

"Em ra ngoài xem một chút" Lệ Khuynh Thành nói

Ngay khi Lệ Khuynh Thành đi ra ngoài nàng nhìn thấy lão Uông đang đứng nói chuyện với một người đàn ông da trắng, mắt xanh cao lớn. Lão Uông một mực mỉm cười giải thích nhưng người đàn ông da trắg cao lớn có vẻ rất tức giận, căn bản anh ta không muốn nghe lời giải thích.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lệ Khuynh Thành đi tới hỏi.

"Người bạn Pháp này xếp hàng đầu tiên, anh ta muốn xin thần y chữa bệnh cho anh ta. Nhưng điều này trái với quy định của chúng ta" Lão Uông chỉ vào người đàn ông cao lớn nói. Không khám bệnh cho người nước ngoài chính là quy định do Lệ Khuynh Thành đặt ra. Lão Uông chỉ còn cách tuân thủ quy định, khuyên nhủ người đàn ông này quay về.

"Tại sao các người không muốn chữa bệnh cho người nước ngoài? Chẳng lẽ chúng tôi không phải là người bệnh sao? Tại sao các người có thể phân biệt đối xử như vậy? Đây là Paris, tôi sẽ đi tố cáo các người kỳ thị chủng tộc" Người đàn ông tức giận nói với Lệ Khuynh Thành. Anh ta nói tiếng Pháp, vừa hay Lệ Khuynh Thành cũng tinh thông tiếng Pháp.

Nghe những lời này của người đàn ông Pháp, Lệ Khuynh Thành cười thầm trong lòng.

Những con người này rốt cuộc cũng tình nguyện cắn câu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)