← Ch.0547 | Ch.0549 → |
Mầm liễu đâm chồi, cỏ xanh mơn mởn!
Một đám thiên nga đang nô đùa vui vẻ giữa hồ, trông điệu bộ ngờ nghệch đáng yêu vô cùng.
Vốn là một cảnh rất đỗi thường tình, nhưng trong mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt thì nó lại có thêm phần rạng rỡ, diệu kỳ đầy thần bí.
Nàng không khác gì một đứa trẻ sơ sinh, đối với tất cả mọi thứ đều ngập tràn tâm trạng tò mò muốn tìm hiểu.
Mấy ngày này, Tần Lạc đều phải chạy vạy hết viện điều dưỡng lại đến bệnh viện.
Bệnh tình của ông dần hồi phục, mặc dù vẫn chưa xuống giường được, nhưng đã có thể nói chuyện liền một lúc hai giờ đồng hồ không nghỉ.
Tần Lạc ước chừng để cho ông nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tuần nữa chắc ông sẽ xuống giường được thôi.
Dĩ nhiên là vết thương ở chân của ông thì tạm thời không có cách gì cả, có thể những ngày tháng về sau ông phải làm bạn với xe lăn thôi.
Cho dù là như vậy thì đối với Tần Lạc và những người trong Tần gia mà nói thì việc Tần Tranh còn sống đã là một việc đáng để mọi người phải ăn mừng rồi.
Thông qua chẩn đoán của Tần Lạc thì cổ độc trong người của Văn Nhân Mục Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, chỉ cần uống thêm một thang thuốc nữa là có thể gột sạch chỗ độc dược trong người nàng đi.
Thấy cô gái nhỏ cứ ru rú trong phòng mấy ngày, Tần Lạc sợ sẽ làm cho nàng khó chịu, nên đã đưa nàng đi dạo một vòng trong vườn.
"Những vật quý giá, hiếm có không phải là cảnh đẹp, mà những thứ ngày thường ta vẫn thấy mới là đẹp thực thụ."
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn vào cảnh vật trước mắt, cảm thán nói.
Khi nói những lời này, thì nàng ngồi trên một chiếc cầu gỗ, cởi bỏ đôi giày vải ra, để mặc đôi chân trần mềm mại, mịn màng thả vào trong nước, đập lên từng hồi tạo ra tầng tầng gợn sóng.
Không chỉ có nhân vật nữ chính ngốc nghếch trong các bộ phim thích làm điều này, hóa ra người phụ nữ nào cũng thích.
Tất nhiên là trừ Ly ra.
Nếu Tần Lạc bảo nàng làm vậy thì nhất định là nàng sẽ cảm thấy vô vị, nhàm chán.
Tần Lạc ngồi bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng bỏ đôi chân thối của mình vào trong nước.
Vốn hắn định khuyên nhủ Văn Nhân Mục Nguyệt không nên làm vậy, vì nước hồ băng giá, lạnh ngắt, mà thân thể nàng lại vô cùng suy yếu______Văn Nhân Mục Nguyệt bảo hắn thử xem nhiệt độ nước trước.
Tần Lạc dùng tay thử xong thì tự giác thả chân mình xuống đó.
Làm xong, hắn cười nói: "Em có biết người nông thôn ngưỡng mộ người thành phố cái gì không?"
"Cái gì vậy?" Văn Nhân Mục Nguyệt quay mặt lại hỏi.
"Ngưỡng mộ người thành phố có nhà cao tầng và thang máy." Tần Lạc cười nói.
"Phong cảnh ở Vân Điền là cảnh vật thiên nhiên đẹp nhất mà em từng thấy. Nhưng vì bọn họ nhìn quen rồi nên cũng chỉ nghĩ đây chẳng qua là mấy cây cổ thụ to lớn và mấy cục đá bỏ đi mà thôi_____Bọn họ sẽ cảm thấy những ngôi nhà cao tầng kia mới là cái mà họ muốn."
Ngừng một lát nàng lại tiếp tục: "Con người ai cũng thích theo đuổi những cái mà mình không có."
Nàng bận trên mình một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, một chiếc quần jean ôm sát người để lộ vóc dáng tuyệt mỹ của nàng, từng cơn gió thổi đến khiến cho làn tóc xõa lên bờ vai của nàng tung bay múa lượn, đôi lông mày thanh tú, tinh xảo, khí chất hơn người, một vẻ đẹp khiến cho người ta phải hồn xiêu phách lạc.
Cho dù Tần Lạc có ngồi bên cạnh nàng thì vẫn thấy nàng xa vời vợi, không với tới được.
Nàng giống như một nữ thần đi từ dưới hồ nước lên, sau khi làm cho bạn đắm đuối chết người thì lại nhảy "tùm" một cái xuống hồ và không bao giờ nổi lên nữa vậy.
"Em không phải thế sao?" Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Em chỉ theo đuổi những gì mình có thể có được mà thôi."
"Như thế thì có khác gì với vế trước mấy đâu." Tần Lạc cười nói.
Người nông thôn theo đuổi những ngôi nhà chọc trời khác gì việc Văn Nhân Mục Nguyệt theo đuổi giá trị lớn hơn chứ? Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn đàn chim bay lượn trên bầu trời rộng lớn, khẽ nói: "Bất kể ai đều cho rằng mình khác với những người khác. Nhưng thực ra thì không phải vậy____Nếu con chim lớn kia không phải là con chim khi trước, thì nó đã bay trên đầu chúng ta ba vòng rồi."
"Chim lớn? Em đến cái này cũng chú ý đến à?" Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy một con chim lớn cách đỉnh đầu bọn họ vài trăm mét lượn đi lượn lại.
"Con người thường để ý hơn đến những vật mà ngày trước chưa từng thấy bao giờ, hoặc gặp qua rồi nhưng lại sơ sót không chú tâm đến nó." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Vì khoảng cách là khá xa nên Tần Lạc không nhìn rõ được diện mạo của con chim đó.
Hơn nữa, Tần Lạc cũng không phải là chuyên gia về lĩnh vực chim chóc, vì vậy mà cho dù có thấy được diện mạo của nó, thì cũng chưa chắc đã biết được nó thuộc loại nào.
Tần Lạc chăm chú nhìn lên trên không trung một lúc lâu, hắn cũng cảm thấy con chim này có phần khả nghi.
Viện điều dưỡng nằm ở vùng non nước như thế này thì có chim bay qua cũng là chuyện bình thường.
Nhưng, những con chim này đều bay thẳng qua đỉnh đầu bọn họ.
Còn bọn chúng có bay trở lại hay không thì Tần Lạc không rõ, vì hắn không hề ngước nhìn lên bầu trời với góc độ là bốn mươi lăm độ như Văn Nhân Mục Nguyệt.
Con chim này có gì đó khác biệt, nó như đang tìm cái gì đó vậy, cứ bay lượn thành vòng trên đầu bọn họ, mà không có lấy một chút ý tứ là muốn bay đi.
Tần Lạc bỗng như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi đột ngột.
"Mau đi khỏi đây."
Tần Lạc lập tức nhảy dựng lên khỏi chiếc cầu gỗ, cũng chẳng thèm để ý đến cái lễ nghi nam nữ thụ thụ bất thân làm gì, ôm chầm lấy eo của Văn Nhân Mục Nguyệt kéo nàng dậy, sau đó chạy nhanh về chỗ ở.
Đôi mắt của con chim đó vô cùng sắc bén, lợi hại, sau khi phát hiện ra nhất cử nhất động của con mồi, thì vỗ cánh bay thẳng về phía Tần Lạc đang chạy, trông giống như chim ưng vồ thỏ vậy.
Lần này thì Tần Lạc lại càng khẳng định con chim này có lai lịch bất thường.
Văn Nhân Mục Nguyệt dáng điệu uyển chuyển và trọng lượng cơ thể nàng cũng rất nhẹ.
Nhưng nói gì thì nói Tần Lạc cũng đang phải ôm trên mình một người phụ nữ, cơ thể cũng có phần bị ảnh hưởng không nhỏ.
Vì vậy mà chạy đến ngôi nhà màu trắng, nơi mà họ ở là vô cùng khó khăn, vì nơi đó cách đây khá là xa.
Cách nơi này gần nhất là tiểu viện biệt lập của Long Vương, nhưng dẫn theo con chim này về đó liệu có làm hại đến Long Vương hay không? Tần Lạc không phải là một đồ đệ tốt, nhưng cũng không phải là một đồ đệ có dã tâm.
Để bảo vệ cho sự an toàn của Long Vương, hắn chuẩn bị đi vòng qua cổng tiểu viện của Long Vương.
Tốc độ của hắn không thể nào đọ được với tốc độ hạ cánh của con chim này được. Trong nháy mắt, con chim đó càng lúc càng đến sát gần, lộ rõ vẻ hung hãn toan tính.
Một ông lão đang ngủ gật ở trước cổng tiểu viện của Long Vương đột nhiên bật người tỉnh dậy, ông ta liếc mắt nhìn con chim lớn đang bay trên không trung, rồi hét lên: "Nằm xuống."
Tiếng hét không to lắm nhưng lại vô cùng có uy thế. Tần Lạc nhìn ông ta một cái rồi cuối cùng quyết định ôm Văn Nhân Mục Nguyệt nằm rạp xuống đất.
Hắn đã nghe Ly nói qua về người này, ông ta từng là một nhân vật vô cùng lợi hại______Hy vọng là ông ta vẫn còn lợi hại như vậy.
Nếu không thì người còn nằm gục trên đất kia chắc sẽ không thể chạy trốn được nữa.
Trong lúc ông hét thì một tay cũng giơ lên, một vật thể màu đen xé gió kinh hồn, bay thẳng về phía con chim to lớn đó.
Con chim vô cùng nhạy bén, cơ thể hơi nhếch sang một bên, liền né được cú tấn công này.
Nhưng, ông lão còn lợi hại hơn nó nhiều, ông như sớm dự tính được là đòn tấn công này sẽ thất bại vậy, lại vung tay lên, một vật thể màu đen thoát ra khỏi tay bay lên.
Mục tiêu của lần tấn công này chính là vị trí mà con chim đó muốn né tránh.
Bùm_____Vật thể màu đen bắn trúng vào đầu của con chim, khiến cho cả cái thân thể khổng lồ của nó rơi về phía sau.
Bùm______Toàn thân con chim đột nhiên nổ tung giữa không trung, từng mảng từng mảng bắn ra tung tóe khắp nơi.
Những biến động ở phía này vừa nổi dậy thì đã có một đám người xông ra từ góc tối.
Sau khi thấy nguy hiểm đã bị dập tắt, thì lại nhanh chóng mất tích ở phía rừng rậm không xa chỗ này cho lắm.
Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn thi thể của con chim to lớn đó một cái, rồi quay ra phía ông lão vừa ra tay cứu mình, nhưng đáng tiếc là ông ta như vừa làm xong một việc vô cùng vặt vãnh không đáng nói vậy, lại ngồi phịch xuống chiếc ghế ngủ một giấc ngon lành.
Một sức mạnh dũng mãnh, một thủ pháp chuẩn xác, gọn gàng, đủ để chứng mình ông lão này là một tuyệt thế cao thủ.
Tần Lạc hiểu ra nguyên nhân vì sao mà Long Vương cả đời đầy rẫy kẻ thù, nhưng sau khi ông bị bại liệt và tĩnh dưỡng ở cái viện điều dưỡng này bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chẳng vấn đề gì xảy ra cả.
Chỉ cần một người như thế này đã đủ để chống đỡ lại cả thiên quân vạn mã rồi.
"Cảm ơn ông." Tần Lạc nhìn về phía ông lão nói.
Ông lão không đáp lại, thậm chí như đang ngủ say thật rồi vậy, không có bất kỳ phản ứng gì.
Lúc này Tần Lạc mới bò dậy, kéo Văn Nhân Mục Nguyệt đang nằm bẹp dưới đất lên nói: "Em có sao không?"
"Em không sao." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tần Lạc cẩn thận kiểm tra lại một hồi, sau khi chắc chắn Văn Nhân Mục Nguyệt không sao thì mới thấy yên lòng.
Mặc dù ý chí của Văn Nhân Mục Nguyệt vô cùng kiên định, tính cách lại kiên cường, dẻo dai, nhưng trong lòng Tần Lạc thì hắn vẫn luôn thấy nàng là một con búp bê bằng gốm sứ rất chi là quý báu.
Mấy người Hỏa Dược, Ly, Tiểu Lý Tham Hoa, Hòa Thượng và Đại Đầu sau khi nghe thấy âm thanh phát ra từ đây thì đều chạy đến hỏi Tần Lạc xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Tần Lạc chỉ vào cái xác đã bị vỡ nát, bắn tung tóe khắp nơi của con chim lớn, nói: "Có một con chim lạ đột nhiên xông đến tấn công chúng tôi, may mà có vị tiền bối kia ra tay giúp đỡ."
"Chim tấn công người?" Hòa Thượng cười nói.
"Anh ăn cắp trứng của nó sao?"
"Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn." Tiểu Lý Tham Hoa nói.
"Đúng vậy. Trên mình con chim này có gắn lựu đạn, chỉ cần chạm vào vật gì đó thì sẽ nổ tung." Tần Lạc nói.
Nghĩ lại, nếu nó mà đâm vào mình thì mình đã bị nổ thành trăm mảnh rồi.
Đây là loại chim mang theo bom có uy lực vô cùng lớn, làm cho người ta khó có thể đề phòng.
Tiểu Lý Tham Hoa bước đến bãi cỏ, nơi mà những mảnh xác của con chim còn ở đó, sau một hồi tìm kiếm thì lấy cành cây ngoắc đầu con chim đó lên, nói: "Đây là chim di cư Siberia, chủ yếu sống ở khu vực lạnh giá tại Siberia. Không ngờ lại di dời đến Yến Kinh______ở Siberia thì nhiều vô kể, nhưng ở Yến Kinh thì lại hiếm vô cùng. Nó là cao thủ lần theo dấu vết, nếu được thuần dưỡng hẳn hoi thì chỉ cần cho nó ngửi một mùi nào đó, nó liền tìm ra được nơi bắt nguồn của thứ mùi này. Xem ra, cậu bị người ta theo dõi rồi."
"Chắc chắn đó là Jesus." Đại Đầu nói
"Hắn ta đến Trung Quốc rồi."
Tần Lạc gật gật đầu nói: "Đúng vậy. Xem ra vết thương của hắn ta đã khỏi rồi."
"Jesus?" Tiểu Lý Tham Hoa nghĩ một lát rồi nói: "Tên sát thủ lừng lẫy trong giới sát thủ ở châu Âu sao?"
"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu nói.
"Hắn ta tự giới thiệu về mình như vậy."
"Ồ."
Tiểu Lý Tham Hoa cảm thán nói: "Sao mấy người lại đắc tội với hắn ta vậy? Hắn ta là một bậc thầy trong việc huấn luyện thú vật đó. Có biết bao nhiêu cao thủ chết dưới tay hắn ta_____hơn nữa đều là chết cùng với những con thú mà hắn ta huấn luyện ra, chỉ nghĩ thôi mà cũng thấy thật là nhục nhã."
Tần Lạc lắc đầu nói: "Tôi không hề đắc tội với hắn ta. Hắn ta là sát thủ, chỉ là tôi không may trở thành mục tiêu của hắn ta mà thôi."
Tần Lạc căm phẫn nói: "Thầy huấn luyện thú vật thì làm sao chứ? Dám đến căn cứ của chúng ta để khiêu chiến, thực là càn rỡ hết chỗ nói. Bao nhiêu người chúng ta như vậy chẳng lẽ lại không đối phó được với một tên sát thủ đến từ châu Âu hay sao? Khẩu hiệu của chúng ta là gì?"
"Người nào động đến Long Tức, giết không tha!" Mọi người đồng thanh nói.
Nghe thấy bọn họ nói vậy, Tần Lạc mới cảm thấy yên tâm phần nào.
← Ch. 0547 | Ch. 0549 → |