← Ch.0566 | Ch.0568 → |
Ánh mắt của Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu ghim chặt vào chiếc hộp với vẻ hiếu kỳ, Bạch Tàn Phổ liền ra lệnh: "Mở hộp ra."
Người đeo kính gật đầu, lần lượt mở khóa chìm dần dần hé nắp hộp ra.
Nằm ở giữa hộp là một loài bò sát, giống như sự kết hợp giữa cua và bò cạp. Phần trên của nó vươn dài một đôi kìm lớnhai bên là hai hàng chân nhỏ và một cái đuôi dài phía sau. Vỏ trên mình cứng rắn như loài nhộng, óng ánh màu vàng, trên cùng là một cá đầu nhọn. Xem ra đây là loài vô cùng hung hãn.
Thân thể của nó bẹp bẹp, nội tạng đã trào ra ngoài, giống như bị ai đó giãm cho nát bét.
"Kim tằm tộc?" Tần Lạc ngạc nhiên, hắn đã từng đọc trong trang sách loài trùng kì dị này, không ngờ một ngày lại có thể tận mắt nhìn thấy "Nó từ đó chui ra?"
Đúng vậy. Lúc chúng ta tìm thấy cô ta. nó vẫn trong thân thể. Lúc chuyên gia kiểm tra thi thể, nó phát giác sự nguy hiểm liền đục lỗ chui ra." Bạch tàn Phổ giải thích kỹ càng.
Tần Lạc nghe vậy liền gật đầu, nói: " Tôi vẫn không hiểu, tại sao anh chắc chắn cô ta chính là người hạ độc Mục nguyệt."
Cô ta mặc quần áo Miêu Cương, đeo trang sức Miêu Cương, trong người có loài Kim Tằm Trùng Cổ cùng lắm chỉ có thể là Thảo Cổ Bà hoặc là người bị Thảo Cổ Bà hại chết, với kẻ hạ độc Mục nguyệt có liên quan gì đây?Có đủ chứng minh cô ta là người hạ độc không?
"Dựa vào suy đoán." Bạch Tàn Phổ chậm rãi nói " Đưa cái túi đó ra đây."
Tên vệ sĩ áo đen tức khắc liền mang lại một cái bao vải thêu rất nhiều hoa văn chìm, một phần đã bị nhuộm đỏ do máu.
Hắn cầm bao vải trong tay lắc lên rất mạnh, rồi dốc ngược túi đổ ra một số đồ: một cái hộp làm bằng xương cốt, chổi long gà để nhúng vào máu, có răng của một số động vật, chút ít tiền bạc, gây chú ý nhất là một cành Phật Đà.
Đoạn Phật Đà này đã khô, xem ra đã cắt đứt đường sống của nó.
"Những vật này đều của cộ ta." Bạch Tàn Phổ nói " Cái túi này được đặt ngay ben cạnh thi thể cô ta."
"Tìm thấy thi thể này ở đâu vậy?"
"Cửa sau của Đổng Tước Đài."
"Đổng Tước Đài?" Tần Lạc khẽ kinh ngạc.
"Đây là lý do ta nhờ Nhân Diệu đưa cậu tới." Bạch Tàn Phổ cười nhạt nói tiếp: " Vốn dĩ đây là ân oán của Tần gia và gia tộc Văn Nhân. Bạch gia tuy rất thông cảm với việc Mục Nguyệt gặp nạn, nhưng cũng không muốn xe chân vào việc này. Nhưng giờ thí có kẻ vứt xác đến sau Đổng Tước Đài của ta, chính là muốn kéo Bạch gia chúng ta vào bùn."
"Ý của anh nói là bị kẻ khác vu oan hãm hại."
"Xác thực là vậy." Bạch Tàn Phổ nói "Chúng ta chỉ muốn giữ vị trí trung lập. Không muốn cuốn vào tranh chấp giữa hai nhà. Cậu là người Mục Nguyệt tín nhiệm nhất, hãy truyền đạt thiện ý của chúng ta với cô ấy."
Tần Lạc nhìn thoáng qua lỗ máu trên thi thể, vừa cười vùa nói: "Tôi hiểu rõ ý của anh."
"Cảm ơn."Bạch Tàn Phổ nói.
"Có điều, anh xác định rõ chuyện này không liên quan gì tới anh?" Tần Lạc pha chút ý châm biếm trong giọng nói: "Rốt cuộc, Bạch gia cũng là một trong Tam Đại gia tộc, có thể châm ngòi cho chiến tranh hai nhà, còn bản thân thì ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Anh không phải là hung thủ ẩn mặt đứng đằng sau đấy chứ?"
Bạch Tàn Phổ cười ha hả: "VÌ vậy, để xem năng lực giải trừ mê hoặc của các người tới đâu."
"Hạ độc Mục Nguyệt, hại người thân của ta. Mối thù này nhất định phải báo." Nụ cười trên mặt Tần Lạc vụt biến mất, giọng nói cũng chợt trở nên nghiêm túc.
"Chúc cậu sớm tìm được hung thủ thật sự." Bạch Tàn Phổ thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc.
"Tôi còn phải đi thăm người bệnh, không quấy rầy nữa." Tần Lạc nói " Về phần lời của anh chuyển cho Mục Nguyệt, tôi nhất định sẽ nói."
Tần Lạc liếc nhìn Tôn Nhân Diệu rồi quay người ra khỏi căn nhà gỗ.
"Hắn không tin. Cậu tin chứ?" Bạch Tàn Phổ hỏi Tôn Nhân Diệu trước mặt.
"Không tin." Tôn Nhân Diệu đơn giản nói.
"Vì sao?" Bạch Tàn Phổ hỏi.
"Bởi vì anh ta không tin."
"Đúng là an em tốt." Giọng Bạch Tàn Phồ đầy cảm thán.
"Tạm biệt."Tôn Nhân Diệu chào Bạch Tàn Phổ rồi nhanh chóng đuổi theo Tần Lạc.
Bạch Tàn Phổ vẫn đứng vậy một lát. Đợi bong dáng hai người biến mất mới giẫm mạnh chân bước vào cửa một căn phòng nhỏ bên trong. Nhìn bề ngoài gian phòng gỗ này với gian kia khong thể phân biệt được, rất dễ bị người ta bỏ qua.
Với lại chả có ai nhàn rỗi chạy tới đẩy cửa mở từng gian phòng ra tra xét. Rõ ràng Bạch Tàn Phổ cũng sẽ không cho phép hành vi như vậy.
"Các ngươi không cần vào." Bạch Tàn Phổ ra lệnh.
"Dạ." Cả đám thuộc hạ đồng thời nói to, sau đó tự động đi ra bên ngoài.
Bạch Tàn Phổ không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào.
Người hắn vừa mới vào, rất nhanh khép cửa lại. Do vậy gian nhà vừa mới le lói ít ria sáng giờ lại phủ đầy bóng tối.
Trong nháy mắt vài tia sáng lọt vào, vẫn thoáng nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ Miêu Cương đang trong tư thế xếp bằng trên giường gỗ. Mái tóc dài buông xõa vù xù, hai hốc mắt thật sâu, tròng mắt rõ nét những tia máu đỏ, dường như một người đã rất lâu không chợp mắt.
Quan trọng nhất, người phụ nữ này cùng với người lúc nãy bị Trùng Cổ xuyên qua tim vài nét tương đồng.
"Hắn đi chưa?" Người phụ nữ này dung một giọng lơ lớ không chuẩn. Âm thanh vô cùng cứng ngắc, âm u cứ như phát ra từ cương thi trong cổ mộ, làm cho người ta một cảm giác kinh sợ. Lại giống như kẻ lâu ngày không giao tiếp với ai, đã quên mất cách phát âm đọc chữ thế nào.
"Đi rồi."Bạch Tàn Phổ nói. Hắn móc từ trong từ trong túi quần ra một điếu thuốc, ung dung châm lửa. Ánh lửa vụt sang rồi vụt tắt, nhưng cũng đủ làm nổi bật những đường nét khủng bố trên khuôn mặt méo mó trên khuôn mặt người đàn bà này. Đóm lửa trên điếu thuốc lặp lòe này lai càng làm gương mặt them mờ ảo, để lại chút ít dư vị nam nhân.
"Hắn ta tin không?"
"Không tin."
"Không tin?"
"Tôi cũng không tin."Bạch Tàn Phổ cười nói." Điều này quá rõ rang, thủ pháp biểu diễn quá ư vụng về."
"Vậy tại sao vẫn làm?"
"Tôi muốn hắn lạc vào trong sương mù."Bạch Tàn Phổ tiếp tục " Người Tần gia rất thông minh. Tên Tần Tung Hoành nhân vật trọng yếu của Tần gia đã bị bắt, mà bọn họ vẫn có thể không chút động tĩnh gì, để mặc hắn trong Sở Cảnh Sát. Chả khác gì đưa ra một tín hiệu cho nhà Văn Nhân- bọn họ vô tội. Vậy thì chúng ta cũng sẵn lòng tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát."
"Không phải Tần gia, vậy thì Bạch gia. Bọn họ chắc chắn sẽ chuyển nghi ngờ lên chúng ta." Bạch Tàn Phổ phân tích kỹ càng "Ta không thể rơi vào thế bị động bị bọn chúng hoài nghi, ta cũng phải chủ động dâng tặng chứng cứ và manh mối cho bọn chúng- Tôi phải dâng tặng mưu đồ của chúng ta cho bọn chúng xem."
"Tôi không hiểu."
"Tôi trước cũng không hiểu." Bạch Tàn Phổ nói tiếp: " Người thông minh đều là những kẻ đa nghi. Nếu để bọn chúng chủ động nghi ngờ chúng ta, sẽ âm thầm điều tra. Với cách làm của Tần gia bây giờ, thậm chí có thể tập trung vào mục tiêu là ta. Nhưng nếu ta lại nói cho bọn chúng biết có kẻ muốn vu oan hãm hại. Vậy thì bọn chúng liền nghi ngờ đây là nghi trận. Nhưng sự ngờ với Tần gia- Tần Tung Hoành sẽ nhiều hơn- Tần Tung Hoành có biệt danh là " Trí công tử", cách thức làm việc của hắn không bao giờ để người khác thấy kì quái. Còn ta đây là Kẻ điên Bạch gia còn lâu mới đuổi kip."
"Bất luận thế nào, hai nhà Bạch Tần không thể thoát khỏi liên quan. Cái mà chúng ta làm là để tăng cao khả năng Tần gia là hung thủ. Vậy là đủ rồi. Lúc này, bọn họ tự nhiên sẽ công kích Tần gia. Đây la nhân tâm, là nhân tính. Tuy tôi không thích ông ta, nhưng không thể không thừa nhận ông già đó đúng là có trí tuệ lớn."
"Ai?" Người phụ nữ này hỏi.
"Đây không phải là người cô cần biết. Văn Nhân Mục Nguyệt không chết, kế hoạch ban đầu bị thất bại. Bây giờ phải chuyển qua muc tiêu tiếp theo."
"Muốn tấn công những kẻ khác?"
"Tần Lạc."
"Sao lai là hắn?"
"Hắn là vật tế thích hợp nhất trong lúc này." Trong ánh mắt của Bạch Tàn Phổ lóe lóe lên tia ác độc, vừa cười vừa nói: " Không phải hắn chết thì rất nhiều kẻ sẽ điên cuồng theo sao? Lúc đó, bọn chúng sẽ chẳng còn lí trí tiếp tục đợi nữa."
Dừng lại một chút, hắn nhả ra một luồng khói trắng, nói "Tôi hi vọng hắn sẽ chết."
"Nhưng tôi cần một thời gian để nghỉ ngơi nữa. Điều khiển trùng lần trước không thành làm tổn hao rất nhiều tinh lực." Người đàn bà này nói " Để phối hợp diễn trò, một con tằm cổ đã chết. Muốn trứng hóa một con khác, ít nhất cần 100 ngày."
"Tôi không có thời gian. Cô không phải nói rằng có một nguời còn lọi hại hơn cả cô."
"Đúng vậy. Đó là Cổ Vương của chúng tôi. Đệ tử Cổ Vương đời trước là Cồ Vương của chúng ta. Thủ pháp điều khiển của cô ta lợi hại nhất, không kẻ nào sánh bằng. Nhưng cô ta sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện." Giọng nói của người đàn bà có thế thấy rõ sự tôn kính trong đó " Càng không tiếp nhận sự chỉ đạo của kẻ khác."
"Trả tiền cũng không được?"
"Không được."
"Rất nhiều tiền, cực kỳ nhiều tiền."
"Cũng không được."
Bạch Tàn Phổ lại càng cảm thấy hứng thú với Cổ Vương, nói tiếp: " Người không tham tiền đều là những người có năng lực thật sự. Bởi vì lấy được tiền của kẻ khác đối với bọn họ mà nói quả thục quá dễ dàng. Tôi cần sự giúp đỡ của cô ta, tôi nghĩ, cô nhất định có cách mời cô ta tới?"
"Có." Người đàn bà này thẳng thắn trả lời "Nếu tôi nói với cô ta, Di Bà của cô ta bị Tằm cồ độc hại chết. Cô ta nhất định sẽ rất tức giận."
"Di Bà của cô ta?"
"Chính là thế thân của tôi." Tiếp tuc nói " Cô ta là cô nhi, là Di Bà nuôi lớn cô ta. Nhưng được Cổ Vương đời trước thu làm môn đồ, liền cắt đứt liên lạc."
Bạch Tàn Phổ gật nhẹ " Cô hãy trở về làm đi, nếu một lần nữa làm hỏng chuyện, không chỉ có thế than của cô chết đâu."
Hung mang trong mắt Thảo Cổ Bà chợt lóe, sau đó rất nhanh biến mất.
"Không cần phải uy hiếp ta. Tại Miêu Cương, không kẻ nào dám đắc tôị với người dưỡng cổ."
"Ở đây khác." Bạch Tàn Phổ khinh thuờng nói: " Thứ nhất, ta không sợ chết. Thứ hai...."
Bạch Tàn Phổ lấy từ trong người ra khẩu sung lục ngắn, giơ tay bắn về phía Thảo Cổ Bà đang ngồi nói: " Đạn giết người còn nhanh hơn cô phóng trùng giết người."
Thảo Cổ Bà thất kinh vội vàng lập cập quỳ xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy sơ hãi.
← Ch. 0566 | Ch. 0568 → |