← Ch.0590 | Ch.0592 → |
"Chúc mừng cậu thắng ngay trận đầu" Bạch lão gia cười ha hả nhìn Tần Lạc nói.
Tần Lạc có cảm giác không ưa vẻ tươi cười của ông già này, nó khiến người khác có một cảm giác ông ta là người mưu kế thâm sâu, giống như trong mắt ông ta, bạn không phải là một con người mà là một loại hàng hoá giá cao.
Ông của hắn rất ít khi cười nhưng nụ cười của ông rất thành thực. Lâm Thanh Nguyên lão gia thường xuyên cười nhưng đó là nụ cười sảng khoái, nhiệt tình. Hai kiểu cười đó là con người ta có cảm giác rất thoải mái.
"Tôi sẽ cố gắng" Tần Lạc nói.
"Có lẽ đây là cơ hội duy nhất" Bạch lão gia nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Ông ta hiểu rõ Tần Lạc, cũng hiểu rõ Văn Nhân Mục Nguyệt, càng hiểu rõ mối quan hệ giữa Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt. Ông ta biết nếu bản thân ông ta nói Tần Lạc sẽ không bao giờ nghe nhưng nếu là Văn Nhân Mục Nguyệt thì Tần Lạc sẽ rất khó từ chối.
Có người đàn ông nào có thể từ chối Văn Nhân Mục Nguyệt sao? Có. Đó là Tần Lạc.
Hôm hắn mới tới Yến Kinh hắn đã từ chối hôn ước với vị hôn thê này. Nhưng đó là việc trước kia khi hắn vẫn chưa biết Văn Nhân Mục Nguyệt giống như Văn Nhân Mục Nguyệt như hiện tại.
Nhìn chung tình cảm của hai người phát triển cùng với sự quen biết. Từ sau lần đầu từ chối hôn ước với Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Lạc không còn từ chối yêu cầu của Văn Nhân Mục Nguyệt nữa.
Sau khi mấy người thương lượng kỹ chi tiết cụ thể, Tần Lạc nhã nhặn từ chối lời mời uống rượu của Bạch Phá Cục, hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt rời khỏi ngôi biệt thự số mười sáu ở đường Tử Viên.
"Tại sao em lại khuyên anh giúp ông ta?" Tần Lạc buồn bực nói."Anh cố ý từ chối chính là muốn gia tăng lợi thế của chúng ta. Chúng ta phải để cho ông già đó biết chúng ta không phải là cây hồng để mặc người ta ve vuốt, muốn chúng ta làm gì thì chúng ta phải làm vậy, cứ làm như hai chúng ta giống như hai con bò già cần cù và ngu ngốc, bị ông ta dùng dây dắt mũi".
"Ông ta có bị mắc lừa không?" Văn Nhân Mục Nguyệt liếc mắt nhìn Tần Lạc hỏi.
"... không có" Tần Lạc lắc đầu nói.
"Hai chúng ta hoàn toàn là con bò già".
"Ít nhất anh cũng cố gắng phản kháng".
"Ông ấy thông minh hơn so với anh nghĩ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Dừng lại một chút, Văn Nhân Mục Nguyệt bổ sung một câu: "Anh thì ngược lại".
Tần Lạc chỉ muốn khóc. Có kiểu nói xấu người yêu của mình như vậy sao?
................................................................
Đêm hôm qua Tần Lạc không về nhà ngủ, hắn chỉ gọi điện nói rõ tình hình với Lâm Hoán Khê. Mặc dù Lâm Hoán Khê không nói gì trong điện thoại nhưng Tần Lạc vẫn cảm thấy áy náy trong lòng. . n. Y. Y. c. o. m
Sau khi bảo Đại Đầu đưa Văn Nhân Mục Nguyệt về building Hoàn Cầu, Tần Lạc đi thẳng tới bệnh viện.
Ông nằm viện. Bối Bối đi học. Lâm Hoán Khê còn phải xử lý cả công việc của hiệp hội Trung y. Áp lực gia đình cùng công việc song song đè nặng khiến ngày nào Lâm Hoán Khê cũng vô cùng bận rộn.
Tần Lạc vốn định dỡ bỏ trách nhiệm đối với hiệp hội Trung y của Lâm Hoán Khê, hắn không thể nhẫn tâm để hôn thê của mình làm trâu làm ngựa nhưng sau khi Tần Lạc nói chuyện anỳ với Lâm Hoán Khê, nàng lại từ chối.
"Em không làm tốt hơn người khác nhưng cũng không thể kém hơn người khác" Đấy là nguyên văn câu nói của Lâm Hoán Khê.
Ban đầu Tần Lạc không hiểu rõ ý tứ của nàng nhưng bây giờ hắn đã hiểu.
Lâm Hoán Khê cũng là một phụ nữ kiêu ngạo, cũng như là người phụ nữ có niềm tự hào của mình. Có lẽ bản năng kinh doanh trời phú của nàng không bằng Văn Nhân Mục Nguyệt, cách xử sự với người ngoài không mềm dẻo như Lệ Khuynh Thành nhưng nàng đang cố gắng dùng sự cần cù chăm chỉ của mình để bù đắp lại, cố gắng không quá chênh lệch với hai người kia. Nàng không muốn cái gì cũng kém hơn khi bị so sánh với người khác. Từ đó về sau không bao giờ Tần Lạc còn có suy nghĩ đó nữa.
Khi Tần Lạc đi vào phòng bệnh, Lâm Thanh Nguyên cũng đã tới đây. Ông đang ngồi uống trà và đánh cờ với Tần Tranh ở bàn. Có bạn già hiển nhiên có cách tiểu khiển của người già. Bối Bối đang ngồi ở bàn viết chữ. Lâm Hoán Khê đang đứng ở cạnh cửa sổ gọi điện thoại.
Trước tiên Tần Lạc bước tới chào hỏi hai người ông sau đó hắn quay sang ôm hôn Bối Bối, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối rồi đi tới bên cạnh Lâm Hoán Khê, chờ nàng gọi điện thoại xong.
"... được tôi biết rồi. Trước tiên cứ như vậy đi. Khi tôi quay về sẽ giải quyết" Lâm Hoán Khê nói xong thì ngắt điện thoại.
"Có chuyện gì hả?" Tần Lạc hỏi.
"Không có chuyện gì" Lâm Hoán Khê nói. Nàng rất ít khi nói chuyện công việc với Tần Lạc, giống như bây giờ hiệp hội Trung y không gặp bất kỳ chuyện phiền toái gì cả.
"Có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết" Tần Lạc chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng nói.
"Em có thể giải quyết" Lâm Hoán Khê trả lời."Bác sĩ vừa nói ông đã hoàn toàn bình phục. Ông chỉ cần ở lại theo dõi thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện. Ý của em là muốn để ông ở lại thêm một số ngày nữa. Điều kiện chữa bệnh ở đây rất tốt. Các bác sĩ cũng rất giỏi, có thể giúp cho ông bình phục nhanh hơn".
"Hay quá. Việc nhà cứ làm theo em" Tần Lạc cười nói.
Lâm Hoán Khê cũng tươi cười nói: "Việc nhà là chuyện nhỏ".
"Ai bảo vậy? Việc nhà không phải là chuyện nhỏ" Tần Lạc cười nói: "Không có chuyện gì quan trọng hơn việc nhà. Mọi người có tốt thì anh mới có tâm trạng đi lo việc Trung y. Mọi người không tốt, anh sẽ chỉ bận bịu lo việc của mọi người".
Lâm Hoán Khê sửng sốt sau đó nàng ngây người nhìn Tần Lạc.
Đây là lần đầu tiên Tần Lạc nói thẳng thắn như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn thành thật, thẳng thắn và thành thật thừa nhận nàng quan trọng hơn so với Trung y.
Lâm Hoán Khê giúp Tần Lạc sửa sang lại cổ áo trường bào và nói: "Anh bận thì cứ đi đi. Ở nhà đã có em".
Bối Bối vẫn chăm chú nghe lén Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nói chuyện với nhau. Sau khi cô bé nghe thấy Lâm Hoán Khê nói với Tần Lạc như vậy, cũng làm ra vẻ bà cụ non nói với Tần Lạc: "Bận thì cứ đi đi. Ở nhà còn có em".
Cả nhà cùng cười phá lên, vui vẻ hoà thuận.
Hoa hồng viên, một tiểu khu xa hoa ở ngoại ô phía đông Yến Kinh.
Tần Lạc cầm tờ danh thiếp, nói với Đại Đầu: "Rẽ về bên trái".
Vì vậy Đại Đầu liền lái chiếc Chevrolet của hắn về phía cổng chính của tiểu khu.
Tần Lạc hạ cửa sổ xe xuống nói với nhân viên bảo vệ tiểu khu: "Chào anh, chúng tôi tới tìm người".
"Xin hỏi người các anh tìm là ai? Có hẹn trước không?" Nhân viên bảo vệ hỏi. Thái độ của nhân viên bảo vệ vô cùng hoà nhã, dễ gần.
"Nữ sĩ Trương Mẫn" Tần Lạc nói. Trương Mẫn, nhân tình của Lý Đằng Huy ở tại tiểu khu này. Tần Lạc đã thông qua người của Văn Nhân gia liên lạc được với Trương Mẫn.
Dưới tình huống làm ra vẻ ngẫu nhiên, khi Trương Mẫn và một người bạn của mình đang ngồi uống trà, người bạn đó hỏi Trương Mẫn về tình hình bệnh tật hai người con gái. Trương Mẫn thở dài lắc đầu, người bạn đó liền giới thiệu với nàng một thầy thuốc rất nổi tiếng tên là Tần Lạc, là một thầy thuốc tài năng xuất chúng, một thanh niên kiệt xuất, là sát thủ của thiếu phụ, là thần tượng của vô số nam nữ thanh niên, hơn nữa còn bảo Trương Mẫn sưu tầm một số thông tin có liên quan tới Tần Lạc trên mạng và báo chí.
Phải biết rằng có rất nhiều truyền kỳ về con người Tần Lạc này. Chỉ cần người bệnh hay người nhà người bệnh nhìn thấy những thông tin đó, bọn họ chỉ hận không thể lập tức ôm chân hắn khóc lóc sau đó thỉnh cầu Tần Lạc ra tay diệu thủ hồi xuân, cứu chữa cho người bệnh.
Lập tức Trương Mẫn liên lạc với người bạn. Trương Mẫn còn thỉnh cầu người bạn đó giới thiệu Tần Lạc với mình vì vậy mà Tần Lạc cầm theo danh thiếp của Trương Mẫn tới nhà.
Kỹ thuật tiêu thụ cao minh nhất không phải là bạn chạy theo đề nghị khách hàng mua gì mà là khách hàng níu tay bạn cầu bạn bán cái gì cho họ. Hiển nhân Tần Lạc thuộc về mặt hàng bán chạy.
"Bà ấy đang ở trong toà nhà nào? Mời anh hãy gọi điện thoại cho bà ấy được không?" Người bảo vệ làm hết phận sự của mình.
Tần Lạc gẩy số điện thoại của Trương Mẫn trên màn hình cảm ứng từ. Trên màn hình điện thoại xuất hiện một gương mặt phụ nữ rất đẹp, thoạt nhìn giống ngôi sao điện ảnh Hồng Kông Trương Mạn Ngọc vậy. Tần Lạc thầm nghĩ thảo nào Lý Đăng Huy đã cưới một người phụ nữ của Tần gia rồi mà vẫn còn dám lén chạy tới đây ăn vụng. Một người phụ nữ như vậy, đàn ông rất khó từ chối.
"Bác sĩ Tần Lạc phải không? Thật sự xin lỗi tôi không ra cổng tiểu khu đón anh được. Anh hãy vào thẳng nhà tôi đi. Khu biệt thự dãy thứ hai, tôi đợi anh ở ngoài đó" Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên.
"Được, lát nữa gặp lại" Tần Lạc nói rồi ngắt điện thoại.
"Vào thôi" Tần Lạc nói với Đại Đầu.
Đại Đầu khởi động xe, hắn chậm rãi lái xe vào tiểu thư dưới sự cung kính cúi chào của nhân viên bảo vệ.
Trong màn hình điện thoại, hình ảnh của Trương Mẫn còn mờ mờ. Bên ngoài Trương Mẫn càng xinh đẹp quyến rũ hơn. Chiếc áo khoác màu đỏ, váy dài xẻ tà, tất chân lưới màud đen, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Tóc ngắn ngang vai, hơi uốn cong. Dáng vẻ thông minh, giỏi giang, xinh đẹp, gợi cảm nhưng gương mặt của nàng lại vô cùng mệt mỏi. Ngay cả nụ cười cũng rất gượng gạo.
Ngay khi xe còn chưa dừng lại, Trương Mẫn đã vội vàng bước tới nghênh đón, nàng cười nói: "Bác sĩ Tần, thật sự xin lỗi. Mới rồi tôi phải giúp con gái mặc quần áo vì vậy không thể ra ngoài cổng nghênh đón anh. Xin hãy thứ lỗi cho tôi".
Mặc dù Trương Mẫn có gia cảnh giàu có, bản thân nàng cũng là chủ công ty nhưng thái độ của nàng vẫn vô cùng tôn kính Tần Lạc.
"Không sao. Tôi có thể hiểu được" Tần Lạc đến vì nhiệm vụ nên hắn đặc biệt chú ý mỗi câu nói của Trương Mẫn: "Nhị vị thiên kim ở đâu?"
"Đang ở trong phòng?" Trương Mẫn nói: "Tôi phải khoá hai đứa ở trong. Không còn cách nào khác. Nếu cửa mở, hai đứa sẽ bỏ trốn ra ngoài".
"Nói như vậy thì bệnh có vẻ nghiêm trọng" Tần Lạc nói.
"đúng vậy. Đã tìm rất nhiều thầy thuốc, cũng uống rất nhiều thuốc mà không hiệu quả. Con cái lớn mà như vậy. Bây giờ phải làm sao đây?" Trương Mẫn đau khổ nói.
"Không cần lo lắng. Trời không tuyệt đường của người" Tần Lạc an ủi Trương Mẫn."Luôn có cơ hội mà".
Dưới sự dẫn đường của Trương Mẫn, ba người đi vào tiểu viện. Trương Mẫn lấy chìa khoá mở cửa, Tần Lạc liền giữ tay nàng lại.
"Chờ chút đã" Tần Lạc nói.
Thông qua cửa sổ thuỷ tinh, hắn có thể thấy rõ tình hình bên trong phòng khách.
Trên nền nhà của phòng khách, có hai cô gái gương mặt rất giống nhau, tuổi chừng hai mươi, cả hai đều mặc quần jeans mới tinh cùg với áo khoác lông màu xanh da trời, thoạt nhìn cũng biết mới thay. Gương mặt hai cô gái rất đẹp, bảy tám phần giống với Trương Mẫn, nhưng nước da rất tái. Nguyên nhân là quá lâu không nhìn thấy ánh nắng mặt trời.
Cô gái bên trái sờ tay vào ngực. Sau một hồi lôi kéo, cô lôi ra chiếc aó lót màu đen của mình, nhét vào vị trí giữa hai người hô to: "Nhị bính".
Cô gái bên phải cũng học theo như vậy. Cô cũng lôi áo lót màu đen trong người ra rồi lại lôi từ dưới ghế so pha ra một cái nịt ngực khác, bỏ hai cái cạnh nhau rồi hô to: "Chạm".
Trong giây phút đó Tần Lạc cảm thấy như đất trời quay cuồng, cảm giác vô cùng choáng váng.
← Ch. 0590 | Ch. 0592 → |