← Ch.0595 | Ch.0597 → |
Cái gì gọi là chí công vô tư?
Cái gì gọi là không tính toán hiềm khích khi trước?
Cái gì gọi là tấm lòng thẳng thắn, quang minh chính đại, nói và làm luôn đi đôi với nhau, không nói hai lời, nói được thì làm được, quân tử nhất ngôn, dám làm dám chịu, ăn nói có khí phách, lời nói có trọng lượng?
Hãy nhìn Tần Lạc một chút. Ngay khi nói xong câu đó, chính bản thân Tần Lạc cũng cảm động. Trong lòng hắn, hắn luôn coi bản thân mình chính là một thầy thuốc mẫu mực, kiên quyết giữ vững y đức và lương tâm, không sợ cường quyền.
Nếu như Tần Túng Hoành mắc bệnh, mình thực sự sẽ tới nhà khám chữa bệnh cho anh ta sao?
Đây là lời khẳng định
Người bệnh có cầu, thầy thuốc mới đáp lại.
Thế nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng nếu một khi Tần Lạc xác định chính xác là Tần Túng Hoàng tổ chức bắt cóc ông hắn, làm tổn thương Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn sẽ tự tay loại trừ Tần Túng Hoành.
Tần Lạc hắn có thể giết người nhưng cũng không phản đối việc giết người.
Nếu những con người đó làm ra những chuyện vượt quá giới hạn. Ví dụ như Tần Minh.
Khi nghe Tần Lạc nói Tần Túng Hoàng mắc bệnh giang mai, Ngô Sương thầm tức giận vì dù sao Tần Túng Hoành cũng là một người quan trọng nhất của Tần gia, bây giờ hắn bị người ngoài rủa như vậy nên đương nhiên người Tần gia phải cảm thấy khó chịu.
Nhưng sau khi nghe Tần Lạc nói câu cuối, hai mắt Ngô Sương thoáng ánh lên. Ngô Sương tháo kéo xuống, nói vẻ vui mừng, xen lẫn sự sợ hãi: "Bác sĩ Tần, anh nói thật sao?
Thảo nào Ngô Sương luôn đeo kính bởi vì bên dưới khoé mắt phải của Ngô Sương có một cái bớt màu tím.
Thật ra cái bớt này cũng không ảnh hưởng tới sự duyên dáng, thậm chí coi đây như là nốt ruồi duyên của ông trời cố ý ban cho một số phụ nữ. Cái bớt đó càng làm tăng thêm sự quyến rũ, nóng bỏng của Ngô Sương.
"Không thử thì sao có thể biết được" Tần Lạc cười nói."Hơn nữa chuyện có thể sinh con hay không còn liên quan rất nhiều tới người đàn ông. Mặc dù cơ thể của chị không có vấn đề gì nhưng vẫn cần người đàn ông tích cực phối hợp".
"Trước đó cũng có bác sĩ đã nói chuyện có thể sinh con hay không, không chỉ phụ thuộc vào người phụ nữ mà còn phụ thuộc cả vào thể chất cùng chất lượng tinh lực của đàn ông. Thế nhưng ông ấy đã có con với người phụ nữ, chứng tỏ bản thân ông ấy không có vấn đề gì. Tôi đã đi kiểm tra, quả thật do bản thân cơ thể tôi có vấn đề nên rất khó có thể mang thai" Ngô Sương nói vẻ không rõ ràng nhưng Tần Lạc nghe lại hiểu.
Bởi vì nguyên nhân cấu tạo của cơ thể Ngô Sương hay vì trước kia đã từng đẻ nên đã gây tổn thương nghiêm trọng đối với cơ thể của cô ta. Cơ hội có thai một lần nữa quả thực trở nên rất xa vời.
"Thể chất của chị thuộc về tính hàn" Tần Lạc nói.
"Tại sao anh biết?" Ngô Sương kinh ngạc nhìn Tần Lạc."Hàng đêm trước khi đi ngủ tôi đều phải dùng nước ấm ngâm chân nếu không thì cả đêm chân tôi đều lạnh buốt".
"Tôi có nhận ra chị chưa bao giờ mang thai, sao lại có thể không nhìn ra thuộc tính cơ thể của chị?" Tần Lạc cười nói.
Lúc này Ngô Sương mới bắt đầu cảnh giác.
Cô ta đã suýt quên mất đây là lần đầu tiên cô ta và Tần Lạc gặp nhau. Trước kia có lẽ Tần Lạc còn không biết tới tên của cô ta. Một khi đã như vậy, sao anh ta có thể nhận ra bản thân mình chưa từng sinh đẻ? Điều này quả thực rất kỳ quái.
"Sao anh có thể biết tôi chưa từng sinh con?" Ngô Sương hỏi.
"Tôi hy vọng chị không cho là tôi giở trò lưu manh" Tần Lạc đỏ mặt nói: "Thứ nhất là xem chân. Chân của người phụ nữ đã từng sinh đẻ thì hơi dạng ra một chút, giống như một chiếc com pa đang dùng. Hai chân của chị khép lại rất kín, không giống với người phụ nữ đã từng sinh con".
"Thứ hai là xem vòng eo. Vòng eo của người phụ nữ tuyệt đối khác hẳn với vòng eo của người phụ nữ chưa từng sinh con. Cũng có một số phụ nữ sau khi sinh con, trải qua rèn luyện cùng với tập Yoga thì vòng eo sẽ phục hồi lại như cũ nhưng vẫn có thể nhìn ra một số đầu mối khác biệt".
"Thứ ba..." Tần Lạc cẩn thận liếc nhìn bộ ngực của Ngô Sương rồi hắn nói vẻ xấu hổ: "Chỉ dựa vào hai đặc điểm đó là có thể kết luận chị chưa từng sinh con'.
Ngô sương nói vẻ khâm phục: "Thảo nào bác sĩ Tần lại nổi tiếng như vậy, quả nhiên y thuật rất cao. Vậy tại sao bác sĩ Tần còn biết tôi có thuộc tính hàn?"
"Nói một cách chính xác thì không hẳn là hàn mà là ngoài hàn trong nhiệt. Chứng hàn chỉ là do suy nghĩ của chị, sợ lạnh, sợ gió, tay chân lạnh lẽo nhưng trong người chị lại có chứng hoả'.
"Chứng hoả?"
Tần Lạc chỉ vào hai mắt Ngô Sương nói: "Hai trong mắt chị hơi vàng, xuất hiện nhiều tia máu. Đây chính là chứng hoả. Miệng khô, phế khát. Đây cũng chính là chứng hoả".
"Còn nữa dưới khoé miệng của chị có một hạt đậu nhỏ, càng bộc lộ chứng hoả của chị ra ngoài, chỉ cần liếc mắt cũng biết'.
Nghe Tần Lạc giải thích một hồi, Ngô Sương càng tin phục. Cô ta kích động nói: "Bác sĩ Tần, anh quả thực có thể chữa trị chứng vô sinh của tôi không?"
"Có thể thử" Tần Lạc nói. Hắn quả thực không dám nói là chắc chắn bởi vì rủi ro của chuyện này quả thực rất lớn. Việc sinh con là chuyện riêng của nam nữ, nhất là phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng về sức khoẻ. Mặt khác một bên không muốn phối hợp hay là việc tích trữ tinh lực không đủ chất lượng thì cũng không thể nào giải quyết vấn đề.
Tóm lại Tần Lạc có thể chạy tới tìm Lý Đằng Huy và chữa bệnh cả cho hắn không? Hay là giới thiệu Ngô Sương đi tìm một người đàn ông khác có thể giúp nàng mang thai?
Quá hoang đường.
"Dì, sao dì lại tin hắn? Tất cả Trung y đều lừa gạt, chúng chỉ biết nói lời lừa dối, cũng chẳng khác gì đám thầy tướng số giang hồ" Tần Dật đương nhiên không muốn Ngô Sương trúng phải ma chưởng của Tần Lạc nên gã lên tiếng đả kích Tần Lạc."Trước nay chúng ta vẫn tin tây y, dùng thuốc tây y. Cháu đã từng nói với dì là ở nước Mỹ có một bác sĩ rất tài giỏi. Ông ấy đã từng chữa khỏi bệnh cho nhiều ngôi sao, giúp bọn họ sinh con một cách thuận lợi. Chính ông ấy đã chữa khỏi bệnh cho Brad Hudson".
Tần Lạc liếc mắt nhìn Tần Dật một cái rồi âm trầm nói: "Anh không tin, tôi không có ý kiến gì nhưng anh không nên chửi bới Trung y".
"Bây giờ Trung y đang ở tình trạng gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Không phải chỉ dựa vào mấy tiếng gào to lừa dối mọi người là mấy người có thể cải tử hoàn sinh. Không có nguyên lý khoa học. Không có lý luận làm nên tảng, Trung y có gì khác với thầy mo thời cổ đại? Sớm muộn gì Trung y cũng diệt vong, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi" Tần Dật phản bác.
"Anh tin tưởng vào thầy phù thuỷ sao?" Tần Lạc tươi cười hỏi. Những điều Tần Dật nói thực sự đã làm Tần Lạc nổi giận. Lần này Tần Lạc còn tức giận hơn nhiều lần so với lần Tần Dật vác thiết côn đánh đập phá xe của hắn.
"Không tin" Tần Dật nói."Tao không tin là một ai đó có thể đọc mấy câu thần chú là có thể giết chết người bị niệm chú".
"Tôi cũng không tin" Tần Lạc nói. Cho dù là cổ độc thì cũng không phải chỉ riêng sử dụng thần chú là có thể thành công. Thần chú chỉ có tác dụng thúc đẩy phụ trợ mà thôi, còn sát thương thực sự chính là vật có chứa cổ độc. Ví dụ như độc tố không mùi không vị trong phấn hoa của chậu hoa Phật Đà."Thế nhưng tôi tin tưởng vào Trung y".
"Tao không tin Trung y" Từ trước tới giờ Tần Dật không có ấn tượng gì với Trung y, thậm chí gã không đếm xỉa gì tới Trung y. Có cũng tốt, không có cũng chẳng sao. Sống cũng được mà chết cũng tốt, hoàn toàn không có liên quan gì tới gã. Khi gã mắc bệnh, gã sẽ tới bệnh viện tốt nhất của Tần gia. Ở bệnh viện đó các trang thiết bị hiện đại nhất trong nước và các y bác sĩ giỏi nhất.
Không có Trung y cũng giống như mất đi một người.
Thế nhưng lúc này sau khi nghe Tần Lạc nói, đột nhiên gã cảm thấy Trung y vô cùng đáng ghét. Tâm trạng này cũng giống như khi bạn thù ghét một ngôi sao thì bạn sẽ thù ghét cả thế giới giải trí vậy.
"Tôi có thể làm cho anh tin tưởng"Tần Lạc nói: "Không tin chúng ta hãy đánh cuộc".
"Đánh cuộc thế nào?'
"Đánh cuộc tôi có thể làm anh tin tưởng Trung y".
"Tao không tin" Tần Dật khăng khăng nói.
"Có dám đánh cuộc không?"
"Được, tao đánh cuộc với mày" Tần Dật nói. Gã không tin. Bản thân gã không muốn chấp nhận, thậm chí chán ghét Trung y. Gã không muốn chính mình bị tẩy nảo.
Tần Lạc chìa tay ra nói: "Nhất ngôn".
Tần Dật do dự một lát rồi gã cũng giơ tay, bắt tay Tần Lạc và nói: "Tuyệt đối không đổi ý. Đánh cuộc cái gì?"
"Anh muốn đánh cuộc cái gì cũng được" Đột nhiên Tần Lạc nhếch môi cười rất gian xảo, giống như hắn chuẩn bị gây ra trò đùa quái ác với kẻ nào đó.
"Tao cá là..." Tần Dật vẫn chưa nói xong, đột nhiên gã cảm thấy có gì đó khó chịu.
Chỗ nào khó chịu nhỉ?
Đúng rồi, tay gã ngứa. Gã vừa mới bắt tay với Tần Lạc thế mà không hiểu bây giờ lại bị ngứa.
Một kiểu ngứa như muốn khoan vào da thịt, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé gã hay giống như có muốn ngàn con sâu dóm đang bò trên tay gã làm gã muốn buồn nôn.
Hơn nữa càng lúc gã càng ngứa, giống như làm người ta chỉ hận là không thể xé toạc da tay mà thôi.
"Tuyệt đối không nên dùng tay gãi" Tần Lạc nhắc nhở.
Nhưng Tần Dật sao có thể chịu được đây?
Tần Dật dùng bàn tay trái còn nguyên vẹn gãi bàn tay phải bị ngứa nhưng ngứa không dừng lại mà càng lúc ngứa hơn nữa. Mỗi khi gã gãi thì cơn ngứa lại càng tăng mạnh hơn rất nhiều. Điều càng tồi tệ hơn chính là sau một hồi gãi ngứa, bàn tay trái của gã cũng bắt đầu ngứa.
Ban đầu còn mơ hồ, lưa thưa nhưng sau mấy giây đồng hồ trôi qua, tay trái hắn bắt đầu ngứa như có hàng vạn con sấu dóm từ trong da tay hắn chui ra ngoài.
Tay phải ngứa, tay trái gãi. Tay trái ngứa, tay phải gãi.
Hai tay cùng ngứa và hai tay cùng gãi hộ nhau.
Thế nhưng ngứa không ngừng lại, ngược lại càng lúc càng ngứa hơn, hành hạ thần kinh của gã.
Cuối cùng hai tay Tần Dật sưng đỏ, tấy như đầu heo. Da tay gã cũng trở nên trong suốt, giống như bị lột ra vậy.
"A... ngứa...a. A... ngứa quá... tao điên mất. Tao điên mất. Mày đã làm gì? Mày đã làm gì tao? Mày mau tới đây. Mau trị ngứa cho tao. Con mẹ nó. Hãy mau trị ngứa cho tao".
Tần Dật vung chân múa tay một cách loạn xạ, lời nói hỗn loạn. Lúc này gã đã bị cảm giác đó tra tấn tới phát điên.
Đám vệ sĩ đó nhào tới nhưng luống cuống chân tay không biết cần phải làm gì.
Có hai tên vệ sĩ muốn lấy lòng chủ, vội vàng giơ tay gãi ngứa cho Tần Dật. Không ngờ cả hai mới gãi mấy cái đã đồng loạt ôm tay kêu gào.
Ngứa là chứng bệnh độc. Bất kỳ ai chạm vào cũng lây bệnh.
"Bác sĩ Tần, có chuyện gì với Tiểu Dật vậy? Tại sao nó lại trở thành như vậy?" Ngô Sương thấy tình trang thê thảm của Tần Dật, sốt ruột hỏi Tần Lạc."Anh đã làm gì với Tần Dật vậy? Tại sao tay nó lại sưng đỏ như vậy hả?"
"Tôi không làm gì cả" Tần Lạc cười nói: "Tôi chỉ bắt tay với anh ta mà thôi".
"Trong tay mày có cái gì? Nhất định trong tay mày có cái gì đó? Tần Dật chạy tới trước mặt Tần Lạc, tức giận nói: "Mau đưa thuốc giải cho tao. Con mẹ nó, mày hãy mau đưa thuốc giải cho tao".
"Đưa thuốc giải cho anh cũng vô dụng" Tần Lạc cười nói."Thuốc giải là thuốc Trung y. Anh lại không tin Trung y, lại cùng không muốn dùng Trung y".
"Tao tin" Hai mắt Tần Dật đỏ lên."Tao tin rồi. Tao thật sự tin rồi".
"Tôi biết anh không tin" Tần Lạc lắc đầu nói. Hắn đi vào trong xe nói với Tần Lạc: "Đi thôi".
"Cứu mạng. Hãy cứu mạng..." Tần Dật nhìn thấy Tần Lạc định bỏ đi, gã liều mạng nhào tới giữ cửa xe.
Tần Lạc mặc kệ Tần Dật ôm chặt cửa xe, hắn không có ý định mở cửa. Đại Đầu nổ máy, chiếc Chevrolet chậm rãi lăn bánh.
Phịch!
Tần Dật chạy tới trước xe, gã quỳ dạp xuống mặt đường.
"Tôi tin rồi" Tần Dật vừa lau nước mắt vừa gào khóc nói: "Tôi thật sự tin...".
← Ch. 0595 | Ch. 0597 → |