← Ch.0614 | Ch.0616 → |
Nếu như công ty không có những nhân tố như các hạng mục mua bán có giá cả vô cùng có lợi hoặc những thông tin tốt lành về việc phát triển ảnh hưởng tới công ty, thì cổ phiếu của nó sẽ không có chuyện tăng giá nhanh như vậy, hơn nữa cổ phiếu của ba công ty chứng khoán của tập đoàn Bạch gia bỗng nhiên cùng một lúc tăng giá vùn vụt như vậy thì chứng tỏ là đang có người muốn nhắm tới ba công ty này làm mục tiêu để đánh úp.
Hoặc có thể nói là bọn họ muốn tấn công vào Bạch gia.
Bạch gia chưa bao giờ xảy ra tình trạng nguy hiểm như hiện nay, nó áp đến vô cùng đúng lúc không sớm cũng không muộn, vì nếu đến sớm một tháng thì Bạch gia vẫn còn đủ tiền dự phòng, đến muộn một tháng thì Bạch gia sẽ có được một nguồn vốn đầu tư rất lớn để đổ vào đó.
Vậy nhưng, tại sao lại xảy ra vào đúng lúc này?
Bạch Phá Cục không phải là thằng ngu, mà ngược lại hắn rất am hiểu về thị trường chứng khoán, nếu không phải như vậy thì Bạch lão gia đã không giao toàn quyền xử lý cho hắn giải quyết mọi vấn để rồi.
Cơn nguy kịch này áp đến có vẻ trùng hợp quá mức, điều này có những khả năng như dưới đây.
Thứ nhất các thông tin về hạng mục hợp tác của hắn với nhà Văn Nhân đã bị người khác biết rõ, biết rõ Bạch gia đã rút một khoản tiền lớn đầu tư cho hạng mục này làm cho ngân quỹ bị hao hụt dẫn tới việc các tập đoàn có tiền ở nước ngoài nhòm ngó, nhân cơ hội tiêu diệt Bạch gia.
Thứ hai là, nâng giá cổ phiếu của Bạch gia chính là Tần gia, vì chỉ có Tần gia mới có khả năng đó, Tần Tung Hoành chắc chắn đã biết được kế hoạch đầu tư của hắn với Văn Nhân gia, do vậy Tần Tung Hoành mới đứng sau giở trò trả thù.
Thứ ba, đây chính là âm mưu của Văn Nhân Mục Nguyệt, đột nhiên đâm sau lưng người ta một nhát, nhân cơ hội hạ gục Bạch gia.
Hai khả năng đầu thì có thể hiểu được, vẫn có thể vớt vát được tình hình, nhưng nếu đây là khá năng thứ ba thì Bạch gia đúng là đang ở trong tình trạng vô cùng nguy kịch.
Lẽ nào cô ả băng giá lạnh lùng kia lại là một người thâm độc như vậy?
Bạch Phá Cục xoa xoa hai huyệt thái dương của mình để thư thái một lúc, sau đó hắn cầm lấy di động gọi cho Văn Nhân Mục Nguyệt, nhưng vừa định bấm gọi thì hắn lại chần chừ.
"Chờ một chút! Mình phải thể hiện phong độ của một người hợp tác chân chính mới được!" Bạch Phá Cục thầm nghĩ, ít ra thì hắn cũng muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Đi nhanh hơn một chút đi!" Bạch Phá Cục sốt ruột giục tài xế của mình.
Tài xế của Bạch Phá Cục cũng không biết làm thế nào vì đường xá giao thông của Yến Kinh vô cùng tấp nập, cho dù không phải là giờ cao điểm nhưng vẫn cứ tắc đường ầm ầm.
Tiếng chuông đi động vang lên, như có một dự cảm không tốt bỗng nhiên ùa đến, tiếng chuông di động cũng đủ làm cho Bạch Phá Cục cảm thấy đinh tai nhức óc khó chịu vô cùng.
Bạch Phá Cục vừa đưa máy lên nghe thì giọng của Điền Hành Thọ đã vang lên:"Bạch tổng giám đốc! Bọn chúng bây giờ đã bất ngờ tung bán cổ phiếu ra khắp thị trường rồi, các cổ phiếu của Thiên Nguyên Hóa Công, Hằng Viễn Trường Đồ, Thiên Dương Chế Cơ đều bán ra với số lượng vô cùng lớn, điều này làm cho rất nhiều dân chơi cổ phiếu cảm thấy hết sức lo sợ! Nếu như chúng ta không kịp thời ngăn chặn, e rằng sẽ phát sinh các vấn đề nghiêm trọng khác!"
Bạch Phá Cục nghe xong chỉ biết đau khổ nhắm nghiền hai mắt lại, đúng như hắn dự đoán đối thủ đã bắt đầu ra tay rồi.
Lẽ nào bọn chúng nghĩ rằng bọn chúng mua chỗ cổ phiếu đó là có thể ép phe được cổ phiếu của cả ba công ty của mình hay sao?
"Mua vào cho tôi! Bọn chúng bán bao nhiêu chúng ta mua bấy nhiêu!" Bạch Phá Cục nói.
"Vâng" Điền Hành Thọ đáp.
Sau khi gác máy, Bạch Phá Cục gọi điện liên hồi để huy động vốn liếng- chỉ cần có trong tay tiền mặt thì mình vẫn có thể rót nó vào ba công ty kia được.
Đây là một trận chiến, một trận chiến với đồng tiền thật sự.
Ai tiền nhiều hơn thì người đó sẽ là kẻ giành thắng lợi.
Khi về đến phòng tác chiến của tổng bộ, các nhân viên ở đây đang bận tối mắt tối mũi. Mấy tháng nay các nhân tài trong công ty mới bắt đầu sử dụng trí tuệ của bọn họ để bảo vệ cho công ty của Bạch gia.
Có những người này Bạch Phá Cục mới cảm thấy an tâm hơn một chút. Hắn đi vào lầu hai đến một căn phòng khá rộng, nơi đây có rất nhiều màn hình, trông chỗ này giống với các sàn giao dịch chứng khoán ở Thẩm Quyến vậy, nhưng nó lại yên tĩnh hơn ở Thẩm Quyến rất nhiều.
Nơi đây người thì không ngừng gõ bàn phím kêu lên tanh tách, người thì đứng trước màn hình hết viết đơn rồi lại truyền đơn đi, còn có người thì không ngừng cầm điện thoại đưa ra những mệnh lệnh yêu cầu cho cấp dưới thi hành.
Điềnn Hành Thọ cũng có mặt ở đây, hắn đứng cạnh một người đàn ông mắt xanh tóc vàng, họ đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh.
"Ngài Rose, tình hình có thể cứu vãn được không?" Bạch Phá Cục tiến tới lên tiếng hỏi người đàn ông ngoại quốc kia.
Rose là một người có một phần ba huyết thống Trung Quốc ở trong người, ông ta là người đã từng làm việc cho hiệp hội Jaguar lớn nhất trên thế giới, là người mà Bạch Phá Cục đã tốn rất nhiều tiền mới lôi kéo về đây làm việc cho hắn. Rose như là một ông vua trong những cuộc chiến qua mạng như thế này, ông ta từ trước đến giờ là người phụ trách chính các vấn đề về cổ phiếu cũng như đầu tư của Bạch gia.
Ông ta tuy là người được nhị thúc mời tới, nhưng Bạch Phá Cục lại rất xem trọng Rose, vì ông ta thực sự là người vô cùng tài giỏi.
"Khó!" Rose lắc lắc đầu nói:"Chỉ trong vòng vỏn vẹn có mười mấy phút mà bọn họ đã bán ra ngoài một số lượng cổ phiếu lớn hơn hẳn của chúng ta! Điều đó có nghĩa là bọn họ đã có sự chuẩn bị từ trước, chỉ chờ đến ngày hôm nay là phóng ra toàn bộ! Ai mà biết được, trong tay bọn họ có bao nhiêu cổ phiếu của cả ba công ty của chúng ta cơ chứ?"
Bạch Phá Cục nghe vậy thì nhướng lông mày lên hỏi:"Vậy anh có ý kiến nào hay để giải quyết không?"
"Nếu như trong tay của tôi có đủ tiền thì chỉ cần bọn họ bán thì chúng ta sẽ mua, bọn họ mua thì chúng ta bán lại với giá cao! Nếu mà làm vậy thì chúng ta vẫn rất có lợi!" Rose nói: "Vậy nhưng Điền tiên sinh vừa nói cho tôi biết chúng ta không đủ tiền để...."
Bạch Phá Cục nghe vậy gắng gượng cười nói: "Đúng vậy! Tôi vừa mới đầu tư vào một hạng mục tốn rất nhiều tiền, trong tay đún glà không có nhiều cho lắm!"
"Ồ! Vậy thì đúng là chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!" Rose thở dài nói: "Một tập đoàn lớn như vậy mà vốn lưu động lại thiếu hụt thì vô cùng nguy hiểm!"
Bạch Phá Cục cũng không muốn giải thích cho cái gã tây này biết rằng hạng mục đầu tư kia có ý nghĩa quan trọng với Bạch gia như thế nào nữa. Nó giống như là quả sầu riêng, gai góc đầy người, chỉ cần chạm vào là sẽ bị nó đâm cho đau rát, nhưng đối với một người sắp chết đói thì quả sầu riêng cho dù có gai bằng sắt thì họ vẫn phải ăn, vì họ không còn sự lựa chọn nào khác.
"Rose! Tôi sẽ cố gắng điều động vốn, tôi có quan hệ rất tốt với bốn ngân hàng lớn tại Trung Quốc, tôi nghĩ bọn họ sẽ không từ chối giúp đỡ chúng ta, việc anh cần làm bây giờ là phát huy hết khả năng của mìnhd dập cho mấy con sói tham lam kia vỡ mõm cho tôi là được!" Bạch Phá Cục tức đến nổ máu mắt hằn học nói.
"Nếu như tôi có đủ tiền thì sẽ không thành vấn đề!" Rose gật gật đầu đáp.
Bạch Phá cục nghe xong vỗ vỗ lên vai Rose khích lệ, sau đó quay người bỏ đi.
Hắn đi vào một ăn phòng ngay bên cạnh đó ngồi xuống hít một hơi thật sâu, sau đó lại rút di động ra.
Người hắn tìm đầu tiên trong danh bạ điện thoại đó là phó tổng giám đốc Lưu của ngân hàng Công Thương Trung Quốc, ông ta là người bạn rất tốt của hắn, cũng là một đối tác lâu năm của Bạch gia.
Nhưng khi nghe điện thoại thì đầu dây bên kia lại là giọng của một người phụ nữ.
"Xin chào? Anh muốn tìm ai?" giọng người phụ nữ ở đầu day bên kia ngọt ngào vang lên, nhưng Bạch Phá Cục lại cảm giác nó nhạt như nước ốc.
"Tôi muốn tìm phó tổng giám đốc Lưu!" Bạch Phá Cục nói.
"Xin lỗi anh! Phó tổng giám đốc Lưu vừa sang Âu Châu công tác, di động của anh ấy để quên ở văn phòng!"
Bạch Phá cục chẳng buồn nói câu chào tạm biệt và dập luôn máy, gọi vào số riêng của phó tổng giám đốc Lưu.
"Số thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, hoặc có thể dùng tin nhắn......" Bạch Phá Cục nghe mà tuyệt vọng vô cùng.
Hắn dập luôn điện thoại gọi cho Liêu tổng giám đố của ngân hàng Kiến Thiết Trung Quốc, tuy quan hệ của hắn với người này không được thân thiết cho lắm, nhưng với tầm ảnh hưởng của Bạch gia thì chắc là anh ta sẽ chu cấp cho một ít tiền ứng phó thôi.
"Xin hỏi ai đó ạ?" Cuối cùng cũng có người nhấc máy, Bạch Phá Cục như tìm thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm.
"Tổng giám đốc Liêu! Chào anh! Em là Bạch Phá Cục!" Bạch Phá Cục có một chút khó chịu vì hắn biết trong máy di động của anh chàng họ Liêu này rõ ràng là có số di động của hắn, vậy mà bây giờ con alô xin hỏi ai đấy ạ.
"Ồ! Phá Cục đó hả? Xin lỗi xin lỗi, anh đang bận chút việc không để ý đến tên của người gọi đến! Sao hôm nay chú em Phá Cục lại có nhã hứng gọi cho anh thế?" Liêu tổng giám đốc xuề xòa nói.
"Đại ca! Thằng em này có chuyện muốn nhờ anh đôi chút!" Bạch Phá Cục đi thẳng luôn vào vấn đề, vì hắn bây giờ không có thời gian mà ngồi tán dóc nữa rồi: "Thằng em của anh mấy hôm trước có hợp tác với nhà Văn Nhân, trong tay không đủ vốn để huy động mà em thì lại đang cần tiền, đại ca có thể giúp em được không?"
Bạch Phá Cục nghĩ rằng một mình tầm ảnh hưởng của hắn vẫn chưa đủ, nên mới lôi thêm nhà Văn Nhân vào cho nó hoành tráng, hai nhà đại gia này hợp tác với nhau thì ai cũng phải kiêng nể mấy phần.
"À chuyện này hả?" Anh chàng họ Liêu nói: "Nhưng anh bây giờ lạid dang ở tỉnh khác, hay là anh cho em số điện của lão Phùng nhé, em cứ gọi cho lão ta hỏi thử xem sao!"
"Đại ca! Em đang rất cần tiền, hay là đại ca cứ giúp đỡ em trước đi, em sẽ đem đồ ra thế chấp cho anh!" Bạch Phá Cục sốt ruột nói.
"Phá Cục à! Chúng ta tuy có quan hệ với nhau nhưung đó cũng chỉ là hai người chúng ta thôi, chứ việc công vẫn phải theo trình tự hết! Anh không hề nghi ngờ nhân phẩm của em chút nào, nhưung anh bây giờ đúng là đang ở tỉnh khác, anh đúng là cũng không biết là em đang xảy ra chuyện gì mà gọi điện cho anh gấp vậy! Ha ha, anh bây giờ ngồi lên cái ghế này cũng không phải dễ dàng gì, anh cũng phải có trách nhiệm với dân chúng trong cả nước chứ, phải không? Hay là anh gọi cho lão Phùng cho em, rồi để hai người bọn em cùng bàn bạc trước?"
"_____" Bạch Phá Cục chỉ muốn chửi cho thằng cha đểu cáng này một trận, nói chuyện với lão Phùng, ông ta làm **** gì có quyền huy động số tiền lớn như vậy cho mình đâu, rồi cuối cùng ông ta cũng vẫn phải chạy đến chỗ của mày xin cái dấu đỏ còn gì nữa!
Bạch Phá Cục đứng dậy đi ra quầy rượu lấy một bình rượu vang đỏ, hắn mở nắp nốc cạn đến nửa chai, sau đó lại tìm đến hai nhà ngân hàng trong danh bạ điện thoại để gọi điện.
Hắn không tìn rằng với danh tiếng nhà họ Bạch của hắn lại chỉ vì thiếu tiền mà bị người khác chơi đểu đến phá sản như vậy được.
Khi hắn chưa kịp tìm ra số của hai ngân hàng kia, thì cánh cửa của căn phòng này đột nhiên mở ra.
Điền Hành Thọ hớt hơ hớt hải chạy vào nói: " Bạch tổng giám đốc, có chuyện rồi!"
Không chờ cho Bạch Phá Cục kịp lên tiếng hỏi, Điền Hành Thọ đã đưa cho hắn một xấp tài liệu rồi nói.
"Thiên Nguyên Hóa Công vừa bị cục môi trường chỉ đích danh để công kích, họ vừa ra lệnh công ty ngừng hoạt động vì ô nhiễm môi trường!"
"Thiên Nguyên Hóa Công lúc này lại đang bị các tập đoàn quốc tế công kích, tổn thất vô cùng nghiêm trọng...."
Bạch Phá Cục nghe xong thì nổi giận đùng đùng, hắn vu tay đấm vào chiếc bàn mặt đá hoa cương kêu rầm lên một tiếng khô khốc.
Mặt bàn sau cú đấm trời giáng đó nứt ra kêu tanh tách.
← Ch. 0614 | Ch. 0616 → |