Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0617

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0617: Bữa yến tiệc mừng thắng lợi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Ba nhà đối đầu, đề phòng lẫn nhau mới là nền tảng vững chắc nhất. Bất luận là hai nhà Tần Bạch hay Tần Văn Nhân hoặc Bạch Văn Nhân hợp tác, liên mình với nhau thì đều có thể phá bỏ cái bố cục thăng bằng hiện giờ, khiến cho cái bố cục đó rơi vào tình trạng không thể kiểm soát được.

Đối với Bạch gia mà nói thì việc mà họ quan tâm nhất không gì khác ngoài việc Tần gia và Văn Nhân gia hợp tác với nhau. Nếu là như vậy thì cho đù Bạch gia có không chuẩn bị gì hay là chuẩn bị kỹ càng thế nào đi chăng nữa thì cũng không phái là đối thủ của bọn họ.

Huống hồ lần này bọn họ dàn binh bố trận thành tầng tầng lớp lớp, đánh cho Bạch gia trở tay không kịp.

Bị đồng minh phản bội phẫn nộ không?

Bị một người phụ nữ chơi xỏ, nhục nhã không?

Vận mệnh tiếp nhận sự thất bại đó là bị những người mà ngày trước mình giẫm đạp lên giờ đấy thấy mình gặp nạn thì thừa cơ hãm hại, bị đồng nghiệp chỉ chỏ, xoi mói, nói xấu, đi đâu cũng phải tiếp nhận con mắt thương hại và giễu cợt của người khác, có khó chịu không?

Phẫn nộ, nhục nhã, khó chịu.

Đây quá đúng là cảm giác lúc này của Bạch Phá Cục. Hắn thực sự muốn giằng xé cái gì đó, muốn gào thét lên thật to.

Nhưng khi nhìn thấy điệu bộ hết sức bình tĩnh của ông nội như thể là chưa hề có bất kỳ sóng gió gì nổi lên thì hắn lại bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Một trạng thái vô cùng kỳ lạ, giống như là một ấm nước đun sôi vậy, nước ở bên trong thì không ngừng kêu lên ầm ĩ, nhưng lại không thể nào phá hỏng được nắp ấm. Hắn rõ ràng là muốn phát tiết ra ngoài, vậy mà lại bị một nguồn sức mạnh vô hình kìm chế lại.

" Mỗi lần gặp chuyện lớn thì phải thật bình tĩnh." Bạch Chỉ Cảnh nhìn người cháu nội đứng trước mặt mình, thở dài nói."Sự việc đã ra nông nỗi như vậy thì tức giận chỉ có thể làm cho tình hình ngày càng xấu hơn mà thôi."

"Ông chắc chắn là Tần gia sẽ ra tay sao?" Bạch Phá Cục sa sầm nét mặt hỏi. Nhớ lại những cử chỉ và lời nói lần trước của Tần Tung Hoành khi đến đài Đồng Tước, thì hắn không khỏi có chút thất thần.

Khi đó chắc hắn ta đã biết đáp án rồi thì phải? Những lời chất vấn và dáng vẻ của hắn đều là diễn kịch cả.

Nếu hắn ta tranh cãi quyết liệt hay đem theo người đến để cướp người một cách thô bạo, thì có lẽ Bạch Phá Cục sẽ nghi ngờ. Nghi ngờ là hắn liệu có phải là cố tình thể hiện cho thật kịch liệt hay không, dùng cái này để mể hoặc mình.

Hắn ta quả là một đối thủ thông minh, và cũng là một diễn viên lành nghề. Cách cư xử lãnh đạm, nhẹ nhàng của hắn hoàn toàn phù hợp với tính cách của những người có những hành động thể hiện ra sau khi bị người ta phản bội như hắn.

Vì vậy mà ngày hôm đó Bạch Phá Cục không hề phát hiện ra.

"Tần gia không ra tay mà Văn Nhân Mục Nguyệt lại có thể bỏ ra cả một số vốn lớn như vậy để sống chết cùng chúng ta hay sao?" Bạch lão gia phân tích nói."Lần trước cô ta đến đây cũng đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu Bạch gia không bỏ sức thì cô ta thà chôn chặt mối thù này trong lòng cũng không để cho Bạch gia ngồi mát ăn bát vàng đâu."

"Đưa cho ông điếu thuốc." Bạch lão gia nói với Bạch Tàn Phổ. Bạch Tàn Phổ liền rút một điếu thuốc ở trong túi mình ra, sau đó dùng diêm giúp ông đốt thuốc lên.

Bạch lão gia sau khi hít một hơi dài thì nói:"Hai đứa cũng hút vài hơi đi cho thoải mái. Việc ở bên ngoài thì kệ nó thích thể nào thì cho nó thế đó đi, ba ông cháu ta cứ ở đây mà đi mây về gió."

"Một chút hy vọng cũng không còn nữa sao?" Bạch Phá Cục đau khổ nói. Hắn có vẻ không cam lòng.

"Không còn." Bạch lão gia nói."Quăng vào nhiều bao nhiêu thì sẽ phải bồi thường nhiều bấy nhiêu. Nếu ông đoán không sai thì đợi đến tối, khi chỉ số Nasdaq được tung ra thị trường, thì sẽ là lúc Tần gia ra tay. Một lỗ hổng lớn như vậy thì chúng ta biết lấy gì để ngăn lại được đây? Mà liệu có ngăn lại nổi không?"


"Vậy cứ để mặc thế sao?"

"Việc mà chúng ta có thể làm bấy giờ thì những người ở bên ngoài kia cũng có thể làm được. Còn những việc mà chúng ta không làm được thì bọn họ cũng chẳng có cách gì. Cứ đợi đi." Bạch lão gia cười nói."Đừng hận Mục Nguyệt, hai mươi năm trước, ông cũng đã từng làm như vậy với gia tộc bọn họ. Chỉ có điều là ông đã thua, còn cô bé thắng."

"Cháu không hận cô ấy." Bạch Phá Cục tiếp lấy điếu thuốc trong tay Bạch Tàn Phổ, sau khi đốt lên thì hút một hơi dài rồi nói:"Nếu cháu là cô ấy thì cháu cũng sẽ làm thế. Cháu thực sự khâm phục cô ấy. Cô ấy thông minh, sáng suốt hơn cả ông của cô ấy."

"Ông của nó thông minh, sáng suốt thì ai cũng biết. Chính vì ai cũng biết nên mới đề phòng. Mỗi lần ông ấy làm cái gì thì mọi người đều hết đoán già đoán non lại hoài nghi rồi lại tính toán, lo lắng trong chuyện này liệu có âm mưu gì không. Vì vậy mà kế hoạch lần nào của ông ấy cũng bị thất bại, cả đời muốn báo thù Bạch gia đều không thể như ý được."

Nói đến đây, Bạch lão gia bỗng nở một nụ cười trên khóe miệng, có phần dương dương tự đắc.

"Nhưng chúng ta lại không nhìn ra được quân cờ tuyệt diệu nhất của ông ta." Bạch lão gia nheo mắt lại, nụ cười trên môi của ông cũng dần mờ nhạt đi."Ông ta loại bỏ được tất cả các cản trở để dẫn cô cháu gái ngồi lên cái ghế này. Văn Nhân Mục Nguyệt là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một cô gái rất trẻ nữa_____Nó cho dù lợi hại thì cũng có thể lợi hại đến mức nào?"

"Ông thừa nhận là ông đã khinh địch. Tất cả mọi người đều đã khinh địch. Lần này mấy ông cháu họ Bạch chúng ta đều thất bại dưới tay cô ta rồi. Lần thất bại này không phải là lỗi của Phá Cục, cũng không liên quan gì đến Tàn Phổ hết, ông mới là người có tội lớn nhất."

"Chuyện này không liên quan gì đến ông cả." Bạch Phá Cục nói."Là do cháu bất tài."

"Nếu như ngay từ ban đầu ông không hạ kế đó cho nó thì chúng ta lại có thể trúng kế được sao?" Bạch lão gia lên tiếng hỏi.

Đúng vậy, khi Văn Nhân Mục Nguyệt đến tìm Bạch gia để hợp tác. Bạch lão gia đã định ra kế rút củi dưới đáy nồi, Văn Nhân Mục Nguyệt giả bộ trúng kế, sau đó bảo Tần Lạc đi lôi kéo Lý Đằng Huy thật.

Những xung đột trong Hoa Hồng viên, việc va chạm với Tần Dật rồi thì mâu thuẫn ở Tây Hồ các mắt xích đều nối liền với nhau, vở kịch này vừa kết thúc thì vở kịch khác đã được diễn tiếp rồi, vô cùng khéo léo, hết sức tự nhiên, khiến cho người của Bạch gia tưởng lầm rằng Văn Nhân Mục Nguyệt muốn liều mạng trở mặt với Tần Tung Hoành.

Cho đến khi Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt dẫn theo Lý Đằng Huy đến đài Đồng Tước, và thả ra cái mồi là mỗi nhà bỏ ra sáu tỷ nhân dân tệ cho việc xây dựng và nghiên cứu nguồn năng lượng mới, lúc này thì Bạch gia đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.

Bọn họ đã dùng sáu tỷ vốn lưu động của mình để dập tắt những nỗi lo lắng của Bạch gia, bọn họ dùng việc phát triển trong tương lai của nguồn năng lượng mới để dụ dỗ Bạch gia có dũng khí để giao tranh một lần. Đối với Bạch gia hiện giờ mà nói thì cái hạng mục đó quá thực là vô cùng quan trọng.

Tất cả mọi thứ đều đã được nàng tính toán hết vào bên trong rồi, không có bất kỳ một sơ hở nào.

Thành thật mà nói thì cái ván cờ này không phải là rườm rà phức tạp, nhưng lại không có bất kỳ dấu tích hay kẽ hở gì trong từng bước đi của nàng.

Càng đơn giản thì khi bắt tay vào làm lại càng phức tạp. Vậy mà bọn chúng lại có thể đạt được thắng lợi.

Thấy hai đứa cháu không nói gì thì Bạch lão gia nói tiếp:"Chiêu này là do ông nghĩ ra, vậy mà lại đốt chết luôn cả bản thân mình. Xem ra ông thực sự già nua lẩm cẩm rồi."

"Cháu cũng trúng kế rồi."Bạch Phá Cục nói."Cháu hiện giờ là chủ của Bạch gia, vậy mà lại không bảo vệ được cho gia tộc. Đây là lỗi của cháu."

"Không có đúng cũng chẳng có sai." Bạch lão gia nói."Việc này làm gì có sai với đúng. Phát triển lớn như vậy rồi không phải anh ăn tôi thì tôi cũng sẽ ăn anh. Chẳng có ngoại lệ. Chúng ta thua không có nghĩa là chúng ta sai."

"Thua rồi cũng không sao, thua là bước bắt đầu mới." Bạch Phá Cục vứt điếu thuốc mới hít có hai hơi xuống đất giẫm nát rồi nói với vẻ kiên định:"Chỉ cần không chết thì chúng ta sẽ có cơ hội lật lại ván cờ."


"Tốt lắm." Bạch lão gia gật đầu khen ngợi."Về điểm này, cháu nên học tập lão yêu tinh của nhà Văn Nhân thì hơn. Năm đó, tình hình của bọn họ còn gay go hơn của chúng ta hiện giờ nhiều, nhưng cuối cùng không phải là bọn họ vẫn gượng dậy được đó sao? Chẳng có ai có thể làm gì được họ cả."

"Phá Cục, Tàn Phổ, ông già rồi. Ngoài cái đống đổ nát này thì ông chẳng có gì để lại cho các cháu cả. Có điều ông có lời muốn nói, hai cháu phải ghi nhớ cho kỹ. Người bị ngã một lần mà có thể đứng dậy thì chắc chắn sẽ có những bước đi vững vàng hơn trước nhiều."

Bạch Phá Cục và Bạch Tàn Phổ nhìn nhau một cái rồi gật đầu đáp lại.

Bạch Chỉ Cảnh không hề đoán sai, đến tối khi chỉ số Nasdaq được tung ra thị trường thì những công ty dưới chướng của tập đoàn Bạch gia sẽ bị chèn ép một cách nặng nề. Những tin đồn không có lợi bị người ta cố tình phóng đại lên, vì vậy mà những người chơi cổ phiếu ở Mỹ cũng không biết phải làm sao, cũng ào ào bán đổ bán tháo theo.

Không chỉ có thể, cổ phiếu của những xí nghiệp trọng yếu của Bạch gia còn chưa được tung ra thị trường như hàng hải, sản xuất giấy.. V. V.. cũng bị người ta mua vào với số lượng lớn, một nữa xí nghiệp của Bạch gia gần như đã bị đổi chủ.

Bạch gia không có năng lực chống lại được đành phải ngồi yên một chỗ, bị đối thủ giày vò, phá hoại.

Một người bị mất đi đối thủ như Tần Tung Hoảnh thậm chí cũng không tự mình đi đốc chiến, mà tổ chức ở một bữa tiệc tụ hội ở số một Thiên Ba Phủ, hoặc có thể gọi đấy là bữa yến tiệc mừng thắng lợi của hai nhà Văn Nhân gia và Tần gia sau khi đại thắng.

Những người đến tham dự bữa tiệc đều là nhưng đại công thần và những người tham gia vào kế hoạch lần này, cũng có không ít thành viên quan trọng của cả hai nhà. Vợ chồng Lý Đằng Huy. Tần Dật. Tần Huy và hai anh em Tần Thiến, Văn Nhân Chiếu, Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc cũng được mời đến tham dự.

Điều làm cho Tần Lạc cảm thấy kỳ lạ nhất, đó là nếu Tần Tung Hoành đã đón Trương Mẫn và hai đứa con gái của bà ta đến đây rồi thì sao Trương Mẫn lại mặc một bộ đồ lễ hội màu đỏ diễm lệ, còn hai cô con gái Hy Dung và Hy Vũ của bà thì lại ăn mặc kín kẻ, hơn nữa còn có hai người hầu hạ đi theo sát hai nàng. Chắc là Trương Mẫn lo sợ hai cô con gái của mình sẽ đột nhiên giơ tay ra lột sạch nội y trước mặt bao nhiêu người như vậy cũng nên.

Bọn họ thấy Tần Lạc tiến vào thì bước lên trước nghênh đón. Hy Vũ đẩn đẩn Tần Lạc nói:"Mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Hy Dung nhớ anh lắm đó."

"Con Hy Vũ chết tiệt này, xem tao có xé nát miệng mày ra không. Ai nói tao nhớ anh ấy chứ?" Hy Dung mặc dù trên miệng nói vậy nhưng vẻ mặt lại ngượng ngùng, e ấp, lén lút nhìn trộm Tần Lạc mấy cái, sau đó mặt lại đỏ ửng lên.

"Sự thật vốn là như thế mà. Ngày nào chị cũng nhắc đến anh ấy, chị nghĩ em điếc rồi chắc?"

"Không phải thế."

"Đúng là như thế mà."

"Không phải thế, chị không thế.

"Đúng rồi mà." Hy Vũ tức giận."Chị còn đám chối hả. Chị còn nói là muốn sinh cho anh ấy một thằng cu nữa."

"Con Hy Vũ chết tiệt này, tao rõ ràng nói là sinh con gái mà." Hy Dung tức giận hằm hằm nói.

Văn Nhân Chiếu đứng cạnh Tần Lạc thấy vậy mà mắt chữ o miệng chữ a. Không ngờ trên đời còn có người đến tỏ tình một cách trơ trẽn đến vậy.

Tiếp đó, sự kinh ngạc biến thành tức giận. Hai con nhãi ranh này lại dám tranh cướp đàn ông với chị mình à? Thật đáng ghét.

"Này, hai cô là ai thế? Chẳng lẽ hai cô không biết anh rể tôi đã có chị tôi rồi sao? Sao mặt các cô lại có thể dày đến vậy chứ?"

Tần Lạc cho cậu ta một bạt tai vào đầu nói:"Chị cậu còn không nói gì thì cậu ghen tức cái gì chứ?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1480)