← Ch.0622 | Ch.0624 → |
Khi một lần nữa quay về viện điều dưỡng 160, Tần Lạc có một cảm giác vô cùng khác lạ, trong viện lúc này có hai người bệnh mà hắn đang theo dõi, vì nói cho cùng hắn và nơi này có một cái duyên số gì đó cứ gắn chặt lấy nhau.
Bất luận đó là Lăng Tiếu cứ nhắm mắt li bì suốt ngày không tỉnh hay là Lôi Diệu Dương bị trọng thương, Tần Lạc đều khó có thế trốn tránh trách nhiệm phục hồi lại sức khỏe cho cả hai người.
Lăng Tiếu thì là do Quản Tự mà hôn mê bất tỉnh, còn Quản Tự thì vì mình mà chết, thậm chí có thể nói rằng Quản Tự chết dưới bàn tay của mình. Tuy độc của Lăng Tiếu không phải do mình hạ độc, nhưng Tần Lạc đã hứa với mẹ của Lăng Tiếu và Ninh Toái Toái rằng hắn sẽ tìm ra thuốc giải cho bằng được, nhất định sẽ phải làm cho Lăng Tiếu hồi tỉnh lại.
Còn với Lôi Diệu Dương, Tần Lạc cũng không có cảm tình gì lắm, hắn cũng không quan tâm lắm tới người này, lý do thứ nhất là vì ngày trước Vương Cửu Cửu không đã nói là không được để cho người này chết. Đúng vậy, Lôi Diệu Dương vẫn chưa chết, nhưng Tần Lạc cũng không hy vọng con cháu của anh ta chết hết.
Còn một nguyên nhân nữa đó chính là Tần Lạc là một vị bác sĩ lương thiện, hắn thấy hoàn cảnh của Lôi Diệu Dương có phần thê thảm, tuy rằng hắn ta làm nhiều điều ác, nhưng không đến nỗi phải chịu thảm cảnh như hiện giờ.
Dĩ nhiên, hai người này đều có quan hệ với Vương Cửu Cửu, đáng tiếc là Tần Lạc trước khi đến đây có gọi cho Vương Cửu Cửu nhưng gọi mãi mà vẫn không liên lạc được.
Điều này làm cho Tần Lạc có đôi chút tiếc nuối, ngày trước Vương Cửu Cửu thường xuất hiện rất bất ngờ ở những nơi mà hắn không thể tưởng tượng nổi.
"Cũng không biết cô ấy đi đâu rồi nữa!" Tần Lạc thầm nghĩ. Hắn không biết cái ý nghĩ này của hắn có ý nghĩa gì với quan hệ của hai người nữa.
Tần Lạc đến phòng bệnh của Lôi Diệu Dương, Tôn Thiếu Phương cũng nhận được tin nên vội chạy đến đây, anh ta vô cùng niềm nở bắt lấy tay của Tần Lạc nói: "Tần thiếu gia! Anh rốt cuộc cũng đã tới rồi, chúng tôi chờ anh lâu quá, khó khăn lắm mới tìm được số của Vương tiểu thư, nhưng gọi mãi mà không được, còn số của anh thì chúng tôi lại không biết nên không thể nào liên hệ được với anh!"
"Anh cũng gọi cho Vương Cửu Cửu rồi sao?" Tần Lạc hỏi. Sau hôm chia tay vào buổi tối đi ăn thịt nướng gặp Natasha thì Tần Lạc đã không gặp lại Vương Cửu Cửu thêm lần nào nữa. Hắn mấy ngày hôm nay lại rất bận nên cũng không liên lạc với nàng. Lẽ nào nàng lại xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nhưng rất nhanh Tần Lạc loại bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc đó ra khỏi đầu, gia cảnh của Vương gia như thế nào mà Vương Cửu Cửu có thể xảy ra chuvện được cơ chứ?
Hơn nữa, nếu như Vương Cửu Cửu đúng là xảy ra chuyện gì thì e rằng cả cái đất Yến Kinh này cũng đã náo loạn hết cả lên rồi. Tần Lạc biết Trương Nghi Y, mẹ của Vương Cửu Cửu không phải là người nhẫn nhục chịu đựng hay dễ dàng bị trêu chọc cả.
"Đúng vậy, anh cho chúng tôi bình thuốc đó bảo chúng tôi hằng ngày bôi cho Lôi Diệu Dương! Loại thuốc này quả nhiên thần kỳ, mới chỉ có mấy ngày thôi mà vết thương ở bên ngoài cũng đã lành đi khá nhiều rồi! Nhưng anh không có ở đây, chúng tôi lại không biết bước tiếp thếo nên làm thế nào___Nghĩ vậy nên chúng tôi liền gọi cho Vương tiểu thư để hỏi thăm tin tức của anh! Nhưng không ngờ gọi mãi mà vẫn không gọi được, tôi lại không dám gọi điện cho thủ trưởng để hỏi, nên chỉ biết chờ như vậy mà thôi!" Tôn Thiếu Phương cố gắng giải thích, cứ như anh ta sợ Tần Lạc hiểu nhầm anh ta có mưu đồ gì với Vương Cửu Cửu vậy.
Bởi anh ta đã tận mắt chứng kiến người đàn ông đứng trước mặt anh ta đối xử với Vương Cửu Cửu ra sao. Vương Cửu Cửu luôn ngoan ngoãn khi bên cạnh hắn ta, lại có vẻ vô cùng thân mật, do vậy mà Tôn Thiếu Phương ăn nói mới cẩn thận như vậy.
Dĩ nhiên, giả dụ như Vương Cửu Cửu đúng là có tình ý gì với bản thân mình, thì việc này cũng đáng để mạo hiểm.
Phụ nữ thường hay mong ước lấy được đại gia, lẽ nào đàn ông con trai lại không thế?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ ở tít sâu trong lòng của Tôn Thiếu Phương mà thôi, anh ta còn lâu mới dám thổ lộ ý nghĩ của mình ra cho Tần Lạc biết.
Tần Lạc lúc này tạm thôi không nghĩ tới tung tích của Vương Cửu Cửu nữa, nói:"ồ! Tôi đến đây cùng là vì việc này đây, những vết thương ở bên ngoài đã lành hết rồi hả? Còn chỗ nào bị thối rữa không?"
"Tôi đã đích thân đi kiểm tra hết rồi, những chỗ thối rữa bên ngoài bây giờ đã đóng vảy rồi, còn cái ấy của anh ta thì cứ như là một con rắn con vậy___ha ha ha, đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến một việc kỳ quái như vậy! Không biết Tần thiếu gia đưa cho chúng tôi là thuốc gì vậy? Nếu như không phải vì sợ làm ảnh hưởng tới quá trình chữa trị Lôi Diệu Dương thì tôi đã mang một ít về nghiên cứu rồi!"
"Đó là bột kem Kim Dũng!" Tần Lạc nói:"Các anh có phương thuốc chế tạo ra loại kem này chứ?"
"ổ, đó có phải là bột kem dành cho quân đội đó không?" Tôn Thiếu Phương bỗng nhiên hiểu ra vấn đề nói:"Bột kem đó tôi đã dùng qua rồi. Tuy hiệu quả của nó rất tốt, nhưng tôi thấy nó không thần kỳ bằng cái bột này của anh!"
Tần Lạc cười giải thích:"Phối thuốc không giống nhau mà! Vì số lượng kén rất ít, không thể nào sản xuất hàng loạt được, do vậy nên phải dùng các vị thuốc khác để thay cho kén, vì thế nên hiệu lực cũng kém hơn một chút!"
"Thì ra là như vậy!" Tôn Thiếu Phương nói:"Nhưng! Tần Thiếu gia sao lại có cái này vậy____Ý tôi muốn nói là loại kem Kim Dũng thuần khiết, tinh nhất này?" T
"Mấy lọ kem Kim Dũng cung cấp cho quân đội chính là do tôi cung cấp!" Tần Lạc nói.
Tôn Thiếu Phương nghe xong há hốc mồm kinh ngạc cười nói:"Thì ra là vậy, không ngờ trên người của Tần thiếu gia cái gì cũng là đồ quý hiếm hết!"
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Tôn Thiếu Phương lại thầm nghĩ bụng, chả trách mà quan hệ giữa anh và Vương tiểu thư lại khăng khít đến thế! Làm ăn với quân đội thì nhà họ Vương dĩ nhiên là cũng có phần rồi
Có quan hệ mật thìết với Vương gia thì kiếm tiền dễ như ăn cháo vậy, như vậy cũng đồng nghĩa với việc anh ta thu nhập mấy tỷ hay mấy chục tỷ cũng chẳng có gì là lạ cả.
Khu quân đội Trung Quốc có bao nhiêu căn cứ địa? Có bao nhiêu đạo quân? Có bao nhiêu là lính? Và cần đến bao nhiêu là dược cao đây?
Lôi Diệu Dương lúc này cũng đã tỉnh, chỉ là sắc mặt không được tốt, khi Tần Lạc tiến gần tới thì anh ta đang nằm ngẩn ngơ suy nghĩ, nhưng không biết được là anh ta đang nghĩ cái gì nữa.
Tần Lạc thấu hiểu tâm tình của anh ta lúc này, bất kỳ một người đàn ông nào khi biết được cái của quý của mình không còn hoạt động được nữa, thì đều có trạng thái như vậy cả.
"Diệu Dương!" Tần Lạc lên tiếng.
Lôi Diệu Dương nghe vậy liền ngẩng đẩu ra nhìn Tần Lạc, rồi lại buông thõng một câu chua chát nói:"Cám ơn!"
"Anh ấy mấy ngày này đều không nói gì nữa rồi!" Tôn Thiếu Phương giải thích nói.
"Không sao! Cho anh ấy uống nhiều nước để đỡ bị khô cổ!" Tần Lạc nói.
Tần Lạc tiến tới gần bên người Lôi Diệu Dương cười nói:"Cảm ơn cái gì? Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, làm anh thành thế này tôi áy náy vô cùng!"
Lôi Diệu Dương cười chua xót nói:"Những người thấp cổ bé họng thì có những cảm nhận riêng của người ta, bất luận ngày hôm đó tôi có lựa chọn thế nào đi nữa, hay là tôi đứng về phe nào cũng thế, những ngày tháng sau này của tôi vẫn vô cùng đau khổ và tàn khốc!"
"Anh đừng nghĩ nhiều nữa!" Tần Lạc nói:"Việc trước mắt là chữa trị cho anh khỏi bệnh!"
Tần Lạc không dám nói đến nhưng từ ngữ liên quan đến dương vật của Lôi Diệu Dương, nói cho cùng thì đụng chạm đến vấn đề này trong thời điểm này là vô cùng không nên.
Tần Lạc là một bác sĩ, cùng là một người rất dễ xấu hổ, nên hắn khá là mẫn cảm với những vấn đề này.
"Còn có thể cứu chữa không?" Lôi Diệu Dương lắc đầu nói:"Tôi đã thử rồi, không được! Khi bọn chúng thả tôi ra bọn chúng đã nói rằng tôi sẽ bị tuvệt hậu___Đây chính là cái giá phải trả cho sự phản bội! Thực ra lúc còn ở trong tù tôi đã từ bỏ luôn rồi, tôi nghĩ là tôi chắc chắn sẽ phải chết cơ!"
"Anh nghĩ là anh phải chết, nhưng anh bây giờ lại đang ngồi nói chuyện với tôi đấy thôi! Những việc anh nghĩ khó xảy ra lắm. Có khi tôi lại chữa được cho anh thì sao?"
"Vẫn còn hy vọng ư?" Ánh mắt của Lôi Diệu Dương sáng lên hy vọng, đây chỉ là hy vọng chứ không phải là vui mừng. Có lẽ anh ta vẫn chưa tin lời nói của Tần Lạc.
"Dĩ nhiên là còn hy vọng rồi!" Tôn Thiếu Phương đứng cạnh đó lên tiếng giải thích:"Anh có biết khi anh mới vào đây thương tích anh ra sao không?"
Tôn Thiếu Phương nói xong liền cầm đến một tập tài liệu, rút trong đó ra mấy bức ảnh nói:"Anh tự xem đi!"
Lôi Diệu Dương nhận lấy bức ảnh đưa lên xem, nhưng rất nhanh anh ta đã vứt nó đi như bị trúng tà, sau đó ôm lấy bộ hạ của mình, có cảm giác như nơi đó của anh ta vẫn đau đớn vô cùng.
Tôn Thiếu Phương nhặt tấm ảnh đó lên nói:"Cái này không vứt đi được đâu! Vương tiểu thư bảo tôi giữ lại, bảo là sau này báo thù cho anh còn dùng đến nó, nhưng khi anh đem nó ra so sánh thì anh đã hiểu được vấn đề rồi phải không? Tốc độ hồi phục của anh làm chúng tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc!"
"Xin hãy giúp tôi!" Lôi Diệu Dương kéo lấy tay của Tần Lạc nói.
"Tôi cũng vì thế mà mới đến đây với anh mà" Tần Lạc nói:"Anh nằm xuống rồi cởi quần ra!"
Lôi Diệu Dương lúc này không còn để ý tới việc ngại ngùng hay mất đi lòng tự tôn của một người đàn ông nữa. Anh ta nghe theo lời của Tần Lạc, không hề do dự nằm xuống, tụt luôn quần ra.
Trên thế giới này không có thứ gì quan trọng hơn sức khỏe cả.
Tần Lạc nhận lấy cái bao tay dùng một lần của Tôn Thiếu Phương rồi kiểm tra vô cùng tỉ mỉ:"Anh có cảm thấy gì không?"
"Tôi chẳng có cảm giác gì cả!" Lôi Diệu Dương nói:"Cứ như là tôi chưa bao giờ từng có nó ở trên đời này vậy."
Tần Lạc nghe vậy gật gật đầu nói:"Cái này cũng là lẽ thường! Khi đó tôi cứ tưởng là không cứu nỗi nữa rồi, nhưng sau khi dùng kim châm kích thích thì phát hiện ra nó vẫn chưa thực sự bị đứt hẳn! Bây giờ việc cần làm là phải tiếp giáp rồi thông ống cho anh!"
"Vậy bây giờ chúng ta cần phải làm gì?" Tôn Thiếu Phương đứng cạnh đó hỏi. Anh ta cũng đeo găng tay tiệt trùng giống như Tần Lạc.
"Anh giúp tôi thông ống!" Tần Lạc nói.
"Tại sao lại thông ống trước mà không phải là tiếp giáp trước" Tôn Thiếu Phương không hiểu hỏi."
"Lớp mô của anh ấy vẫn chưa bị cắt rời. Điều này chứng tỏ rằng vết thương bên trong chưa đủ để làm nó chết hẳn. Kinh mạch vẫn còn thì vẫn có thể tiếp giáp được___Chúng ta bây giờ phải thông kinh mạch trước, cho nó vận hành lại được như trước! Nếu mà như vậy thì phải kích thích những mô cơ của nó, duy trì tuần hoàn máu, tinh trùng, khí..... Cứ làm như vậy thì các bộ phận kinh lạc bị tổn thương cũng sẽ tự động hồi phục lại, cái này trong Trung Y gọi là 'dĩ dưỡng trị bệnh' (nghĩa là dựa vào điều dưỡng để chữa bệnh!)"
Tôn Thiếu Phương nghe xong gật đẩu nói:"Đúng vậy! Trung Y quả là lợi hại thật. Mỗi một loại bệnh đều có rất nhiều liệu pháp để chữa trị còn Tây Y của chúng tôi thì lại quá lạm dụng vào thuốc, nếu như không có thuốc thì có lẽ không thể nào chữa trị nổi."
Tôn Thiếu Phương biết Tần Lạc là một bác sĩ Trung Y nổi tiếng, do vậy mà cứ vô tình hữu ý khen ngợi Trung Y, vì anh ta biết chẳng có ai lại từ chối người khác khen ngợi lĩnh vực mà mình cảm thấy đắc ý nhất cả.
"Mỗi thứ có một điểm riêng khác nhau!'" Tần Lạc nói:"Cái mà đông tây y cần phải làm bây giờ đó là bù đắp sự thiếu hụt của mình!"
"Tôi hiểu rồi!" Tôn Thiếu Phương nói: "Tôi sẽ đem câu nói này của anh truyền đạt cho các đồng nghiệp khác nghe!"
Tần Lạc cũng không quan tâm là Tôn Thiếu Phương nói thật hay là giả nữa, hắn không hề tin tưởng có thể trao trách nhiệm giải cứu Trung Y cho bất kỳ ai khác cả.
"Đưa tôi cái hộp ngân châm!" Tần Lạc nói.
← Ch. 0622 | Ch. 0624 → |