← Ch.0628 | Ch.0630 → |
"Có điều, em lại hy vọng có một người thầy tài đức vẹn toàn, tốt nhất là trẻ trung đẹp trai đến dạy chúng em môn này."
"Giấc mơ đẹp của em sẽ thành hiện thực đó.
"Thấy nghĩ là thầy là quan thế âm bồ tát hay phật tổ như lai à? Em nói thế nào thì sẽ là thế đó sao?"
"Thầy Tần, thầy đừng đuổi em đi được không?"
"Không được, em không biết sự nguy hiểm của muỗi mặt người, nhưng tôi biết."
"Em không biết thầy nguy hiểm thế nào nhưng bản thân thầy thì biết. Vậy sao khi em vừa mới chủ động tiến lại gần thầy, thì sao thầy không ngăn cản luôn em lại?"
".............."
"Mà đợi đến khi tình cảm của em đối với thầy sâu nặng rồi, ngày nào cũng nhớ về thầy, toàn thân đều bị thầy sờ mó hết cả rồi thì thầy lại muốn đá văng em đi?
".............."
"Em biết rất rõ là thầy có vợ chưa cưới rồi vậy mà vẫn mặt dày mà bám lấy thầy. Một việc nguy hiểm như thế này mà em còn dám làm, thì mấy con muỗi đó là cái thá gì nữa chứ?
".............."
"Em chẳng sợ gì mà nói thẳng cho thầy biết, lần này em đến đây là để tìm thấy đó. Thầy không đi thì em cũng không đi. Mấy con muỗi chó má kia, đến một con thì em sẽ đâm chết một con, đến hai con thì em giết chết cả đôi. Không phải nó chết thì em sẽ chết. Bà mày bỏ cả tính mạng ở đây luôn."
"Tần Lạc. Đợi em một phút." Vương Cửu Cửu nói.
Vương Cửu Cửu kéo Lôi Diệu Dương qua một bên rồi nói bên tai hắn một câu, bỗng hai mắt Lôi Diệu Dương trợn tròn lên, miệng há hốc đầy vẻ kinh ngạc. Hắn căn bản là không thể tin nỗi vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Đi? Hay là không đi?" Vương Cửu Cửu hỏi từng chữ một, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lôi Diệu Dương nhìn Thái Tử một cái, sau đó lắc đầu quầy quậy, vẻ mặt hắn trắng nhợt ra, trán vã mồ hôi hột, cứ như vừa mới vận động gì mạnh lắm không bằng.
"Em bảo đảm là anh không chết." Vương Cửu Cửu nói."Hơn nữa, kiếp sau anh còn sống với lòng tự tôn cao hơn cả bấy giờ;"
Lôi Diệu Dương vẫn lắc đâu. Hắn không thể chấp nhận được lời yêu cầu này.
Vương Cửu Cửu thở dài một tiếng, nói:"Nếu đã như vậy thì từ nay về sau nhà họ Vương không còn có liên quan gì đến anh nữa."
Nàng vô tình liếc nhìn Thái Tử một cái rồi nói:"Hôm nay anh mới phản bội anh ta thì hãy chuẩn bị tiếp nhận sự báo thù của anh ta đi. Tính cách của anh ta thì anh biết rồi đây."
"Em, em...."Lôi Diệu Dương hét lên với vẻ mặt đau khổ.
"Em là Vương Cửu Cửu." Vương Cửu Cửu sửa lại cách xưng hô của hắn."Em nhắc lại một lần nữa. Đi? Hay là không đi?"
"..................."
"Một lần cuối cùng. Đi? Hay là không đi?"
"Thầy Tần, thầy thấy em giống cái gỉ?"
"Giống cái gì?"
"Đúng vậy. giống cái gì?"
".............."
"Em giống với một nữ kỵ sĩ." Vương Cửu Cửu tự nói ra đáp án của mình."Em cưỡi ngựa trắng, tay cầm kiếm, san bằng hàng vạn dặm núi non sông nước. Tấn công không ngừng, nhưng, sao vẫn không thể mở được cánh cửa ở nơi thầy ra?"
Vương Cửu Cửu của lần đầu gặp mặt, một Vương Cửu Cửu hết sức dễ thương, một Vương Cửu Cửu tình cảm nồng nàn sâu đậm, một Vương Cửu Cửu tàn nhẫn, một Vương Cửu Cửu không theo những lý lẽ đời thường, một Vương Cửu Cửu luôn đột nhiên xuất hiện trước mặt người khác.............
Những hình ảnh của Vương Cửu Cửu, những lần gặp gỡ, những cuộc đối thoại với nàng cứ dần hiện ra trong trí nhớ của Tần Lạc tựa như những đĩa phim đang được tua lại vậy, rõ nét vô cùng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chua xót, khổ sở.
Bây giờ hắn mới biết, hóa ra cô nhóc này đã chiếm được một vị trí quan trọng thế nào trong tim hắn.
Cứ mỗi lần nàng tiến đến gần hơn thì Tần Lạc lại một lần nữa đẩy nàng ra xa.
Khi nàng thực sự rời xa rồi thì Tần Lạc cũng không hề có cảm giác nhẹ nhõm, mà ngược lại hắn có một cảm giác mất mác khó mà nói ra thành lời, và không biết phải làm sao.
Cô bé này chắc về sau sẽ không bao giờ còn xuất hiện trong đời mình nữa cũng nên.
Nàng đột nhiên mất tích, điện thoại thì tắt chỉ vì tránh né mình sao?
Đầu óc mơ màng, mụ mẫm, trong người bỗng như có một luồng khí tràn ngập trong cơ thể, gấp rút muốn thông qua một con đường nào đó để cho ra ngoài. Mới ăn được có nửa bát cơm mà trong bụng cứ như đã nhét đầy đồ ăn rồi vậy, cứng đơ, vô cùng khó chịu. Nhìn cả một bàn sơn hào hải vị vậy mà sao lại có cảm giác buồn nôn chứ.
Nếu mình mà là một người phụ nữ thì Tần Lạc đã muốn quỳ sụp xuống khóc sướt mướt rồi. Nếu không có ai ở đây thì có lẽ rơi vài giọt nước mắt sẽ làm cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng, đàn ông thường là chết vì sĩ điện. Cho dù tình thần có sa sút đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không quên khua chân múa tay trước mặt người khác vài cái ra vẻ ta đây.
Tần Lạc cố gắng cầm lấy đôi đũa, cười nói:"Ngày trước cũng không nghe Cửu Cửu nhắc gì đến anh, nên cũng không biết Yến Kinh còn có một nhân vật như anh......chỉ sợ có một số người đến đùa cợt vô duyên mà thôi. Tôi và Cửu Cửu là bạn tốt của nhau, tôi nghĩ, nếu cô ấy thích người nào rồi thì chắc chắn sẽ nói cho tôi biết. Còn về chuyện lớn như đính hôn thế này thì lại càng không thể không gọi điện thông báo cho tôi được..... Xin lỗi, nhưng tôi thực sự là không quen biết anh. Bạn của tôi hình như là cũng có những suy nghĩ như tôi."
Nói là tự an ủi mình cũng được, mà nói là chọc tức đối phương cũng được, dù sao đi nữa thì Tần Lạc cũng không định tin những lời người này nói ra ngay trước mặt hắn ta.
Hoặc có thể nói, hắn tin Vương Cửu Cửu hơn.
Hắn không phải là thằng ngốc, hắn biết tình cảm mà Vương Cửu Cửu giành cho hắn là thật. Tính tình của nàng lại bướng bỉnh, cứng đầu, thì làm gì có chuyện chỉ trong vỏn vẹn vài ngày mà có thể thích người khác được cơ chứ?
"Tôi biết là anh không muốn chấp nhận sự thực này, nhưng sự việc cũng được coi như được định đoạt rồi, chỉ vài ngày nữa thôi là sẽ truyền ra khắp Yến Kinh. Nếu tạm thời anh không rời khỏi Yến Kinh thì chắc sẽ không bỏ lỡ được chuyện vui này đâu." Người đàn ông nói xong chuyện đính hôn thì vẫn không có ý rời đi mà ngược lại hắn ta còn rất chi là hưởng thụ khi nhìn khuôn mặt méo xệch của Tần Lạc vừa rồi.
Nói xong hắn nghĩ thầm, Hoàng Thiên Trọng cũng có phần nói quá sự thực, chứ một tên như thế này thì có gì đáng để xem trọng chứ?
Nghĩ vậy, hắn liền cho thêm vài câu khích Tần Lạc: "Bạn của Cửu Cửu không nhiều, nếu anh có thể đến được thì cô ấy nhất định sẽ rất vui cho mà xem."
Tần Lạc ngước lên nhìn hắn ta một cái, cười hỏi:"Anh đi đến đây chỉ là để nói với tôi nhưng lời này sao?"
"Mấy ngày nữa chắc sẽ rất bận, cũng không biết còn có cơ hội gặp mặt hay không. Nếu mà quên không đưa cho anh thiệp mời thì Cửu Cửu sẽ không vui đâu, vì vậy mà tôi đến đây để thông báo với anh một tiếng trước." Dương Phụ nói.
"Cảm ơn anh." Tần Lạc gật đầu nói"Nếu những lời anh nói đều là sự thật thì tôi nhất định sẽ đến chung vui."
"Còn một việc nữa nhân tiện nói với anh một tiếng." Dương Phụ thấy thái độ của Tần Lạc ngoan ngoãn như vậy thì trong lòng có phần thất vọng.
"Còn việc gì nữa?" Tần Lạc nín nhịn hỏi.
"Chuyện ngày trước anh và Cửu Cửu như thế nào thì thôi tôi coi như không có gì. Nhưng ngày sau cô ấy là vợ tôi rồi vì vậy mà tôi phải có trách nhiệm với cả cuộc đời của cô ấy và danh dự của tôi. Tôi không biết người khác như thế nào, nhưng tôi sẽ không thể chịu được việc bị người phụ nữ của mình cho cắm sừng đâu."
Lăng Vẫn thấy hắn ta càng nói càng quá đáng, liền cau mày lại, nói:"Anh thật là một người kỳ lạ. Anh có tư cách gì để yêu cầu người khác nhiều như vậy chứ? Cứ cho là anh và Vương tiểu thư kết hôn với nhau là sự thực, thì nếu cô ấy không từ chối. Tần Lạc vẫn có thể làm bạn với cô ấy như ngày trước thôi. Anh cưới vợ hay là tìm nô lệ cho mình thế?"
"Chuyện này thì có liên quan gì đến anh?"" Dương Phụ hừ một tiếng nói.
Tần Lạc khoát khoát tay ra ý bảo Lăng Vẫn chẳng việc gì phải tranh cãi với hắn ta làm gì. Việc có liên quan đến mình, nên hắn vẫn muốn dùng trí tuệ của mình để giải quyết.
Ở cùng Văn Nhân Mục Nguyệt lâu như vậy, hắn thấy độ IQ của mình tăng lên một cách chóng mặt. Chí ít thì không còn ngây ngô như cậu trai tân khi mới chân ướt chân ráo đến Yến Kinh nữa rồi.
"Tôi hiểu nỗi khổ của anh."" Tần Lạc cười nói."Có lẽ gia đình anh cũng có một bối cảnh không tồi, sau đó nhờ vào mối quan hệ hay giao kèo gì đó mà làm cho nhân vật quan trọng trong nhà họ Vương đồng ý gả Vương Cửu Cửu cho anh. Nguồn tài nguyên quân đội của nhà họ Vương là cái mà anh đang nhòm ngó đến, cho dù có biết quan hệ giữa tôi và cô ấy mật thiết đến mức cùng đi đến Văn Diễn hay Paris hay thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn không muốn từ bỏ."
"Nhưng con người anh lại vô cùng kiêu ngạo, mặc dù đã tiếp nhận cái đám cưới này, nhưng lại không có cách nào làm cho quên đi những việc đó, lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Như thế chẳng khác gì có cái gai trong họng anh, khiến cho anh ăn không ngon ngủ không yên. Anh cũng không thể đi chất vấn Vương Cửu Cửu được, vì vậy mà đã chạy đến đây để chế nhạo tôi một phen, nói ra sự chênh lệch to lớn giữa hai chúng ta, nhân tiện thưởng thức cái cảnh tôi tức đến phát điên, và đau khổ tột độ nhưng lại không thể phát tác. Làm vậy thì trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút sao?"
Tần Lạc cười hỏi tiếp: "Nếu tôi nói là tôi rất tức giận, vô cùng tức giận, thì liệu anh có cảm thấy thoải mái hơn một chút không?"
Dương Phụ ngẩn người ra một lúc rồi phản bác lại: "Nếu không phải biết trước anh là một bác sỹ thì tôi lại tưởng anh là một người viết tiểu thuyết cơ đấy.
Khi nhìn lại Tần Lạc một lần nữa, liền thấy cảm giác không giống với khi trước.
Có thể nhìn ra là mình cố tình đến làm phiền thì điều này cũng không có gì là kỳ quặc cả, vì cho dù đó có là một thằng ngốc đi chăng nữa thì cũng biết mình vì bất mãn với quan hệ mập mờ giữa Vương Cửu Cửu và Tần Lạc mà đến nỗi điên lên. Thậm chí hắn cũng không chắc chắn việc Vương Cửu Cửu liệu đã xả thân cùng Tần Lạc hay chưa..... Hắn cũng không kỳ vọng vào việc phải tìm bằng được một cô gái trinh tiết ở trong cái thế giới này mới thôi.
Nhưng làm gì có người đàn ông nào biết được vợ tương lai của mình lên giường với một người đàn ông khác, mà vẫn còn giả bộ như chưa có gì xảy ra được chứ?
Hắn không cho rằng Tần Lạc thông minh đến nhường nào, mà chỉ kỳ lạ là tại sao hắn ta lại có thể nói hết những gì mình nghĩ ra được chứ? Người đàn ông này nếu nói rằng có điểm gì thu hút phụ nữ, thì có lẽ đó chính là phong cách hành sự khác người của hắn ta cũng nên.
"Nếu anh biết tôi còn biết đánh nhau, thì liệu có lầm tưởng rằng tôi là một quâm nhân hay không? "
Khi nói những lời này thì thân thể hắn xông thẳng về phía trước.
Bốp!
Cú đấm của hắn giáng thẳng lên khuôn mặt kiêu hãnh của Dương Phụ, da thịt tiếp xúc với nhau phát ra một tiếng vang nghe khô khốc.
← Ch. 0628 | Ch. 0630 → |