← Ch.0629 | Ch.0631 → |
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên khiến mọi người xung quanh chết lặng.
Lăng Vẫn không ngờ Tần Lạc lại dám ra tay ngay ở trong viện điều dưỡng, hắn cũng biết Tần Lạc có chỗ dựa, nhưng đây là địa bàn của người ta mà. Bọn chúng có ưu thế hơn hắn.
Có điều quả đấm này của Tần Lạc không hề nương tay chút nào, cho dù Lăng Vẫn chỉ là một người đứng ngoài xem thôi, quá đấm đó cũng không phải giành cho hắn, nhưng Lăng Vẫn vẫn cảm thấy mặt mình đau rát lên.
Còn Ninh Toái Toái thì chỉ lo lắng cho Tần Lạc. Khi quả đấm của Tần Lạc giáng lên mặt Dương Phụ, thì nàng không khỏi kêu lên một tiếng, sau đó thì hô lên thất thanh: "Tần đại ca...... Anh không sao chứ?"
Cũng may mà Dương Phụ bị đánh vào mặt, chưa kịp hoàn hồn nên không nghe thấy nàng nói vậy, nếu không thì hắn làm sao chịu nổi đây?
Đám bạn của Dương Phụ khi trước cho rằng hắn gặp được người quen nên đến đó chào hỏi, nên vẫn đứng giữa đường đi lại của nhà hàng mà không tiến lại gần. Bọn họ vừa nói chuyện, trêu ghẹo lẫn nhau vừa hướng ánh mắt ra phía Dương Phụ, dò xét xem ba người này rốt cuộc có thân phận thế nào mà để cho Dương đại thiếu gia phải đích thân tiến lại tiếp đón.
Người có thân phận thì cho dù có chửi cha chửi mẹ nhau thì họ vẫn tươi cười vui vẻ, vì vậy mà bọn họ đứng ở xa nên chẳng nghe được hai người này nói với nhau những gì. Chỉ nhìn thấy bọn họ tươi cười không ngớt thì lại cho rằng hai người bọn họ trò chuyện vui lắm cơ.
Khi Tần Lạc xông lên trước đánh vào mặt Dương Phụ thì bọn họ mới biết sự việc không như họ nghĩ. Thế là cả đám người vừa chạy về phía này vừa liên miệng la hét chửi bới.
Cú đấm này của Tần Lạc vừa mạnh lại vừa nhanh, hơn nữa sự việc còn xảy ra một cách đột ngột chẳng hề có bất kỳ một dấu hiệu báo trước nào cả.
Dương Phụ làm sao có thể nghĩ rằng một tên vừa rồi còn cười nói vui vẻ thảo luận với mình về vấn đề tâm lý lại có thể ra tay đánh người được chứ, hắn lại nghĩ Tần Lạc có thể đỏ mặt nói vài lời lẽ hằn học đã là ghê ghớm lắm rồi.
Nhưng làm hắn giật mình hơn, đó là không ngờ cái phương thức tác chiến này lại có thể hung hãn đến thế.
Tần Lạc đánh trúng mặt xong còn không có ý dừng lại.
Thừa dịp Dương Phụ bị đánh cho đầu óc choáng váng, cộng thêm việc đám người đi theo hắn ta còn chưa kịp chạy tới thì Tần Lạc lại cho ra thêm ba quyền nữa, quyền nào quyền nấy đều đánh trúng vào cùng một chỗ trên mặt Dương Phụ, làm cho người đàn ông cao đến một mét tám mấy này phải lùi lại sau mấy bước.
Cho đến lúc này thì đám bạn mèo mả gà đồng của Dương Phụ mới tiến đến vây xung quanh. Cả đám người xông lên tấn công Tần Lạc một cách mãnh liệt.
Tần Lạc gặp nạn, Lăng Vẫn cũng không thể ngồi yên một chỗ. Khi hắn định đứng lên giúp một tay thì nghe thấy Tần Lạc kêu lên: "Lăng Vẫn, anh cứ bảo vệ cho Toái Toái đi, đám người vô dụng này không phải là đối thủ của tôi."
Lúc đó hắn đang quay lưng về phía Lăng Vẫn, vậy mà hắn vẫn biết nói thế, cứ như là sau gáy hắn còn có thêm một con mắt nữa vậy.
Tần Lạc không phải đang nói khoác, mà chẳng cần giao thủ hắn cũng nhìn ra được thực lực của đám công tử này thế nào rồi.
Cũng không thể nói bọn họ bị rượu hay sắc hút cạn sức lực, vì con cái sinh ra trong gia đình quân đội thì tất nhiên cũng nghiêm khắc hơn một chút. Hơn nữa cha mẹ nào mà chẳng mong muốn con cái mình lớn lên thành tài? Cũng có người hy vọng con cái họ có thể nối nghiệp cha, vì vậy mà từ nhỏ bọn họ đã phải rèn luyện thân thể một cách chăm chỉ rồi.
Đây cũng là nguyên nhân mà một cô gái như Vương Cửu Cửu cũng biết dăm ba quyền cước trong quân đội, những người đàn ông thông thường khó mà tiếp cận đến gần được.
Trong đám con cháu nhà quân nhân này đúng là cũng có vài người ngang với Vương Cửu Cửu, có thể đối phó cùng lúc với ba đến năm người đàn ông bình thường mà không là vấn đề, thậm chí có một tên đầu cua còn học qua cầm nã thủ, có mấy lần suýt chút nữa thì kẹp được cổ tay Tần Lạc.
Nếu cổ tay Tần Lạc mà bị hắn ta khóa chặt thì tình hình sẽ hết sức gay go, hắn chỉ có một mình, còn Lăng Vẫn phải bảo vệ cho Ninh Toái Toái không thể đến đây giúp được. Nếu thế thì hắn sẽ chẳng còn cách nào động đậy được và sẽ bị bọn chúng đánh cho nhừ đòn mất.
Nhưng Tần Lạc đâu phải là một người đàn ông thông thường?
Từ nhỏ đã học cơ bản về <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> rồi, lại còn dùng đề rèn luyện thân thể, vì vậy mà mặc dù mắc bệnh lạ, nhưng tố chất sức khỏe của Tần Lạc lại không tồi chút nào.
Sau này còn có một thời gian học thêm mấy chiêu sáp lá cà với Ly nữa, Tần Lạc khắc sâu những chiêu thức sát Thủ của Ly trong lòng. Sự tiến bộ của hắn tất nhiên là không thể đọ lại được với người sinh ra để làm việc này như Đại Đầu, nhưng đánh vài tên nhãi ranh thì vẫn còn thừa sức.
Thế là chỉ một lát sau, hắn đã đánh cho năm, sáu người trẻ tuổi phải đổ rạp xuống đất rên rỉ lết dậy.
Cho đến lúc này hắn mới cảm thấy nỗi uất ức trong lòng giảm đi phân nửa, tâm lý cũng thoải mái hơn nhiều rồi.
Tần Lạc thông qua thí nghiệm lâm sàng của mình để chứng minh rằng, người đàn ông dùng nắm đấm cùng người phụ nữ dùng thẻ tín dùng tuy là hai cách làm khác nhau nhưng lại cho ra kết quả giống nhau một cách kỳ diệu.
Nhưng Tần Lạc lại không hề có cảm giác thắng lợi, bởi vì giờ đây đang có mấy khẩu súng nhắm thằng vào đầu hắn.
Đúng vậy, không phải là một khẩu mà là mấy khẩu.
Không biết đây là vệ sĩ ở bên trong viện dưỡng lão hay bảo vệ của nhà hàng này nữa, bọn họ xuất hiện không một tiếng động khi thấy Tần Lạc và những người này đánh nhau.
Thậm chí bọn họ còn không mở miệng mà chỉ trơ mắt đứng nhìn Tần Lạc chiến đấu cùng mấy người kia.
Còn Dương Phụ thì dùng khăn tay lau đi những vệt máu ở khóe miệng của mình, ở sau lưng hắn cũng có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng đó.
Mà cái quan trọng hơn cả, đó là hai người này cũng đều có súng trong tay.
"Thân thủ không tồi chút nào." Dương Phụ tuy bị đánh nhưng lại không hề có một cảm giác tức giận hay thất bại gì cả, thậm chí còn có lòng khen ngợi thân thủ của Tần Lạc nữa.
"Quá khen."" Tần Lạc khiêm tốn nói.
"Nhưng như thế thì có thể thay đổi được gì chứ?"
"Không phải anh muốn chọc giận tôi sao? Tôi làm theo đúng nhưng gì anh muốn mà." Tần Lạc nói.
"Nhưng kết quá cuối cùng lại là tôi thắng."" Dương Phụ nói."Đưa anh ta đi." Tần Lạc không hề phản kháng lại.
Hắn không ngu đến mức phản kháng vào lúc này, giả sử Dương Phụ mà có bối cảnh phi thường thì nếu mình phản kháng hắn cũng có thể bảo người nổ súng.
Mình và hắn ta nhìn nhau một lúc là hắn ta đã biết được thân phận của mình, nếu trước đó hắn ta không nghiên cứu cẩn thận tư liệu về mình thì nói cho ai người ta cũng sẽ không tin.
Đối với những người như bọn chúng mà nói thì mình rốt cuộc là chẳng có gốc rễ gì, làm gì có bối cảnh gì ghê gớm làm hậu thuẫn? Vì vậy mà cho dù có nổ súng bắn chết mình thì có làm sao chứ?
Long Vương ư? Bọn chúng sẽ không tin vào việc Long Vương sẽ vì một tên đồ đệ quen biết nửa vời này mà liều mạng với bọn chúng đâu.
Gia tộc Văn Nhân ư? Điều này thì lại càng không thể. Người ta thường nói không nên đấu đá gì với quan, thương nhân cũng không ngoại lệ. Cho dù Văn Nhân Mục Nguyệt có tâm muốn báo thù cho mình thì có thể làm gì được hắn ta đây?
Hơn nữa, bọn chúng cũng không tin Văn Nhân Mục Nguyệt mạo hiểm vì một người đàn ông. Trên đời này có thiếu gì đàn ông, chết đi một người thì vẫn còn vô số người để cho nàng chọn lựa.
Vương gia ư? Cái này thì xem ra lại càng không có hy vọng. Nếu những lời Dương Phụ nói đều là sự thật thì nhà họ Vương chắc chắn là có một nhân vật quan trọng tác thành việc hôn sự lần này. Vậy thì Vương gia làm sao có thể giúp mình trong việc này được?
Dương Phụ xem ra rất có uy tín, hắn ta vừa dứt lời, thì lập tức có bốn người đàn ông mặc đồ đen xông đến, người thì cầm tay giữ vai kẻ thì lấy còng ra còng tay Tần Lạc vào.
Lăng Vẫn chạv lên phía trước, móc giấy chứng nhận sĩ quan ra rồi liên tục giải thích, nhưng chẳng có ai trong đám người kia muốn liếc nhìn một cái, thì tất nhiên là bọn chúng cũng không muốn bỏ tay ra.
Tần Lạc nháy mắt với Lăng Vẫn một cái, ý bảo hắn gọi điện thoại kêu viện binh.
Có lẽ mình mà chết đi thì cũng chẳng có ai liều mạng với người ta vì mình, nhưng nếu Tần Lạc còn sống thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người hết mình giúp đỡ hắn.
Thấy Tần Lạc bị trói rồi thì Dương Phụ mới dám bước đến trước mặt đám bạn của hắn vừa bị Tần Lạc đánh gục nằm bẹp hết dưới đất, hắn đỡ một người trong số đó đứng dậy, hỏi:"Có sao không? Có bị thương nặng lắm không?"
"Nặng. Tay của tôi bị anh ta bẻ gãy rồi." Tên đó nói"Dương Phụ, anh nhất định phải giệt trừ tên nhãi này đi."
Mấy tên còn lại cũng không tiếp tục giả chết nữa, có tên cố chịu đau để bỏ dậy, còn những người nào không bỏ dậy được thì được mấy vệ sĩ mặc đồ đên đỡ dậy.
Dương Phụ cười nói:"Yên tâm đi. Tên nhãi ranh này sau khi đến Yến Kinh thì gây ra không ít chuyện phiền phức. Nói rằng trời đất đều không tha cho hắn thì cũng không có gì là quá đáng cả. Tôi không gây chuyện với hắn thì người khác cũng không tha cho hắn đâu."
Trong lòng thầm nghĩ, vì người của Hoàng Thiên Trọng không vào được cái viện điều dưỡng này, chứ nếu không thì với cái nỗi uất hận mỗi khi nhắc đến Tần Lạc, lại không băm vằm tên nhãi này ra thành từng mảnh mới lạ?
Có điều tên nhãi này đúng là dễ lừa thật, mới nói thế thôi mà đã xúc động đến nỗi ra tay đánh người rồi
Chẳng lẽ hắn lại quan tâm đến một người phụ nữ hay nói cách khác là quan tâm đến cái trinh tiết của người phụ nữ đến vậy sao? Phụ nữ nào mà chẳng là phụ nữ? Khi cởi hết quần áo ra, cong cái mông lên thì ai mà chẳng giống ai. Chẳng lẽ Vương Cửu Cửu lại có gì không giống với những người phụ nữ khác?
"Cho hắn ta vào trong trại tạm giam trước đi." Dương Phụ nói. Hàn rất muốn két liễu luôn Tần Lạc tại đây, nhưng lại nghĩ đến tiền đồ của mình. Mình không thể tự tay làm những việc này được.
Kiểu gì cũng phái có một tên chết thay. Hắn đã nghĩ ra được người thích hợp cho việc này.
Hắn bước tới góc phòng, chuẩn bị gọi điện thoại thu xếp chuyện này.
Một đám vệ sĩ bận đồ đen trong viện điều dưỡng áp giải Tần Lạc ra ngoài cửa, chuẩn bị giam hắn vào trại tạm giam mà không phải là trại tạm giam.
Đây là viện điều dưỡng, vốn không nên có một nơi có tính chất như vậv ở đây, nhưng nơi nào có người thì nơi đó sẽ có tội lỗi xảy ra. Cũng không phải không có tiền lệ là gián điệp hoặc mật thám của các nước khác xông vào trong này, vì vậy mà cái trại tạm giam kỳ thực thì trông nó giống với nơi tạm thời giam giữ trọng phạm thì đúng hơn.
Bọn chúng vừa mới ra đến ngoài cửa thì liền cảm thấy một luồng sát khí sắc bén xoẹt qua.
Một người đàn ông tướng mạo không ra làm sao đứng ở trước của nhà ăn, hai tay mỗi bên một khẩu súng lục.
Họng súng chĩa thẳng vào đầu của mấy người này.
Mấy tên hộ vệ cho viện điều dưỡng này cũng không để chọc chút nào, vừa mới cảm thấy nguy hiểm đang tiến tới gần thì đã vội gạt chốt an toàn của khẩu súng xuống.
Đến lúc này mới có người hét lên:"Anh là ai? Anh muốn làm gì?"
"Bỏ súng xuống ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"
Đại Đầu không nghe lời chúng, cậu ta vẫn khư khư khẩu súng trên tay và cũng không đáp lại câu hỏi của bọn chúng.
Cậu ta giơ tay trái của mình lên nhanh như tia chớp, sau đó bắn liền hai phát đạn lên không trung.
Mặc dù họng súng đã đặc chế riêng ống hãm thanh, nhưng âm thanh nó phát ra vẫn giòn giã vô cùng.
Trong khi mọi người vẫn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì bỗng thấy có hai vật gì nho nhỏ màu đen rơi từ trên không trung xuống.
Là ve.
Hai con ve.
Mùa hè đến rồi, nơi núi non cây cối um tùm này chính là căn cứ địa của ve, vì vậy mà con động vật nhỏ này bay lượn khắp nơi trên bầu trời xanh.
Hai phát súng, hai con ve, không phí bất kỳ một viên đạn nào.
Quan trọng hơn nữa đó là chẳng có ai nhìn thấy cậu ta nhắm trúng gì cả, thậm chí còn chẳng kịp nhìn thấy cậu ta nổ súng.
Khi bọn chúng đi đến thì cậu ta đã bắn xong hết rồi.
Khi tay trái nổ súng, thì khẩu súng bên tay phải vẫn chĩa thẳng vào đầu bọn chúng. Bộ dạng đúng kiểu như ai mà động đậy thì tôi sẽ đánh chết người đó vậy.
Một tay súng thần.
Đây đúng là một tay súng thần.
Đều là nhưng tay chơi súng, vì vậy mà bọn chúng biết chiêu này của tên tiểu tử kia có nghĩa là gì.
"Trước khi các người giết chết tôi thì tôi có thể giết chết toàn bộ các người." Đại Đầu nói.
Giọng nói bình thản, tràn đầy tự tin.
← Ch. 0629 | Ch. 0631 → |