← Ch.0632 | Ch.0634 → |
Không khí trong phòng khá lạnh. nhưng Trương Nghi Y vẫn mặc một bộ đồ vô cùng mát mẻ.
Một chiếc váy vài sa tanh mỏng tang màu hồng, trông bà như một thiếu nữ mười mấy tuổi vậy. Chiếc cổ áo không đủ che đi bộ ngực trắng nõn và to tròn của bà, trông vô cùng khiêu gợi.
Trương Nghi Y có kiểu ngồi khá là thô kệch, ngồi trên ghế rồi bà ta còn gác chân lên trên mặt bàn làm lộ cả chiếc quần chíp màu đen dưới váy, may mà trong nhà không có ai chứ nếu không sẽ lộ hết cả hàng cả họ.
Trương Nghi Y lúc này đang ôm một bát kem sô cô la ngồi xem một bộ phim truyền hình tình yêu, âm mưu, ám sát luân lý có tên
Trương Nghi Y vừa ăn kem sô cô la vừa lấy khăn lên lau nước mắt, dưới đất lúc này đã la liệt những mảnh giấy mà bà dùng để lau nước mắt, có lẽ bà khóc cũng được một thời gian khá lâu rồi.
"Hu hu hu.... đáng thương quá, ai làm mẹ cũng đáng thương như vậy.... Cửu
Cừu đáng thương của mẹ ơi, con bây giờ đang ở đâu? Con mà có mệnh hệ gì mẹ sống làm sao được cơ chứ...." Trương Nghi Y lau nước mắt trên mặt mình đi sau đó lại nhét một thìa kem sô cô la to bự vào miệng.
Xem ra việc Vương Cửu Cửu bỏ nhà ra đi tác động rất lớn đến bà, bà đang đem sự đau khổ của mình đắm chìm trong bát kem sô cô la này.
Cốc___ cốc____
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Nghi Y vẫn không thèm để ý, vì thế nào người bảo mẫu trong nhà của bà cũng chạy ra mở cửa.
"Dì Trương có nhà không ạ?" Giọng một người thanh niên vọng tới.
"Có! Cậu đến tìm phu nhân có việc gì thế?" Người bảo mẫu làm trong nhà của Trương Nghi Y nói.
"Chuyện là thế này___Tần Lạc muốn đến gặp dì Trương, nhưng giấy thông hành của anh ấy không hiểu làm sao mà bị quá hạn rồi___Chính vì vậy mà anh ta nhờ tôi đến hỏi dì Trương một tiếng là có thể đưa anh ta vào đây được không?"" Người thanh niên kia cố ý nói thật to để cho Trương Nghi Y có thể nghe thấy!
"Tôi sẽ vào nói cho phu nhân biết."" Bà bảo mẫu nói.
Trương Nghi Y lúc này nghe tiếng vội nhảy dựng đứng lên, bà ta chạy bổ ra ngoài quên cả đi dép vào, trên tay bà vẫn ôm lấy cái bát kem sô cô la và hộp giấy ăn.
Khi bà ta chạy ra tới cổng liền nhảy chồm tới chỗ Tử Đạn Đầu nói:"Cái thằng chết bằm đó nó dám đến đây hả?"
"Ha ha___Dì Trương___" Trông bộ dạng hung hàn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Trương Nghi Y làm cho Tử Đạn Đầu cảm thấy kinh hãi. Trương Nghi Y thì ai mà không biết, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì không có một ai dám đến gây chuyện với bà ta cả.
"Đang hỏi cậu đấy? Tai cậu điếc rồi hả?" Trương Nghi Y tức giận gầm lên.
"Vâng Tần Lạc đang đứng ở ngoài cổng!" Tử Đạn Đầu đáp, trong bụng thầm nghĩ tên chết bằm mà dì Trương vừa nhắc tới chắc là Tần Lạc cũng nên?
Tại sao Trương Nghi Y lại căm ghét anh ta như vậy nhỉ? Lẽ nào anh ta làm gì con gái của bà ta rồi bỏ của chạy lấy người?
Nếu mà là như vậy thì mình cũng không nên dính dáng gì vào trong này là tốt nhất, nếu như Trương Nghi Y muốn cầm dao chém người, thì mình tốt hơn hết là tránh đi thì hơn.
"Cậu đi nói cho thằng đó biết tôi không có nhà!" Trương Nghi Y sẵng giọng nói.
"Vâng... vâng!" Tử Đạn Đầu nói:"Cháu sẽ ra nói ngay đây."
Trước khi Trương Nghi Y nổi điên lên thì Từ Đạn Đầu thấy mình nên chạy là thượng sách.
Tử Đạn Đầu lúc này vội chạy ra bên ngoài cổng, lau mồ hôi đang vã ra ròng ròng nói:"Tần thiếu gia! Tốt nhất là anh nên về đi!"
"Cửu Cửu có ở trong nhà không?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi không trông thấy cô ấy, chắc là không có nhà!" Tử Đạn Đầu đáp.
"Cô Trương thì sao?"
"Dì ấy.... dì ấy.... thì có.... nhà!" Tử Đạn Đầu ấp a ấp úng nói:"Nhưng dường như dì ấy đang tức giận anh lắm thì phải Khi tôi đến gõ cửa nhà dì ấy, thì dì ấy chạy bổ đến bảo là "Bà không có nhà!"
Tần Lạc chỉ biết cười khổ, xem ra Trương Nghi Y đổ hết tội lỗi của việc Vương Cửu Cửu bỏ nhà ra đi lên đẩu mình rồi, mình lần này đúng là có tội lớn rồi.
Thấy Tần Lạc không nói gì, Từ Đạn Đầu liền nói:"Có chuyện gì xảy ra vậy? Ngày trước không phải quan hệ của mọi người rất tốt sao?"
"Không có gì cả!" Tần Lạc nói, Tử Đạn Đầu không biết là đang xảy ra chuyện gì, xem ra chuyện Vương Cửu Cửu lấy Dương Phụ chẳng qua chỉ có vậy, tạm thời vẫn chưa công khai ra ngoài: "Tôi có một việc vô cùng quan trọng muốn gặp cô Trương, hôm nay phải vào trong đó gặp cô Trương một chuyến, anh có thể nghĩ cách giùm tôi được không?"
"Cái này.... ." Tử Đạn Đầu có vẻ khó xử nói. Nếu như mình muốn đảm bảo cho Tần Lạc vào trong này thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như Trương Nghi Y mà biết mình đưa Tần Lạc vào trong thì bà ta chắc chắn sẽ xé xác mình ra thành trăm mảnh mất.
"Phiền anh quá!" Tần Lạc khẩn cầu nói. Hắn hôm nay phải gặp Trương Nghi Y bằng được, hắn muốn hiểu thêm sự tình từ miệng của bà ta, hắn muốn biết tình hình hiện giờ của Vương Cửu Cửu.
Tần Lạc cho rằng Trương Nghi Y biết Vương Cửu Cửu đang ở đâu, tình cảm mẹ con của hai người này vô cùng đặc biệt, nếu như Vương Cửu Cửu mà không muốn làm gì thì Trương Nghi Y chắc chắn sẽ đứng về phía của nàng ngay.
Tử Đạn Đẩu chần chừ một lúc rồi nói: "Thế này nhé, tôi có thể đưa anh vào bên trong, nhưng tôi sẽ không đi cùng anh tới nhà của Vương gia Anh tự mình đi đến đó được không?"
"Cảm ơn anh nhiều lắm!" Tần Lạc vô cùng cảm kích nói, hắn đi theo Tử Đạn Đầu vào trong khu quân đội.
Khi hắn chưa đi tới nhà của Vương gia thì Tử Đạn Đầu đã lảng sang một bên, rồi đưa tay chỉ vào nhà của Vương Cửu Cửu nói:"Đó là nhà của Vương Cửu Cửu, dì Trương đang ở trong nhà đó, anh cứ tới đó mà gọi cửa! Tần thiếu gia, tôi chỉ làm được có vậy thôi!"
"Vô cùng cảm ơn anh!" Tần Lạc bắt lấy tay của Tử Đạn Đầu cảm kích nói, nếu như là ngày trước thì hắn thấy chuyện này chẳng có gì to tát cả, nhưng hôm nay hắn vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của Từ Đạn Đầu.
Chờ cho Tử Đạn Đầu đi xa rồi, Tần Lạc vội đi tới cổng nhà của Vương gia, trong bụng thầm nghĩ trước nên ăn nói ra sao, sau đó đưa tay lên bấm chuông.
Két
Cửa cánh cổng được mở ra, bảo mẫu của nhà họ Vương đứng ở cổng trông thấy Tần Lạc thì sững người không biết nên làm thế nào cho phải, vì nói cho cùng thì Trương Nghi Y không muốn gặp hắn.
"Xin chào! Cô Trương có nhà không?" Tần Lạc chủ động lên tiếng nói.
Bảo mẫu quay lại nhìn vào trong nhà một cái rồi nói:"Xin lỗi, phu nhân không có nhà!"
Nói xong liền đóng cửa lại.
Bộp!
Tần Lạc đưa tay lên chặn lại, bảo mẫu sợ quá nói:"Anh định làm gì vậy? Phu nhân........ phu nhân không có nhà!"
Tần Lạc trông thấy ánh mắt lo lắng và đang cố tìm cách trốn chạy của người bảo mẫu, hắn liền hét to lên:"Cô Trương! Cháu là Tần Lạc đây, cháu có chuyện muốn nói với cô!"
Trương Nghi Y ôm bát kem sô cô la đứng ở ngay cổng nói:"Tôi đã nói là tôi không có nhà rồi cậu còn tới đây làm gì nữa hả?"
Tần Lạc thấy Trương Nghi Y thằng thừng từ chối mình như vậy, liền cố gắng nói:"Cô Trương, cháu có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô!"
Trương Nghi Y lúc này lên tiếng nói:"Có chuyện gì?"
Trương Nghi Y vẫn đang ngồi trên sofa xem ti vi, cũng không mời Tần Lạc ngồi xuống, khác hắn với thái độ đon đã ngày trước của bà ta.
Tần Lạc tuy có hơi chút thất vọng nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa:"Cô Trương, cháu nghe nói Cửu Cửu đính hôn rồi phải không?"
Trương Nghi Y nghe Tần Lạc nói vậy thì mỉm cười quay sang nhìn Tần Lạc rồi nói:"Cái này thì có liên quan gì tới cậu hả?"
"Đúng là không liên quan gì tới cháu, nhưng nó lại liên quan tới Cửu Cửu! Cửu Cửu đã là người trưởng thành rồi cô nên tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, cô ấy thích ai thì đó là việc của cô ấy chứ!"
Tần Lạc nói với giọng khá tức giận, những người có chức có quyền sao mà phức tạp thế không biết? Về sau con cái của mình nó muốn lấy ai thì tùy nó, mình tuyệt đối sẽ không chen ngang vào.
"Tôi cũng muốn nó chọn người đàn ông mà nó thích, nhưng mắt nó bị mù đi chọn phải một đứa vô lương tâm!" Trương Nghi Y cười lạnh nói: "Ngày trước tôi khóc lóc van xin con gái tôi nó lấy cậu nhưng cậu lại không muốn. Sao vậy? Bây giờ cậu hối hận rồi hả?" T
Tần Lạc lúc này ngồi luôn xuống ghế sofa nhẫn nại nói:"Cô Trương! Cháu biết cô không bằng lòng với cháu, chuyện của Cửu Cửu cháu cũng có trách nhiệm, nhưng cháu cũng có nỗi khổ riêng của mình. Cháu và Lâm Hoán Khê quen nhau trước, hai nhà cũng đã gặp mặt nhau! Cô ấy bây giờ là vợ chưa cưới của cháu, cháu rất cảm kích cô và Cừu Cửu đã thương yêu cháu, nhưng cháu không biết làm thế nào để báo đáp lại tình cảm của cô và của Cửu Cửu cả!"
"Đàn ông thích đàn bà có thể tìm ra cả trăm cả ngàn lý do để theo đuổi, đàn ông mà không thích đàn bà cũng có thể tìm ra cả trăm cả ngàn lý do để từ chối!" Trương Nghi Y hiển nhiên là không có ý muốn tiếp nhận lời giải thích của Tần Lạc:"Cậu đã không thích Cừu Cửu rồi tại sao lại không từ chối nó luôn đi?"
"Cháu từ chối rồi đấy chứ!" Tần Lạc đau khổ nói:"Nhưng...."
"Nhưng nó vẫn mặt dày bám theo cậu đúng không?" Trương Nghi Y đặt bát kem sô cô la to bự xuống như muốn đánh nhau với Tần Lạc đến nơi.
"Dạ không.... không phải.... Vương Cửu Cửu là một người vô cùng thuần khiết, không phải như cô nghĩ đâu!" Tần Lạc biết Trương Nghi Y ăn nói sắc bén, nhưng lại không nghĩ bà ta lại ăn nói lợi hại như vậy, làm cho hắn không biết chống chế thế nào cho phải nữa.
Trương Nghi Y khoanh tay trước ngực nói:"Nếu cậu đã nói cậu không có cách nào chịu trách nhiệm với con gái của tôi rồi thì bây giờ cậu lại đến đây để làm gì?"
"Cháu muốn nói chuyện với Cửu Cửu!" Tần Lạc nói, hắn muốn gặp Cửu Cửu, muốn biết được nàng đang an toàn, hắn muốn nói chuyện với nàng xem có thể giúp được gìỉ cho nàng không.
"Cậu định nói cái gì với nó?"
"Cậu đến cả nói gì với nó cũng không biết thì nói cái gì?" Trương Nghi Y nói.
"Cháu muốn nói chuyện với cô ấy xem làm thế nào để từ chuyện hôn ước lần này?" Tần Lạc hạ quyết tâm nói ra sự thật trong lòng mà hắn nghĩ.
"Xí.... ! Cậu hay thật đấy!" Trương Nghi Y quay sang dò xét Tần Lạc nói: "Cậu không đồng ý từ chối hôn ước của mình lại đòi người khác từ chối hôn ước của người ta, nó đúng là thích cậu, nhưng cậu lại không muốn tiếp nhận nó! Nếu mà những người đàn ông khác nó không thích thì nó chọn Dương Phụ, hay là Dương Nhị, Dương Tam gì gì đó thì khác gì nhau hả?"
"Rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ tìm được người mình thích!" Tần Lạc nói. Hắn thầm nghĩ, phải tìm cách tháo gỡ chuyện trước mắt cái đã, ngày còn dài thời gian còn nhiều, Vương Cửu Cửu chắc chắn sẽ tìm được người đàn ông khác để yêu.
"Cậu thối lắm cậu biết không?" Trương Nghi Y chỉ thẳng vào mặt Tần Lạc mà chửi: "Cậu cứ tưởng con gái tôi lả lơi ong bướm như cậu hả? Nó nhận được gen di truyền của tôi, nó giống tôi ở cái điểm rất chung tình_____Nó đã thích cậu rồi thì còn thích ai được nữa?"
← Ch. 0632 | Ch. 0634 → |