← Ch.0653 | Ch.0655 → |
Khi Tần Lạc nói ra những lời đó, tất cả mọi người đã nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị nhưng ngoại trừ một người, Lâm Hoán Khê.
"Tần Lạc, không được làm bậy. Cháu không thể quyết định chuyện này được" Tần Tranh quát bảo Tần Lạc dừng lại.
"Ôi, chuyện này mọi người cứ tự mình quyết định đi" Lâm Thanh Nguyên thở dài, ông quay người đi vào trong nhà.
Mối quan hệ giữa con trai của ông và cháu gái ruột thịt yêu quý rạn nứt, ông bị mắc kẹt ở giữa, lâm vào thế bí.
Ông không thích người con trai này, ông cực kỳ thất vọng với con trai mình. Thậm chí ông chỉ hận không thể nổi điên lên quất cho con mình mấy trăm roi nhưng nói thực nếu một khi đoạn tuyệt mối quan hệ này, ông cũng chẳng thấy thú vị gì cả.
"Cậu có ý gì vậy?" Ánh mắt Lâm Hách Uy vô cùng sắc bén, khuôn mặt nho nhã cũng trở nên lạnh lùng."Chẳng lẽ cậu muốn dùng hai trăm ngàn này mua con gái của tôi sao?"
"Nói ra thì có vẻ không thú vị lắm nhưng thực ra tôi có ý định đó" Tần Lạc gật đầu nói.
Ánh mắt Lâm Hách Uy sáng quắc, anh ta nhìn Tần Lạc. Tần Lạc cũng cười tủm tỉm nhìn ông ta.
Tần Lạc đang chờ đợi câu trả lời của Lâm Hách Uy. Một câu trả lời vô cùng quan trọng.
Hai người không nói thêm câu nào, cũng không nói với những người khác câu nào. Bầu không khí thoáng trở nên căng thẳng. Xung quanh chỉ còn ánh sáng của ngọn đèn trong nhà hắt ra cùng với tiếng nói chuyện xa xa cùng tiếng xe ô tô từ xa truyền tới.
Người phụ nữ bên cạnh Lâm Hách Uy lại không kiên nhẫn nỗi nữa rồi. Bà ta bấu vào eo của Lâm Hách Uy, véo liên tục năm cái.
Lâm Hách Uy do dự liếc nhìn Lâm Hoán Khê rồi sau đó ông ta cắn răng nói: "Để tôi đồng ý với yêu cầu của cậu cũng được. Tôi chỉ cần năm triệu".
"Ồ" Tần Lạc không vì Lâm Hách Uy đồng ý với mình mà vui vẻ, ngược lại hắn còn thầm thở dài trong lòng.
Tần Lạc quay người nhìn Lâm Hoán Khê nói: "Em cứ vào nhà trước. Chuyện này tới đây giao cho anh giải quyết là được. Đồng ý không?"
Lâm Hoán Khê gật đầu, nàng cũng không liếc mắt nhìn người đàn ông được gọi là cha của mình, nàng nắm tay Bối Bối đi vào trong nhà.
Giây phút này nàng hoàn toàn hết hy vọng.
"Mẹ, mẹ không nên tức giận. Cha của con không tốt với con nên con đã thay đổi cha một lần. Mẹ cũng có thể thay đổi cha mà" Bối Bối cảm giác tâm trạng thương tâm của Lâm Hoán Khê, giọng nói non nớt như chim non của cô bé vang lên an ủi Lâm Hoán Khê,
Lâm Hoán Khê nhếch miệng cười nói: "Mẹ không cần cha. Mẹ chỉ cần Bối Bối là con gái của mẹ".
Bối Bối chăm chú suy nghĩ một lát rồi sau đó cô bé gật đầu vẻ nghiêm túc, bím tóc nhỏ của cô bé cũng tung bay theo: "Ù, Bối Bối còn đáng yêu hơn cha".
Nghe hai người một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau một cách thú vị, tâm trạng của Tần Lạc thoải mái hơn nhiều. Tóm lại con người không nên tức giận vì một đồ rác rưởi bời vì khi đó sẽ là một chuyện ngu ngốc, lãng phí nhất thế gian.
"Năm triệu rất cao" Tần Lạc nói.
"Năm triệu không bớt một xu" Lâm Hách Uy nhất quyết.
"Hai triệu, tôi cũng nhất định không chi thêm" Tần Lạc cũng cười nói.
Hai người đàn ông này, một người là cha của Lâm Hoán Khê, một người là chồng chưa cưới của nàng nhưng bọn họ lại đang vì Lâm Hoán Khê và xảy ra tranh chấp, mua bán.
"Cái gì?" Người phụ nữ kia lên tiếng."Mới rồi vẫn còn ba triệu, tại sao bây giờ chỉ còn hai triệu? Đây là cách làm ăn của cậu sao? Tại sao lại trả giá càng lúc càng ít?"
Những người phụ nữ như bà ta chỉ có trí tuệ rất nhỏ, không bao giờ có trí tuệ lớn. Khi bà ta chưa nói câu nào người ta còn không biết là bà ta không biết gì, một khi nói ra thì lập tức chứng tỏ bà ta là người "ngu ngốc".
"Ngôi nhà này trị giá hơn một triệu. Tôi trả cho hai người nhiều hơn một triệu, hai người còn không hài lòng sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Thế nhưng cậu còn đặt điều kiện cho Hách Uy đoạn tuyệt quan hệ với con gái của anh ấy, chẳng lẽ không bồi thường tổn thất sao?" Người phụ nữ tức giận nói.
"Dù tôi không cho hai người một triệu này, hai người nghĩ anh ta có thể đoàn tụ với Hoán Khê sao?" Tần Lạc cười hỏi. Từ khi Lâm Hách Uy nêu cái giá năm triệu, ông ta đã là người thất bại, không có tư cách cò kè mặc cả.
"Không được, chúng ta không nói chuyện nữa" Người phụ nữ nói.
"Tuỳ bà" Tần Lạc nói: "Nếu như bà tình nguyện bán cho người khác một triệu thì đó chính là chuyện của bà. Trừ tôi ra sẽ không có ai tình nguyện trả thêm cho ông bà một triệu nữa để cắt đứt quan hệ với con gái. Bà cứ suy nghĩ đi. Nếu hai người không đồng ý, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho người tới giúp chuyển nhà".
"..." Lâm Hách Uy phát hiện ra gã thanh niên này rất lưu manh.
Người nói mà không giữ lời, âm hiểm, lật lọng, xảo trá chính là kẻ tiểu nhân, là đồ rác rưởi. Người như vậy xứng đáng bị sét đánh chết, bị người đời nguyền rủa.
Lâm Hách Uy nhìn người phụ nữ, sắc mặt người phụ nữ cũng âm trầm, ánh mắt bất định.
"Xem ra hai người không hài lòng với giá này" Tần Lạc nói: "Thế này đi, tôi sẽ gọi điện cho người ta tới chuyển nhà. Hai người có thể tìm người tới xem nàh. Nếu như hai người tạm thời không thiếu tiền, hãy chờ một thời gian nữa hãy bán... nói không chừng mấy năm sau có thể bán được hai triệu đó".
"Hay là... chúng ta hãy bình tĩnh thương thảo giá cả một chút" Người phụ nữ cười lấy lòng."Ba triệu, giá cuối, thế nào?"
"Tôi nói rồi, chỉ hai triệu, một xu cũng không hơn" Tần Lạc nói: "Tôi không bao giờ dễ dàng thay đổi quyết định của mình".
"..." Người phụ nữ chỉ muốn nhảy lên chửi Tần Lạc là đồ chó má. Lúc trước thằng khốn nạn này đã đề nghị giá bán ba triệu, sao chỉ trong nháy mắt nó lại đổi giá xuống còn có hai triệu?
Nếu như đàn ông còn chưa có tên gọi là "tiện nam", bà ta thật sự không còn nghĩ ra một cái tên nào phù hợp với gã này hơn.
"Được rồi, hai triệu" Mặc dù Lâm Hách Uy vô cùng uất nghẹn cùng tức giận nhưng ông ta chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Nếu như ông ta không thiếu tiền, ông ta có bất ngờ tới đây muốn đòi nhà không?
Xem ra gã này đã hiểu rõ điều này nên nó mới không chùn bước.
Hơn nữa hai triệu chính là gấp đôi của một triệu. Vốn thua lỗ của công ty có thể được lấp đầy, hơn nữa còn thừa ra một triệu. Nếu như ông ta không có tiền, công ty chỉ còn mỗi cách đóng cửa.
"Tôi vào viết bản hợp đồng, ông hãy ký tên vào. Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành làm thủ tục sang nhượng, thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi không có ý kiến gì" Lâm Hách Uy muốn đi cùng với Tần Lạc vào trong phòng khách.
"Ông cứ ở bên ngoài chờ đi" Tần Lạc nhìn Lâm Hách Uy nói.
"Cậu..." Lâm Hách Uy thầm nổi giận. Anh ta thầm nghĩ: nếu như năm đó bản thân mình có mặt ở nhà, thằng nhãi này làm gì có cơ hội bước chân vào nhà để giờ lên mặt vênh vênh váo váo.
Thế nhưng hôm nay ông ta đang đứng dưới mái hiên người khác nên không thể không cúi đầu. Ông ta chỉ sợ Tần Lạc tức giận hạ giá mua xuống còn một triệu. Khi đó ông ta có nên bán không?
Tần Lạc nhanh chóng viết ra hai bản hợp đồng. Sau khi hắn đưa cho Lâm Hách Uy ký tên vào thì nói: "Ngày mai có thể tiến hành sang nhượng, tôi sẽ bảo luật sư gọi điện cho ông".
"Tốt" Người phụ nữ nói. Cô ta cầm tờ hợp đồng cất vào người giống như một báu vật vậy."Bây giờ chúng tôi về, chờ điện thoại của cậu".
"Ai nói là bà có thể đi" Đột nhiên nụ cười của Tần Lạc biến mất, hắn nói.
"Còn chuyện gì nữa sao?" Người phụ nữ không hiểu bèn hỏi. Bà ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào hai mắt Tần Lạc. Rõ ràng đôi mắt này lúc trước rất hiền từ, hiền lành.
"Bà vẫn chưa xin lỗi ông ấy" Tần Lạc chỉ vào Tần Tranh nói.
"Cậu..." Người phụ nữ đã thực sự không chịu được tính cách âm hiểm, khó lường của Tần Lạc, bà ta không cần che giấu tính cách nữa, bản tính mạnh mẽ lại bộc phát, bà ta chỉ tay vào Tần Lạc nói: "Tại sao tôi phải xin lỗi ông ta? Ông ta mắng chồng tôi là súc sinh, tại sao ông ta không xin lỗi chồng tôi trước?"
"Ông ấy không nói gì sai thì xin lỗi gì?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Tôi cũng không nói bất kỳ điều gì sai, tôi cũng không cần xin lỗi" Người phụ nữ nói. Dù sao trong tay bà ta đã có bản hợp đồng nên không sợ gã này huỷ bỏ làm ăn. Hơn nữa một khi huỷ bỏ hợp đồng là phải bồi thường tiền cho đối phương gấp hai lần. Khi đó hai triệu sẽ trở thành bốn triệu. Cho dù công ty có đóng cửa, bà ta không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa rồi.
"Vậy là bà muốn bắt nạt người hả?" Tần Lạc tức giận nói.
"..." Lâm Hách Uy và người phụ nữ nhìn nhau, cả hai chỉ hận không thể phun máu tươi ra. Rốt cuộc ai đang ức hiếp ai đây? .
"Mặc dù tôi và ông tôi từ bên ngoài tới ở đây nhưng cũng không thể để người khác coi thường. Nếu như bà xin lỗi, ông nội tôi chấp nhận, mọi chuyện coi như xong. Nếu như bà không xin lỗi, tôi sẽ không ngại dùng chút thủ đoạn trả thù" Tần Lạc nói vẻ oai phong lẫm liệt.
"Tôi thật sự muốn xem cậu sẽ trả thù tôi như thế nào? Cậu có tin là tôi sẽ hô lên là lưu manh không?" Người phụ nữ cười nhạt nói. Nói về thủ đoạn âm hiểm, bà ta tin tưởng rằng bản thân mình hoàn toàn không kém hơn so với bất kỳ ai khác.
"Xem ra bà đã nghĩ chúng tôi là những người thật thà" Tần Lạc nói. từ tay hắn bắn ra một viên thuố màu trắng đã chuẩn bị trước. Viên thuốc bay tới đập vào tay người phụ nữ vỡ tan. Từ bên trong bột phấn màu trắng bắn ra rơi xuống tay người phụ nữ.
"Đây là cái gì vậy hả?" Người phụ nữ nhìn bột phấn màu trắng hỏi.
"Tôi khuyên bà không nên động vào nói" Tần Lạc nói.
"Tôi động vào nó thì sao hả? Cậu vất đồ bẩn thỉu lên người tôi, lại còn không cho tôi...a ..." Người phụ nữ vừa nói vừa không kìm lòng được, giơ tay vuốt chất bột trứng đó nhưng ngay khi đó bà ta phát hiện ra da tay mình rất ngứa, bà ta chỉ hận không thể cắt khối da thịt đó đi. Lập tức mấy tiếng thét chói tai vang lên.
"Ngứa a, a ngứa quá. Ôi, ngứa, chết mất" Người phụ nữ vừa gãi vừa gào lên. Giọng nói thê thảm, giống như dã quỷ tới từ địa ngục vậy.
Ngay cả Lâm Thanh Nguyên và Bối Bối đã đi vào trong nhà cũng đi ra cửa nhìn nhưng Lâm Hoán Khê thì không.
"Có chuyện gì vậy? Tô Lệ, em làm sao vậy? Tại sao em lại ngứa như vậy hả? Ngứa chỗ nào? Ôi, rách da rồi. Em không được gãi nữa, nhiễm trùng đó" Lâm Hách Uy ở bên cạnh sốt ruột nói.
Lần này Tần Lạc lại dùng bột phấn ngứa mà lần trước hắn đã dùng đối phó với Tần Dật. Khi đó hắn đã páht hiện ra bột phấn ngứa cực kỳ có hiệu quả để đối phó với những kẻ ác, tội phạm không thể tha thứ vì vậy hắn đã lại tiếp tục cải tiến, biến nó thành một viên thuốc có thể cầm trong tay.
Theo như Tần Lạc nhận định: người phụ nữ này, không nghi ngờ gì nữa chính là một kẻ ác.
"Ngứa quá. Tôi van cậu, hãy bỏ qua cho tôi. Tôi xin lỗi. Tôi sai rồi. Tôi đánh chết.. , tôi đê tiện. Tôi là súc sinh... tôi mới là súc sinh" Người phụ nữ vừa gãi tới toét cả da thịt, máu thịt lẫn lộn vừa cầu xin Tần Lạc tha thứ cho mình.
← Ch. 0653 | Ch. 0655 → |