Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0655

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0655: Lại phải diễn vai nam chính?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Rất nhiều lần Tần Lạc đều nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề như thế này: Tại sao lại có những người có thể ngu ngốc đến độ thế được chứ?

Dĩ nhiên là hắn chẳng bao giờ nhận được đáp án cả, bởi vì mỗi một tên ngốc lại ngốc đến khác người. Nếu có một nghìn tên ngốc thì phải có đến một nghìn lẻ một phương thức ngốc nghếch khác nhau.

Cho dù bà ta có kêu gào thảm thiết cầu xin tha thứ thì Tần Lạc vẫn thờ ơ như không.

Nếu nói lời xin lỗi mà hữu dụng thì những kẻ giết người sẽ đầy rẫy trên thế giới này.

" Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là xảy chuyện gì vậy?" Lâm Hách Uy vội vã xông lên trước mặt Tần Lạc như muốn quyết đấu đến nơi." Mày mau làm ngưng ngứa lại cho cô ấy, mau làm ngưng ngứa lại cho cô ấy.... . Nếu không tao sẽ gọi cảnh sát, tao sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ!"

Tần Lạc cười nhạt nói: " Ông có thể thử đi. Tôi sẽ đợi đến khi cảnh sát đến." Ngón tay của hắn chỉ vào mu bàn tay của người phụ nữ nói: " Chỗ da kia chắc chắn sẽ không còn nữa. Không những thế, không phải chỉ bỏ chỗ da đó đi là không sao đâu.... Loại ngứa này sẽ từ ngoài vào trong, ngứa đến tận xương tủy. Bà ấy sẽ không thể cắt luôn cả xương của mình đi chứ?"

" Mày là đồ cầm thú! Sao con gái tao lại có thể thích một loại người đến cầm thú cũng không bằng như mày chứ?" Lâm Hách Uy chửi ầm lên.

Tần Lạc lạnh lùng nhìn ông ta, nói: " Nếu ông quả là coi Hoán Khê là con gái của mình, thì cũng không làm một việc không có suy nghĩ, mặt dày như thế."

" Đủ rồi!" Tần Tranh hét lên: " Người mà không tự yêu bản thân mình thì tất yếu sẽ bị người khác khinh thường. Tần Lạc, đưa thuốc giải cho cô ta."

Tần Lạc đi đến trước mặt Tần Tranh rồi cúi người xuống, giơ tay ra nhẹ nhàng xoa xoa lấy đầu gối của ông, cười nói: " Nếu bà ta chửi cháu mà ông nói bỏ đi, thì cháu cũng thôi. Nhưng bà ta lại chửi ông, thì dù ông có nói bỏ đi, cũng không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được."

"......................"

" Mày rốt cuộc là muốn gì?" Lâm Hách Uy bấm số gọi cho cảnh sát rồi, nhưng lại do dự xem có nên gọi hay không.

" Ông quên không gọi cho cảnh sát rồi à?" Tần Lạc chỉ vào chiếc điện thoại trong tay ông ta nói.

" Đừng gọi cảnh sát. Đừng gọi cảnh sát." Người phụ nữ chạy đến cướp lấy chiếc di động trên tay của Lâm Hách Uy, rồi gào khóc lên với Tần Lạc: " Chúng tôi không báo cảnh sát. Tôi xin cậu, hãy cho tôi thuốc giải đi, tôi sắp chết đến nơi rồi.... Tôi không muốn chết."

Nói dứt lời bà ta liền tát thẳng vào mặt mình một cái đánh bốp.

Khuôn mặt trắng nõn nà của bà ta ngay lập tức xuất hiện một vệt tay mầu đỏ thẫm. Vệt máu ở tay in lên trên đó cứ như là vừa đánh một cái mà đã bong tróc hết cả da thịt vậy.

" Tôi đáng chết! Tôi là súc sinh!"

Bốp!

Lại thêm một cái bạt tai nữa!

" Tôi đáng chết!... Tôi là súc sinh!"

Bốp...........................

Mỗi một lần bà ta tát lên mặt mình thì lại nói là mình đáng chết, mình là súc sinh. Chưa đến một phút mà bà ta đã dùng hai tay thay phiên nhau tát lên mặt mình mười mấy cái.

Hai má sưng đỏ, khóe miệng rớm máu. Bà ta đúng là không thể chịu đựng được sự trừng phạt này nữa rồi.

Cứ đánh thế này lại cảm thấy tay mình không còn ngứa như trước nữa.... Cứ như là con ngứa đó thay đổi vị trí vậy, chạy hết lên trên mặt, chuyển ngứa thành đau.

Vì thế nên bà ta lại càng đánh hăng hơn.

Lâm Hoán Khê bước vào bên trong sau đó lại bước ra ngoài nói với Tần Lạc: " Bối Bối sợ máu."

Tần Lạc hiểu ý nàng muốn gì, liền rút từ trong túi ra một viên thuốc, nói: " Ăn đi!"

Người phụ nữ cầm lấy viên thuốc, nhét thẳng vào miệng cùng với bàn tay nhuốm máu của mình. Sau đó lăn ra đất khóc tu tu, nhìn tội nghiệp vô cùng.

Lâm Hách Uy mặt mày xám xịt đứng ở đó, cũng không bước tới an ủi vợ của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, không biết là ông ta đang nghĩ cái gì nữa.

" Cơm chín chưa vậy?" Tần Lạc hỏi. Hắn chẳng có chút gì gọi là để tâm tới ánh mắt căm hận của Lâm Hách Uy cả.

" Chín rồi!" Lâm Hoán Khê gật đầu đáp.

" Vậy thì chúng ta ăn cơm đi." Tần Lạc nói. Hắn quay ra nói với Lâm Hách Uy: " Tôi nghĩ là hai người chắc không có nhã hứng ở lại dùng cơm đâu, phải không? Nếu không có chuyện gì nữa thì hai người có thể về trước được rồi đấy. Ngày mai luật sư sẽ gọi điện cho hai người. Tất nhiên, hai người cũng có thể vì báo ơn tôi mà từ chối bán căn nhà này."

" Sự việc không thể cứ thế mà cho xong thôi đâu!" Lâm Hách Uy đỡ vợ dậy, trong lúc rời đi thì lên tiếng với giọng uy hiếp.

Tần Lạc không đáp lại. Hắn thấy chẳng cần thiết. Đợi đến khi bọn họ đi xa rồi, Tần Lạc liền cầm lấy tay Lâm Hoán Khê hỏi: " Em có trách anh không?"

Lâm Hoán Khê lắc đầu.

" Nếu... ông ta vừa rồi từ chối cái giá mà anh đưa ra, thì anh sẽ giúp ông ấy vượt qua cửa ải kinh tế khó khăn, còn vun vén cho cha con em đoàn tụ với nhau nữa..."

" Em biết!" Lâm Hoán Khê cắt lời Tần Lạc, nói: " Em chẳng còn một chút hy vọng nào nữa. Ông ấy đối với em mà nói cũng chỉ như là một người qua đường mà thôi."

Nàng biết Tần Lạc ra giá ba mươi triệu nhân dân tệ để ông ta và mình cắt đứt quan hệ cha con cũng chỉ là muốn dò xét, thử thách mà thôi. Nếu ông tức giận mà từ chối, thì có lẽ Tần Lạc sẽ còn một chút tôn trọng đối với ông ấy. Nhưng ông ấy lại không làm vậy, mà lại thét cái giá là năm mươi triệu.......

Ông ta làm như vậy, chứng tỏ trong lòng ông ta chẳng có chỗ cho cô con gái này.

Tần Lạc tức giận vì ông ta bạc tình bạc nghĩa với chính con ruột của mình, cũng tức giận vì người phụ nữ đó nhục mạ ông mình, vì vậy nên mới dùng thủ đoạn độc ác đến thế để đói phó với bà ta.

" Em còn có ông, có Bối Bối mà." Tần Lạc nắm chặt tay Lâm Hoán Khê nói: " Và còn có cả anh nữa!"

" Về ăn cơm thôi, không nguội mất." Lâm Hoán Khê cười nói.

" Đi thôi." Tần Lạc nắm tay nàng dắt đi.

Khi đi đến trước mặt Lâm Thanh Nguyên, Tần Lạc liền nói: " Lâm gia gia, hy vọng ông không trách cháu."

" Ông không trách cháu." Lâm Thanh Nguyên âm trầm nói: " Đúng là chuyện nhà bất hạnh. Nó nên nhận được một sự trừng phạt. Còn về phần người đàn bà đó...."

Lâm Thanh Nguyên cười lớn nói: " Cháu đã làm một việc mà từ rất nhiều năm trước ông đã muốn làm. Năm đó cô ta đến đây làm ầm ĩ lên thì ông đã muốn cho nó vài cái bạt tai rồi... Cháu nói xem trên đời này sao lại có một người phụ nữ như vậy chứ?"

" Cháu cũng không hiểu nổi!" Tần Lạc cười nói. Hắn xả tức giúp cho Lâm Hoán Khê và Tần Tranh nhưng chỉ sợ Lâm Thanh Nguyên buồn mà thôi. Vì dù gì thì người đàn ông đó cũng là con trai của ông, người đàn bà đó lại là con dâu của ông. Nhưng khi thấy ông chẳng có chút gì gọi là quan tâm cả thì hắn nghĩ thầm " có lẽ sau khi trải qua sự việc này chắc ông cũng không mong mỏi gì vào cậu con trai đó của mình nữa cũng nên".

Không nói đến chuyện ông ta quay về đuổi cha mình ra khỏi nhà, mà chỉ nói cái kiểu uy hiếp con gái để đòi tiền, rồi coi con mình như một món đồ đem ra bán, thì đã đủ biết ông ta không đủ tư cách để làm một người cha rồi.

Vì đêm qua Tần Lạc và Lâm Hoán Khê làm một lúc hai trận liền, sau đó còn ôm nàng vào lòng nói chuyện đến giữa đêm nên sáng ra dậy muộn hơn ngày thường rất nhiều.

Sau khi duỗi lưng một cái thì cảm thấy thân người đau nhức, yếu ớt hơn bao nhiêu. Điều này khiến cho Tần Lạc có cảm giác khủng hoảng. Hắn chuẩn bị phải khôi phục lại cái thói quen luyện tập buổi sớm đã bị bỏ bê từ lâu.

Giai nhân trong vòng tay đã sớm mất tăm mất tích. Nhớ lại sự điên cuồng và chủ động của nàng đêm qua, thì Tần Lạc cũng không hề có cảm giác vui mừng gì cả, mà ngược lại, hắn có cảm giác lo lắng.

Lâm Hoán Khê ngoài mặt thì không nói gì, nhưng trong lòng thì cảm thấy buồn rầu vô cùng vì thấy cha mình đã hoàn toàn vứt bỏ bản thân. Xem ra mình phải tìm thêm thời gian ở bên nàng mới được.

Tần Lạc không muốn để việc này kéo dài quá lâu, càng lâu thì càng trở thành gánh nặng tình cảm cho Lâm Hoán Khê hơn.

Hắn nhảy từ trên giường xuống, sau đó bấm số gọi điện cho Lệ Khuynh Thành. Hắn vừa định mở miệng lên tiếng thì từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy quyến rũ, mời gọi: " Xin chào! Chúng tôi là nơi phục vụ giai nhân cấp quốc tế, xin hỏi tiên sinh cần gì?"

" Cái gì?" Tần Lạc ngẩn người ra. Gọi nhầm số rồi sao?

" Chỗ chúng tôi có học sinh, công nhân viên chức, người mẫu, tiếp viên hàng không, minh tinh màn bạc, còn có cả công nhân nữa.... Xin hỏi tiên sinh thích loại hình nào vậy? Nếu anh có yêu cầu về bộ ngực to nhỏ của bọn họ, thì có thể cung cấp cho chúng tôi dữ liệu kỹ càng hơn, để chúng tôi có thể sắp xếp cho anh người phù hợp nhất."

Tần Lạc đang chuẩn bị ngắt điện thoại.

" Nếu tiên sinh không hài lòng, thì chúng tôi còn có người mẫu chân dài và bà chủ mỹ viện nữa.... Chọn bà chủ mỹ viện xin nhấn phím 1, chọn người mẫu chân dài thì xin hãy hét vào điện thoại " Trần Tư Tuyền, anh yêu em"..."

Từ đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hờn dỗi: " Đồ yêu tinh chết tiệt này, cậu lại đùa giỡn Tần Lạc rồi à? Cậu đùa anh ấy rồi còn kéo mình vào làm gì thế?"

Tiếp đó, điện thoại lại rơi vào tay Trần Tư Tuyền: " Tần Lạc, sao anh lại nghĩ ra là gọi điện đến đây thế?"

" Haha, em vẫn chưa về à?" Tần Lạc cười hỏi.

" Sao thế? Em đến Yến Kinh anh đã không đi chơi với em thì thôi, lại còn ngóng em về à?" Trần Tư Tuyền giả bộ giận dỗi nói.

" Ồ, không đâu!" Tần Lạc vội vàng giải thích: " Gần đây anh có chút việc bận nên không đi tìm hai em. Anh cứ nghĩ em đã về rồi cơ."

" Hứ! Đúng là không có lương tâm. Khi anh đến Đài Loan thì em tranh đoạt để đi chơi với anh. Vậy mà khi em đến Yến Kinh thì anh lại trốn mất tăm, không thấy bóng dáng đâu cả.... . Bây giờ anh đang ở đâu?"

" Anh về Yến Kinh rồi." Tần Lạc nói: " Hay là thế này, bây giờ anh đến đó tìm hai người nhé? Cũng vừa lúc có việc muốn tìm Lệ tổng giám đốc đây."

" Ái chà! Anh khách khí quá. Lại còn gọi Lệ yêu tinh là Lệ tổng giám đốc nữa.... Anh có tin là lát nữa anh đến đây cô ấy sẽ lột sạch áo quần anh ra không?"

"..........................."

" Thôi được rồi! Anh mau qua đây! Chúng ta trưa nay hẹn gặp đạo diễn Kim Đức Thụy ăn cơm. Vừa đúng lúc có thể tụ họp bàn bạc với nhau một số việc." Trần Tư Tuyền nói.

Kim Đức Thụy là đạo diễn kiêm quay phim cho quảng cáo kem dưỡng Kim Dũng < Trọn đời vẽ mày cho em >. Vì < Trọn đời vẽ mày cho em > nổi khắp cả nước, không những thế còn trở thành tâm điểm xã hội nữa, cho nên đạo diễn của nó là Kim Đức Thụy cũng ăn theo không kém. Hiện giờ ông ta đã là đạo diễn quảng cáo có giá cao nhất trong nước, thậm chí một số hãng quốc tế cũng tìm đến ông ta để quay quảng cáo nữa.

Tần Lạc nghĩ " Trần Tư Tuyền mãi không về Đài Loan, còn Lệ Khuynh Thành lại hẹn gặp Kim Đức Thụy vào lúc này thì nhất định là vì đợt quảng cáo tuyên truyền lần hai rồi."

Đột nhiên trong lòng hắn có dự cảm không tốt " Chẳng lẽ lại bảo mình đảm nhận vai chính trong lần quay tuyên truyền này ư?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)