← Ch.0687 | Ch.0689 → |
Được sự chỉ dẫn của Lệ Vĩnh Cương. Tần Lạc vốn định đem chuyện này về bàn bạc với Long Tức, hắn xem xem họ có thể tìm được một tiểu đội nhỏ để thí nghiệm kết quả của <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> xem công hiệu của nó ra sao hay không.
Tần Lạc sau khi nói chuyện với y thì biết được Long Vương không chỉ là ông chủ của Long Tức, mà đồng thời còn là ông chủ bộ đội đặc chủng của cả Trung Quốc. Con cháu hay đệ tử của ông ấy đều là những nhân vật đầu não trong quân đội. Chính vì vậy mà việc này không phải là vấn đề gì nan giải với Tản Lạc.
Tẳn Lạc cũng không muốn biến họ thành những con chuột bạch để thử nghiệm, hắn quá hiểu Long Vương, ông là một người vô cùng cẩn thận và rất yêu nước, nếu như <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn cẩm> không có công hiệu gì hoặc công hiệu không rõ ràng thì Long Vương sẽ từ chối ngay lời để nghị của Tần Lạc.
Nhưng Tần Lạc biết ông sẽ đồng ý để nghị của hắn. vì Long Vương hiểu cái huvền cơ của sư phụ hắn, do vậy chắc chắn Long Vương không thể nào từ chối món quà này của hắn được.
Đang trong lúc hí hửng thì một cú điện thoại làm thay đổi luôn kế hoạch chiểu nay của hắn.
Mã Duyệt gọi tới mời hắn tới văn phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt một chuyến. Văn Nhãn Mục Nguyệt đã gọi thì Tần Lạc dĩ nhiên là sẽ bay đến ngay, vì hắn biết nếu không có chuyện gì quan trọng thì nàng không bao giờ gọi cho hắn.
Có những lúc Tần Lạc thậm chí còn nghĩ nếu như Văn Nhân Mục Nguỵệt không tìm ra được lý do để gặp hắn thì có lẽ hắn và nàng cả đời này sẽ không gặp nhau mất.
Tần Lạc ngay lập tức kéo theo hai người vệ sỹ cao cấp là Đại Đầu và Jesus tiến thẳng tới công ty của Văn Nhãn Mục Nguyệt. Hắn lần này tới đây không giống như lần đầu ngơ ngác đứng ờ đại sảnh, mà chạy thẳng tới cầu thang máy chuyên dụng đi lên luôn bên trên. :
Mọi thứ vẫn như cũ. cho dù là chiếc cầu thang máy này cũng được canh phòng một cách nghiêm ngặt.
Nhưng nơi này đã có một người quen đứng chờ ở đó.
Đây là một người đẹp với khuôn mặt tròn trĩnh, là cô gái mà lần trước dẫn Tần Lạc vào thang máy sau khi hắn nhận được cú điện thoại của Mã Duyệt. Lần trước gặp, nàng mặc một bộ đồ đen, đeo một chiếc vòng đen ở cổ, lần này thì nàng mặc chiếc áo màu đỏ, dây đeo cũng đổi thành màu xanh. Tần Lạc còn để ý thấy mỗi lần Mã Duyệt đi ra, thì nàng hay đeo chiếc dây màu vàng trên cổ.
Những chi tiết này nói lên việc cô gái này đã được thăng chức rồi. Dĩ nhiên, cũng có thể là đã bị giáng chức nữa, nàng bị Mã Duyệt gọi ra đây chuyên đứng chờ thang máy chuyên dụng_vậy nên bị giáng chức coi chừng không hợp lý cho lắm.
"Tần tiên sinh! Mời các anh sang thang máy số một! Trợ lý Mã đang chờ các anh ở đó!" Cô gái mim cười chạy tới nói với Tần Lạc. Nàng cười trông vô cùng dễ thương, đôi lông mày cong hẳn lại như những vầng trăng non mới nở vậy.
"ừm! Cám ơn!" Tần Lạc cười đáp: "Bọn họ đi cùng tôi được chứ?"
"Trợ lý Mã đã nói rồi, nếu anh có đem theo bạn tới thì có thể đi cùng lên trên!" Cô gái nhìn sang hai người Đại Đâu và Jesus khẽ gật đầu. Sau khi nhập xong một loạt mật mã thì cửa thang máy liền mở ra.
Loại thang máy này hay dùng trong các doanh trại quân đội, hoặc là dùng trong các nhà quốc hội quan trọng của nhà nước, do vậy mà trước khi vào phải nhập mật mã. Hơn nữa, nếu bạn muốn lên một tầng nào đó, bạn vẫn phải nhập thêm mật mã của tầng đó vào.
Thang máy lên thẳng văn phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt, chứ không hề dừng lại ớ bất kỳ tầng lầu nào khác. Cho dù có người thừa thời cơ chui vào thang máy, nếu như không có mệnh lệnh ở bên trên thì sẽ bị nhốt luôn trong cái thang máy này, cơ bản là không có cơ hội để hãm hại Văn Nhãn Mục Nguyệt.
Rắc rối, nhưng lại vô cùng hữu dụng. Nếu không thì một thằng ất ơ nào đó trà trộn vào trong cái thang máy này thì Văn Nhân Mục Nguyệt sao có thể an toàn được cơ chứ.
"Cảm ơn cô!" Tần Lạc gật đầu đáp, sau đó liền bước vào trong thang máy.
Đại Đẩu và Jesus cũng đi theo sau vào trong, nhưng không ngờ là cô gái xinh xắn kia cũng đi vào theo.
Thấy ánh mắt Tần Lạc cứ chăm chú nhìn mình thì cô gái kia liền mim cười đáp lại: "Tôi hiện giờ là thư ký văn phòng của tổng trợ lý! "
"ố, vậy thì chúc mừng cô!" Tần Lạc gật đầu nói. thư ký của tổng trợ lý là thuộc vào bộ phận của Mã Duyệt, tuy không được vào trong bộ phận trọng tâm của Văn Nhân Mục Nguyệt, nhưng cũng là một chức vụ kha khá ở đây rồi.
Năng lực của Mã Duyệt dù có cao đến mấy thì cũng không thể một mình nàng hoàn thành bao nhiêu công việc trong tập đoàn cùng với thu thập tin tức như vậy. Bên dưới nàng có rất nhiều bộ phận thư ký, gồm thư ký một. thư ký hai, còn có tổ trí não một, tổ trí não hai. Chỉ là hai tổ trí não một và hai là hai bộ phận thuộc hàng cơ mật của công ty, người ngoài khó có thể đoán biết được. Hơn nữa hai tổ này là trực tiếp đứng dưới tên của Văn Nhân Mục Nguyệt. nhưng nàng không phụ trách công việc hàng ngày của hai tổ này, mà chỉ phụ trách các công việc cơ động và dùng để phán đoán phân tích tình hình. Ví dụ như Văn Nhân Mục Nguyệt muốn mua một công ty nào đó, Mã Duyệt sẽ đưa tin tức cho tổ trí não một, trí não một sẽ thu thập tin tức, sắp xếp lại cho hợp lý rồi đưa ra phán đoán và phân tích xem có nên mua hay không, có mạo hiểm không, đưa ra phương án mua vào hợp lý nhất. Khi xưa cho Tần Lạc sáu mươi lăm điểm chính là bộ phận này, một số điểm vượt mức trung bình một chút.
"Tôi đáng lẽ phải cảm ơn anh mới đúng!" Cô gái kia cười đáp lại.
Trong lúc nói chuyện, thì chiếc thang máy này đã lên tới nơi, cửa thang máy mở ra. Mã Duyệt đã đứng đợi ờ đây tự bao giờ rồi.
"Tôi biết đường mà, không cần lần nào cũng phải trực tiếp chạy ra đón vậy đâu!" Tần Lạc cười nói.
"Tiểu thư bảo tôi ra đón anh!" Mã Duyệt lạnh tanh đáp lại, Văn Nhân Mục Nguyệt lần trước vô duyên vô cớ bắt Mã Duyệt nhốt vào trong lãnh cung, rồi nàng đến viện điều dưỡng của Long Tức điều dưỡng một thời gian khá dài. Bây giờ, sau khi được thả ra Mã Duyệt vẫn phụ trách các công việc thường ngày cho Văn Nhân Mục Nguyệt, thật không biết quan hệ của Văn Nhân Mục Nguyệt và Mã Duyệt ra sao, nhưng từ ánh mắt của Mã Duyệt có thể nhìn ra là nàng vẫn vô cùng trung thành với Mục Nguyệt.
Jesus lúc này trông thấy Mã Duyệt thì hai mắt của hắn sáng hẳn lên, một làn gió xuân phấp phới ở trong lòng. Hắn liền mặt đầy phô trương bộ mặt phong tình, sexy của các anh chàng châu Âu chủ động tiến tới giới thiệu nói: "Xin chào vị tiểu thư xinh đẹp! Rất vinh hạnh được làm quen với cô! Tôi là một người truyền giáo từ phương xa tới. tôi có thể hỏi cô một số vấn đề được không?"
"Hòri!"
"Cảm ơn sự thân thiện của cô! Xin hỏi cô có tin Jesus không?"
"Không!" Mã Duyệt lạnh lùng đáp lại. Jesus không trông thấy hai hàng lông mày của Mã Duyệt khẽ cau lại, hoặc có lẽ là hắn cũng đã nhìn thấy nhưng lại cố tình bỏ qua.
"Ố. vậy thì thật là đáng tiếc, chút nữa cô có thể cho tôi thời gian được không? Tôi sẽ nói cho cô biết về giáo nghĩa_Tin vào Chúa, được Chúa phù hộ vĩnh viễn, tin vào Chúa sẽ hạnh phúc muôn đời! Cô nên hoàn thiện tín ngưỡng của mình để cuộc sống thêm tươi đẹp và đầy đủ hơn!"
Mã Duyệt lúc này không còn nể mặt Tần Lạc nữa mà nói luôn: "Anh ta là thuộc hạ của anh phải không?"
"Là vệ sĩ của tôi!" Tần Lạc cười đáp, hắn rất muốn biết vẻ đẹp trai phong tình của Jesus có thể làm thay đổi thái độ của Mã Duyệt không.
"Lần sau bảo anh ta đứng ở dưới tầng chờ nhé!"
Tần Lạc được Mã Duyệt dẫn tới phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt. còn Đại Đẩu và Jesus thì được cô gái dễ thương kia dẫn tới phòng khác uống trà.
"Sao lại có thể như vậy được?" Jesus lại một lần nữa thất bại, con tim của hắn như đang rỉ máu. Hắn đã bắt đầu hoài nghi vẻ đẹp quyến rũ của bản thân, lẽ nào cái thẩm mỹ quan của người châu Âu và châu Á lại cách xa nhau như vậy? Nểu không thì các cô nàng ở đây sao ai cũng đối xử tàn nhẫn với mình như vậy được chứ?,
Nhưng, các cô gái phương đông lần trước mà hắn gặp, ai cũng chết mê chết mệt vẻ đẹp sexy của hắn mà, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
"Thật bẽ mặt!" Đại Đẩu nhắp nhắp ngụm trà, ngồi lên ghế salon tận hưởng giâv phút thư thái, vẫn không quên nói khích Jesus một câu.
Khi Tần Lạc vào trong văn phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt thì nàng đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là nàng đang nghĩ gì. bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest cách điệu.
Trông thấy Tần Lạc đi vào. người đàn ông trung niên kia liền đứng dậv cười hớn hở nói: "Tần Lạc tiên sinh, chào anh! Tôi là tổng giám đốc của Hoàn My Văn Hóa. Cao Hy Vọng! Tên tuổi của anh như sét đánh ngang tai, rất vinh dự được gặp anh!"
"Cảm ơn! Tôi cũng rất vinh dự được làm quen với anh!" Tần Lạc mim cười rồi đưa tay ra bắt tay Cao Hy Vọng. Hắn cảm giác được vị Cao giám đốc này có vẻ đang nịnh bợ hắn, xem ra áp lực mà Văn Nhân Mục Nguyệt dành cho ông ta là rất lớn.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Văn Nhân Mục Nguyệt liền quay người lại. Hôm nay, nàng mặc một chiếc váy dài màu bạc trông vô cùng nhã nhặn, trên cổ áo còn có một đường hoa văn rộng dài, trông giống như một chiếc áo bào của nữ thần của Hy Lạp vậy.
Dĩ nhiên, Văn Nhân Mục Nguyệt trông cũng khá giống với nữ thần. Nàng cao quý, nhã nhặn, thư thái, và đặc biệt là say đắm lòng người.
Nàng nhìn Tần Lạc điểm đạm nói: "Cao giám đốc nói là có thể viết truyện về anh! Nhà văn cùng đã mời xong hết rồi, hôm nay chủ động mời anh tới đâv là để nghe ý kiến của anh!"
Tần Lạc nghe vậy khẽ cảm khái trong lòng, lẽ nào nàng lại thông minh quá hóa yêu tinh hay sao?
Hắn vừa mới lăng xê cho Lý Mành xong liền tiếp nhận phỏng vấn của rất nhiều phóng viên của các báo, hắn cũng đã phát biểu quan điểm của riêng hắn. Vậy mà Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ nhìn qua một cái đã hiểu ngay tâm tư của mình rồi.
Có lẽ nàng vẫn chưa biết là mình sắp đi Thụy Điển, nhưng nàng biết mình bâv giờ đang cần những thứ này, nàng biết mình muốn tạo thế lực. muốn được dân chúng để ý nàng, gọi một công ty Văn Hóa tới đây để viết truyện cho mình, cho dù bọn họ nhất thời không viết ra được, sách cũng chưa ra, nhưng những vụ lăng xê ngày trước sẽ được lăng xê tiếp, mọi người lại tiếp tục chú ý tới anh chàng đang quvết tâm trờ thành thần tượng của dân chúng này.
Vừa muốn ngủ là đã có người đưa gối tới cho nẳm, còn có gi hạnh phúc hơn điều này nữa?
Nếu như nói Văn Nhân Mục Nguyệt không hề âm thầm đứng sau lung hắn chú tâm tới từng hành động nhỏ nhoi của hắn, suv nghĩ từng việc hắn làm, từng lời nói mà hắn nói thì cho dù có đánh chết Tần Lạc hắn cũng không tin.
Tần Lạc vô cùng cảm kích nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt cười hỏi: "Tác giả viết truyện cho anh đâu? Có phải là Liễu Hạ Huv không?"
"Anh ta đã tới đây rồi!" Cao Hy Vọng nói: "Anh ấy đang ngồi ngoài kia chờ. để tôi gọi anh ấyvvào nhé!"
Văn Nhân Mục Nguyệt nghe vậy liền khoát khoát tay nói: "Các anh cứ thương lượng đi, tôi còn có việc phải làm. không thể tham gia được!"
Tần Lạc biết bâv giờ nàng lo lắng nàng có mặt ở đó sẽ tạo áp lực lên người khác, nói chuyện sẽ mất tự nhiên, nên cười nói: "Cao giám đốc! Chúng ta cùng đi gặp vị tác giả kia thôi!"
← Ch. 0687 | Ch. 0689 → |