Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0069

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0069: Khiêu chiến châm vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thấy tất cả mọi người đều không nói lời nào, có chút lạnh nhạt nhìn hắn, Tần Lạc cũng hiểu được có chút không có ý tứ.

Dù gì đó cũng chỉ là lời nói thật lòng của mình mà thôi, đâu có gì gọi là quá khoa trương cơ chứ?

Tần Lạc quét mắt nhìn mọi người một lượt, nói: "Nếu như mang cái danh ngạch kia cấp cho ta, hơn nữa để ta đi tham gia hội nghị. Ta nhất định có thể trở nên nổi tiếng. Khi đó Trung y dược Học viện sẽ trở nên hùng mạnh, lãnh đạo cũng mở mày mở mặt. Mọi người thấy thế nào?"

"Không thể được!" Chu lão sư đệ là người đầu tiên nhảy ra phản bác. Nguyên bổn Quách chủ nhiệm dự định cử hắn là đại biểu thủ đô Trung y dược học viện đi ứng thí, hắn làm sao cam tâm để người khác tranh mất vị trí được đây?

"Ngươi dựa vào cái gì mà đòi làm đại biểu cho chúng ta? Ngươi dù sao cũng làm sư phụ được vài ngày? Trình độ như ngươi lấy đâu gia kinh nghiệm giáo học phong phú đây? Ngay cả vốn liếng thụ khóa cũng không có, lấy gì mà diễn giảng?"

Quách chủ nhiệm nhìn thấy Chu sư phụ càng nói càng kích động, tâm lý có phần ảo não. Vẻ lo lắng trên mặt lão cũng biểu hiện rõ ràng, hiển nhiên khiến cho những người khác nhìn thấy được ý tứ của hắn trong chuyện lên tiếng tại đại hội này.

Lão cố ý ho khan một tiếng, chặn ngang lời Chu lão sư: "Chúng ta từ trước tới giờ vẫn thực hiện theo nguyên tắc tập trung dân chủ. Ta vừa rồi đã nói, mỗi người đều có thể lựa chọn bầu cho người mình cảm thấy thích hợp!"

Quách Nhân Hoài đưa mắt liếc Tần Lạc một cái, rất nhanh đảo tới phương khác, tiếp tục nói: "Tần sư phụ cho rằng mình chính là người thích hợp nhất, cái này cũng không có gì là không đúng. Những người tuổi trẻ, đối với bản thân mình có chút tự tin cũng là chuyện tốt. Chúng ta cũng khồng hề có quy định gì ngăn cấm việc tự ứng cử chính bản thân mình. Như vậy đi, bây giờ tất cả mọi người đưa ra đề nghị của mình sau đó chúng ta bầu chọn dựa trên số phiếu!"

"Mỗi người lấy một tờ giấy trắng, sau đó viết tên người mà mình lựa chọn lên đó. Cuối cùng sau khi kiểm phiếu, ai có số phiếu nhiều nhất chính là người được tham dự đại hội".

Quách Nhân Hoài vừa dứt lời, mọi người bắt đầu lấy giấy bút hí hoáy viết tên.

Sau khi nộp lại phiếu, kiểm tra xong, cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Tần Lạc bị rớt.

Hắn căn bản chỉ có một phiếu bầu. Có lẽ đó chính là lá phiếu hắn bỏ cho chính mình!

Quách Nhân Hoài cầm tập phiếu trong lòng có chút cười lạnh nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm trang: "Chúng ta trước sau vẫn kiên trì thực hiện chế độ dân chủ, công bằng cho mỗi người một cơ hội. Hai vị sư phụ trúng cử nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, làm rạng danh y khoa thủ đô, làm vẻ vang cho đệ nhất trung y học viện chúng ta. Những sư phụ không được lựa chọn cũng không nên vì thế mà buồn bực, sau này vẫn còn nhiều cơ hội!"

Hội giải tán, Tần Lạc đi theo sau đám người hướng tới phòng làm việc.

"Chu sư phụ, chúc mừng chúc mừng. Với danh tiếng của ngươi, lần này lên tiếng nhất định khiến cho các trường khác phải im miệng rồi!"

"Đúng vậy, chúng ta cùng đợi Chu sư phụ thể hiện thần oai!"

"Chu sư phụ vẫn luôn là kỳ vọng của chúng ta. Không để cho hắn đi thì cho người nào đi đây?"

Trong khi những người xung quanh không ngớt lên tiếng nịnh bợ, Chu sư phụ quay đầu lại quét mắt nhìn Tần Lạc rồi lại quay sang mấy người bên cạnh nói: "Đương nhiên phải là ta rồi. Có thể ta không mang được vinh quang về nhưng ít nhất cũng sẽ không bị mất mặt. Làm người phải tự biết mình là ai chứ!"

Tần Lạc nghe vậy cũng chỉ cười nhạt, không nói gì.

"Nhưng là, ta không phục!" Tần Lạc tự nói với mình ở trong lòng.

Hội thảo nghiên cứu về Trung y nên là nơi tụ hội của những người yêu quý Trung y, có tâm với tương lai của Trung y, luôn luôn vì sự phát triển mạnh mẽ của Trung y mà phấn đấu.

Chứ không phải như bây giờ, nơi đây đã trở thành một sân khấu để các bậc lãnh đạo tranh quyền đoạt lợi.

Truy đuổi lợi ích là điều hiển nhiên trên đời này, nhưng là, ngươi cũng nên truy đuổi bằng năng lực thực sự của mình.

Trong mắt của Tần Lạc, Chu sư phụ này chính là một gã vô tích sự. Rất bất đắc dĩ bị người như thế giành quyền đại biểu khiến hắn vô cùng buồn bực.

****

Tấm biển Thần châm vương bài mặc dù đã bị Tần Lạc chiến thắng nhưng thực tế hắn cũng chưa thể thay thế được vị trí của "thần châm vương" trong mắt mọi người.

Tần Lạc ngồi xe đi tới Thần châm vương điếm, hắn vẫn nhìn thấy khách tới đây xem bệnh nườm nượp không dứt. Người chờ khám bệnh ngồi chật kín phòng chờ, tất cả các ghế ngồi đều không còn chỗ trống.

Danh tiếng thần châm vương sau bao nhiêu năm tích lũy mới được như hôm nay, bọn họ hiển nhiên cũng không vì một lần đánh cuộc thua mà giảm đi danh khí.

Tần Lạc vừa mới đi vào đại sảnh thì có một nữ nhân viên tiến tới chào hỏi hắn.

Người này nhìn một cái liền nhận ra đây chính là kẻ lần trước chạy tới hạ biển của bọn họ, vẻ mặt có chút bất thiện: "Ngươi lại tới đây làm gì?"

"Ta tới để khiêu chiến cùng lão bản của các ngươi!" Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Lại muốn khiêu chiến?" Nữ tiếp tân vẻ mặt kinh ngạc. Lần trước hắn đến khiêu chiến đã lấy đi trấn điếm chi bảo "thần châm vương" bài biển của bọn họ.

Lần này, hắn lại muốn lấy đi cái gì đây?

"Đúng vậy. Cùng Vương lão tiền bối!" Tần Lạc gật đầu.

Lúc đầu Vương Tu Thân lão gia từng nói ba ngày sau sẽ khiêu chiến tiếp, nhưng hôm nay Vương Dưỡng Tâm lại mới gọi điện thoại, yêu cầu hắn đến thần châm vương y quán để tỷ thí. Dù sao, tại đây có nhiều người bệnh, có thể thực hiện tỷ thí rất tốt.

Tần Lạc cảm thấy lời lão nói có chút ý tứ, nhưng cũng không hề phản đối. Hơn nữa, Vương Tu Thân lại là một tiền bối hắn rất kính trọng, đương nhiên đáp ứng tới nhà người ta để ứng thí.

Nữ nhân viên tiếp tân nọ đang muốn tìm cách đẩy hắn ngồi chờ lâu lâu một chút, đột nhiên nhìn thấy Tổng giám đốc Vương Dưỡng Tâm bước nhanh xuống lầu, vừa cười vừa nói: "Tần Lạc, ngươi đã đến rồi. Gia gia đang chờ ngươi ở trên lầu".

"Phiền huynh đài!" Tần Lạc vừa cười vừa nói.

"Không cần khách khí, ta đưa ngươi đi!" Vương Dưỡng Tâm nhiệt tình đáp lời. Hắn hình như đã không còn bị đả kích bởi bóng ma Tần Lạc nữa rồi, thái độ đối đãi không hề có ngạo ý, ngược lại còn có chút thân cận.

Đi theo Vương Dưỡng Tâm, Tần Lạc được dẫn tới một phòng khám bệnh VIP.

Trong phòng có bốn lão già đang ngồi trên ghế salong vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Tần Lạc tiến vào, mấy cặp mắt đều đồng loạt hướng lên người hắn.

Bạch y bạch khố mặt hồng Vương Tu Thân từ ghế salong đứng lên, đi nhanh tới chỗ Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Tần Lạc, chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi nhỉ?"

"Vừa đúng ba ngày." Tần Lạc cũng cười nhẹ đáp lời.

"Ha ha, bởi vì ta vẫn luôn chờ mong được cùng người trẻ tuổi này tỷ thí nên ngược lại có cảm giác thời gian trôi thật chậm. Nếu không có Dưỡng Tâm nhắc nhở, ta cũng tưởng rằng đã vài năm trôi qua rồi." Vẻ mặt Vương Tu Thân có chút gượng gạo cười lớn.

"Làm cho tiền bối đợi lâu!" Tần Lạc khiêm nhường nói. Bản thân hắn có sự kính trọng với người trước mặt, đương nhiên phải bảo trì lễ phép cơ bản.

"Kiến tài tâm hỉ, chờ được tỷ thí mà lâu một chút ta cũng nguyện ý, ha ha. Tần Lạc, lúc này ngươi cũng không được tái tàng tư liễu, phải tận lực xuất ra bản lãnh chân chính của mình!" Vương Tu Thân trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Tần Lạc.

"Nhất định sẽ toàn lực!" Tần Lạc gật đầu cười.

"Đến đây, ta giới thiệu một chút ba lão đầu này cho ngươi!"

Lão chỉ vào một gương mặt gầy gò, thoạt nhìn có chút nghiêm khắc: "Đây là Yến kinh đệ nhất chẩn cốt đại sư Cố Bách Hiền. Một đôi diệu thủ cứu người vô số."

"Cố lão hảo." Tần Lạc hướng tới Cố Bách Hiền vấn an. Lão chỉ gật gật đầu, coi như chào hỏi xong.

"Lão Cố này tính tình hơi quái một chút, ngươi cũng đừng có để ý." Vương Tu Thân thấy Cố Bách Hiền lạnh nhạt với Tần Lạc liền lên tiếng an ủi.

"Không có gì" Tần Lạc nhẹ nhàng nói. Thiên tài cùng quái vật có nhiều điểm tương đồng. Có chút tài hoa trong người đương nhiên đều là các dạng cổ quái rồi.

Ví dụ như chính mình, rất thích khi không có việc gì thì nhởn nha trên đường phố ngắm nhìn mỹ nữ và vân vân.

Vương Tu Thân nhìn thấy vẻ mặt Tần Lạc không có gì biến hóa, không có bộ dáng phật lòng, liền gật đầu tỏ vẻ thưởng thức. Tiếp đó lão chỉ vào một lão già mật mạp khác nói: "Đây là đệ nhát trảo lão Trác. Vô luận bất cứ thành phần trung dược như thế nào, lão này chỉ cần một trảo, chuẩn xác luôn. Không nhiều, không ít, chưa từng thất bại. Hắn rất có danh tiếng trong việc khai đơn thuốc, có cơ hội ngươi nên tham khảo thêm!"

Lão mặt béo cười ha ha nhìn Tần Lạc, vẻ mặt đầy thiện cảm: "Tần Lạc hả, nghe Vương Lão đầu nói gia gia ngươi chính là dược vương Tần Tranh?"

"Đúng vậy!" Tần Lạc gật đầu.

"Ôi, Tần lão đã nhiều năm không rời núi. Lão nhân gia có khỏe không vậy?"

"Vẫn khỏe. Thay mặt gia gia cảm ơn Trác lão." Tần Lạc lấy địa vị vãn bối, vẻ mặt đầy cảm kích tạ ơn.

"Cảm ơn cái gì hả? Lão Trác ta có thể coi như một nửa đồ đệ của Dược vương lão nhân gia. Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ đích thân đi bái phỏng."

Lão Trác này cũng là một người đại danh đỉnh đỉnh ở y giới Yến kinh, có nghiên cứu rất sâu về các phương thuốc trung y. Tại Yến kinh có rất nhiều quý nhân, danh nhân, phú gia đều là người bệnh của hắn, thậm chí hắn còn là thường vụ của Hiệp hội Trung y dược.

Nhưng khiến mọi người ngạc nhiên chính là lão lại mở miệng nói mình là nửa đệ tử của Tần Tranh kia. Đủ thấy địa vị Dược vương không phải là nhỏ.

"Chắc chắn sẽ có cơ hội mà". Tần Lạc rất có hảo cảm với lão mập này, vừa cười vừa trả lời.

Cuối cùng Vương Tu Thân chỉ vào một người da tay đen ngăm, hai mắt sâu hoắm, mũi lại cao ngất: "Vị này chính là Hỏa quán vương Quách Húc Sanh. Châm kim rút quán, bệnh tình giảm một nửa. Hỏa quán của lão Quách này sinh ý so với thần châm vương của ta tốt hơn rất nhiều!"

"Quách lão hảo!" Tần Lạc cười cười với Quách Húc Sinh. Hắn đối với Hỏa quán cũng có chút nghiên cứu, nhưng đây lại là môn mà hắn yếu nhất, hiển nhiên không có nhiều điều để nói với lão này.

"Hảo. Hy vọng ngươi có thể để ta chứng kiến một chút phong thái của Thái Ất thần châm!" Lão nhân vừa cười vừa nói, trong mắt lộ rõ thần thái kích động.

Hiển nhiên, hắn cũng là vì xem Thái Ất thần châm mà tới.

Ba người, có thể coi là giám khảo, cũng đã giới thiệu xong hết rồi, Vương Tu Thân hướng tới Tần Lạc với vẻ mặt xin lỗi: "Nguyên bổn ta cũng không muốn làm cho chuyện này phức tạp thêm, chúng ta chỉ là hai người luận bàn một chút là đủ rồi. Chỉ là không hiểu mấy lão già này từ đâu nghe phong thanh được tin này, nhất định chạy tới đòi kiến thức phong thái của Thái Ất thần châm. Ôi, đều là mấy lão gia hỏa chí cốt, ta cũng không thể cự tuyệt bọn họ. Ta nghĩ thôi thì cứ để họ xem một chút, cũng nhân tiện chỉ điểm thêm cho chúng ta".

"Không có vấn đề gì" Tần Lạc thản nhiên nói.

"Lão vương, Tần Lạc đây cũng không thèm để ý, vậy mà ngươi lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm là sao? Đừng có dài dòng nữa, bắt đầu luôn đi." Lão già mặt tròn cười ha hả nói.

"Vậy được, bắt đầu thôi!" Vương Tu Thân nói, "Tần Lạc, lúc trước ta nói muốn cùng ngươi tỷ thí châm cứu, nhưng bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi. Cháu của Dược vương, đương nhiên là cao thủ toàn năng rồi, cho nên chúng ta sẽ so đấu ba trận. Đầu tiên so đoạn chẩn (chẩn bệnh), tiếp theo so dược tề (cấp thuốc), cuối cùng mới so châm cứu. Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Không thành vấn đề." Tần Lạc vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. Hắn biết, mấy lão đầu này đang muốn trắc nghiệm toàn diện năng lực của mình đây mà.

*****

Vương Dưỡng Tâm vẫn đang đứng đợi ở cửa, một nam thanh niên mặc âu phục màu đen bước tới.

"Vương tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong!" Nam nhân thấp giọng báo cáo.

"Tốt lắm. Chúng ta có thể bắt đầu rồi." Vương Dưỡng Tâm nói rồi khoát tay, nam nhân nọ rất nhanh rời đi. Nghe như đang chuẩn bị một việc gì vô cùng trọng đại và bí mật

Lúc này Vương Dưỡng Tâm mới đẩy cửa phòng VIP ra, vẻ mặt có chút cười: "Gia gia, hết thảy đã chuẩn bị tốt. Có nên bắt đầu luôn chưa vậy?"

"Tần Lạc, còn vấn đề gì nữa không?" Vương Tu Thân xoay người hỏi ý kiến Tần Lạc.

"Không còn vấn đề gì nữa!" Tần Lạc cười nói.

"Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Trận đầu hai ta so đoạn chẩn, vẫn giống như lần trước, lấy chính người bệnh ở đây để tiến hành chẩn trì. Ta dù sao cũng là chủ, phòng khám này là của Vương gia chúng ta, để tránh ngươi có hiềm nghi, tất cả người bệnh đều do ngươi chọn. Ngươi thấy thế nào?"

"Hết thảy tùy theo Vương lão an bài." Tần Lạc vui vẻ đáp.

Hắn biết, dựa theo thân phận và địa vị của Vương Tu Thân, hẳn là sẽ không mưu lợi gì mấy cái trò này. Nếu như hắn truyền ra ngoài, sẽ là một sự đả kích trí mạng với danh dự của lão.

Hơn nữa, cho dù thế thì sao?

Trước mặt y thuật cao minh, mọi âm mưu quỷ kế sẽ đều chỉ là hổ giấy.

Vương Dưỡng Tâm nhấc điện thoại bấm bấm, lập tức có người mang tới danh sách bệnh nhân đăng ký khám.

"Ngươi hãy chọn trước đi." Vương Tu Thân vì muốn chứng minh mình trong sạch, chủ động yêu cầu Tần Lạc chọn số.

"Số mười sáu!" Tần Lạc ngẫu nhiên nói một số.

Vương Dưỡng Tâm nghe vậy lập tức tìm số thứ tự 16 trên danh sách.

"Lý khoa. Nam. Ba mươi sáu tuổi." Vương Dưỡng Tâm đọc thông tin ứng với số 16.

"Xin mời người này lên đi." Cố Bách Hiền nói.

Rất nhanh từ dưới tầng có một nữ nhân viên đưa một nam nhân hai tay ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó vào phòng VIP.

Nam nhân nọ vừa bước tới cửa phòng thì thấy ở trong có nhiều lão già như vậy, vô cùng ngạc nhiên, dừng lại quay sang nữ nhân viên kia hỏi: "Cô gái, có phải chúng ta nhầm phòng không vậy?"

"Tiên sinh. Xin chúc mừng ngài, lão viện trưởng của chúng ta cùng với mấy vị chuyên gia đây sẽ tự mình hội chẩn giúp ngài." Cô nhân viên kia nở một nụ cười nhẹ lên tiếng.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Ta mắc bệnh gì sao? Sao phải hội chẩn nghiêm trọng vậy?" Nam nhân trên mặt cứng đờ, gấp đến độ chút nữa khóc thành tiếng.

Hắn tưởng rằng mình gặp bệnh gì khó có thể cứu chữa, chỉ còn chờ Thượng Đế lão nhân gia tới đưa đi.

"Tiên sinh, là như thế này. Lão viện trưởng của chúng ta mỗi tháng có một ngày xuất chẩn, tháng này lại đúng ngày hôm nay. Mà trong ngày này sẽ lựa chọn người bệnh ngẫu nhiên từ trong danh sách đăng ký tiến hành chữa trị, hơn nữa mọi chi phí đều được miễn." Không phải trước đó đã có chuẩn bị hay là năng lực của cô nhân viên này rất cao, thoáng một cái đã lên tiếng giải khai nghi hoặc và sợ hãi của người bệnh nọ.

"Như vậy sao?" Nam nhân lúc này mới lộ vẻ tươi cười, thống khoái nói: "Như vậy thực phiền toái cho mấy vị chuyên gia rồi."

Hắn cũng nhìn bộ dáng mấy lão đầu kia, có vẻ y thuật rất cao, nếu được bọn họ đích thân chữa trị, nhất định rất nhanh thuốc đến bệnh tiêu.

Hơn nữa, lại còn không đòi tiền khám chữa. Ngu gì mà không thử?

Vương Tu Thân gật đầu, quay sang Tần Lạc nói: "Ngươi xem mạch trước đi!"

Tần Lạc đi tới, đang muốn cầm tay trung niên kia thì hắn đột nhiên giãy ra, thu tay lại.

"Các ngươi không phải vừa nói sẽ do lão viện trưởng chữa bệnh cho ta sao? Như thế nào lại phái một thực tập sinh đến?" Nam nhân trung niên lộ rõ vẻ tức giận. Hắn lúc này cảm giác như mình đã bị lừa gạt.

"Đừng nói chuyện, tránh bệnh tình thêm nặng." Tần Lạc quét mắt nhìn hắn một cái, nói.

Trung niên nam nhân bị đe dọa, lập tức ngậm miệng.

Lúc này Tần Lạc chẩn mạch khá lâu, mất hai ba phút đồng hồ. Hơn nữa, trong lúc xem mạch hắn đồng thời đánh giá ngũ quan cùng biểu chứng của người bệnh.

Nhìn trong khóe mắt nam nhân lộ nhiều tơ máu hồng, khóe miệng nhiều vết khô nứt, hắn đã hiểu rõ chứng bệnh, liền buông lỏng cổ tay, an tĩnh đứng một bên.

Sau khi Tần Lạc chẩn mạch xong, Vương Tu Thân đi tới cầm cổ tay nam nhân xem xét một lúc.

Một lát sau, cả hai người đều đã chẩn mạch xong, Cố Bách Hiền đứng hỏi: "Hai vị có gì muốn hỏi người bệnh nữa không?"

"Không có." Tần Lạc lắc đầu.

"Ta cũng không có." Vương Tu Thân vừa cười vừa nói. :

Xem ra cả hai người đều đã tính trước, chỉ dựa vào "vọng" và "thiết" trong trung y tứ chẩn (vọng – văn – vấn – thiết: nhìn – nghe – hỏi – sờ) đã biết được nam nhân nọ bị bệnh gì.

"Nếu như vậy, hai vị có thể cùng viết chẩn đoán của mình ra giấy. Để gia tăng mức độ khó, ta đề nghị cả hai người đồng thời viết ra cả phương thuốc luôn."

Trong phòng sớm đã có người chuẩn bị giấy và bút mực, Tần Lạc và Vương Tu Thân đi tới cái bàn ngồi xuống hí hoáy viết.

Vương Tu Thân nét chữ mạnh mẽ hữu lực, tốc độ mau lẹ. Sở trường của lão chính là thảo thư.

Tuy nhiên, tầm mắt mọi người lại bị hấp dẫn về phía Tần Lạc, kể cả Vương Dưỡng Tâm cũng không phải ngoại lệ.

Chỉ thấy cổ tay Tần Lạc nhẹ nhàng chuyển động, những nét chữ xinh đẹp phiêu du lần lượt hiện ra trên giấy. Nét chữ đặc biệt thanh mảnh, tiêu sái phiêu dật, như nước chảy mây trôi, lưu loát thoải mái.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn giống như đại danh gia thư pháp Tô Thức. Với tuổi này của hắn mà có được phong thái như vậy, thật đáng khen.

"Hảo tự. Chỉ dựa vào chữ viết này đủ để được mọi người khen ngợi rồi!" Lão mặt đen Cố Bách Hiền là người đầu tiên lên tiếng tán thưởng.

"Đẹp, thật sự là đẹp a. Không hổ danh xuất từ trung y thế gia!" Lão Trác cũng vỗ tay khen hảo liên tục.

"Tuổi còn trẻ mà có thể viết bút lông đẹp như vậy, thật đúng là hiếm thấy." Hỏa quán vương Quách Húc Sinh cũng mỉm cười tán thưởng.

Cả mấy vị trung y tiền bối đều lên tiếng tán thưởng khiến tâm lý Tần Lạc không khỏi cười nhẹ trong lòng.

Mặc dù hắn không biết gì về computer, không biết ca hát, không dám uống rượu, không biết lái xe, nhưng là mấy cái ca hội gì gì đó không phải là ai cũng có thể học dễ dàng sao?

Đặc biệt ở thời đại này, nghệ thuật viết chữ đã sớm bị máy tính này nọ thay thế. Có thể viết tay được đẹp như vậy, thực sự là rất hi hữu.

Vương Tu Thân viết xong đơn thuốc của mình, cũng quay sang tờ giấy của Tần Lạc, cảm thán mà nói: "Chỉ tính về khía cạnh chữ viết, với những nét chữ thanh thoát thế này, lão hủ tự nhận thua một thành!"

Tần Lạc buông bút lông, cười nhẹ khiêm tốn: "Khiến cho các vị tiền bối chê cười rồi!"

"Với thủ bút này của ngươi, không ai dám chê cười!" Cố Bách Hiền giọng vẫn rất khô khan nhưng ai nghe cũng thấy lão vẫn giữ ý tán thưởng.

"Bây giờ chúng ta hãy xem đơn thuốc đã." Lão mặt béo cười ha ha nói.

Ba người mang đơn thuốc của cả Tần Lạc và Vương Tu Thân để gần nhau cùng nghiên cứu. Một lúc sau Cố Bách Hiền nói: "Chẩn đoán tương tự, đều là nộ động can hỏa, lại thêm ngoại cảm, trong bụng bị trướng, táo bón."

"Nhưng việc khai đơn thuốc lại có bất đồng lớn!" Lão Trác nói, "Lão Vương khai đơn là uy linh tiên, trọng điểm nhằm vào chữ thông, nhất thông bách thông, thân nhẹ khí sảng, bệnh trừ hỏa tiêu, cũng là một phương pháp kỳ diệu!"

"Tần Lạc khai đơn là đại thừa khí thang. Bất quá cũng bỏ thêm vài vị uy linh tiên dược phẩm." Quách Húc Sinh quay sang nhìn Tần Lạc hỏi: "Phương thuốc này có phải hơi mạnh một chút không? Đại thừa khí thang nguyên vốn là có tác dụng thông lạc điều khí, ngươi lại bỏ thêm vài vị tiết dược, không phải càng khó vãn hồi sao?"

Tần Lạc liếc nhìn vẻ mặt mờ mịt của nam bệnh nhân một cái kia rồi nói: "Uy linh tiên có tác dụng thông kinh lạc, điều khí. Cái này có thể kích động dược lực của đại thừa khí thang. Dược lực được phát huy mạnh mẽ, trướng bụng theo đó cũng sẽ tiêu tan nhanh. Tác dụng của uy linh tiên giống như dùng diêm châm lửa, không phải vậy sao?"

Bốn người đều là Trung y bắc đẩu, nghe Tần Lạc nói xong ai cũng trầm ngâm suy nghĩ.

Người suy nghĩ cẩn thận nhất chính là Vương Tu Thân, lão cũng là người đầu tiên vỗ đùi cười lớn: "Không sai. Vừa uống vừa xoa, dùng vậy thật sự thần diệu. Ván này ta nhận thua!"

"Mặc dù dược lực rất mạnh nhưng quả thật cách làm này có thể thu được kỳ hiệu." Lão Trác cũng gật gù.

Cố Bách Hiền nói: "So với Uy linh tiên, đại thừa khí thang quả thật có thể trì nhanh hơn, nhưng là đối với thân thể người bệnh cũng sẽ có ảnh hưởng hơn một chút. Ván này ta cho rằng ngang tay mới đúng."

Tần Lạc cũng gật đầu tán thành: "Đơn thuốc này của ta mặc dù có một chút sáng kiến, nhưng cũng sẽ khiến người bệnh bị nhiệt một chút. Ván này hòa!"

"Được. Ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng không chối từ. Ván này chúng ta coi như hòa!" Vương Tu Thân sảng khoái nói.

"Vừa rồi mặc dù là một trận nhưng cũng không khác hai trận là mấy, chẩn đoán cùng phương thuốc. Chẩn đoán là ngang tay, phương thuốc cũng ngang tay. Nhưng đó là lấy chẩn đoán làm chính, phương thuốc làm phụ. Lần thứ hai này sẽ lấy phương thuốc làm chính, chẩn đoán làm phụ để tiến hành."

Sau khi Cố Bách Hiền nói ra quy tắc trận đấu thứ hai, Vương Dưỡng Tâm lần nữa cho người mang danh sách bệnh nhân tới.

Lúc này Vương Tu Thân vẫn để cho Tần Lạc chọn người. Nhưng Tần Lạc lại cự tuyệt, vì vậy Vương Tu Thân lên tiếng chọn số 9.

"Trương bối bối. Nam. Hai tuổi." Vương Dưỡng Tâm cầm đăng ký đọc lên.

Hài tử? Tất cả mọi người đều không nghĩ tới lựa chọn lần này lại ra một người bệnh nhỏ tuổi như vậy.

"Có muốn đổi lại hay không?" Vương Dưỡng Tâm hỏi.

Vương Tu Thân khoát khoát tay, nói: "Mau mời bệnh nhân lên đây đi."

Không lâu sau một phụ nữ trẻ ôm một hài tử đi lên. Hài tử kia nhìn béo béo mập mập, trông giống như một con thỏ con rúc vào lòng mẫu thân không ngừng khóc.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc hỏi.

"Cảm mạo dẫn tới viêm phế quản!" Người phụ nữ trẻ cố gắng ôm chặt hài tử, không cho hắn giãy dụa, vẻ mặt lo lắng trả lời.

Bệnh tình đã biết, việc còn lại chính là khai đơn thuốc.

Vương Tu Thân ngồi trên ghế, rất nhanh viết ra một đơn thuốc.

Tần Lạc tiến tới tiếp nhận hài tử từ tay người phụ nữ trẻ, vuốt vuốt lưng, âu yếm nói: "Chú ý giữ ấm, uống nhiều nước đun sôi. Thường xuyên giúp hài tử xoa bóp sau lưng, vành tai, cánh tay, lòng bàn tay, bắp đùi, bắp chân. Lực đạo thật nhẹ, mỗi lần 15 phút, mỗi ngày 3 đến 5 lần. Trước và sau khi ăn xong một giờ không được làm. Tới khi khả năng miễn dịch của hài tử đề cao sẽ không phát sinh tình huống như vậy nữa."

Rất thần kỳ, sau khi Tần Lạc xoa bóp một lúc, hài tử lại ngừng khóc, vẻ mặt an tĩnh hưởng thụ khép vào ngực hắn, bộ dáng lười biếng, mơ màng buồn ngủ.

"Cám ơn, cám ơn" Người mẹ lộ rõ vẻ cảm kích.

Nghe xong Tần Lạc nói, Vương Tu Thân đang cầm bút khai đơn đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt lão thừ ra chốc lát, nhìn lại phương thuốc đang viết trên bàn, cười khổ nói: "Ván này ta thua. Thua mà tâm phục khẩu phục!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1480)