← Ch.0767 | Ch.0769 → |
Bản thân Tần Lạc cũng ngẩn hết cả ra.
Hắn chỉ có điều là hiểu rõ được vết thương trong lòng nàng, nên chỉ muốn tặng nàng một con mèo đen mà thôi_Lẽ nào chỉ vì một cử chỉ nho nhỏ này thôi mà nàng đã coi mình như thần bảo hộ của nàng rồi?
Đây là một cô gái ngây thơ, đơn thuần và ngu ngốc biết nhường nào?
Nhưng Tần Lạc hết sức cảm động trước biểu hiện của nàng trong giờ khắc này. Hắn quyết định, bất luận thế nào cũng phải trị khỏi bệnh cho cô gái này.
Không phải vì Hoàng Hậu Madrin, khòng phải vì Hoàng Tử Philip, không phải vì tương lai của trung y ở Thụy Điển, cũng không phải vì nàng là Công Chúa chẳng vì cái gì cả, chỉ là vì hắn muốn trị khỏi bệnh cho nàng. Một ý nghĩ đơn giản, thuần túy và cũng ngu ngốc không kém.
"Tôi được Hoàng Tử Philip mời đến đây. nếu không có lệnh đuổi khách của anh ấy thì tôi sẽ không rời khỏi đây đâu." Tần Lạc quay ra nhìn Garbo cười, sau khi an ủi sự e dè. sợ sệt đến nhạy cảm của nàng thì hắn lại quay ra nói với Hoàng Hậu Madrin.
Hắn cũng biết là Philip sẽ không chịu lùi bước trong vấn đề này, vì nếu anh ấy định lùi bước thì đã không kiên trì đến tận bây giờ rồi.
"Thưa mẹ kính mến. xin mẹ hãy cho Tần Lạc một cơ hội. và cũng là cho Garbo một cơ hội." Philip nhìn Madrin với ánh mắt mong mỏi."Em ấy là con gái của mẹ. nhưng cũng là em gái con_Con rất yêu quý em ấy. Con biết là mẹ không muốn làm thương đến em ấy, con cũng như mẹ thôi. Chúng ta đều nghĩ cho cuộc sống sau này của em ấy."
"Nếu bây giờ mà mẹ đuổi Tần Lạc đi thì liệu còn có ai có thể chữa khỏi cho em ấy đây? Em ấy còn nhỏ lại đáng yêu như vậy. chẳng lẽ mẹ nỡ lòng nhốt em ấy ở trong tòa nhà này suốt cả đời hay sao?"
Vẻ mặt của Hoàng Hậu Madrin sa sầm xuống. Trong lòng bà cũng ngập tràn những mâu thuẫn, kèm thêm cả một chút đố kỵ nữa.
Mình thì tìm trăm phương ngàn kế để bảo vệ cho nó. vậy mà con gái mình lại sà vào doanh trại của bên địch, và cho mình là mối nguy hàng đầu củ nó_một người mẹ thất bại hoàn toàn.
Nhưng Garbo có thể đưa ra sự lựa chọn cho mình, nàng sẵn lòng chấp thuận một người lạ mặt, điều đó chứng tỏ là việc giao tiếp giữa bọn họ khá là khả quan. Và đây cũng là việc mà bà muốn trông thấy.
Hoàng Hậu Madrin liếc nhìn Tần Lạc một cái, sau đó ánh mắt bà chuyển sang Garbo, rồi bà thở dài một tiếng não nề và quay người bước ra bên ngoài.
Bà không đem theo người phiên dịch Ryan, điều đó chứng tỏ là bà đã chịu thua con trai và con gái mình.
"Đi rồi."Philip cười nói."Bà sẽ không hỏi đên việc này nữa đâu."
"Cảm ơn anh vì đã kiên trì đến cùng." Tần Lạc nói với Philip.
"Tôi phải cảm ơn anh đã kiên trì mới đúng chứ." Philip nghiêm mặt nói."Tôi giao Garbo cho anh nhé."
"Không vấn đề gì." Tần Lạc gật đầu nói."Tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho cô ấy."
Tần Lạc quay người lại nhin Garbo. Garbo đang ôm chằm chặp cái lồng mèo vào trong ngực mình, rồi cũng ngước lên nhìn hắn với ánh mắt to tròn ngây thơ trong sáng.
Tần Lạc có thể nhìn thấy được bóng dáng của mình trong mắt nàng, đó là một người khôi ngô tuấn tú, sáng lạng, tài giỏi hơn người_
Tần Lạc nhểch môi cười. Garbo ngô nghê nhìn hắn một hồi rồi cũng nheo mắt nở một nụ cười thật tươi.
"Thật là đáng yêu." Tần Lạc khen ngợi.
Nàng không hiểu Tần Lạc đang nói gì. nhưng vẫn cứ nhìn hắn mà cười một cách ngây ngô.
Tần Lạc đưa bàn tay mình ra. Garbo nhìn mà không hiểu gì, chẳng hiểu hắn định làm gì nữa.
"Đứa trẻ này. đển cả cầm tay cũng không hiểu nữa."
Tần Lạc đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, bàn tay nàng lạnh như băng tuyết. Garbo khẽ rùng mình một cái. nàng còn định rụt tay về cơ.
Nhưng khi nàng ngước lên nhìn thấy Tần Lạc đang mỉm cười thì nàng lại nheo đôi mắt lại và tủm tỉm cười theo.
Sự lo lắng, căng thẳng của nàng cũng vì thế mà trở nên thoải mái hơn, không còn giãy dụa như trước nữa, cứ để mặc cho Tần Lạc cầm tay mình.
" Trời đất. quả là thần kỳ." Philip kinh ngạc nói. Anh cũng bước tới. đưa tay ra xoa xoa đầu Garbo, nhưng dường như Garbo cảm giác có nguy hiểm đang đến gần vậy, gào lên với Philip, giống như một con sói nhỏ phẫn nộ vậy.
"Thế này là_" Philip lúng túng nói với Tần Lạc: "Sao em ấy lại không để cho tôi đến gần chứ?"
Tần Lạc an úi: "Có lẽ là do tôi đã tặng cô ấy một con mèo cũng nên. Anh đừng VỘỊ, chỉ cần anh kiên nhẫn, thì rất nhanh thôi cô ấy sẽ nhận một người anh trai như anh."
Philip gật đầu nói: "Mong sao ngày đó đến mau mau lên."
"Sẽ không lâu đâu. Bây giờ chúng ta bắt đầu trị liệu thôi."
"Anh vất vả quá." Philip nói.
Tần Lạc nắm tay Garbo rồi đưa nàng về nằm lên chiếc ghế dựa. tiếp đó hắn buông tay nàng ra, sau đó tiếp tục công việc khử trùng ngân châm của mình.
Garbo mặc dù tay còn ôm ghì lấy cái lồng mèo. nhưng mắt thì vẫn trân trân nhìn không chớp từng động tác của Tần Lạc.
"Có cần để em ấy ngủ không?" Philip lo lắng hỏi. Anh sợ lại giống như lần trước, Tần Lạc châm vào làm cho Garbo sợ quá mà ngất lịm đi.
"Để cho cô ấy tỉnh táo thì tốt hơn." Tần Lạc nói. Hắn muốn nhìn xem suy nghĩ khi còn tỉnh táo của nàng như thế nào.
Khi Tần Lạc cầm cây ngân châm bước tới trước mặt Garbo thì toàn thân Garbo lại một lần nữa run lên vì lo sợ, nàng co mình lại, nắm chặt chăn trong tay định chum đầu lên.
Tần Lạc ngồi xuống bên nàng, vừa cười vừa vuốt ve mái tóc dài trắng toát mềm mại còn phảng phất hương sữa của nàng.
Garbo nhìn Tần Lạc với con mắt bối rối, sau khi biết hắn không có ác ý gì hay tiếp tục làm gì với mình thì nàng mới tĩnh tâm trở lại, đôi mắt xanh thẫm của nàng nhìn chằm chằm vào hắn, dáng vẻ giống như một em bé gái vậy.
Bàn tay Tần Lạc từ từ đưa xuống phía dưới, che đi tầm mắt của Garbo.
Cùng trong lúc này, tay phải của Tần Lạc nhanh chóng đưa châm ra rồi lại một lần nữa châm vào huyệt "Phong Phủ" ở sau đầu của Garbo.
Không biết vì nguyên nhân gì mà khi Tần Lạc châm cứu cho Garbo thì Nhập Thần Chi Cảnh lúc nào cũng đến một cách nhanh chóng đến bất ngờ, thậm chí còn nhanh hơn cả khi châm cho Tô Tử. chứ đừng so sánh với khi điều trị cho Long Vương làm gì. lúc đó hắn rặn như rặn ỉa. thế mà *** sắp bị rặn ra rồi mà cái Nhập Thần Chi Cảnh này cũng không chịu xuất hiện. Lần nào cũng khiến cho Tần Lạc sức cùng lực kiệt.
Qua khí lưu động trong cơ thể thì Tần Lạc lại một lần nữa cảm nhận được cái hình dạng trìu tượng trong đầu Garbo.
vẫn là một tờ giấy trắng mênh mông vô bờ bến. giữa tờ giấy trắng là không ít những vệt nhỏ màu đen và vài đường gãy lìa to nhỏ khác nhau.
Hình dáng của con mèo ở trên tờ giấy là vô cùng rõ rệt. quả nhiên là Garbo rất yêu quý nó. Ngoài những thứ này ra, Tần Lạc còn phát hiện thấy có hình dạng của một con người_
Đúng vậy, đó là một người mặc trường bào.
"Mặc trường bào?" Tần Lạc sửng sốt."Đó không phải là mình hay sao? Chẳng lẽ mình cũng có vị thế trong đầu nàng đến vậy sao?"
Kiêu ngạo, tự hào. dương dương tự đắc, bao nhiêu ý nghĩ ùa về trong hắn, hắn xúc động như là vừa mới lấy được trinh tiết của một cô gái con nhà lành nào không biết.
Vừa mới xúc động một cái mà Nhập Thần Chi Cảnh đã đột nhiên biến mất.
Giống như khi đang dùng máy vi tinh mà bị mất điện đột ngột vậy, Tần Lạc không có cách nào lại dùng một lần nữa, lại càng không thể nghe nhạc, xem phim hay Chat sex với những cô gái khác trên mạng rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy Tần Lạc mở mắt ra thì Philip đứng ớ bên cạnh vội lên tiếng hỏi.
"Không sao. "" Tần Lạc nói. Sau đó hắn tiếp tục nhắm mắt lại. tập trung tinh thần xoay cây ngân châm trong tay mình. .
Chẳng mất nhiều thời gian. Nhập Thần Chi Cảnh lại xuất hiện một lần nữa_
Tần Lạc lại nhắm chuẩn vào những vệt đen nhỏ kia, hắn biết là có lẽ nếu loại trừ được những vệt đen này đi thì có lẽ bệnh tình của Garbo sẽ có một bước chuyển biến tốt đẹp hơn.
Tần Lạc tập trung toàn bộ nguyên khí trong người rồi dồn vào xông thẳng đến chỗ những vệt đen kia. lần thứ nhất tấn công thì màu sắc của nó nhạt đi không ít. sau đó đến lần thứ hai, lần thứ ba_
Càng làm hắn càng quen tay. Tần Lạc vừa mới bắt đầu vận khí thì vẫn còn hơi cứng tay, nhưng sau nhiều lần công kích, hắn càng lúc vận khí càng thành thục hơn. Những vệt đen kia dần dần được hắn xóa đi, từng vệt một.
Cho đến lúc thể lực của hắn bị hao mòn, gần ngất đến nơi thì Tần Lạc mới chịu rút kim
"Tần Lạc! Anh không sao chứ?" Philip vội vàng chạy tới hỏi. Mũi châm vừa rồi Tần Lạc châm vào mất tận nửa giờ đồng hồ, Philip mấy lần lên tiếng gọi hắn mà hắn không hề đáp lại. Philip rất muốn lớn tiếng gọi hắn, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới công việc trị liệu, nên cứ đứng sốt ruột mà theo dõi, mãi cho đến lúc Tần Lạc rút kim ra thì Philip mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi không sao!" Tần Lạc mỉm cười đáp.
Hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay che mắt của Garbo xuống, thì thấy cô bé đang giương đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, hàng lông mi cong vút của nàng như chiếc quạt ba tiêu bị gió thổi bay phấp phới.
"Có hiệu quả gì không?" Philip lo lắng hỏi.
Tần Lạc ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhẩm tính xem mấy vệt đen kia có bao nhiêu chỗ rồi nói: "Chắc phải cần tới nửa tháng, nửa tháng sau thì bệnh tình của cô ấy sẽ có chuyển biến tốt!"
"Hả? Nửa tháng sau Garbo sẽ bình phục sao?" Philip xúc động hỏi.
"Không phải! Chỉ là có chuyển biến tốt thôi_Còn bình phục thì tạm thời tôi chưa biết được. Bởi vì cô ấy mắc phải một căn bệnh tổng hợp khá phức tạp. tôi chữa trị căn nguyên cơ bản nhất trước, sau đó mới trị những thứ khác sau!"
"Bất luận thế nào. tôi cũng đều rất cảm tạ công ơn của anh! Tôi tin rằng chỉ cần có anh, Garbo sẽ bình phục!" Philip cười sung sướng nói. Anh chàng Hoàng Tử đẹp trai lịch thiệp này. đúng là lo lắng cho em gái mình giống như một đứa trẻ vậy.
Tần Lạc tiếp lấy chiếc khăn ướt từ tay người phụ nữ trung niên rồi nói: "Cuộc trị liệu hôm nay kết thúc ở đây!"
"Vâng, tôi đưa anh về!" Philip nói.
"Cảm ơn anh!" Tần Lạc đưa tay lên xoa xoa đầu của Garbo mỉm cười nói: "Cố gắng nghỉ ngơi nhé, mai tôi lại đến!"
Nói xong Tần Lạc liền đứng thẳng người dậy.
Nhưng dường như Garbo có linh cảm từ trước, nàng tóm luôn lấy vạt áo của Tần Lạc.
Nàng tóm rất chặt, bất luận thế nào cũng không muốn buông hắn ra.
← Ch. 0767 | Ch. 0769 → |