Vay nóng Tinvay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0790

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0790: Mau gọi cảnh sát!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


Đối với các thương nhân mà nói thì đàn bà và những đứa trẻ chính là những đối tượng kiếm tiền dễ dàng nhất. Bởi vì bọn họ có một điểm chung đó là: không thể nào cưỡng lại nổi sự mê hoặc.

Bất luận hôm nay là ngày thứ mấy, nhưng chỉ cần bạn lên đường đi dạo, hay shopping thì bạn sẽ luôn trông thấy các cô gái đều kéo theo bạn trai của họ đi cùng.

Tần Lạc và Ly cùng đi trên đường, trông thấy Ly đưa mắt nhìn khắp nơi như một đứa nhà quê ra tỉnh, thì hắn đành phải giả bộ lơ đi chỗ khác, không dám để ý tới nàng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Ly ăn mặc như thế này đi trên đường.

Ngày trước nàng làm gì có thời gian để dừng chân lại ngắm nghía các tiệm hàng và đoàn người đi trên đường cơ chứ?

"Chúng ta khó khăn lắm mới có hôm đi dạo với nhau! Em thích cái gì cứ việc nói cho anh biết! Anh sẽ mua cho em!" Tần Lạc hào phóng nói. Hôm nay hắn có mang theo thẻ ngân hàng, số tiền trong đó mua hết tất cả các đồ trên cả con đường này cũng không thành vấn đề.

"Khi không chấp hành nhiệm vụ thì thời gian đối với tôi là biển!" Ly hướng mắt ra xa nói.

"Em nói vậy có nghĩa là gì?" Tần Lạc nghi hoặc nói: "Ý của em là chỉ cần anh có thời gian, thì anh đi dạo với em lúc nào cũng được sao?"

Ly không trả lời, mà nàng chạy tới một tiệm hàng bên đường, tự chọn cho mình một cái mũ rồi đội lên đầu nói: "Tôi không thích người khác nhìn mình!"

Tần Lạc thấy vậy liền chụp luôn lấy chiếc mũ nghiêm nghị nhìn vào Ly nói: "Em phải quen với cuộc sống này! Nếu như em cố tình giấu mình lại, thì em làm sao hòa nhập được với cái xã hội này? Em nhìn những người phụ nữ khác mà xem, có mấy ai đội cái mũ lụp trên đầu để che mặt mình lại đâu?"

Tần Lạc ngưng lại một lúc rồi nói: "Đàn bà xinh đẹp để làm gì? Để cho người ta ngắm nhìn chứ còn gì nữa! Em rất xinh đẹp, do vậy nên người ta mới nhìn em chăm chú như vậy! Nếu như em mà trông giống như sư phụ thì....... người khác chẳng bao giờ thèm nhìn em đến một cái cả!"

"Có anh mới trông giống nghĩa phụ thì có!" Ly tức giận gầm lên.

"Anh chỉ lấy ví dụ như vậy thôi mà! Chẳng có người đàn ông nào cũng có thể lấy được một cô vợ đẹp về cả, do vậy mà khi họ đi ra ngoài đường thì bọn họ chắc chắn sẽ để ý người đẹp ở trên đường. Chứ bọn họ để ý tới anh làm cái gì?"

"Sẽ ổn cả thôi!" Ly bước ra khỏi cửa tiệm tự nhủ trong bụng. Cũng có những người đàn ông lấy một tá người đẹp về làm vợ đấy thôi, thật là lãng phí tài nguyên của người khác.

Tần Lạc lúc này mới nhìn rõ hắn ở trên cái gương trong tiệm, ừm vẫn đẹp trai phong độ chán! Mặt mình trông ngời ngời thế này mà bảo giống Long Vương, đúng là....

Bất luận là ở trên phim hay ngoài đời, thì đàn ông đi shopping với đàn bà là một việc vô cùng đau khổ. Nhưng lần shopping này lại là một ngoại lệ đối với Tần Lạc.

Bởi vì Ly đi shopping chẳng đòi hỏi mua bán cái gì cả, cho dù nàng có nhìn thấy vật mình thích thì cũng chỉ nhìn nó một lúc rồi tự quay mình bỏ đi luôn, làm cho mấy tay nhân viên đang định tươi cười niềm nở chạy tới đon đả đành phải chưng hửng nhìn nàng bỏ đi một cách khó hiểu. :

"Có mệt không? Anh đi mua ít đồ uống nhé?" Tần Lạc nói.

Ly nghe thấy vậy liếc nhìn Tần Lạc với con mắt coi thường nói: "Mỗi ngày tôi đều phải luyện tập đeo balo nặng hai mươi cân, hành quân mười lăm cây số một ngày. Nếu anh đi không nổi nữa thì ngồi đây chờ tôi quay lại vậy!" (Đặc công của Long Tức mà chỉ bằng 1 nửa bộ đội Việt Nam ngày xưa ^^!)

"............" Nghe Ly nói câu này mà Tần Lạc suýt chút nữa sặc nước.

Tần Lạc tự tát vào mặt mình hai ba cái, thầm nhủ, mày đúng là điên rồi Tần Lạc ạ! Đi shopping với những cô gái kiểu này thì thôi đừng làm hàng nữa, cô ấy là ai chứ, mày thương hoa tiếc ngọc người ta lại cho mày là yếu đuối dở hơi!

Mày không phải đang tự chuốc cái nhục vào mình sao?

"À, là tôi chỉ tiện mồm hỏi vậy thôi!" Tần Lạc lẩm bẩm nói: "Nếu em không mệt thì chúng ta đi tiếp vậy!"

"Không mệt!" Ly vừa dứt lời xong, hai chân nàng đã bước đi nhanh thoăn thoắt.

"Á! Sao em lại đi nhanh thế? Thục nữ..... thục nữ.........."

Tần Lạc vừa mới dứt lời thì hắn đã trông thấy Ly xông tới túm lấy cổ áo một anh chàng đứng cách đó không xa.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hớt hơ hớt hải chạy tới kinh hãi hỏi.

"Đưa ra đây!" Ly lạnh giọng nói.

"Con ranh con! Mau bỏ ông mày ra, cẩn thận nói câu xin lỗi cho nó đàng hoàng, nếu không ông mày hôm nay cho mày về nhà trên xe cứu thương. Mày thích xía mũi vào chuyện người khác hả? Chán sông rồi sao con ranh?" Gã trai kia càng lúc càng tỏ ra côn đồ.

"Anh mau bỏ số tiền anh vừa ăn cắp ra ngay!" Ly khẽ dùng lực một cái mà đã nhấc bổng gã trai kia lên rồi.

Bạn đã trông thấy cảnh tượng nào kinh khủng như vậy chưa?

Trên một con đường trung tâm tấp nập, một cô gái ăn mặc trang nhã, thanh tao đang nắm lấy cổ áo của một gã trai..... hơn nữa nàng chỉ dùng một cánh tay trái tóm cứng gã trai kia lại.

Chỉ mỗi khoản sức mạnh này thôi, cũng đủ để đám người đi đường hiếu kỳ phải đứng lại nhòm ngó rồi.

Mọi người tụ tập lại càng lúc càng đông, chẳng mấy chốc xung quanh Ly đã có rất đông người hiếu kỳ tụm lại xem náo nhiệt.

Thấy đồng bọn của mình bị tóm, thì bạn của gã trai kia liền đứng ra giải quyết.

Một người mặc bộ quần áo thể thao nói: "Chị ơi! Có gì nói chuyện đàng hoàng với nhau, ai lại đụng tay đụng chân thế? Người ta chẳng qua chỉ là một anh chàng hiền lành, anh ấy chỉ bán hàng chứ không bán thân đâu!"

Tất cả mọi người đứng xung quanh đó nghe vậy thì bật lên cười hô hố vô cùng khả ố. Bọn họ chỉ thích xem náo nhiệt thôi chứ họ cần gì quan tấm đến chân tướng sự việc.

"Mau đưa cái ví tiền mà anh ăn trộm ra đây!" Bàn tay của Ly khẽ lắc một cái đã tóm gọn lấy cái cổ của gã trai ngông nghênh này.

"Giết..... Giết người........ !" Gã trai kia mặt mày tím tái, hai mắt đỏ ngầu, hai chân không ngừng dãy dụa, nhưng có cố đến mấy gã cũng không tài nào thoát khỏi sự khống chế của Ly. Hơn nữa gã càng chống trọi, thì lực tay của Ly càng xiết mạnh hơn, làm cho gã khó thở vô cùng.

Ly thấy thế thì cũng không lằng nhằng cù nhầy với gã trai này thêm phút nào nữa, mà thẳng tay rút luôn một chiếc ví trong túi quần của gã trai này ra, giơ cao lên hỏi: "Đây là ví tiền của ai?"

"Á....... ví tiền của ai thế?"

"Thì ra hắn ta là thằng ăn cắp à?"

"Ví tiền đó của tôi, mau đưa cho tôi........"

Người bị mất ví tiền là một người đàn ông cao to lực lưỡng, chắc anh ta phải cao tới mét tám.

Khi anh ta đang định chạy tới lấy ví tiền, thì đột nhiên có một mũi dao sắc lạnh dí vào sống lưng của anh ta.

"Anh hình như không bị mất ví tiền thì phải!" Một giọng nói cô hồn vang lên lạnh lẽo.

Anh chàng cao lớn này nghe vậy rợn hết tóc gáy, không dám tiến thêm bước nào nữa.

"Anh có muốn lấy ví tiền nữa không vậy?" Ly thúc giục hỏi.

"Tôi...... tôi đùa đấy! Ví tiền không phải của tôi!" Người đàn ông kia ngượng ngùng, khó xử đáp lại.

"Anh ta bị bệnh à?"

"Đúng vậy! Chắc chắn là nhận vơ rồi!"

"Trong đó có nhiều tiền lắm thì phải, trông nó căng phồng thế kia cơ mà!"

Đôi lông mày của Ly cau lại, nàng đã phát hiện ra tại sao người đàn ông cao lớn kia không dám đứng ra nhận lấy ví tiền của mình.

"Cô em, cô em làm vậy là không đúng rồi, cô em rút ví trong túi người ta ra nói là của người khác. Ở đây cũng chẳng có ai nhận mình mất ví tiền cả, cô em thấy mình có quá đáng không? Ai mà biết được cô em làm vậy là có ý gì? Nếu như người chạy tới nhận ví tiền là đồng bọn của cô em thì làm sao?" Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao lên tiếng nói.

"Đúng đấy, trả lại ví tiền cho người ta đi! Cô làm vậy là phạm pháp đấy biết không?" Một người đàn ông mặc áo phông đứng trong đám đông cũng lên tiếng ủng hộ.

Người ngoài cuộc thì tỉnh táo hơn người trong cuộc, Tần Lạc cũng đã nhìn ra được đây là đồng bọn của gã trai kia. Bọn chúng có tổng cộng năm người, gã trai bị Ly tóm cứng kia là một trong số đó, số còn lại thì đứng ra dấy động dư luận tạo áp lực lên Ly. Một tên trong số chúng đã dùng dao khống chế người đàn ông bị mất ví kia, để tránh bị lộ.

Tần Lạc lúc này đi tới bên Ly ra ý bảo nàng bỏ tay ra. Sau đó hắn cầm số tiền lên nói: "Anh đã nói đây là ví tiền của anh, vậy anh nói xem trong này có bao nhiêu tiền thế?"

"Ừm....... à....... ờ.... mẹ kiếp tao làm sao mà biết được trong này có bao nhiều tiền!" Gã trai sau khi được Ly buông tay ra, mới khò khè buông ra được vài câu rất khổ sở.

Tần Lạc thấy vậy liền mở cái ví ra rồi nói: "Anh tên là Lý Đại Trụ hả?"

"Đúng vậy, rồi làm sao?"

Tần Lạc nghe vậy liền rút thẻ chứng minh nhân dân trong ví ra, sau đó đưa lên xem xét rồi cười nói: "Nhưng trông anh chẳng giống với người tên Lý Đại Trụ ở trong ảnh chút nào cả, tôi lại thấy anh kia có phần giống hơn!" Tần Lạc chỉ về phía người đàn ông cao lớn đứng gần đó nói.

"Cái ví đó không phải của tôi, thật đấy!" Anh chàng cao lớn kia kinh hãi nói. Anh ta đang sợ tên cầm dao kia thấy anh ta nhận chiếc ví thì sẽ đâm cho anh ta mấy nhát.

Nhìn vào tấm ảnh chứng minh nhân dân thì tất cả mọi người cũng đã hiểu sự việc.

Gã trai bị Ly tóm kia làm tên ăn trộm, còn anh chàng cao lớn kia vì sợ bọn chúng trả thù nên đã chối bay chối biến.

Chuyện không liên quan tới mình tốt nhất là không dây vào, những người đứng xung quanh đó biết điều đứng giãn ra hẳn một bên sợ vạ lây vào mình.

Ly đã nổi điên rồi.

Nàng quay sang gã trai kia gầm lên: "Đồ ăn cắp!"

"Cô em, cô em có bằng chứng gì không hả? Đến cả anh chàng kia còn không dám nhận rồi, thì cô em cũng đừng vu oan cho anh nữa! Anh nói cho cô em biết nhé, cô em mà không xin lỗi anh đàng hoàng tử tế, thì mấy người bạn của anh hôm nay sẽ cho cô em tới bến...."

Gã chưa kịp dứt lời thì Ly đã động thủ rồi.

Nàng tung luôn một quyền vào mặt gã trai này, làm gã bị đám văng sang một bên nằm ngất lịm trên sàn nhà.

Sau đó nàng như một con thú trong đám đông người, nhảy luôn tới chỗ người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao tung một cước vào đầu gã này. Chỉ thấy đầu của gã đàn ông bị đá văng sang một bên gục luôn xuống sàn không kịp kêu lên một tiếng.

Một đứa, tiếp một đứa nữa.......

Không cần đến chiêu thứ hai, Ly ra tay vừa nhanh vừa mạnh, đứa nào bị đánh trúng đều gục ngay tại chỗ, đến cả kêu lên cũng không nói nên lời.

Chỉ trong chớp mắt, đồng bọn của gã trai ăn cắp đều nằm gục hết cả xuống, chỉ còn mỗi một tên đồng bọn cầm dao uy hiếp anh chàng cao mét tám kia. Gãm cầm dao run lên lẩy bẩy không ngừng cầu nguyện Ly không phát hiện ra gã.

"Buông anh ta ra!" Ly gằn giọng nói.

"Không được tới đây........ Không được tới đây...... Mày tới đây tao đâm chết nó!" Gã trai cầm dao run bần bật nói.

Soạt!

Không biết từ lúc nào mà trong tay Ly đã có một họng súng đen ngòm.

Nàng chĩa thẳng mũi súng về phía gã trai cầm dao lạnh giọng nói: "Anh đâm anh ta một nhát, thì tôi sẽ bắn nát sọ anh!"

Hả........

Trông thấy Ly rút súng ra thì đám đông lập tức gào thét ôm đầu bỏ chạy tán loạn.

"Mau báo cảnh sát, mau báo cảnh sát nhanh lên!" Gã trai cầm dao hét lên trong tuyệt vọng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1480)