Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0799

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0799: Cổ Vương khóc!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Trong phòng có tiếng người kêu gào nên đương nhiên cũng kinh động tới nhân viên của trường săn bắn Hoa Điền.

Mỹ nữ giám đốc Lữ Hàm Yên, người lần trước tặng Tần Lạc thẻ hội viên, dẫn theo mấy người chạy tới hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lữ Hàm Yên không tới thì thôi, một khi tới càng khiến Tần Lạc tức giận.

"Đại Đầu, cậu ở lại, khống chế nhân viên nhà bếp và quản lý của bọn họ. Không được để bất kỳ ai bỏ trốn" Tần Lạc căn dặn Đại Đầu. Thức ăn bị người hạ độc thủ, nói không chừng có liên quan tới nhân viên ở nơi này.

Cho dù bọn họ không hạ độc nhưng bọn họ phải chịu trách nhiệm không kiểm tra, giám sát chu đáo.

Đại Đầu hiểu ý, hắn ra tay nhanh như chớp hướng tới đầu Lữ Hàm Yên.

"Anh..." Gương mặt xinh xắn của Lữ Hàm Yên tái nhợt nhưng không thể nào né tránh được.

Bảo vệ phía sau Lữ Hàm Yên muốn xông lên chống đỡ nhưng Lữ Hàm Yên đã ngăn lại nói: "Không cần. Khách hàng gặp chuyện không hay trong nhà hàng của chúng ta, chúng ta phải chịu trách nhiệm. Chúng ta có trách nhiệm phổi hợp với bọn họ điều tra chân tướng của sự việc".

Nói thế nhưng trong đầu Lữ Hàm Yên lại có suy nghĩ: Sao người đàn ông này lại trở nên như này? Lần trước gặp mặt vẫn tổt đẹp, ông chủ vừa gặp đã tặng đại lễ mấy trăm vạn. Ngược lại anh ta lại trở mặt không nhận người quen, quay đầu cầm súng chỉ vào người mình.

Trong suy nghĩ của Lữ Hàm Yên, hình tượng của mình đã sụt giảm rất nhiều. Trong suy nghĩ của nàng, người đàn ông này chẳng khác nào lưu manh đầu đường xó chợ.

Tần Lạc không để ý tới phản ứng của Lữ Hàm Yên, hắn kéo tay Văn Nhân Mục Nguyệt vội vàng đi ra ngoài. Văn Nhân Chiếu và vệ sĩ trúng cổ độc được những người khác khiêng vai mang theo. Những vệ sĩ còn lại bao vây xung quanh, cẩn thận bảo vệ vòng trong vòng ngoài.

"Mã Duyệt, em dẫn người ở lại trợ giúp" Văn Nhân Mục Nguyệt bị Tần Lạc kéo tay đi nhưng nàng vẫn không quên quay người căn dặn. Cho tới lúc này nàng vẫn giữ được sự tỉnh táo của mình, không một chút kinh hãi.

"Dạ, tiểu thư" Mã Duyệt trả lời, nàng gọi hai vệ sĩ ở lại rồi nhanh chóng đi về phía nhà bếp. Các nàng phải bảo vệ hiện trường nhà bếp, tận dụng cơ hội tìm kiếm đối tượng hạ độc.

Khi đám người Tần Lạc ra tới bãi đỗ xe, vệ sĩ ở bên ngoài đã khởi động xe.

Sau khi ngồi vào trong xe, Tần Lạc nói: "Lái xe đi".

"Đi đâu vậy?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi tới trại an dưỡng của Long Tức. Chỗ đó vừa yên tĩnh vừa an toàn".

Văn Nhân Mục Nguyệt biết trại an dưỡng của Long Tức. Lần trước Tần Lạc đã đưa nàng từ nhà cũ, đem nàng tới nơi đó tĩnh dưỡng.

Nơi đó cũng như Đài Loan đã để lại một ký ức vô cùng đẹp trong trí nhớ của nàng.

"Liệu bọn họ có xảy ra chuyện gì không?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Văn Nhân Chiếu nằm ngủ yên trong lòng Tần Lạc, đau lòng hỏi.

Nàng chỉ có một người em trai này. Nàng đã rất vất vả bảo vệ người em này trong nhiều năm. Nàng thật sự không muốn điều không hay nào xảy tới với em mình.

"Tạm thời thì không có chuyện gì" Tần Lạc nói.

"Anh có ý gì?"

"Em cũng thấy rồi đó. Bọn họ trúng độc không đơn giản. Anh nghi ngờ là trúng cổ độc. Trúng độc thì anh có thể tìm thuốc giải còn như trúng cổ độc thì cần có cổ dẫn nhưng anh không biết cổ dẫn là cái gì. Bây giờ anh chỉ đặt hết hy vọng lên người cô ấy".

"Ai vậy?" Hai mắt Văn Nhân Mục Nguyệt trở nên cực kỳ sắc bén.

"Anh cũng thấy rất kỳ quái" Tần Lạc nói: "Người có khả năng ra tay nhất đã bị anh bắt lại. Chẳng lẽ những thảo cổ bà khác đã tới Yên Kinh sao? Sao những con người này cứ như âm hồn không chịu tan biến?"

Tần Lạc móc điện thoại ra, hắn nói: "Anh gọi điện thoại hỏi xem thế nào".

Tần Lạc nhanh chóng bấm số gọi điện thoại. Người bên kia cũng nhanh chóng nhận cuộc gọi. Giọng nói của Ly vang lên trên điện thoại: "Có chuyện gì sao?"

Nếu là trước kia khi Ly nhận điện thoại của Tần Lạc, nàng chỉ lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì? Hôm nay nàng còn thêm cả từ "sao" ở cuối như vậy giọng nói của nàng trở nên mềm mại hơn nhiều.

Thế nhưng lúc này Tần Lạc không có tâm trạng để xúc động. Hắn không chú ý tới điều biến đổi bất ngờ này.

"Cổ Vương có còn nằm trong tay mọi người không?" Tần Lạc hỏi.

"Còn" Ly nói: "Có chuyện gì?"

"Có người hạ cổ độc chúng tôi" Tần Lạc nói.

"Để tôi đi kiểm tra" Ly nói.

"Trước tiên không cần thẩm vấn cô ấy" Tần Lạc vội vàng bảo Ly dừng lại: "Chỉ nửa giờ nữa, chúng tôi sẽ tới trại an dưỡng. Bên tôi có người trúng cổ, khi đó tôi cần sự giúp đỡ của cô ấy.

Tần Lạc chỉ lo lắng Ly dùng nghiêm hình bức cung. Khi đó một khi đã chọc giận cô bé xấu xa đó hay là khiến cô bé bị thương. Cho dù có muốn cô bé ra tay cứu Văn Nhân Chiếu cũng không thể được.

Mặc dù Văn Nhân Chiếu đã ngủ thiếp đi nhưng sắc mặt hắn vẫn rất đau đớn. Hơn nữa người hắn còn co quắp, chứng tỏ cổ độc đang lan tràn khắp các kinh mạch trong thân thể của hắn.

Từ đó có thể tưởng tượng ra loại cổ độc này bá đạo cỡ nào.

"Mục tiêu của chúng là ai?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Không biết" Tần Lạc nói: "Có khả năng chính là anh mà cũng có khả năng là em. Anh bắt được một Cổ Vương. Em đã từng trúng cổ nên chúng muốn một mẻ lưới bắt hết chúng ta. Dù sao những thức ăn đó đều là thức ăn của chúng ta. Nếu như chúng ta cùng ăn thức ăn đó, không chỉ một mình Văn Nhân Chiếu trúng cổ độc. Cả ba người chúng ta cùng trúng cổ độc".

"Khi đó anh đã cảnh báo. Anh đã phát hiện ra điều gi?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

"Anh có cảm giác mùi của món súp lươn đó quá nồng, đặc biệt còn có vẻ kỳ lạ. Hơn nữa trong súp có một loại dược liệu cổ, một loại dược liệu rất ít gặp" Tần Lạc giải thích với Văn Nhân Mục Nguyệt: "Sau khi Văn Nhân Chiếu nói lần nào tới đây cậu ấy cũng uống một bát súp đó, anh đã nghĩ bản thân mình đã quá nhạy cảm. Anh cứ nghĩ bọn họ cổ tình cho thêm loại dược liệu này vào súp. Xem ra món súp đó có vấn đề."

"Tại sao không phải là nhộng?" Tần Lạc tự hỏi.

"Em nghĩ chúng nhất định không hạ độc trong món nhộng bởi vì như vậy rất dễ dàng bị người phát hiện ra. Khi mọi người nhìn thấy món ăn này đều đã cẩn thận hơn rồi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu: "Em phát hiện đúng. Món ăn thứ nhất chính là thịt lợn rừng. Món ăn này không có vấn đề. Món ăn thứ hai chính là món măng xào, món ăn này cũng không có vấn đề vì hai người chúng ta cũng ăn hai món này. Món ăn thứ ba đưa lên chính là món nhộng. Hai người chúng ta không ăn, chỉ một mình Văn Nhân Chiếu ăn".

"Chúng nhất định không hạ độc ở món ăn này bởi vì chúng đoán chắc chúng ta sẽ không ăn món ăn này. Nếu như ngay cả món ăn này cũng không có vấn đề như vậy chúng ta nhất định sẽ không nghi ngờ món ăn thứ tư chính vì vậy khi đưa món súp lươn lên, mỗi người chúng ta đều múc một bát".

"Là anh múc" Văn Nhân Mục Nguyệt nhắc nhở Tần Lạc.

Đây mới chính là điều đáng sợ của chúng. Bọn chúng biết chúng ta sẽ không ăn món ăn thứ ba nhưng nhất định sẽ uổng món súp thứ tư. Dựa theo phạm trù tâm lý học mà nói sau khi chúng ta từ chối không ăn món ăn trước, chúng ta nhất định sẽ nếm thử món ăn này, hơn nữa không một ai muốn từ chối món súp cá cả."

"Bởi vì anh thấy dược liệu lạ đó cảnh báo nên chúng ta mới thoát khỏi tai kiếp này nhưng Văn Nhân Chiếu quá nóng vội nên mới bị độc làm hại" Giọng nói của Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh như băng: "Chẳng lẽ đối thủ của chúng ta chính là một giáo sư tâm lý học sao?"

"Có phải là một giáo sư tâm lý học hay không thì còn chưa rõ" Tần Lạc nói: "Nhưng đối phương là kẻ hiểu rất rõ tính cách con người, thật sự đáng sợ. Đổi phương nhất định là một phụ nữ".

Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Tần Lạc nhưng nàng không tiếp tục truy hỏi Tần Lạc vấn đề ngu ngốc này.

Bởi vì nàng biết một khi nàng hỏi Tần Lạc "Tại sao?" Tần Lạc nhất định sẽ nói: "Bởi vì trong sổ những người anh biết chỉ có phụ nữ mới có trí tuệ và mưu kế như này".

Khi đội xe tiến tới trại an dưỡng, Kiều Mộc biết tin đã dẫn người tới canh giữ cửa.

Khi nhìn thấy xe của Tần Lạc tiến vào trong, lập tức Kiều Mộc dẫn người chạy nhanh tới. Khi xe vừa mới dừng lại, bọn họ đã vây quanh đón nhận Văn Nhân Chiếu và viên vệ sĩ trúng cổ độc kia.

Những vệ sĩ khác chỉ được ở bên ngoài, bọn họ không thể vào trong khu vực của Long Tức.

"Trước tiên đưa vào trong tiểu lâu?" Kiều Mộc hỏi.

"Không cần" Tần Lạc nói: "Hãy mang thẳng bọn họ tới nhà giam.

Kiều Mộc liếc mắt nhìn Tần Lạc sau đó ông ta phất tay nói: "Đưa tới nhà giam".

Ly từ trong tiểu lâu đi ra ngoài. Nàng đã thay chiếc váy dài bằng chiếc quần da và chiếc T-shirt không tay bó sát người, một vẻ hoang dại mà gợi cảm.

"Tôi muốn tới nhà giam tiến hành trao đổi với cô ấy" Tần Lạc nói với Lv.

Ly gật đầu nàng nhanh chóng đi trước dẫn đường.

Ngay khi còn cách xa nhà giam Hồng Phu, Tần Lạc không tự chủ được, hắn nín thở.

Thối!

Cực kỳ thối!

Một mùi giống như uế tạp đại tiện của con người lên men, cực kỳ nồng nặc, cực kỳ thổi xộc vào mũi khiến người ta chỉ muốn buồn nôn.

Văn Nhân Mục Nguyệt mấy lần há mồm định nôn ra nhưng nàng kiên cường đè nén được. Nhưng đám người Kiều Mộc thì hờ hững, bọn họ tiếp xúc lâu ngày thành quen.

"Em thật sự cho người chặn bồn cầu của cô ấy lại hả?" Tần Lạc quay người hỏi Ly.

"Trong quân không nói đùa" Ly thản nhiên nói. Nàng không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt bên cạnh Tần Lạc, tâm tình nàng không tốt lắm mặc dù hai người đã quen biết nhau trước đây.

Tần Lạc cười gượng, hắn đi tới cửa nhà giam, sau khi giơ tay gõ cửa, hắn hô to với một bóng đen đang nằm ở góc tường: "Tỉnh dậy, tỉnh dậy".

Leng keng leng keng!

Bóng đen ngẩng đầu lên. Khi nhận ra người bên ngoài là Tần Lạc, lập tức bóng đen nhảy lên, gào thét chói tai.

Hồng Phu xông tới rất nhanh. Mấy người Tần Lạc không hẹn mà cùng nhau lùi lại sau từng bước một.

Không phải bọn họ hoảng sợ mà vì mùi trên người Hồng Phu cực kỳ kích động, giống như một người ngâm người trong một vũng nước phân một tuần sau đó lại phơi nắng mặt trời ba ngày liền.

"Tần Lạc, mày đúng là một thằng lưu manh, mày là đồ cặn bã thổi tha. Mày sẽ không chết tử tế. Mày hãy mau thả tao ra. Nếu không thì hãy mau giết tao đi. Hãy mau giết tao đi. Tao không... bao giờ muốn ở lại chỗ này nữa. Tao không bao giờ muốn ở lại đây nữa".

Một tình cảnh khiến người ta trợn mắt há hốc mồm đã xuất hiện.

Cổ Vương, cả người là kịch độc, giết người như cây cỏ, là Vương gia của thảo cổ bà trong thiên hạ lại ôm mặt gào khóc trước mặt nhiều người.

Tiếng khóc ai oán, lạnh giá như tiếng khóc Đỗ Quyên!

*****

Uất ức sao?

Trong lòng Hồng Phu thực sự nàng đang rất uất ức.

Không cho nước rửa mặt, tắm rửa, đánh răng súc miệng thì cũng chẳng sao nhưng ít nhất phải cho nước xối bồn cầu chứ?

Lúc này thời tiết oi nóng, trong nhà giam không có máy điều hòa nhiệt độ (đương nhiên là có máy điều hòa thì trong nhà tù cũng không được phép lắp). Những thứ bào tiết từ trong cơ thể ra bị hãm lại không thể thoát đi được, cuối cùng lên men, bốc mùi khắp nhà tù.

Khi vừa mới chặn bồn cầu thì vẫn còn gắng gượng chịu đựng được nhưng cùng với thời gian trôi qua. mùi hôi thối càng lúc càng nồng, đậm. Mặc dù đã dùng nắp bồn cầu đậy kín, thậm chí trên bề mặt còn trải một lớp cỏ khô nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản mùi vị khủng khiếp đó lan tỏa khắp nơi.

Cho dù là Hồng Phu đứng, ngồi hay nằm sấp thì mùi hôi thối này bất kỳ lúc nào, chỗ nào cũng sộc vào mũi, miệng nàng.

Trong hoàn cảnh này, Hồng Phu không thể nào thở được, không có cách nào ăn cơm được, không có cách nào uống nước được, cũng không thể ngủ được. Mấy ngày này Hồng Phu không ăn cơm. Cái đó còn dễ nói nhưng điều khiến Hồng Phu tức tới muốn hộc máu ra là cái mùi vị hôi thổi kia không những làm hại nàng mà còn làm các phòng giam khác trong nhà giam.

Bạn có thể nhẫn nhịn được một lần khi nghe những người đó mắng chửi: "Này, con mẹ đứa nào ỉa không lau bồn cầu". Bạn có thể tưởng tượng được những kẻ phạm trọng tội thốt lên những ngôn ngữ uế tạp tới mức độ nào không?

Hồng Phu nàng là một cô gái trẻ nhưng là cô gái thì sao có thể chịu được tiếng xấu đi đại tiện không xổi nước bồn cầu không?

Mùi hôi thổi không chỗ nào không có. Cả nhà lao này giống như một cái hố phân vậy. Bất kỳ lúc nào cũng có người mắng chửi, lăng nhục mà đối tượng bị mắng chửi, lăng nhục chính là Hồng Phu nàng.

Hồng Phu không cãi lại cũng không phản kích lại bởi vì trong lòng mình, nàng cực kỳ tự trách chính minh.

Thật sự nàng không xối nước bồn cầu nhưng không phải là nàng không muốn xối nước mà nó đã bị chặn bên dưới.

Tới mức cuối cùng Hồng Phu thậm chí còn không dám đại tiểu tiện...

Bạn có thể tưởng tượng được đây là loại hình hành hạ bản thân tới mức độ nào không? Bạn có thể tưởng tượng cuộc sống lúc này như thế nào không?

Thậm chí Hồng Phu còn có cảm giác là ngay cả hơi thở của mình cũng tỏa ra mùi hôi thối, lời nói của nàng cũng phát ra hơi thối.

Nhưng kẻ nào đã tạo nên tất cả những chuyện này?

Tần Lạc!

"Hãy thả tao ra. Hãy mau thả tao ra. Mày đúng là còn không bằng cầm thú. Đồ vương bát đản, hạ lưu, khốn nạn" Cuối cùng Hồng Phu đã tìm được chính chủ, nàng không kiêng kỵ gì nữa, gào khóc mắng chửi loạn cả lên, giống như nàng muốn bộc phát tất cả nỗi uất hận trong lòng mình ra ngoài.

"Hình như cô ấy có ấn tượng đối với tôi" Tần Lạc quay người nói với Ly.

"Đã nhận ra" Ly nói mà vẻ mặt vẫn bình thản.

"Câm miệng" Đột nhiên Tần Lạc quát to.

Hồng Phu sửng sổt sau đó nàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, đen sì, đẫm lệ của mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Lạc.

"Với những gì các cô đã làm, đối xử với cô như này đã là tốt cho cô lắm rồi. Cô cho rằng cô làm như này tôi sẽ thương cảm cô hả? Cô cho rằng cô khóc thì tôi sẽ mềm lòng sao?"

Tần Lạc tàn nhẫn mắng Hồng Phu một trận.

"Có lẽ những người khác không thể chịu đựng được nhưng chỉ chút hôi thổi này đổi với cô mà nói hẳn là không có vấn đề gì, đúng không?" Tần Lạc cười nhạt, vạch trần màn kịch của Hồng Phu."Tại sao cô có thể trở thành một Cổ Vương mới? Người khác có thể không hiểu rõ lắm nhưng cô đừng có mong lừa gạt tôi."

"Mỗi một Cổ Vương khi còn sống đều tự tìm kiếm cho mình một đệ tử, cũng chính là người kế nhiệm minh. Người được lựa chọn làm đệ tử nhất định phải có "Tuệ căn" (tuệ căn – chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh). Nói cách khác phải có khả năng thiên phú điều khiển cổ độc sau đó dưới sự điều khiển của Cổ Vương phải ngâm mình mấy năm trong nước thuốc. Thứ nước thuốc này dùng độc xà cực độc nghiền nát đổ vào hay ném nguyên con. Thứ này về phương diện mùi còn khó ngửi hơn cả cái mùi này".

"Sau mấy năm ngâm mình trong nước thuốc còn phải ăn ngủ với độc xà một thời gian dài để am hiểu quy luật cuộc sống và độc tính của nó để sau này các cô có thể điều khiển và thao túng chúng. Chẳng lẽ mùi hôi trên người độc xà còn dễ chịu hơn mùi này? Hay phân của những độc trùng kia ăn còn ngon hơn phân và nước tiểu của cô?"

Tần Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồng Phu nói: "Cô không ăn, không uống, không ngủ, khóc lóc thảm thiết khiến cho chúng tôi buông lơi cảnh giác để cô có cơ hội chạy trốn sao? Cô nghĩ rằng tôi sẽ để cho cô thực hiện được điều đó sao?"

Hồng Phu phá lên cười, tiếng cười cực kỳ điên cuồng, giọng nàng giống như tiếng khóc vừa rồi, the thé, pha lẫn sự thù hận và cả sự lạnh lùng như sương giá.

"Tần Lạc, tao lấy danh nghĩa Cổ Vương thề nếu như tao không chết, tao nhất định sẽ tìm mọi cách giết chết mày."

"Trước kia cô không thề đã muốn giết tôi rồi thế nhưng cô không thành công mà thôi" Tần Lạc chế giễu: "Cô muốn thay đổi hoàn cảnh cũng được, chỉ cần cô cứu hai người cho tôi."

"Cứu hai người thì có thể cải thiện hoàn cảnh của tao sao? Tần Lạc, mày cho rằng tao là kẻ ngốc sao?" Cổ Vương cười hì hì nói.

"Cô không có quyền mặc cả quyền lợi của mình" Tần Lạc nói: "Dù sao người trúng cổ độc không phải là tôi. Tôi vốn chỉ có tính nhân đạo mà cứu bọn họ, sống - bọn họ may mắn, chết - mệnh bọn họ đã hết. Tôi đã cổ hết sức rồi".

"Được rồi, mày đã nói như vậy thì không cần. Hãy giao dịch đi thôi" Hồng Phu nói.

"Đương nhiên nếu như cô không cứu" Tần Lạc nhìn Hồng Phu cười ha hả nói: "Không phải cô ở trong hoàn cảnh này không nuốt nổi cơm sao? Từ nay trở đi không còn ai đưa cơm cho cô nữa".

"Tần Lạc..."

"Không cần phải gào to. Tôi có thể nghe thấy."

Hồng Phu nhìn Tần Lạc chằm chằm, Tần Lạc cũng nhìn chằm chằm vào Hồng Phu.

Sau đó Hồng Phu thản nhiên nói: "Ý của mày là tao không còn sự lựa chọn nào khác sao?"

"Nếu như tôi là cô, tôi sẽ cứu hai người kia ngay lập tức" Tần Lạc nói.

"Bọn họ trúng cổ độc" Hồng Phu hỏi.

"Thật vậy sao?" Tần Lạc hỏi. Cô gái này đột nhiên phổi hợp khiến hắn không tin nổi. Nên nhớ rằng Hồng Phu không tiếp cận nhìn hai người, nàng chỉ liếc mắt nhìn qua mà đã có kết luận.

"Tin hay không là việc của mày" Hồng Phu trả đũa không chút khách khí.

"Cô đâu có nhìn qua bọn họ" Tần Lạc nói: "Mau đưa bọn họ tới gần đây".

"Không cần nhử" Hồng Phu nói: "Tao có thể ngửi được. Bọn họ trúng cổ, thực thi thiện."

"Thực thi thiện?" Văn Nhân Mục Nguyệt cau mày. Cái tên này khiến người khác nghe mà chỉ muốn ói.

"Không phải mày hiểu rõ về chuyện này sao? Vậy mày nhất định biết thực thi thiện là gì?" Hồng Phu nhìn Tần Lạc vẻ khiêu khích.

"Cái này tôi không biết" Tần Lạc nói.

"Thì ra cũng chẳng có gì hơn" Hồng Phu chọc Tần Lạc một câu rồi nói tiếp: "Trong núi sâu có một dân tộc sống trên nước vẫn còn duy trì tập tục thủy táng. Nếu có người chết, bọn họ sẽ làm một quan tài gỗ, đục nhiều lỗ nhỏ dìm vào trong hồ nước. Mục đích của bọn họ là để cho cá nhỏ chui vào trong ăn thi thể, dùng thi thể nuôi cá. Chờ sau thời gian hai tháng sẽ lấy quan tài gỗ lên mở ra. Bên trong đều là cá và lươn to, béo, Dùng chúng để nấu canh cá, lươn, canh được nấu có mùi cực kỳ thơm ngon. Nhất định hôm nay các người đã từng nếm thử rồi?"

"Nôn......" Lần này tới lượt Tần Lạc khạc khan.

Mặc dù hắn không uống bát súp canh cá quái quỷ đó, một giọt cũng không uống nhưng khi nghe Hồng Phu giải thích xong Tần Lạc vẫn cảm thấy từ trong dạ dày bốc lên một cảm giác nôn nao, chỉ chực trào ra ngoài.

Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không khá hơn hắn là bao. Nàng cầm một chiếc khăn lụa bịt chặt mồm.

Sắc mặt của các thành viên Long Tức đều vô cùng khó chịu. Bọn họ không ngờ lại có tập tục này.

"Sau khi người ta vớt hết cá lên, lại vất xương cốt vào trong nước. Đây là một tập tục rất quái lạ, phải không? Các người có ăn qua món lươn cá đó không? Nói không chừng là chúng được mở từ trong quan tài ra đó" Hồng Phu tiếp tục khoét sâu vào vết thương của người khác.

"Câm miệng" Tần Lạc trừng mắt nhìn Hồng Phu quát to.

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của mấy người Tần Lạc, tâm tình Hồng Phu thoải mái hơn, cuối cùng nàng đã thu được chút lợi ích.

"Tao nghĩ mày cũng không biết nôn mửa là gì đúng không?" Hồng Phu phá lên cười nói.

"Cô không phải là đáng ghét mà là biến thái" Tần Lạc âm trầm nói: "Cô đã biết đây chính là trúng cổ vậy cô có biết cách giải cổ không?"

"Không có cách nào cả" Hồng Phu nói: "Trừ phi là bọn họ, bắt được cổ dẫn."

"Bỏ đi" Tần Lạc nói: "Chúng ta đi."

Nói xong Tần Lạc quay người đi ra ngoài.

"A ... mày đã đồng ý điều kiện đổi phòng giam cho tao" Hồng Phu ở phía sau gào lên.

Tần Lạc dừng chân lại, hắn cười nói: "Cô có thể quên giao dịch cùa chúng ta đi. Tôi nói cô cứu hai người cho tôi, tôi giúp cô thay đổi hoàn cảnh. Cô không cứu được bọn họ, tôi cũng không có lý do gì giúp cô thay đổi hoàn cảnh".

"Tần Lạc.... Hồng Phu lại gào lên. Nàng cảm thấy vô cùng đau đầu khi gặp phải gã đàn ông không biết giữ chữ tín này.

"Chậm rãi hưởng thụ đi" Tần Lạc khoát tay nói.

"Tao có thể cứu bọn họ" Hồng Phu gào lên.

"Tốt lắm" Tần Lac nói vẻ đắc thắng: "Cứu như thế nào?"

"Tao muốn ra ngoài. Muốn nấu một nồi thuốc. Tao cần phải tới hiện trường để chỉ huy. Nói cách khác là không ai có thể nắm vững thời gian và độ lửa".

"Lôi cô ta ra đây" Tần Lạc nói.

Ly đứng thủ thế. Cánh cửa sắt điều khiển bởi máy tính từ từ được mở ra. Mấy thành viên Long Tức nhanh chóng đi vào trong, tháo khóa xích trên người Hồng Phu.

Hồng Phu đi ra ngoài. Tất cả mọi người cuống quýt lui lại sau.

Quả thực Hồng Phu là một viên đạn thổi cực kỳ có uy lực. Ngay cả một người như Tần Lạc cũng không thể chịu được mùi vị trên người nàng.

"Ha ha ha" Hồng Phu nhìn thấy phản ứng của mọi nguời, cực kỳ đắc ý.

"Tao muốn tắm rửa" Hồng Phu đưa ra yêu cầu của bản thân mình.

"Tần Lạc, mày..."

"Tôi không có thời gian dây dưa với cô" Tần Lạc nói: "Nếu như cô muốn tắm thì bây giờ hãy cứu người đi. Mặc dù mùi vị trên người cô quả thực rất khó ngửi nhưng mấy tiếng đồng hồ thì tôi có thể chịu được."

"..." Hồng Phu phát hiện ra nàng không có cách nào phản kích ác ma này.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)