← Ch.0940 | Ch.0942 → |
"Vâng!" Tần Lạc gật đầu đáp.
Ông vua của bộ đội đặc chủng đúng là danh bất hư truyền, ánh mắt của họ nhìn vấn đề rất độc đáo, kể cả những chân tơ kẽ tóc nhỏ nhất cũng không thoát qua khỏi con mắt của bọn họ.
Tần Lạc cũng nhận ra được, bên Mục Nguyệt đúng là cũng đã xảy ra một số chuyện. Chuyện mất điện này lẽ nào chỉ giải thích qua loa rằng đây là sự cố máy móc một cách đơn giản như vậy sao?
Hơn nữa, nếu như đây đúng là sự cố máy móc thì sao Mã Duyệt không trực tiếp bẩm báo luôn cho Văn Nhân Mục Nguyệt, mà phải thì thầm vào tai nàng để làm gì?
Ngoài ra có lẽ người khác không biết, chứ riêng Tần lạc thì lại rất hiểu những chi tiết nhỏ của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Đó là khi nàng tức giận, thì mép môi của nàng hơi hướng lên trên. Theo như tâm lý tính cách con người nàng mà giải thích, thì đó chính là sự khinh thường địch thủ của nàng đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với nàng.
Dĩ nhiên đối với người ngoài thì nụ cười này của nàng nó có lẽ chỉ mang ý nghĩa của một nụ cười đích thực không hơn không kém.
Tần Lạc đưa mắt nhìn vào Đại Đầu đang đứng trong góc khuất nói: "Đại Đầu, tay của cậu không sao chứ?"
Vừa rồi Tần Lạc đã dùng hết sức mình để tung ra cú đấm đó, và Đại Đầu đã dùng bàn tay thịt của mình để đỡ nó lại. Nếu ở lúc tình trạng sức khỏe bình thường, thì cú đấm đó có lẽ không si nhê gì với Đại Đầu cả, nhưng bây giờ cậu ta lại đang bị thương.
Cả cánh tay đã bị cháy bỏng hết cả, bây giờ đang là thời kỳ lên da non vô cùng quan trọng, bị một cú đấm trời giáng như vậy, lớp da non mới mọc kia làm sao chịu cho thấu được?
"Không sao!" Giọng của Đại Đầu trầm trầm, chẳng khác thường ngày là bao.
Long Vương thấy vậy mắng: "Bị thương thì là bị thương, có cái gì mà phải che dấu? Các vết thương là một sự tự hào của người đàn ông, là một huân chương cho những chiến sĩ cừ khôi nhất, có cái gì mà phải xấu hổ?"
"Quân nhân chẳng khác gì người bình thường cả, chúng ta cũng bị thương, cũng bị chảy máu. Nhưng chúng ta khác họ ở chỗ là chúng ta có thể chịu đựng được những gì mà người thường không chịu đựng nổi, đó mới là một chiến binh thực thụ!"
"Bị rách một miếng da!" Đại Đầu đáp lại.
Tần lạc liền đi tới kéo tay của Đại Đầu lại, thấy bàn tay của cậu ta đã rỉ máu ra rồi.
"Quay về ngay phòng bệnh bảo bác sĩ băng bó cho cậu!" Tần Lạc nói: "Nếu không miếng vải băng bó này nó sẽ ăn dính vào với da thịt, không tốt cho sức khỏe đây!"
"Không sao đâu!" Đại Đầu lầm lì nói: "Tôi ở đây bảo vệ cho thủ trưởng."
Là một thành viên trong Long Tức, nên Đại Đầu cũng giống như những thành viên khác, coi Long Vương là thần tượng để cho mình sùng bái, tuy cậu ta đang trong thời kỳ dưỡng thương, nhưng lúc nào cậu ta cũng lo lắng tới tình hình sức khỏe của Long Vương.
Bộ đội đặc chủng đối với những nguy hiểm và môi trường rất là mẫn cảm, ở đây vừa mới mất điện một cái, là Đại Đậu đã xông ra đầu tiên. Đây chính là lý do tại sao cậu ta lại chạy tới đây trước Tần Lạc.
Hiện giờ Viện Điều Dưỡng vẫn chưa có điện, Đại Đầu lo sợ Long Vương gặp nguy hiểm, nên không dám rời khỏi đây ngay lập tức.
"Đi đi! Đây là mệnh lệnh!" Long Vương hét lên.
"Vâng!" Đại Đầu đưa tay lên chào, sau đó mới quay người rời đi.
Tần Lạc thấy vậy mới quay sang Long Vương cười nói: "Cậu ta có cá tính hệt như sư phụ vậy."
Long Vương nghe vậy cười hềnh hệch nói: "Thằng ranh đó rất có tiềm năng, rất đáng để đào tạo!"
Tần Lạc rất hiểu câu nói này của Long Vương nghĩa là gì, đó là tiền đồ của Đại Đầu rất là sáng lạn.
_________________
Văn Nhân Mục Nguyệt sau khi đi khỏi chỗ của Long Viên, liền nhanh chân đi về phía căn viện, vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì!"
"Người giám sát nói rằng hệ thống bảo vệ đã bị tấn công, có người đã cố tình cắt nguồn điện, sau đó khởi động máy phát điện độc lập sau mười phút!"
"Ai vậy?" Giọng của Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh như băng tuyết. Nếu là ngày thường nàng có lẽ đã bỏ qua chuyện thủ hạ phạm lỗi lầm như thế này rồi, nhưng đây đang là thời điểm vô cùng quan trọng, nên nàng không thể bỏ qua được. Bởi vì nàng hiểu rằng chỉ cần một sơ sót nhỏ thôi, thì bao nhiêu cố gắng của nàng sẽ đổ sông đổ bể hết cả, và nàng cũng sẽ làm cho Tần Lạc phải rất thất vọng về mình.
"Là Tam thiếu gia ngắt đi!" Giọng của Mã Duyệt lạnh tanh, cứ như chuyện này chẳng có liên quan gì tới nàng vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt bước đi càng lúc càng nhanh hỏi: "Người đâu?"
"Đang ở trong văn phòng trung tâm điểu khiển!" Mã Duyệt nói: "Anh ta đã gọi tất cả những người phụ trách cùng với các chuyên viên ra tới đó rồi!"
Văn Nhân Mục Nguyệt nghe xong khẽ sững người sửng sốt, nàng nhanh chóng đi về phía trung tâm điều khiển.
Trong văn phòng trung tâm điều khiển hào hoa tráng lệ, một người trung niên tóc đen và một người đàn ông tóc vàng nước ngoài đang đứng rất cung kính trước một người trẻ tuổi đẹp trai.
"Đây chính là chuyên nghành của các người? Đây chính là hệ thống an toàn mà các người tự tung hô là tường đồng vách sắt đây sao? Đây chính là hệ thống an toàn mà nhà Văn Nhân chúng ta đã bỏ ra cả mấy triệu đô để bảo vệ đây sao? Ăn hại, mấy người toàn là đồ ăn hại."
"Đến cả cái mức độ tấn công tầm thường như vậy mà mấy người còn không chịu đựng nổi, thế thì sao tôi có thể tin tưởng các ông cho nổi cơ chứ? Chúng tôi về sau còn có thể yên tâm dưới sự bảo hộ của các ông nữa hay không?"
Người đàn ông trung niên đeo kính trông rất nhã nhặn kia tên Trịnh Tuấn Vũ, nghe vậy liền lên tiếng giải thích nói: "Thưa thiếu gia, chúng tôi đã lập mạng cảnh giới với các file mệnh lệnh, chỉ cần cần có người có ý tấn công hay liên tục nhập mã sai ba lần trở lên, sẽ lập tức tự động báo cảnh sát, nhưng bên cảnh sát vẫn chưa tin tới cho chúng tôi. Chúng tôi nghi ngờ!"
"Nghi ngờ cái gì?" Văn Nhân Tự Tức cau mũi lại khó chịu hỏi.
"Nghi ngờ có người đã thay đổi mệnh lệnh đăng nhập của chúng tôi!" Trịnh Tuấn Vũ không phải là thằng ngu để nói ra rằng tam thiếu gia của nhà Văn Nhân đã giở trò.
Là tam thiếu gia của gia tộc Văn Nhân, Văn Nhân Tự Tức nếu muốn thay đổi mệnh lệnh đăng nhập thì chẳng có việc gì là khó cả.
Hơn nữa cha của hắn chính là người quản lý Viện Điều Dưỡng này, nên hắn có thể thay đổi mệnh lệnh chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
"Hứ!" Một người trẻ tuổi đứng sau lưng Văn Nhân Tự Tức hứ lên một tiếng rồi nói: "Nếu các ông không phục, thì cứ việc thay đổi lại mật mã, xem xem tôi có bị các ông phát hiện khi đang xâm nhập vào hệ thống quản lý của ông hay không!"
Người này mặt dơi tai chuột, dưới môi còn có một nốt ruồi son đỏ, nhưng trông nó như một hạt gạo nếp nấu xôi gấc vậy, trông vô cùng tởm lợm.
Trịnh Tuấn Vũ nghe vậy chỉ đưa mắt lên nhìn Văn Nhân Tự Tức một cái, sau đó cũng chỉ biết im lặng không dám nói câu nào.
Đến thằng ngu cũng hiểu được hạt xôi gấc này là bạn của nhà Văn Nhân, nếu như để cho hắn thử lại một lần nữa để nó thành công, thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình là đồ ăn hại cả. Kể cả một khi hạt xôi gấc có thất bại, thì chẳng khác gì tát và mặt của tam thiếu gia.
Bạn tát vào mặt tam thiếu gia của nhà Văn Nhân một cái, thì anh ta chắc phải trả lại bạn mấy chục cái tát ấy chứ.
Nhưng đáng tiếc là người đàn ông nước ngoài lại chẳng hiểu được ẩn ý sâu xa này.
Chỉ nghe ông ta quay ra nói với hạt xôi gấc: "Được thôi thưa ngài, tôi chấp nhận sự khiêu chiến của ngài!"
"Các ông tốt nhất là ngăn chặn cho được anh ta, nếu không thì cứ việc cuốn xéo khỏi đây!" Văn Nhân Tự Tức cười lạnh nói: "Ông và cả ông nữa cũng đều như vậy!"
Trịnh Tuấn Vũ căm hận vô cùng, nhưng ông vẫn không dám nói ra câu nào cả.
"Tôi không cần biết các người muốn làm gì, bây giờ lập tức cho có điện trở lại." Văn Nhân Mục Nguyệt bước vào trong nói.
Văn Nhân Tự Tức trông thấy Văn Nhân Mục Nguyệt thì giật mình sửng sốt, nhưng hắn vẫn cố nở nụ cười nói: "Sao em lại tới đây vậy?"
"Cho có điện ngay lập tức!" Văn Nhân Mục Nguyệt không muốn lằng nhằng thêm ở đây thêm một phút thẳng thừng ra lệnh.
Văn Nhân Tự Tức nghe vậy chỉ biết cười méo xệch nói: "Mười phút sau mới được!"
"Ngay lập tức!"
Văn Nhân Tự Tức nhún vai bất cần nói: "Máy đã thiết định thời gian là vậy, không thể thay đổi được, đây chỉ là một trừng phạt nhỏ giành cho trung tâm điều khiển, nếu không bọn chúng sẽ rất lơ là sơ ý!"
Văn Nhân Mục Nguyệt lập tức quay sang Trịnh Tuấn Vũ ra lệnh: "Lập tức khởi động hệ thống cung cấp điện cho tôi!"
"Quyền quản lý vẫn ở trong tay bọn họ!" Trịnh Tuấn Vũ ngượng ngùng nói.
"Anh muốn làm cái trò gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt quay sang Văn Nhân Tự Tức hỏi.
"Làm việc mà tôi cần phải làm!" Văn Nhân Tự Tức cười hềnh hệch đáp lại: "Quyền quản lý vẫn nằm trong tay cha của tôi, ông ấy nói rằng viện điều dưỡng mấy hôm nay có đến một vị khách quý, do vậy tôi đến đây để kiểm tra công tác an toàn! Tôi thấy người ở đây cũng không ít, chắc tầm hơn trăm thì phải, nhưng hệ thống an toàn cũng vô cùng quan trọng. Thế là tôi liền tìm tới một người bạn để thử cái hệ thống an toàn ra sao, không ngờ hệ thống an toàn lại quá dở. Đây là thái độ làm việc kiểu gì vậy? Một hệ thống an toàn kém như thế sao có thể bảo vệ khách quý của chúng ta được. Phải thay đổi, nhất định phải đổi. Tôi đang giáo huấn bọn họ, bảo bọn họ làm cho nơi đây sẽ an toàn hơn nữa!"
"Tôi không thích nghe mấy lời vớ vẩn!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói gọn lỏn: "Trong vòng một phút nữa mà không có điện, tôi sẽ cho người tống cổ các anh ra ngoài!"
"Văn Nhân Mục Nguyệt, cô dám đối xử với tôi như vậy hả?" Thấy Văn Nhân Mục Nguyệt coi khinh mình như vậy, Văn Nhân Tự Tức gào lên: "Tôi làm cho cái nhà này, thế mà cô dám ăn nói với tôi như vậy hả. Tôi sẽ đi nói cho ông biết chuyện này!" :
"Muốn đi đâu thì cứ việc!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Nhưng nếu không làm khôi phục được nguồn điện, tôi sẽ cho người vứt các anh ra ngoài!"
"Tôi không biết!" Văn Nhân Tự Tức gào lên điên dại.
"Bắt đầu tính thời gian!" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh giọng nói.
← Ch. 0940 | Ch. 0942 → |