← Ch.0095 | Ch.0097 → |
Lời Tần Lạc nói ra giữa đám người chẳng khác nào một quả bom oanh tạc vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra những cơn sóng bàn luận kịch liệt.
Những người có thể tham gia yến tiệc cấp bậc này chắc chắn không phú thì cũng quý. Mà những kẻ có tiền, có quyền thì vứt bỏ thể diện để đấu đá trước mặt mọi người. Bọn họ cho rằng, hành động đó là một loại hành động làm mất thân phận của mình.
Trên thực tế, bọn họ chỉ thích lén lút sử dụng âm mưu quỷ kế giaỉ quyết đối thủ. Giết người không nhất định là phải thấy máu.
Mà Tần Lạc và Vương Cửu Cửu lại hoàn toàn không có tư tưởng của kẻ có thân phân đó. Bọn họ chỉ cần thấy trong lòng không thoài mái là sắn tay áo chuẩn bị đánh lộn luôn.
Nhưng điều khác biệt là Vương Cửu Cửu đúng là muốn đánh lộn với người khác. Cô cũng từng học qua quân thể quyền (võ trong quân đội) và thuật cầm nã mấy năm, thân thủ cũng không tệ. Người bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.
Mà Tần Lạc chỉ muốn trừng phạt đối phương một chút thôi. Ví dụ như là dùng ngân châm đâm vào một số huyệt đối phương hoặc dùng ngón tay kích thích bàng quang bên hông....
Dù cho gặp phải chuyện gì thì cũng không nên đắc tội với một thầy thuốc. Đặc biệt là thầy thuốc trung y. Bởi vì họ có vô số biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết.
Quản Tự thấy Tần Lạc đi về phía mình thì nghi hoặc, hắn thì có thể gây thương tổn gì cho mình chứ.
Bất kể là đầu óc hau là thể trạng thì Tần Lạc cũng không bằng hắn. Huống chi hắn luyện TAEKWONDO đến đai xanh rồi. Vì để hoàn thành kế hoạch "Đồ long" mà phòng thí nghiệm giao cho, hắn đã phải trải qua một đợt huấn luyện một năm rất nghiêm khắc.
Hắn đang suy tính trong lòng, nên dạy dỗ thằng cha cuồng vọng này như thế nào trước mặt mọi người. Tuy điều này hoàn toàn khác xa với ý định ban đầu của hắn.
Theo kế hoạch ban đầu, hắn sẽ mua chuộc Tần Lạc, lôi kéo Tần Lạc vào kế hoạch xây dựng Hoa Hạ Danh Y đường. Đáng tiếc là sự tình đã phát triển đến nước này, khả năng thực hiện đã giảm còn bằng không rồi.
"Để cho tôi." Lăng Vẫn lên tiếng. Hắn vỗ vỗ bả vai em gái, ra hiệu cô nàng cứ yên tâm.
Lăng Tiếu mắt ngân ngấn lệ, vẻ mặt tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Vương Cửu Cửu.
Không trải nghiệm thì không biết đời nông sâu thế nào. Vì thế những hiếu nữ sống trong nhung lụa từ nhỏ dễ bị người ta lợi dụng. Cô nàng làm thế là bênh vực người mình yêu, mà Vương Cửu Cửu cũng có mong muốn như vậy.
Nghe Lăng Vân muốn ra tay, Quản Tự lập tức mỉm cười tránh qua một bên.
Lăng Vẫn hiện tại vẫn còn đang tại ngũ. Tuy đánh lộn có thể gây ảnh hưởng tới lý lịch của hắn, nhưng hắn tức giận thay co em gái, làm chuyện hơi quá khích cũng có thể chấp nhận được.
Hơn nữa gia tộc sau lưng hắn cũng không phải không có năng lực giải quyết chuyện này.
Tuy lúc này hắn đang mặc âu phục rất lịch sự nhưng vẫn khó thể che được khí chất quân nhân rất dặc biệt trên người hắn.
Vẻ mặt lạnh lùng, vóc người cao to, mày kiếm, mỗi một động tác đều rất có khí thế. Hắn đi về phía Tần Lạc, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Thấy thân thể to lớn, trần ngập mi lực của hắn, không ít thục nữ danh viện ở đây nhũn người ra, hạ thân bắt đầu ẩm ướt.
"Hắn là ai thế? Thật nam tính."
"Rất không tệ. Hợp với sở thích của mình."
"Lily, đúng là hơn xa mấy tên mặt trắng nha. Như thế kia mới gọi là đàn ông chứ..."
Những lời của mấy co gái nói nhỏvới nhau, Lăng Vẫn vẫn có thể loáng thoáng nghe được mấy câu. Nghe xong hắn không khỏi nhíu mày nhìn lại, trong lòng rất khó chịu.
"Anh xin lỗi em tôi đi." Lăng Vẫn đứng trước mặt Tần Lạc nói.
"Anh có biết đầu đuôi câu chuyện không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không biết, mà cũng chẳng cần biết. Tôi chỉ biết là anh đã ức hiếp em gái tôi."
"Vậy thì không nói chuyện được rồi. Tôi chỉ biết là em gái anh chạy tới gây chuyện với tôi." Tần Lạc nhún vai nói.
"Đã không thể nói chuyện thì đành dùng sức mạnh vậy." Lăng Vẫn chưa nói hết câu thì đột nhiên vươn tay chụp vào vai Tần Lạc.
Đây là một chiêu Cầm Nã trong võ thuật quân đội. Nếu như vai Tần Lạc bị hắn bắt được, hắn chỉ cần phát lực là có thể khiêng Tần Lạc lên vai, hất văng Tần Lạc đi như một bao cát.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng Tần Lạc lại không phản ứng, đứng ngây ngốc giống như không biết nên né tránh thế nào.
Thế là vai Tần Lạc bị hắn nắm được một cách dễ dàng.
Bước đầu tiên hoàn thành thuận lợi, thân thể hắn nhanh chóng cúi xuống, đẩy vai vào bụng Tần Lạc. Chỉ cần vai hắn chạm thân thể Tần Lạc là hắn có thể hất bay Tần Lạc đi.
Lúc này Tần Lạc mới bắt đầu động thủ.
Dưới ánh đèn thủy tinh sáng ngời của đại sảnh, trong lòng bàn tay của Tần Lạc bỗng lóe lên ngân quang.
Lập tức cánh tay trái của Lăng Vẫn đang đặt trên vai Tần Lạc rút về nhanh như chớp.
Tần Lạc thừa thế truy kích, ngâm châm lại đâm vào eo hắn.
Lăng Vẫn phản ứng rất nhanh, vội lùi lại phía sau ba bước mới tránh được ngân châm của Tần Lạc.
Khi hắn định phản kích thì đột nhiên phát hiện ra tay trái bị cắm ngân châm của hắn không thể cử động được.
Thậm chí cả nắm tay vào cũng không thể.
Cả cánh tay đột nhiên mất đi tri giác giống như bị trúng gió, hắn đã hoàn toàn mất đi quyền điều khiển.
"Mày... đã làm gì?" Lăng Vẫn mặt đầy vẻ kinh nghi nhìn tay trái của mình, không thể tin nổi hỏi.
"Anh, tay của anh làm sao vậy? Không sao chứ?" Lăng Tiếu thấy anh trai mình không những không tiếp tục tấn công mà còn mặt mày tái mét nhìn cánh tay của mình. Tay trái của hắn giống như tê liệt thần kinh, không thể động đậy được. Kinh hoảng hỏi thăm.
Uất ức đến đâu đi nữa cũng không quan trọng bằng an toàn anh trai mình được.
"Lăng Vẫn, cậu không sao chứ?" Lý Lệnh Tây hỏi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Quản Tự sợ Tần Lạc tiếp tục tấn công, vội nhảy tới trước che Lăng Vẫn ra sau lưng mình, mặt tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm.
"Tay của tôi không cử động được." Lăng Vẫn nói.
Ohhhhhhh!
Toàn đại sảnh xôn xao.
Mọi người cũng nhìn không rõ Tần Lạc và Lăng Vẫn chiến đấu với nhau thế nào. Một bên là chiến sĩ uy phong lẫm liệt, một bên là kẻ mặt trường bào, sắc mặt tái nhợt, ốm yếu như con mèo bệnh. Lẽ ra thế cục phải nghiêng hẳn về một bên mới đúng.
Nhưng sự tình diễn ra đã vượt xa dự đoán của bọn họ.
Chỉ trong một hiệp mà một tay Lăng Vẫn đã bị tê liệt.
Càng làm bọn họ kinh ngạc chính là bọn họ hoàn toàn không biết Tần Lạc đã ra tay như thế nào.
"Yên tâm. Không phế hẳn đâu. Chỉ tê dại nửa giờ thôi." Tần Lạc nói.
Sau đó hắn dời ánh mắt lên người Quản Tự, híp mắt lại cười nói: "Anh có muốn thử một chút không?"
Không biết có phải là chịu ảnh hưởng của Lâm Hoán Khê hay không mà Tần Lạc không hề ghét Lăng Vẫn, với Lăng Tiếu cũng chỉ cảm thấy cô nàng này nói chuyện quá cay nghiệt. Nhưng đối với Quản Tự thì hắn lại thấy cực kỳ chán ghét.
"Rất vui được phụng bồi."
Vừa rồi Tần Lạc và Lăng Vẫn so chiêu, hắn đã nhìn thấy rất rõ. Hắn nhận ra ngân châm trong tay Tần Lạc là nguyên nhân chủ yếu giúp hắn giành được thắng lợi. Nếu như mình tiên hạ thủ vi cường, cướp lấy ngân châm trong tay hắn hoặc là không cho hắn dùng ngân châm thì hắn làm sao có thể là đối thủ của mình?
"Hai vị công tử chậm đã. Để co Yên Mị tôi một chút mặt mũi được không?" Đột nhiên một giọng nói thanh nhã, thùy mị của nữ nhân từ đằng sau lưng đám người vọng tới.
Tiếp đó những người vây quanh tự động tách ra hai bên, để lộ ra lối đi nhỏ. Một người phụ nữ bộ lễ phục dạ hội màu hồng phấn đang chậm rãi, ưu nhã đi tới, trông chẳng khác nào một nữ vương đang đi duyệt binh vậy.
Đại mi khai kiều hoành viễn tụ, lục tấn thuần nùng nhiễm xuân yên. (thơ)
Người phụ nữ này xuất hiện phảng phất làm cho những ngọn đèn lung linh, kiểu cách, mỹ lệ treo trên trần nhà dột nhiên trở nên lu mờ.
Câu "Bồng tất sinh huy"(*) đúng là để miêu tả chính xác hoàn cảnh lúc này nhất.
(*)Bồng tất sinh huy: bồng là cửa làm bằng những gốc tre, mây. Tất là hàng rào làm bằng cành mận gai, cây họ trúc các loại. Bồng tất dùng để chỉ những nhà nghèo hèn. >> bồng tất sinh huy là làm rạng lên nhà nghèo hèn. Ở đây nó chỉ Yên Mị làm sáng ngời cả đại sảnh lên. Chênh lệch quá lớn, cả đại sảnh so với Yên Mị thua quá xa.
"Cô là ai?" Vương Cửu Cửu nhìn người phụ nữ tên là Yên Mị, lên tiếng hỏi.
Phụ nữ quá xinh đẹp luôn làm cho nàng có cảm giác không an toàn.
Cho dù ngươi xinh đẹp nhưng cũng không cần phải khoe hết ra như vậy.
Cừu Yên Mị đánh giá Vương Cửu Cửu một chút rồi cười nói: "Nghe nói cô họ Vương phải không?"
"Tôi tên là Vương Cửu Cửu." Vương Cửu Cửu nói.
"Không tệ. Đúng là một cô bé thú vị, chắc chắn rất được mọi người yêu mến." Cừu Yên Mị vừa cười vừa nói.
"Hy vọng là thế: " Vương Cửu Cửu nhìn thoáng qua Tần Lạc rồi nói.
Cừu Yên Mị giống như đã hiểu ra tâm sự Vương Cửu Cửu, tiến tới gần khẽ nói: "Trên phương diện tình cảm, có những kẻ thật khờ, mà cũng có kẻ giả ngu. Bất kể họ thuộc về loại nào, chỉ cần cô có thể tiếp tục kiên trì thì sẽ ràng ràng ngay thôi.
Vương Cửu Cửu hoàn toàn bị lời này của người phụ nữ làm cho hồ đồ. Cô không hiểu tại sao người phụ nữ này lại chạy tới đây giảng hòa cho bọn họ. Bọn họ không quen biết nhau, thế mà người phụ nữ này lại giống như rất có thiện cảm với mình, giọng điệu cũng rất thân thiết.
"Cô là?" Vương Cửu Cửu hỏi lại lần nữa.
"Cừu Yên Mị. Từ hôm nay Danh Viện hội sẽ tôi phụ trách. Sau này phải nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn rôi." Ánh mắt Cừu Yên Mị nhìn lướt qua toàn trường, vẻ mặt vui vẻ nói.
Lời của Cừu Yên Mị vừa dứt, tiếng bàn tán toàn trường đột nhiên ngưng bặt. Trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh buổi dạ tiệc trở lên yên tĩnh đến quỷ dị.
Đối với những kẻ thông minh ở đây mà nói, những lời này đã mang một lượng thông tin cực kỳ phong phú. Cho nên bọn họ không thể không tĩnh tâm lại suy nghĩ thật kỹ.
Ai cũng không nghĩ tới Danh Viện hội danh chấn Yến kinh lại là tổ chức của kẻ thù.
Trước kia thân phân của chủ nhân Danh Viện hội đều rất bí mật, rất ít khi để lộ thân phận trước mặt mọi người. Bây giờ lại đột nhiên cao giọng tuyên bố như vậy, điều này có nghĩa là gì chứ?
Những người không rõ chi tiết lại khiếp sợ nhìn Yến Kinh đệ nhất thục phụ - Cừu Yên Mị. Không ngờ người phụ nữ thần bí danh chấn Yến Kinh này lại đột nhiên hiện thânm hơn nữa còn là chủ nhân Danh Viện hội.
"Hôm nay chủ nhân tiền nhiệm để tôi cử hành tiệc rượu cũng là muốn Yên Mị gặp mặt mọi người kết giao bằng hữu. Mấy vị có thể cho Yên Mị một chút mặt mũi, bỏ qua chuyên này được không?"
"Tại tiệc rượu của người khác mà làm chuyện như thế này thật sự là thất lễ quá. Quản Tự xin tự phạt 3 chén, mong Cừu tiểu thư bỏ quá cho." Quản Tự vui vẻ nói.
Cừu Yên Mị đến, ở một góc độ nào đó mà nói cũng như dã giải vây cho hắn.
Nếu như không quá cần thiết thi hắn cũng không muốn dẫn đến sựu chú ý của mọi người. Nếu như vậy thì đối với kế hoạch của hắn sẽ phi thường bất lợi.
Hơn nữa người phụ nữ này hắn cũng không đắc tội nổi.
"Đa tạ Quản thiếu gia đã thông cảm. Tôi mời cậu một ly vậy." Cừu Yên Mị mỉm cười gật đầu.
"Vị này, cậu thấy sao?" Cừu Yên Mị quay sang nhìn Tần Lạc. Cô đã nhìn ra Vương Cửu Cửu làm những chuyện vừa rồi hoàn toàn là vì hắn.
Cho nên mấu chốt để hòa giải cuộc tranh chấp này là Tần Lạc.
← Ch. 0095 | Ch. 0097 → |