← Ch.0995 | Ch.0997 → |
Yên tĩnh.
Yên lặng.
Tĩnh lặng.
Không gian yên ắng đến chết chóc.
Không có ai nói chuyện, không có ai ho hắng gì, thậm chí đến cả tiếng thở của mọi người cũng không nghe thấy nữa---------chiếc xe hạng sang đột ngột dừng lại trước cửa một cửa hàng không chịu rời đi, như thể bị người ta xử dụng ma pháp vậy, tất cả mọi hoạt động trong xe đều dừng lại hết.
Ánh mắt của mọi người dính chặt vào Tần Lạc, nhưng trong tiềm thức của họ thì đều né tránh Tần Lạc.
Đến cả bộ trưởng mà hắn còn dám làm vậy thì còn việc gì mà hắn không dám làm nữa đây?
Tiền Hoành Lượng cũng biết điều mà ngậm miệng lại rồi. Đến cả bộ trưởng Hoàng mà hắn còn dám "giả bộ không nhận ra", mình chỉ là một phó sở trưởng thường vụ mà muốn áp chế hắn thì quả có chút khó khăn.
"Quân tử báo thù, muời năm không muộn." Ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Lạc với ánh mắt hung tợn, và cũng chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này mà thôi.
Xích mích giữa Tần Lạc và bộ trưởng Hoàng cũng là cái mà ông ta muốn nhìn thấy. Ngày sau sẽ không chỉ có một mình mình muốn tìm hắn ta để "báo thù" nữa rồi.
Bộ trưởng Hoàng quyền cao chức trọng, hơn nữa còn xuất thân thế gia, thế lực gia tộc không nhỏ chút nào----------nếu không như vậy ông ta làm sao có thể gây gổ với cả một người được xác định sẽ ngồi vào ghế bộ trưởng chính thức là Thái Công Dân được chứ?
Lần đấu tranh trưởng đoàn và phó trưởng đoàn lần này kỳ thực là sự kèn cựa giữa Thái Công Dân và Hoàng Cường. Và bộ trưởng Hoàng đã dùng việc làm để nói cho những người xung quanh biết rằng, ông không bao giờ khuất phục một cách dễ dàng.
Tất nhiên đây là một cuộc tranh đấu ở một khía cạnh khác, không liên quan nhiều lắm đến Tần Lạc.
Ít nhất thì hiện giờ không liên quan lớn lắm.
Nếu nói rằng trên xe vẫn còn có người giữ được bình tĩnh, tĩnh táo thì người đó chính là Tần Lạc.
Trưởng đoàn Tần vung tay nói với tài xế: "Anh cho xe chạy đi, không tranh thủ thời gian thì muộn mất."
Mặc dù bọn họ đặt vé theo đoàn, nhưng chắc gì máy bay đã chịu đợi bọn họ đến hết cả rồi mới bay?
Ở đây cũng có ai là con cháu của thủ tướng chính phủ, hay phó thủ tướng chính phủ gì đâu mà máy bay phải đợi họ cơ chứ?
Nghe được chỉ thị của Tần Lạc thì tài xế vội vàng khởi động xe, quên cả việc hỏi ý kiến của phó trưởng đoàn Tiền Hoành Lượng.
"Tần Lạc, cậu thật dễ kích động quá." Cố Bách Hiền lo lắng nói."Lùi một bước trời rộng mây xanh, người trẻ tuổi bị thiệt một chút cũng có gì là ghê gớm đâu. Lần này cậu đắc tội với bọn họ, về sau có muốn làm gì thì bọn họ nhất định sẽ ngăn chặn, làm khó dễ cho cậu. Việc gì phải khổ thế chứ?"
Tần Lạc biết là Cố Bách Hiền cũng là muốn tốt cho hắn, ông là bạn tốt lâu năm của sư phụ Vương Tu thân của hắn, gần như một nửa là trưởng bối, một nửa là sư phụ hắn, ngày thường cũng dạy cho hắn không ít thứ.
Vì vậy mà khi ông nói thế với mình thì Tần Lạc không hề cảm thấy tức giận gì cả, mà ngược lại còn có một cảm giác hạnh phúc vì được người khác quan tâm.
"Cố lão, cháu không thể nhường được. Vừa rồi ông cũng nhìn thấy rồi đấy, hắn ta cứ gây sự hết lần này đến lần khác, nếu lần này mà cháu nhường hắn, thì hắn sẽ cho rằng cháu sợ hắn, về sau sẽ càng vênh mày vênh mặt hơn, đến lúc đó thì còn gì có thể chế ngự được hắn nữa?" Tần Lạc cười giải thích.
Còn có một lý do nữa mà Tần Lạc không nói ra và cũng không thể nói ra.
Hắn đến cái chết còn không sợ thì sợ gì một tên phó sở trưởng hay phó bộ trưởng chứ?
So với hai người bọn họ thì người mà hắn sắp gặp đây còn kinh khủng hơn nhiều.
Lần này Tần Lạc đã chuẩn bị sẳn sàng rồi, nhưng nhỡ đột nhiên có sự cố gì xảy ra, thì việc hắn có thể sống sót mà rời khỏi Mỹ hay không cũng là cả một vấn đề.
Đến lúc này rồi mà còn phải ấm ức với những tên tiểu nhân này thì có đáng không?
"Mặc dù nói thì là vậy, nhưng cứ như thế này thì con đường về sau của cậu thì sẽ ngày càng khó đi hơn đấy." Cố Bách Hiền thở dài nói."Muốn làm một việc gì đó ở trong nước thật không dễ dàng chút nào, không có sự ủng hộ của chính phủ thì gần như là việc không thể thực hiện được. Trong tay họ có tiền, có quyền, đến lúc đó họ thật sự muốn gây khó dễ cho cậu thì cậu cũng chẳng có cách nào khác cả----------"
"Cố lão, binh đến thì tướng cản, nước lên thì đất bồi, những việc sau này không cần phải quan tâm làm gì. Cháu dám làm vậy thì tất nhiên là cháu đã có cách ứng phó rồi." Tần Lạc cười nói."Chỉ cần trong thời gian diễn ra đại hội lần này hắn không gây chuyện là đủ lắm rồi."
"Ài, người trẻ tuổi---------" Cố Bách Hiền cười nói."Có điều cũng hả giận thật."
"Hả giận được là tốt." Tần Lạc cười hề hề nói.
Tính cách con người nhiều khi nó kỳ lạ như vậy, dỗ dành không chịu nghe, cứ phải dọa nạt hay đánh đập thì mới chịu cun cút nghe theo mới yên chuyện.
Sau khi sự việc này xảy ra thì sự uy nghiêm từ cái chức trưởng đoàn của Tần Lạc mới thực sự được mọi người chấp nhận.
Những bác sĩ Trung Y thì dễ bề ăn nói hơn rất nhiều, vì dù gì thì bọn họ cũng hiểu rất rõ về danh tiếng và những việc mà hắn đã làm.
Nhưng những thành viên Tây Y có cấp bậc là "phó viện trưởng" "phó giáo sư" thì không có được nhận thức rõ ràng như thế, đối với vị trưởng đoàn Tần Lạc này thì ít nhiều vẫn có chút ý kiến.
Bây giờ bọn họ sau khi phát hiện ra vị trưởng đoàn này đến cả phó sở trưởng thường vụ còn không coi ra gì, thì mới bắt đầu tỏ ra biết sợ.
Tên này mặt dày không biết xấu hổ, vừa mới lên xe đã cho người ta nhát dao thế rồi thì ai mà chịu được chứ?
Đã không dây được vào thì tốt hơn hết là tránh sang một bên.
Lời nói của Tần Lạc bây giờ mới phát huy tác dụng, hắn nói thế nào thì phải làm thế đó, không có thêm bất kỳ một lời phản đối nào cả.
Đến cả Tiền Hoành Lượng cũng trở nên biết điều hơn rồi, ngoại trừ việc thỉnh thoảng nhìn Tần Lạc bằng một con mắt ra thì cũng chẳng có thêm động tĩnh gì.
Đây chính là cục diện mà Tần Lạc muốn, lần này hắn đến Mỹ là có việc rất quan trọng, rất rất quan trọng phải làm, vì vậy mà hắn không muốn bị phân tâm bởi cái đoàn đội này nhiều làm gì cho mệt óc.
Las Vegas là một thành phố trẻ mọc lên từ sa mạc, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã trở thành thủ đô vui chơi giải trí nổi tiếng thế giới, tốc độ phát triển phải nói là vào hạng kỳ tích.
Có những người có khi cả đời chưa từng đến Mỹ, cũng chưa từng nghe nói về đại đa số các thành phố của Mỹ, nhưng chắc chắn là bọn họ có nghe nói thành phố đánh bạc Las Vegas.
Nơi đây là thiên đường của người giàu và là địa ngục của người nghèo. Tất nhiên, nơi đây cũng không thiếu gì những kỳ tích.
Có người chỉ trong một đêm đã trở nên giàu có, nhưng cũng có người nhà giàu vô kể chỉ trong một đêm đã thua trắng tay và biến thành ăn mày.
Đại hội y học truyền thống thế giới lần thứ năm mươi mốt được tổ chức ở thành phố đặc biệt này---------
"Y học và cờ bạc----------" Tần Lạc nghĩ thầm."Đúng là hai thứ cực đoan."
Có điều thành viên trong đoàn đại biểu ai nấy đều vô cùng xúc động. Nó về điểm hưng phấn của bọn họ ở đâu thì đây đã không còn là những gì mà trưởng đoàn Tần Lạc muốn quan tâm đến.
Chỉ còn năm phút nữa là máy bay sẽ hạ cánh. Từ trên cao nhìn xuống cả "thành phố ánh sáng" đèn điện nguy nga lộng lẫy, nhưng Tần Lạc lại không cảm nhận được mảy may của sự vui sướng trong lòng mình.
Mà ngược lại, khoảng cách càng gần thì hắn lại càng lo lắng, thấp thỏm----------hoặc có thể nói là cảnh giác cũng được.
Khi còn ở Yến Kinh, hắn có vô số chỗ dựa, nơi đó có thể nói là đại bản doanh của hắn. Nhưng đến đây thì lại là chiến đấu ở nơi đất khách quê người rồi.
Ở một nơi lạ nước lạ cái, đến cả ngôn ngữ cũng không hiểu----------muốn cứu cô của hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Máy bay vừa đáp xuống đất thì người của tổ chức đại hội đã tiến đến để đón tiếp.
Tần Lạc không hiểu tiếng Anh, vì thế nên hoàn toàn là phải nhờ vào phiên dịch và Tiền Hoành Lượng lên trước nói chuyện.
Trình độ tiếng Anh của Tiền Hoành Lượng cũng không tồi, cuối cùng ông ta cũng đã có dịp để thể hiện. Và cũng chính lúc này ông ta được lên mặt, đưa con mắt khinh bỉ nhìn về phía Tần Lạc, còn hắn thì lảng sang chỗ khác vờ như không biết.
Hiểu tiếng Anh thì có gì ghê gớm? Cũng vẫn bị người ta chửi như con chó đó thôi.
Bên tổ chức sắp đặt cho đoàn đại biểu một khách sạn rất tốt, mỗi người một phòng. Điều này cho thấy bên phía tổ chức vô cùng hào phóng.
Tần Lạc ở ngay cạnh phòng của Cố Bách Hiền, nhưng chỉ một lúc sau hắn đã nói với ông rằng hắn có việc phải đi ra ngoài. Sau đó hắn hỏi thăm phòng của Tiền Hoành Lượng ở đâu, rồi đi thẳng tới chỗ đó.
Sau khi Tiền Hoành Lượng mở cửa ra nhìn thấy Tần Lạc, thì ông ngạc nhiên vô cùng: "Có việc gì không?"
Ông ta không hề gọi tên, hay xưng hô hắn là trưởng đoàn. Cả hai người bây giờ thực chất là đã không còn gì để khách khí với nhau nữa.
"Tôi có chút việc cần ra ngoài một chuyến, chút nữa trong tiệc chiêu đãi anh giúp tôi dẫn đoàn ra đó. Nếu như trong đoàn có việc gì thì anh xử lý giúp tôi." Tần Lạc cười nói, cứ như giữa hắn và Tiền Hoành Lượng chưa xảy ra bất cứ việc gì vậy.
Dù sao thì hắn cũng đâu có mất mát gì, lại còn được thể chơi khăm Hoàng bộ trưởng nữa chứ.
"Biết rồi!" Tiền Hoành Lượng lạnh nhạt đáp lại.
Tần Lạc thấy vậy liền đưa tay lên vỗ vỗ vào vai ông ta gật gù nói: "Đồng chí làm việc cho tốt nhé, tôi đánh giá khá cao đồng chí đó."
Dứt lời hắn quay ngoắt người đi luôn, không thèm để ý tới nét kinh dị trên gương mặt của Tiền Hoành Lượng.
"Mẹ kiếp!" Tiền Hoành Lượng nhổ một bãi nước bọt, sau đó đưa tay lên phủi phủi phần vai mà Tần Lạc vừa chạm vào, cứ như Tần Lạc có bệnh dịch gì vậy.
Khi Tần Lạc vừa ra khỏi cửa khách sạn, thì một con Buick màu đen đã mở cửa sẵn chờ hắn.
Tần Lạc liền bước lên xe, bên trong đã có Jesus đang mỉm cười với hắn rất duyên.
"Thuận lợi cả chứ?" Jesus cười hỏi.
"Có một chút phiền toái, nhưng đã giải quyết rồi!" Tần Lạc nói: "Có tin tức gì không?"
Tần Lạc đi cùng đoàn đại biểu tới Mỹ, nên hắn không thể đi cùng với Ly, Hồng Phu và Jesus được. Chính vì vậy trước khi xuất phát hai ngày hắn đã mua vé máy bay cho đám người này tới Mỹ trước rồi.
Vì tính an toàn, nên Jesus đã tới sân bay từ rất sớm, nhưng chỉ vì Tần có đi cùng người khác nên Jesus cũng không tiện ra mặt.
Jesus vì thế cứ lái xe theo đoàn xe của đoàn đại biểu về tới tận khách sạn, chờ đến lúc Tần Lạc đi ra ngoài mới lái xe tới đón hắn.
"Không!" Jesus đáp: "Nghe nói Hoàng Đế ở châu Mỹ, nhưng cụ thể là thành phố nào thì không rõ. Ông ta cùng với bảy đại chiến tướng khác hành tung bất định và không rõ ràng, rất khó để có thể tìm ra!"
"Ngọc Nữ đâu?" Tần Lạc hỏi, vì đây là một con tin rất quan trọng, cũng là con bài tẩy để đổi lấy cô của hắn về.
"Hồng Phu đang canh chừng nó!" Jesus đáp.
Tần Lạc nghe vậy chỉ cười, chứ không nói thêm câu nào nữa.
Có Hồng Phu ở đây thì Ngọc Nữ đừng hòng giở được trò gì.
Kể cả bọn chúng có cứ thoát được Ngọc Nữ khỏi tay Hồng Phu, thì cũng đừng hòng yên ổn. Danh tiếng của Cổ Vương củng đâu phải thứ vứt đi, vì không có thuốc giải cổ độc thì Ngọc Nữ chỉ có con đường chết mà thôi.
Tần Lạc tựa đầu vào thành kính xe ô tô, đưa mắt nhìn vào đám người lạ đi trên đường.
Hoàng Đế, tao đến rồi đây!
← Ch. 0995 | Ch. 0997 → |