Vay nóng Tinvay

Truyện:Bất Diệt Kiếm Thể - Chương 011

Bất Diệt Kiếm Thể
Trọn bộ 997 chương
Chương 011: Cắn răng nhẫn nhục (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-997)

Siêu sale Shopee


Trên Kiếm Thần đại lục có một loại động vật khác với những loại dã thú bình thường. Chúng có thể hấp thu linh khí trong thiên địa hay là bảo vật của thiên địa để mà tiến hóa. Bình thường vẫn có một chút năng lực kỳ lạ với uy lực rất mạnh. Có thể là hô mưa gọi gió, chưởng hỏa khống thủy. Các loại năng lực của chúng có rất nhiều. Cho đến nay con người cũng chưa hoàn toàn biết hết. Đồng thời bọn chúng trời sinh ra đã có linh trí nên mọi người đều gọi chúng là linh thú.

Trải qua lịch sử năm ngàn năm trên Kiếm Thần đại lục, con người đã biết đến rất nhiều loại linh thú. Sau khi nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của linh thú, trải qua vô số tiền bối nghiên cứu, cuối cùng mới phân chia tu vi ra thành mười đẳng cấp. Vì vậy mà cũng có thể ước lượng được đại khái thực lực của linh thú. Một con linh thú trưởng thành tương đương với thực lực cao nhất của Kiếm giả. Sau đó thực lực tăng dần lên, đạt tới nấc cuối cùng chính là thập giai linh thú trong truyền thuyết có thực lực tương đương với Kiếm Tổ đỉnh phong.

Lúc này, xuất hiện trước mặt hai người chính là một con Hỏa lang trưởng thành - Nhất giai linh thú.

- Cẩn thận hỏa cầu của nó. - Đoạn Thanh Vân khẽ nói với Lục Thanh bên cạnh.

- Nếu có chuyện gì thì ngươi nhanh chóng đi tìm Dư Cập Hóa. Bọn họ cũng là đệ tử đồng môn nên chắc chắn không dám hạ sát thủ. Quy định của Tử Hà tông nghiêm cấm đệ tử đồng môn giết hại lẫn nhau. Bất cứ là lý do gì, chỉ cần có người bị chết thì kẻ ra tay chắc chắn sẽ bị phế bỏ tu, trục xuất khỏi tông môn. Suốt đời không được phép nhận tổ quy tông.

Lục Thanh đứng bên nghe thấy vậy, trong lòng liền hiểu ra. Hắn lập tức tiến lên vài bước, hành lễ nói:

- Cửu sư huynh! Chúng ta muốn đi Chú Kiếm thất để nhận kiếm. Việc nhỏ như thế này chúng ta có thể giải quyết. Không dám làm phiền đến Cửu sư huynh.

- Hừ! Ở đây không có chỗ cho một tên tiểu tử quê mùa mới nhập môn nói chuyện. - Một gã thanh niên đứng bên cạnh Thái Vân quát. Đồng thời, khí thế trên người hắn cũng tản ra, ép về phía Lục Thanh.

Bước tới trước mặt Lục Thanh để ngăn cản khí thể của tên đệ tử kia, khuôn mặt tròn của Đoạn Thanh Vân âm trầm, nói:

- Các ngươi muốn tìm ta đúng không?

Đưa tay sờ sờ miếng ngọc bội màu trắng ở bên hông, Thái Vân nói một cách thản nhiên:

- Ngươi nghĩ như thế cũng được. Nhưng hôm nay ta vừa mới sử dụng linh thú ký kết với một con hỏa lang. Ta nghĩ Đoạn sư đệ sẽ rất muốn giúp ta thử xem răng của nó sắc đến mức độ nào. - Như cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, con hỏa lang cúi đầu há cái miệng đầy răng mà rống lên một tiếng. Lông trên người nó dựng đứng, bốn chân choãi ra để lộ cả móng vuốt sắc bén.

Cười lạnh một tiếng, Đoạn Thanh Vân liền rút từ sau lưng thanh trường kiếm màu đỏ. Chân hắn đạp mạnh một cái xuống đất, một tiếng răng rắc vang lên, viên gạch dưới chân bị nứt ra một chút. Đoạn Thanh Vân sử dụng một tốc độ không tương xứng với thân thể mà bay đi.

Lục Thanh có phần biến sắc. Hắn có thể thấy rõ, thanh đại kiếm trong tay Đoạn Thanh Vân có màu hồng, dài bốn thước năm tấc. Trên thân kiếm bao phủ một tầng kiếm khí màu tím nhàn nhạt. So với sự phiêu dật của Dư Cập Hóa và sự trầm ổn của Lăng Tiêu thì hoàn toàn khác nhau. Khi Đoạn Thanh Vân xuất kiếm một luồng hơi nóng liền tỏa ra. Thanh cự kiếm rít lên trong gió chém thẳng xuống dưới, bao phủ cả Thái Vân và con hỏa lang. Bốn gã đệ tử vẫn đứng bên Thái Vân thì ngay vào lúc Đoạn Thanh Vân ra tay đã lui đến bên một khoảng đất trống, chầm chậm di chuyển về phía Lục Thanh.

Ánh mắt có một chút ngưng trọng, Thái Vân vung tay lên. Nhất thời con Hỏa lang giống như một mũi tên, vươn trảo đón lấy thanh kiếm của Đoạn Thanh Vân."Grừưư.... ." Một kiếm của Đoạn Thanh Vân sao có thể tiếp được một cách dễ dàng như thế? Trước tiên chưa nói tới tu vi Kiếm giả của hắn cũng không hề kém so với con Hỏa lang mà trời sinh thể chất của hắn đã có một thân thần lực. Hơn nữa, thanh Liệt Hỏa kiếm trong tay hắn vốn sắc bén, một con linh thú nhất giai nho nhỏ làm sao có thể đón được.

Ba đầu ngón chân bị chặt tới tận gốc. Một cơn đau đến tận tim làm khơi dậy hung tính của con Hỏa lang. Thân thể nó rơi xuống đất liền hé miệng phun ra một hỏa cầu màu hồng to bằng đầu người. Hơi nóng của hỏa cầu rất cao khiến cho không khí cũng bị vặn vẹo. Đoạn Thanh Vân nhìn thấy thế cũng không có ý định trốn tránh. Hắn hét một tiếng thật to, Liệt Hỏa kiếm trong tay phải mang theo khí thế khai sơn phá thạch tiếp tục chém xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, một luồng sóng vô hình lập tức tỏa ra xung quanh. Mặt đất nơi cả hai va chạm biến thành một cái hố to.

Nhìn sang phía bên kia, bốn tên đệ tử lui lại, khi thấy Đoạn Thanh Vân lao về phía hỏa lang liền chi làm hai, bao vây Lục Thanh vào giữa. Nét mặt Lục Thanh hết sức ngưng trọng. Khí thế của bốn người cũng tương đương với Đoạn Thanh Vân nên hiển nhiên cũng đều có tu vi Kiếm Giả. Với tu vi Kiếm Thị của hắn cho dù lĩnh ngộ được kiếm pháp thì thực lực cũng không thể so được với bốn người trước mặt. Hơn nữa, kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng không thể so với họ.

- Tiểu tử! Thế nào? Chẳng lẽ lại muốn xem chúng ta động thủ hay sao? - Thấy Lục Thanh nắm chặt chuôi kiếm, một tên lại mở miệng châm chọc, ánh mắt lộ rõ sự miệt thị.

Nhìn bốn phía xung quanh, đám đệ tử ngẫu nhiên đi qua thấy cảnh này cũng đều tự giác vòng tránh sang một bên. Lục Thanh trầm giọng nói:

- Xin các vị sư huynh mở cho một lối. Tất cả mọi người đều là đệ tử trên núi cũng không phải có cừu oán với nhau.

- Cừu oán? Hắn nói có cừu oán với ba vị sư đệ? - Tên thanh niên tỏ vẻ kinh ngạc nhìn về phía ba gã đệ tử còn lại. Cả bốn người cũng cười ha hả, trong tiếng cười còn pha một chút Kiếm Nguyên lực khiến cho Lục Thanh cảm thấy chói tai. Hắn cắn chặt môi, tay phải lại nắm chuôi kiếm chặt hơn.

- Hừ... - Lục Thanh vừa mới nghe thấy các ngón chân trái cảm thấy tê rần. Một tiếng "huỵch" vang lên, hắn liền quỳ xuống trên mặt đất. Cho dù có giỏi nhịn đến mấy thì lúc này cũng không thể chịu nổi. Hắn liền rút kiếm ra khỏi vỏ, một luồng ánh sáng tím hiện ra.

- Hả! Chân ta... - Tên thanh niên trước mặt đang cười nhạo không ngờ được Lục Thanh lại dám ra tay. Do không đề phòng nên bắp đùi bị rạch một vết khiến cho hắn cảm thấy đau đớn. Đây cũng là do Lục Thanh hạ thủ lưu tình, nếu không thì ngay hắn đã chặt đứt luôn cả cái bắp đùi đó rồi.

Cùng lúc đó, Lục Thanh cũng nhân cơ hội thoát ra khỏi vòng vây.

- Chặt chân hắn cho ta. Có việc gì ta chịu trách nhiệm. - Người thanh niên quát to một tiếng. Ba người khác liền nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, công về phía Lục Thanh.

Biết với tu vi của mình thì không thể trốn thoát nên ánh mắt Lục Thanh hết sức dứt khoát. Thanh kiếm trong tay hắn múa lên một vầng ánh sáng máu tím. Hắn đã phát huy Triêu Dương thất thức và Đằng Vân cửu kiếm tới mức cao nhất. Hai loại kiếm pháp khác nhau nên chiêu thức biến hóa cũng có phần khó khăn. Mặc dù vậy thì hắn cố gắng vẫn có thể làm được."Đinh... đinh... đinh... đinh...". Trong nháy mắt, bốn thanh kiếm đã va chạm với nhau vô số lấn. Sau mỗi lần va chạm, Lục Thanh lại cảm thấy cổ tay rung lên bần bật. Đồng thời Kiếm Nguyên Khí trên đoạn kiếm gẫy cũng bị kiếm khí của ba người kia làm cho mỏng đi một chút. Trong chốc lát, Kiếm Nguyên khí trong đan điền đã tiêu hao hơn ba thành.

Bên kia, thế công của Hỏa lang rất mạnh. Hỏa cầu trong miệng nó liền tục phun về phía Đoạn Thanh Vân cùng với móng vuốt sắc bén của nó. Chẳng cần Thái Vân phải tham gia, nó cũng có thể bức cho Đoạn Thanh Vân phải rơi vào hạ phong.

Dù sao đẳng cấp Kiếm Giả thì Kiếm Nguyên Lực cũng chưa nhiều lắm. Cố gắng duy trì kiếm khí bao quanh Liệt Hỏa kiếm là tốt lắm rồi, nếu liên tục công kích thì mức độ tiêu hao còn nhanh hơn nữa. Đoạn Thanh Vân cũng biết hoàn cảnh của mình. Bản thân tu luyện cũng không chăm chỉ, nên dù đã Trúc cơ từ trước đo hai năm nhưng cho đến bây giờ mới chỉ đạt tới Kiếm Giả bậc trung. Trong khoảng thời gian ngắn Kiếm Nguyên Lực đã không còn nhiều nên cho dù thấy Lục Thanh rơi vào hiểm cảnh cũng đành bất lực. Dù sao thì ở đây Thái Vân vẫn chưa ra tay.

Trong lúc nhất thời, sau khi huy kiếm phá vỡ một cái hỏa cầu, Đoạn Thanh Vân nói nhanh:

- Thái Vân! Lục Thanh với ngươi không hề có gì quá đáng. Hôm qua, hắn mới vào Triêu Dương phong chúng ta, chẳng lẽ ngươi không để ý đến thể diện của sư phụ hay sao?

Nghe Đoạn Thanh Vân nói thế, Thái Vân cũng nhướng mày, hiển nhiên là có chút e ngại. Dù sao thì Lục Thanh được sư phụ Huyền Thành tự tay dẫn nhập. Ai biết được giữa hai người có một mối quan hệ đặc biệt nào đó hay không? Chẳng may mà chạm phải thì chắc chắc tiền đồ của mình sau này sẽ bị ảnh hưởng. Càng nghĩ, Thái Vân lại càng thêm chắc chắn. Nhớ lại thì cũng giống như khi Lăng Tiêu mới nhập môn mà không như các đệ tử khác đều phải trải qua sáu cửa khảo nghiệm.

Thái Vân quay đầu nói về phía mấy người đằng kia:

- Đừng có để hắn bị thương. Giáo huấn một chút là được rồi.

Lời nói của Thái Vân liền chặt đứt ý niệm của tên thanh niên đã bị thương. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến cho mối hận của hắn đối với Lục Thanh lại càng sâu thêm.

Nếu không thể động đến nvậy thì ta sẽ chiêu đãi ngươi một cách tận tình.

Một tia sáng lóe lên trong mắt, hắn nói với ba người đang vây công Lục Thanh:

- Bày trận.

Ngay lập tức từ trên mũi kiếm của ba người xuất hiện một tia kiếm khí màu tím dài sáu tấc. Cả ba cùng lùi lại phía sau từng bước, phong tỏa xung quanh Lục Thanh.

Tên thanh niên quát lên một tiếng, kiếm pháp của ba người đang thống nhất lập tức thay đổi. Một người sử dụng Triêu Dương thất thức, một người sử dụng Đằng Vân cửu kiếm, còn bản thân thanh niên thì sử dụng một bộ kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này Lục Thanh cũng biết đến. Nó chính là kiếm pháp sau khi đệ tử trên Triêu Dương phong đạt tới kiếm giả liền được tu luyện để tiến giai. Kiếm pháp đó cũng giống như Kiếm Nô nắm giữ Triêu Dương thất thức, Kiếm Thị nắm giữ Đằng Vân cửu kiếm. Sau khi Trúc Cơ đạt tới kiếm giả thì bắt đầu được học Húc Nhật thập tam kiếm.

Ba loại kiếm pháp đồng loạt công thủ. Dưới sự phụ trợ của kiếm trận, những khuyết điểm của kiếm pháp với tu vi của Lục Thanh không thể nào nhìn ra được. Chỉ sau ba chiêu, Lục Thanh đã rơi vào thế lấy trứng chọi đá. Hổ khẩu bị Kiếm Nguyên Lực của ba người làm cho tê dại, gần như mất đi cảm giác. Hắn chỉ còn dùng trực giác để chống đỡ thế công của ba người. Kiếm Nguyên Khí trong đan điền thoáng cái chỉ còn chưa tới ba thành.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-997)