← Ch.359 | Ch.361 → |
"Hủy diệt?" Đại trưởng lão lắc đầu nói: "Tinh Hoa này chính là tuân theo chân tình trong thất tình lục dục của thế gian mà sinh thành. Chỉ cần nhân tộc bất diệt, nó cũng là tồn tại bất tử bất diệt. Cho dù có cậy mạnh hủy diệt, thì cũng không quá thời gian ba ngày nó lại một lần nữa sinh trưởng lại."
Đến tận đây, sáu người Lục Thanh đều trầm mặc xuống. Không nghĩ tới Tình Hoa này lại sinh ra như vậy. Nhân tộc bất diệt, liền có thể dựa vào chân tình khí dật tán trong trời đất mà không ngừng sống lại. Thật sự là một loại kỳ hoa nghịch thiên.
"Tốt lắm! Các người còn phải một chặng hành trình xa xôi, không nên trì hoãn thời gian quá dài. Bây giờ ba người chúng ta sẽ hộ tống các ngươi rời tông." Lập tức đại trưởng lão mở miệng nói.
Xem lại lộ tuyến trong Lưu Ảnh châu, sáu người Lục Thanh dưới sự dẫn dắt cảu Liệt Thiên tam lão hướng tới chân núi Liệt Thiên, cuối cùng ngự không bay đi. Giải phong ấn cho Phong Lôi ở trong Luyện Tâm kiếm ra, sau khi dùng nửa phiến Vô Căn Thủy Liên, chẳng những khiến nó khôi phục lại mà khí tức trên người còn tăng thêm một phần. Nhìn đến Phong Lôi không khỏi làm cho Liệt Thiên tam lão cảm thán. Huyền Thủy Long Mãng có thuộc tính như thế, sợ là chỉ có một mình con Linh Thú trước mặt này. Long uy lộ ra cũng rất tinh thuần, không phải là những linh thú có huyết mạch chân long bình thường có thể so sánh được.
Đoạn Tình cốc, chính là một tòa sơn cốc hiểm trở có hình thù kỳ lạ. Vách đá bốn phía thẳng tắp tuy so ra còn kém núi Liệt Thiên nhưng lại nguy hiểm dị thường. Sợ là người dân bình thường leo lên mấy trượng sẽ liền té rớt ngay.
Rất đúng dịp, lộ tuyến trong Lưu Ảnh châu lại đúng là đi qua bên cạnh Đoạn Tình cốc. Vừa mới tới gần, sáu người Lục Thanh liền ngửi thấy một cỗ hương vị thấm vào lòng người. Mùi hương này lúc mới đầu còn rất nồng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, thậm chí lúc sau lại có hương vị chua xót hoặc là ngọt ngào.
Hương thơm thay đổi như thế cũng thật sâu hấp dẫn sáu người Lục Thanh.
"Ba vị Đại Sư!" Đột nhiên Long Tuyết mở miệng nói.
"Tiểu cô nương cứ nói." Mặc dù có chút ngạc nhiên, nữ tử vẫn lạnh như sương kia sao lại đột nhiên mở miệng, nhưng đại trưởng lão vẫn hòa ái nói.
Bên cạnh, năm người Lục Thanh cũng kỳ quái, không hiểu vì sao lúc này Long Tuyết lại mở miệng.
Không để ý tới năm người, Long Tuyết lập tức nói: "Vãn bối muốn đi xem Tình Hoa này."
"Xem Tình Hoa?" Liệt Thiên tam lão đều sửng sốt, không ngờ Long Tuyết lại đưa ra yêu cầu như thế. Nhưng lập tức đại trưởng lão liền nhìn nàng một cái thâm ý rồi nói: "Nếu đã đi qua đây thì cũng nên tới kiến thức một phen cũng tốt. Đoạn Tình cốc này, ta cũng đã không tới hơn nửa năm."
Lục Thanh thu hồi lại Phong Lôi, lập tức sáu người theo Liệt Thiên tam lão hạ xuống mặt đất.
"Ba vị trưởng lão." Tại cửa cốc đúng là có hai gã Kiếm Chủ chuẩn đại sư trông coi, lúc này thấy Liệt Thiên tam lão dẫn theo sáu người hạ xuống, vội vàng khom mình hành lễ. Đồng thời ánh mắt hai người cũng nhìn trên dưới đánh giá sáu người Lục Thanh. Lập tức bọn họ kinh ngạc phát hiện, trừ bỏ Lục Thanh nhìn như người bình thường, còn năm người kia đều có tu vi rất cao.
Đương nhiên bọn họ cũng không cho rằng Lục Thanh không có nửa điểm tu vi. Không nói đối phương cũng là ngự không hạ xuống, mà ở phía sau năm người kia cũng là ẩn ẩn lấy hắn dẫn đầu. Bọn họ sở dĩ không nhìn ra tu vi của đối phương thì cũng chỉ có một đáp án, đó là tu vi của đối phương cao xa hơn hai người rất nhiều.
Gật đầu, đại trưởng lão mở miệng nói: "Để cho hai người các ngươi phải thủ vệ Đoạn Tình cốc này cũng là làm khổ cho các ngươi."
"Trưởng lão nói nghiêm trọng rồi, có Duệ Kim Kiếm Trận ở đây, tuy rằng nguyên khí trời đất không nồng đậm lắm, nhưng khí hệ Kim chung quanh rất tinh thuần, đối với lĩnh ngộ tu luyện của chúng ta có trợ lực lớn lao, sao dám có tâm đang chịu khổ." Ở bên trái, một gã trung niên thân thể cao to, da thịt như cổ đồng mở miệng nói.
Ở trên người hai gã đều lộ ra khí hệ Kim, hơn nữa còn có một cỗ tia khí dày đặc sắc bén. Đảm nhiệm thủ vệ Đoạn Tình cốc, sợ la Kiếm Chủ bình thường không thể đảm đương nổi.
Lục Thanh hơi đánh giá trên dưới hai người vài lần liền nhìn ra tu vi của hai người. Lục Thanh đã hiểu ra căn nguyên, duyên hoa tẩy tẫn, chỉ cần là kiếm giả có cảnh giới thấp hơn hắn thì hắn chỉ cần thả ra một ít thần thức tra xét, cảm ứng khí thuộc tính ở chung quanh, thì đủ để hắn phán đoán rõ ràng cảnh giới của hai người
Đây là hai gã Kiếm Chủ đại thiên vị.
Lập tức hai gã xoay người, ngón tay liên tục điểm ra. Bảy bảy bốn mươi chín đạo Kiếm Khí hệ Kim mang theo tia khí sác bén đánh lên hư không trên cửa cốc.
Lập tức, trên hư không, một quầng váng màu vàng kim trống rỗng hiện ra.
Đây là Duệ Kim Kiếm Trận! Trong lòng Lục Thanh thầm nghĩ. Kiếm Trận quả thật thần kỳ phi phàm, cho dù là cảnh giới của hắn hiện giờ, nếu không phải Kiếm Trận này hiện ra thì hắn căn bản không thể cảm ứng được nửa điểm khí thuộc tính.
Theo Kiếm Khí hệ Kim của hai gã Kiếm Chủ đánh lên, quầng sáng màu vàng kim trước mặt liền nứt về hai bên lộ ra một lõ hổng rộng mấy trượng. Liệt Thiên tam lão bước tới, sáu người Lục Thanh cũng theo sát đi sau, tiến nhập vào Đoạn Tình cốc.
Toàn bộ Đoạn Tình cốc được Kiếm Trận bao quanh, cho nên không thể ngự không phi hành, nếu không sẽ bị Duệ Kim Kiếm Trận công kích. Đi qua một sơn đạo rộng hai trượng, dài hơn mười trượng, sáu người Lục Thanh liền tiến vào bên trong Đoạn Tình cốc.
Đập vào mắt là một biển hoa màu hồng. Màu hồng này giống như là màu ngọn lửa mãnh liệt, sáu người liếc mắt nhìn cũng chỉ thấy một mảnh hồng đậm.
"Đây là Tình Hoa!" Long Tuyết lẩm bẩm nói. Mỗi đóa hoa trước mắt này đều giống hệt như hoa Mạn Đà La, nhưng màu sắc lại đậm hơn nhiều. Từng cơn gió nhẹ mang theo mùi hương ngào ngạt tràn ngập cả sơn cốc, làm người ta có cảm giác như say như mộng.
Cho dù là Lục Thanh đã đoạn niệm thành không, trước biển Tình Hoa trong Đoạn Tình cốc, tâm thần cũng không tự chủ được nhộn nhạo một trận. Cỗ hơi thở này cùng với Chân Tình Kiếm Cương lúc trước hắn cảm thụ qua giống nhau như đúc, nhưng tựa hồ lại càng thêm tinh khiết không chút tỳ vết. Đó chính là chân tình khí tự nhiên mà phát, không có gì động cơ, chỉ có sự rung động lòng người.
"Cát bụi không dính, tục cùng bất nhiễm; hư không tiêu hoành, hồn nhiên không có gì; vô có cùng sinh, nan dịch phối hợp; phân cùng vật vong, đồng hồ hồn niết; trời đất vô nhai, vạn vật tề nhất; tơ bông lá rụng, rất khiêm tốn; muôn vàn ưu phiền, mới quyết tâm đầu; tức triển mày, linh đài thanh u; tâm vô cánh ngại, ý không chỗ nào chấp; giải tâm thích thần, im lặng vô hồn; dòng nước tâm không sợ hãi, vân để ý câu trì; nhất tâm không chế vật, cổ kim tự tiêu dao!"
Trong lòng Lục Thanh thầm nhắc lại đoạn khẩu quyết mà Diệp lão đọc cho hắn mới chậm rãi đem tâm thần bình phục lại. Trong lòng hắn không khỏi cười khổ, Tình Hoa này cư nhiên lợi hại như vậy, hắn đã đoạn niệm thành không mà lại có thể đem một sợi tơ tình trong lòng hắn dẫn động lên.
Lại nhìn tới năm người bên cạnh. Triệu Thiên Diệp, Diệp Cô Hàn cùng Dịch Nhược Vũ cũng không có phản ứng gì, nhưng Niếp Thanh Thiên cùng Long Tuyết đều có chút ngẩn ngơ.
Niếp Thanh Thiên còn hoàn hảo, ánh mắt chỉ có điều trầm tư mà thôi, nhưng Long tuyết lại như là lâm vào trong không tỉnh lại. Lục Thanh thấy, ánh mắt của Long tuyết giống như hòa cùng Tình Hoa trong cốc, một cảm giác chua xót lơ đãng hiện qua, tuy rất nhẹ nhưng Lục Thanh lại rõ ràng cảm nhận được.
Chẳng lẽ lúc trước nàng đã từng động chân tình? Đến bây giờ, trong lòng Lục Thanh không khỏi thầm nghĩ. Long Tuyết thì hắn còn hoàn toàn không biết gì, nhưng Niếp Thanh Thiên lại không biết đã xảy ra chuyện gì?
Ở bên cạnh, Liệt Thiên tam lão đều không hề mở miệng nói gì mà ngồi xếp bằng ngay tại chỗ. Tình Hoa ở nơi này hiển nhiên là bọn họ xem qua rất nhiều lần, đến đây cũng không hề có phản ứng gì.
Trong mắt Long tuyết, màu sắc Tình Hoa càng thêm dày đặc, một cỗ khí tức băng hàn lạnh thấu xương bắt đầu từ trên người nàng lan tràn ra. Chung quanh, nhiều bông tuyết chậm rãi ngưng tụ lại, khiến cho nhiệt độ của cả sơn cốc bỗng chốc giảm xuống rõ rệt
Bỗng nhiên từ trong mắt Long Tuyết bắn ra hai luồng hàn quang lạnh lẽo, màu đỏ đậm trong mắt nàng lập tức biến mất sạch sẽ.
Thân ảnh Long Tuyết trong nháy mắt đã bay ra ngoài, Hàn Băng Kiếm Khí liên miên không dứt theo cánh tay nàng bắn ra. Hàn Băng Kiếm Khí dài hai trượng trong nháy mắt bao phủ khắp Tình hoa trên mặt đất. :
Vô số đóa hoa như phiêu đãng lên, đem cả hư không nhuộm thành màu hồng đậm. Hơn vạn đóa Tình Hoa trong sơn cốc mấy trăm trượng liền ở dưới Hàn Băng Kiếm Khí của Long Tuyết hóa thành hư ảo. Đầy trời cánh hoa tung bay theo gió, thân ảnh Long Tuyết chậm rãi từ không trung hạ xuống, cũng là mỹ lệ như thế.
Giờ khắc này, vô luận là Lục Thanh hay bốn người Niếp thanh Thiên đối với kinh lịch của Long tuyết cũng có một chút ước đoán.
Tựa hồ vẫn chưa hài lòng với hết thảy trước mắt, Long Tuyết thét dài một tiếng. Một tiếng huýt dài cao vút mang theo hơi lạnh thấu xương tản ra. Lập tức khí Hàn Băng trong trời đất rất nhanh tụ tập lại. Hơi lạnh như vô tận tỏa ra đem những cánh hoa phiêu phù trong không trung đông kết thành băng. Từng luồng khí Hàn Băng mỏng như sợi tơ bắt đầu thoát ra từ cơ thể Long Tuyết rồi bắt đầu quấn quanh. Từng tầng lại từng tầng quấn lên, rất nhanh đã bao quanh Long Tuyết thành một chiếc kén Hàn Băng to lớn, cao đến mười trượng. Một cỗ uy thế kinh người từ bên trong truyền ra.
Hàn Băng Kiếm Khí lạnh thấu xương thỉnh thoảng lại từ bên trong Hàn Băng kén bắn ra, lại giống như tơ tằm được dẫn đường quấn quanh chiếc kén. Khí Hàn Băng trong trời đất bắt đầu mãnh liệt đổ về chiếc kén.
Bùm
Bùm
Tiếng vang giống như tiếng trái tim đập từ trong chiếc Hàn Băng kén truyền ra. Từng tiếng đập như có một loại vận luật kỳ dị, tựa hồ có thứ gì đó đang được thai nghén bên trong.
Điều này làm cho năm người Lục Thanh không khỏi nhớ lại lúc trước Lạc Tâm Vũ thi triển thức thứ sáu của Tử Dương Thất Tuyệt kiếm Kim Ô Diệu Nhật. Bộ dạng khi thi triển cùng với Long Tuyết lúc này giống nhau như đúc, chỉ là hiện giờ sợ rằng Lạc Tâm Vũ đã không còn Tử Dương Kiếm Khí, cũng không thể thi triển Tử Dương Thất Tuyệt kiếm được nữa.
← Ch. 359 | Ch. 361 → |