← Ch.367 | Ch.369 → |
Đồng thời trong lòng năm vị trưởng lão cũng kinh ngạc không thôi. Bọn họ nhìn ra được, uy thế một quyền này của Bộ Phi Thiên, lấy phỏng chừng của bọn họ, cho dù là thanh kiếm ngũ phẩm mà kiếm giả sử dụng, thì một quyền này cũng có thể thoải mái đánh vỡ. Nhưng Lục Thanh đến Kiếm Khí hộ thân cũng không có vận dụng, chỉ bằng vào thân thể mà có thể ngăn chặn, chẳng lẽ hắn có phương pháp gì ẩn dấu Kiếm Khí?
Không có khả năng!
Trong nháy mắt Bộ Phi Thiên đã đem tâm tình bình phục lại. Tiếp theo, thân hình hắn vừa động đã xuất hiện ở hư không trên đầu Lục Thanh hai mươi trượng.
"Tử Lôi Thiên Ngục!" Hét lớn một tiếng, hai nắm tay Bộ Phi Thiên liền liên tục đánh xuống. Từng tiếng sấm rền cuồn cuộn như sõng cuộn trường giang hướng tới đầu Lục Thanh chụp xuống.
Tử Điện chân khí màu tím chói mắt dâng lên, theo hai nắm tay của Bộ Phi Thiên mà đánh ra một mảnh quyền ảnh dày đặc. Vô số quyền ảnh màu tím to lớn từ trên không trung đánh xuống, trực tiếp đem một mảnh chân không đánh vỡ, lôi quang màu tím thẳng tắp đánh xuống.
Nhưng mà, giờ khắc này tất cả động tác của Bộ Phi Thiên dưới thần thức cùng linh hồn lực của Lục Thanh lại càng thêm rõ ràng. Từng đạo quyền ảnh mang theo chân khí màu tím trong mắt hắn như hóa thành từng đạo Tử Điện Kiếm Khí, bóng quyền ảnh liên miên cũng đồng thời biến thành bóng kiếm sắc bén.
Vạn Pháp Quy Tông! Đạt tới cảnh giới hiện giờ của Lục Thanh, lại trải qua Diệp lão một phen thuyết giáo, nhất thời hắn cảm thấy mình như nhìn thấy một mảnh trời mới. Không sai, lúc trước hắn có thể đem Đại Diễn Tam Thập Lục chùy gia truyền để chuyển hóa thành kiếm pháp, đạo lý ở trong đó có phải giống nhau không? Nắm tay có thể trở thành kiếm, đồng dạng đường quyền cũng có thể trở thành đường kiếm, lấy chùy hóa kiếm, lấy kiếm hóa quyền. Kỳ thật thứ duy nhất không biến đổi chính là bản chất của nó, còn thứ biến đổi chỉ là biểu tượng mà thôi.
Lúc này nếu Bộ Phi Thiên mà nhìn thấy được hai mắt của Lục Thanh thì nhất định sẽ bị hai luồng thần quang chói mắt lộ ra cảm nhiễm. Trong đó như tràn ngập vô tận huyền ảo.
Kế tiếp, rốt cuộc Lục Thanh cũng động.
Không hề dùng một chút Kiếm Khí, cũng không tránh lui, cánh tay phải Lục Thanh liền hóa thành một đoàn quyền ảnh liên miên.
Tiếng xé gió không ngừng vang lên, nắm tay Lục Thanh như hóa thành một bóng kiếm sáng lạn, vô cùng chuẩn xác đánh tới những đạo quyền ảnh màu tím.
Trên cánh tay phải đầy cơ bắp nổi lên, thân thể tương đương một thanh kiếm cửu phẩm rốt cuộc cũng bộc phát ra chỗ cường đại của nó. Mỗi một đạo quyền ảnh bằng chân khí màu tím đều bị lực lượng to lớn của Lục Thanh đánh nát. Thân thể cường hãn không phải Tử Điện chân khí này có thể phá vỡ được. Tuy không biết một chiêu này Bộ Phi Thiên đã dùng bao nhiêu lực, nhưng Lục Thanh phỏng chừng thì nhiều nhất cũng chỉ có thể phá vỡ được thanh kiếm thất phẩm, muốn làm hắn tổn thương thì căn bản không có khả năng.
"Đây là quyền pháp!" Nhất thời trong đám người Thiên Linh tộc vang lên từng trận kinh hô. Quyền cước Võ Đạo, không phải chính là độc hữu của Thiên Linh tộc bọn họ sao? Như thế nào mà một kiếm giả ngoại lai có thể nắm giữ được quyền pháp bá đạo sắc bén như thế. Còn có thân thể của hắn như thế nào mà lại cường đại như thế.
Nhiều nghi vấn nhất thời làm cho nhiều tộc nhân của Thiêm Linh tộc lâm vào giữa vô tận mê hoặc.
"Chẳng lẽ là Kim Cương Bất Hoại thần kinh? Cũng không phải!" Đại trưởng lão khẽ thì thào một câu rồi lại lắc lắc đầu, đồng thời hướng tới tam trưởng lão ở bên cạnh nói: "Tam trưởng lão, ngươi chưởng quan kho vũ khí, có bao giờ thấy qua bộ quyền pháp, hoặc là có bộ quyền pháp như vậy nhưng đã thất truyền không?"
Nhìn kỹ một lúc lâu, tam trưởng lão mới lắc đầu nói: "Quyền pháp này rất kỳ quái, ta còn chưa bao giờ thấy qua quyền pháp nào sắc bén như vầy. Ta dám khẳng định, trong kho vũ khí không có quyền pháp nào như vầy, mà Thiên Linh tộc chúng ta cũng không có tồn tại bộ quyền pháp nào như vậy. Thực là việc lạ, như thế nào có thể?"
Bên này năm người trưởng lão hồ nghi thì ở bên kia, ánh mắt năm người Niếp Thanh Thiên cũng càng ngày càng trầm.
"Các ngươi có nhìn ra không?" Dịch Nhược Vũ mở miệng nói.
Triệu Thiên Diệp gật gật nói: "Đây là đường kiếm trụ cột."
"Đường kiếm trụ cột, kiếm pháp hóa quyền?" Niếp Thanh Thiên lẩm bẩm nói.
Long Tuyết cũng hơi cau mày lại, lập tức hai mắt sáng ngời nói: "Vạn Pháp Quy Tông! Đây là cảnh giới Vạn Pháp Quy Tông."
"Vạn Pháp Quy Tông." Hai mắt Diệp Cô Hàn sáng lên nói: "Đây là cảnh giới gì?"
Thoáng trầm ngâm một chút, Long Tuyết nói: "Vạn Pháp Quy Tông, đây là một loại cảnh giới của Kiếm Đạo, đồng dạng cũng là một loại cảnh giới của Thiên Đạo. Vạn vật trên thế gian, kỳ thật đều có thể diễn biến lẫn nhau. Đạo Đức kinh thượng cổ có nói: Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Trên thế gian vạn vật có thể hỗ trợ nhau, có thể hợp hai làm một. Thiên Đạo diễn Kiếm Đạo, Kiếm Đạo đồng dạng cũng có thể diễn Thiên Đạo, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tất cả hóa thành kiếm pháp, nhưng đồng dạng cũng có thể quy về quyền pháp, chân pháp, thậm chí cả chùy pháp. Kiếm giả tu luyện là mặt sau của pháp thiên, pháp địa, pháp vạn vật, chỉ sợ đều chung đường với Võ Đạo, cầu được bốn chữ, đó chính là Vạn Pháp Quy Tông!"
"Vạn Pháp Quy Tông!" Niếp Thanh Thiên than nhẹ một tiếng, lập tức nhìn về Lục Thanh nói: "Hắn đã lĩnh ngộ được cảnh giới đó sao?"
Long Tuyết liền nói: "Ta cũng không rõ lắm Vạn Pháp Quy Tông là cảnh giới như thế nào. Nhưng ta thấy Lục Thanh mới chỉ là chạm đến cửa vào mà thôi. Nếu chân chính lĩnh ngộ ra thì vị nghiệp Tông Sư cũng còn không xa."
Ở giữa sân, trong phút chốc gần trăm đạo quyền ảnh bằng chân khí màu tím đã bị Lục Thanh hóa giải. Tiếp đó, Lục Thanh liền thi triển Phong Lôi bộ, trong ánh mắt kinh ngạc của Bộ Phi Thiên, thân hình Lục Thanh trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.
Không có một chút gì hoa lệ, Lục Thanh trực tiếp đánh ra một quyền. Lực đạo khủng bố vượt qua cả vạn cân đánh ra, tiếng rít gió đạt tới cực chí, tấc tấc chân không vỡ vụn.
Bộ Phi Thiên biến sắc nhưng cũng không có kinh hoảng. Đồng dạng quyền phải của hắn cũng đánh ra, Tử Điện chân khí bàng bạc di chuyển trên nắm tay, trực tiếp đánh vào phiến chân không bị Lục Thanh đánh vỡ.
Một tiếng động rung trời vang lên, thân thể hai người như bị mãnh thú đụng vào bắn thẳng ra hai bên, khảm vào vách đá cứng rắn gần một trượng.
"Thân thể hắn cư nhiên cường đại như thế, có thể cùng tứ trọng thiên tiểu thiên vị trực tiếp đối quyền."
"Đúng vậy, này vẫn là thân thể con người sao, sợ là chỉ có hai con viên hầu kia mới có thể so sánh được."
Trên bàn, sắc mặt cả năm vị trưởng lão đều trở lên ngưng trọng.
"Nếu không phải trên người hắn còn có Kiếm Nguyên dao động, ta còn nghĩ hắn đã học xong Kim Cương Bất Hoại thần kinh đã thất truyền trong tộc."
"Đúng vậy, thân thể cường hãn như vậy, một quyền bùng nổ tuyệt đối trên vạn cân. Nếu không không có khả năng đem Phi Thiên đánh bay đi."
Thở dài một tiếng, đại trưởng lão mở miệng nói: "Nguyên lại đó là Vạn Pháp Quy Tông. Xem ra một thế hệ truyền nhân của Lục Gia, còn muốn mạnh mẽ hơn Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư lúc trước. Cảnh giới đó ta đã khổ công tìm tòi nhiều năm mà vẫn khó có thể chạm đến."
"Vị cô nương này, xin nhận một lễ của ta."
Nói xong, năm vị trưởng lão đồng thời hướng tới Long Tuyết khom người thi lễ.
Long Tuyết biến sắc, thân hình liền lướt ngang qua, tránh lễ của năm vị trưởng lão.
"Bằng vào cảnh giới tu vi của các vị thì sớm hay muộn cũng sẽ lĩnh ngộ đến. Bất quá chỉ là đôi câu vài lời, một lễ này Long Tuyết không chịu nổi." Long Tuyết lắc lắc đầu, thanh âm có vẻ lạnh nhạt nhưng lại rất kiên quyết.
Năm trưởng lão liếc nhìn nhau, đồng thời hiểu được ý tứ trong mắt đối phương. Nữ tử như thế, xem ra Phi Thiên khó có thể nắm giữ được.
Hai bên vách núi đồng thời vỡ ra, hai đạo thân ảnh lăng không bắn ra lao vào nhau. Trên không trung, từng mảnh chân không liên tục thoát phá, mỗi một quyền đánh ra hai người lại cùng bắn ra thật xa.
Chưa từng có trận chiến nào khiến Lục Thanh cảm thấy sảng khoái như bây giờ. Thân thể tương đương với thanh kiếm cửu phẩm đỉnh cấp toàn lực bùng nổ, vạn cân lực lượng ẩn chứa trong cơ thể đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được đối thủ. Võ Đạo lấy chân khí rèn luyện cơ thể, hơn nữa lại thêm vào chân khí, mỗi một quyền của Bộ Phi Thiên đánh ra, cũng có chừng lực lượng vạn cân.
Hai người đều không có vận dụng chiêu thức quyền pháp gì, cứ như vậy từng quyền ở trên không trung va chạm nhau.
Chân khí chấn động trong nháy mắt truyền khắp cơ thể Lục Thanh. Lực lượng này đủ để phá vỡ một thanh kiếm cửu phẩm, cũng vừa đạt tới cực hạn của thân thể tương đương thanh kiếm cửu phẩm của Lục Thanh. Chân khí ẩn chứa Tử Điện ở ngoài da thịt càn quét, cũng khiến thân thể Lục Thanh được rèn luyện thêm.
Lực chấn động của chân khí này, theo mỗi một quyền đánh ra, ở mỗi một tấc da thịt chấn động, khí huyết vô cùng thông sướng lưu động thành dòng, du đãng trong huyết nhục.
Lần này, cảm giác khí huyết bị chấn động làm cho Lục Thanh có cảm giác như đang ngâm mình trong một suối nước nóng. Nhiệt lực trong nháy mắt từ mỗi một góc trong toàn thân phát ra.
Ở bên kia, tuy rằng Bộ Phi Thiên cũng vui sướng khi gặp được đối thủ như vậy. Nhưng hắn lại dần phát hiện, nguyên bản lực đạo của Lục Thanh lúc đầu còn kém hơn một chút, nhưng lực lượng trên nắm tay bộc phát ra càng lúc càng lớn. Gần mười quyền qua đi, liền đã cùng hắn tương đương không chút sai lệch.
Đợi cho đến quyền thứ mười lăm, Bộ Phi Thiên đã cảm thấy cánh tay mình có chút tê dại. Lực đạo của đối phương thế nhưng lại xuyên qua được Tử Điện chân khí của hắn, truyền thẳng vào thân thể. Tuy nói Võ Đạo chú trọng luyện thân dưỡng khí, mà đạt tới cảnh giới tiên thiên tứ trọng thiên thì thân thể đã thập phần mạnh mẽ, nhưng theo như lời của đại trưởng lão thì cũng chỉ bằng một thanh kiếm ngũ phẩm. Cùng so sánh với Lục Thanh trước mặt này, với lực thừa nhận của thân thể, hai người căn bản không cùng một tầng thứ.
Đợi cho một lần nữa khảm vào vách đá, Bộ Phi Thiên quyết định thật nhanh, không vội vã lao ra mà tạm dừng một lát để bình ổn khí huyết đang bốc lên. Ngay sau đó hắn liền điều động toàn bộ Tử Điện chân khí trong Võ Thai đi ra, từng tiếng sấm rèn cuồng bạo từ trong cơ thể mãnh liệt mà ra. Kình lực bàng bạc bắn thấu vào vách núi xung quanh, chỉ trong thời gian ngắn, trong phạm vi mấy trượng, vách núi toàn bộ hóa thành bụi phấn.
Tuy rằng bị khảm vào trong vách núi, nhưng Lục Thanh vẫn thập phần vui sướng. Vừa mới trải qua chịu đựng Tử Điện chân khí của Bộ Phi Thiên, hơn nữa thuộc tính của chân khí này đồng nguyên với một bộ phận Kiếm Khí của hắn, tuy rằng chỉ nửa khắc công phu nhưng lại khiến cho thân thể của hắn như lại được rèn luyện thêm lần nữa. Khí huyết cuồn cuộn giống như dòng nhiệt lưu du đãng chảy xuôi trong huyết nhục, đồng thời đem một ít tạp chất ẩn sâu trong da thịt tẩy luyện.
Khí huyết quay cuồng, cho tới bây giờ hấp thu nhiều Huyết Sát Kiếm Nguyên dịch như vậy, khí huyết của Lục Thanh đã vượt qua cực hạn của kiếm giả bình thường. Cho dù hắn không ăn vào Duyên Thọ đan, thì dựa vào khí huyết mạnh mẽ hiện giờ, cũng đủ để hắn sống lâu hơn người bình thường trăm năm.
Căn cứ theo lời của Diệp lão, theo Tử Hoàng Kiếm Thân kinh không ngừng tiến giai, tuổi thọ còn có thể theo trình độ bất đồng mà gia tăng. Một khi đạt tới tầng thứ mười, đó là có thể sống tới nghìn năm. Nếu như đồng thời đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, như vậy so với Tông Sư Kiếm Đạo bình thường cũng phải sống lâu hơn nghìn năm.
Thời gian, đối với kiếm giả mà nói là tối quý giá. Có thời gian mới có thể đi tới trình độ rất cao. Có thời gian, cho dù là tư chất không tốt, cũng có thể chờ đợi hoặc là thời gian sáng tạo ra kỳ tích. Có thời gian, hết thảy mới có thể.
Cho lên nói, từ lúc bắt đầu tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, mỗi một lần tiến bộ một tầng, đó là Lục Thanh vì chính mình mà thắng được càng nhiều thời gian. Hiện giờ hắn đã đạt tới trình độ thân kiếm cửu phẩm, khí huyết cường đại cơ hồ đã có thể so sánh với Linh Thú bình thường, thậm chí còn hơn.
Một phen chấn động chân khí này, có thể nói là đưa khí huyết cả người hắn điều động lên. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà công dụng không thua gì lần tẩy cân phạt tủy lúc trước sơ luyện tầng thứ nhất, lực lượng toàn thân cũng tăng lên rất lớn. Phía trước khi bắt đầu cùng Bộ Phi Thiên giao chiến chính là vạn cân mạnh mẽ, thì bây giờ chỉ ngắn ngủi một lát liền tăng tới một vạn hai ngàn cân, lực lượng tràn ngập cơ thể bắt đầy nổi dậy như sóng cồn.
Nếu lúc này mà có người nhìn thây Lục Thanh thì sẽ phát hiện trên cả người hắn từng bó cơ liên tục phập phồng, giống như là từng gợn sóng, một tầng lại một tầng liên miên không thôi.
Lực lượng cả người bùng nổ, tia khí chất chứa trong thân kiếm cửu phẩm lập tức bộc phát ra.
Một tầng tia khí vô hình trong phút chốc từ toàn thân Lục Thanh bộc phát ra. Nhất thời vách núi kịch liệt run lên. Chỉ nghe ầm một tiếng cả vách núi đại khái có phạm vi năm mươi trượng vỡ thành đá vụn, lộ ra một cái động sâu đến mấy trượng.
Lục Thanh chậm rãi từ trên không trung hạ xuống, tại trong Linh Đoạn Sơn Mạch này tựa hồ có một loại lực lượng quỷ dị khiến Lục Thanh không thể ngự không phi hành. Lại nhìn trong hư không cách đó không xa, hai tay Bộ Phi Thiên dựng ngược lên, chân khí Tử Điện mạnh mẽ che kín toàn thân hắn. Từng đạo Tử Điện không ngừng lưu chuyển trên cánh tay hắn, quyền chiêu chưa phát mà xung quanh một mảnh chân không kịch liệt chấn động lên.
"Uy lực của chân khí này thật lớn." Niếp Thanh Thiên mở miệng nói.
Gật gật đầu, Triệu Thiên Diệp nói: "Kiếm Khí đơn thuần không có chân chính hóa thành tiên thiên Kiếm Khí, trước cảnh giới Giả Hồn, chỉ sợ khó có thể ngăn cản."
"Ân! Uy lực của quyền chiêu cũng thập phần cường đại, cùng so sánh với kiếm pháp tinh thâm của chúng ta cũng không hề kém." Dịch Nhược Vũ chần chờ một chút lại nói: "Nếu có thể truyền bá ra ngoài, tất nhiên sẽ thành một mạch tu luyện riêng."
"Cô nương quả nhiên có nhãn lực." Đại trưởng lão cười nói: "Bất quá ngại tổ huấn, tộc nhân của Thiên Linh tộc ta không thể đem bí quyết tu luyện truyền cho người ngoại tộc. Cho dù là ngẫu nhiên ở rể Thiên Linh tộc ta, bất kể nam hay nữ, cũng chưa từng có ai được truyền nửa chiêu một thức."
Dịch Nhược Vũ nghe vậy nhíu mày nói: "Quy củ là chết, người mới là sống. Tổ huấn chỉ là theo tình thế lúc đó mà hạ xuống thôi, nhiều năm như vầy trôi qua, chẳng lẽ quý tộc còn bảo thủ thế sao? Ta nghĩ nếu Võ Đạo của quý tộc được truyền lưu ra ngoài, tất sẽ ở cả Thập Vạn Đại Sơn khiến cho con đường tu luyện biến đổi. Như vậy gần nhất khai sáng một mạch tu luyện, mà Thiên Linh tộc ngài cho dù có thành lập một cái Võ Thần điện cũng không phải không có khả năng."
Lắc lắc đầu, sắc mặt đại trưởng lão trầm trọng xuống nói: "Quy củ của tổ tiên, chúng ta là hậu nhân sao có thể không tuân. Chỉ cần không phải uy hiếp tới sinh tồn, thì vẫn phải kiên quyết tuân thủ. Huống chi muốn cho ta đem Võ Đạo truyền bá cho người của Kiếm Thần Đại Lục, đó là tuyệt đối không thể."
"Vì cái gì?" Năm người Dịch Nhược Vũ đều lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Sắc mặt có chút khó coi, bất quá đại trưởng lão vẫn mở miệng nói: "Có một số thứ, nếu đã chìm vào năm tháng thì chúng ta cũng không nghĩ sẽ lại một lần nữa lật nó ra. Bất quá những chỗ căn bản, chúng ta vẫn phải kiên trì như trước. Hơn nữa lúc trước Kiếm Thần điện đồng ý cho Thiên Linh tộc chúng ta sinh sống ở Linh Đoạn Sơn Mạch này đã ra điều kiện, yêu cầu chúng ta tuyệt đối không được đem Võ Đạo truyền bá ra ngoài."
Kiếm Thần điện!
Nguyên lai là vậy!
Nghe được lời của đại trưởng lão, năm người Dịch Nhược Vũ cũng không hề lên tiếng nữa.
Cẩn thận nghĩ lại thì yêu cầu của Kiếm Thần điện cũng không sai. Có thể bọn họ thấy Võ Đạo thật sự là một mạch tu luyện mới, thậm chí còn có thể đi ra con đường Thiên Đạo rộng lớn. Nhưng hiện giờ trên Kiếm Thần Đại Lục thì Kiếm Đạo là chủ, một cái tu luyện nhất mạch mới ngang trời xuất thế, đến tột cùng sẽ mang lại cái kết quả gì.
Không cần phải nói, thứ nhất chính là địa vị của Kiếm Thần điện sẽ bắt đầu bị suy yếu. Mà theo Võ Đạo quật khởi, các thế lực tông môn trong Thập Vạn Đại Sơn, tất sẽ lại một lần nữa phân chia. Đến lúc đó tất phải gặp cảnh chinh phạt, thậm chí là một cuộc náo động lớn, một lần nữa trở lại thời kì hoang dã thượng cổ năm vạn năm trước, niên đại ngàn tông chinh phạt.
Đối với lao lực trắc trở của Kiếm Thần điện mới khiến cho Thập Vạn Đại Sơn cuối cùng thống nhất, chỉnh thể hòa bình, thì việc truyền bá Võ Đạo đương nhiên là tuyệt đối không thể cho phép. Đạo lý dễ hiểu như vậy, năm người Dịch Nhược Vũ chỉ thoáng suy nghĩ liền hiểu ra ngay. :
Cách đó không xa trên hư không đột nhiên liên tục vang lên tiếng sấm rền. Năm người Dịch Nhược Vũ xoay đầu nhìn lại liền thấy được, trên không trung một đoàn chân khí màu tím nổi lơ lửng. Trong trời đất, Lôi khí cùng nguyên khí rất nhanh chen chúc tụ tập tới đoàn chân khí đó.
Đồng thời một cỗ Quyền Ý như muốn hủy diệt hết thảy bộc phát ra, lăng không bao phủ tới Lục Thanh
"Quyền Ý! Đây là Quyền Ý "
"Không nghĩ tới, Bộ Phi Thiên cư nhiên đã muốn lĩnh ngộ được Quyền Ý."
"Xem ra việc hắn đạt đến ngũ trọng thiên cảnh giới Võ Hồn đã là nhất định."
Mà ở một bên, năm người Dịch Nhược Vũ cẩm thận cảm thụ Quyền Ý này. Cùng với Kiếm Ý giống nhau, Quyền ý này là ngưng tụ giữa ý chí Võ Đạo cùng với võ thức, tuy không có sự sắc bén như Kiếm Ý, nhưng lại nhiều hơn một cỗ trầm nặng, vượt xa Kiếm Ý.
Quyền Ý của Bộ Phi Thiên vừa ra, nhất thời trực tiếp kéo theo tiếng sấm sét rền vang cửu thiên, hướng tới Lục Thanh áp chế.
Ở giữa mi tâm Lục Thanh lóe ra một chút ánh sáng màu vàng. Cỗ Quyền Ý muốn xâm nhập vào trong thức hải của hắn nhất thời bị đánh nát mở ra. Đồng thời Quyền Ý ép tới đan điền của hắn cũng bị Phong Lôi Kiếm Ý thâm uẩn trong cơ thể đánh nát sạch sẽ.
"Tử Lôi Bá Thiên!" Hét lớn một tiếng, trên người Bộ Phi Thiên trong nháy mắt Tử Điên chân khí ngưng tụ ra một đạo quyền ảnh phạm vi hơn mười trượng, to lớn như một tòa nhà nhỏ. Ở mặt trên từng đạo lưu quang màu tím lóe ra, chung quanh lập tức vỡ ra mấy đạo chân không.
Khí thế bàng bạc ép thẳng xuống. Quyển ảnh chưa đến mà khí thế lạnh thấu xương đã đem mặt đất phạm vi mười trượng chung quanh Lục Thanh ép xuống thành một cái quyền ấn sâu gần thước, nhiều đất đá vụn bắt đầu trôi nổi lên.
Lẳng lặng nhìn quyền ảnh to lớn từ trên đỉnh đầu ép xuống, khóe miệng Lục Thanh nổi lên một nụ cười mỉm. Không sai chính là một nụ cười.
"Ngươi xem, người kia có phải đã choáng váng rồi không, cư nhiên còn không tránh lui. Chiêu Tử Lôi Bá Thiên này là chiêu mạnh nhất trong Tử Lôi quyền mà Bộ Phi Thiên lĩnh ngộ được, đến đại hộ pháp cũng không dám đón đỡ."
"Thực là tự đại, ta không tin cơ thể của hắn thức sự cường đại như vậy. Đều là da dầy giống như Đại Viên."
Lục Thanh đứng trên mặt đất rốt cục cũng động. Chỉ thấy chân phải của hắn bước mạnh lên mặt đất, lần này vạn cân lực lượng bùng nổ, cả quảng trường như đều run rẩy lên.
Lát sau, cả thân thể Lục Thanh cong lên như một chiếc cung to lớn đang giương lên, hữu quyền bộc phát ra tia khí sắc bén. Đồng thời hai đạo thần quang màu xanh tím từ trong mắt Lục Thanh bắn thẳng tới tận chân trời. Lập tức dưới ánh mắt của tộc nhân Thiên Linh tộc, một đóa Lôi Vân rộng gần mẫu trống rỗng hiện ra.
Ầm ầm.
Hai đạo Thiên Lôi màu tím toái phá chân không, trong nháy mắt đánh vào nắm tay Lục Thanh.
"Như thế nào có thể! Thân thể hắn cư nhiên có thể thừa nhân được lực lượng của Thiên Lôi." Đại trưởng lão kinh hãi hô nhỏ một tiếng, bên cạnh bốn vị trưởng lão cũng lộ ra ánh mắt khiếp sợ. Đạt tới cảnh giới của bọn họ, tâm cảnh đã có thể xem như trời sụp cũng không sợ, nhưng hôm nay lại liên tiếp thay đổi vài lần.
"Các vị có biết hắn tu luyện Kiếm Nguyên công nào không mà có thể có được thân thể cường đại như thế?" Đại trưởng lão rốt cuộc nhịn không được hướng tới năm người Dịch Nhược Vũ hỏi.
Tuy rằng trên mặt đồng dạng cũng khiếp sợ, nhưng Dịch Nhược Vũ vẫn mở miệng nói: "Chính là một lần cơ duyên, Lục sư huynh ăn được một linh vật hiếm có, mới dần có được thân thể cường đại như bây giờ, mà không phải là do tu luyện."
"Linh vật! Trên thế giới này còn tồn tại linh vật như thế sao. Thân thể này sợ là đã không chút thua kém với một thanh kiếm cửu phẩm đỉnh cấp."
← Ch. 367 | Ch. 369 → |