← Ch.003 | Ch.005 → |
Mâu thuẫn trong lòng giống như những con sóng không ngừng va đập vào nhau. Mọi suy nghĩ gần như bị tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Kiếm nguyên lực có màu tím trong cơ thể theo sự dao động của tâm tình mà trở nên rối loạn, hoàn toàn mất đi sự dẫn dắt. Mà cơ bản lúc này, Lục Vân cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến nó.
Kiếm Nguyên lực chảy trong kinh mạch không ngừng bành trướng. Kiếm Nguyên lực của Kiếm Sư đã có chút hùng hậu nên nếu để nó chạy loạn trong kinh mạch, chắc chắn sẽ phá hỏng kinh mạch rất nặng. Một dòng máu tươi từ từ chảy ra bên mép. Ánh mắt hắn càng lúc càng tán loạn. Tay phải nắm lấy chuôi kiếm, trong nháy mắt bị nung đỏ rực. Một dòng máu tươi nhanh chóng chảy vào chuôi kiếm. Một điều kỳ dị nhanh chóng xuất hiện, ngoài việc chỗ máu bị bốc hơi thì chuôi kiếm nhanh chóng trở nên đỏ rực. Ánh sáng màu hồng gần như át hẳn làm khói màu vàng đang quyện xung quanh chuôi kiếm.
Không hề cảm giác có một chút đau nhức, giống như bàn tay hoàn toàn biến mất. Những đốt xương trắng trong nháy mắt hiện ra trên tay, sau đó bị ngọn lửa thiêu đốt trở nên đen kịt. Yên lặng ngắm nhìn cái chuôi kiếm, trái tim Lục Vân tựa như đang tranh đấu chuyện gì đó. Bàn tay hắn chẫm rãi tăng thêm sức mạnh, gân xanh trên cánh tay nổi lên chằng chịt, hai mắt đỏ bừng, không nhịn được ngửa cổ lên trời hú một tiếng thật dài. Tiếng hú của hắn giống như một cơn sóng lớn phá tan nóc nhà, khiến cho cả đám mây vàng đang lơ lửng trên bầu trời Lục gia cũng phải run rẩy.
Có chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người trong Triêu Dương trấn đưa mắt nhìn nhau. Tại sao trong tiếng hú lại ẩn chứa nhiều sự bất đắc dĩ đến vậy? Vào lúc này, cũng chẳng ai để ý đến việc trong tiếng hú đó ẩn chưa tu vi thâm hậu như thế nào, mà họ chỉ cảm thấy một nỗi đau thương như bị đè nén trong lòng. Nhất thời, vô số người cảm động mà chảy nước mắt. Triêu Dương trấn vốn đang huyên náo chợt trở nên yên tĩnh. Thậm chí có nhiều phụ nhân, lấy khăn không ngừng lau nước mắt.
Trên sườn núi của Từ Hà phong một, một lão nhân mặc trường bào màu tím nhạt đang chầm chậm đi tới. Ống tay áo của lão bị gió núi thổi, bay phần phật. Nhưng lão nhân như chẳng có cảm giác gì tới việc đó, vẫn thản nhiên bước đi. Độ dài bước chân của lão chỉ khoảng bẩy tấc, nhưng sau mỗi bước lại xuất hiện cách đó khoảng ba trượng.
Đột nhiên, cước bộ của lão nhanh hẳn lên cũng đúng vào lúc tiếng hú của Lục Vân vang lên. Cảm nhận được những điều ẩn chứa trong đó, ánh mắt bình thản của lão nhân chợt thay đổi:" Lục tiểu tử! Cuối cùng là ngươi muốn làm cái gì?" - Thì thào một câu, cả người lão nhân hóa thành một làn ánh sáng màu tím, hướng về phía ánh sáng dưới chân núi mà phóng đi.
Trong căn nhà đá, bàn tay trái hắn tạo thành kiếm chỉ, từ từ phát ra một làn kiếm khí màu tím, nét mặt Lục Vân đang cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn gấp trăm lần. Lục Vân quay đầu lại nhìn ra cửa, cố gắng tìm bóng hình thân yêu đã rời đi từ lâu. Tay trái hắn khua một vòng, kiếm khí màu tím không một tiếng động xuyên thủng vị trí trái tim. Ngọn kiếm khí đâm xuyên qua ngực ló ra sau lưng. Lục Vân cúi đầu kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi tràn cả ra miệng."Cuối cùng thì cũng kết thúc".
Bàn tay rút ra khiến cho kiếm khí phá vỡ lồng ngực, phun ra một dòng máu. Dòng máu tươi phun ra trong không khí khiến cho làn khói màu vàng cũng chuyển thành màu đỏ sậm. Máu tươi văng ra, chẳng mấy chốc thấm đầy lên thân kiếm. Ngọn lửa màu hồng ánh tím vốn cao ngạo liền trở nên an tĩnh, mất đi uy lực vốn có của nó, tùy ý để cho làn máu nóng bao phủ. Như bị một thứ gì đó kéo dắt, trường kiếm liền rung động thoát khỏi tay Lục Vân bay lên giữa không trung.
- Vân...
- Cha...
Trước khi nghe thấy tiếng hú đó một chút, Nhan Như Ngọc cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó chợt đè nặng trong lòng. Dự cảm mạnh mẽ đó khiến cho Nhan Như Ngọc bất chấp tất cả, hai mẹ con nhanh chóng từ căn phòng phía sau, chạy lên chỗ rèn kiếm. Vừa tới nơi, cả hai liền chứng kiến cảnh tưởng máu của Lục Vân đang phun ra khỏi lồng ngực.
Nâng Lục Vân dậy, Kiếm Nguyên lực màu tím nhanh chóng tản ra. Thế nhưng một đạo kiếm khí vừa rồi của Lục Vân đã làm cho tâm mạch hoàn toàn vỡ nát, chỉ còn có chút nhiệt huyết trong lòng cố gắng để duy trì chút hơi thở. Mà máu từ ngực hắn tuôn ra nhiều như vậy làm sao mà vài đạo Kiếm Nguyên lực của Nhan Như Ngọc có thể phong bế được cơ chứ? Thấy không có hiệu quả, gương mặt Nhan Như Ngọc hoàn toàn tái nhợt. Luống cuống xé vạt áo bịt lấy vết thương. Vạt áo trắng nhanh chóng nhuộm một màu đỏ tươi của máu.
- Cha... sao cha lại làm như vậy? Không phải vừa rồi đang rất thuận lợi mà? - Hai mắt Lục Thanh đỏ như máu, run rẩy nói. Nhìn tình trạng lúc này của Lục Vân hoàn toàn có thể hiểu rõ. Bên ngực trái của hắn có một cái lỗ thông thẳng ra sau lưng chứng tỏ trái tim đã bị thủng. Chỉ sợ cho dù dược sư cao cấp nhất đại lục đối mặt với tình huống như vậy cũng đành lắc đầu, nói gì tới một vài đạo Kiếm Nguyên lực làm sao có thể cứu lại.
Ánh mắt Lục Vân trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm thân quen bên cạnh:
- Là... Là Như Ngọc sao... ? - Lục Vân cố gắng mở mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ bóng người trước mặt.
- Tại ta... tại ta... - Nhan Như Ngọc nắm chặt bàn tay phải lạnh lẽo của Lục Vân. Ánh mắt nàng có thể nhìn thấy rõ ràng mấy đốt xương bị cháy đen mà không khỏi rơi lệ.
- Ta cứ tưởng rằng... tưởng rằng có thể cải... cải thiện phương pháp rèn thiên niên hỏa kim, rèn ra thần kiếm... rồi... rồi ta sẽ rửa tay... đến lúc đó... lúc đó...
- Không cần phải nói nữa. Thiếp biết... Thiếp biết rồi... - Nhan Như Ngọc nghẹn ngào nói. Khóe miệng nàng cắn chặt lọn tóc, trên môi hằn sâu dấu răng, khuôn mặt thất sắc.
Lục Vân cố gắng nở nụ cười:
- Đáng tiếc... đáng tiếc ta lại thất bại...
Ngay lúc đó, trong mắt Nhan Như Ngọc và Lục Thanh chợt lóe, một bóng người mặc trường bào màu tím nhạt chợt xuất hiện. Người đó đúng là nghe thấy tiếng hú thê thảm của Lục Vân mà vội vã chạy đến đây. Nhan Như Ngọc nhìn thấy lão như thấy được người cứu mạng, vội vàng nói:
- Huyền trưởng lão! Ta cầu xin ngài. Cầu xin ngài cứu Vân của ta...
Huyền trưởng lão cau mày. Hiển nhiên lão có thể nhận thấy sinh cơ của Lục Vân đã tuyệt, chỉ còn một chút hơi thở cuối cùng. Thế nhưng chứng kiến ánh mắt đau khổ của Nhan Như Ngọc, lão lại cảm thấy mềm lòng. Mặc dù biết không còn hy vọng, nhưng lão vẫn phất tay phát ra một đạo Kiếm Nguyên lực màu tím, vắt ngang ngực Lực Vân. Nhan Như Ngọc và Lục Thanh nhìn chằm chằm vào động tác của Huyền Thanh. Sự xuất hiện của lão lúc này là niềm hy vọng duy nhất của hai người.
Lục Thanh cảm thấy hết sức bàng hoàng. Trong trí nhớ của nó, cha là một người si mê chú kiếm. Từ nhỏ, nó luôn nghe cha nói chuy pháp không luyện không thể thành thục. Trong mắt của nó, cha hắn có đủ sự tự tin. Đặc biệt trong lúc cha chú kiếm, âm thanh của tiếng búa làm cho nó si mê. Nó chưa hề nghĩ tới chuyện có một ngày nào đó, cha nó sẽ bỏ đi như vậy.
Cảm nhận được luồng Kiếm Nguyên lực tinh thuần của Huyền Thanh, Lục Vân tỉnh táo hơn một chút. Hai mắt chẫm rãi mở ra, nói:
- Huyền... Huyền trưởng lão...
Thấy Lục Vân cố gắng đưa tay trái lên, Huyền Thanh cảm thấy xót xa, hay tay lão đưa ra nắm lấy tay hắn:
- Có chuyện gì cứ nói ra. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.
- Giúp ta... giúp ta nuôi dạy Thanh nhi nên người...
Huyền Thanh trịnh trọng gật đầu nói:
- Ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ coi nó như cháu ruột của mình. Ngươi cứ an tâm mà đi... - Thở dài một tiếng, Huyền Thanh cũng không nói nữa. Hiển nhiên đó chỉ là một chút hồi quang phản chiếu của Lục Vân trước khi chết mà thôi.
Ngơ ngác nhìn bàn tay buông thõng trước mặt, Nhan Như Ngọc không còn chịu được nữa, hai mắt tối sầm, ngã ra đất. Vào lúc này, mặc dù hai mắt Lục Thanh đầy nước mắt nhưng trong ánh mắt lại tỏ rõ một sự kiên định. Nó đỡ lấy Nhan Như Ngọc đang hôn mê. Lục Thanh và Huyền Thanh cũng ngẩng đầu nhìn thanh thần kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu.
Lúc này, toàn thân thần kiếm có màu đỏ, giống hệt như màu máu tươi. Bên ngoài, mộ làn máu đỏ tươi chảy trên thân kiếm. Như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn của hai người, thần kiếm phát ra một tiếng long ngâm, sau đó toàn bộ máu tươi quán nhập hết vào trong thân kiếm. Lúc này, thần kiếm đã không còn bộc lộ ra ngoài nữa. Ánh sáng màu hồng ánh tím hoàn toàn biến mất. Cứ như thế, một thanh trường kiếm hiện ra trước mặt hai người. Cuối cùng thì Kim Thiên thần kiếm cũng được khai phong mà ra đời.
Cùng lúc đó, trong tích tắc, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Trong vòng trăm trượng xung quanh chợt xuất hiện một đám mây đen. Một tiếng nổ ầm ầm phát ra, tia sét màu tím từ trên cao giáng xuống trúng vào trong đám mây màu vàng.
Trong phòng chú kiếm của Lục gia, nét mặt Huyền Thanh và Lục Thanh cùng thay đổi. Trên mặt Lục Thanh hiện rõ sự đau đớn. Dưới uy áp của thần kiếm, với tu vi của Huyền Thanh hiển nhiên chẳng e ngại. Nhưng Lục Thanh thì khác, tu vi mới chỉ đạt tới đẳng cấp Kiếm thị nên hắn hoàn toàn không thể đối mặt với uy áp của thiên địa.
← Ch. 003 | Ch. 005 → |