← Ch.434 | Ch.436 → |
Đối với đại đa số kiếm giả mà nói điều này cũng không có gì xa lạ, nhưng mà đối với Lục Thanh mà nói, hắn lại có rất ít kinh nghiệm. Bởi vì có Kiếm Thể cấp Thanh Phàm, chỉ cần cảnh giới đạt tới, căn bản không cần bế quan tu luyện cũng có thể mau chóng tăng tiến tu vi. Lúc này đây, đối với việc bế quan để đột phá tăng tiến tu vi mà nói, Lục Thanh căn bản không có băn khoăn như vậy. Nếu không phải cần hiểu rõ mới có thể ngưng kết Kiếm Hồn, Lục Thanh cũng tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy.
Gật gật đầu, Lạc Thiên Phong nói: "Ngưng kết Kiếm Hồn có chút hung hiểm, tuy rằng thiên tư của ngươi tuyệt hảo, những cũng không thể phớt lờ được. Ngươi tính toán bế quan như thế nào?"
"Đệ tử chuẩn bị hồi phủ bế quan."
"Hồi phủ bế quan!" Lạc Thiên Phong nhướng mày, lập tức từ trong lòng lấy ra một chiếc bình Tử Ngọc tủy đưa tới tay Lục Thanh: "Trong này có mười viên Thanh Liên đan thượng phẩm, là Tầm sư thúc ngươi vừa mới luyện ra, có thể trợ giúp cảnh giới Kiếm Hồn tăng lên tu vi. Khi ngưng Kiếm Hồn ngươi nhớ rõ ăn vào một viên, bảo đảm Kiếm Nguyên tự thân sung túc, đến lúc đó sư phụ ngươi sẽ tới giúp ngươi hộ pháp."
Dừng một chút, Lạc Thiên Phong tiếp tục nói: "Cô đọng Kiếm Hồn không thể để xúc động thấp thỏm, phải để tâm cảnh hoàn toàn bình lặng, tâm như băng thanh, trời sụp cũng không sợ hãi, khí đó mới là thời điểm bế quan tốt nhất."
Liên tiếp nửa canh giờ, Lạc Thiên Phong giảng thuật cho Lục Thanh rất nhiều yếu điểm về ngưng kết Kiếm Hồn, chỗ nào cần phải chú ý. Năm người Niếp Thanh Thiên cũng thừa dịp này cố gắng ghi nhớ. Ở bên cạnh bốn người Huyền Thanh cũng thỉnh thoảng bổ sung đôi câu. Không ai chú ý tới, giờ phút này, trong điện Tử Hà, mọi người đã vây xung quanh Lục Thanh thành một vòng tròn.
Thời gian Lục Thanh bế quan đã định vào mười ngày sau. Trong thời gian mười ngày này, đó là Lục Thanh xử lý một số việc tư. Sau khi đem tất cả chuyện tình kết thúc, hắn mới toàn lực đánh sâu vào cảnh giới Kiếm Hồn. Về phần năm người Niếp Thanh Thiên, hành trình đi Kiếm Thần chủ điện lần này, năm người đều có đại đột phá, cảnh giới đều có tiến bộ lớn, lúc này đây cũng đồng nhất tiến hành bế quan. Bất quá bọn họ bế quan cũng không có gì hung hiểm, chỉ cần chú ý tới không chế Kiếm Nguyên cùng độ tinh thuần.
Núi Triêu Dương.
Sáng sớm, buổi tập luyện kiếm pháp trên quảng trường núi Triêu dương vừa chấm dứt.
Hoàng Linh Nhí một thân mặc võ y màu lam nhạt, đem một thân dáng người thướt tha hiện lên, bàn chân nhẹ nhàng di chuyển, đi lại đều ngầm chứa quy luật. Tuy rằng tập luyện buổi sáng đã xong, nhưng vẫn có không ít đệ tử vẫn ở lại chỗ này tiếp tục diễn luyện kiếm pháp, bất quá ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía núi Tử Hà.
Giờ phút này, vẻ mặt của Hoàng Linh Nhi cũng đầy vui vẻ. Đầu sáng sớm nay, khi kiếm kiều trăm dặm to lớn vắt ngang bầu trời xuất hiện, khiến cho tất cả đệ tử nội tông đều tỉnh lại. Kim Thiên sứ giả hồi tông, nói cách khác sư phụ của nàng hôm nay đã trở về.
Ngay tại lúc Hoàng Linh Nhi còn đang ngây người, một gã thanh niên thân mặc võ y màu xanh đi tới: "Linh Nhi, ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Vu đại ca." Hoàng Linh Nhi nhất thời tỉnh táo lại, khi nhìn thấy người vừa nói, nhẹ giọng kêu lên, sắc mặt cũng có chút ửng đỏ.
"Ngươi như thế nào mà một mình đứng ở chỗ này?" Vu Phi kinh ngạc nói. Hiện giờ sau khi hắn có được Tham Vương đam mà Lục Thanh để lại, trải qua nửa tháng khổ tu, rốt cuộc dưới sự hộ pháp của Lăng Tiêu, đã thuận lợi đột phá đạt tới Kiếm Khách.
"Sư phụ đã trở lại!" Nghe được Vu Phi hỏi, trên mặt Hoàng Linh Nhi tràn ngập vui mừng nói. Tuy rằng Lục Thanh đối với nàng dạy bảo nghiêm khắc, nhưng Hoàng Linh Nhi lại biết, Lục Thanh kỳ thật là quan tâm đến nàng. Kể từ lúc thí luyện, từ trên mặt ba vị Lăng Tiêu sư thúc là có thể thấy. Mỗi ngày nàng cùng với Vu Phi dùng Tham Vương đan, đều nghe ba người Lăng Tiêu nói, Tham Vương đan này, chính là hộ pháp hàng năm mới được phân đến một lọ, thập phần trân quý.
"Lục hộ pháp!" Vu Phi nghe vậy cả kinh, coi như lập tức tỉnh ngộ lại: "Đi rồi, nghe Lăng sư huynh nói, Lục hộ pháp lần này là Kim Thiên sứ giả giúp cho Tử Hà tông chúng ta tiến giai, hướng tới Kiếm Thần chủ điện cầu Kim Thiên lệnh. Vừa rồi kiếm kiều trăm dặm xuất hiện, là Lục hộ pháp bọn họ trở lại."
Nhắc tới Lục Thanh, trên mặt Vu Phi không khỏi lộ ra thần sắc kính sợ. Nguyên bản hắn chỉ là một gã đệ tử ngoại tông đời thứ mười sáu không có tiếng tăm gì, rất có thể cả đời cứ thế tầm thường. Nhưng may mắn trời cao chiếu cố, cho hắn được làm Kiếm Thị phục vụ bến người Lục Thanh.
Hiện giờ, chẳng những hắn đã sớm được Lục Thanh trợ giúp trở thành tiên thiên Kiếm Khách, chẳng sợ ở phía trước khi còn ở cảnh giới Kiếm Giả, cũng không có người nào, vô luận là Kiếm Khách, thậm chí là Kiếm Sư có gan coi khinh hắn. Thậm chí gia tộc của hắn, một gia tộc nguyên bản chỉ thuộc về thế lực tam lưu, cũng bởi vì hắn là Kiếm Thị phục vụ cho Lục Thanh mà được nhiều thế lực đến đỡ, cho dù là Hoang Phủ gia tộc, gia tộc đệ nhất cảu thành Triêu Dương, hàng năm khi năm mới tới, cũng sẽ phái trưởng lão trong gia tộc tới đăng môn bái phỏng.
Mà Vu gia của hắn, sau lúc ngũ phong luận kiếm, ngắm ngủi trong thời gian ngắn, ở thành Triêu Dương, dưới sự giúp đỡ của Hoàng Phủ gia tộc đã trở thành thế lực chuẩn nhất lưu. Tuy rằng các thế lực khác không nói rõ, nhưng từ lời nói của bọn họ mỗi lần lui tới, Vu Phi cũng biết, hết thảy của chính mình, thậm chí là gia tộc quật khởi, đều do hắn đang ở trong thánh địa của cung Triêu Dương, cũng chính là Luyện Tâm viện của Lục Thanh.
Cho tới bây giờ, thanh danh của Lục Thanh ở Tử Hà tông là không ai không biết, không ai không hiểu. Rất nhiều câu chuyện kể về Lục Thanh cũng được mọi người truyền tai nhau trở thành truyền kỳ. Từ chuyện lúc trước Lục Thanh vì lấy Niệm Vân kiếm mà mười hai tuổi vào cung Triêu Dương tu luyện cũng bị mọi người truyền nhau nghe. Ngẫm lại lúc trước, Lục Thanh chỉ là có tu vi Kiếm Thị, vì bảo trụ di sản cảu phụ thân, mà dứt khoát lấy Lạc Tâm Vũ, đứng đầu Long Phượng bảng làm mục tiêu, từ nay bước trên con đường Kiếm Đạo.
Hậu duệ của Kiếm Hoàng, nhập tông chịu nhục, một trấn chiến ở Lang Khẩu thôn, trong phường thị của thành Lạc Nhật phân tranh, kế nhiệm chức gia chủ, Kiếm Ý bức lui hai Kiếm Sư của Thanh Ngọc tông, thậm chí sau một chuyến đi Phù Vân tông, ở giao giới của bốn giới, cùng với kiếm giả Nhân Đạo đấu một trận. Trong thành Thanh Thủy, khói xanh xuất, ngọc giao long hiện, đối mặt với kiếm giả của cả một thành mà giận dữ chém giết, đeo kiếm thong dong mà đi.
Lại trở lại bên trong tông môn, lấy tuổi mười sáu mà độ qua Phong Lôi kiếp thành tựu Kiếm Chủ, ở bờ sông Lệ Thủy đánh bại phong chủ núi Liệt Diễm là Liệt Quang. Lúc sau lại ở trấn Triêu Dương, nổi cơn thịnh nộ lôi đình, dẫn động Thiên Lôi cùng Thiên Phong, đến tận đây danh chấn Đằng Vân bảng. Không cần phải nói lúc sau ngũ phong luận kiếm, cũng với vị trí đệ nhất của Long Phượng bảng, Lạc Tâm Vũ phân tranh, tu vi Kiếm Đạo kinh thiên động địa, khiến ngay cả người đứng thứ ba trên Đằng Vân bảng, phong chủ núi Tử Vân, Kiếm Chủ đại thiên vị Lâm Bất Phàm cũng tự nhận không bằng, nhường lại vị trí bài danh.
Nhưng mà đó vẫn chưa đủ để chấn động. Chỉ là năm tháng trước, dưới chân núi Triêu Dương, cùng một trong năm trưởng lão của tông môn, phong chủ núi Phiêu Miểu là Minh Tịch Nguyệt giằng co, nửa bước Kiếm hồn khiếp sợ toàn bộ tông môn. Đến tận đây vị trí Đằng Vân bảng đệ nhất đã thuộc về đại sư huynh đời thứ mười sáu, hộ pháp Lục Thanh, khi đó chỉ có mười tám tuổi.
Mười tám tuổi, danh chấn toàn tông.
Đây chính là Luyện Tâm kiếm Lục Thanh, hậu nhân của một thế hệ Kiếm Hoàng, Vấn Tâm kiếm Lục Thiên Thư.
Trừ đó ra, không chỉ một đường Kiếm Đạo, thậm chí là con đường chú kiếm, Chú Kiếm Sư cấp Thanh Phàm mười tám tuổi, truyền kỳ trong chú kiếm đại hôi.
Toàn bộ hết thảy đều tạo lên uy danh hiện giờ của Lục Thanh. Trừ bỏ năm vị phong chủ, thì hai chữ Lục Thanh đã có địa vị hết sức quan trọng, hiện giờ ở Tử Hà tông, không ai không tiếp thu.
..........
Hoàng Linh Nhi lại tiếp tục diễn luyện lại kiếm pháp. Hiện giờ hai tháng trôi qua, dưới sự trợ giúp của Tham Vương đan, tu vi của Hoàng Linh Nhi có thể nói là tiến triển cực nhanh, nửa tháng trước khi bước đầu hiểu ra cảnh giới Cử Trọng Nhược Khinh, cảnh giới tu vi đã đột phá, đạt tới Kiếm Giả đại thiên vị.
Mà lúc này, hơn tám trăm đệ tử nội tông tiến vào núi Triêu Dương, mới có hơn mười người Trúc Cơ thành công.
Tuy nói có Tham Vương đan trợ giúp, nhưng nếu không phải Hoàng Linh Nhi khổ tu cần cù tu luyện, cảnh giới kiếm pháp cũng đột phá không được, do đó đừng nói tới đột phá cảnh giới tu vi.
"Cử Trọng Nhược Khinh, trọng ở lực, ý là khinh. Ý khinh lực trầm, bất luận trong tay là trọng kiếm hay là thanh kiếm nhẹ nhàng đều có thể thi triển với trình độ như nhau, khi đó Cử Trọng Nhược Khinh mới chân chính tiến từng bước." Vu Phi ở bên không ngừng chỉ điểm. Nhìn thấy khí thế của Hoàng Linh Nhi không ngừng biến ảo, bộ dáng tập trung tinh thần, khuôn mặt ngọc hé ra nụ cười, hiện ra vẻ mỹ lệ kinh người, Vu Phi không khỏi có chút ngây ngốc.
Cách đó không xa, ba người Lăng Tiêu sóng vai đứng thẳng, nhìn về phương hướng hai người Vu Phi và Hoàng Linh Nhi.
"Lăng sư huynh, ngươi thấy thế nào." Cố Thiên Ngôn tựa cười không phải cười nói.
"Ta thấy thế nào, kia cũng không phải chuyện liên quan đến ta." Lăng Tiêu trừng mắt nhìn Cố Thiên Ngôn một cái, bỗng nhiên hắn ngẩn ra dừng động tác lại.
"Ngươi làm sao vậy, Lăng sư huynh?" Hai người Cố Thiên Ngôn đồng thời nói
"Là sư phụ." Lăng Tiêu hít sâu một hơi, nói: "Còn có đại sư huynh nữa."
"Cái gì!"
Hai người Cố Thiên Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bốn đạo kiếm quang đang từ núi Tử Hà bắn tới. Bên trong có hai đạo kiếm quang, đều lộ ra tiếng sấm rền, thân phận hai người đó không cần nói cũng biết.
Đợi cho bốn đạo kiếm quang hạ xuống, ánh sáng tán đi, tất cả đệ tử trong quảng trường mới thấy rõ người tới.
"Tham kiến sư tổ cùng ba vị sư thúc!" Mười mấy tên đệ tử khom mình hành lễ nói. Ánh mắt bọn họ tự nhiên là đặt trên bốn người, cuối cùng rơi xuống trên người Lục Thanh. Theo thanh danh lúc trước, tự nhiên bộ dáng của Lục Thanh đã được mọi người hoàn toàn biết đến, tuy rằng Luyện Tâm kiếm bởi vì tiến cấp mà rút nhỏ xuống, nhưng những đệ tử nội tông này chỉ liếc mắt liền nhận ra Lục Thanh ngay.
"Đó là Lục sư thúc, cũng chính là sư phụ của đại sư tỷ."
"Nhìn sau lưng người kìa, đó là Thần Kiếm cấp Thanh Phàm."
"Đúng vậy, nghe nói năm vừa rồi, Lục hộ pháp mới tròn mười chín tuổi, thật không biết Lục hộ pháp là tu luyện như thế nào?"
Tuy rằng vài tên đệ tử nội tông đã tận lực đè ép thanh âm, nhưng làm thế nào qua khỏi Huyền Thanh. Hơi nhíu mày lại, Huyền Thanh nói: "Nên làm gì thì làm đi, tất cả đều giải tán đi."
"Vâng!" Tuy rằng vẫn còn muốn nhìn xem Lục Thanh, nhưng nề hà Huyền Thanh đã mở miệng, đám đệ tử không thể không giải tán. Trở lại tại chỗ, tất cả đệ tử đều ra sức diễn luyện kiếm pháp, đem những chiêu thức đắc ý nhất của mình ra thi triển. Không cần phải nói, đây rõ ràng là muốn cho Lục Thanh đến xem. Ở trong lòng bọn họ còn tồn tại tâm tư, nói không chừng một ngày nào đó, Lục sư thúc nhìn trúng mình, liền đem bản thân mình trở thành đệ tử nhập thất thứ hai.
← Ch. 434 | Ch. 436 → |