← Ch.622 | Ch.624 → |
- Tử Hà tông....
So với quá khứ ồn ào náo động hoàn toàn khác biệt. Hôm nay, cả trấn Triêu Dương đều trong tình trạng thần hồn nát thần tình. Có vô số người gã xung quanh.
Chẳng những thế, ngay cả thành chủ Phó Viêm của thành Triêu Dương tự mình trấn thủ. Ngay cả Nhiếp Thanh Thiên được phong làm phong chủ của núi Triêu Dương cũng tới Lục phủ.
Trong phòng khách của Lục phủ...
Nhiếp Thanh Thiên ngồi ở ghế trên. Mặc dù Triệu Thiên Diệp là lớn nhất nhưng bây giờ, thân phận của Nhiếp Thanh Thiên hoàn toàn khác trước. Hơn nữa, Triệu Thiên Diệp cũng không để ý. Đồng thời, bên cạnh còn có Đoạn Thanh Vân và Dư Cập Hóa đang ngồi. Dịch Vân và Thúc Nguyên cùng với ba gã hộ vệ đầu lĩnh cũng ngồi ở đó.
- Thúc đầu lĩnh. Ngươi kể lại chuyện hôm đó xem thế nào. - Nhiếp Thanh Thiên trầm mặc một lúc rồi lên tiếng.
Thúc Nguyên xấu hổ rồi mở miệng nói:
- Bẩm Nhiếp phong chủ. Chuyện hôm đó là như thế này....
Ngay sau đó...
- Nói như vậy thì sau khi can nương vào phòng mới mất tích. - Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói.
Triệu Thiên Diệp gật đầu nói:
- Can nương cũng có tu vi Kiếm Sư, cho dù là thực lực không cao nhưng ít nhất thì cũng phải có động tĩnh. Mà ta đã xem qua phòng của can nương cũng không hề có dấu vết hạ độc thủ. Như vậy chứng tỏ can nương bị người ta bắt đi.
- Đúng thế! Có thể làm được chuyện đó mà không để lại một chút dấu vết thì cho dù là Kiếm Chủ cũng không làm được. Ít nhất, thì qua nhiều ngày như vậy, ta cũng phải có được một số tin tức. Vậy mà y lại có thể qua mặt được nhiều người mà không để lại một chút dấu vết thì ta không làm được như vậy. Hơn nữa, nhiều ngày như vậy mà không tra ra được thì chỉ có khả năng...
- Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. - Đoạn Thanh Vân trầm giọng nói.
Bốn người Dịch Vân nhìn nhau, nét mặt cùng xuất hiện sự lo âu.
- Hy vọng Thái phu nhân cát nhân thiên tướng nếu không thì lão hủ không thể nào gặp được gia chủ. - Dịch Vân hít sâu một hơi mà nói:
- Chỉ có điều bây giờ không có dấu vết gì để lại....
Thấy Dịch Vân như vậy, Nhiếp Thanh Thiên than nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói:
- Dịch lão yên tâm. Không có Lục đệ ở đây. Can nương mất tích, chúng ta sẽ dốc hết sức điều tra. Tông môn cũng đã ra lệnh truy sát đối với các thành. Chắc chắn sẽ nhanh chóng có tin tức.
Trên dãy núi linh thú....
Một tia kiếm quang màu xanh trắng chợt hạ xuống, hiện ra thân hình có chút tiều tụy của Mộc Thanh Nguyên.
Sau chừng nửa ngày...
Trong phòng khách của Lục phủ...
Một gã đệ tử trên núi Triêu Dương nhanh chóng bước vào.
- Phong chủ!
- Có chuyện gì? - Nhiếp Thanh Thiên vội vàng hỏi. Bên cạnh, Triệu Thiên Diệp cùng với mọi người đều yên lặng.
Chỉ có Đoạn Thanh Vân là thiếu kiên nhân, mở miệng hói:
- Có manh mối?
Tên đệ tử vừa tới quay lại nhìn Đoạn Thanh Vân rồi lắc đầu. Sau đó, y khom người nói:
- Phong chủ! Từ núi Tử Hà đưa tin tới cho gọi ngài và Triệu Hộ pháp nhanh chóng tới Tử Hà đại điện.
- Tới đại điện Tử Hà? - Nhiếp Thanh Thiên sửng sốt:
- Chẳng lẽ là tông chủ bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó?
Triệu Thiên Diệp sửng sốt:
- Chúng ta...
Sau nửa canh giờ hai người Nhiếp Thanh Thiên cùng hạ xuống Tử Hà cung.
- Bái kiến phong chủ. Hộ pháp đại nhân. - Một gã đệ tử nội tông nhanh chóng bước ra thi lễ.
- Miễn lễ! Đưa chúng ta tới điện Tử Hà. - Nhiếp Thanh Thiên khoát tay nói. Bất tri bất giác, trên người Nhiếp Thanh Thiên xuất hiện một sự uy nghiêm vô hình. Mặc dù gã vẫn kiềm chế nhưng lại không thể che giấu.
Đi tới trước đại điện Tử Hà, chẳng biết tại sao, Nhiếp Thanh Thien chợt cảm thấy có một thứ hơi thở khác.
- Thiên Diệp.
- Ngươi cũng cảm nhận được sao? - Triệu Thiên Diệp gật đầu nói.
Nhiếp Thanh Thiên gật gật đầu, nói:
- Sự tình dường như có chút không bình thường.
- Vào đi thôi. - Nhiếp Thanh Thiên hít một hơi thật sâu rồi phất tay. Cánh cửa của điện Tử Hà lập tức mở ra.
Không một ai lên tiếng, cả hai người Nhiếp Thanh Thiên lại đi vào.
Vào lúc này, trong điện Tử Hà, bao gồm cả Tử Dương Kiếm Hoàng, Tông chủ Lạc Thiên Phong, phong chủ Minh Tịnh Nguyệt của Phiêu Miễu phong, phong chủ Tầm Thiên Kính của Vân Vụ Phong. Phong chủ Huyền Minh của Lạc Nhật phong. Ngoài ra còn có đại trưởng lão Lạc Tâm Vũ cũng đều có mặt. Còn ở vị trí của khách đang ngồi chính là điện chủ Mộc Thanh Nguyên của điện Thanh Phàm.
Cả hai người đang định thi lễ, thì Tử Dương Kiếm Hoàng đã mở miệng nói:
- Miễn lễ.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Hai người Nhiếp Thanh Thiên nhìn nhau. Từ lúc bước vào trong Đại Điện, bọn họ liền cảm nhận được một làn hơi thở nặng nề. Thứ khí tức đó đè nặng trong lòng khiến cho cả hai mặc dù bước vòa cảnh giới Giả Hồn, đặt nửa bước vào Kiếm Hồn cũng cảm thấy khó thở.
- Tông chủ! Đây là....
- Để cho Mộc Điện Chủ nói với các ngươi đi. - Lạc Thiên Phong thở dài một tiếng rồi nhìn Mộc Thanh Nguyên, sau đó mới mở miệng nói.
Sau chừng nửa chén trà nhỏ....
Nét mặt cả hai người Nhiếp Thanh Thiên càng trở nên khó coi. Cho dù tâm tình của họ hết sức kiên định nhưng cũng không thể kiềm chế được.
- Theo như lời Mộc điện chủ nói thì Lục đệ bị vây ở trong không gian Kiếm Cốc? - Thật lâu sau, Nhiếp Thanh Thiên mới ngẩng đầu lên.
Mộc Thanh Nguyên cười khổ một tiếng rồi nói:
- Nhiếp phong chủ có thể nói như vậy. Tuy nhiên trong đó....
Câu nói tiếp theo mặt dù Mộc Thanh Nguyên không nói hết nhưng ý tứ hết sức rõ ràng.
- Không! Lục đệ là người có cát nhân thiên tướng, thường vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Lần này cũng không ngoại lệ. - Đột ngột, Triệu Thiên Diệp đứng bên cạnh mở miệng nói.
- Thiên Diệp. - Nhiếp Thanh Thiên nhìn Triệu Thiên Diệp, có thể thấy trong măt gã tràn ngập một sự tin tưởng.
Triệu Thiên Diệp gật đầu. Trong tai gã vẫn còn nguyên những âm thanh quen thuộc...
- Ngươi cảm thấy rất uất ức đúng không?
- Theo ta thấy thì hôm nay Công Dương Vũ đã hạ thủ lưu tình. Vậy mà ngươi vẫn còn cảm thấy vẫn uất ức đúng không?
- Thế nào? Trước mặt Công Dương Vũ, ngươi không dám phản kháng vậy mà trước mặt ta ngươi định xuất thủ?
- Đừng tưởng rằng ngươi là truyền nhân của Lục gia. Ta thấy ngươi chẳng có tư cách mà kiêu ngạo. Hừ! Ta cảm thấy nghi ngờ đối với địa vị kế thừa ngàn năm của Lục gia các ngươi.
- Ngươi phải nhớ kỹ, cho dù người khác có đánh giá Lục gia của ngươi thế nào thì cũng không thể ngăn cản. Địa vị và vinh quang không phải là thứ có thể tự phong cho mình.
Những âm thanh đó dường như đang vang lên bên tai của gã.
- Cảm ơn ngươi. - Triệu Thiên Diệp nói nhỏ.
Cùng lúc đó, nét mặt mấy người Tử Dương Kiếm Hoàng cũng chấn động.
- Đúng thế! Bây giờ mà suy đoán thì còn hơi sớm. Ta tin rằng Lục Thanh nhất định sẽ trở về.
Cách đó chừng mười mấy vạn dặm.
Cổ Hà tông. Bên ngoài thành Phân Hà...
Lục Thanh ngẩng đầu nhìn những dòng chữ to trên tường thành rồi đi vào bên trong.
- Khoan đã! Ngươi là người phương nào?
Ngoài cửa thành có sáu gã thành vệ đứng thành hai hàng kiểm tra những người đi vào. Vào lúc này, thấy Lục Thanh đi vào thành, hai gã liền bước tới ngăn lại.
Tuy rằng tu vi của Lục Thanh, bọn họ không thể nhìn thấu nhưng đạt tới cảnh giới hiện giờ của hắn cho dù khí chất của bản thân có nội liễm, dung mạo hết sức bình thường thì cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy một sự bất phàm. Huống chi, cho dù nét mặt của Lục Thanh mặc dù không được tuấn tú nhưng sự cương nghị và trấn định trong bao nhiêu năm khiến cho người ta cảm thấy say mê.
- Nhân sĩ ngoại tông. - Không muốn so đo với hai người, Lục Thanh mở miệng nói.
- Nhân sĩ ngoại tông? - Hai gã thành vệ sửng sốt. Cổ Hà tông bọn họ là tông môn cấp Thanh Phàm ở bên trong sơn mạch Linh Viên. Những nhân sĩ ngoại tông tầm thường muốn đến đây đều phải kết thành đoàn, đồng thời có kiếm giả bảo vệ mới được. Nhưng nhìn Lục Thanh trước mặt, sau lưng không hề có kiếm, thậm chí là bước chân thong dong chẳng lẽ là tới một mình?
Cả hai gã thành vệ nhìn nhau. Mặc dù họ có chú ý tới khí chất của Lục Thanh nhưng cũng không cho rằng hắn có thể xuyên qua dãy núi Linh Viên dài hơn nghìn dặm.
- Nhân sĩ của tông nào?
- Nhân sĩ Tử Hà tông.
- Nhân sĩ Tử Hà tông?
Trong phạm vi ngàn dặm có tông môn này hay không?
- Mấy tên tiểu tử chuẩn bị đóng cửa thành. Để chậm trễ đại sự ngày mai, lão tử sẽ đánh cho các người một trận.
Lúc này, từ trong cửa thành có một gã mặc bộ giáp da màu đen, lưng đeo một thanh kiếm rộng bốn xich.
Lục Thanh ngẩng đầu nhìn người trung niên vừa bước ra. Mặc dù không thể đoán được tuổi nhưng từ âm thanh thì ít nhất cũng phải hơn ba mươi. Đồng thời, Lục Thanh còn cảm nhận được ở người đó một thứ sát khí rất mạnh. Mà thứ sát khí đó không phải là do y tu luyện Sát Lục kiếm khí. Lục Thanh có thể nhận ra rằng người trung niên rõ ràng đã trải qua rất nhiều trận chém giết. Từ làn sát khí đó, Lục Thanh có thể thấy được phần lớn là hơi thở của các loại thú. Hơn nữa, tu vi của người trung niên cũng phải tới Kiếm Sư đại thiên vị.
- Đại ca. - Thấy người trung niên tới, hai gã thành vệ đang định hỏi Lục Thanh cùng với bốn người còn lại vội vã khom người.
- Được rồi! Biết sáu tên tiểu tử các ngươi còn giả vờ giả vịt. Không cần phải chậm trễ. Đóng cửa thành.
Người trung niên đi tới đá lên đùi gã thành vệ một cước, tuy nhiên lực cũng không mạnh. Mà từ ánh mắt của sáu người, Lục Thanh có thể thấy được bảy người có sự quan hệ rất tốt.
Lúc này, hai gã thành vệ mới nhớ tới Lục Thanh.
- Đại ca! Ngươi này là một nhân sĩ ngoại tông muốn vào thành. Hắn nói mình là người của Tử Hà tông. Nhưng trong tông môn phổ của chúng ta không hề có một tông môn như vậy.
- A! - Ánh mắt của người trung niên nhanh chóng nhìn về phía Lục Thanh.
Ánh mắt của người trung niên sáng ngời. Nhưng rồi lập tức y nhíu mày vì hiển nhiên là không nhận ra được tu vi của Lục Thanh.
- Chẳng lẽ lại là một văn nhân yếu nhược? - Người trung niên nói thầm một câu rồi xua tay với Lục Thanh:
- Vào đi thôi. Nhớ không được gây chuyện. Nếu không sẽ bắt ngươi ngồi nhà lao.
Lục Thanh không nói gì mà nhanh chóng bước vào trong thành.
- Lão đại.
- Người này có chút quái dị, khí chất bất phàm. Tử Hà tông.... Chẳng lẽ không có trong vòng vạn dặm hay sao? - Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt người trung niên:
- Hai người các ngươi đi theo, đừng để cho hắn phát hiện. Xem hắn làm gì.
← Ch. 622 | Ch. 624 → |