← Ch.067 | Ch.069 → |
Tử Hà phong được bao bọc bởi bốn ngọn Triêu Dương, Lạc Nhật, Phiêu Miễu, Vân Vụ. Đồng thời nó được Tứ Phương Huyễn Diệt trận tạo thành bốn cây kiếm kiều nối với bốn ngọn kia. Một khi có tình huống khẩn cấp xảy ra, bốn ngọn núi khác đều có thể nhanh chóng chi viện.
Tử Hà phong được chia làm Tử Hà ngoại cung và Tử Hà nội cung. Ngoại cung có bốn góc nối tiếp với bốn cây kiếm kiều. Nó là nơi giải quyết các sự việc quan trọng của tông môn, bao gồm những nơi như Tử Hà điện, Ngoại Sự đường, Linh Thú điện, Chấp pháp điện. Nó cũng là nơi mà đệ tử của cả năm ngọn núi tề tụ. Còn nội cung nằm giữa là nơi để cho đệ tử của Tử Hà phong tu luyện hàng ngày và sinh sống. Bố trí bên trong so với Triêu Dương cung cơ bản là giống nhau, chỉ có một chút khác biệt.
Lúc này, trong Tử Hà cung, trong một căn phòng giành cho khách, Lục Thanh khoanh chân ngồi trên giường. Trên người hắn vầng sáng hai màu xanh, tím lưu chuyển liên tục, tản ra ngoài gần một thước. Nó giống như một quả cầu có hai màu xanh tím bao phủ Lục Thanh vào bên trong. Nguyên khí trong thiên địa ở nơi đây có rất nhiều. Từ từ, nguyên khí không màu của thiên địa được hút tới đây rồi chui vào qua huyệt Bách Hội mà vào trong cơ thể Lục Thanh.
Hôm nay đã qua ba ngày kể từ hôm tiếp Lệ Kinh Sanh ba kiếm. Lục Thanh được Nhiếp Thanh Thiên cho sử dụng nhân sâm và Dưỡng Thân đan của Lệ Kinh Sanh, thân thể đã hồi phục lại như cũ. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Thanh được sử dụng dược hoàn dành cho kiếm giả. Trước kia ở Triêu Dương trấn, nhiều nhất hắn cũng chỉ thấy một ít loại dược trị liệu một số loại bệnh thông thường hay là đau nhức và một số vết thương nhẹ. Nhưng Dưỡng Thân đan có mùi cay nồng của Lệ Kinh Sanh lại hoàn toàn khác.
Sau khi Lục Thanh ăn viên thuốc vào, nó phát ra một loại nguyên khí tinh khiết còn nhẹ nhàng hơn nhân sâm rất nhiều. Nó nhè nhẹ xoa dịu nội tạng. Ngoài ra còn có một phần tách ra rồi thẩm thấu vào trong da thịt, xương cốt. Nhất thời, thân thể vốn tê dại không có chút sức lực nào của Lục Thanh bắt đầu khôi phục lực lượng. Mà lồng ngực bị va chạm khiến cho xương có vết nứt được luồng nguyên khí do dược liệu phát ra từ từ khép lại. -
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thân thể của Lục Thanh đã trở lại bình thường. Hơn nữa hắn còn cảm thấy thân thể của bản thân sau khi bị thương lại càng thêm cứng cỏi. Lực lượng thân thể tăng lên rất nhiều. Có lẽ đó chính là nguyên lý phá rồi lại lập.
Còn thời gian đi tới Lạc Nhật thành đã được đám Dư Cập Hóa dự định là ba ngày sau, cũng chính là sáng sớm ngày mai. Vì vậy mà Lục Thanh còn có một đêm để tĩnh tu. Hắn nhân cơ hội mà sắp xếp lại những gì đã hiểu được trong quá trình tiếp ba kiếm của Lệ Kinh Sanh. Lúc đó có thể là do bản thân có được một sự hưng phấn nhất định. Cho dù hôm nay hắn tiếp lại ba kiếm đó cũng chẳng ám chắc có thể làm tốt hơn hôm đó.
Lúc này, kiếm nguyên được Lục Thanh dẫn theo lộ tuyến của Húc Nhật tâm kinh cứ vận chuyển liên tục mà bồi dưỡng kinh mạch, chữa trị nội tạng bị thương. Thời điểm này, Lục Thanh đã tu luyện Húc Nhật tâm kinh tới tầng thứ tư, tương đương với cấp độ Kiếm Khách. Nó chính là loại Kiếm Nguyên công do tổ sư đời thứ ba của Triêu Dương cung sáng tạo. Tổ sư đời thứ ba có tu vi Kiếm Tông mạnh mẽ. Vì vậy mà mặc dù mới sáng tạo ra Húc Nhật tâm kinh chỉ có sáu tầng nhưng mức độ tinh thuần của Kiếm Nguyên không hề kém hơn so với Kiếm Nguyên công có chín tầng.
Nếu tập trung tu luyện Húc Nhật tâm kinh sẽ giúp ích rất nhiều đối với việc lĩnh ngộ lực lượng hỏa hệ. Bởi vì ban đầu khi vị tổ sư sáng tạo chính là dựa vào sự cảm ngộ đối với quá trình mặt trời mọc. Cảm nhận chút hơi ấm từ từ xuất hiện trong không trung mà sáng tạo ra Húc Nhật tâm kinh. Vì vậy mà khi tu luyện nó luyện xuất ra kiếm nguyên khí nghiên về hệ hỏa.
Nhưng cũng có ngoại lệ. Giống như Lục Thanh do cơ duyên may mắn mà có được Tử Điện kiếm khí vì thế mà có được sự hòa hợp với Lôi khí. Hơn nữa, do lựa chọn kiếm pháp tinh thâm có thuộc tính Phong, Lôi nên cuối cùng lại biến thành Phong Lôi kiếm nguyên.
Nhưng như thế sẽ khiến cho Kiếm Nguyên công và thuộc tính không tương thích. Lúc đầu còn không có vấn đề, nhưng khi độ Nguyên Khí kiếp sẽ bị thuộc tính tương khắc mà khiến cho không thể chuyển hòa hoàn toàn thuộc tính của Kiếm Nguyên, vì vậy mà tán công, tử vong.
Đây là điều mà Lục Thanh đã đọc được ở cuối của Húc Nhật tâm kinh. Sau đó, hắn cũng hỏi Dư Cập Hóa và biết được vấn đề nay sau hơn vạn năm phát triển Kiếm đạo đã được các đời tiền bối giải quyết. Trải qua biết bao thử nghiệm, chỉ cần thuộc tính của Kiếm nguyên và Kiếm Nguyên công không hợp thì chỉ cần đến Kiếm Sư đại thiên vị, chuyển sang tu luyện một loại Kiếm Nguyên công có cùng thuộc tính là được. Nhưng yêu cầu nhất định phải tới Kiếm Sư đại thiên vị. Chỉ tới lúc đó, thân thể của kiếm giả qua bao năm được Kiếm Nguyên rèn luyện đã tiến vào giai đoạn đầu của Kiếm Chủ. Kinh mạch cứng cỏi cùng với Kiếm Nguyên tinh thuần mới có thể chống cự được việc Kiếm Nguyên công chuyển đổi công phá.
Vì thế mà Lục Thanh cũng chẳng lo lắng. Bởi cuối cùng, Dư Cập Hóa cũng nói cho hắn, năm đó Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư đã từng để lại một quyển Kiếm Nguyên công: Phong Lôi quyết. Mặc dù rất quý những không người nào có thể chịu được Lôi khí mạnh mẽ và Tốn Phong cùng vào trong cơ thể. Vì vậy mà nó vẫn bị cất vào một góc. Chỉ cần đến lúc đó, bẩm với sư phụ Huyền Thanh chắc chắn sẽ được truyền thụ. Mà chẳng ai có thể bỏ qua được uy lực cực mạnh của Phong Lôi kiếm khí.
Lúc này đã dần tới khuya, Dịch Nhược Vũ và đám Dư Cập Hóa đang ở trong các phòng bên cạnh. Dưới sự cảm ứng bằng thần thức của Lục Thanh có thể thấy nguyên khí trong thiên địa đang dao động. Chứng tỏ lúc này bọn họ đang tu luyện. Điều đó khiến cho Lục Thanh phải cảm thán. Muốn trở thành cao thủ thực sự cho dù thiên phú có tốt đến mấy thì cũng phải khổ tu mới được. Đặc biệt là những người như Dịch Nhược Vũ và Nhiếp Thanh Thiên là cao thủ trong Long Phượng bảng đều là những người có thiên tư. Đồng thời bọn họ cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có được thanh danh như ngày hôm nay.
Một đêm cứ thế mà trôi đi. Tới sáng sớm, tiếng chuông báo hiệu thần luyện vang lên trên Tử Hà phong. Kiếm quang đang lưu chuyển quanh người Lục Thanh cũng tản đi. Hắn mở hai mắt ra mà có chút bất đắc dĩ. Bản thân đã có một bước tiến dài. Thì ra ngày hôm qua, trong lúc hắn nhớ lại ba kiếm của Lệ Kinh Sanh cuối cùng đã làm cho cảnh giới kiếm pháp vượt tới Cử khinh nhược trọng. Chính thức nhập môn. Nhưng sau đó, khi hắn nhớ lại cảm ngộ về một kiếm cuối cùng, trong đầu thình lình lại xuất hiện cảnh giới Tự hóa khinh trọng.
Nhưng đáng tiếc là, cho dù hắn cố gắng bắt chước cũng không thể thi triển ra được những gì như ngày hôm đó. Thậm chí vì cố gắng nên thiếu chút nữa mà bị lực đạo thay đổi làm cho gẫy tay. Lúc đó hắn mới sực nhận ra cảnh giới bản thân vẫn còn chưa đủ, chưa có tư cách lĩnh ngộ cảnh giới đó.
Mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng kết quả lần này cũng khiến cho Lục Thanh hài lòng. Chẳng những bước vào cảnh giới Cử khinh nhược trọng mà còn cho bản thân có được sự cảm ngộ sâu sắc đối với kiếm giả cấp bậc Kiếm Chủ. Hắn tin rằng nếu như Lệ Kinh Sanh muốn giết mình thì bản thân đừng mong đỡ nổi một kiếm. Thậm chí ngay cả chút phản ứng cũng khó.
Ra khỏi phòng, bốn người Dư Cập Hóa đã chờ hắn ở trước cửa. Thấy Lục Thanh đi ra, Đoạn Thanh Vân hơi lo lắng, hỏi:
- Thế nào? Thương thế có vấn đề gì không? Nếu vẫn còn thì cứ để bọn họ đi trước. Ta ở lại với ngươi.
Lục Thanh có chút cảm động. Mặc dù mấy người Dư Cập Hóa không mở miệng, nhưng ánh mắt của họ đã nói ra sự quan tâm đối với mình. Gật đầu một cái, Lục Thanh nói:
- Không việc gì. Nội thương của ta đã tốt rồi.
Thở phào một cái, Đoạn Thanh Vân vỗ vỗ ngực nói:
- Ta biết tiểu tử ngươi sẽ không gục dễ thế mà.
- Ngươi lại có tiến bộ? - Triệu Thiên Diệp đang đứng bên chợt mở miệng. Kiếm pháp của Lục Thanh có sự tiến bộ khiến cho khí chất trên người cũng có chút thay đổi. Có lẽ tu vi của Đoạn Thanh Vân không đủ nhưng ba người Triệu Thiên Diệp có thể nhận ra dễ dàng.
- Không thể như thế. - Đoạn Thanh Vân nghe thấy vậy kêu lên một tiếng. Nhưng hắn nhìn Lục Thanh thở dài:
- Ngươi là một con quái vật. Không ngờ lại dám tiếp ba kiếm của Lệ Kinh Sag.
Tất cả mọi người nghe thấy vậy cùng cười ha hả. Dư Cập Hóa mở miệng nói:
- Tốt lắm! Nếu Lục Thanh đã bình phục, chúng ta tới sơn đạo gặp mọi người đi.
Lục Thanh gật đầu. Năm người đi xuyên qua nội cung. Khi đi ngang qua khoảng sân rộng trong nội cung, có thể thấy trăm người cùng đang diễn luyện kiếm pháp cơ bản của Từ Hà phong - Tử Hà bát kiếm. Khí thế của mọi người cùng tỏa ra mạnh mẽ. Động tác nhịp nhàng khiến cho người ta có cảm giác không thể chống đỡ.
Thở dài một tiếng, Dư Cập Hóa mở miệng nói:
- Đến bao giờ Triêu Dương phong của ta mới có được khí thế như thế này? - Mọi người nghỉ chân một lúc rồi lại đi tiếp. Có thể do nghĩ tới việc đệ tử trên Triêu Dương phong thưa thớt nên suốt đường đi không có ai lên tiếng. Nhiếp Thanh Thiên thì vẫn cầm bầu rượu trắng, thi thoảng lại ngâm một câu. Ánh mắt của hắn bình thản nhìn về phía trước.
Sau khi ra khỏi nội cung, trước mặt chính là Ngoại Sự đường. Mấy người Dịch Nhược Vũ đứng ngay cửa lớn bên ngoài ngoại cung. Về phần nhiệm vụ tới Lạc Nhật thành, sau khi Lệ Kinh Sanh rời đi được Dịch Nhược Vũ lo liệu hết nên đám người Lục Thanh cũng không lo lắng.
Trên đường đi, đệ tử của năm ngọn núi đi lại liên tục. Lúc này, gần như tất cả các đệ tử đều chọn nhiệm vụ. Ngoại cung mặc dù lớn nhưng vào thời điểm này cũng có tới hơn ngàn người nên đám người Lục Thanh gặp liên tục.
Gần như không hề có ngoại lệ. Bất cứ ai gặp bọn họ cũng đều nhìn Lục Thanh một chút. Lúc đầu, Lục Thanh còn tưởng rằng đó là do Luyện Tâm kiếm sau lưng hắn, quá to. Nhưng sau đó khi hắn đi qua có thể thấy được sự kinh ngạc, hâm mộ, đó kỵ còn có cả sự kính sợ. Lúc đó hắn mới rõ có lẽ bản thân đã thực sự nổi danh.
Bất luận là đánh một trận với Hỏa Vân kiếm Liệt phong hay tiếp ba kiếm của Hộ pháp Lệ Kinh Sanh. Cho dù cuối cùng bản thân bị trọng thương nhưng cũng không thể phủ nhận Lục Thanh đủ tư cách để bước vào Long Phượng bảng. Thử hỏi, ba đạo kiếm khí của cao thủ Kiếm Chủ có bao nhiêu người can đảm dám đón? Do dù có đủ dũng cảm thì có bao nhiêu người có được thực lực như vậy.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |