← Ch.832 | Ch.834 → |
Thần sắc Lục Thanh bất động, trên người hắn toát ra một cỗ dao động huyền ảo, cỗ dao động này vô ảnh vô hình, tràn ngập khắp trong thiên địa, một vầng sáng màu tím trắng hiện ra trong phạm vi trăm dặm hư không. Trên chín tầng mây lập tức lôi vân hội tụ, điện quang màu trắng bạc xé rách hư không, Thiên Lôi màu tím xoay vần không ngớt, từng đạo không gian Động Hư hẹp dài dốc hết toàn lực nuốt chửng hết thảy xung quanh.
Tâm tĩnh thân chính, bất động như núi giờ phút này Lục Thanh ở giữa bọn Liệt Diễm trông như đã hòa mình cùng ngọn núi thành một thể. Một cỗ thế thiên địa vô hình hình thành xung quanh hắn, trấn áp hồ ao sông núi mạch đất rừng cổ.
- Kim lão, theo ông, làn này có thể.. Kim Linh lắc lắc đầu:
- Với bản tính của Lục Thanh, hắn nhất định không làm chuyện không nắm chắc. Huống chi là giúp cho gần bốn trăm hung thú độ kiếp.
- Đúng vậy, xin Đại tỷ cứ yên tâm. Huyền Băng bên cạnh cũng gật đầu. Liệt Diễm thở dài:
- Không phải ta không tin Lục Thanh, chỉ có điều thiên uy khó lường, che mắt Thiên Đạo như vậy, ta sợ sẽ có một ngày Thiên Đạo sẽ giáng kiếp nạn ngập trời, khiến cho ngài vạn kiếp bất phục.
- Cô nương muốn nói... Kim Linh khẽ ngập ngừng.
Liệt Diễm gật gật đầu, đôi mắt mê hồn của nàng lộ vẻ nghiêm nghị:
- Ngài kết nhân quả của Thiên Đạo như vậy, ta sợ mối nhân quả này không phải là dễ trả. Có lẽ lúc này Thiên Đạo còn chưa biết, nhưng nếu chẳng may có một ngày như vậy...
Lời còn lại, Liệt Diễm không nói ra miệng, nhưng bất kể là Kim Linh hay bọn ba mươi hai người Huyền Băng đều lộ vẻ trầm tư. Liệt Diễm nói không sai kết nhân quả cùng người, lúc nào cũng có thể xoay chuyển. Nhưng kết nhân quả cùng Thiên Đạo. e rằng chỉ có thể chịu đựng mà không có cách nào thoát khỏi
- Hy vọng hắn có thể bình an vô sự... Kim Linh hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Long Vương không phải là người thường, ta thấy trên người Long Vương có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua. Hắn kiên cường cứng rắn hơn xa bất cứ kẻ nào, có thể gọi là ngoan cố. Bất quá đây cũng là nguyên nhân mà ta quyết định đi theo hắn.
- Kiên cường ư?
Liệt Diễm trầm ngẩm một lúc, sau đó cũng gật gật.
- Ầm...
Trên không trung ngàn dặm, lúc này lôi vân bao phủ đầy trời- Thiên Lôi múa động điên cuồng, hóa thành hình dáng của vô số hung thú, ở giữa là một con lôi long dài ngàn dặm ngửa cổ gào thét Long thân dài ngàn dặm là do Thiên Lôi ngưng kết mà thành, bảo vệ đám hung thú xung quanh vào trong. Một thân khí thế kinh khủng trấn áp hư không, chấn động truyền ra rất xa
Tử Hà sơn mạch, trên Tử Hà phong.
Bọn Tử Dương Kiếm Hoàng đứng thẳng trên đỉnh, nhìn về phía sơn mạch cổ lâm ở xa xa.
- Chuyện gì vậy?
- Thất đệ nói cần năm năm. Lạc Tâm Vũ trầm giọng nói:
- Còn nữa. Thất đệ bảo hai người sư thúc tổ tạm hoãn độ kiếp
- Tạm hoãn độ kiếp?
- Tử Dương Kiếm Hoàng sửng sốt:
- Vì sao vậy?
- Lạc Tâm Vũ cũng lộ ra vẻ nghi hoặc. Lúc trước khi nghe Lục Thanh nói vậy. y cũng sửng sốt, bất quá sau đó, y quyết định nghe theo Lục Thanh
- Tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng lúc này hai người Tử Dương Kiếm Hoàng cũng gật đầu chấp nhận, không hỏi lại vì sao.
Thời gian năm năm trôi qua rất nhanh, trong năm năm này. Tất cả đệ tử nội tông Tử Hà tông gần như biến mất không thấy, trên các phong chỉ còn lại nhưng cung điện trống rỗng, thỉnh thoảng cũng chỉ thấy vài tên đệ tử ngoại môn chưa ngưng tụ khí kiếm nguyên ở lại trong cung quét dọn.
- Ở một nơi cách sơn mạch cổ lâm ba ngàn dặm, trên đỉnh một ngọn núi cao chừng năm ngàn trượng, trên một bãi đất trống cách đỉnh núi chừng trăm trượng, trước sau có hai cái đài đá rõ ràng là vừa mới tạo ra gần đây. Trong phạm vi vài dặm, gần ba ngàn Kiếm Giả trẻ tuổi chia ra ngồi xếp bằng, nguyên khí thiên địa nồng đậm bị thu hút tới, hội tụ trên đầu mọi người thành sương mù nguyên khí
Mây mù lượn lở trên đỉnh núi từng tiếng sấm rền vang không dứt, từng đạo lôi âm cuồn cuộn mênh mông chắn động hư không. Tu luyện dưới lôi âm như vậy, rất nhiều Kiếm Giả cảm thấy tâm thần bình tĩnh, dù là ảnh hường của ngoại ma thỉnh thoảng xuất hiện trước kia, dưới lôi âm liên miên không dứt cũng không có chút tác dụng gì.
- Tuy rằng không biết phía trên đỉnh núi xảy ra chuyện gì, mặc dù rất muốn đi lên, nhưng trong năm năm qua, cũng không có một tên Kiếm Giả nào vượt qua Lôi Trì một bước, bởi vì bọn họ biết, trên đỉnh có một người tồn tại. Người đó vào năm năm trước đã dùng đại thần thông đưa hơn ba ngàn người bọn họ tới đây, dùng kiếm quang dọn bằng đài đá, để cho bọn họ tu luyện trên hai đài đá này.
- Uy năng khí thế không gì sánh kịp, kiếm quang như phá núi mở đường, dù đã năm năm trôi qua, nhưng vẫn in sâu trong lòng bọn họ.
- Năm năm qua được lôi âm tẩy luyện rất nhiều đệ tử cảm thấy thân thể của mình cứng cáp hơn nhiều so với trước kia. Thậm chí có đệ tử dùng kiếm khí nhị phẩm chém vào thân thể, nhưng chỉ để lại một vết màu trắng mờ mờ mà thời. Đừng nói là ké có tu vi cao nhất, dù là kiếm khí tam, tứ phẩm cũng không thể làm thương tổn bọn họ mảy may.
- Mà đây chỉ là một phần biến hóa nho nhỏ của bọn họ trong năm năm qua mà thôi. Quan trọng nhất là đột phá tu vi trong năm năm, quả thật đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Tu luyện dưới lôi âm, lãnh ngộ Kiếm Đạo Kiếm Đạo, bất kể là cảnh giới kiếm pháp hay cảnh giới tu vi, cũng đột phá thuận lợi vô cùng.
- Thậm chí bọn họ cảm thấy lúc này, bọn họ rất dễ dàng sáng tỏ bản tâm, không để tâm ma thừa cơ xâm nhập.
- Tuy rằng lúc trước bọn họ tới đây không có dấu hiệu gì, nhưng bọn họ cũng biết hết thảy là do người trên đỉnh núi làm ra. Mà hôm nay, lôi âm nổ vang năm năm qua, rốt cục đã ngừng lại.
- Giờ phút này vô số người cảm thấy như mất mất một cái gì, tốc độ tu luyện cũng chậm chạp trở lại như lúc trước, mà rèn luyện thân thể dường như cũng không tiến triển.
- Dù là như vậy, mọi người cũng cảm thấy thỏa màn vô cùng. Năm năm qua, gần như mọi người đều đột phá, tiến vào cảnh giới Kiếm thể. Ngoại trừ một số ít người đột phá thất bại ra, giờ phút này nội tông của Tử Hà tông đã không còn ai có tu vi thấp hơn cấp Kiếm Khách.
- Thậm chí trong đó có nhiều người tiệp dân được mầm mông hệ thuộc tính, thành tựu hệ kiếm khí, còn có hơn ba trăm người đột phá cấp Kiếm Sư. Mà chuyện khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc chính là, thậm chí có hơn ba mươi người vượt qua nguyên khí kiếp thuận lợi, đạt tới bậc Kiếm Chủ có thể lăng hư ngự không. Còn có gần nửa số người đến tâm ma luyện cảnh cuối cùng vốn tưởng rằng thất bại, nhưng vẫn tiến giai thành công mà không hiểu vì sao. Trong hơn ba mươi người kia. Hoàng Linh Nhi cầm đầu, ở nửa năm đầu đã thuận lợi đạt tới cấp Kiếm Chủ, sau đô là Vu Phi đột phá vào nửa năm sau.
- Năm năm trước. Lục Thanh đã lấy hai giọt máu Long Vương hóa thành Long nguyên dịch, trợ giúp hai người thành chân thân bán long. Đối với hai người Hoàng Linh Nhi và Vu Phi trong lòng Lục Thanh vẫn thầm chúc phúc cho bọn họ. Mà trước khi rời khôi tầng bốn kiếm mộ. Lục Thanh cũng đã được Diệp lão cho phép, về sau hắn có thể tự ý lựa chọn truyền nhân cho Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh. Đừng nói là hiện tại, dù là Diệp lão trước kia, tu vi về Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh cũng khó lòng sánh được với Lục Thanh.
- Dù là như vậy, Lục Thanh cũng chỉ mang ba tầng đầu truyền thụ cho hai người. Tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh cần nhất là có nghị lực lớn lao, sau khi vượt qua tầng năm, nỗi đau đớn gia tăng kịch liệt. Tầng thứ sáu đột phá Kiếm thể Thanh Phàm, lại là một bình cảnh,
- Lục Thanh cũng lo lắng cho hai người. Bởi vì hiện tại mỗi người trong bọn họ cũng không còn sống vì mình, mà sống vì nhau, cho nên không thể để bất cứ ai xảy ra chuyện.
- Trong khoảnh khắc lôi âm biến mắt. Hoàng Linh Nhi và Vu Phi lại đột phá, hai người đạt tới Kiếm Chủ đại thiên vị, chỉ chờ hiểu ra căn nguyên duyên hoa tẩy hết là có thể tiến vào cảnh giới Kiếm Hồn.
- Lúc này trên đỉnh núi, đài đá vốn bằng phẳng giờ đây đã trở nên lồi lõm. Giữa đài đá có một bóng người màu xanh ngồi xếp bằng trong đó, khí Phong Mang màu trắng đục bao phủ toàn thân. Mà trên khí Phong Mang này đồng thời toát ra vầng sáng màu tím nhạt, chỉ có điều vầng sáng này như ẩn như hiện, không rõ ràng.
- Lục Thanh chậm rãi mở to hai mắt, giống hệt như người bình thường, nhưng theo như bọn Liệt Diễm ở xa xa nhìn lại, cái nhìn của Lục Thanh như nhìn thấu hư không, thu liễm vô tận luân hồi. Từ ánh mắt của hắn, một thanh cự kiếm màu tím trắng bay lên, uy áp kinh khủng vô hình toát ra, đè ép trong lòng mọi người.
Tuy rằng chỉ là vô ý, nhưng bọn Liệt Diễm cũng như gặp đại địch, thần sắc ngưng trọng vô cùng. Thậm chí trên mặt Liệt Diễm còn đổ vài giọt mồ hôi đừng nói là nhưng người khác. Ngoại trừ Kim Linh và Huyền Băng ra, nhưng người còn lại toàn thân hiện ra một tầng linh quang nồng đậm, chính là lực Linh Vực hộ thể. Thậm chí có người không chịu nổi, lân giáp như ẩn như hiện trên người.
- Ong...
- Tiêng kiếm ngâm vang lên khe khẽ lập tức tắt hẳn, nhưng ở dưới, hơn ba ngàn tên đệ tử nội tông cung cảm thấy bản thân nháy mắt căng thẳng, lập tức toàn bộ biên mất ngay tại chỗ.
Lục Thanh chậm rãi đứng dậy, cảm thấy mê man một trận, dường như không gian trước mặt không hề xa lạ chút nào. Chỉ cần liếc mắt một cái, dường như hắn có thể nhìn thấu không gian vô tận, trong không gian Động Hư vô cùng có vô số thần quang chấn động, vài vạn dặm, hàng chục vạn dặm, hàng trăm vạn dặm.
- Lúc này Lục Thanh đứng thẳng trên đỉnh núi tay phải giơ lên cao, ánh mắt nhìn xuống, quét mắt nhìn hoa vãn trên tay mình. Lúc này bồng nhiên hắn phát hiện ra nhưng hoa văn trên tay vốn rõ ràng đã biến mất không còn, lòng bàn tay trở nên nhẵn nhụi không còn gì khác.
- Lục Thanh chộp hờ một trảo.
- Ẩm...
Chỉ trong thoáng chốc, không gian trăm trượng trước mặt bất chợt sụp xuống, sóng gợn không gian màu trắng sáng khuếch tán ra. Cương Phong trên chín tầng mây nháy mắt bị xé nát. Ngay cả ánh mặt trời tỏa sáng khắp mặt đất cũng bị sóng gợn không gian kia nuốt chửng trong nháy mắt.
- Mạnh quá...
Liệt Diễm và Kim Linh nhìn nhau, đồng thời lộ vẻ kinh hãi. Năm năm qua, rốt cục hắn đã đạt tới cảnh giới nào?
Ngay sau đó, không thấy Lục Thanh có động tác gì, không gian bên cạnh bọn Liệt Diễm dường như trở nên vặn vẹo, hư không như không tự chủ được mà di chuyển, đưa mọi người tới trước mặt hắn.
- Ánh mắt Liệt Diễm nhìn Lục Thanh chăm chú, chớp động thần quang có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì?
← Ch. 832 | Ch. 834 → |