← Ch.888 | Ch.890 → |
- Kiếm thi tụ nguyên!
Một tên Kiếm Tôn cái thế quát khẽ một tiếng.
Toàn thận có thi khí nồng đậm bắt đầu khởi động. Đồng thời, hai tên Kiếm Tôn cái thế khác cũng đồng thời huy động thần kiếm.
Chín kiếm thi Kiếm Tôn lập tức kết thành một kiếm trận ở trước mặt ba người, chín mũi thần kiếm cấp Bạch Linh hợp nhất. Đồng dạng một điểm Hỗn Độn màu xám lộ ra ở trung ương chín thanh thần kiếm-
Ánh mắt ngưng trọng, chư tông Kiếm Tôn cái thế đều tránh lui. Đến khi chín kiếm thi Kiếm Tôn gọi thần kiếm ra, chư tông mới biết lời đồn trước đây thực sự không phải là khuếch đại.
Mỗi một kiếm thi này chẳng những tu vi giống nhau, đều ở Kiếm Tôn tiểu thiên vị, hơn nữa cấp bậc của thần kiếm đều là cấp Bạch Linh trung phẩm, về phần thuộc tính, bởi vì Thi Kiếm Tông độc môn phương pháp luyện thi cũng đã hóa thành âm khí nặng nhất thuộc tính Tử Sát.
Rất nhiều Kiếm Tôn cái thế có thể cảm thấy, trong mỗi một kiếm thi này chỉ lưu lại một điểm chân linh. Nhưng chỉ bằng một điểm chân linh này, mỗi một kiếm thi đều có thể phát huy ra tám phần thực lực khi còn sống.
Lúc này, chín kiếm thi kiếm nguyên hợp nhất, ở trung tâm kiếm trận. Hỗn Độn màu xám bị giam cầm. Ngưng tụ thành một điểm sáng màu xám.
Ken két.
Một lúc sau, chín thanh thần kiếm cấp Bạch Linh sinh ra thanh âm nghiền nát. Trên mặt ba gã Kiếm Tôn cái thế Thi Kiếm Tông lập tức lộ vẻ đau lòng, nhưng đối diện với một quyền của Lục Phong Lôi bọn họ không dám chậm trễ
Hỗn Độn hiển hóa, tất nhiên cũng chỉ có thể dùng Hỗn Độn để chống lại.
Đáng tiếc là, ở chỗ này chỉ có ba người bọn hắn. Nếu không, lấy Kiếm Thi Tụ Nguyên Trận, kiếm trận Địa giai độc môn của Thi Kiếm Tông bọn họ, cũng sẽ không chỉ dẫn ra một chút Hỗn Độn đã hư hao chín thanh thần kiếm cấp Bạch Linh.
Nhưng giờ phút này, ba người cũng không dám chậm trễ, chín kiếm thi vừa hình thành kiếm trận, một điểm Hỗn Độn kia lập tức lăng không bay ra. Kiếm Ý Tử Sát đen kịt vờn quanh khối Hỗn Độn bằng nắm tay bình thường, lao về phía nắm tay thuẫn kim sắc phong cách cổ xưa của Lục Phong Lôi.
Một điểm Hỗn Độn lập tức lăng không bay ra. Kiếm Ý Tử Sát đen ngòm vờn quanh điểm Hỗn Độn chỉ to bằng nắm tay kia, phóng về phía quyền màu vàng tinh thuần cỗ kính của Lục Phong Lôi.
Ầm ầm. Hỗn Độn va chạm, chấn sụp trăm dặm không gian. Gợn sóng hư không khuếch tán. Hàng chục cỗ thế thiên địa đánh xuống, liên hợp thành một cỗ thiên địa uy nghiêm khổng lồ, ngăn cản ở trước mặt chư tông Kiếm Tôn cái thế.
Ầm ầm, lui nhanh về phía sau, trên cánh tay phải của Lục Phong Lôi hiện ra từng vết máu màu vàng. Trước đó đã bị trọng thương, lúc này lại miễn cường vận dụng Tổ Long Long tộc, vận dụng Thập long chỉ lực mà hắn còn không thể hoàn toàn khống chế, lập tức dẫn động thương thế, máu thịt văng tung tóe, linh huyết tràn ra. Ngay cả chân thân cỗ long ngàn trượng cũng theo đó thu nhỏ lại trở về nguyên trạng.
Lõng mày nhíu lại. Triệu Thiên Diệp tiến lên một bước.
- Thiên Diệp!
Nhiếp Thanh Thiên nắm lấy bả vai Triệu Thiên Diệp.
- Buông tay!
Triệu Thiên Diệp trầm giọng nói.
- Thiên Diệp!
Lạc Tâm Vũ bên cạnh cũng đồng dạng vươn tay nắm lấy vai phải Triệu Thiên Diệp. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía hai người Long Tuyền. Triệu Thiên Diệp nhướng mày, lúc này mới dừng bước.
Cười lạnh một tiếng, nhìn sang Lục Phong Lôi, một tên Kiếm Tôn cái thế của Thi Kiếm Tông cười lạnh nói:
- Thế nào, còn ôm ảo tưởng không thành! Loại uy thế kia, cho dù cha ngươi mạnh mẽ như thế nào cũng tuyệt đối không sống nổi. Vực sâu này, chính là thiên mộ của hắn!
Người này nói ánh mắt của ba người lại chưa từng rời khỏi người Long Tuyền. Thân là Hoàng giả Long tộc, đó là tồn tại đủ để so sánh với lão tổ của Thi Kiếm Tông bọn họ. Nếu không phải Long Tuyền ở đây, vừa rồi tổn thất hai kiếm thi Kiếm Tôn, bọn họ cũng tuyệt đối muốn làm cho Lục Phong Lôi ngã xuống tại chỗ.
Dù sao lúc trước một trận chiến ở Lăng Tiêu Tông. Lục Phong Lôi đã biểu hiện ra chiến ý và Thiên phú thật kinh người. Nếu để hắn tự do phát triển, sau này nhất định trở thành đại địch một phương. Đối với Kim Thiên Tông, ba người chưa bao giờ nghĩ tới hòa giải.
Dù sao lúc trước lão tổ Thi Kiếm Tông bọn họ mười lăm tuyệt thế Kiếm Tổ trấn áp Lục Thanh, mối cừu hận này, lấy quan hệ của mấy người Lạc Tâm Vũ và Lục Thanh kia, cho dù dốc hết ngũ hồ tứ hải cũng khó xóa được. Cho nên, ba người đối với Lục Thanh ngã xuống lúc này là tràn đầy mừng rỡ vô tận.
Có tâm tư đồng dạng, còn có mười bốn đại tông môn khác, trong đó, Lăng Tiêu Tông là rõ ràng nhất. Niềm vui toàn bộ hiện lên trên mặt, dù sao, tuyệt thế Kiếm Tổ của Lăng Tiêu Tông bọn họ mặc dù không ngã xuống trên tay Lục Thanh, nhưng cũng chẳng khác gì ngã xuống. Nghĩ đến một hài nhi hôm nay ở trong tông môn địa vị cực cao, bốn người Lăng Tiêu chính là tức giận không thôi.
- Ba vị nói đúng. Lăng Tiêu Tông ta cũng vô cùng tán thành. Đối với dạng cường giả tuyệt đối này, Lăng Tiêu Tông ta có rảnh cũng sẽ phái ngoại môn đệ tử lên thắp thiên hương.
Lăng Tiêu cười to thành tiếng, đồng thời hướng về phía ba gã Kiếm Tôn cái thế của Thi Kiếm Tông hơi làm một kiếm lễ. Ba người Thi Kiếm Tông thấy thế, lúc này mĩm cười hoàn lễ. Nhưng lão quái vật trải qua thế sự đã lâu này, đạo lý đối nhân xử thế đã sớm quen thuộc, chỉ trong nháy mắt đã có tính toán.
Nhìn bộ dáng của ba người Lạc Tâm Vũ kìm nên Kiếm Ý trên người, muốn hướng nhóm người mình trấn áp tới, rồi lại mạnh mẽ nhịn xuống, ý cười trên mặt bốn người Lăng Tiêu càng đậm.
- Vô liêm si! Ngươi là cái gì chứ!
Hai mắt của Lục Phong Lôi đỏ bừng, trên người lộ ra một cỗ khí tức bạo ngược, gắt gao nhìn chằm chầm vào Lăng Tiêu, nói:
- Lúc trước, nếu không có Thánh Giả Lăng Tiêu Tông ra tay, đâu còn Lăng Tiêu ngươi đứng ở chỗ này. Bại tướng dưới tay, cũng ở chỗ này làm tư thế của tiểu nhân, thật không biết xấu hổ. Lục Phong Lôi ta lấy làm xấu hồ vì nói chuyện với ngươi!
- Ngươi...
Lăng Tiêu sắc mặt ngẩn ra, sau đó đỏ bừng lên. Từ trước tới nay, thân là chưởng môn chí tôn Lăng Tiêu Tông, một trong năm đại tông môn cấp Tử Hoàng của đại lục, cái thế cường giả, chịu nhục nhà như thế ở trước mặt người khác. Lời nói này của Lục Phong Lôi, dù là hắn ngưng luyện được tâm cảnh kiên định không lay động, nhưng cũng dấy lên sóng lớn ngập trời
Không nói gì nữa, trên người Lăng Tiêu ngưng kết Kiếm Ý Thiên Lôi bá đạo. Cự kiếm Kiếm Ý cao năm nghìn trượng hội tụ vô cùng Thiên Lôi, hướng về phía Lục Phong Lôi lăng không chém xuống. Gợn sóng hư không tái nhợt hóa thành mũi kiếm, ngưng tụ ở trên mũi kiếm, tiếng kiếm rít bạo ngược giống như tiếng sấm, phá tan hơn mười dặm hư không.
- Lăng Tiêu, ngươi cũng chỉ có chút bản lãnh ấy sao? Cho dù bản thân bị trọng thương, cho dù không sử dụng Tổ Long Long tộc ta, ngươi cũng không đánh lại ta! Cha ta ngươi không thắng nổi! Ta là con, cũng có thể bóp nát ngươi trong bàn tay!
Lục Phong Lôi ngửa mặt lên trời cười dài, cổ long chân lực thuần kim sắc nổi lên lưu chuyển ở trên người. Giờ phút này, đúng là có một cỗ chiến ý tràn đầy cuồn cuộn bốc lên. Một hư ảnh kim long vạn trượng hiện lên ở sau lưng hắn, không dựa một chút nào vào lực lượng của Tổ Long, hư ảnh kim long này, chính là bản thân long thân pháp tướng của Lục Phong Lôi.
Theo long thân pháp tướng của Lục Phong Lôi ngưng kết, chân lực cỗ long thuần kim sắc kia lập tức giống như kim dịch bao lấy toàn thân, thương thế trên người lập tức khép lại với tốc độ kinh người.
Trong mắt chớp động kim quang, Long Tuyền quát khẽ một tiếng:
- Chính là như vậy! Cổ Long chân thân, chính là lấy chiến dưỡng chiến! Bách chiến mà thăng!
Tiếng rồng ngâm rung trời, thân hình lớn như người bình thường, nhưng một quyền của Lục Phong Lôi ở trong mắt chư tông Kiếm Tôn cái thế giống như một pho tượng cổ thần giáng thế. Một cỗ Quyền Ý trấn thiên áp địa ở trên người hắn dâng lên.
- Đây là QuyềnÝ, không sai!
Long Tuyền gật gật đầu.
- Ngưng xuất Quyền Ý, cỗ long chân thân, cũng coi như đã đăng đường nhập thất rồi, chờ Quyền Ý hoàn toàn thành thục, chính là lúc thành tựu Long Hoàng.
Nhược Thủy bên cạnh ánh mắt lưu chuyển mặc dù thần sắc trấn định nhưng ánh mắt lại không dừng lâu trên người Lục Phong Lôi.
Lúc này trong vực sâu, lòng đất sâu thẳm, thời không vặn vẹo, giống như có thứ gì đó đang nổi lên, khôngbiết vì sao dường như không có ai trông thấy. Nàng có thể cảm ứng được rõ ràng một cỗ sức sống cường đại trong đó, nhưng vì sao, chư tông Kiếm Tôn cái thế một chút phản ứng đều không có? Hơn nữa. Nhược Thủy còn có thể khẳng định, người bên cạnh này có thể so với tuyệt thế Kiếm Tổ Long Hoàng Long tộc, cũng tuyệt đối không có khả năng không cảm ứng được, nhưng vì sao hắn lại trấn định như thế? Rất nhiều nghi vấn khiến Nhược Thủy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Còn có lúc trước, Kiếm Ý Thiên Đạo trói buộc động tác của nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy một trận vô lực. Ngay cả Kiếm Đạo của bản thân, đều bắt đầu vi phạm ý nguyện của mình, vậy còn có cái gì là hoàn toàn thuộc về bản thân nàng.
Ầm.
Phun ra một ngụm máu, bị Kiếm Ý bức bách, cả người Lăng Tiêu lung lay sắp đổ.
- Như thế nào, ngươi vẫn chưa phục! Không phục, ta và ngươi chiến một trận sinh tử! Thắng rồi đầu của Lúc Phong Lôi này tặng cho ngươi!
Ánh mắt Lục Phong Lôi như điện, sinh ra từng đạo kim mang, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu được hai gà Kiếm Tôn cái thế đỡ lấy, hai mắt bỗng nhiên trợn to, quát lên một tiếng lớn:
- Có dám đánh một trận!
Có dám đánh một trận! Chiến ý điên cuồng truyền ra trong hư không, trong chốc lát truyền khắp chu vi mấy vặn dặm.
Chư tông Kiếm Tôn cái thế chăm chú nhìn, chiến ý của Lục Phong Lôi, cho dù lấy kinh nghiệm giết chóc đã lâu của bọn họ cũng chưa bao giờ thấy qua.
Lúc này, ba gã Kiếm Tôn cái thế của Lăng Tiêu Tông mới tỉnh ngộ. Lăng Tiêu vừa rồi làm cho Lục Phong Lôi tức giận, thật sự không phải hành động sáng suốt. Hai mắt đồng dạng đỏ bừng, nhưng Lăng Tiêu lại không lên tiếng. Bởi vì từ một quyền vừa rồi hắn đã biết được, một trận chiến sinh tử với Lục Phong Lôi, hắn tuyệt đối không có bất cứ phần thắng nào.
Lục Phong Lôi chưa vận dụng Tổ Long Long Châu đã cường hãn như vậy, vận dụng Tổ Long Long Châu, lúc trước càng có thể chiến một trận với tuyệt thế Kiếm Tổ của Lăng Tiêu Tông hắn. Đổi lại là hắn, chỉ có thể chết vô ích.
- Như thế nào, ngươi không dám! Ngươi do dự! Ngươi sợ hãi! Không cần tìm lý do! Sau này nhìn thấy Lục mỗ, đừng vội tỏ thái độ tiểu nhân, nếu không Lục mỗ gặp ngươi một lần liền muốn đánh cho một trận, xem nắm đấm của Lục mỗ cứng, hay là da mặt của Lăng Tiêu ngươi dày!
Lục Phong Lôi nhỏ ra một miệng bọt máu, trên người ngầm có ý điên cuồng.
Phụt
Nghe lời nói này, Lăng Tiêu rốt cuộc không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi, cả người trở nên suy sụp.
- Ba lão thất phu, chúng ta tái chiến!
Lục Phong Lôi chiến ý điên cuồng lại lần nữa xoay người sang chỗ khác, ánh mắt rơi xuống trên người ba người Thi Kiếm Tông. So với trước đây, Lục Phong Lôi lúc này, chỉ trong thời gian mấy lần hít thở đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Toàn thân cơ bắp giống như sắt thép, tản ra một tầng thần mang thuần kim sắc, chân lực cường hoành lưu chuyển quanh người. Một cỗ Quyền Ý cường hoành độc nhất vô nhị cùng trời đất vờn quanh trên thân thể, cảm giác trầm trọng giống như thần sơn trấn áp tràn ngập bốn phía.
← Ch. 888 | Ch. 890 → |