← Ch.0980 | Ch.0982 → |
Thảo nào bất luận kẻ nào đều xem Vô Căn Thần Thiết là pháp bảo, Mạc Vô Kỵ cuối cùng là hiểu ý nghĩa trong đó. Làm một tu sĩ Thần Vực, dù cho lại kém, cấm chế cấp thấp nhất cũng còn là có thể khắc ra sao?? Chính là khắc không ra đc thần cấm cấp một, Vô Căn Thần Thiết đặc tính tương lai cũng sẽ thăng cấp đến cấp một thần cấm.
Theo Mạc Vô Kỵ, Vô Căn Thần Thiết luyện chế pháp bảo, tương lai thăng cấp, rất có thể trong đó trận văn cấm chế cũng sẽ thăng cấp.
Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ liền muốn khắc một trăm lẻ tám đạo cấm chế. Thiên Cương địa sát đầy đủ là một trăm lẻ tám, rất nhiều Tiên Thiên Pháp Bảo cấm chế cũng là một trăm lẻ tám đạo. Lần này Mạc Vô Kỵ dự định lại đem Vô Căn Thần Thiết luyện chế thành pháp bảo cuối cùng cho mình, tự nhiên hi vọng pháp bảo tương lai có thể thăng cấp đến cấp độ càng cao càng tốt.
Để cho Mạc Vô Kỵ không có nghĩ tới là, hắn chỉ khắc năm đạo cấm chế, cũng không cách nào khắc thêm một đạo cấm chế nữa đi vào.
Hơn nữa lúc này Vô Căn Thần Thiết càng là căn cứ hình dạng trong ý niệm của hắn, kịch liệt biến hóa.
Trong thời gian ngắn, cấm chế hắn khắc liền tiêu ở trong Vô Căn Thần Thiết khí phôi. Mạc Vô Kỵ nhanh chóng phun ra một đạo máu huyết thẩm thấu vào trường kích, trường kích là của hắn, tuyệt đối sẽ không cho người thứ hai. Cho nên dùng máu huyết luyện hóa, càng là thuận tiện như ý.
Mấy canh giờ đi qua, một thanh trường kích 2 trượng trôi lơ lửng ở trước mặt của hắn, trường kích màu sắc tro đen, không còn có nửa điểm khí tức của Vô Căn Thần Thiết.
Mạc Vô Kỵ vừa vung tay, trường kích liền hạ xuống rơi vào trong tay của hắn. Một loại thư sướng từ đáy lòng Mạc Vô Kỵ dâng lên, thật giống như cây trường kích từ đầu tới nay đã bị hắn nắm trong tay giống nhau, tự đang thỏa mãn.
lưỡi Kích vẫn là hình bán nguyệt, Mạc Vô Kỵ đứng lên, trường kích nhẹ nhàng vung lên.
Không gian giống như bị một kích đánh vỡ ra, một loại rõ ràng hiểu ra xuất hiện ở trong đầu của hắn. Dù cho chỉ là nhẹ nhàng vung lên trường kích, Mạc Vô Kỵ vẫn như cũ cảm giác được hình như hết thảy chung quanh thần niệm ý chí đều bị trường kích của hắn chặt đứt. Ngay lập tức sau đó, loại cảm giác này mới biến mất.
Mạc Vô Kỵ mừng rỡ không thôi, thật là mạnh mẽ thần thông. Hắn biết Bình Thủy dung hợp đến bên trong trường kích, sẽ có một loại tự mang thần thông, hắn thật không ngờ Bình Thủy sẽ cho hắn một kinh hỉ lớn như vậy. Cái thần thông này lại là đoạn thần, có thể chặt đứt hết thảy chung quanh thần niệm ý chí.
Nếu mà tại trong quá trình đấu pháp, đây chính là đòn sát thủ của hắn. Chỉ cần hắn thi triển đoạn thần, có thể trong thời gian cực ngắn đoạn đi thần thông của đối phương nắm trong tay.
Dù cho lúc này ngắn nữa, đối với Mạc Vô Kỵ mà nói cũng có thể làm rất nhiều chuyện.
Chuôi trường kích này vẫn là gọi Bán Nguyệt Trọng Kích, Mạc Vô Kỵ hài lòng thu hồi Bán Nguyệt Trọng Kích.
Đây là một món pháp bảo hắn tiêu phí thời gian dài nhất luyện chế, chuôi trọng kích này cũng không có để cho hắn thất vọng. Mạo hiểm đi Tích Lộ Thần Thành, những thứ này đều chiếm được hồi báo. Mặc dù Bán Nguyệt Trọng Kích vẫn chỉ là một món loại hạ phẩm thần khí kém, Mạc Vô Kỵ cũng không thèm để ý. món pháp bảo này nhưng có thể thăng cấp.
- Rầm rầm!
Không trung xuất hiện từng trận nổ vang chi âm, Trì Băng thanh âm truyền đến:
- Vô Kỵ, ta muốn đi ra ngoài trùng kích Thần Vương, ngươi đi cùng ta sao?.
- Ô kê con dê.
Mạc Vô Kỵ lập tức đáp, hắn vừa mới luyện chế hoàn thành Bán Nguyệt Trọng Kích, lúc này coi như là một Thiên Thần hậu kỳ tới nơi này, hắn cũng có nắm chắc đánh đc một trận.
...
Một nén nhang sau đó, Trì Băng cùng Mạc Vô Kỵ đã cách xa thung lũng bọn họ tu luyện.
Tại một chỗ trống trải nơi, Trì Băng báo cho Mạc Vô Kỵ biết một cái, sau đó khoanh chân ngồi xuống trùng kích Thần Vương cảnh.
Mạc Vô Kỵ bắt đầu ở xung quanh bố trí các loại hộ trận, phòng ngự hộ trận, Tụ Linh thần trận. Trên người hết thảy thần tinh, đều bị Mạc Vô Kỵ ném vào bên trong tụ linh trận.
Bàn về trận đạo, Trì Băng thật đúng là không bằng Mạc Vô Kỵ.
Lúc này Thần Linh Khí ở đỉnh đầu Trì Băng đã tạo thành một cái vòng xoáy, không gian quy tắc kịch liệt ba động. Từng đạo thiên địa quy tắc bị Trì Băng dẫn động, sau đó cùng Trì Băng đạo vận dung hợp cùng một chỗ.
Chung quanh yêu thú bị loại này quy tắc biến động sợ hãi, đều rời xa.
Nửa ngày sau đó, không gian quy tắc bộc phát rõ ràng, một loại cường đại đạo vận khí tức nổi lên trên đỉnh đầu Trì Băng.
Càng cuồng bạo Thần Linh Khí bị Trì Băng hấp dẫn đến, đỉnh đầu Trì Băng, Thần Linh Khí vòng xoáy là càng lúc càng lớn. Mạc Vô Kỵ nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển Bất Hủ Phàm Nhân Quyết tu luyện.
Cơ hội như thế quá khó khăn được, nắm chặt thời gian tu luyện, chí ít có thể tiết kiệm hắn một năm hoặc nửa năm thời gian.
Lại là hai ngày thời gian trôi qua, Trì Băng nuốt vào một quả Thần Ngọc Đan.
- Ầm!
Cuồng bạo lôi hồ bị Trì Băng dẫn động xuống tới, gần như là vào giờ khắc này, Mạc Vô Kỵ tu vi xông phá Dục Thần tầng năm, bước vào Dục Thần tầng 6.
Mạc Vô Kỵ thở dài một hơi, đình chỉ tu luyện. Có thể mượn Trì Băng độ kiếp đông phong, từ Dục Thần tầng năm bước vào Dục Thần tầng 6, Mạc Vô Kỵ rất là hài lòng.
Hiện tại Trì Băng gần nghênh đón lôi kiếp, hắn phải giúp Trì Băng hộ pháp.
- Rắc rắc rắc! Răng rắc!
Từng đạo lôi hồ lớn ầm ầm hạ xuống, Trì Băng nắm lên một thanh trường kiếm, bổ về phía lôi hồ.
Nhìn một đạo lại một đạo lôi hồ bị Trì Băng xé rách, Mạc Vô Kỵ cảm thụ được khí tức trên người Trì Băng càng ngày càng mạnh.
Liên tiếp 4 sóng lôi kiếp đi qua, Mạc Vô Kỵ thấy Trì Băng chỉ là bị thương nhẹ. Bất chấp cái đó có quan hệ với khí tức trên người Trì Băng không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, biểu lộ Trì Băng cường đại. Trước đây Thiên Phàm Tông Bàng Cật cũng đã vượt qua Thần Vương lôi kiếp, Mạc Vô Kỵ cảm giác Bàng Cật sư tổ xa xa so ra kém Trì Băng.
Trì Băng cường đại, tuyệt đối là vô số lần trong chiến đấu đọ sức mà có.
Dày đặc thô to lôi kiếp hồ duy trì liên tục hạ xuống, Trì Băng thương thế thành lớn. Không gian Thần Linh Khí dường như xuất hiện nhất thời chậm lại, trong lòng Mạc Vô Kỵ có chút buồn bã, hắn biết đây là độ kiếp chuẩn bị không đầy đủ tạo thành. Bởi vì thần tinh thiếu, mới phải xuất hiện loại tình huống này. Nếu mà thần tinh cũng đủ, thực lực của Trì Băng lên cao nhanh hơn.
Vài đạo khí tức cường đại nhanh chóng tiếp cận đến, trong lòng Mạc Vô Kỵ cả kinh, một loại nguy hiểm bao phủ lại trong lòng. Hắn biết, có cường giả bị lôi kiếp của Trì Băng kinh động, muốn đi qua kiểm tra.
Trì Băng dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, nàng bỗng nhiên một trận hét dài, chung quanh thiên địa quy tắc bỗng nhiên vỡ vụn. Mạc Vô Kỵ cũng cảm giác được một loại khí tức cường đại tại trên người Trì Băng dâng lên, cái loại này xé rách thiên địa cảm giác đè nén giác truyền đến, Mạc Vô Kỵ nhịn không được không ngừng lui về phía sau.
Trong lòng hắn rất là mừng rỡ, Trì Băng đã vượt qua Thần Vương lôi kiếp, bước vào Thần Vương cảnh.
Quả nhiên, khi thần niệm của Mạc Vô Kỵ lần nữa cảm ứng, vài đạo cường giả khí tức tiếp cận tới được biến mất vô tung vô ảnh.
Trì Băng bước vào Thần Vương, Mạc Vô Kỵ trái lại dễ dàng hơn.
Lại là một ngày thời gian trôi qua, Trì Băng đi ra hộ trận, nói với Mạc Vô Kỵ:
- Vô Kỵ, ta đã bước vào Thần Vương cảnh, từ hôm nay trở đi, không còn có ai có thể tùy tùy tiện tiện khi dễ chúng ta tỷ đệ.
- Chúc mừng Băng tỷ.
Mạc Vô Kỵ đồng dạng là mừng rỡ không thôi, có một cái Thần Vương theo bên người, so với trước lẻ loi một mình phải an toàn hơn nhiều lắm.
- Đi thôi, chúng ta về trước đi, ta yêu cầu bế quan một đoạn thời gian, vững chắc tu vi của mình.
Trì Băng cũng rất là sung sướng, phấn đấu nhiều năm như vậy, ngày hôm nay nàng rốt cục bắt đầu đi tới đỉnh phong.
Bất chấp còn có rất nhiều người cường đại hơn nàng Thần Vương tầng một, chí ít không ai sẽ vô duyên vô cớ tìm nàng phiền phức. Thật giống như trước đây nàng bị một cái Thần Vương cường giả bức bách núp ở trong bàn phong thung lũng vô số năm, loại chuyện này cũng sẽ không phát sinh nữa.
...
Khoảng cách Niết Bàn Học Cung kiểm tra chỉ có thời gian một tháng, hôm nay tại bên ngoài Niết Bàn Đạo Thành, đi tới bốn người cùng một con thần thú 3 chân. Có quá nhiều người muốn đi trước Niết Bàn Đạo Thành, cũng có quá nhiều người muốn từ Niết Bàn Đạo Thành rời đi, cho nên tại bên ngoài Niết Bàn Đạo Thành, vẫn là kín người hết chỗ.
Bốn người này chính là Mạc Vô Kỵ, Trì Băng, Trì Xuyên cùng Đại Hoang, thần thú 3 chân tự nhiên là Súy Oa.
Mấy tháng bế quan, Trì Băng tu vi vững chắc ở tại Thần Vương một tầng, Mạc Vô Kỵ tu vi đồng dạng là vững chắc ở tại Dục Thần tầng 6. Về phần Đại Hoang, trực tiếp vọt vào Dục Thần tầng bảy, coi như là Dục Thần hậu kỳ.
Duy nhất không có tiến bộ chính là Súy Oa và Trì Xuyên, Trì Xuyên tư chất thấp, dù cho có sung túc Thần Linh Khí cùng thần đan, tiến bộ của hắn vẫn là vô cùng chậm.
Đây cũng là vì sao Trì Băng đã là Thần Vương, Trì Xuyên còn đang ở Dục Thần tầng bảy bồi hồi.
Trong lòng Mạc Vô Kỵ đã có dự định, nếu mà hắn có thể đi vào Niết Bàn Học Cung, hắn liền hỏi Trì Xuyên có nguyện ý hay không thay đổi tu luyện công pháp, đi theo hắn tu luyện phàm nhân đạo.
- Thật là hoành tráng thành...
Súy Oa thích náo nhiệt, cũng bị Niết Bàn Đạo Thành to lớn khí thế sợ ngây người.
Niết Bàn Đạo Thành thành lâu cao nghìn trượng, một con đường đi đá Thanh Ngọc rộng chừng trăm trượng dẫn vào đạo thành. Thật sự là bởi vì người tới nơi này rất nhiều, nếu không, thành thị rộng mở khí phái như thế, cũng không có khả năng chật kín người, hầu như không có đất trống.
Niết Bàn Đạo Thành có tường thành, những thành tường này toàn bộ đc hộ trận ẩn nấp tại trong một mảnh sương mù, căn bản là không thấy rõ lắm. Hết thảy mọi người đến Niết Bàn Đạo Thành, chỉ có thể nhìn thấy bốn chữ Niết Bàn Đạo Thành nghiêng trên bầu trời.
- Đương nhiên, Niết Bàn Đạo Thành là đạo thành duy nhất ở Thần Lục, cũng là tu chân Thần Thành lớn nhất Thần Lục. Trước đây nếu mà Tích Lộ Thương Hội là ở Niết Bàn Đạo Thành, coi như là bán ra cao cấp nhất Tiên Thiên Pháp Bảo, cũng không có khả năng bị người mơ ước, không người nào dám tại Niết Bàn Đạo Thành càn rỡ.
Trì Băng hồi đáp.
Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói:
- Lo lắng của ta chính là chúng ta lúc này tiến vào Niết Bàn Đạo Thành, sợ là thật tìm không được chỗ ở.
- Tỷ, chúng ta có tới muộn hay không? Nếu là Mạc đại ca không cách nào báo danh, vậy làm sao bây giờ?
Trì Xuyên có chút lo lắng hỏi, về phần không có chỗ ở, vậy thì ra khỏi thành a.
- Chắc chắn sẽ không, Niết Bàn Học Cung kiểm tra báo danh, cho dù là sớm một ngày đến, chỉ cần ngươi có thể thu được tư cách cũng không muộn.
Trì Băng lắc đầu nói.
- Đù, danh ngạch tán tu dự thi đạt tới một trăm.
Mạc Vô Kỵ ngừng lại, hắn nhìn thấy ngoài thành dựng đứng bảng thông báo thật lớn.
Trì Băng cũng nhìn thấy, khẽ mỉm cười nói:
- Vậy không có vấn đề, cho dù là không có danh ngạch, Vô Kỵ vẫn là có thể.
Mạc Vô Kỵ là ngũ phẩm thần đan vương, mà ở đó đã viết, ngũ phẩm thần đan vương chỉ cần là Dục Thần cảnh giới, đều là có tư cách tham gia khảo hạch.
- Mấy vị chắc cũng là tán tu sao?? Danh ngạch còn có, bất quá ta nhưng nói cho các ngươi biết, nghìn vạn không nên nghĩ nhiều quá. Tán tu đấu pháp trận hiện tại top một trăm kém nhất, cũng có thể đánh bại bình thường Thiên Thần sơ kỳ.
Bên cạnh một người cũng là tán tu Dục Thần nghe được Trì Băng nói, cười hắc hắc nói.
- Ngươi biết cái gì, đại gia ta là cường giả đan đạo, chỉ là một danh ngạch, tính thứ gì chứ.
Súy Oa khinh thường hừ một tiếng.
Hiện tại Mạc Vô Kỵ không bắt hắn ở bên trong Bất Hủ Giới, nó sống thế nhưng là đắc ý phi phàm.
Dục Thần nghe nói như thế, khóe miệng càng là lộ ra một cái nụ cười cổ quái:
- Đan đạo cường giả nha, ha ha, ngươi đi thì biết.
Nói xong câu đó, hắn cũng không chờ Mạc Vô Kỵ hỏi, xoay người liền tiến vào trong đám người chen chúc.
← Ch. 0980 | Ch. 0982 → |