← Ch.0367 | Ch.0369 → |
Mạc Vô Kỵ lập tức liền nghĩ đến đối phương cũng là người trong đoạn môn, hơn nữa thực lực so với Độc Tiên Tử phải mạnh hơn. Hắn thấy, chí ít hẳn là Nhân Tiên ba tầng thực lực. Người nữ nhân này cũng không phải người tiến vào Kinh Cức Phong Môn lấy đi nhẫn của số bảy trăm ba mươi mốt, chính bản thân lưu lại thần niệm ấn ký cũng không ở trên người của nàng.
- Ngươi ở lại chỗ này làm gì?
Cô gái này lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ, giọng nói băng hàn, mang theo một tia lãnh ý.
- Mắc mớ gì tới ngươi?
Mạc Vô Kỵ giọng nói không lớn hiền lành, vừa rồi nếu mà không phải là hắn đối với sát khí cực kỳ mẫn cảm, lại có Phong Độn Thuật, thiếu chút nữa bị đánh lén rồi.
Nữ tử nghe được lời của Mạc Vô Kỵ, càng là không dài dòng nữa, dương tay một mặt Thất Diệu Kính đã bị tế xuất.
Thất Diệu Kính quang hoa đại thịnh, hoa quang thật giống như một cái không gian ánh sáng độc lập, lại đem Mạc Vô Kỵ bao nhốt ở trong đó.
Cường đại không gian trói buộc cùng đè ép truyền đến, Mạc Vô Kỵ khẽ hừ một tiếng, Thiên Cơ Côn hóa thành một đoàn côn ảnh đánh vào bên trên Thất Diệu Kính quang hoa.
- Răng rắc!
Quang hoa thật giống như thực chất bình thường giống nhau, tại dưới Thiên Cơ Côn trực tiếp vỡ vụn thành muôn vàn quang ảnh. Mạc Vô Kỵ đơn giản vừa nhấc chân, đã bước ra quang hoa không gian. Mạc Vô Kỵ đối với không gian quy tắc đã rốt cuộc đã biết một điểm da lông, quang hoa thế giới này không gian vững chắc hầu như là số không, chỉ có thể đối phó tay mơ hoàn toàn không biết về không gian.
Không đợi cô gái này trong lòng kinh dị, Mạc Vô Kỵ Thiên Cơ Côn đã cắt không gian đánh tới.
- Ầm!
Thất Diệu Kính lần này trực tiếp hóa thành một mảnh tấm thuẫn tròn, cùng Thiên Cơ Côn đánh vào cùng một chỗ. Nguyên khí bạo liệt, xung quanh tất cả sự vật hóa thành tro, tạo thành một mảnh giải đất chân không.
- Bành!
Thiên Cơ Côn cường đại phản phệ lực lượng trực tiếp lại đem cả người thiếu nữ này mang kính đánh bay ra ngoài, lại đem một gốc cây đại thụ ngoài hơn mười trượng trực tiếp đụng gãy.
Đối mặt nữ tử muốn lấy tính mạng mình, Mạc Vô Kỵ thế nhưng không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc, một đạo Lôi Võng ầm xuống, Thiên Cơ Côn quyển tới, trực tiếp đập xuống.
- Rầm rầm ầm!
Lôi Võng lại đem cô gái này vây ở trong đó, Thất Diệu Kính tuy rằng hóa thành vô cùng tận quang hoa muốn lại đem Lôi Võng phá vỡ ra, thế nhưng Lôi Võng quá mức cường đại, thậm chí làm cho quần áo quanh thân cô gái này cũng bị đánh cho rách bươm ra, lộ hết cả hàng họ...
Mạc Vô Kỵ vừa hiểu không gian, có thể trực tiếp từ dưới Thất Diệu Kính quang hoa không gian của cô gái đi ra. Cô gái này hiểu với không gian so với Mạc Vô Kỵ, chênh lệch quá xa. Dù cho nàng lại toàn lực giãy dụa, nàng cũng không có bản lĩnh như Mạc Vô Kỵ, có thể ở trong vội vàng trực tiếp phá vỡ Lôi Võng bỏ chạy.
Ở lúc này ngay lập tức thời gian, Mạc Vô Kỵ Thiên Cơ Côn đã ầm xuống. Một Nhân tiên ba tầng nữ nhân, cũng muốn đối với hắn nghiền ép, Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ đối với nữ nhân này nói, ngươi thật sự là nghĩ nhiều rồi.
- Dừng tay, ngươi giết ta, sẽ vĩnh viễn không có cơ hội xoay người, Đoạn Môn sẽ như dòi bọ trong xương cốt giống nhau đi theo ngươi, thẳng đến khi đem ngươi giết chết...
Mắt thấy cái mạng nhỏ của mình đang bị nắm trong tay Mạc Vô Kỵ, cô gái này nóng nảy, nhanh chóng kêu lên.
Nàng và những người khác bất đồng, tuy Mạc Vô Kỵ quanh thân không có linh vận ba động, tầm thường, thoạt nhìn cùng người bình thường phàm tục giống nhau. Thế nhưng nàng lại có thể rõ ràng cảm thụ được tu vi của Mạc Vô Kỵ, hẳn là không đến Nhân Tiên.
Nếu nói Nhân Tiên, đó là Nguyên Thần ngưng thật, thậm chí có thể xa cách thân thể, hơn nữa nguyên lực ngưng thật. Bởi vì nàng đối với Nguyên Thần cực kỳ mẫn cảm, mới có thể cảm thụ được tu vi chân chính của Mạc Vô Kỵ. Theo nàng, một tu sĩ không tới Nhân Tiên, nàng có thể đơn giản nghiền ép.
Đâu nghĩ đến Mạc Vô Kỵ lợi hại như vậy, cư nhiên thuần thục, liền trực tiếp chế trụ nàng. Sau cùng nàng không có nghiền ép Mạc Vô Kỵ, ngược lại Mạc Vô Kỵ đã nghiền ép nàng.
- Răng rắc!
Mạc Vô Kỵ cầm Thiên Cơ Côn căn bản cũng không có bất luận ý tứ gì dừng tay, trực tiếp hạ xuống hai đầu gối người nữ nhân này, đánh vỡ.
Hai đầu gối bị Mạc Vô Kỵ đánh gãy, nữ nhân này liền liệt xuống tại chỗ, tại dưới Mạc Vô Kỵ khí thế nghiền ép, nàng còn muốn chạy đều đi không xong.
Mạc Vô Kỵ tiện tay lại đem đối phương Thất Diệu Kính bắt lại, cái gương này rất lợi hại, hắn cũng không muốn để lại cho người nữ nhân này. Hắn sở dĩ không có giết người nữ nhân kia, là muốn hỏi một câu tình huống Đoạn Môn. Còn có Độc Tiên Tử kia, rốt cuộc là người nào.
Độc Tiên Tử tại sau khi biết mình là kẻ trọng sinh, muốn cầu sống, chỉ là nàng trúng độc thật sự là quá mạnh, chính là Mạc Vô Kỵ cũng không có cách nào giúp nàng. Độc Tiên Tử trước khi chết nói cho hắn làm như thế nào tìm đến Đoạn Môn thần niệm ấn ký, cộng thêm chuyện Độc Tiên Tử đối với hắn sống lại dường như rất lưu ý, cho nên hắn mới muốn hỏi thăm một chút.
- Tuy rằng ta sẽ vi phạm môn quy, thế nhưng chỉ cần ngươi buông tha, ta bảo đảm sẽ không đem sự tình ngươi xuống tay với ta báo cho Đoạn Môn. Cái này coi như một khoản giao dịch giữa chúng ta.
Nữ tử đối với mình hai đầu gối bị Mạc Vô Kỵ đánh gãy nát, cũng không có để ý nhiều, ngược lại là tỉnh táo cùng Mạc Vô Kỵ giao dịch.
Mạc Vô Kỵ thản nhiên nói:
- Đoạn Môn rất rất giỏi sao? Ta giết người Đoạn Môn cũng không phải là một. Cái kia số bảy trăm ba mươi mốt ta giết chết, Độc Tiên Tử cũng chết ở tại trước mặt của ta, ta ngày hôm nay còn chưa phải là sống thật tốt sao.
- Ngươi giết Uyển Nhi...
Nữ nhân này nghe được Mạc Vô Kỵ nói lên Độc Tiên Tử chết ở trước mặt của hắn, lập tức là sắc mặt kịch biến. Trước hai chân nàng bị Mạc Vô Kỵ đánh nát đều không có nửa điểm dị dạng, lúc này Độc Tiên Tử chết, nàng cũng là giọng nói run rẩy, thậm chí ngay cả tay đều đang run rẩy.
- Ngươi, ngươi... Đoạn Môn cùng ngươi thế bất lưỡng lập, ngươi kiếp này kiếp sau nhất định chết ở dưới tay Đoạn Môn, chết không toàn thây.
Nữ nhân này ngôn ngữ không ngờ ác độc hẳn lên.
Mạc Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Ta cùng Đoạn Môn sớm đã là thế bất lưỡng lập, không cần ngươi đến nói cho ta biết. Trước đây Độc Tiên Tử nói cho ta biết, nếu là có kiếp sau, không nên cùng Đoạn Môn đối nghịch. Ta cũng nói cho nàng, nếu là Đoạn Môn còn có kiếp sau, không nên cùng ta Mạc Vô Kỵ đối nghịch.
Ta đến bây giờ sở dĩ còn không có giết ngươi, cũng không phải là bởi vì ngươi là người của Đoạn Môn, Đoạn Môn rất nhanh thì sẽ không còn nữa, ngươi không cần đem Đoạn Môn đến uy hiếp ta. Ta chỉ là dò hỏi một chút về Độc Tiên Tử mà thôi, nghe ngươi gọi nàng là Uyển Nhi, ta hi vọng ngươi có thể đem chuyện đã qua của Độc Tiên Tử nói cho ta nghe một chút, đương nhiên ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết mấy chữ, nguyện ý thì nói, chết là khỏi nói à nha.
Nữ tử lúc này đã dần dần tỉnh táo lại, nàng ngưng thật nhìn Mạc Vô Kỵ, chậm rãi nói:
- Thì ra ngươi chính là Mạc Vô Kỵ, ta sớm đã ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu. Tại trước khi ta trả lời ngươi, ngươi nói cho ta biết một việc, Uyển Nhi có phải là ngươi giết hay không?
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nói:
- Nếu mà Uyển Nhi chính là Độc Tiên Tử, vậy nàng không phải do ta giết. Trước đây cô ta ở trên tinh không, chắc là thấy ta đẹp trai thanh lịch vô địch khắp vũ trụ, nên giả vờ quá giang tàu của ta, ta thấy zú nàng cũng bự nên đã đồng ý. Không nghĩ tới cô ta vừa lên phi thuyền của ta đã hạ độc ta, đáng tiếc độc đối của nàng với ta là vô dụng. Tại sau khi hạ độc không thành, nàng lập tức tự sát. Cho nên nói, nàng là tự sát thân vong, tuy rằng sau cùng ta đã không muốn giết nàng.
- Ngươi nói cho ta biết, Uyển Nhi vì sao lại nói cho ngươi biết Đoạn Môn thần niệm ấn ký ở nơi nào?
Nữ tử nghe lời của Mạc Vô Kỵ xong, trong mắt thần sắc bi phẫn dần dần tan đi. Liền giống như nàng, lẽ nào chỉ cho phép các nàng sát nhân, còn không cho phép người ta phản kháng sao?
- Ái chà, ngươi ngược lại thông minh, cư nhiên biết Đoạn Môn ấn ký trên người ta là Uyển Nhi nói cho ta luôn?
Mạc Vô Kỵ kinh dị một tiếng nói.
Nữ tử trầm giọng nói:
- Đoạn Môn thần niệm ấn ký là thông qua linh khí chung quanh, sau đó tại lúc ngươi tu luyện, thông qua Chu Thiên của ngươi vận hành dung nhập vào Linh Lạc của ngươi. Vô luận công pháp của ngươi là như thế nào, loại thần niệm ấn ký này cũng sẽ không biến mất, đồng dạng ngươi cũng sẽ không phát hiện. Trên người ngươi bây giờ không có có thần niệm ấn ký, cho nên nói ấn ký trên người ngươi nhất định là Uyển Nhi nói cho ngươi biết làm sao loại bỏ. Bằng không, coi như là ngươi biết trên người có ấn ký, ngươi cũng không trừ đi được.
Mạc Vô Kỵ ngược lại gật đầu:
- Ngươi nói đúng phân nửa rồi, Đoạn Môn thần niệm ấn ký trên người ta đích thật là Uyển Nhi nói cho ta biết ở nơi nào. Thế nhưng nàng căn bản cũng không có tới kịp nói làm sao loại bỏ, thì đã trúng độc bỏ mình, về phần thần niệm ấn ký này, là ta tự nghĩ biện pháp bỏ đi á. Há há!
- Ta không tin.
Cô gái này lớn tiếng nói, đang khi nói chuyện, đã vô thanh vô tức đưa ra một tia thần niệm ấn ký.
Mạc Vô Kỵ đối với không gian chung quanh cực kỳ mẫn cảm, cô gái này làm thần niệm ấn ký đối với hắn, hắn sớm cảm giác được. Hắn tùy ý tên nữ tử này đi làm thần niệm ấn ký, chờ cô gái này làm xong thần niệm ấn ký sau đó, một trăm lẻ sáu nhánh mạch lạc của hắn đồng thời nghịch chuyển, một tia Thanh Câm Chi Tâm hỏa diễm bị hắn mang vào trong mạch lạc.
Chỉ trong hô hấp, thần niệm ấn ký trên người của hắn liền biến mất vô tung vô ảnh.
Cô gái này nhất thời ngốc trệ hẳn ra, nàng tại trên người Mạc Vô Kỵ làm ra ấn ký, Mạc Vô Kỵ trong nháy mắt liền đem ấn ký bỏ đi, nàng há có thể không rõ ràng loại thủ đoạn này, coi như là nàng Đoạn Môn cũng không so bằng.
- Ngươi quả nhiên không có nói sai.
Nữ tử thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Vô Kỵ chậm rãi nói:
- Ngươi có thể nói cho ta biết Uyển Nhi vì sao lại nói cho ngươi biết thần niệm ấn ký sao?
Mạc Vô Kỵ gật đầu, người nữ nhân này hắn không có dự định buông tha, một cái người chết hắn cũng không thèm để ý cô ta biết bao nhiêu, hắn để ý là đối phương có thể nói cho hắn biết bao nhiêu.
- Bởi vì ta tại lúc nàng sắp chết nói cho nàng biết, ta là kẻ trọng sinh...
Lời của Mạc Vô Kỵ còn chưa nói hết, liền bị nữ nhân này kinh thanh cắt đứt:
- Ngươi nói ngươi là kẻ trọng sinh? Thảo nào Uyển Nhi sẽ nói cho ngươi biết...
Mạc Vô Kỵ không có tiếp tục giải thích, nếu nữ nhân này cũng hiểu, chuyện kia liền dễ làm:
- Lại nói tiếp, ta còn rốt cuộc nợ nàng một chút nhân tình như vậy. Lúc đó nếu mà nàng có thể còn sống, ta cũng có thể không giết nàng. Đáng tiếc là, nàng tự xuống tay với mình quá độc ác rồi.
- Uyển Nhi là muội muội của ta, muội muội ruột. Ta gọi là Nông Thục Nghi, nàng tên Nông Thục Uyển...
Nữ tử nói đến đây, bỗng nhiên không có tiếp tục nói hết, mà là nhìn Mạc Vô Kỵ:
- Ngươi là không phải là muốn tiêu diệt Đoạn Môn sao?
- Không sai, người của Đoạn Môn ở trong Kinh Cức Phong Môn đuổi giết thê tử của ta, sau đó lại đuổi giết ta, ta đã từng nói với muội muội ngươi, nếu mà Đoạn Môn còn có kiếp sau, đừng... đến gây chuyện với ta.
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nói.
Hắn tin tưởng nữ nhân trước mắt này nói, đối phương cùng Độc Tiên Tử hẳn là quan hệ tỷ muội. Để cho hắn khổ sở là, có nên ra tay giết chết người nữ nhân này hay không. Độc Tiên Tử dù sao tại trước khi chết còn giúp hắn một cái, người nữ nhân này lại là tỷ tỷ của Độc Tiên Tử.
- Không nên đi tìm Đoạn Môn, ta không phải là muốn phải giúp Đoạn Môn, mà là bởi vì một khi ngươi đi tìm Đoạn Môn báo thù, ngươi sẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Ô hay, đó là chuyện của ta, ngươi chỉ cần nói cho ta biết vì sao muội muội ngươi tại sau khi biết ta là một kẻ trọng sinh sống lại, liền bỏ qua đối với ta sát ý, mà còn cố gắng cầu sinh?
Mạc Vô Kỵ nhìn chằm chằm Nông Thục Nghi hỏi.
← Ch. 0367 | Ch. 0369 → |