Vay nóng Tinvay

Truyện:Bất Tử Bất Diệt - Chương 023

Bất Tử Bất Diệt
Trọn bộ 241 chương
Chương 023: Tiên Thiên Kiếm Cương
0.00
(0 votes)


Chương (1-241)

Siêu sale Lazada


Cảnh vật trước mắt bất chợt thay đổi giống như tiên cảnh, như mộng như ảo. Tường đá hai bên đột nhiên toả ra ánh sáng lờ mờ của ôn ngọc, thông đạo không ngờ là làm bằng bạch ngọc, cách một khoảng không xa lắm trên trần lại gắn một viên dạ minh châu cực lớn. Xưa nay câu "bạch ngọc làm giường, vàng làm ghế" thể hiện cực phú trong thiên hạ, không ngờ ở đây hai người lại phát hiện một thông đạo bạch ngọc minh châu.

Độc Cô Bại Thiên kích động nắm lấy tay Huyên Huyên, chạy đến thông đạo, đưa tay vuốt ve, càng kinh ngạc hơn khi nhận thấy thông đạo là một chỉnh thể liền lạc, hoàn toàn không có vết nứt. Cả hai nảy lòng hồ nghi, lẽ nào thông đạo lại được điêu khắc từ một khối ngọc cực lớn? Đúng là khiến người ta khó tin, toàn thân lâng lâng như trong mộng, nếu như không có cỗ khí tức huỷ diệt khiến cả hai nhanh chóng tỉnh mộng.

Hai ngươi tiếp tục cất bước, ngọc thạch dưới chân vang lên tiếng động trong trẻo, vui tai; đi qua mấy gian phòng, đồ đạc bên trong từ giường ngủ, bàn ghế...đều chế tác từ bạch ngọc. Trong trù phòng còn hoành tráng hơn, nồi nấu, bát, lọ, chậu đựng đũa cũng làm bằng bạch ngọc. Ở đây, ngoại trừ bạch ngọc và dạ minh châu ra, căn bản không thể tìm được thứ gì khác.

Rõ ràng nơi đây từng có người ở, nhưng mà ai có được cơ ngơi thế này?Quả là khó hiểu.

Lại đi tiếp, phía trước thông đạo xuất hiện gian ngọc thất khá đặc biệt, so với những gian khác trên cửa điêu khắc một bức Bách Điểu Triều Phụng sinh động như thật, phượng hoàng ở chính giữa đang giang cánh bay, trên cùng khắc ba chữ: Tàng Bảo Trai.

Độc Cô Bại Thiên liền kêu lên hưng phấ:"Phát tài, phát tài rồi. Huyên Huyên, cô xem này Tàng Bảo Trai đúng là nhiều trân bảo, chúng ta mỗi người chia một nửa."

"Tiểu tử ngươi đúng là thấy tiền sáng mắt, ở đây đâu chẳng có bạch ngọc minh châu, ngươi hỏi thế làm gì?"

"Ô Huyên Huyên à, cô lại có phong cách cao thượng từ khi nào vậy, ban ngày còn lột sạch của ta, ngay mấy kim tệ trên người ta cũng có chừa lại đồng nào đâu."

"Ơ, ta thấy ngươi hay hay nên mới đùa một chút thôi."Tiểu ma nữ có vẻ ngượng ngập.

"Thôi vậy. Chỗ này đâu đâu cũng là bạch ngọc minh châu, vậy mà còn mọc ra cái Tàng Bảo Trai này, là gì nhỉ?"

Huyên Huyên rúng động trong lòng:"Có khi nào bên trong có tàng trữ tuyệt thế võ công bí tịch hoặc thiên cổ thần binh?"

"Đúng, mượn lời cô thì: mọi sự đều có khả năng xảy ra."

Hai người vội vàng lao đến ngọc thạch môn, nhưng cánh cửa này không dễ bị đẩy ra như ở mấy gian phòng khác. Hai người không tin có ma quỷ gì, đẩy mấy lần liền mà cánh cửa vẫn trơ ra. Cả hai hết cách bèn quay ra tìm cơ quan, nhưng tìm một hồi lâu vẫn công cốc.

"Sao lại thế này?Cứ dùng nội lực chẻ ra là xong, tuy có phần thô thiển như "đốt đàn nướng hạc"nhưng muốn vào núi vàng thì làm gì có chuyện không phải bỏ công?"

Huyên Huyên thấy Độc Cô Bại Thiên nói cũng đúng, không chừng mở được ngọc môn, bên trong có thần binh, bí tịch gì đó cũng nên. Nàng không hề chần chừ bổ một chưởng vào cánh cửa.

"Bùng."

Ngọc môn không hề lay động. Huyên Huyên cả kinh, loại ngọc thạch gì mà cứng thế này, dưới áp lực của công lực cao thủ đế cấp, rất ít thứ trên đời chịu nổi. Một chưởng vừa rồi, nàng e ngọc thạch vỡ nát bắn ra làm bị thương mình và Độc Cô Bại Thiên nên cố ý tăng thêm mấy thành lực đạo, ngọc môn lẽ ra phải nát vụn rồi mới phải, sao lại vẫn trơ ra?

Nàng liên tục tung ba chưởng nhưng kết quả ngọc môn vẫn không mảy may động đậy. Độc Cô Bại Thiên thấy vậy bèn tung tả chưởng dụng lực đánh vào.

"Bùng."

Lực phản chấn khiến cánh tay cứng đờ, ngọc môn vẫn trơ ra.

"Tiểu Bạch, ngươi tránh ra để ta dùng kiếm thử xem."

Huyên Huyên cầm kiếm bằng tay phải, vận đủ công lực rồi chém vào ngọc môn. Đoản kiếm được công lực đế cấp dồn vào liền toả hào quang chói lọi, một tiếng "choang"trong vắt vang lên, ngọc môn vẫn hoàn toàn nhẵn nhụi.

Huyên Huyên thực sự nổi giận, vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên, hai mắt lấp lánh thần quang. Công lực được tụ lại, đoản kiếm toả ra hào quang sáng chói, rồi từ mũi kiếm bắn ra một đạo kiếm cương vàng choé dài hơn một xích, sáng rực rỡ, kiếm cương như thể thực chất, liên tục thập thò trên mũi kiếm.

Độc Cô Bại Thiên trợn tròn mắt, Tiên Thiên Kiếm Cương được xưng tụng có thể phá huỷ vạn vật đang được tiểu nha đầu mười bảy, mười tám tuổi thi triển, đúng là khó tin. Lúc trước hắn còn hoài nghi việc nàng đạt đến cảnh giới đế cấp, giờ thì không mảy may nghi ngờ gì nữa.

Tuổi còn nhỏ như nàng mà luyện thành Tiên Thiên Kiếm Cương, đủ để ngạo thị thiên hạ rồi.

Kiếm cương vàng rực mang theo hào quang chói loá bổ thẳng vào ngọc môn.

"Choang", "crắc", "cheng."

Đầu tiên là một tiếng "choang" trong trẻo, đoản kiếm chém vào ngọc thạch lưu lại một vết xước. Tiếp đó lại "cắc" một tiếng, lưỡi kiếm tinh cương được Tiên Thiên Kiếm Cương dồn vào gãy ngang, "cheng" là âm thanh lưỡi kiếm gãy rơi xuống mặt đất phát ra.

Huyên Huyên không hề thất vọng, ngược lại tỏ ra rất hưng phấn:"Nếu ta đoán không sai, ngọc môn này đã bị vô thượng cao thủ dùng thủ pháp đặc thù phong ấn." Đoạn kéo Độc Cô Bại Thiên tiến tới quan sát một vòng.

"Sao ngươi biết?"

"Chúng ta có thể thử xem."

Rồi kéo hắn sang một mé thông đạo, cầm lưỡi đoạn kiếm gãy khẽ rà trên bức tường ngọc thạch. Ngọc thạch vỡ vụn rơi xuống lả tả, tạo thành một đường rãnh sâu hoắm.

"Quả nhiên là vậy."

Độc Cô Bại Thiên đáp:"Chả lẽ chúng ta vào núi bảo bối lại về tay không?"

"Không, ngược lại chúng ta có thu hoạch không thể tưởng tượng được. Để yên bàn tay lên ngọc môn, vận nội lực nhưng không phát, tĩnh tâm ngưng thần mà trải thần thức ra rồi dụng tâm cảm ứng dao động của sức mạnh trên cánh cửa. Sức mạnh dao động ở đó là hướng nội tức của người phong ấn di chuyển, tuyệt đối từ cỡ cao thủ thánh cấp trở lên, nếu để tâm lĩnh ngộ, cả đời này diệu dụng vô cùng."

Độc Cô Bại Thiên mừng đến phát cuồng, hắn xông pha giang hồ với mục đích thưởng lãm thần công tuyệt kỹ của các môn các phái ngõ hầu hoàn thiện Cửu Chuyển công pháp. Giờ tự nhiên có được một bộ tuyệt thế tâm pháp, tất nhiên phải kích động. Hắn tự nhiên cảm kích Huyên Huyên hết mức, tiểu ma nữ bình thường tuy rất đáng hận nhưng khi gặp được tuyệt thế bảo điển lại không hề có ý độc chiếm.

Hai người cùng để tay lên ngọc thạch môn, tĩnh tâm ngưng thần trải thần thức ra cảm ứng kỹ càng dao động dìu dịu kia. Dao động rất khó nắm bắt, giống như một hài tử ranh ma, ẩn ẩn nấp nấp, càng muốn bắt lại càng chạy nhanh. Đúng lúc đó, cỗ khí tức khủng khiếp hình như cũng có cảm ứng hai người định đối phó ngọc môn. Nó cũng có địch ý với khí tức ngọc môn nên lập tức tràn tới.

Đương đầu với dao động khủng khiếp, bàn tay Độc Cô Bại Thiên va Huyên Huyên trĩu hẳn xuống. Vốn họ nắm tay nhau, công lực tương thông, lúc nào cũng giới bị với khí tức, nhưng hiện giờ đang nghiên cứu nội tức trên ngọc môn thành ra buông lỏng cảnh giác, để nó xen vào. Cả hai lập tức như bị thiết chuỳ đập trúng tâm thần, toàn thân lắc lư mãnh liệt, đầu như muốn nứt toác ra, phảng phất như có ngàn mũi đinh đâm vào.

Độc Cô Bại Thiên thầm kêu lên:"A, ta phải chết sao?Không. ta chưa khiến cho người trên toàn đại lục biết đến cái tên Độc Cô Bại Thiên này, ta không cam tâm."

Huyên Huyên cũng đang chật vật, nàng hiểu rõ loại công kích tinh thần này đang tấn công thần thức mình và Độc Cô Bại Thiên. Nếu hai người không thể chống nổi, chắc chắn sẽ sa vào cảnh thần thức tan nát, thân thể vẫn bình thường nhưng chỉ còn là hai kẻ đần độn.

"Tiểu Bạch, ta cũng khó chịu chết được, nhưng chúng ta phải kiên trì, không chừng mấy tên chết tiệt đang ẩn trong kia cũng không chịu được mấy nỗi nữa."

"Ta biết, ta nhất định phải sống mà trở ra, sinh mệnh thuộc về bản thân ta, ta quyết không bỏ cuộc."

Khó đối phó hơn hết là tần suất công kích thần thức liên miên không ngớt. Lúc ý thức hai người bắt đầu mơ hồ, bàn tay đặt trên ngọc thạch môn truyền lên từng sợi ấm áp, như tiếng chuông lạc đà vang giữa sa mạc hoang vu, tiếng sáo vang lên giữa tầng không, lập tức tinh thần cả hai phấn chấn hẳn.

Bàn tay càng lúc càng nóng, toàn thân hai người ấm nóng, như cây cối gặp gió xuân, khắp người thông sướng, cỗ khí tức lạnh lẽo kia bị quét sạch.

Huyên Huyên giục:"Mau dụng tâm cảm giác."

Cả hai lại tĩnh tâm ngưng thần, trải thần thức dò tìm từng chút một rung động của luồng khí nóng.

Trong một sát na, Độc Cô Bại Thiên cơ hồ nghe thấy tiếng tim đập, hắn biết đó là dao động của cỗ nội tức, thời gian ngừng lại, mọi cảm ứng với ngoại giới đều tan biến, chỉ còn tiếng rung động mỏng manh. Cảm giác hết sức kỳ diệu, tiếng rung động phảng phất như từ ngàn vạn năm trước truyền lại, lộ ra tang thương vô tận hoà cùng mỏi mệt.

Hết chương 23, islamabad đả tự.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-241)