Vay nóng Homecredit

Truyện:Bất Tử Bất Diệt - Chương 045

Bất Tử Bất Diệt
Trọn bộ 241 chương
Chương 045: Thiếu nữ San Nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-241)

Siêu sale Shopee


Đám người tụ tập ở tiền viện dần tản đi, Độc Cô Bại Thiên vẫn đứng như trời trồng. Đột nhiên hắn cảm thấy có ai đó đang kéo đuôi áo, ngoái lại nhìn liền bật cười. Một tiểu nha đầu môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn liên qua liếc lại rất lanh lợi đang đứng sau lưng hắn. Chính là tiểu nha hoàn thông minh mà láu lỉnh của Liễu Như Yên.

Tiểu nha hoàn nhăn mũi rất khả ái: "Tên xấu xa, tiểu thư nhà ta mời ngươi."

Độc Cô Bại Thiên bật cười, hắn biến thành xấu xa từ bao giờ nhỉ? Bèn cố ý vênh mặt hỏi: "Sao muội lại bảo trượng phu tương lai là tên xấu xa, còn ra thể thống gì?"

Tiểu nha hoàn cất giọng lanh lảnh: "Đồ mặt dầy, ai muốn gả cho ngươi, nói thế mà cũng nói được, muốn ăn thịt thiên nga chắc?"

Độc Cô Bại Thiên cười vang, tiểu nha đầu này mồm mép quả nhiên lợi hại, hơn hẳn tiểu thư Như Yên.

"San Nhi, năm nay muội bao nhiêu tuổi?"

"Không cần ngươi lo."

"Mồm mép cô bé sắc thật, lúc lớn lên chắc xấu lắm."

"Nói nhăng, tiểu thư bảo ta lớn nhất định là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ."

Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ: Cũng có thể, còn nhỏ đã xinh đẹp khả ái thế này, không chừng tương lai là đệ nhất mỹ nữ.

"Muội mới mấy tuổi ranh mà vọng tưởng thành thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, cô bé sao lại nghĩ đến những thứ vớ vẩn như vậy. Mau nói với ta, muội rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, không thì ta không đi gặp tiểu thư nhà muội." Độc Cô Bại Thiên cố ý nhấn mạnh mấy chữ "bao nhiêu tuổi."

"Đúng là một tên vô lại, nói thì nói, có sao đâu. Năm nay ta mười bốn tuổi, nghe rõ chưa, tên xấu xa vô lại?"

Độc Cô Bại Thiên cười nhăn nhó, e rằng sau này tiểu nha đầu nhất định sẽ gọi mình là tên xấu xa, tên vô lại.

Hắn theo San Nhi đến phòng Liễu Như Yên, nhìn dung nhan như hoa của nàng mà trong lòng thắc thỏm. Hắn không dám mà cũng không chạm vào nữ nhân này.

Nếu để đám bằng hữu lưu manh ở tiểu trấn biết được hắn tìm cách tránh né một tuyệt sắc mỹ nữ, e là chúng sẽ kêu váng lên: "Tên tiểu tử này ấm đầu rồi, đâm ra hồ đồ."

Hắn lên tiếng: "Liễu cô nương tìm tại hạ có việc gì?"

"Không có việc gì không tìm ngươi được sao?"

"Đương nhiên là được, bất quá sẽ ảnh hưởng không hay đến thanh danh của cô nương."

"Hừ, ta muốn hỏi ngươi kết quả trận tỷ võ vừa rồi, ồn ào quá đi, dọa chết ngươi ta thôi. Không ngờ hai con người máu thịt lại đạt đến uy lực như vậy, biến tiền viện thành hoang tàn, đổ nát."

Độc Cô Bại Thiên bèn kể tường tận mọi nhẽ.

Liễu Như Yên nói: "Vừa nãy bọn họ đấu dữ dội như vậy, ngươi đứng cạnh xem không sợ sao?"

Độc Cô Bại Thiên đáp: "Chúng tôi đứng cách khá xa, căn bản không sao, chỉ thấy trận tỷ võ đó quá hoành tráng."

San Nhi góp lời: "Đồ lừa đảo, vừa này muội đến gọi, hắn vẫn còn nhìn ngơ ngẩn ra tiền viện, nhất định sợ cứng người rồi."

Liễu Như Yên và Độc Cô Bại Thiên nghe cô bé nói vậy đều bật cười.

Độc Cô Bại Thiên nói: "Đúng rồi, ta sợ cứng người lại, ngay cả San Nhi khả ái đến gọi mà cũng không thấy gì, San Nhi có sợ không?"

San Nhi đáp: "Ta sợ cái gì, ta mà học võ công, nhất định lợi hại hơn bọn họ nhiều."

Độc Cô Bại Thiên máy động cõi lòng, đưa tay kéo cô bé lại xem căn cốt, tức thì kinh ngạc, căn cốt của San Nhi cực tốt, là kỳ tài luyện võ hiếm thấy.

San Nhi thất kinh: "Đồ xấu xa, ngươi định làm gì? Định sàm sỡ hả! Tiểu thư cứu muội."

Độc Cô Bại Thiên cảm thấy rất buồn cười: tiểu nữ hài này này suốt ngày chỉ nghĩ linh tinh, còn nhỏ xíu đã nghĩ người ta muốn phi lễ với mình.

Liễu Như Yên cũng lấy làm kỳ quái: "Độc Cô công tử, công tử làm gì vậy?" Nàng không nghĩ hắn muốn sàm sỡ với một cô bé, chỉ nghĩ hắn làm vậy nhất định có nguyên nhân.

Độc Cô Bại Thiên bật cười: "Tiểu nha đầu, cả ngày toàn nghĩ những chuyện vớ vẩn, đúng là hư quá. Yên tâm đi, ta không thích mấy cô bé đanh đá thế này đâu."

San Nhi nói: "Vừa này tay ngươi làm cái gì?"

"Ta xem căn cốt của muội có thích hợp luyện võ không. Nếu thích hợp ta sẽ cho muội một cuốn võ công bí tịch, ai ngờ...ái chà."

San Nhi nghe thấy nửa câu đầu thì cao hứng phi thường, thường ngày cô bé rất thích võ công nhưng tiếc là không có người chỉ điểm. Nhưng nghe nửa câu sau, sắc mặt bất giác trở nên khẩn trương, cho rằng Độc Cô Bại Thiên nghĩ mình không thích hợp luyện võ.

Độc Cô Bại Thiên thấy thần sắc cô bé như vậy, liền mỉm cười: "Tiếc là, căn cốt tuy tốt nhưng người ta không muốn nhận thịnh tình, nói ta cái gì mà sàm sỡ."

San Nhi quả nhiên lanh lợi, vừa nghe xong, tức thì kéo tay Độc Cô Bại Thiên, năn nỉ: "Độc Cô công tử, chẳng trách tiểu thư nhà chúng tôi không mời ai mà chỉ mời mình công tử tới. Giờ muội mới phát hiện công tử quả nhiên khác người, khí vũ hiên ngang, nghi biểu bất phàm, nhất định khó gặp địch thủ trong giang hồ, xin công tử dạy San Nhi võ công." Vừa nói hai cánh tay nhỏ nhắn cứ lay lay tay hắn, mặt lộ rõ thần sắc khát vọng.

"San Nhi, nói nhăng cái gì vậy?" Liễu Như Yên đỏ bừng mặt, nàng không ngờ San Nhi lại nói như vậy, vội liếc nhìn Độc Cô Bại Thiên, thấy hắn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Độc Cô Bại Thiên ngẩn người, hắn không ngờ tiểu nha đầu lại nói ra được những lời như thế. Đây có thật là một tiểu nha đầu mười bốn tuổi không? Trong lòng thầm kêu: tiểu yêu tinh già trước tuổi.

San Nhi lại nói: "Độc Cô công tử, công tử không phản đối, nhất định đồng ý, San Nhi xin đa tạ."

Độc Cô Bại Thiên hỏi: "Dừng lại, tiểu nha đầu đúng là tinh linh cổ quái, muội thật sự mới mười bốn tuổi?"

"Đúng mà, San Nhi không lừa công tử, San Nhi thật sự mới mười bốn tuổi." Nói đoạn mỉm cười ngọt ngào.

Độc Cô Bại Thiên lẽ nào không thấy nụ cười này quá ư quen thuộc. Đó không phải nụ cười của Huyên Huyên mỗi khi nảy ra quỷ kế gì đó sao, nghĩ đến là hắn lại run người. Lần này Huyên Huyên cười như vậy, hắn đều nếm mùi thương đau.

Bất quá tiểu nữ hài này trưởng thành sớm, nhưng tinh quái lại không bằng Huyên Huyên. Biết chắc không phải là Huyên Huyên, hắn mới yên lòng.

"San Nhi, sao muội trưởng thành sớm vậy, tiểu hài tử mà nghĩ lắm sẽ mau già."

"Muội có nghĩ gì nhiều đâu, những chuyện đó không phải nghĩ cũng biết, có phải muội thông minh không."

Liễu Như Yên nhìn hai người với vẻ thích thú, San Nhi thông minh thế nào nàng đương nhiên là biết.

Độc Cô Bại Thiên ngoái lại hỏi nàng: "Tiểu nha đầu này lợi hại quá, bình thường cô nương dạy nó thế nào?"

Liễu Như Yên đáp: "San Nhi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, có lúc hơi quá tinh ranh, Độc Cô công tử định dạy San Nhi võ công thật sao? Kỳ thật Như Yên cũng có một số bằng hữu võ công cao cường nhưng chưa từng nhờ ai dạy nó. Như Yên thấy con gái mà cả ngày múa đao vung thương có gì là tốt đâu."

Độc Cô Bại Thiên biết nàng được giáo dục rằng nữ hài tử không nên tập võ. Nếu nàng đã không muốn San Nhi học võ, mình còn đa sự làm gì.

Hắn cười: "Đã như vậy, San Nhi cũng nên học thêm những chuyện nữ công gia chánh với tiểu thư."

San Nhi thiếu điều muốn khóc. Liễu Như Yên lại nghĩ Độc Cô Bại Thiên vì mất mặt mà giận, vội bảo: "San Nhi đã muốn học võ như vậy, thế thì cứ học với Độc Cô công tử cũng được."

San Nhi đại hỉ: "Tiểu thư thật sự để muội học võ? Tốt quá rồi, đợi muội học võ công xong, không cần các vị bà bà bảo vệ tiểu thư nữa, có muội là đủ rồi."

Liễu Như Yên nói: "Con ranh, thế là vừa ý rồi nhé. Ta mà không đồng ý, ngươi chắc lại giống lần trước, cả tháng liền không thèm ngó ngàng đến ta nhỉ?"

San Nhi thè lưỡi, đoạn dính chặt Độc Cô Bại Thiên: "Công tử, mau dạy San Nhi võ công."

"Muội vội gì, võ công bí tịch ta còn chưa mang đến, sao mà dạy được."

"Cái gì? Công tử vốn định lừa San Nhi, không muốn dạy võ công."

Độc Cô Bại Thiên kiên trì giải thích: "San Nhi nghe ta nói đây, là thế này, giờ ta tuy có một vài môn võ công uy lực cực lớn nhưng không thích hợp cho nữ hài tử luyện. Mấy ngày nữa ta sẽ tặng muội một bộ công pháp thần kỳ, đảm bảo muội sẽ thích."

Hắn nói hoàn toàn là sự thật, Cửu Chuyển công pháp của hắn hoàn chưa hoàn thiện, không thể đem dạy người khác, Kinh Đào Thiên Trọng lại cương chí mãnh, lúc luyện công hung hiểm dị thường, cửu tử nhất sinh, càng không thích hợp. Bỏ qua hai môn, chỉ còn lại Minh Vương Bất Động, nhưng tiểu nha đầu này không thể là người chịu an an tĩnh tĩnh mà tu tâm dưỡng tính.

San Nhi hỏi: "Công pháp đó có gì hay?"

Độc Cô Bại Thiên đảo mắt nhìn Liễu Như Yên: "Liễu cô nương còn nhớ tứ sư đồ của Lạc Thiên cung mà tại hạ nói đến chăng?"

"Là mấy người đã đánh công tử bị thương chăng?"

"Đúng, là họ. Tại hạ nhận thấy công pháp của họ rất khá, giữa ngày hè nóng nực mà vẫn tạo thành hoa tuyết đẹp như thế, vừa mát mẻ vừa bắt mắt. Lần này họ không động chạm vào tại hạ, nhưng tại hạ đã phát hiện loại kỳ công như thế, tất nhiên phải thử một phen."

Đoạn tâng bốc về Phi Hoa Phi Diệp Lạc Thiên Công trước mặt hai người, rằng luyện thành thì hàn nhiệt bất xâm, lại có thể được hân thưởng hoa băng lá tuyết tuyệt đẹp. Hắn múa lưỡi dẻo đến nỗi ngay cả người không thích võ công như Liễu Như Yên cũng động lòng, đừng nói đến San Nhi, nghe mà si dại.

Cô bé nắm tay hắn nói: "Công tử, khi nào sẽ dạy San Nhi pho võ công đó?"

Độc Cô Bại Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Trong vòng hai tháng."

"Có cần lâu vậy không?"

"Ừ, ta còn một số việc phải xử Lý." Hắn nói thật tình, mấy ngày nay hắn thu hoạch cực lớn, cần phải tìm nơi vắng vẻ để tĩnh tu một thời gian.

Liễu Như Yên đột nhiên lên tiếng: "Công tử định đến Lạc Thiên cung đánh cắp sao? Đừng đi là hơn, quá nguy hiểm."

Độc Cô Bại Thiên đáp: "Tại hạ không làm mấy chuyện trộm cắp hạ đẳng đó, tại hạ phải rèn luyện. Yên tâm đi, tại hạ khẳng định mình sẽ không sao, nhưng lúc lấy được tâm pháp rồi phải làm thế nào mới đưa cho các vị?"

Liễu Như Yên đáp: "Công tử cứ đến Vọng Nguyệt thành, ở đó Như Yên có một điền viên riêng, gần đây diễn xuất quá mệt mỏi rồi, cũng nên về đó điều dưỡng một thời gian."

Tiếp đó, ba người tán chuyện trên trời dưới bể, một lúc sau, Độc Cô Bại Thiên đứng dậy cáo từ.

Chủ tớ Liễu Như Yên cùng đưa hắn khỏi cửa, đặc biệt là San Nhi, tỏ ra "ân cần" dị thường, tranh chạy lên trước mở cửa.

Rời khỏi phòng Liễu Như Yên, hắn đến "đại sảnh tạm thời" ở hậu viện.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-241)