← Ch.140 | Ch.142 → |
"Ngươi thở dài cái gì? Con người gì mà mộ khí trầm trầm, so với lúc ta mới gặp có khác nào hai người. Có phải vì bị người ta truy sát hai tháng nên biến thành thế này?" Huyên Huyên hỏi.
"Ôi, cô còn nhỏ, có những việc không tự trải qua không thể hiểu được, sau này cô sẽ hiểu."
"Phì phì phì, ai nhỏ hả? Ngươi lớn hơn ta bao nhiêu? Còn tưởng mình là lão đầu chắc? Ta biết rồi, nhất định là vì nữ tử tên Tư Đồ Minh Nguyệt gì đó, đúng không? Không ngờ đại sắc lang ngươi si tình như thế."
Độc Cô Bại Thiên cười: "Cô biết nhiều nhỉ, không phải vì thích ta nên mới lén điều tra đó chứ?"
"Đi chết đi." Huyên Huyên túm cổ áo hắn ném đi, giận dẽ nói: "Ai thích nghe mấy chuyện xấu xa của ngươi, chỉ cần hiện giờ ngươi không chết, tương lai làm tiểu đệ của ta là được. Hiện tại giang hồ ai không biết ngươi vì một nữ tử ma đi ngàn dặm từ cực tây Thanh Phong đế quốc đến Trường Sinh cốc ở Hán Đường đế quốc. Tuy các danh môn đại phái hận ngươi cực độ nhưng ngươi lại được không ít thiên kim tiểu thư thông cảm. Hi hi, ta thấy Bất tử ma vương nên đổi danh thành đại sắc ma mới đúng."
"Cô đừng có suốt ngà tiểu đệ thế có được không, không sợ tổn thương tình cảm giữa ca ca muội muội chúng ta hả..." Thấy Huyên Huyên trừng mắt, hắn vội đổi thành: "Là tình cảm giữa huynh muội, à giữa bằng hữu."
"Tiểu Bạch đáng chết, nghe cho rõ đây, ngươi là tiểu đệ của ta, sau này không được nói lăng nhăng nữa, nghe rõ chưa."
"Tiểu đệ của cô? Vì sao?"
"Hi hi, nghĩ đi, ai nấy đều sợ Bất tử ma vương nhưng ta, Võ thánh vĩ đại nhất trong tương lai lại thu phục được Bất tử chi ma, ngươi nói xem uy phong bao nhiêu!"
"Ngất mất." Độc Cô Bại Thiên trợn tròn mắt, đấy là ý niệm kiểu gì, thật không hiểu tiểu ma nữ suy nghĩ cái gì nữa.
Mặc kệ hắn tỏ ra ấm ức, tiểu ma nữ tiếp lời: "Lần đó tuy trên đường tới Trường Sinh cốc, ta có giúp ngươi nhưng vì mấy lão đầu khốn kiếp xuất hiện nên sau cùng ta không dám đi theo. Nghe nói lần ấy ngươi uy phong rờ rỡ, xá thân thành ma rồi một mình khiêu chiến hơn ngàn người, thật hi vọng ngươi đạt tới bất tử chi cảnh trong truyền thuyết đó. Ngươi nghĩ xem, Võ thánh tối vĩ đại như ta mà có một nhân vật đáng sợ đi theo thì... thật sướng đếm phát khóc." Đoạn mắt nàng sáng rỡ, ra vẻ say sưa.
Độc Cô Bại Thiên ủ rũ chông thêm ủ rũ trước ý nghĩ vừa điên cuồng vừa cổ quái li kì của tiểu ma nữ, buộc phải đưa tay xua xua trước mặt nàng: "Tỉnh lại đi."
Huyên Huyên phẫn hận gạt tay hắn ra: "Tiểu Bạch đáng chết, sau này phải chú ý, không được quấy nhiễu lúc ta đang suy nghĩ."
Độc Cô Bại Thiên thầm than: "Ngất mất, đó là suy nghĩ cái gì, phải là nằm mơ giữa ban ngày."
"Ta nghe nói ngươi muốn đến Thiên Ma cốc, chúng ta phải tính kế lâu dài."
"Chúng ta? Tính kế lâu dài? Cô cũng muốn đi?"
"Cái gì mà ‘cũng’, ma giáo thần bí như thế, ta xưa nay vẫn muốn đi, nhưng không tìm được nơi, thật không biết Thiên Ma cốc ở đâu."
Độc Cô Bại Thiên nhìn nàng với vẻ cổ quái, e rằng tiểu ma nữ đến đó nhất định quấy tung lên.
"Được việc này phải tính kế lâu dài, cô muốn đi cùng ta cũng được."
"Thế sao được, họ cần ngươi chứ không phải ta."
"Cô định thế nào?"
"Ta biết người ma giáo sẽ đến tìm ngươi trong hai ngày nữa, lúc đó ngươi cứ theo chúng, ta lén đi theo, dọc đường ngươi để lại ám ký cho ta, nhưng phải kín đáo vào."
Độc Cô Bại Thiên nghi hoặc nhìn Huyên Huyên: "Còn phải để ám kí nữa ư, có tất yếu phải thế không?"
"Ngươi biết cái gì, ma giáo tuy từng bị diệt nhưng không đầy trăm năm trước lại đầy nhân tài, cao thủ như mây, tất nhiên phải có chỗ hơn người. Ta nghe nói mấy chục năm trước trong ma giáo có mấy người đạt tới đế cảnh cao thủ, không hiểu bao năm nay họ tu luyện đến cảnh giới nào. Thiên Ma cốc xưa nay vẫn là nơi thần bí, người ngoài chỉ biết láng máng phạm vi chứ không biết vị trí cụ thể. Ta đoán rằng có tuyệt đỉnh cao thủ ngầm xử lý những người đến thăm dò, nên khi người ma giáo đến đón ngươi, khẳng định có đế cảnh cao thủ đoạn hậu, ta không thể đi gần quá."
Độc Cô Bại Thiên hít sâu một hơi khí lạnh: "Đạt tới đế cảnh cao thủ từ mấy chục năm trước ư? Ma giáo đúng là cao thâm mạc trắc."
Huyên Huyên nói: "Cho ngươi biết thêm một bí mật, tổ chức sát thủ đệ nhất đại lục Thích Huyết được ma giáo chống lưng."
Độc Cô Bại Thiên lại cả kinh.
"Cứ thế đi, đếnl úc đó ngươi để lại ám kí cho ta, giờ mau về khách sạn, biết đâu người ma giáo đã đến rồi." Dứt lời tiểu ma nữ tan biến như gió.
Lúc hắn về đến khách sạn, trời đã sáng bảnh, vào phòng rồi hắn liền vùi đầu ngủ, không còn tập đoàn sát thủ đệ nhất uy hiếp, hắn không cần lo lắng, chỉ còn mỗi một việc gây chuyện để ma giáo đến thu dọn.
Một ngày sau cũng có người tìm tới, một trung niên tướng mạo bình thường, nếu đứng trong đám đông tất không ai chú ý đến.
Độc Cô Bại Thiên ngồi trên ghế, thư thái uống trà, lắng nghe trung niên nói.
"Độc Cô công tử, trên dưới tệ giáo đều cảm kích việc công tử giúp đỡ. Người đón công tử đã tới, tối nay muốn mời công tử lên đường."
"Sao phải đến tối, ta sợ đi vào ban đêm lắm."
"Chuyện này, công tử không hiểu rồi, chính giáo xưa nay không ưa bản giáo, lần này công tử thẳng thắn nói là muốn đến thánh địa Thiên Ma cốc, càng khiến chính giáo cảnh giác hơn, không ít cao thủ đang tới đây. Hơn nữa có những thế lực khác cũng chĩa mũi dùi vào công tử...là... tập đoàn sát thủ đệ nhị đại lục cũng tham dự, các gia tộc e dè công tử đã phái tử sĩ trong gia tộc tới, chuẩn bị ngầm gây bất lợi. Để công tử được an toàn, nên..."
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: "Đối diện các lộ cao thủ thiên hạ truy sát, ta còn không sợ, mấy tên vô danh không dám nhìn ai đó thì ta ngại gì?"
Trung niên vội cười phụ họa: "Công tử thần uy cái thế, hai tháng nay thanh danh công tử vang khắp đại lục, thật khiến bọn tiểu nhân nở mày nở mặt. Bọn tiểu nhân biết họ căn bản không làm gì được công tử, nhưng giờ đã khác, đợi khi chúng ta giải được phong ấn của các tuyệt thế cao thủ tiền bối thì muốn thu thập chính giáo thế nào thì thu thập."
Độc Cô Bại Thiên cười lạnh trong lòng: "Lúc đó chắc khai đao đầu tiên với ta, hắc hắc, e rằng lần này các ngươi sẽ công cốc thôi." Ngoài mặt hắn lạnh lùng nói: "Được rồi, ngươi đi đi, nếu muốn mời ta đến ma giáo thì ngày mai đến đón. À, đúng rồi, thuận tiện cho ngươi biết luôn, hiện ta trọng thương, tạm thời không thể động thủ, an toàn do các ngươi phụ trách."
Trung niên nhăn nhó ra khỏi phòng.
Đêm đó hắn ngủ yên lành, dù bên phòng liên tục vang lên tiếng binh khí va chạm, với hắn hóa ra lại thành âm nhạc thôi miên.
Hôm sau, đợi khi hắn ăn sáng xong, trung niên lại tới: "Công tử sẵn sàng lên đường chưa?"
Hắn lau mép, nhấp một ngụm trà: "Được, đi thôi."
Bên ngoài khách sạn có hơn mai mươi người đứng, ai nấy mắt sáng rực, thoạt nhìn biết là cao thủ. Một lão già gầy gò đứng giữa khiến hắn giật mình thực sự, tu vi rõ ràng đã đạt đến vương cấp cảnh giới, ngoài ra còn hai thanh niên hai bảy, hai tám tuổi cũng khiến hắn chú ý, họ đều đạt đến cảnh giới thứ vương cấp.
Hắn nhìn hai người này, chợt nảy ra cảm giác từng gặp, một chốc sau liền tỉnh ngộ, không phải là số hai và số ba trong ba sát thủ bịt mặt ở thảo nguyên phía tây Thanh Phong đế quốc ư? Xem ra Huyên Huyên không nói ngoa, tập đoàn sát thủ đệ nhất đại lục đúng là người ma giáo, lần đó họ muốn thử xem hắn đạt đẳng cấp nào hoặc muốn bắt hắn đi. Hắn liền trở nên khí phẫn, hôm đó hắn chật vật như vậy rồi mà chúng còn té nước theo mưa, đúng là đáng chết.
Thấy sắc mặt hắn không lành, trung niên vội nói: "Xin mời công tử lên ngựa, đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Được, đi thôi." Như ngàn sao vây quanh vầng trăng, quanh Độc Cô Bại Thiên là vô số bảo tiêu, cả toán tiến về Thiên Ma cốc.
Dọc đường hắn cực kỳ thong dong, bình quân cứ nửa thời thần lại thấy một trận đấu hoành tráng, nhìn mấy người bịt mặt đấu với cao thủ ma giáo, hắn lại được dịp "thoải mái ngắm nhìn."
"Chán thật, sao kém thế nhỉ, không thấy người ma giáo nào đổ máu. Mẹ nó chứ, không có cao thủ nào đến à?" Độc Cô Bại Thiên ngầm rủa.
Nếu người ma giáo biết hắn nghĩ vậy, không thổ huyết mới là lạ.
Dọc đường cứ đấu đấu giết giết, dần dần hắn cũng thấy thích thú.
Cứ vậy ba ngày liền, ma giáo thiệt hại mấy hảo thủ, nhưng hắn nhận ra nét lãnh khốc vô tình của họ, vương cấp cao thủ và hai cao thủ thứ vương cấp chỉ bất động trên lưng ngựa, không quan tân đến sinh tử của thuộc hạ.
Hắn lên tiếng hỏi thì vương cấp cao thủ hồi đáp: "Nếu thực lực của đối thủ cao hơn, tại hạ sẽ xuất thủ, còn chết dưới tay đối phương thì là họ đáng chết, ma giáo chỉ cần tinh anh chứ cần gì phế vật."
Hắn thầm kinh hãi: "Chả trách ma giáo cao thủ như mây, một mình chống lại được cả chính đạo, tuyệt không phải may mắn."
Lại thêm hai ngày, mọi đột kích tắt hẳn, hắn biết không còn cách Thiên Ma cốc bao xa, họ đều bị đế cảnh cao thủ trong bóng tối xử lý.
Lại thêm một ngày nữa, cả toán tiến vào dãy núi ở cực đông Hán Đường đế quốc, nơi này đá dựng lởm chởm, cây cối rợp trời, như tiến vào không gian sinh tồn của người nguyên thủy.
Dao động thoạt có thoạt không dấy lên trong lòng Độc Cô Bại Thiên, hắn không lạ gì với loại dao động này, lúc ở cung điện dưới lòng đất Thông Châu thành tại Thanh Phong đế quốc hoặc ở ma vực, khí tức của tuyệt đại cường giả lưu lại cũng thế này. Hắn biết mình đã đến Thiên Ma cốc trong truyền thuyết.
← Ch. 140 | Ch. 142 → |